Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Trò Chơi Kích Thích
Lạc Ngạo Thực dường như cố ý trêu đùa Vũ Nghê, bàn tay bắt đầu bày ra chỗ kín, ánh mắt tà ác quan sát đôi gò má ửng hồng ——
Thừa dịp vị bác sĩ già đang mày mò chế thuốc, Lạc Ngạo Thực bắt đầu khuấy động mấy cái ngay chỗ thằng nhỏ của mình, sau đó chăm chú nhìn cô:"Nghê, em nhìn đi, đều là do em ban tặng!" Chợt cánh tay anh dời ra, cảnh tượng trước mặt khiến cô hoảng hốt, sững sờ nhìn vào chỗ đó
Đầu óc cô muốn quay cuồng, anh ta có biết mình đang ở đâu, làm gì hay không?! Chẳng lẽ anh ta không thèm đếm xỉa đến vị bác sĩ kia?!
Rõ ràng anh ta hạ lưu, muốn bày ra bộ dáng trần truồng, mang theo động tác bỉ ổi đứng trước mặt cô
Thấy Vũ Nghê không nói gì, Lạc Ngạo Thực nhanh chóng bắt lấy cánh tay nhỏ bé, sau đó dùng lực hướng về chỗ kín của mình ——
"A...... Lạc Ngạo Thực, anh buông em ra. Biết mình đang làm gì không?!" Anh khẽ động đậy, khiến thân thể cô bất chợt cúi xuống, gương mặt tựa vào lồng ngực của anh, bàn tay nhỏ bé vô tình bị buộc nắm chặt thằng nhỏ của anh.
Rất nóng, vô cùng nóng bỏng
Vật ấy trở nên cứng rắn, mà loại cứng rắn này không thể hình dung như những mẫu xương người. Là dựa vào huyết dịch lưu thông hòa cùng thể lực dồi dào sản sinh tạo thành
Cầm vật cứng rắn trong tay, thân thể cô giống như tiếp thêm sức mạnh cho nó, càng ngày vật đó càng trướng to hơn, phút chốc còn nảy lên vài cái ——
Lạc Ngạo Thực giơ cao đầu, môi mỏng ghé sát gương mặt Vũ Nghê, đầu lưỡi tà ác linh hoạt khẽ liếm vào chiếc tai nhỏ nhắn.
Khi đầu lưỡi nóng bỏng liếm sâu vào, phút chốc lại vang lên vài tiếng chụt chụt, tựa hồ như tiếng nước chảy
Tay anh vẫn đang khống chế tay cô, cưỡng bách bàn tay nhỏ bé di chuyển lên xuống
"Người trẻ tuổi nên chú ý một chút, nếu không sẽ rất nghiêm trọng. Không giống như các bộ phận khác, dù có sưng đỏ đến 2, 3 ngày, thì vài ngày sau vẫn sẽ lành lặn. Bộ phận đó vô cùng mỏng manh, nếu thật sự bị tổn thương, hậu quả rất khó lường". Vị bác sĩ già đưa lưng về phía bọn họ, ở một bên bàn đo lường lượng thuốc. Bởi vì phải điều chế thêm một vài số thuốc, nên mất khá nhiều thời gian
Điều này vừa đúng cơ hội cho Lạc Ngạo Thực trút hết cơn giận lên người Vũ Nghê. Rõ ràng là đang trị liệu, thế nhưng trở thành việc anh đùa giỡn với cô
Vũ Nghê giống như đụng trúng quái vật, hướng mắt nhìn anh trợn to, cố gắng dùng sức để rút cánh tay về:"Lạc Ngạo Thực, anh buông em ra!" Cô hạ thấp giọng cảnh cáo anh
"Ngoan, đừng la lớn, bằng không lát nữa người mất mặt sẽ là em ——" Anh mập mờ nói nhỏ bên tai cô, ánh mắt tà mị nhìn vị bác sĩ cách đó không xa
"Em thật đáng chết, dám đá vào chỗ hiểm của anh. Nếu như thằng nhỏ này mà bị đá hư, người chịu thiệt cũng chính là em!" Một bên liếm láp vành tai của cô, một lúc vừa nói
"Lưu manh, anh buông tay em ra mau!" Cô dùng thanh âm cực thấp tri hô.
"Không buông, em làm cho anh kích thích thật mà!" Lạc Ngạo Thực liếc vị bác sĩ một cái, cẩn trọng quan sát xung quanh.
Đơn thuần chỉ để cho cô vuốt ve, bản thân anh cảm thấy không đủ, bàn tay kia chậm rãi mò vào cổ áo người nào đó, bắt đầu vân vê bầu ngực căng tròn
Độc tác của anh ngày càng táo tợn, khiến cho thân thể cô vì thế mà khó chịu hơn, hơi thở bắt đầu dồn dập ——
Vũ Nghê thật ghét bản thân mình, cớ sao dễ dàng lại bị anh ta khống chế?! Không ngờ còn có cảm giác ngất ngây?! Để ngăn cản xúc giác của mình, chợt cô hô lớn lên:"Bác sĩ ——"
"Ừ, chuyện gì?!" Bác sĩ xoay người lại
Lạc Ngạo Thực kịp thời thả lỏng thân thể Vũ Nghê, bản thân nằm lại trên giường, vừa giống như một bệnh nhân:"Bác sĩ, bạn gái của tôi muốn hỏi ông, vết thương thế này có bị viêm không?!"
Lạc Ngạo Thực quả nhiên tà ác, mặc dù đã buông lỏng cô, nhưng cũng không tha cánh tay nhỏ bé. Khi anh nói chuyện cùng vị bác sĩ già, vẫn cố ép buộc cô vuốt ve mình.
Bở vì Vũ Nghê chắn ngang tầm nhìn của vị bác sĩ, thế nên ông ta dĩ nhiên không thấy
Lời anh vừa nói ra, khiến cho lòng cô rung động, không kiềm chế được mà tuôn trào cảm xúc ra ngoài. Hai chữ 'bạn gái', dịu dàng làm sao ——
Bạn gái, anh ta nói mình chính là bạn gái của anh ta sao?!
Không, không đúng. Là do anh ta bị đau, dẫn đến nói chuyện linh tinh
Biết rõ là lời nói lung tung, nhưng mà nội tâm của cô muôn phần kích động, trái tim không ngừng thình thịch ——
Cô thật sự rất thích nghe hai chữ này
Vị bác sĩ già căn bản không nhìn ra bộ dạng mập mờ, quay đầu nghiêm túc:"Cậu cũng không cho tôi xem, chỉ nói là chỗ đó đau, tôi làm sao biết được?! Tuy nhiên, bộ dạng của cậu bây giờ, chắc sẽ không xảy ra tác dụng phụ, nhất định có thể trị liệu!"
Lạc Ngạo Thực hướng về phía vị bác sĩ già, rất lễ phép cười, lộ ra khuôn mặt giả dối xấu hổ:"Xin lỗi bác sĩ, thật sự tôi không có thói quen phơi bày bộ dạng trước mặt người khác, cho nên mới nhờ đến cô ấy!"
"Ai u ~ cậu là đàn ông mà lại xấu hổ như thế, thật là hiếm thấy!" Vị bác sĩ già tỏ ra khen ngợi
"Ừ, tôi luôn như vậy!" Lạc Ngạo Thực khẽ mỉm cười, bộ dáng từ tốn, tiếp tục nói láo
Cảm thấy hành động kèm theo lời nói của mình hoàn toàn khác nhau, khiến Lạc Ngạo Thực cũng phải cười thầm.
"Bác sĩ, ông đừng nghe anh ta nói......" Vũ Nghê hướng phía bác sĩ cầu cứu.
"Thế nào, bị thương rất nặng sao?!" Vị bác sĩ già lập tức hỏi
"Bác sĩ, xin ông đừng bước tới đây!" Lạc Ngạo Thực ngăn cản vị bác sĩ già. "Tôi đã nhìn rồi, chỉ bị ửng đỏ một phần, chắc không sao đâu!" Thật ra thì anh vốn không có gì, điểm này anh có thể hiểu. Bởi vì trước đây anh đã học qua đại học Havard, cũng từng quen biết một số bác sĩ thực tập, vừa lúc anh có tham khảo một ít về vấn đề này. Nghiên cứu hệ thống tiết niệu, anh cũng có nắm sơ qua. Người thông mình như anh, đương nhiên nhớ được
Cho nên anh mới to gan ép cô cùng nhau chơi trò kích thích này! Nhưng mà cái chân thì thật sự đau, rất đau ——
"Chậc, đều là đàn ông cả mà, cần gì cậu phải xấu hổ như thế! Nhìn thấy vẻ mặt của cậu thế này, có lẽ không sao. Chỉ cần uống thuốc của tôi, thì cứ yên tâm!" Nói xong, vị bác sĩ già lại xoay người sang chỗ khác, tiếp tục phân chia liều lượng
Ánh mắt Lạc Ngạo Thực lóe lên tà ác, anh điều chỉnh tư thế, ngồi lại trên giường, sau đó nhìn vào gương mặt Vũ Nghê, dùng sức ép lấy cánh tay của cô, chậm rãi hướng dưới háng mình ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh