Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Hôn Anh Hai Phút
Nước mắt của cô khiến sắc mặt Lạc Ngạo Thực trở nên khó coi, hắn đem chén trà nặng nề để xuống trên mặt bàn, chậm rãi hỏi: "Khi nào hắn ta đến?!"
Vũ Nghê liếc nhìn đồng hồ, sau đó quay sang:"Trong vòng mười phút sẽ đến, bây giờ đã hơn bốn phút rồi! Lạc Ngạo Thực, em là người độc thân, em ~ em thật không muốn để cho người khác hiểu lầm!"
"Sao em không nói rõ là sợ Tưởng Vũ Hàng nhìn thấy, còn người khác nào đây?!" Lạc Ngạo Thực nhìn về phía Vũ Nghê, hơi nheo cặp mắt, trong không gian thu hẹp này, ánh mắt đó càng thêm đáng sợ, như hai tảng băng, đâm vào cơ thể cô
"Không phải vậy" Vũ Nghê lắc đầu phủ nhận
"Không cần giải thích!" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng cắt đứt lời cô, khóe môi khẽ nhếch lên tà ác "Hôn anh hai phút, anh sẽ đi ngay!"
"Anh nói cái gì?!" Vũ Nghê ngạc nhiên trợn to đôi mắt
"Bây giờ còn có năm phút đồng hồ, dĩ nhiên em cũng có thể lựa chọn không hôn. Nhưng mà đừng nói anh không nhắc trước, nếu em không đồng ý, anh sẽ không đi!" Câu nói kế tiếp của hắn chỉ khiến cô kinh hoàng, nói không nên lời —
Cô ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng đặt môi đỏ mọng ấn vào làn môi mỏng kia! Dùng ánh mắt hỏi thăm hắn —— 'Như vậy được chưa'
Lạc Ngạo Thực nhắm mắt lại, đồng thời cố định gương mặt Vũ Nghê, dùng sức hôn sâu
"Ưm.." Khi hắn lấy đầu lưỡi cường ngạnh tấn công vào trong miệng cô, cô chỉ biết rên rỉ không ngừng, hơi thở trở nên gấp gáp
Lạc Ngạo Thực không chút thương hoa tiếc ngọc, giống như là cố ý trừng phạt cô, điên cuồng đưa đầu lưỡi của mình vào bên trong, dùng phương thức đặc biệt nhất, khéo léo mút lấy đầu lưỡi xinh xinh kia, tiếp đó còn sử dụng động tác càn rỡ, để hai đầu lưỡi quấn chặt nhau hơn, khiến Vũ Nghê đau đến nghẹn ngào, hai tay vô lực vỗ vào lưng hắn
Hắn không ngừng đem chất lỏng trong miệng rót vào miệng cô, để cho cái miệng nhỏ nhắn phải vương vấn mùi vị của hắn
Vũ Nghê bị ép phải ngẩng đầu lên, không đỡ được bức bách, từng ngụm nước miếng của hắn đưa tới, cô đều nuốt trọn.
Loại thân mật 'giúp nhau lúc hoạn nạn’ này khiến cho Vũ Nghê đỏ mặt, toàn thân run rẩy, trái tim ngổn ngang rung động
Bàn tay to theo tiết tấu của nụ hôn, đi tới ngực cô, cách lớp quần áo dùng sức bóp lấy ~ đầu nhũ hoa căng cứng, cảm giác mẫn cảm làm dây thần kinh giống như tê dại, trong miệng không ngừng phát ra kháng nghị "Ư... A... Đừng"
Cô rên rỉ không rõ ràng, cố ý nhắc nhở đã đến hai phút!
"A..." Môi dưới đột nhiên bị xé rách đau đớn, Vũ Nghê thét lên chói tai. Toàn thân trên mỗi tế bào dường như run rẩy, da thịt căng thẳng đơ lại một chỗ
Lạc Ngạo Thực dùng sức, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lúc này kim đồng hồ cũng tròn hai phút, kết thúc nụ hôn vừa kích tình vừa đau đớn
Hắn liếm sạch sẽ những giọt máu trên môi, trực tiếp nuốt xuống, trên mặt hắn lúc này tỏ vẻ khoái trá
"Đau.." Vũ Nghê dùng tay kiểm tra miệng môi của mình, lòng bàn tay cảm thấy có chút dính ướt —— Thật, thật khó chịu, chỉ là cô không ngờ hắn cắn môi mình muốn nát ra!
"Anh có thể đi được chưa?!" Cô run run mà nói, vết máu môi dưới không ngừng ứa ra. Đau đớn trên môi khiến cô không còn hơi sức tức giận
Lạc Ngạo Thực nhặt áo khoác trên ghế salon lên, bất cần đời khẽ cười, tuôn ra một câu nham hiểm đầy mỉa mai:"Vũ Nghê, thật ra em không cần thiết phải cầu xin anh. Em dường như quên mất, chúng ta bây giờ đã là bạn bè, em có thể trực tiếp mời anh ra ngoài. Thế nhưng em lại chọn biện pháp cầu xin, khiến cho anh lẫn lộn mối quan hệ này, để anh cho rằng, chúng ta vẫn đang vụng trộm ~ vụng trộm thân mật"
Vũ Nghê nặng nề lui về phía sau mấy bước, giận hắn ~ giận hắn nói quá đúng.
"Nếu như em ‘suy nghĩ’ một chút, chuyện đã khác rồi"
"Hai phút đã đến, anh còn chưa muốn đi sao?!" Cô không muốn nghe hắn làm nhục, tất cả là do hắn cố ý. Hơn nữa thời gian này không đủ cải cọ với hắn, cô chỉ hi vọng hắn đi nhanh một chút!
Máu đỏ tươi chảy ra không ngừng trên môi, nhanh chóng nhuộm đỏ dưới cằm Vũ Nghê. Từng giọt, từng giọt rơi xuống trên mặt đất. Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nhìn tất cả, những thứ này là do cô, đáng đời cô phải nhận. Chỉ vì thằng đàn ông khác, mà dám đuổi hắn đi!
"Ha ha, mới vừa rồi thật xin lỗi em, bây giờ anh phải đi. Tuy nhiên, anh hi vọng khi Tưởng Vũ Hàng đến đây, sẽ không nhìn thấy dấu vết gì. Chúc em thuận buồm xuôi gió, có thể lừa gạt người tình của mình!" Lạc Ngạo Thực sau khi nói xong, dùng sức nắm chặt tay lại, cuối cùng mới rời đi. Vẻ mặt lúc này, vô cùng đáng sợ ——
********************************************************
Có vẻ như ông trời vẫn còn mang lại may mắn cho cô, thời điểm Lạc Ngạo Thực vừa đi, năm phút sau cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa ——
"Anh đến rồi à, chờ em một chút!" Vũ Nghê mở cửa nhìn người đối diện
"Em làm sao thế, sao lại lấy tay che miệng" Tưởng Vũ Hàng quan tâm hỏi thăm
"Ờ.. À.. Không có gì, lúc nãy em không cẩn thận, cắn vào môi của mình khi dùng bữa!" Cô né tránh đôi mắt của hắn, mơ hồ không nói rõ
"Ha ha..." Tưởng Vũ Hàng cười to lên. "Có phải em ăn tham quá, cho nên cắn luôn môi mình không đấy"
Vũ Nghê soi gương, dùng nước đá lăn qua lăn lại. Một lát còn phải lên tivi, cô không thể nào để chuyện này ảnh hưởng công việc! Trong lúc dùng nước đá thoa lên vết thương, trong lòng Vũ Nghê không ngừng cầu xin trời cao thương xót, cho giảm bớt thương tích này
Cô càng lo lắng xoa xoa thì càng thấy nó sưng đỏ như miếng lạp xưởng
"Vũ Nghê, môi của em bị thương không nhẹ, vẫn còn chảy máu đấy" Tưởng Vũ Hàng liếc nhìn xuyên gương thấy được, biểu tình hài hước trước đó lúc này trở thành khẩn trương.
Cánh môi bên dưới ước chừng có thể thấy được miếng thịt lòi ra, nhìn rất dọa người.
"Đến bệnh viện đi, vết thương cần phải khâu lại!" Hắn lo lắng đề nghị
"Không, không cần!" Vũ Nghê vội vàng lắc tay. "Chút nữa sẽ không sao! Hơn nữa bây giờ cũng sợ rằng không kịp, em thoa vài cái là xong ngay mà!"
Cô không ngừng nỗ lực xoa xoa dưới môi, máu rốt cuộc cũng hết chảy, nhưng mà sưng đỏ vẫn như cũ.
"Vũ Nghê, như vậy đi. Bản tin hôm nay sẽ do Diêu Hân thay thế em, hiện tại anh đưa em đến bệnh viện!"
"Không được!" Vũ Nghê không hề nghĩ ngợi cự tuyệt nói:"Em vẫn có thể làm tốt công việc, không cần phải nhờ người khác!" Vị trí nữ phát thanh viên tin tức buổi chiều sắp sửa biểu quyết cho người thay thế năm tới, thời điểm quan trọng này, cô thật không muốn để kẻ khác lợi dụng sơ hở
Vị trí quan trọng này, cô nhất định phải nắm chắc, thậm chí đừng hòng ai cướp được!
Tưởng Vũ Hàng lắc đầu một cái, lộ ra biểu tình không đồng ý:"Vũ Nghê, chẳng qua là để cô ấy thay em vài ngày, em đừng nên nghĩ nhiều quá!"
Vũ Nghê nhìn vết thương trong gương có chút biến mất, cuối cùng cũng thoáng yên tâm, xoay người nói rõ:"Em không có suy nghĩ nhiều, chỉ là em không muốn để người khác giúp đỡ. Anh chờ em một chút, em qua chỗ Quan Tĩnh chốc lát"
Tưởng Vũ Hàng kéo lấy cánh tay Vũ Nghê, nhíu mày hỏi:"Em qua bên đó làm gì?!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh