"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 166: Thân Mật Luyện Tập
"Mẹ, về sau chúng ta thật sự sẽ sống ở đây sao?!" Tan giờ học, mẹ và chú cùng nhau tới trường đón cô bé, sau đó hai người được chở tới biệt thự này.
Nơi này quả nhiên hoành tráng, bên ngoài còn có một vườn cây to, tuy là khí trời rét lạnh, nhưng mà quang cảnh xung quanh thật quá lộng lẫy. Mỗi phòng là một không gian rộng lớn.
Bên trong biệt thự trưng bày đủ loại chai lọ, mặc dù đây là lần đầu tiên thấy được, nhưng mà Hoan Hoan biết rằng bảo vật vô giá. Trước đây từng xem tivi, nên cũng có chút kiến thức về vấn đề này. Tự nhủ trong lòng phải luôn cẩn thận, không thể đụng vào lung tung, nếu như vỡ vụn, chắc chú và mẹ sẽ thấy khó chịu!
Vũ Nghê đối mặt con gái nói:"Ừ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây!". Cô chỉ đơn giản dặn dò, cũng không có hỏi con thích hay không, bởi cô không phải chủ nhà nơi đây!
"Chú à, Lạc Dật có ở đây không?! Đã vài ngày rồi con chưa có gặp, có thể để con gặp không?!" Hoan Hoan đi về phía Lạc Ngạo Thực, gương mặt thiên sứ ngước lên.
Vũ Nghê nghe con gái nói thế cũng đành im lặng, thật ra cô cũng tò mò muốn hỏi, ánh mắt lặng lẽ nhìn anh
Lạc Ngạo Thực quay đầu nhìn sang Vũ Nghê, sau đó cúi đầu nói với tiểu thiên sứ:"Lạc Dật đang ở một thành thị khác, hiện tại chú cũng đang có việc bận, thế nên chưa có đón về, chờ chú hoàn thành nốt công tác, chú sẽ lập tức đưa về đây ngay!"
"Lạc Ngạo Thực, anh là có ý gì?! Mấy ngày trước anh cũng nói với em như vậy!" Vũ Nghê bước lên, dắt ống tay áo của anh hỏi nhẹ
Nhìn thấy thái độ kịch liệt của cô, rõ ràng dọa sợ con gái, toàn thân Hoan Hoan run rẩy, ngẩng cao gò má:"Mẹ, mẹ tức giận sao?! Là con nói sai đúng không?!" (Thiệt tình, tội nghiệp Hoan Hoan ghê, bây giờ làm gì cũng phải dè chừng, cứ lo là bị trả về cô nhi viện ="=)
Cô bé trở nên nhạy cảm khi mẹ có biểu tình kỳ lạ, trong lòng lo lắng cứ nghĩ mình sai
"Không có, Hoan Hoan, mẹ không giận con, không được nghĩ bậy, mẹ là đang bực bội chú ấy!" Vũ Nghê vội vàng giải thích, thuận tiện nói rõ nguyên do, đỡ làm con gái hoang mang!
"Nhưng chú, mẹ và Lạc Dật là người một nhà, nhất định phải hòa thuận cùng nhau. Điều này viện trưởng đã từng nói qua, tình thâm máu mủ không được giận dỗi. Cho nên mẹ không được bực bội với chú! Ai da ~ con lại nói nhiều quá rồi!" Hoan Hoan hối tiếc cúi đầu.
"Hoan Hoan, nghe mẹ nói, thật sự không có!" Vũ Nghê nóng nảy giải thích, nhưng càng giải thích lại càng khiến cho cô bé đau lòng, nước mắt tanh tách chảy xuống!
Lạc Ngạo Thực ngồi xổm xuống, sờ sờ đỉnh đầu cô bé:"Ngoan, Hoan Hoan là đứa bé đáng yêu nhất, sẽ không ai trách mắng con. Ừ, để chú nói cho con biết một chuyện, bây giờ ở trong phòng ăn có rất là nhiều món ăn ngon....."
Nghe đến món ngon, ánh mắt Hoan Hoan tỏ ra sáng ngời
"Nhanh đi, nếu con không dùng đúng bữa, đồ ăn sẽ nguội lạnh mất, khi đó chất lượng dở tệ nha! Con vào trong kia dùng bữa trước, chú có vài lời muốn nói với mẹ con!" Lạc Ngạo Thực bổ sung thêm một câu, bởi vì cảm giác cô bé còn đang câu nệ. Nhưng là cô bé rất hiểu chuyện, có thể hiểu được chú ấy muốn gì, sau đó nhanh chóng chạy sang một bên
Thấy mẹ gật đầu một cái, cô bé vui vẻ lon ton đi vào phòng ăn
Trải qua sự việc lần này, cô không thể không ngưỡng mộ anh!
Lạc Ngạo Thực nhún vai một cái:"Rõ ràng đấy, đối với con nít, em thật không có kinh nghiệm!"
"Vậy thì thế nào?! Nếu em một tay nuôi lớn Lạc Dật, nhất định vô cùng thành thạo, bởi vì do anh tước đoạt quyền lợi làm mẹ của em!" Vũ Nghê ấm ức nói
Một tay anh khoác lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng ôm vào lòng:"Không cần phải luôn sững cồ lên, đừng dùng bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Anh nói như thế chẳng qua ám chỉ em chưa có kinh nghiệm, kinh nghiệm đương nhiên phải từ từ tích lũy!"
"Lỗ tai của em nghe rất rõ, anh không cần phải kề sát để nói như vậy!" Vũ Nghê đẩy Lạc Ngạo Thực ra, muốn giữ khoảng cách cùng anh
"Chậc, em tới nơi này là để đảm đương trách nhiệm, cũng đừng quên mất, cha mẹ hiển nhiên phải thân thiết trước mặt con cái của mình, chẳng lẽ em muốn thằng bé biết mối quan hệ chúng ta rất tệ sao?!" Lạc Ngạo Thực không buông cô ra, ngược lại còn dùng sức ôm sát
"Bây giờ Lạc Dật không có ở đây, chúng ta đâu cần đóng kịch!"
"Nhưng còn Hoan Hoan, nếu lỡ con gái lén lút dò xét thì sao?! Hơn nữa, chúng ta cũng nên tập dần thói quen này, phải cố gắng thân mật một chút, đôi bên đều cảm thấy thoải mái là được. Chúng ta cứ như vậy, bọn nhóc nhất định sẽ không nghi ngờ, em thấy anh nói có đúng không?!" Trần thuật xong quan điểm của mình, anh vẫn không quên hỏi cô một câu
Ừ, nghe qua có chút đạo lý
~Thấy cô vẫn còn im lặng, anh liền ôm cô đến gần gian phòng có ghê sofa, hơn nữa còn để cô ngồi đối diện với mình. Trước tầm mắt cô là một tấm gương to lớn, bên trong phản chiếu hình ảnh của hai người họ.
Vô tình nhìn vào trong gương, lại thấy tình cảnh bây giờ ~ trông như một đôi vợ chồng son, Vũ Nghê có chút khó thở ——
Anh nhàn nhã dựa lưng vào ghế, cánh tay vẫn khoác lên đầu vai cô, còn cô thân mật ngồi bên cạnh anh, bộ dạng ngoan ngoãn nghiêm túc lắng nghe lời nói của anh.
Giây phút lúc này thật sự ấm áp, mang theo dư vị ngọt ngào..... Hình ảnh quá đỗi hạnh phúc, phải chăng cô đã nhiều năm mong chờ?!
Mặc dù tình cảnh bây giờ đều là giả vờ, nhưng vẫn làm trái tim cô thổn thức vô tận
"Vì để bọn nhỏ an tâm, bắt đầu từ giờ trở đi, em phải từ từ học cách chấp nhận thân mật cùng anh. Ví như, anh sẽ ôm em....."
"Được, việc này em đồng ý!" Lời nói của anh vẫn có đạo lý
"Cám ơn em chịu phối hợp, sau này có thể em sẽ hoàn toàn thích ứng....." Anh vòng qua thân thể cô, nheo cặp mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp đối diện, môi mỏng chậm rãi hôn nhẹ lên trán của cô.
"Đừng....." Vũ Nghê lên tiếng phản đối
"Nụ hôn thế này phải có, em nghĩ đúng không?!" Anh ngang ngược ôm lấy gò má của cô, môi mỏng từ từ ấn xuống
"Ừ...m... có...thể... nhưng mà bọn nhóc không có ở đây!" Cô e dè rúc cổ
"Dù cho bọn nhỏ không có ở đây, chúng ta cũng phải tập dần. Nếu không đến khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương, bộ dạng cứng ngắc của em, liệu chúng nó có nghi ngờ không?! Ngoan, thật ra thì anh không muốn mượn cơ hội này để lợi dụng em, mà là anh nghĩ cho em. Như vậy đi, coi như anh chịu phần lỗ về mình, để em hôn lại lên mặt và trán của anh, sẵn tiện giúp em thành thạo hơn!" Anh thì thầm bên tai cô, trên mặt cố giấu đi sự trêu đùa
Vũ Nghê ngượng ngùng đè thấp gương mặt, cho nên hoàn toàn không thấy điểm này. Cô dốc sức lắc đầu:"Không sao, em biết anh không có lợi dụng em, nhưng là em nghĩ mình cũng không cần hôn trả!"
Nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Kiệt ngày càng gia tăng, ánh mắt lóe lên sáng ngời:"Là em nói đấy, anh không có lợi dụng em!" Nói chuyện đồng thời bờ môi của anh ghé sát vành tai phiếm hồng, như có như không hôn nhẹ
Anh từ từ đè cô xuống ghế salon, trong lúc vô tình, tư thế hai người tạo thành bộ dáng càng thêm mập mờ
Vũ Nghê che dấu cảm xúc tê dại bên tai, đẩy ngực của anh:"..... Khi nào anh mang Lạc Dật trở về?! Em muốn thấy mặt con trai!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh