Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Em, Không Có Tư Cách!
Âm thanh khúm núm nhiều lần van xin của con gái khiến lòng cô như vỡ òa ra:"Mẹ cần con, vẫn luôn cần con bên cạnh, con mãi mãi là đứa con bé bỏng mà mẹ thương yêu nhất. Con khéo léo hiểu chuyện như vậy, làm sao mẹ có thể bỏ rơi con, mang con về cô nhi viện đây.....?!"
"Nhưng là mẹ...... Oa.... oa... mẹ có Lạc...... Dật rồi, có...... con ruột của mình rồi!" Nghe giọng điệu bảo đảm của cô, Hoan Hoan càng thêm khóc to hơn.
Tay Vũ Nghê run run không ngừng lau nước mắt trên mặt con gái, không ngừng cam đoan nói:"Hoan Hoan, hãy tin mẹ, dù mẹ đã có Lạc Dật, mẹ cũng sẽ không hề thương con ít đi!"
"Vâng ạ. Về sau con sẽ cố gắng ngoan ngoãn hơn, để mẹ càng thương con hơn nữa!" Nói xong, đôi mắt của cô bé đã đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng hồng lên, sau đó chạy nhanh về phòng mình
"Hoan Hoan, cậu không nên khóc, sau này tớ sẽ nhường ba của tớ cho cậu......" Lạc Dật rất hiểu chuyện, đứng ở đằng sau cửa phòng cô bé hô to. Cậu bé nhìn mẹ với ánh mắt thân thương, vừa muốn tiếp cận lại cảm thấy xa lạ, trong lòng luôn cho là mình đã cướp đoạt mẹ của Hoan Hoan:"Mẹ ——"
Nhìn bộ dạng e dè của Lạc Dật, trái tim Vũ Nghê co thắt lại, toàn thân cô như bị tàn phá, suy nghĩ trong lòng trở nên chua xót hơn, để nỗi đau này ngày càng tổn thương. Ôm cậu con trai vào lòng, gần như là siết chặt thật lâu, cô muốn buông tay mà cũng không nỡ.
"Mẹ!" Cậu bé Lạc Dật trước giờ không hề mít ướt, thế mà hôm nay cứ khóc liên tu
Mặc dù trái tim thoáng chốc đau nhói, nhưng cuối cùng cô cũng chịu buông lỏng cậu bé ra. Vũ Nghê giống như một con sư tử cái, trong lòng tức giận không nguôi, bỗng nhiên tiến nhanh về phía Ngạo Thực:"Anh là đồ tồi, anh thật không phải con người!"
Cô dùng sức nắm lấy cổ áo của anh, cố gắng lắc lắc:"Sao anh lại có thể gạt em, sao anh hèn hạ đến thế, không cho em biết con mình còn sống?!"
"Vũ Nghê......" Anh nhìn vào gương mặt đau khổ kia, không ngừng nghe cô trách móc, sắc mặt trở nên trầm lắng —— có lẽ vì anh cảm giác tội lỗi. Hành động của cô khiến anh không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, chịu đựng sự giày vò.
"Anh hèn hạ, anh khốn kiếp, tốt hơn hết là anh nên xuống địa ngục đi......" Vũ Nghê cuồng loạn hét lên, đồng thời vung tay tát lên khuôn mặt lạnh lùng kia.
Một đêm liên tiếp bị ăn hai cái tát, khiến Lạc Ngạo Thực đánh mất tự tôn, cảm giác áy náy chợt tan biến đi, bao nhiêu bức xúc dồn dập của cô đêm nay, hoàn toàn khơi lên cơn giận nơi anh ——
Anh dùng lực đẩy cô, làm cô mất đà ngã ngay vào ghế salon bên cạnh
Lạc Ngạo Thực nhanh chóng bế Lạc Dật lên, sau đó móc 4000 nhân dân tệ ra, quăng lên khay bàn:"Số tiền này, coi như anh trả cho em. Nói cho em biết, hôm nay chúng ta chấm dứt nợ nần. Còn thằng bé này, về sau không có bất cứ quan hệ với em!"
Vũ Nghê từ trên ghế salon đứng dậy giằng co, cô kích động hét to:"Vì sao không có quan hệ?! Đứa con là do em sinh, em là mẹ của thằng bé!"
"Em nghĩ em xứng đáng sao?!" Lạc Ngạo Thực giễu cợt hỏi, tầm mắt mang theo ánh nhìn khinh bỉ.
Cô làm sao có thể không hiểu lời nói của anh, chỉ là trong lúc nhất thời, toàn thân tức giận đến phát run:"Lạc Ngạo Thực, dù như thế nào chăng nữa, em cũng là mẹ của Lạc Dật. Anh đừng cứ mỉa mai em, anh có cái quyền ấy sao?! Vì sao không nhìn lại mình, bản thân của anh cũng thế!"
"Đừng đem anh so sánh với em. Nói cho em biết, em mới là người không đủ tư cách đến gần Lạc Dật!" Nói xong, Lạc Ngạo Thực liền đi ra cửa.
Mới nãy chắc mình điên rồi, chỉ vì nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ấy, nên đành mũi lòng đem theo Lạc Dật tới đây, tốt nhất cứ nên trở về trạng thái ban đầu!
Nhìn thấy con trai bị ôm đi, Vũ Nghê vội vàng bước nhanh đuổi theo
"Lạc Ngạo Thực, anh trả con lại cho em!" Cô nắm được quần áo của anh, muốn cướp cậu bé trở về.
"Thằng bé không phải là con của em, tốt nhất là em coi như chưa từng gặp nó đi!" Lạc Ngạo Thực đem lấy Lạc Dật vác ở trên vai, đẩy Vũ Nghê ra, bước nhanh khỏi phòng
Động tác của anh khiến cô ngã ngồi trên sàn nhà, cùng thời điểm ấy anh nhanh chóng đi vào thang máy. Khi Vũ Nghê chạy ra cầu thang, đến lúc đuổi kịp xuống lầu, chiếc xe cũng đã chạy xa ——
Cô té ngồi khóc ròng trong màn đêm, bên miệng không ngừng rên la tên của con trai:"Lạc..... Dật, Lạc Dật là con của em. Lạc Ngạo Thực, anh mau đem con trả lại cho em. Đó là đứa con em phải mang nặng đẻ đau, là em vất vả đợi đến 9 tháng 10 ngày, là máu mủ chính thống của em......"
****************************************************
"Ba, vì sao ba lại chia rẽ mẹ và con, con muốn đi tìm mẹ!" Lạc Dật không hợp tác, tay chân quơ quào lung tung!
Lạc Ngạo Thực không thèm để ý đến con trai đang gào thét khóc ròng, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn vào một dãy số, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh:"Trợ lý Lưu, cậu đến biệt thự của tôi ngay, mang theo Lạc Dật đưa đi!"
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
"Oa, oa, ba định đưa con đi đâu, vì sao ba muốn làm vậy?! Cớ sao không để con sống cùng mẹ, ba là người xấu, người xấu!"
"Hiện tại ba có chuyện cần xử lý, không có thời gian chăm sóc con!" Anh nói qua loa
"Không đúng, ba là người xấu, ba chính là một đại ác ma!" Lạc Dật giận dỗi la to. Vừa mới nhận lại mẹ, chưa đầy mấy phút, đã bị chia rẽ, cậu bé thật không cam tâm
Nhìn thấy hành động càn quấy của cậu bé, khiến anh nhíu mày thật sâu:"Lạc Dật, ai đã dạy con như thế?! Con xem lại mình đi, bây giờ là bộ dáng gì?!"
"Con không cần ai phải dạy, con muốn có mẹ, muốn cùng mẹ sống chung một chỗ! Ba không để cho con ở cùng với mẹ, vì vậy ba chính là người xấu, là một đại ác ma" Lạc Dật mở to đôi mắt, sau đó nhìn chằm chằm Lạc Ngạo Thực (Cái tính khí này của thằng bé, quả thật y chang Vũ Nghê =.=")
Cậu bé càng ngang bướng, càng làm cho Lạc Ngạo Thực nổi giận điên cuồng:"Lạc Dật, có phải con giống mẹ của mình, không được giáo dục kỹ càng?!"
"Vâng ạ!" (Cho Cỏ cười 1 cái, còn trả lời được câu này, bó tay ). Hai tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, đồng thời nghiêng người về trước, sau đó hét to lên.
Bịch ——
Một tiếng động thanh thúy vang lên, chỉ thấy thân thể cậu bé bị quăng xuống sàn, âm thanh rùng rợn hòa quyện cùng không gian u ám, càng khiến người ta có cảm giác mang rợ, như thể đang diễn ra một trận cuồng phong
"Oa, oa...... con không có sai, con chỉ muốn ở cùng với mẹ, con không có sai... Oa...!"
Lạc Ngạo Thực nhìn cậu con trai ngồi trên mặt đất, nghiêm túc nói:"Con sai hay không, phạm lỗi chỗ nào, chỉ có con tự biết! Nếu như lần tới con còn tái phạm, về sau đừng gọi ta bằng ba!" (Thật ra Cỏ thích cách giáo dục con cái của Lạc Ngạo Thực, anh ta không dùng hành động để đánh con mình, chỉ nói một câu, để cậu bé tự kiểm điểm)
Biết rõ là mình làm sai, cho nên Lạc Dật không còn la hét ỏm tỏi nữa. Chỉ là cậu bé không phục, chẳng qua uất ức mà khóc, cứ thế không ngừng oa oa ——
Ba muốn đem mình đưa đi, vậy sau này mình còn cơ hội gặp mẹ không?! Còn mẹ, nếu mẹ không nhìn thấy mình, mẹ có đau lòng khổ sở khóc lóc hay không?!
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh