Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Miễn Cưỡng Tổng Giám Đốc
Cô giống như hồi bé, đem cằm đặt lên hai đầu gối, nghẹn ngào không ngừng "Bà nội, hắn không phải bạch mã hoàng tử của con, hắn không có bảo vệ và thương yêu con, dù cho trời có sấm chớp hắn cũng không có ôm chặt con, hay chăm sóc khi con ngã bệnh"
"Nhưng mà con không thể trách hắn, bởi vì hắn không phải tự nguyện làm bạch mã hoàng tử của con, chỉ là con buộc hắn, cho nên con phải gánh chịu hậu quả đau đớn này, con biết mà!"
Nước mắt nhanh chóng thấm ướt trên hai đầu gối, ánh mắt sáng ngời tự dưng ngập tràn khổ sở cùng cô độc, lại bắt đầu thì thầm nhỏ "Không vấn đề gì cả, tự mình có thể vực dậy, phàm chỉ là thói quen thôi. Lúc nhỏ mình có thể đối mặt được, thì khi trưởng thành nhất định cũng có thể!"
Ngày hôm qua ba ba ở trong điện thoại nói, đứa con gái này coi như không có thì hơn, ly hôn thì không được trở lại nhà mẹ đẻ!
Như vậy cũng tốt, thật ra thì cô cũng không còn mặt mũi trở lại đó!
Vũ Nghê dùng sức lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng trào ra thật nhiều, lau thế nào cũng lau không hết.
"Thân nhân Phòng 011, xin đỡ phụ sản đến phòng đổi thuốc!"Cô y tá vừa vào cửa, liền trực tiếp la to. Khi thấy chỉ có một mình sản phụ ngồi trên giường, mới lúng túng cười một tiếng "Thì ra chỉ có một mình chị ở đây, vậy để tôi đỡ chị nha!"
"Y tá, cám ơn cô. Nhưng không cần phiền toái đâu, tự tôi có thể đi được!" Vũ Nghê tránh né ánh mắt thương hại của y tá, nhịn đau đớn từ vết mổ ở phần bụng, vịn đầu giường từ từ xuống giường, bước chân loạng choạng từng bước từng bước hướng bên ngoài cửa phòng!
Khi ra khỏi phòng bệnh, Vũ Nghê đúng lúc nhìn thấy ba vị sản phụ, được chồng nâng đỡ, khôi phục đi lại
Rõ ràng là một hình ảnh ấm áp, nhưng lại giống như đâm vào cô, làm cô không muốn chứng kiến hình ảnh đó. Cảm xúc lẫn lộn hội tụ trong lòng, chất lỏng chua xót cơ hồ muốn nuốt chửng cô
Lại còn cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh cùng âm thanh trong trẻo, đáng yêu, làm cho vết thương chồng chất lại thêm vỡ nát. Nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa bé kia, Vũ Nghe như gặp đả kích, trong nháy mắt trước mặt bỗng tối sầm lại, thẳng tắp té xỉu trên hành lang bệnh viện.
Trong cơn hỗn loạn, Vũ Nghê bị một người ôm lấy chặt chẽ
Vũ Nghê nhắm hai mắt rơi lệ, đứt quãng nỉ non "Tôi đã sai rồi, thật là đau khổ. Lâm hiên, tôi ghét cậu, cậu thật xấu xa. Nếu không vì cậu, thì đứa con của tôi đã không mất đi". Vũ Nghê đang ngủ mê man nước mắt rõ ràng chảy ra thật nhiều, vẻ mặt tương đối kích động, thật lâu sau cô lại bắt đầu lẩm bẩm "Yêu anh, hận anh, nhưng phải ly hôn dù không muốn chết"
**************************************************
Sáu năm sau ——
"Theo các vụ đánh bom của quân áo xanh đã tàn phá nhiều nơi ở phía Bắc, cộng thêm một số lực lượng quá chênh lệch, làm hơn bốn ngàn dân chết trong vụ đánh bom, trong đó có hơn một ngàn là trẻ em. Thành phố trước mắt không đủ thuốc men và thức ăn, làm cho những người bị thương đang dần dần chết đi" nữ phát thanh viên trong màn hình tivi với vẻ mặt bình tĩnh, xinh đẹp, hào phóng đang đọc bản tin tức thời sự. Hai lông mày cô giản ra, đôi mắt điềm tĩnh chứng minh cho sự tự tin, cũng như khí thế làm việc độc lập trong công tác của mình
Nhìn cô ta cứ như một nữ hoàng trong bản tin đang phát sóng trực tiếp, thu hút nhiều sự chú ý. Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế salon, tay cầm hộp điều khiển ti vi nhấn nút tạm ngừng. Trong nháy mắt màn hình tinh thể lỏng cực lớn dừng lại một hình ảnh với gương mặt vô cùng xinh đẹp ——
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh