Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Lạc Dật Yêu Dấu
"Hai ngày nay, anh hơi bận....." Người nào đó ra sức hùng biện
"Là anh miễn cưỡng, nếu anh thật sự bận rộn, đã cho người khác đón thằng bé về rồi. Chuyện này mà anh cũng cần nhúng tay vào ư?! Trước đây chẳng phải đều có người đưa đón Lạc Dật đó sao. Nếu anh không có thời gian, vậy em sẽ đi đón!" Cô hào hứng đâm chọt lý do
"Không hổ danh là nữ phát thanh viên nổi tiếng, nói tới nói lui lưu loát ‘cạch cạch’ giống như một khẩu súng tra tấn người ta. Căn bản không để người ta cãi lại!" Nói xong, anh thừa cơ hội mút nhẹ môi cô
"Anh không được hôn em!" Cô lấy mu bàn tay chùi miệng, cố gắng xóa đi mùi vị của anh
"Em không thể lau đi như vậy, đây cũng là một bài thực tập!" Anh ngăn cản, đè cánh tay cô lại:"Em và anh bất đồng quan điểm, thế này sẽ bị phát hiện. Ở trước mặt bọn nhóc, nếu như chúng ta không tỏ vẻ thân mật, bọn nhóc thể nào cũng sẽ cảm thấy kỳ quái!"
Sức thuyết phục của anh khiến cô phải đầu hàng, tại sao những gì anh ta ra nói ra đều đúng quá vậy?! "Thế, khi nào anh đem con về?! Không phải anh lại gạt em nữa chứ?!"
Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê, cánh tay vẫn như cũ, khoác lên đầu vai nhỏ bé:"Em thử suy nghĩ xem, anh chưa bao giờ gạt qua em. Duy nhất chỉ là trước khi phỏng vấn, anh tặng em một đống truyện cổ tích....."
"Cuối cùng anh đang muốn nói điều gì?!" Cô cắt đứt lời anh
Mỗi lần nghe anh nhắc tới, cô gần như bực bội. Bao nhiêu năm kinh nghiệm phỏng vấn, đều bị anh đùa cái một, đến nỗi hôm đó cô phải bẽ mặt với nhiều đồng nghiệp trong đài. Phỏng vấn không những thất bại, còn bị đưa vào miệng sói. Chuyện này trải qua như một sỉ nhục trong đời, căn bản cô không muốn nhớ
"Theo lý thuyết mà nói, anh không có lừa gạt em, em vì cái gì mà không tin?! Rõ ràng là em nói oan cho anh!" Bắt đầu đòi lại công bằng
Nếu mà nghiêm túc suy nghĩ, đúng là anh ta thật không có lừa mình:"Anh luôn nói rằng mình bận công việc, chẳng phải lúc này anh đang cùng em hàn huyên, vì sao không mang thằng bé trở lại?! Nếu anh không phải lừa gạt em, cho một lời giải thích hợp lý đi!" Vũ Nghê ngay thẳng chất vấn
Lạc Ngạo Thực từ trên bàn trà lấy ra điếu thuốc, anh ấn bật lửa, sau đó đốt lên
Vũ Nghê nghiêng đầu, có chút mê mẩn động tác hút thuốc này. Cô rất ghét mùi thuốc lá, nhưng mà không thể ghét cái hơi thở thuốc lá từ anh ——
Tư thế hút thuốc của anh vô cùng thanh lịch, phải nói là cô rất thích ngắm nhìn!
Cô vẫn nhớ như in cái ngày khi nhỏ, lúc cô vừa tròn mười hai tuổi, ánh mắt đắm đuối quan sát động tác hút thuốc của anh
Lạc Ngạo Thực nhăn đầu lông mày, có chút phiền não, từ từ phà ra làn khói mờ ảo:"Hai ngày nay Lạc Dật bị cảm, cần phải dưỡng bệnh. Chỉ cần em chịu đựng chờ thêm vài ngày, anh sẽ lại đưa thằng bé trở về!"
Cô níu lấy quần của anh, lo lắng hỏi:"Cảm mạo ư?! Cơ thể của thằng bé rất yếu sao?!"
Anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó lên tiếng:"Đúng vậy, sức miễn dịch của Lạc Dật rất kém!"
"Có rất nhiều loại thực phẩm cải thiện miễn dịch, anh cho thằng bé dùng chưa?! Sức miễn dịch kém là do không vận động nhiều, thường xuyên thiếu tập thể dục. Còn có....." Vũ Nghê bắt đầu suy nghĩ, bày cách xử lý trường hợp
"Đã cố gắng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng!" Lạc Ngạo Thực vờ như bình thường, nhưng mà động tác hút thuốc rõ ràng kỳ lạ
"Không sao, về sau đã có em rồi, em nhất định chăm sóc Lạc Dật thật tốt. Trẻ em có sức miễn dịch kém, về sau sẽ ảnh hưởng sức khỏe rất nhiều. Không được, em phải cố gắng để con luôn luôn khỏe mạnh. Dáng dấp thằng bé sau này chắc hẳn cao to, trình độ học vấn chắc cũng tài trí hơn người..... Tuyệt đối sẽ vào được trường học hàng đầu!"
Vũ Nghê bắt đầu tưởng tượng, đặc biệt cô không để ý đến khuôn mặt người đối diện, biểu hiện nặng nề thấy rõ
Chợt Lạc Ngạo Thực từ ghế salon đứng lên, tâm tình có chút chán nản:"Em lo thu xếp đồ đạc, anh còn có việc xử lý, phải qua thư phòng một chút!"
"Vâng, vậy..... Lạc Dật, anh đừng quên đó, mau sớm đưa thằng bé về!" Vũ Nghê đứng lên, nhắc nhở
"Anh biết rồi, em cứ yên tâm!" Dừng bước, nghiêng người sang nhìn cô. "Nói rồi, anh sẽ không lừa gạt em!"
"Vậy....." Vũ Nghê bối rối ngắm nhìn xung quanh, sau đó gấp tay để trước phần bụng:"Trong này có hình Lạc Dật lúc nhỏ hay không?! Em muốn xem!"
"Có, đều nằm ở thư phòng. Bằng không, em qua bên đó một lát, anh tìm cho em!" Lạc Ngạo Thực đề nghị, trên mặt lộ ra nụ cười, không như vẻ mặt thâm trầm trước đó
Thông qua khe hở bàn trà và ghế salon, Vũ Nghê chậm rãi bước ra, còn chưa kịp chờ đến anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn chỉ chỉ:"Nhanh, nói cho em biết, thư phòng của anh ở đâu?! Ở bên trái sao?!"
"Không phải, là ở lầu ba phía tây!" Lạc Ngạo Thưc đi ở phía sau, lắc đầu một cái, mặc cho cô dắt đi.....
Vũ Nghê ngồi ở trên giường, đôi tay run run mở ra album. Từng tấm ảnh từ khi cậu bé còn đang mặc tã cho đến lúc bước vào lớp 1. Đau trong lòng, cay trên mắt, chỉ vài giây sau, nước mắt đã tràn đầy mi
Nhìn những hình ảnh trong đó, đoán chừng lúc này Lạc Dật ra đời không lâu. Trên phần album còn có dòng chữ 'Lạc Dật yêu dấu, ra đời đã được mười hai ngày’
Là Lạc Ngạo Thực, đây là chữ viết của anh ta, cũng không thể ngờ, anh ta lại tỉ mỉ thế này
Thì ra lúc thằng bé vừa mới chào đời, đã mập mạp, đáng yêu như vậy, nhìn vào chỉ muốn cưng nựng mà thôi..... Cô lưu luyến ở trang thứ nhất, nhưng cũng không muốn chậm chạp mở trang thứ hai
Trong nháy mắt Lạc Dật đã trưởng thành, trong hình con trai của cô còn đang bập bẹ đứng thẳng, bên tay còn cầm một món đồ chơi. Thằng bé mặc bộ quần áo màu lam, chất liệu bằng bông, nhìn gầy đi rất nhiều, nhưng mà vẫn cười vui vẻ, còn khéo léo khoe ra má lúm đồng tiền
Xem một loạt hình ảnh trong cuốn album, cô mới chậm rãi nhìn xuống dòng chữ ghi chép phía dưới ‘Lạc Dật yêu dấu, hôm nay đã được một tuổi’
Vũ Nghê tham lam lật giở từng trang, nháy mắt đã hai mươi hai tháng, Lạc Dật đã biết gọi ‘mẹ’. Vào lúc cậu bé được hai mươi bốn tháng tuổi, đã tự mình cầm thìa ăn cơm..... Anh đều ghi chú lại cả, khiến cô vô cùng cảm động
Những hình ảnh này làm cô cảm nhận, dường như mình đang từng bước dõi theo thằng bé, nước mắt dọc theo phần cằm, không ngừng chảy xuống.....
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh