Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Lảo Đảo Muốn Ngã
Thân thể cô bất ngờ lay động, trên mũi thở dốc khó khăn, hồi lâu mới phục hồi suy nghĩ:"Cho đến bây giờ cũng chưa ai biết Lạc Dật là con của anh sao?!"
Lạc Ngạo Thực nhìn vào Vũ Nghê, cam đoan nói:"Dĩ nhiên, từ đó đến giờ anh chưa bao giờ lộ diện cùng với Lạc Dật, việc học cả việc đưa đón thằng bé, đều do người khác phụ trách. Đó là một cặp vợ chồng tốt, đã làm công nhiều năm ở Lạc gia. Đứng trên danh nghĩa, bọn họ chính là cha mẹ của Lạc Dật. Ngoài bí mật này, chẳng ai phát hiện thằng bé là con của anh!"
Tuy rằng anh chưa hề quan tâm Lạc Dật quá mức, nhưng là anh rất cẩn thận về vấn đề này.
Vũ Nghê mím môi, hai tay xiết chặt, sau đó cũng thả lỏng ra. Cô biết rằng anh không nói dối, bởi vì cô đã từng gặp qua, người quán xuyến cuộc sống Lạc Dật —— Giọng điệu hung dữ, nói chuyện lớn tiếng, nhưng là chỉ để bảo vệ thằng bé.
Lần này đến phiên Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi, khẽ nheo mắt lại:"Nói đi, còn muốn cùng anh đến ngay tòa án?! Dùng pháp luật để đe dọa anh?!"
"......" Vũ Nghê lúc này do dự, cũng chẳng nói ra lựa chọn của mình. Đúng vậy, cô không thể nào tự tay làm tổn thương thằng bé!
"Em có thể ép anh giao Lạc Dật cho em, đẩy anh lùi một bước, nhưng mà, cũng không nên náo loạn như vậy!" Tiếng cười quái dị vang lên, mang theo là sự lạnh lùng:"Mặc dù anh yêu Lạc Dật, nhưng anh lại là con người ích kỷ, cái gì của anh, vĩnh viễn phải là của anh....." Nói tới chỗ này, anh tự giễu khẽ cười, lắc đầu một cái, sau đó tiếp tục tàn nhẫn:"Bởi vì Lạc Dật mà muốn vứt bỏ đi sự cao ngạo của anh, cố ý đẩy anh vào chỗ chết?! Phó Vũ Nghê, căn bản là không thể nào. Nói cho em biết, anh thà đem thằng bé thế mạng, cũng không ngó ngàng nguy hiểm của nó!"
Giọng điệu của anh giống như cây gậy hung hăng đập vào đầu cô, đồng thời đạp đổ khoái trá của cô khi nãy. Lời nói tàn ác văng vẳng bên tai, khiến cô không còn suy nghĩ được gì. Anh ta, đúng là con người ích kỷ, cho dù Lạc Dật có thế nào, anh ta cũng không bận tâm.
Anh từng bước bức bách tinh thần của cô, nói ra một câu cuối cùng, để cô hoàn toàn sụp đổ ——
Nước mắt nhanh chóng trào ra, như những chuỗi hạt đứt quãng, chạy dọc theo xương gò má. Ánh mắt cô trở nên vô hồn, thoạt nhìn như một tượng gỗ, dần dà bị rút sạch linh khí:"Lạc Ngạo Thực, anh chính là muốn ép chết em, muốn em chia lìa thằng bé, không giao thằng bé cho em, có đúng vậy không?!"
Lạc Ngạo Thực nhìn thấy cô như vậy, khẽ cau mày lại, nhưng là trong lòng kiên trì, sau đó gật đầu một cái:"Không sai!"
"Tại sao?!" Cô cố gắng đè nén tâm tư, duy trì bình tĩnh tự hỏi tự đáp "Bởi vì chuyện kia?! Bởi vì chuyện kia mà em phải trá giá?! Mất đi hết cả bạn bè, mất đi gia đình, mất đi......"
‘Người em thích nhất’ mấy chữ này, cô thốt không nên lời:"Lạc Ngạo Thực, coi như em xin anh, anh giao thằng bé cho em, có được hay không?! Em đã mất đi quá nhiều, mất đi tất cả, đến cả con trai của mình.......". Những chữ sau đó gắng gượng mà nói, nói mãi cũng không ra
Cuối cùng kiểm soát không được, phải khóc thành tiếng. Tiếng lòng thổn thức vọt lên sống mũi, tạo thành tiếng khóc thương tâm, làm cho người ta đau khổ vô cùng
Lạc Ngạo Thực thờ ơ xoay người, hai tay càng siết chặt:"Năm đó, không phải là anh không nhắc nhở em. Nếu như em dám cùng hắn quan hệ, hậu quả sẽ rất khó lường!"
"Anh cho rằng em cam tâm tình nguyện?! Là em mong muốn xảy ra sao?!" Cô nhìn vào bóng lưng anh, nghẹn ngào hỏi. Người cô yêu là anh ta, loại chuyện như vậy làm sao cô dám. Chuyện xảy ra đã khá nhiều năm, có bao giờ cô để bản thân quên được?!
"Kết quả đã quá rõ ràng, có thảo luận thế nào, cũng không còn quan trọng!" Anh giễu cợt hỏi, thật ra bên trong cũng bao hàm mùi vị tự ti
Trong lòng trở nên đau nhói, không phải vì câu chuyện năm xưa, mà là thời khắc này, cũng chính câu nói này, kể cả con người trước mặt mình, cảm giác chua xót không thể kể hết. Nước mắt rơi xuống nhiều hơn, bao nhiêu hồi tưởng của quá khứ nhanh chóng ùa về, cái đau nhất thời cũng không thể sánh bằng nỗi đau hiện tại. Dư vị uất ức về hình ảnh điếu thuốc nóng bỏng, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, một chút lắng đọng để cô nhớ lại mùi vị thấu xương kia.
Mang thai 9 tháng 10 ngày, là chuỗi thời gian bị hành hạ liên miên. Mỗi ngày phải ăn những thứ dinh dưỡng đến nghẹn họng, người ta rót thứ gì vào mồm mình, mình cũng không biết. Hiện thực năm đó giống như một con thú hoang, bị giam cầm trong ngục tối, ngày ngày không thể nhìn thấy ánh sáng, đến cả người thân cũng bỏ rơi mình. Tắm rửa cũng rất hạn chế, đôi khi thân thể cảm giác khó chịu, phải tự đập đầu vào tường hoặc nắm lấy tóc vò vò.
Vì sợ cô chạy trốn, mẹ chồng đã cởi hết quần áo, thậm chí để cô khỏa thân, còn tặng kèm bộ xiềng xích ngay chân......
Một khoảng thời gian mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm của mình. Ước chừng cô không muốn nhớ lại, cô thà mất đi trí nhớ, thay vào là kỷ niệm đẹp......
Vũ Nghê mở mắt, hít hít nước mũi, nhìn vào bóng lưng lạnh lùng của anh, lên án nói:"Lạc Ngạo Thực, cho dù là em có lỗi, vậy anh không có quá đáng sao?! Lạc Dật là em mang nặng đẻ đau, phải mất hơn gần 10 tháng mới sinh ra được...... anh sao có thể nhẫn tâm để em mổ đẻ tử cung, đau đến mấy giờ liền, sau đó còn không cho em nhìn thằng bé một cái......anh...ư...." Cô lấy tay che môi đỏ mộng, không muốn mình phải gào khóc.
Cô không muốn anh thấy mình bất lực, có thể khóc liên tục hàng giờ.
Dù rằng cưỡng ép bản thân ngừng khóc, nhưng là nỗi đau khơi lên quá lớn, có muốn lấp đầy, cũng không cách nào lấp được. Những hàng nước mắt vô thức chảy ra, trên miệng không ngừng nức nở, giọng nói run run mà hỏi:"Làm sao anh lại có thể lừa gạt em, giấu đi sự tồn tại của thằng bé. Làm sao anh lại bắt tay cùng với bác sĩ, nói rằng thằng bé qua đời, những lời đả kích như vậy, anh có biết rằng, em thiếu chút nữa đã chết......"
Nhắc đến khoảng thời gian đó, khiến cô khống chế không nổi, trái tim như vỡ òa ra, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng đều trở nên chua xót......
Gần như quẫn trí, cô bước đi lảo đảo bên cạnh chiếc bàn, cố gắng gượng sức, chống đỡ thân thể sắp ngã.
Anh không đáp lại càng làm cho cô đau đớn, trên mặt chỉ biết nhắm chặt đôi mắt ——
Cô thở ra nặng nề, cảm giác căng thẳng thoáng buông lỏng, sau đó duy trì chất vấn:"Tại sao anh đang tâm gạt em?! Dù nói thế nào, thằng bé cũng là do em đẻ ra, chưa kể lúc ấy em còn là sản phụ mới sinh xong. Anh chọn ngay thời điểm em yếu ớt nhất, ra tay hành hạ.... À, không, phải nói là anh cố tình đẩy em vào chỗ chết......" Càng nói càng chịu không nổi sự xúc động, âm điệu đôi lúc khó nghe
Hồi tưởng chuyện năm xưa, cô vô thức rùng mình, toàn thân trở nên run rẩy, đôi mắt trong suốt lắng đọng đầy nước mắt:"Khi anh cùng người nhà của mình ăn mừng vì bắt đi Lạc Dật, liệu trong lòng có thanh thản?! Lúc ấy anh đã ở đâu, có nhớ đến em một mình nằm viện.....?!" Hai mắt Vũ Nghê nhắm lại, trên mặt có chút đau khổ:"Đã bao giờ anh nghĩ đến chuyện tiểu tiện mà mình cũng phải nhờ vả đến người khác?! Có khi nào cơ thể luôn suy yếu mà phải một mình chống chọi?!... Ư... Lúc ấy em thà ước gì mình được chết đi. Những sản phụ xung quanh mình đều được gia đình quan tâm, chăm sóc. Mất đi đứa bé, ruột gan em như đứt từng đoạn ruột. Vào thời điểm ấy, anh đang làm gì?! Những ánh mắt thương hại chăm chú nhìn mình, giống như mình đang cầu xin họ bố thí. Bao nhiêu cố gắng, bấy nhiêu nhịn nhục, chẳng qua chỉ là một thân một mình?!"
Cô gần như khó thở, trên mũi hí hít liên tục:"Lạc Dật là do em liều mạng sinh ra, làm sao anh lại có thể dễ dàng cướp đi, sau đó còn không cho em biết, cũng chẳng để em nhìn mặt thằng bé......"
Con người trước mặt không hề đáp trả, chỉ thấy môi mỏng nâng lên, tròng mắt sâu lắng tỏ ra bình tĩnh, bình tĩnh đến độ không biết anh ta đang nghĩ cái gì?! Anh ta càng im lặng, càng khiến cả phòng rơi vào tĩnh mịch.
Anh đưa lưng về phía cô, khiến cô không thể thấy được vẻ mặt lúc này của anh. Trong lòng chỉ có thể cảm nhận, sự lạnh lùng kia, phải chăng là vô tình?!
Nếu như anh ta cảm thấy có lỗi, vì sao lại không nhúc nhích, tại sao chưa xoay người lại?!
Sáu năm trước, từ lúc cô mang thai cho đến khi sinh nở, anh không một lần ghé thăm. Sáu năm sau, cô nói ra uất ức trong lòng, anh vẫn tỏ vẻ như cũ......
Lại một lần nữa anh tổn thương cô, loại đau khổ này, không khác năm đó chút nào!
Bao nhiêu tình cảm cô dành cho anh, từ đầu chí cuối, đều thành số không. Cho dù hoan ái suốt đêm, cho dù mở miệng là bảo muốn cô, thứ tình cảm đó, rõ ràng không chất chứa yêu thương.......
Đối mặt với nước mắt phải chăng là những nụ cười cay đắng?! Anh ta vẫn thế, vẫn luôn thờ ơ với mình. Có thể hèn hạ cướp đi con trai của mình
Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh, nước mắt trên mặt chưa gì đã khẽ chảy xuống:"Lạc Ngạo Thực, anh đâu biết rằng 6 năm qua em sống thế nào. Một người máu lạnh như anh đương nhiên không biết. Em đau khổ, thật sự rất đau, trong lòng luôn luôn dằn vặt giày vò chính mình, kể cả việc em nhớ thương con mình. Đến cả hình dáng đứa bé, là trai hay gái, em cũng chưa từng thấy mặt. Trong đầu lúc nào cũng cố nặn ra hình dáng con nhỏ, tưởng tượng con mình sẽ lớn thế nào, có sống tốt không......"
Vốn là muốn khống chế cảm xúc, để nước mắt ngừng tuôn rơi, nhưng là, cô làm không được. Sống mũi ửng đỏ, đáy lòng quặn lên, muốn kìm mà cũng không thể, cánh môi đỏ mọng run rẩy liên tục
Mẹ...... Cô ước ao được nghe thằng bé gọi mình như thế!
Nhớ đến thời kỳ khám thai đầu tiên, cô mượn dụng cụ y tế của bác sĩ để nghe tiếng tim đập của con mình. Cái âm thanh ‘thùng - thịch’ nghe qua thật làm người ta dâng trào hạnh phúc, khiến cô cảm nhận được sự sống sinh linh bé nhỏ. Mười tháng vất vả, trông ngóng để có người gắn bó với mình, đồng thời được lên chức làm mẹ. Làm sao có thể không khát vọng chứ
Vũ Nghê thu hồi suy nghĩ, tiếp tục kể lại sự tình nhớ con trong 6 năm qua:"Rồi đến khi thằng bé một tuổi, hai tuổi, lúc đi nhà trẻ có nghịch ngợm không, liệu có bị bạn bè bắt nạt......" Nói tới đây, cô đem bao nhiêu cay đắng nuốt vào bụng, thở ra khó khăn.
Vẫn là bóng dáng quen thuộc kia, anh đưa lưng về phía cô, rốt cuộc cũng chậm rãi xoay người. Nhìn vào cặp mắt sưng đỏ, giọt nước trong veo đọng lại. Thái độ của anh lúc này so với khi trước càng thêm u ám, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc, môi mỏng khẽ mở:"Phó Vũ Nghê, em diễn xong chưa?! Anh biết em là một phát thanh viên giỏi, nhưng chỉ không ngờ, cả cách đóng kịch cũng tốt như vậy. Nói khóc, là khóc ngay được, nước mắt không ngừng chảy xuống?!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh