To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 571
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Tự Mình Đa Tình
Nhìn từng bước chân của hắn tiến tới gần, cảm giác như bị áp bách, Vũ Nghê tự động ‘vọt’ từ trên giường ngồi dậy. "Nếu như anh cứ kiên trì ngủ ở đây, thì tôi sẽ đi!" Cô tình nguyện ngủ trên ghế đá trong hoa viên một đêm, cũng không nguyện ý đối mặt với hắn.
Lạc Ngạo Thực duỗi cánh tay một cái, lập tức bắt trọn cổ tay Vũ Nghê, lãnh đạm nói:"Phó Vũ Nghê, đừng để tôi phải nhắc nhở em, em là vợ của tôi!"
"Cho dù là vợ của anh, tôi cũng có quyền cự tuyệt!" Cô dùng sức kéo cánh tay của mình trở về, nhất thời tạo thành cục diện giằng co giữa hai người
"Cự tuyệt?!" Hắn cười nghi vấn.
Vũ Nghê kiên định nói "Đúng vậy, là cự tuyệt. Tâm tình tôi không tốt, thì làm sao thực hiện chuyện thân mật. Cho nên, anh hãy buông ra!"
"Chuyện thân mật, em là đang nghĩ cái gì?!" Hắn cố tình không hiểu
Vũ Nghê giận đến thắt ruột, hắn vẫn đang giả vờ không hiểu lời cô?! Có lẽ hắn phải là người hiểu nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một lớp đỏ hồng vì ngượng ngùng, làm cô càng thêm xinh đẹp.
Lạc Ngạo Thực ung dung chờ câu trả lời. Chừng nửa phút sau vẫn không thấy cô lên tiếng
"Nói?!, em nói thân mật là ám chỉ điều gì!"
"Anh đã không hiểu thì thôi, tôi cũng không rảnh giải thích với anh. Và nếu như anh cứ cương quyết tối nay muốn ngủ trên cái giường này, thì coi như tôi tặng nó cho anh. Tôi sẽ đi, xin anh buông tôi ra ——"
"Ha ha, em thật thú vị, là người phụ nữ thú vị nhất tôi từng gặp"
Nhìn nụ cười đáng ghét của hắn, Vũ Nghê cảm thấy không thoải mái, thật muốn xé rách cái bộ dáng tươi cười đó. "Chẳng có gì đáng để cười như vậy, nếu như anh thấy thú vị, thì điều đấy chứng tỏ Lạc tổng giám đốc quả là con người kém cỏi, nhìn thấy cái gì cũng vui mừng!" So với kẻ ngốc chẳng khác là bao nhiêu
Câu nói phía sau cô chỉ dám nghĩ thầm, cũng chẳng dám to gan nói ra, Hắn khí thế như vậy, trong tiềm thức, cô cũng không dám làm càn. Lạc Ngạo Thực ước chừng cười to gần một phút, sau đó liền dùng sức nắm tay cô kéo vào lòng ngực của hắn
"Anh buông tôi ra ——" bởi vì cố gắng để thoát khỏi hắn, mà cô thở hồng hộc.
Lạc Ngạo Thực căn bản không tốn chút hơi sức nào, đã đem cô vững vàng khống chế, hắn từ từ cúi mặt xuống nỉ non bên tai cô "Nghê, em ám chỉ thân mật có phải hay không là ‘muốn tôi đụng em’, hử?!"
"Anh đã biết rõ còn hỏi, tôi ghét tiếp tục đề tài này!"
"Ha ha, hoá ra là như vậy. Nghê, xem ra tôi phải nói thẳng, thật ra thì ——" câu nói kế tiếp chỉ có Vũ Nghê mới nghe thấy
Vốn là gò má đã hồng từ trước, sau đó lúng túng đến cả lỗ tai cũng nóng lên "Tốt thôi, như vậy không phải quá tốt rồi sao!" Thanh âm Vũ Nghê lúc này khống chế không được run run, ra sức di chuyển tròng mắt để nước mắt đừng phải rơi xuống
Hắn làm nhục cô, nói rằng hắn căn bản không có ý định chạm vào cô, xin đừng nghĩ ai cũng mê vẻ ngoài quyến rũ này, cũng đừng tìm cách chạy ra phòng khác. Trốn hắn, chỉ là điều thừa. Mấy ngày nay hắn sắp bị đuối sức đến chết vì công việc, cho nên tối hôm nay hắn chỉ là muốn lên giường ngủ một giấc. Thời điểm này, hắn đối với cô không còn hứng thú
Nhìn thấy cô đã giảm bớt nóng giận, Lạc Ngạo Thực mới từ từ buông lỏng cô ra, đồng thời trên mặt tươi cười trở nên lạnh lẽo "Khóc?! Nếu như em khát vọng tôi như thế, tôi cũng có thể vì em mà gắng gượng thực hiện!"
"Cám ơn, tôi không cần!" Vũ Nghê cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói, sau đó chui vào trong chăn.
Nhìn cô yên ổn nằm trong chăn, rốt cuộc Lạc Ngạo Thực cũng hài lòng "Ừ, đùng rồi. Gian phòng này vốn là của chúng ta, tôi ngủ ở chỗ này là chuyện đương nhiên, có phải hay không?!"
Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư - Cơ Thủy Linh