Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 21
Cập nhật: 2015-07-18 12:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
à Tòa về nhà uể oải cả tứ chi, sau một đêm chầu tướng đứt 3 chến, lại bồi thêm một buổi đi coi bói. Ông Ðạo Sò linh thật. Ông bảo phải chú ý hào tử hào tôn kẻo muộn thì đúng y như
rằng ứng nghiệm.
Con Sen thuật lại:
- Thưa bà anh xe đến lúc bà vừa ra khỏi ngõ.
- Nó nói cái gì?
- Dạ anh ấy bảo con về thưa lại với bà nay đã có rồi. Vậy bà chịu khó ở nhà trong ngày hôm nay, anh ấy sẽ đến!
Vừa dứt lời thì ngoài cổng có người vào! Thì đúng là cái thằng "ôn dịch" đó. Thằng Xe vào, tay ôm một cái bọc và nói một hơi:
- Bà đợi hoài, nay mới có. Mà con trai bà ạ. Cả con lẫn mẹ. Ðược không?
- Ðược nhé! Tôi đem đến cả hai kia kìa! Tôi đã đến đây hai lần. Bà đều đi vắng. Bà ba bảo đem xuống chợ "Bầu Bí" ở Giảng Võ phức đi. Bả không muốn chứa gái chửa hoang trong nhà.
Bà Tòa hất hàm.
- Của ai vậy?
- Nó đi làm ở một chục quán bia ôm, ai biết được của ai. Chỉ biết là không phải của tôi. Của ai thì của, miễn nó khóc oe oe vui cửa vui nhà bà như bà mong muốn thì thôi.
- Coi chừng nó khóc tiếng đui cà then, tiếng Quảng Ðông thì chết bố tao đấy!
- Tôi bảo đảm là nó khóc tiếng "Hà Nội" 100%. Thằng Xe vừa nói vừa bước lại để cái bọc trên bàn.
Bà Tòa gọi con Sen lên, bảo:
- Mày mở ra coi.
Con Sen mở cái bọc cùng lúc tiếng khóc oe oe cũng bật ra. Bà Tòa nhìn vào và nói với thằng Xe:
- Trông nó giống mày đáo để!
- Dạ...không có đâu bà!
- Bà Ba nói sao?
- Dạ, nói sao là nói sao?
- Bả định sẽ cho con Mùi ở nữa không?
- Dạ chắc cho chứ ạ!
- Sao bảo là bả không muốn chứa gái chửa hoang trong nhà?
- Dạ, bà đã nhận con của cô ấy rồi thỉ cô ấy đâu phải là chửa hoang!
- Tao nhận là nhận mua thôi, chớ...chớ...Bà Tòa chới với không nói hết câu.
- Dạ thì bà nhận mua nó làm con thì nó là con của bà thì ông là cha nó, bà là mẹ nó. Vậy cô Mùi đâu có chửa hoang.
- Mày chắc là bà Ba không phiền hà gì tao chớ!
- Dạ bà ấy còn mừng.
- Thôi được, bao nhiêu?
- Dạ hai triệu rưởi.
- Con như vậy mà 2 triệu rưởi à? Tao cho nó 4 triệu đấy! Thằng nhỏ đẹp thế! Có cần giấy tờ gì không? Nên nhớ ổng là tòa nghe. Vặn vẹo thì ổng gõ chày lên đầu.
- Dạ, nó không dám đâu bà!
- Bây giờ ai nuôi thằng nhỏ đây?
- Dạ thì xin bà để cho mẹ con nó ở đây luôn.
Bà Tòa ngẫm nghĩ không đầy nửa giây rồi gật đầu.
- Thôi cũng được...Nếu tao có thêm một đứa con nữa thì cũng tốt.
Thằng Xe trở ra thấy con Mùi nằm thiêm thiếp trên xe. Nó biết con Mùi giả bộ chớ sanh ba ngày rồi, ở nhà quê người ta lội ruộng chớ xe hơi đâu mà đi. Nó nắm tay Mùi lắc lắc:
- Dậy, dậy đi vô nhà!
- Ư...ư...
- Bả chịu cho em ở rồi! Mùi vùn vằn:
- Em hổng ở đâu! Ở gì kỳ vậy??
- Sao mà kỳ? Em ở nuôi con luôn. Bà Ba không muốn em về đẳng đâu. Rồi thằng Xe đở Mùi ngồi dậy, nhét tiền vô túi áo ngắn của Mùi:
- Ðược hai tê, sướng muốn chết, còn vờ!
- Em nói thiệt chớ không vô đâu. Em ôm con em đi về nhà quê.
- Có thật không? Thằng Xe thọc tay vào túi. Thế thì đưa tiền lại đây giả cho người ta.
- Ðem con em...đây!
- Ðã bán rồi lại còn hỏi!
- Em không làm chuyện thất đức đó!
- Ở với em nó sướng hay ở với người ta nó sướng hơn??
Mùi làm thinh.
- Thôi dậy đi vào nhà mau lên! Rõ nỡm. Không thôi mất tiệt hai triệu và mất cả con đấy. Người ta là quan tòa đấy nhé!
Mùi nắm đầu thành băng đứng dậy. Thằng Xe thò tay vào nâng ngang nách phải rê Mùi xuống đất. Mùi bật khóc:
- Con tôi đâu? Anh là đồ tàn nhẫn. Quân chó má!
- Câm cái mồm nghe, không tôi nện cho gãy răng!
Rồi thằng Xe vừa dắt Mùi vừa lôi đi vào nhà. Mùi lét mắt nhìn qua thì thấy ngôi nhà đồ sộ không kém nhà Bà Ba. Nó yên tâm sẽ gặp con nó. Nhưng nó tự hỏi: "Nuôi thằng bé nhớn lên rồi đi đâu?" Nó bước ba bậc lên thêm vào nhà. Bà chủ nhà bảo:
- Con mày ở trong phòng kìa. Vào đấy nghỉ một tẹp rồi tao bảo!
Công việc của Mùi gồm có 2 phần. Phần nào cũng khỏe nhẹ, nó thừa sức làm. Phần thứ nhất là nuôi thằng bé con hay nói khác ra nuôi con mình bằng cơm gạo người. Phần thứ hai đẻ cho ông bà một đứa và tiếp tục nuôi nó (như) con Mùi.
Bà Tòa không ngại nói ra ý muốn của mình, nhưng bà cũng có lòng xót ngọc thương hoa:
- Con ở với bà được không?
Con Mùi nghe câu hỏi tưởng chiêm bao. Ðáng lẽ câu đó phải là: "Mày đi ra khỏi nhà tao tức khắc!" thì: "Con ở với bà được không?" Nhưng người ta là quan quyền đâu có ăn nói thô lỗ như vậy. Ngọt mật chết ruồi mà lỵ. Con Mùi nói không ra lời. Nước mắt dầm chan...
Bà Tòa hiểu, như vậy là nó đồng ý rồi. Bà bèn dấn thêm bước nữa:
- Thằng Cu này cũng cần có em chơi với nó chứ! Con Mùi lại làm thinh. Bà tiếp:
- Trong nhà có anh có em mới vui con ạ!
Con Mùi còn mù mờ không hiểu bà nói gì. Thì bà ướm nữa:
- Con đẻ cho bà đứa nữa nghe. Bà nuôi cả hai cho con. Cả con, cả mẹ của con. Con không phải làm gì động móng tay.
"Như thế nghĩa là sao?" Con Mùi tự hỏi. Bà Tòa tiếp luôn:
- Phúc lộc là của trời cho. Không phải mình muốn mà được!...Nếu không có con đến thì bà đi Chợ Giảng Võ một phiên là xong. Con nít bây giờ người ta bán như bán lợn con vậy.
Nhưng bà không muốn đem một đứa trẻ về nhà mà không biết mặt mẹ hoặc bố nó. Bà biết con và
mẹ con ở với Bà Ba, bạn của bà. Me con đều phúc đức. Bà muốn biết căn cơ.
Con Mùi làm thinh. Nó thẹn quá. Phúc đức mà chửa hoang? Mà lại chửa hoang không biết với ai thì còn căn cơ nổi gì? Nó không biết nói thế nào. Chỉ làm thinh là thượng sách. Thì ra là thế. Bà Tòa đã có chồng trên 20 năm mà không đẻ được đứa con nào. Bà khao khát tiếng khóc trẻ con. Bà muốn chồng bà có con nối dòng. Với ai cũng được miễn là con của chồng bà, nghĩa là không phải do bà đẻ ra. Nói trắng trợn là bà muốn thuê con Mùi đẻ cho bà một đứa con. Bà sẽ coi nó là con.
Bây giờ thì Mùi hiểu rồi. Ngày xưa ở thôn quê có nạn vợ cả vợ bé làm inh lên cả hàng
xóm. Chế độ ta ngày nay đã giải quyết được cái nạn đó một cách êm thấm. Người vợ thuê cho chồng một người đàn bà vừa ý. Hai bên ký giao kèo với nhau, đẻ xong giao con là không còn tình nghĩa gì nữa. Như công cấy công gặt, khi cấy gặt xong, người chủ trả tiền là xong. Như vậy cũng tiện, không phải đến Chợ Giảng Võ mua trẻ, như mua lợn con mà bụng sơ lầm nái. Còn cách nào hơn? Khỏi phải đi dắt lợn nòi thuê, được ăn trắng mặc trơn và được một ông "Vua" coi là
"Vợ" ít nhất trong một năm. Vợ chỉ ở trong buồng, còn được trả công đẻ, được tiền thưởng nếu đẻ con đẹp.
Mùi không suy nghĩ nhiều. Số phận con sen con đòi đã thế thì nhận thế.
Ở đằng nhà bà Ba vui như hội. Con Mùi đi rồi, bà Ba nhẹ gánh. Cô Thu lại nhận được thư của ông Phó Giám Ðốc nhà băng bên Mỹ gởi về. Cô Thu tươi như hoa. Cô không như con ốc rút đầu vô vỏ suốt ngày không ló ra nữa. Cô ca hát, cô nhảy nhót. Và cô cảm thấy thương người, cô xót cho đời Mùi. Cô đau đớn đời con gái của Mùi. Nó mất hết rồi. Nó không biết tình yêu như mình. Nó chỉ quanh quẩn xó bếp, đi làm thuê, bia ôm, bia võng cho nên ra thế ấy. Cô đọc từng chữ của người tình trên giấy, nét bút run run, làn mực mới vừa khô, thì những giọt nước mắt của cô lại tưới lên ngập lụt.
Em yêu dấu, yêu dấu, muôn ngàn lần yêu dấu......tình hình có chiều bất lợi cho nước ta. Ở bên này, người Việt Nam thấy con cái cán bộ cao cấp sang học Ðại Học mỗi năm càng đông thêm. Người ta bàn tán rằng chánh phủ và đảng ta khôn ngoan nên không đợi nước tới trôn mới nhảy. "Người ta" mua nhà ở Mỹ và Canada nhiều lắm. Có cái tới mấy triệu đô la, trả bạc mặt......Em nói với bố mẹ nên tính trước, để bất cập không trở tay kịp. Người Mỹ không có tính chung thủy như người mình. Vợ chồng thì nay cưới nay mai ly dị. Rất khó kiếm một đôi vợ chồng ăn ở với nhau 30 năm. Về mặt xã hội đã vậy, trên chính trường họ càng như vậy. Nay liên kết, mai phá bỏ. Nay ôm hôn mai quay mặt, lạnh như tiền, lại còn đâm sau lưng. Vụ gạt bỏ Ðài Loan năm 1949 và rút khỏi Việt Nam năm 1975 đủ làm bằng chứng hùng hồn cho bản chất thực dụng của người Mỹ. Nơi nào có lợi thì họ bắt tay, nơi nào coi bộ khó xơi thì họ "rút lui trong danh dự" Anh tin rằng họ sang đầu tư giúp đỡ nọ kia cho nước mình không phải vì họ thương người mình đâu mà thương sao cho nổi cái kẻ đã vừa đánh vỡ mặt mình hôm qua? Bữa nay vết sẹo đã lành rồi chăng? Dối trá tất. Họ sang nước ta là vì họ kiếm được lợi nhuận và họ có chỗ máng cái mũ của họ, họ chơi bời rẻ tiền, họ tha hồ được bọn dân chơi tung hô vạn tuế. Họ kiếm được lợi to ở thị trường Trung Quốc nên tên cáo già Nixon vội vàng tìm cách "rút quân trong danh dự". Dân Mỹ này coi hắn như một chính trị gia lỗi lạc nhưng anh coi đó là một tên điếm già cầm đầu đám điếm Mỹ....Có lẽ nhà nước ta khôn ngoan không chơi với Mỹ hết lòng, chỉ giả vờ cặp bồ để móc túi nó thôi. Nhưng hãy coi chừng, tên điếm bảy da này. Những ông bà lớn Sài Gòn ngày trước vì quá tin tên đồng minh bịp mà ngày nay sống dở chết dở nhưng không trách ai được....Anh không muốn viết ba lăng nhăng về chính trị, chính trị Mỹ là chính trị Ðông Châu
Liệt Quốc, chính trị tiền. Cái chính trị thời nào cũng dơ bẩn điếm đàng. Anh muốn em khuyên ba má hãy nhìn xa phía trước và ngoái nhìn lại tấm gương Sài Gòn năm 1975 mà lo liệu trước. Anh
tin chắc rằng những nhà băng Mỹ không bao giờ từ chối người Việt Nam đem tiền ký thác vào ngân hàng của họ...
Thu xem đi xem lại lá thư. Rồi đọc cho mẹ nghe và bàn luận "con đường tương lai". Thu bao giờ cũng có ý kiến mạnh dạn. Bà Ba đem bàn lại với bố nó. Ông Tướng Ba Sao lập trường vững như núi Trường Sơn. Ông gạt bỏ những ý kiến manh nha "chạy sang Mỹ, tẩu tán tài sản chương mục nhà băng sang Mỹ".
Ông phủ quyết một cách hùng hồn bằng câu nói không biết của ai mà ông cho là danh
ngôn:
"Ðàn bà tham gia việc nước là hỏng hết! Họ chỉ là thiên tài trong bếp"
Bà Ba không cãi lại công khai, chỉ âm thầm bàn luận với cô con gái sắp lấy chồng là chủ
nhà băng bên Mỹ. Ông ta làm ô dù cho bà trở thành con hạm cái Ba Ðình nổi tiếng nhân đức nhưng ăn miếng to ăn không xuể thì nhả bớt ra nên được tiếng nhân đức. Án tử hình bà chạy cũng khỏi. Những ai mang phải án này? Ðại Úy Võ xuân Tê là loại xoàng. Người ta bị bắt quả tang mấy tấn á phiện kia. Năm bảy cái án tử hình chồng lên còn chưa phỉ kia, nhưng bà Ba đã con Ba Ngôi Sao che chở và có bạn tâm giao là bà Tòa kia. Các tay "Cò" thấy bà Ba có ô dù lớn thì đua nhau xin làm cò cho bà. Cò cỡ bự là Chín Ủi đó! Chín Ủi đã siết ngoặc được với Tư Hồng Kỳ. Hai bên dựng lên kế hoạch lật đổ con lợn Minh Hợi để ông Ba Sao ngồi ghế đó. Cục mồi là con nhí của thằng chủ tịch bài trừ tham nhũng bỏ lại. Chín Ủi đã tái ngộ bạn "buôn vua" là ông Ðạo Sò. Chính anh Chín rỉ tai ông Ðạo "đời bí mật của con Kiến Hồng Kỳ" để nắm chặt tên này trong việc thi hành âm mưu lật đổ con Heo nói trên. Nhưng con bồ nhí siêu sao đã làm tròn nhiệm vụ một cách khá xuất sắc. Nàng đã được thay hình đổi dạng và thâm nhập được văn phòng con lợn, đã làm rùm beng lên. Vợ tên Hợi cũng đã tới la ó...nhưng gốc của heo qua bự nên thay vì mất ghế, nó được đưa lên ghế cao hơn. Và ông Tướng Ba Sao lại được đảng đặt dưới đít nó.
Bà Ba Sao ức lắm. Bà biết cây dù lớn của nó là cụ Cố, bố vợ nó. Cho nên lần này bà Ba tìm cách gỡ hàm răng giả của cụ Cố để cụ hết ăn.
Bà Ba đã vẻ trước cho mình một tương lai huy hoàng không thua chi con hạm cái gốc
"Huệ" lừng danh khắp nước. Nếu lật đổ được cụ Cố thì Tướng Ba Sao sẽ tranh chức tổng bí thư, thì Phan minh Hợi, các tỉnh ủy, quan tòa, bộ trưởng chỉ là nha trảo, râu ria lông lá của ông bà Ba Sao.
Nhưng than ôi! Bà Ba bây giờ mới học được bài học "cạo lớp rong trên viên gạch cũ" là rất khó. Có lúc trượt ngã gãy bảng họng.
Cho nên bà cũng chỉ là "cô bán sửa với cái bình sửa" như bao nhiêu người khác ôm hận
mà thôi.
Nhưng người ta nói: "Không gì làm ta vui bằng tiền!"
Câu đó mới nghe qua thì trắng trợn, nhưng ngẫm cho cùng thì đúng quá đúng. Không câu nào nói về tiền một cách bộc trực như câu này.
Ca dao nói:
Vai mang túi bạc kè kè
Nói khuếch nói khoác người nghe rần rần
hoặc:
Thỏi bạc đâm toạc tờ giấy
Nguyễn Du:
Trong tay sẵn có đồng tiền
Mặc lòng đổi trắng thay đen khó gì
Shakespeare:
Ðồng tiền là con đĩ của thế gian
Những tư tưởng về đồng tiền (Ðông Tây, Kim Cổ) gặp nhau một cách tương đồng. Không
ai chối bỏ địa vị đồng tiền, trái lại càng chứng minh cho địa vị của nó.
Nhà văn số một của cộng sản thời Tố Hữu làm vua tuyên huấn là Nguyễn Khão đã viết một bài đăng trên một tờ báo Hà Nội: "Lý tưởng của đảng: Tiền!", không phải của riêng đảng mà của khắp bàng dân thiên hạ.
"Có tiền mua tiên cũng được". Bây giờ thì: "Có tiền thành tiên cũng được". Vậy không nên trách những kẻ kiếm được tiền. Bà Ba Sao không có lý luận lý lọt như kinh tế thị trường, kinh tế chỉ huy, bà chỉ thấy rằng không có tiền thì bực bội, khó chịu lắm. Có tiền bà tức thì chẳng khác nào đi trên mây. Vậy nên bà chạy chọt kiếm tiền. Bà kiếm không khó nhưng cũng không dễ. Bà gõ cửa cả trung ương, các cụ Cố, các cơ quan có chức năng làm ra tiền, các tòa án, các tỉnh ủy, các vụ buôn lậu, các đường dây chạy hàng qua biên giới. Biên giới Việt Nam dài 2000 cây số giáp với Trung Quốc, Lào, Miên, Thái Lan. Có 1500 cửa khẩu, có biết bao nhiêu là cò trắng cò đen, rồi sân bay, hải cảng, có bao nhiêu cò vàng, cò bạc. Tất cả những chú cò bầy cò phải chịu núp bóng con hạm cái Ba Sao để kiếm ăn.
Một công ten nơ qua lọt phải nộp một tỷ bạc. Ðem vô được nội địa nó hóa ra 1000-1500 tỷ một kí lô bạch phiến, phải nộp cho cò nửa ký. Ðôi khi tịch thu bốn năm trăm kí một lúc. Tịch thu rồi đem đi đâu?
Các đường dây buôn đàn bà qua biên giới phải nộp tiền mãi lộ cho ai?
Những dịch vụ buôn thuốc hút, bia ngoại, trứng gà, đồ vật dụng như xe đạp, xe máy, phích nước, nồi chảo, áo quần, đường cát, vải vóc, xe hơi cũ, xe hơi mới v.v...v.v...tất cả đều có giá biểu. Cứ coi theo đó mà bang giao mà hữu nghị theo kiểu nhà thơ Tố Hữu tiên đoán 20-30 năm qua:
Tình nghĩa ngày nay có khác xưa Nghĩa tình e nắng sớm chiều mưa Chợ trời thật giả đâu chân lý
Hàng hóa lương tâm cũng thiếu thừa
Lương tâm vô sản ngày nay biến thành thuốc lá, thành bia Vạn Lịch, thành áo đi mưa, thành thuốc kích thích, thành tất cả những gì có thể dùng được, ăn được, chơi được ùn ùn vượt qua các cửa khẩu, cười tình và lót tay đấm mõm cò để đi vào đất xã hội chủ nghĩa Việt Nam anh em, biến nó thành thiên đàng dưới địa ngục, hay địa ngục trên thiên đàng.
Từ ngày xông vào trận tuyến đô la và dổm, Bà Ba say mê, lút mình ngập đến chót mũi giữa vũng bùn tanh mùi giấy xanh giấy đỏ. Bà tự nhủ: "Bùn không tanh. Không có bùn nào tanh sốt! Bùn thơm, Bùn trắng như râu bác Hồ. Bùn đỏ như cờ đảng, bùn vàng như sao vàng.!"
Bà Ba tự trách mình nhập cuộc quá trễ. Nhưng trễ mà vẫn không mất phần, bởi vì giống hạm sinh sôi nẩy nở như ruồi. Nơi nào có chất tanh, nơi đó hạm tới va làm ổ. Bà Ba tuy công việc hạm bề bộn nhưng bà không cần một người nào hết. Bà cũng chưa rành bốn phép toán nhưng bà chỉ dùng toán cộng và trừ thôi. Cộng mồm, cộng miệng, tê cộng với cây cũng ra đúng số thành, tỷ tê là gốc, thứ gì cộng với thứ gì mà không ra tỉ tê? Ðất ném xuống nước càng dễ ra tỉ tê và nhiều vô kể.
Từ khi cứu được anh chàng thợ vẽ khỏi án chung thân, uy tín của bà lên như gió. Các cơ quan trung ương có việc rắc rối muốn gỡ cho nhanh, chạy đến bà, các nhân vật muốn chọt vô trung ương phải tìm bà. Các tỉnh ủy cũng không quên tặng quà cáp cho bà ngày tư ngày Tết. Thậm chí có dư luận chạy khắp các cơ quan trung ương rằng ông Hợi sẽ bị bà lật khỏi ghế...bằng tay cụ Cố. Thế mới ghê.
Bà Ba bận rộn túi bụi. Bà phải chia bớt mối mang cho Ðốc Rằn. Bà mới vừa được nghỉ ngơi cho khỏe một hôm đi chơi Hồ Tây thì hôm nay lại có chuyện. Anh thợ vẽ gọi bà và nhờ cứu mạng lần thứ hai.
Số là sau khi trời đánh hụt lần thứ nhất thì Ngọc Sơn lại vẫn chứng nào tật ấy, có phần
hoạt động mạnh hơn với ô dù của bà Ba Sao. Ngọc Sơn tiếp nối đường dây cũ. Phương danh những ông khách xịn đã giao cho bà Ba. Ðó là nguồn tài chánh khổng lồ đã làm cho bà càng say mê trong việc làm chức hạm. Ðường dây "gỏi gà" cao cấp chắp nối thành hệ thống nằm trong tay Ngọc Sơn, lần này qui mô và phong phú hơn lần trước, nghĩa là lần suýt chết vì thiên lôi đánh có trời đỡ.
Một ông kẹ thuộc loại A1 ở Sài Gòn có vẻ ganh tị với Huỳnh Long. Tao bảnh hơn mày, tại sao tao không hái được cái hoa tuyệt sắc nhất Hà Nội? Hắn bảo Minh Phủng và Huỳnh Long thay phiên cấp cho hắn mỗi tháng 10 ngàn đô la để hắn du hí khi thì Hồng Kông, khi thì Thái Lan. Lần thứ nhất Ngọc Sơn bị phát giác tên của hắn có trong "bảng Phong Thần" nhưng bà Ba không có đủ lực để đụng với hắn, vì thế hắn còn sống sót với cái tật đảng phú cho hắn: "vợ con ai hắn muốn xài và xài kiểu nào (nhà thổ hay nhân tình) thì thằng chồng đều phải vâng theo lệnh". Phần nhiều là vợ con của nhân viên, cán bộ cơ quan dưới quyền của hắn. Cho nên đành ngậm bồ hòn để giữ chén cơm.
Sau khi Ngọc Sơn thoát án chung thân, hắn lại lắp vào chỗ trống của Huỳnh Long với một bề thế vô địch hơn. Huỳnh Long chỉ có tiền. Còn hắn vừa có tiền vừa có quyền. Rừng nào cọp ấy. Tuy hắn là người của trung ương nhưng ở Sài Gòn không được ló móng quá dài ra Hà Nội. Hắn không coi cái nguyên lý ấy ra gì, nên khi thưởng hoa Hà Nội, hắn đụng nhằm ông bộ trưởng Hợi. Ông Hợi không nhỏ chức hơn, nhưng to tự ái, đứng ngồi không thấp hơn hắn và còn có ô dù gốc bự hơn hắn.
Thì cũng như ngày mới giải phóng, phe ta chơi phe mình làm sập cái Ðường Sơn Oán. Lần này ông bộ trưởng Hợi cho điều tra đường dây của Ngọc Sơn. Tát một cái đìa to để bắt một con cá. Khi đìa cạn thì cá to bị tóm, cá nhỏ cũng chết tươi. Nhưng ở đây cá bé chết tươi, nhưng cá to vẫn ung dung bơi lội. Ông kẹ Sài Gòn vẫn vững như trồng. Tội nghiệp cho đám "ăn theo" chết hằng lũ.
Ông thợ vẽ Ngọc Sơn đứng giữa hai thanh kiếm. Ông bộ trưởng Hợi muốn tìm tóm đường dây để lòi mặt ông kẹ Sài Gòn. Còn ông kẹ Sài Gòn thì muốn tố lại ông bộ trưởng Heo rằng ông ta đã dung dưỡng cho đường dây này.
Ngọc Sơn ở giữa, không dám chống bên nào mà cũng không dám theo bên nào, chỉ biết đứng mà ngậm miệng lắc đầu. Ai thắng ai thua thì tòa vẫn dở hồ sơ củ của Ngọc Sơn ra "nghiên cứu". Vì thế Ngọc Sơn mới đến cầu cứu bà Ba lần thứ hai. Bà Ba không cần hỏi thêm một câu, bảo:
- Chú có quyển sổ...đưa cho tôi rồi về nhà ngủ thẳng giấc đi.
Ngọc Sơn bị một vố trước, nhờ bà Ba cứu như chết đi sống lại, nên tin tưởng tuyệt đối ở cái ô của chị Ba. Bèn đưa ngay quyển sổ "vàng" cho chị. Nó không có to lớn dày trang như tự vị đâu. Nó chỉ bằng hai ngón tay tréo, nhưng nó mang hồn thư của hằng trăm ông kẹ A1, A2, B1, B2... quyển sổ cứu tinh mà Ngọc Sơn luôn luôn mang nó trong người như một bộ phận của thân thể Ngọc Sơn.
Các ông lớn ông bé, khi gặp mặt hoặc khi gọi phôn cho Ngọc Sơn thì muốn được ôm ấp mỹ nhân ngay, nên đâu còn nhớ lập trường vô sản vô gì, vô sản thì càng mê mẩn cái ấy. Cái ấy đền bù lại công lao của mỗi cá nhân trung thành với đảng. Cho nên Ngọc Sơn yêu cầu cho biết địa chỉ, số điện thoại chức tước...thì đối tượng sẵn sàng xưng ra hết sức đầy đủ gió máy để giật le. Có ngờ đâu di hại về sau. Có ông lớn 57 tuổi Tổng Giám Đốc, có ông 48 tuổi thứ trưởng, có ông
42 tuổi ủy viên bộ chính trị. Ngô Phù Sai mất nước cũng vì cái sự ấy của Tây Thi ở đây các ông mất gì thì tha hồ mất, chớ đâu có mất tới Nước đâu mà lo.
Lần trước Ngọc Sơn giao quyển sổ Vàng (Vàng thật đấy) cho Ðốc Rằn. Ðốc Rằn đâu có đủ uy tín để mần ai, bèn giao lại cho chị Ba để hưởng một ít hoa hồng. Thế mà chắc ăn.
Chị Ba xem qua danh sách các ông kẹ, xếp hạng và điều tra kỹ. Bởi vì có tên thật cũng có
những tên ma. Chị Ba đến ngay văn phòng, bảo người long tong:
- Tôi cần gặp ông Giám Ðốc với lý do riêng.
Thế là ông Giám Ðốc tiếp chị Ba ở chỗ kín ngay. Chị Ba đưa các-vi-sít ra. Ông Giám Ðốc thấy phương danh Thượng Tướng Hoàng su Phì Phu Nhân thì bay mất vía nhưng vẫn bình tĩnh. Trong lúc bà Thượng Tướng nhân danh "Phó chủ tịch phong trào phê tự phê" và nói qua tầm quan trọng của vai trò "đầu tàu" của cán bộ cao cấp thì ông Giám Ðốc đã tìm được đường Huê Dung đạo để thoát thân. Huê Dung Ðạo nay là Huê Dung Ðịa
Bà Ba đã từng bắt hồn người ta bằng quyển sổ Vàng này, nghe ông Giám Ðốc phủ nhận khuyết điểm thì chỉ cười nhẹ nhỏm và gật gù khen:
- Nếu nhà nước vô sản ta có được giàn cán bột liêm chính như đồng chí thì công cuộc xã hội chủ nghĩa sẽ thành công rất sớm.
Nói xong bà bà Ba kiếu từ và chúc ông Giám Ðốc thành công hơn nữa trong công việc lắp ráp xe củ thành xe mới và ngược lại, để phục vụ nhân dân.
Ông Giám Ðốc lấy làm hồ hởi tiễn bà Thượng Tướng ra ngõ vời lời đáp từ đầy văn hoa mỹ miều. Nhưng chỉ tuần lễ sau thì có công văn ở trên đưa xuống cách chức ông Giám Ðốc và hôm sau có một tổ bò vàng tới mời ông Giám Ðốc lên xe đi nghỉ mát tận...Hỏa Lò. Công trạng của ông Giám Ðốc được báo nhân dân đăng tải kín một trang với những tấm ảnh minh họa rất rõ nét. người ta mới biết ông Giám Ðốc đã sụp hầm chông của Họa Sĩ Ngọc Sơn. Ông Giám Ðốc
tung ra 42 tê dổm 7500 đô la, một căn chung cư ở đường Nguyễn văn Tần tặng cho cô em siêu
sao Hà Kỳ Tranh, Kỳ Oanh gì đó. Ông Ðốc tạm thời vô Hỏa Lò để em út bên ngoài lo chạy thuốc chờ ngày ra tòa lãnh án trắng, tất cả đều do phép của bà Ba.
Báo nhân dân ế lắm. Ban tuyên huấn trung ương đã phải chỉ thị cho các cơ quan trung ương mua với chỉ số nhất định. Cơ quan cũng mua, trả tiền đầy đủ nhưng khi mua xong thì đem về đút trong kho để chờ bán đồng nát hoặc chở thẳn xuống chợ thập cẩm Giảng Võ để phục vụ vào việc khác.
Nhưng lâu lâu bán đắc không thể tả. Như số có hình đám tang cô đào Thanh Nga và bài tường thuật sơ lược bịa đặt láo toét mà dân vẫn tìm mua với giá chợ đen gấp 10 lần giá chính thức mà vẫn không có.
Cũng y như vậy số báo nhân dân đăng bài ông Giám Ðốc Công Ty lắp ráp này.
Do đó mà "công việc" của bà Thượng Tướng được thi hành mau chóng hơn. Ông Giám Ðốc nào được bà Ba đến "viếng" thì cũng đều hứa sẽ nộp hụi chết bao nhiêu, bằng tiền dổm hay nặng. Khổ nổi bà Ba rất thương xót người cùng phái nên không bao giờ nhận đàn em đấm mõm bằng thịt sống.
Còn ông Kẹ nào cả gan sai lời hứa với bà Ba thì sẽ được yết tên lên Bảng Phong Thần. Chẳng mấy chốc mà các cơ quan trung ương có tên ông Đốc nằm trong quyển sổ vàng cũa bà Ba đều biết thân lo chạy thuốc trước. Nhiều ông phiêu lưu ký quá ư rộng rãi nên tuy không có tên trong sổ, cũng giật mình hốt một ít công quỹ đem nộp cho bà Ba không cần làm hóa đơn, miễn bà Ba gật cho là yên tâm rồi.
Nhận quyển sổ của Ngọc Sơn, bà Ba giở ra liếc qua. Những tên tuổi đặc nghẹt trang đầu, trang kế, trang kế nữa rồi đến gần hết tập vở, toàn những tên tuổi chức vụ và số phôn ghi rất rõ nét do chính những khách chơi ghi ra.
Ðứng đầu sổ là Nguyễn văn Thanh, Giám Đốc công ty đường Hà Nam, số phôn...
Kế đó là một duộc dài tên họ, dấu sắc, dấu huyền, dấu nặng, bỏ rất đúng chỗ và rất rõ. Ví dụ như Nguyễn văn Thanh, và Nguyễn ngọc Thành, Lê minh Toàn và Phan chí Toản, không có sự nhầm lẫn nào có thể xảy ra. Vì thế bà Ba tin chắc những trang sổ vàng này rất khả dụng.
Ông Kẹ cuối cùng là Phó TT, người mà Ngọc Sơn khai với bà Ba rằng ông ta bắt Ngọc
Sơn phải cung ứng 10 ngàn đô la mỗi tháng thì y sẽ để yên cho, nếu thiếu, hoặc trễ thì hắn cho
quan tòa giở lại hồ sơ cũ về cái án chung thân thâm hụt kỳ trước.
Bà Ba bảo:
- Chú đừng lo. Ðể tôi tính cho cả. Vấn đề là tiền. Chú lo chạy truớc vài tỷ đi.
- Em làm gì có số tiền ấy chị Ba?
- Em đập lại đám khách cho rớt máu. Của thổ hoàn lại thổ. Dùi đánh đục thì đục đánh săng chú ạ. Tiền công quỹ nó hốt thì mình lấy lại. Như cái thằng nào đó. Nó ăn, mình cũng biết ăn chớ! Bộ mình không có mồm à?
- Kỳ này em làm kỹ lắm! Có đến 10 hoa hồng, 12 hoa cúc, còn vạn thọ thì em có cả rừng. Siêu sao, siêu người mẫu, ca sĩ cũng có 5, 7 đứa.
- Ủa, giới này cũng vô quĩ đạo của chú nữa sao?
- Em lùa vô cả. Bắt không kịp chị ơi. Em giao lại cho "Ðêm màu hồng" một mớ. Chị biết chủ "Ðêm màu hồng" là ai không? Em lấy tiền boa khứ hồi nghĩa là của chủ tiệm 1 tê, em vào nhảy múa bưng rượu 1 tê. Chị chỉ biết thằng cha Tư Hồng Kỳ, cục phó cục bảo vệ trung ương. Nó ngồi trong buồng phía sau trông coi an ninh cho cái tiệm nhảy nhót, giải trí, kiêm động Bảy con nhền nhện trá hình đó!
- Chị biết cái ngách của nó không?
- Thi chị cho Chín Ủi đánh du kích vô đó trước. Chín Ủi được lắm. Y vừa gan dạ vừa thông minh. Y bây giờ đi song song với Tư Hồng Kỳ rồi. Phó của Phó.
- Nhưng nếu chị nắm được mụ chủ tiệm thì càng hay.
- Ai vậy?
- Em mới tìm được lý lịch của mụ ta đây nhờ đứa con gái bụi rơi của mụ ta. Chẳng là nó gọi em xin làm người mẫu free. Con nhỏ coi cũng ngọt lắm. Em hỏi sao cô không lấy tiền công như các cô khác? Nó bảo: "Em có bạc tỷ, cần gì mấy xấp dổm của ông ban cho. Em chỉ thích được vô trong quyển sách album của ông sắp xuất bản. Em muốn cho mấy ông đạo diễn thuê em làm tài tử điện ảnh thôi. Mấy con nhỏ xấu như ma lem mà diễn kịch cái gì? Nhưng em cứ ở mãi trong bóng tối vì không có người quảng cáo". Ðại khái như vậy đó rồi nó đến cho em vẽ..ẽ. Trong lúc tâm tình nó mới thổ lộ chuyện nhà của nó. Nó là con rơi của ông Kẹt. Ủa, cháu rơi, chớ không phải con rơi. Mẹ nó là con rơi của Võ văn Kẹt. Mẹ nó là em một cha khác mẹ của thằng Võ thái Khê.
- Ông Kẹt nào? Khê nào?
- Việt Nam chỉ có 1 Kẹt chớ Kẹt nào? Còn Võ thái Khê là con ông Kẹt, nó bị du đảng vô tận dinh thanh toán vì tranh một con siêu sao.
- Nói bậy coi chừng ủ tờ nghe chú em. Bà Ba lườm ngang.
- Em đâu có biết nhưng em tin lời con nhỏ. Nó kể lại rằng ông ngoại nó đi ra Việt Bắc đâu hồi 1951-1952 gì đó. Trong phái đoàn có bà ngoại nó. Chả là đi dự đại hội đảng hay gì đó mà. Ra tới Việt Bắc thì bà ngoại nó có bầu.
- Bà ngoại nó tên gì? Sao chú không hỏi nó?
- Có chứ! Nó nói bà ngoại nó trùng tên, trùng họ với cụ Hồ. Chỉ khác có chữ lót thôi.
- Vậy là sao?
- Là vậy chớ là sao! Chị để em kể cho rốt ráo câu chuyện. Ra tới Việt Bắc thì bả có bầu. Bả là đại biểu phụ nữ cứu quốc Nam Bộ và là đại biểu nữ duy nhất trong đại hội. Và cũng là đại biểu độc nhất có bầu. Bả đẻ ra má nó đó. Bà đặt tên nó là Phú vì đẻ ở Phú Thọ. Rồi ông ngoại nó tức là ông Kẹt đi trở về Nam. Bà ngoại nó không đi nổi, nên ở lại công tác phụ nữ Tỉnh Hà Giang luôn đến ngày đình chiến thì con bé được 3, 4 tuổi gì đó, tức là mẹ nó.
- Chuyện lâm ly như là tiểu thuyết!
- Bà ngoại nó không có chồng chính thức mà lại có con. Nhưng người ta không biết rõ cha đứa bé là ai?? Chỉ thấy đứa bé gái (tên Phú) mặt buồn như một giọt nước mắt, ăn cơm cơ quan
hằng ngày ở hợp tác xã cạnh nhà in báo nhân dân ở Phố Tràng Tiền. Có người bảo là con của Tám Kẹt, nhưng không hiểu sao ông ấy đã tập kết ra Hà Nội mà không đến tìm giọt máu của mình. Cũng không nhận bà ngoại nó là gì...là đồng chí cũng là người đồng hành trong phái đoàn đi Việt Bắc năm xưa.
- Có ai biết chuyện này không? Hay là chú phịa ra đó?
- Con bé nằm trong đường giây của em mà. Bữa nào chị muốn gặp, em gọi nó đến cho chị
gặp.
- Mấy ông lớn lang bang quá trời quá đất! Em kể tiếp chị nghe đi.
- Cái uẩn khúc này mới khó nói.
- Thì cứ nói chứ gì mà sợ!
- Người ta bảo là con Phú có bộ mặt giống cụ...
- Sao vậy được?
- Cho nên ông Kẹt không dám nhận nó là con của ổng, vì lúc đó đại hội ăn ở chung chạ,
đại biểu Nam Bộ lại được cụ Hồ ưu đãi tiếp xúc riêng luôn cả ngày lẫn đêm.
- Có chuyện đó nữa sao?
- Nhưng khi hòa bình lập lại thì cụ không còn nhớ chuyện ở Việt Bắc. Thiếu gì trường hợp éo le! Rồi bà ngoại nó được gả cho một ông cán bộ trung cấp ở cơ quan trung ương là đài phát thanh của ông Trần Lâm, chủ tịch Tỉnh Ninh Bình hồi 1946 và là người ủng hộ Việt Minh lúc cụ Hồ lên Nho Quan gặp điền chủ và trí thức. Ông Lâm được cử đi làm đại sứ ở đâu đó và lại văng dênh vì một cô y tá Việt Nam.
- Chú nói vòng vo nghe mệt lắm. Cứ đi vào gút chính đi.
- Có vòng vo thì vô gút chính mới hay chớ chị...hì hì...
- Chú quỷ không hà! Cũng tật cũ không bỏ suýt mất mạng mà cũng không tởn.
- Ðể em kể nốt. Bà ngoại nó được về làm ở bộ biên tập báo nhân dân và gá duyên cùng ông Vũ Tá, Vũ Tấn gì đó. Ông Tá đẹp như tài tử xi nê, thường hay đội mũ phớt, là trưởng phòng tin quốc nội của đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam.
- Rồi sao nữa?
- Tắt một câu con Phú là chủ nhân Ðêm màu hồng. Ai che chở cho nó đứng được chắc chị không biết!
- Ai?
- Tôi cũng không biết luôn. Chỉ biết là nó có chồng và thôi chồng rồi. Con nhỏ làm người mẫu cho tôi mang dòng máu phiêu lưu của mẹ nó pha trộn với dòng máu Nam Kỳ của bà ngoại nó là bà cán bộ phụ nữ cứu quốc Nam Bộ, không biết bây giờ ở đâu không nghe ai nói tới nữa.
- Bả còn ở đâu đây không?
- Chắc đã xuống dưới kia họp mặt với cụ Hồ rồi!
- Trời ơi! Bà Ba kêu lên một tiếng như bị ai đâm họng hồi lâu mới nói được. Con nhỏ đâu rồi? Chú kêu nó đến gặp tôi. Trời đất ơi, nghe như chuyện "Ngọn cỏ gió đùa"
- Ðể làm gì?
- Ông Kẹt là bạn thân của ông nhà tôi. Lúc lên Việt Bắc ông ấy có đi trong đơn vị do nhà tôi chỉ huy. Trong một trận đánh đồn ở Lai Khê, ổng ôm súng bắn như chiến sĩ. Ổng bị thương nơi bắp đùi, đi cà nhót hết bốn tháng. Sau đó lành lại, cụ Hồ bắt ổng tập leo núi hai tháng mới cho về Nam lại. Tôi nhớ lộn xà ngầu hết, nhưng ông Kẹt có quen với nhà tôi từ ở trên Việt Bắc. Sao ổng không nhìn con gái và cháu ngoại?
- Tôi không biết. Ðể bữa nào cháu ngoại bả đến cho tôi vẽ, tôi sẽ cho chị hay. Trời, con nhỏ đẹp lắm. Da như trứng gà bóc, môi đỏ tựa son pha.
- Chú "tha" dùm cho một dòng máu cách mạng được không?
- Em đâu có làm gì mà "tha" với "bắt"?
nó.
- Chú ác lắm, coi chừng trời trả báo! Chú có mấy đứa con gái? Nên để đức lại cho chúng
- Chị mà là tôi thì chị sẽ không sợ trời trả báo gì hết. Kiếp này phải sống, kiếp sau ra sao
thì sao. Chị không thấy ông Ba Duẫn đó sao? Vợ con người ta ổng cũng đâu có từ! Ổng xơi tái, xơi chín dễ như lấy đồ trong túi. Xơi xong khỏi cần quẹt mỏ.
Bà Ba lơ đảng lật mấy trang quyển sổ vàng, bỗng kêu lên:
- Tên này là ai?
- Thì chị tìm hiểu lấy, sao chị hỏi tôi?
- Sao tôi nghi cái tên này là ông nhà tôi quá hà. Chú có biết mặt ông này không?
- Theo nguyên tắc chung thì họ kêu phôn, ấn định chương trình rồi tôi cho ám hiệu hoa cúc, hoa hồng. Xong rồi tôi cho số phòng và tên hoa ổng đã chấm. Thế là mọi việc đều tiến hành êm đẹp ở trong hô-ten.
- Rủi người ta quỵt chú làm sao?
- Khách "đại gia" đâu có màn chơi quỵt. Vả lại trước khi nhập tiệc ông nào cũng phải đóng tiền "bảo hiểm" cả rồi. Quỵt thì mất. Quỵt thì lần sau tôi chặt đẹp thẳng tay. Cái hạng khách đã đến với tôi là không chỉ đến một lần. Sau đó họ cứ đến nằm ỳ ra và bắt tôi phải gọi cho họ cô này cô nọ...và trở thành khách xịn của tôi. Tôi sợ bể đường dây lắm, nhưng ông nào cũng vỗ ngực bảo mình là trời con, con trời, sẽ đưa ô dù ra che, đưa gốc bự cho ôm an toàn.
Bà Ba hỏi:
- Bây giờ nhiều trời nhiều vua hơn hồi trước. Nhưng mà vua, trời mắc bẫy thì cũng như thằng Huỳnh Long thôi. Cái thứ mồi này hễ câu là dính. Tôi lấy làm lạ sao giới ca sĩ mà cũng vô đường dây của chú?
Ngọc Sơn cười:
- Ca sĩ gần với người mẫu, người mẫu trở thành hoa hậu khó khăn gì! Ba giới đó em nắm hết. Cả Hà Nội có chừng một trăm. Em chỉ huy hết một phần tư. Còn lại thì chạy vòng vòng ỏng ẹo làm bộ "em chả, em chả" rồi cũng vô. Son phấn lòe loẹt, áo quần nhuổm nha, vậy chớ tâm hồn rách nát hà chị ơi! Chị ném ra một tê là bắt nguyên cả lưới. Càng siêu càng dễ câu, dễ bắt, dễ..dễ cả. Miễn là câu nhờ bằng mồi giấy!
Bà Ba hỏi:
- Giới nào chi trả mạnh hơn hết?
- Mấy ông đảng chơi ngông nhất, bạo nhất, oai hùng nhất!
- Tại sao vậy, chú biết không?
- Em có lên chiến khu mấy năm, nên em đoán là họ cực khổ nhiều, bây giờ gặp sướng thì họ ùa tới hưởng, như một lối đòi cách mạng phải trả công. Chị còn nhớ Trần dụ Châu hồi trên Việt Bắc không? So với bây giờ thì ăn thua chi! Hồi đó uống một ly sữa đá là xa xỉ rồi. Bây giờ các cậu ấm tắm bia ngoại. Nếu Trần dụ Châu bị tử hình thì bây giờ..tội gì? 77 tỷ của thằng Huỳnh Long là do nó khai ra. Còn bao nhiêu lần 77 nó chưa khai? Siêu sao đòi hỏi đủ thứ. Xe máy, nhà lầu, đồ hiều Paris, nhảy nhót, ăn uống, nhậu nhẹt, chơi bời, ai trả nổi ngoài mấy ông Trời con? Trời này nghịch với Trời kia. Trời xanh đua với Trời đỏ, thế là bạc tung ra như lá rụng. Con ông Duẫn là gái già mà cũng ăn chơi bạo lắm. Con ông Thanh (Nguyễn chí Thanh) là cậu Vĩnh, con ông Phiêu là cậu Diễn, con ông Khải là vua Hoàng Tỳ...Mỗi ông lớn nuôi một ông con Trời. Con rơi ông Kẹt là chủ Ðêm Màu Hồng có đứa con gái làm người mẫu cho em vẽ. Muốn thì em vẽ cho rồi đưa vào album để làm siêu sao tài tử điện ảnh. Hà Nội em chỉ cần vài cô cậu là đủ lên đời hết rồi.
Bà Ba ngẩn người ra một chập rồi thở dài:
- Lương nhà tôi chưa đủ...
- À quên còn cậu Tuấn nhà chị nữa!
- Nó đứng vô hạng nào, ông có biết không?
- Tôi nghe mấy con nhỏ siêu sao khoe rằng cậu Tuấn là oải trưởng Thủ Ðô
- Không biết tiền đâu chúng nó xài vun vít thế?
- Con ông Duẫn bán visa bên Liên Xô 1500 đô la một cái. Cô ta bán cả chục cả trăm ngàn cái, chị tính bao nhiêu? Cậu Vinh bán vũ khí cũ của quân đội gồm xe tăng, súng lớn, súng nhỏ. Mới viện trợ nó cũng đem bán đồng nát trở lại cho Liên Xô. Con ông Phiêu chạy áp phe cho các công ty ngoại quốc, giấy tờ trình lên ông bố ký, ông con chở cả xe đô la ký thác vô nhà băng. Con ông Khải qua Hồng Kông Thượng Hải gì đó cờ bạc thua một đêm 50 triệu đô la, không đủ tiền chung, gọi điện về ông bố phải tức tốc gởi qua để chuộc mạng cậu ấm, nếu trễ thì nằm ấp khó móc ra. Ối giời ơi, kể sao cho xiết chị Ba ơi! Mình sống nhờ tụi này, nếu không có đám con ông cháu cha, mình sống bằng gì? Mình chỉ vớt cái lẻ của chúng nó thôi. Chị xem bề thế của Ðêm Màu Hồng vậy đó, nếu không có ô dù thì ai che nỗi. Không có thằng cha Tư Hồng Kỳ ngồi trong phòng điều khiển đàn em chạy bên ngoài thì địch thủ đốt cháy tiêu rồi hoặc các đám oải đánh nhau đổ máu thì không ma nào tới chơi nữa. Nói về chuyện chơi bời, em cho thằng Huỳnh Long không khôn lõi nên chết ở lỗ chân heo đó chị ạ.
Bà Ba hỏi:
- Tại sao? Không khôn lõi mà rút được ngần ấy bạc?
- Chị Ba ạ. Em cũng có vợ có con như nhiều người, vợ đẹp nữa là đằng khác. Cô ta la bông hoa tươi thắm của Hà Nội một thời, nhưng rồi cô ấy bệnh mà qua đời, em lúc bấy giờ đã ngoài bốn mươi mà em lấy một cô hai mươi bốn ở đoàn văn công trung ương. Ðoàn này đi biểu diễn ở nước ngoài. Ðáng lẽ em cũng đi nhưng em đang ốm nên ở lại. Vợ em ra ngoài đó không biết thế nào khi sang Ðức thì gởi thư về cho em bảo em cưới vợ. Còn cô ta thì xin tị nạn chính trị nghĩa là ở lại bên Ðức luôn. Giọng chàng Họa Sĩ xúc động. Em năm nay đã xế rồi, cháu ngoại của em cũng đã 20, 21, em đâu còn ngây thơ nữa, nhất là trong vấn đề đàn bà. Em nói thật với chị, nếu em không kính chị là chị, thì cỡ chị em búng tay là...
- Chú trả thù đàn bà nên lập đường dây đặc biệt đấy à?
- Em không có ý định đó đâu chị Ba. Chị đừng kết án em tội nghiệp. Nhà văn Ðức- Goethe có nói rằng: "Ðàn bà và rượu là cực điểm hạnh phúc thế gian. Nhờ nó mà con người lên thiên đường khỏi bước qua cửa tử" thì mắc gì em đi thù đàn bà. Em càng yêu thêm thì có! Ðể tìm lối lên thiên đàng chứ chị!
Bà Ba nghe Họa Sĩ nói cũng bị cuốn hút, nhưng bà giật mình bảo:
- Chú lạc đề rồi, trở lại đi!
- Không đâu! Ðể em nói hết cho chị nghe tại sao em làm cái công chuyện này để người ta lên án! Vợ em bỏ em, em buồn quá! Thang thuốc của em là lấy đàn bà trị "bệnh" đàn bà. Càng bị đàn bà đá, càng lao đầu vào đàn bà. Nhưng khác trước, em không cưới ai làm vợ nữa. Ðã lỡ hai chuyến đò rồi, trời đã về chiều, đò có sang rước khách thường lệ nữa đâu. Mình phải đi tìm đò thì mới mong khỏi đứng bến cô liêu.
- Chú nói thằng Huỳnh Long không khôn, ở chỗ nào?
- Nó mê gái đến mức dại gái. Em cũng mê nhưng mê rồi tỉnh ngay chớ không mê triền miên như nó. Nó chống tham nhũng, nắm trong tay hằng chục chương mục nhà băng của nhưng ông cố nội tim chứa máu đen...Và nó bóp. Càng bóp càng gây hận thù. Ngoài ra nó quan hệ với con nhí Hà Nội này như vợ chồng. Chồng con nhỏ cũng là cán gáo bậc trung, nó đâu có ngu. Có thằng đàn ông nào vui lòng cho vợ mình công khai ngủ với người khác năm này qua tháng nọ dù cho người đó là Tổng Thống đi nữa. Ngoài ra nữa, nhưng con "gỏi gà" khác ganh tị. Chị biết tính tình đàn bà mà: "không chịu ai hơn mình". Ai mặc áo đẹp hơn, đi xe luých hơn là đã nhìn nghiêng lé mắt rồi. Huống chi con nhí này được thằng Huỳnh Long tặng xe máy cáo cạnh, mua cho nhà cửa, và mỗi tháng boa ba bốn tê đều đều, xài líp ba ga! Thằng chồng nó lấy tiền nó đi
bắt bồ, đi bia ôm, bia nhộng nên làm lơ...Không bao giờ nói một câu, đơn tố cáo thằng Huỳnh Long đơm đầy văn phòng ủy ban nhân dân Thủ Ðô như mâm xôi. Thằng Huỳnh Long chết là vì đổ bể, đổ bể là vì ganh tị. Em không khi nào để cho một đứa đeo em dính như nhân ngãi. Ăn bánh trả tiền xong là xong. Muốn ăn nữa mua nữa và lại trả tiền, không có nói chuyện chung thủy cái con khỉ gì ráo. Thằng Huỳnh Long chết là vì chung thủy. Em yêu tất cả nhưng chẳng yêu ai. Ðó là chính sách của em xài vào lúc cuối đời.
- Bây giờ chú định trả bao nhiêu. Chứ tôi thấy cái vụ của chú thì phải chi tới nửa tỷ mới xong đó chú ạ! Phải chạy đi gõ tối thiểu là năm cửa. Chú lại có tiền án.
Ngọc Sơn nghe nói hai chữ "tiền án" thì run gân. Hắn khúm núm:
- Chị cứ chạy cho hết thuốc đi. Còn bao nhiêu em lo.
- Phộc túi còn đâu mà lo?
- Em xài cái "vốn tự có" của các em để đấm mõm hạm. Hạm nào chê siêu sao, siêu người mẫu và ca sĩ trẻ hả chị?
Ở trong nhà ông quan tòa.
Bà Tòa tưởng mình mua xong đứa con nít và thuê người đẻ cho gia đình một đứa trẻ là sẽ lấp được lỗ hỗng trong tình cảm vợ chồng. Và mình sẽ được tự do bay nhảy. Nhưng bây giờ thì bỗng bà phát lên cơn, nổi giận đùng đùng. Bà cảm thấy bà bị bỏ rơi, chán chê bởi đức ông chồng. Bà vào buồng nghiến ngầm.
- Ông không được dây mơ rễ má với loài khố rách áo ôm đó à! Tôi nói cho ông biết. Ông
mà léng phéng thì tôi xé xác cả hai.
Bà ta nhảy tưng tưng lên:
- Ðàn ông gì đàn ông thế. Luật hôn nhân không cho phép ông thế đâu nhé. Tôi kêu lên tới trên đấy!
- Tôi có bảo bà làm tài khôn thuê người đẻ đâu! Tôi chả cần trẻ con, tôi chả cần đàn bà. Bà Tòa càng nhảy cỡn lên:
- Sao ông than thở, ông rên rĩ: "Nhà không trẻ con như lồng không chim!!"
- Tôi than mặc tôi, mắc gì bà?
- Bộ ông tưởng chỉ ông cần trẻ con thôi hả, hả? Tôi là đàn bà tôi không cần hả hả? Tôi không đẻ được là tại ông, tại ông tất. Ông làm tòa, ông xử tội người ta tầm bậy ông mang cái ác nên trời phạt ông, ông ăn, ăn cho cố vào nên không tiêu đó...trời phạt ông đó.
Ông Tòa cười nhạt:
- Úi trời phạt tôi, không phạt bà, phạt một mình tôi thôi hả!
Bà Tòa nghe như bị ông chồng chọc vào "vết thương" của mình, càng lồng lên tru tréo:
- Ông đừng có nghiến ngầm tôi. Tôi bỏ cái nhà này để ông ở với con ăn mày đó, tôi đi ra ngay bây giờ này. Tôi không bao giờ trở lại cái ổ tội ác này nữa.
- Tôi làm gì mà bảo tôi ác?
- Ông xử tù, xử tử hình, xử án chung thân người ta. Ông không bao giờ cho án treo! Bà tiếp:
- Ðáng tử hình ông xử 5 năm, chỉ ăn cắp một sợi chỉ ông phạt 10 năm, ông cầm cân nẻ mực thế hả?
- Ðó là pháp luật, người có tội phải đền tội. Ðó là nhũng hình thức xử phạt đã qui định trong bộ luật xã hội chủ nghĩa có phải của tôi đặt ra đâu.
- Ông không đặt ra thì ai đặt? Người đáng chung thân ông tha bổng, chỉ cảnh cáo. Người tội nhẹ ông phạt án 15, 17 năm. Ông ăn của thân chủ rồi ông kêu án tử hình. Ông giết thằng tình nhân để ông thậm thọt với con bồ nhí của nó, ông ăn cả trăm triệu rồi ông không chịu cứu người
ta. Vậy ông không ác là gì? Luật pháp xã hội chủ nghĩa là thế đó hả? Tụi nhà báo hùa với tụi nghệ sĩ tấu hài nó bêu riếu ông ăn bẩn trên TV, ông có dám xem không?
- Tôi sẽ bỏ tù cả cái đám lưu manh đó.
Ông quan tòa càng chống chế thì bà càng lồng lộn lên như hổ cái. Bây giờ ông chỉ còn
kêu thinh không:
- Ðàn bà!
Nhưng sự đấu dịu gần như phoọc phe của ông lại được bà tòa trả miếng mãnh liệt gấp trăm lần. Từ vụ mua con nít, thuê người đẻ thuê, bà nổi tam bành. Bà nói tung hê ra không chừa một chỗ ẩn náu cho luật pháp xã hội chủ nghĩa.
- Ða kim ngân phá luật lệ là đời Tây kìa. Chớ đời này cũng thế nữa sao? Quan tòa bị dồn vào kẹt hóc bí quá phải tìm đường đản sanh, đánh trả lại:
- Bà mắng mỏ pháp luật bà mạt sát tôi, sao bà không tự hỏi tiền đâu bà đậu chến tứ sắc bà đi xem đồng bóng, bà đi sửa sắc đẹp cả 15, 17 triệu một phá. Bà lấy tiền đâu...bà bà...ra ngoài phố đi như gió cuốn may bay, tung tiền như lá. Tôi không làm tòa không ăn bẩn thì bà có được như thế không?
- Ông đừng chạy tội. Tội của ông ngập đến cổ không có lối đầu thai. Tôi ra ngoài người ta dòm ngó xầm xì bà là "xây cái nại". Ông ăn ông uống mà tôi bị chửi mắng bầm gan tím ruột, ông tưởng tôi xài đồng tiền phi nghĩa của ông tôi hãnh diện lắm hả?
Bà Tòa vừa nói vừa bổ tới gần ông Tòa, lồng lộn như sư tử lộn lồng với ngọn roi điện vô hình đen đét phía sau.
Còn ông Tòa thì vừa nghiêng né, vừa sụt lui, miệng thì kêu khe khẽ.
- Bà này! Ơ kìa cái bà này!
Bà Tòa thở hổn hển đưa tay xỉa xói:
- Tôi cho ông biết, mỗi tuần một lần với nó thôi đó. Ðừng có mà ăn quen! Tôi mổ họng treo cổ cả hai!
- Tôi không thèm lần nào hết. Tôi để cho bà không con!
- Ông tưởng tôi không con hả? 34 năm rồi sao ông không làm cho tôi mang bầu được như người ta?
- Tại bà chớ tại tôi sao?
- Bác Sĩ nuốt tê của ông nói bậy. Nó phá thai lén không gây mê chết người, ông tha cho nó. Tòa cà chớn, Bác Sĩ lang băm tôi la lên cho thiên hạ biết.
Con sen đứng ở ngoài tự nãy giờ nghe hết. Có khách đến, nó muốn gõ cửa cho ông bà hay nhưng nó không dám. Nó ra phòng khách nói với người khách rằng ông bà sắp ra, nhưng đã 3 lần rồi, ông bà vẫn chưa xuất hiện. May qua cửa mở. Bà tòa mồm phun như ống bể:
- Tao đi tìm dây để treo cổ lên sà nhà ngay trước mặt ông tòa...
- Thưa...bà có...khách! Con sen run rẩy nói không ra tiếng.
- Con đĩ nào đến bắt xác chồng tao đó? Chồng tao không phải trâu cày mà cho bây bắt cày ngày càng đêm nghe chửa?
Con sen lễ phép lập lại:
- Dạ thưa bà, đây là ông khách chớ không phải đàn bà ạ.
- Ðược rồi, để tao ra.
Bà quay lại xỉ xỏ vào mặt ông Tòa:
- Ông ở nhà suốt ngày hôm nay để tôi xử tội ông. Ông đừng có ra công đường ngồi ghế cao nói nhăng nói cuội bao che phe phái.
Rồi bà sửa lại tóc tai, quần áo bước ra phòng khách. Một người đàn ông đầu bạc trắng lễ phép chào bà. Bà Tòa tưởng rằng Thần Tài gõ cửa. Chả là lần nào khách đến nhà thì cũng y như rằng quan tòa có mối "làm phước" nên bà nói ngay:
- Ông nhà tôi đang nghiên cứu hồ sơ cho ngày mai họp đại hội đồng xử án đấy ạ!
- Dạ tôi không dám phiền ông ạ! Nếu bà cho phép, tôi sẽ xin trình bày với bà.
- Có mất nhiều thời giờ không ạ?
- Dạ, chuyện này muốn dài thì nó dài, còn muốn ngắn thì nó ngắn ạ!
- Nghĩa là sao?
- Tôi nhân danh công ty buôn trứng của Tổng Công Ty "Trau dồi đạo đức" và "Phục hồi nhân phẩm" đến đây để đặt quan hệ với bà đấy ạ!
- Xin ông vui lòng cho tôi biết phương trình, phương án, phương châm và lề lối tiếp xúc giữa đôi bên. Trước nhất ông nên cho biết trọng tâm và trọng lượng của vấn đề ạ!
Dạ, phàm trên đời có 4 tội nặng: Phản quốc, giết người, trộm cắp và không con mà tội nặng nhất là không con nhưng điều này...này có thể giải tỏa được bằng khoa học hiện nay. Chúng tôi nói như cụ Ðào Duy Anh là: Lập trường không thay đổi được khoa học...
Bà Tòa phát cáu:
- Ông có mất trí không? Ở đây không phải là ban tuyên huấn trung ương. Ở đây là nhà riêng của ông quan tòa chánh án nhân dân đến-tối-mới-cao. Ông rõ chưa nào? Rõ chưa?
Người đàn ông cười, đáp:
- Dạ thưa bà chánh án tới tối tối mò...há há hí hí
- Ông đi ra ngay khỏi nhà tôi, chậm một phút ông sẽ vào Hỏa Lò.
- Hỏa Lò đã được đảng và nhà nước quyết định san bằng trong nay mai, sợ e tôi không có chỗ nghỉ phòng lạnh quạt trần cho kẻ bần nông vô sản này.
- Tôi bảo ông đi,...cút ngay! cút! Ðồ thằng điên!
- Tôi đi sợ e không có ai giúp cho bà được chứ! Bà Tòa dịu giọng:
- Ông cần giảm án tử hình xuống khổ sai chung thân hay 5, 10 năm xuống miễn tố?
- Tôi ấy à?
- Chứ ai nữa! Bước chân vào đây là chỉ có thế. Nếu không thế thì đến đây làm gì?
- Bà đòi "đấm mõm" bao nhiêu? Mõm ông đấm khó hay là...mõm bà khó?
- Ông vô lễ thế à? Tôi giúp cho nhân dân khỏi tù tội mà ông gọi là "đấm mõm" à?
- Hì hì! Ðó là luật giang hồ mà bà. Phải đấm và chịu đấm thì công tác mới trôi chảy nhanh được. Tôi xin thưa để bà rõ, trong trường hợp này bà phải đấm tôi chứ không phải tôi đấm bà đâu đấy nhé. Nhưng mà, thưa bà, cái công việc của tôi là công việc từ thiện vừa khoa học. Tôi e cục xôi của tôi không đủ tầm cỡ để đấm mõm bà.
- Cái ông này chưa khùng nhưng có tật nói lòng vòng. Ông nên biết rằng con sông Tô Lịch chỉ là một con rạch có tên tuổi trong lịch sử, là dòng nước đen sì chảy vòng quanh Thủ Đô chớ chẳng giúp ích được gì cho ai rõ chưa?
- Tôi muốn cho bà một đứa con. Ðấy! Tôi không biết con sông Tô Lịch Tô Lươn gì cả! Bà Tòa đỏ mặt:
- Ông muốn ở tù hay sao mà nói thế với vợ quan tòa tức là kẻ xử án và xử cả quan tòa?
- Tôi nghĩ rằng bà sẽ ân thưởng tôi một cách "trọng thể"
- Ông chưa bỏ cái tật nói lòng vòng.
- Tôi sẽ làm cho bà mang thai, bà đẻ con mà không đụng tới da bà.
- Ông là thánh chắc? Bà tòa nhảy dựng lên. Vậy ôngnên tìm cái miếu nào trống mà tá túc cho người ta đốt nhang thờ ông!
- Tôi là người phàm. Người phàm mới giúp bà được. Thánh chẳng bằng người phàm đâu
bà!
Bà Tòa bỗng thấy thằng cha này không phải là một kẻ lẩm cẩm. Bà đâm ra thích nghe
nhất là nó tự khoe nó làm cho mình mang thai được. Trời ơi! Ðàn bà mang thai mới là đàn bà! Ðẻ con đã là hạnh phúc lớn nhất của người đàn bà lẫn người đàn ông. Thế mới không uổng công Chúa tạo ra Eva! Ðàn bà khác đàn ông là ở chỗ đó. Ðàn ông cần đàn bà ở chỗ đó. Loài người sinh
tồn là cũng nhờ đàn bà!
Thằng cha đàn ông này làm cho mình làm được cái chức năng đàn bà bằng cách gì? Bất cứ bằng cách gì kể cả cái cách mà người khác khó nhận hoặc không nhận, bà cũng nhận một cách dễ dàng. Miễn làm sao cho bà là đàn bà trọn vẹn, nó đụng tới gì cũng được, nữa là da!
- Ông làm sao?
- Bây giờ bà mới hỏi tôi câu đó? Ðây tôi xin trả lời. Tôi sẽ lấy trứng của một người nào đó, con gái hay đàn bà mà bà thích nhé! Bà hiểu chưa? Bà bình tĩnh lại đi!
- Thì ông cứ trình hết vụ án cho tôi nghe. Bà Tòa nói tự nhiên không xấu hổ chút nào, như khi bà nói chuyện với thân chủ về cái giá của một bản án do chồng bà quyết định sau khi bà đã định rồi. Ông cứ y theo đó là tuyên án. Nếu cần, thêm chút ria mép, còn mắt mũi thì để nguyên con.
Người đàn ông tiếp:
- Ở Mỹ bây giờ người ta có chợ buôn trứng của nữ sinh, của minh tinh màn bạc và của bất luận ai muốn bán trứng. Bán cho những ai cần mua. Ðó là những cặp vợ chồng hiếm muộn. Tuy không con nhưng không ưng bỏ nhau như thời phong kiến ở Việt Nam. Cưới vợ 3 năm mà người đàn bà không sanh con thì người đàn ông có quyền ly dị. Người đàn bà không muốn cũng phải đi cưới vợ bé cho chồng. Hoặc người chồng lén lút đi kiếm vợ bé để có con nối dòng. Ngày nay thì người đàn bà khỏi sợ ly dị cũng không cần đi cưới vợ bé cho chồng. Khoa học giải quyết sự rắc rối xã hội rất ổn thỏa. Tôi ví dụ như bà, ví dụ thôi nghe, bà muốn có một đứa con để đặt trên đầu trên cổ với người ta, ở vào cái tuổi của bà vẫn được. Tuy khó khăn hơn người trẻ nhưng tôi tin vẫn được!
Bà Tòa như bị chích trúng yếu huyệt:
-....Nếu tôi muốn thì sao?
- Thì được như ý chớ có sao đâu. Vâng, tôi xin bà vui lòng liếc qua những tấm ảnh này. Bà muốn con bà sẽ mang tâm tính của cô nào (có ghi dưới ảnh), giống cô nào thì bà hầu như sẽ được như ý muốn 99% nghĩa là con số tỷ lệ cao nhất trong sinh hoạt chính trị bầu cử đấy ạ!
- Nghĩa là tôi có thể có con hoặc không có?
- Không! Chuyện có con là chắc chắn rồi. Tôi nói có thể về tâm tính, hình dáng thôi. Bởi vì không có khoa học nào bảo đảm cho trẻ con mang hoàn toàn tâm tính của cha hay mẹ ruột nó! Mà chỉ có thể đạt kết quả về hình dáng thôi!
- Tôi không cần chuyện đó. Miễn là tôi có thai, tôi đẻ ra được một đứa trẻ thì dù sau này nó làm Tổng Thống hay đi ăn cướp ăn mày cũng được! Miễn là tôi đẻ ra.
- Nếu thế thì bà sẽ được thỏa nguyện hoàn toàn. Ðây nhé. Tôi xin thưa tiếp đoạn bỏ dở lúc nãy. Ở bển bây giờ người ta buôn trứng đàn bà con gái như buôn trứng gà trứng vịt bên mình. Nó có chợ, có kẻ bán người mua, có quảng cáo, có lựa chọn, có mặc cả, có đủ cả. Ðây là lần đầu tiên cái khoa học này xâm nhập nước ta. Và bà có thể là người được thấy cái kết quả đó ngay trên bản thân của bà.
Bà Tòa cảm thấy thằng cha đàn ông này có văn hóa, có hiểu biết và có lễ độ. Bà không dám ăn nói kiểu chợ búa như lúc nãy nữa, nhưng bà cũng không tỏ vẻ nôn nao về sự có thể xảy ra này. Bà nói, như tự chữa lửa:
- Phương pháp thụ thai nhân tạo tôi cũng có nghe nói từ lâu rồi. Nhưng hình như nó không thành công lắm!
- Thưa bà đúng. Chính vì thế nên khoa học đã tìm đường tiến lên một bậc khác. Thưa bà, người ta nói rằng con người đến nay vẫn chưa được hiểu biết hết (1). Quả thật vậy, đàn ông đã vậy mà đàn bà còn khó hiểu hơn. Dân tộc ta sống bằng tập quán lễ nghi. Mấy chục năm nay khoa
học thế giới tiến rần rần, nhưng tiếc thay nước ta cứ nhắm mắt đóng cửa để cho chiếc xe thồ làm chúa tể ở thành thị và chiếc cày chìa vôi làm ông vua ở đồng quê. Và cứ đi vò đầu mấy "tượng
đá cô, cậu" ở Chùa Hương để cầu khẩn xin con. Ở Mỹ người ta coi việc có con dễ như ý, gần như lấy đồ trong túi áo túi quần!
Bà Tòa không kềm được ý định có con lúc nào cũng như một sự thiếu sót, một sự hờn trách (không biết hờn trách ai) trong đời bà. Bà hỏi thẳng:
- Ông bảo không khó đối với tôi...
- Vâng, tôi cho thế.
- Xin ông giúp cho tôi được không? (Bịt mãi rồi đến lúc phải phọt ra)
- Sao lại không? Tôi đến đây là để giúp bà. Một người bạn của bà có ba đứa con, đã biết sự khao khát của bà, nên mới mách cho tôi. Thực là một người bạn tốt của bà, một nhà tâm lý học. Bà đã xem xong tập ảnh chưa nào? Nếu đã thì xin bà vui lòng chấm điểm ba cô bà thích nhất. Xong rồi bà chọn cô số 1 trong ba cô.
- Ba cô này, cô nào tôi cũng thích. Nhưng có lẽ tôi thích tình tình hiền hòa khiêm tốn của cô Kim Phụng. Con tôi tính tình không nên giống tôi. Vì tôi là kẻ bất hạnh và có nhiều nết xấu. Cố nhiên về hình dáng cũng không nên giống tôi luôn.
Người đàn ông nói:
- Như vậy là bà đã chọn lựa. Như chàng trai bị tiếng sét ái tình với cô Phụng. Xin bà vui lòng ký vào tờ giao kèo này, bên cạnh chữ ký của tôi. Tôi thay mặt cho công ty bảo đảm với bà vào ngày tháng trên đây bà sẽ "có" một được trẻ chưa biết trai hay gái. Nhưng khi bà mang thai được 4 tháng thì bà có thể biết chính xác rằng công chúa hay hoàng tử sẽ chào đời. Xin bà đặt cọc trước 250 triệu để tôi đi mua trứng của cô Phụng và để thuê Bác Sĩ "cấy" ạ!
Bà Tòa chưa kịp hỏi về việc "cấy" như thế nào thì người đàn ông nói tiếp:
- Khi mua trứng xong, chúng tôi mới lại liên lạc với ông quan tòa tức là phu quân của bà để xin của ông ấy một ít tinh trùng. Xong rồi chúng tôi đem về phối hợp với những cái trứng của cô Phụng. Ðợi một thời gian chừng 5, 7 ngày thấy trứng của cô Phụng và tinh trùng của ông tòa hòa hợp nhau. Nếu không hòa hợp thì Bác Sĩ phải làm cho chúng hòa hợp cũng như ba cái chính trị rởm của Mỹ trước kia đối với Sài Gòn vậy mà. Trong y học thì không có sự ép buộc như thế được...Chuyện thì xem như đơn giản nhưng sự thực thì không đơn giản chút nào, chỉ có Bác Sĩ chuyên khoa tài ba mới có khả năng thay đổi cục diện thôi. Khi đã đạt đến mức yêu cầu của đôi bên rồi thì Bác Sĩ mới đem cái dung dịch đó mà cấy vào tử cung của người vợ, tức là bà vậy. Nghĩa là cái thai tương lai sẽ mang tính tình và hình dáng của bà một phần nào. Như vậy một đứa bé ra đời với ba luồng ảnh hưởng về thể chất lẫn tâm linh như ba nhánh sông gặp nhau ở một xoáy nước.
Bà Tòa ngồi ngẩn ngơ, đang bàng hoàng thì người đàn ông nói:
- Xin mời bà đến "Trung tâm phục hồi nhân phẩm" và "Trau dồi đạo đức" ở Phố Hàn Nồi sáng mai để tiến hành công việc càng sớm càng tốt. Chúng tôi xin cam kết như trong giấy này. Nếu không thực hiện dịch vụ được như đã ghi trong giấy về thời gian và những điều cam kết khác, thì chúng tôi sẽ hoàn lại bà 100% số tiền mà bà đã bỏ cọc hôm nay tức là 250 triệu bằng ngân phiếu số..1567 của quốc doanh ngân hàng.
Bà Tòa nói:
- Nếu ông thực hành đúng những lời cam kết trong giao kèo, tôi sẽ tặng thưởng đặc biệt và sẽ đem tới cho ông nhiều người bạn của tôi. Ngoài ra còn đăng lên báo.
- Tôi sẽ nhờ bà đở đầu hoặc làm cố vấn cho công ty.
Người đàn ông cầm lấy tấm chi phiếu bỏ vào cặp không cần xem tới xem lui. Bà Tòa nhấc phôn lên gọi nhà băng nói về cái phiếu vừa trao cho người đàn ông một cách lịch sự:
- Nếu ông muốn, xin cứ kiểm tra số chương mục của tôi với nhà băng. Người đàn ông khẽ xua tay:
- Tôi không cần. Tôi biết ông bà là người có uy tín lớn. Xin cảm ơn sự tín nhiệm của bà.
Chắc chắn trong tương lai công ty chúng tôi sẽ còn nhờ sự giúp đỡ nhiều của bà và ông.
Người đàn ông vừa đi ra thì bà Tòa quay vô buồng, mở cửa gắt:
- Nãy giờ ông có đi đâu không?
Ông Tòa đang ngáy khò khò trên giường, từ từ mở mắt ra và bằng một giọng lè nhè, hỏi:
- Ở đây là đâu, thiên đường hay địa ngục?
Bà đáp và tiếp luôn như võ sĩ áp đảo đối phương:
- Thiên đường! Ông đừng có tưởng tôi không đẻ được nghe! Ðể rồi tôi đẻ cho ông coi.
- Hả? Bà nói gì?
- Tôi sẽ đẻ! Tôi sẽ đẻ!
Ông Tòa ngồi bật dậy, giụi mắt ngơ ngáo:
- Bà nói gì? Gà đẻ ở đâu? Trứng vàng hay trứng gì?
- Trứng người! Trứng của tôi! Tôi nói cho ông biết.
- Bà tự đẻ lấy được à? Hà hà thì cứ cứ...đẻ! Tôi sẽ mở mắt ra trông bà đẻ bằng cách nào.
- Bên Mỹ, đàn bà không cần đàn ông mà vẫn đẻ kia cà!
- Thì cũng như bên ấy đàn ông trở thành đàn bà và vẫn có con vậy thôi! Ðàn ông lộn giống làm đàn bà, đàn bà trở lại làm đàn ông. Chuyện đó tôi biết lâu rồi lựa là bà phải nói.
- Nhưng...tôi muốn đứa bé không chỉ giống tôi mà còn giống ông nữa.
- Tôi muốn đứa bé chỉ giống bà, không nên giống tôi.
- Tại sao? Con thì phải giống cả cha lẫn mẹ chứ!
- Nhưng trong trường hợp chúng ta nó không nên giống tôi. Vì làm cái nghề của tôi thì thà để nó đi ăn mày còn hơn. Ăn mày còn có nhân phẩm hơn tôi. Tôi ngồi ghế cao, phán xét điều này điều nọ, nhưng tôi đâu phải là tôi. Người ta nói bằng cái mồm của tôi hoặc tôi nghĩ bằng cái đầu người khác. Còn cái đầu của tôi thuộc về...trang trí. Nó nên giống bà hơn vì bà có tự do và còn ngồi trên đầu cấp cao hơn bà là tôi đây này! Là tôi đây này!
Ông Tòa đấm ngực vỗ đầu nói càng lúc càng to. Ông đấm ngực thùm thụp rên rỉ:
- Sao tôi lại khổ thế này! Sao cách mạng lại phân cho tôi cái công tác này? Người dân chỉ bị một tầng lớp thống trị bóc lột mà còn la lối phản đối đòi tự do nọ kia, còn tôi đây một cổ hai ba tròng mà tôi có la được đâu hỡi trời. Tôi có còn là tôi nữa đâu, tòa ơi là tòa...!
Bà nhỏ nhẹ:
- Ông đừng kêu to. Ông mà còn làm inh ỏi tôi sẽ kêu to hơn cho ông biết ông không phải là quan tòa gì hết. Ông không có học luật học lạo gì. Ông xử án theo luật đô la theo tỷ lệ ngược. Càng nhiều đô la án càng nhẹ. Giết người, ăn cắp hằng trăm tỷ thì ông tha bổng. Còn tham ô cái nút áo thì ông cho gỡ cả chục cuốn lịch Phước Lộc Thọ. Tòa vậy tòa gì? Ông còn la nữa thì ra đường mà la cho thiên hạ nghe với. Trước mắt ông là vụ thằng Họa Sĩ lưu manh tái phạm. Kỳ trước ông treo án nó, kỳ này nó có cả một đường dây với hằng trăm siêu sao người mẫu và ca sĩ thượng hạng mà ông lấy lượng khoan hồng của đảng ra tặng cho nó một cái án 15 năm...treo!
Ông Tòa với giọng huấn từ:
- Bà khỏi lo. Tôi sẽ chồng đôi cái án của nó cho bà coi!
- Ông chồng đôi chồng ba gì thì mặc ông. Nhưng ông phải đưa cho tôi 10 tỷ dổm để tôi thuê villa ở. Trong vòng một năm tôi sẽ mang về cho ông một đứa con.
Ông Tòa ngớ ra hồi lâu:
- Ðẻ gì? Ðẻ kiểu gì mà tốn thế?
- Kiểu gì mặc kệ tôi. Tôi đẻ được thì thôi. Ông lo phần ông đi. 4.000 kí lô thuốc phiện marijuana, 40.000 hộp Hồng Phấn, Chín Con Chó, Cọp Ðen, 2 công ten nơ dụng cụ làm tình bằng cao su, ông ăn được bao nhiêu? Ðưa cho tôi một nửa!
- Ở bên bộ giữ hết, tôi có làm gì được?
- Nó không chia cho ông 3-3-3 à. Ông kêu án cả lũ nó ăn bẩn được không?
- Tôi kêu án "nó" thì dễ nhưng nó sẽ cách chức tôi, bà lấy gì đi sửa sắc đẹp và chầu tướng?
Ðến câu này thì bà Tòa im luôn.
Xong rồi bà ngồi nhặt quần áo rách gom lại nhét vào tủ, định lôi đồ mới ra mặc. Lúc đi ngang tấm gương to bà vụt ngừng lại. Bà nhìn trong gương. Ai đây? Bà tưởng là ai. Con bé Kim Hoa ngày xưa đây à? Bà Tòa đây à? Vô lý! Ðôi vú thổn thện, da bụng nhăn đùn.
Bất thần bà vác chiềc ghế choảng cật lực. Tấm gương to mua chưng dọn phòng ngủ ngày xưa đã đổi chỗ ở nhiều lần nhưng bà không bỏ. Bà mang theo vì nó chứa hình hài của đôi vợ chồng từ mới cưới nhau tới tóc bạc không thiếu một kiểu nào: Đứng ngồi, vui buồn, lõa lồ yêu đương mê đắm. Chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng trong trạng thái Adam Eva trong vườn cấm. Chỉ có hai người, thân thể nhau từ nốt ruồi đến sợi lông tai không có cái gì của thân thể anh chị, ông bà mà không có trong tấm gương này.
Tấm gương bị choảng vỡ ra nhiều mảnh. Mỗi mãnh lại vỡ nhiều mảnh và mỗi mảnh nhỏ lại nát ra những mảnh những hạt li ti. Mỗi hạt mang theo một chút ngọt bùi cay đắng, một mảnh nụ cười, một giọt nước mắt của hai trái tim vàng.
Bây giờ thì không cái gì còn nguyên. Cái gì cũng vỡ nát ra, nhưng chưa tan. Tất cả còn nằm đó, dưới gạch, dưới chân bà. Bây giờ bà mới hiểu ra hai tiếng "gương vỡ" là thế đó. Như thế đó gọi là gương vỡ. Còn gương vỡ lại lành là sao? Không thể nào, không thể nào đã vỡ lại
lành được. Ðó chỉ là một cách ví von, một con đĩ hoàn lương thì vẫn còn cốt đĩ. Một thằng điếm
đội mão mang râu thừa tướng, cởi áo vứt râu đi rồi lại hoàn thằng điếm.
Bà lục tìm một cái gì bà cũng không biết nữa. Bà bới tung ra, bà vứt cả lên giường. À đây rồi, sợi giây lụa buộc ngang lưng chiếc áo ngủ mua bên Hồng Kông Hồng Queo gì!
Bà lôi lệt phệt nó ra cửa gọi to:
- Tao tự vận đây này..! Ðừng có tưởng.
Con sen đang ở dưới bếp. Ông Tòa lẩn ra sau vườn. Còn con Mùi thì vùi đầu trên giường chị bếp. Thằng Cu ngủ ngon lành trong phòng sang trọng, cách mẹ nó một bức tường. Nó có khóc mẹ nó cũng không nghe. Mẹ nó có khóc nó cũng không nghe. Thế mà đâm hay. Như điếc càng tốt. Nghe mà không làm gì được thì thà điếc tốt hơn.
Mùi đã khô nước mắt. Nó tỉnh lại và nó hiểu mọi việc. Có gì là khó hiểu đâu mà không chịu hiểu. Tại nó khóc nhiều quá rồi bộ óc của nó cũng nhòe đi chăng? Nó đẻ. Nó đẻ ngay trong phòng khách lúc cậu Tuấn dắt vợ về giới thiệu với mẹ cậu, rồi thằng Xe hốt nó lên mang đi đến đây hai lần. Lần thứ ba nó mới được yên thân cả con lẫn mẹ. Con thì họ mua, mẹ thì họ thuê ở giữ con mình cho họ. Quả nhà giàu nhân đức thật.
Nó nghe nói mấy ông tỉnh ủy trung ương gì đó lắm tiền nhưng không cho dân xu nào. Trái lại họ đi cờ bạc chơi bời bia ôm bia nhộng. Mùi chạy bàn các quán đó ngày đêm nghe biết bao nhiêu chuyện. Cứ đến là nghe, không nghe thì đi đâu. Thậm chí Mùi bưng rượu đến cho họ...hỏi chuyện, họ cũng nói luông cho nghe như với người thân. Rượu vào lời ra, mấy ai dè dặt? Lần đó...nhiều lần, không phải chỉ một lần. Thì cái nghề nào nó thế. Chạy trời không khỏi nắng. Ði đêm có ngày gặp ma. Phản đối sao được. Có mà ra đường ăn mày. Phản đối chỉ là một cử chỉ làm đỏm để cho sự tự trọng khỏi mủi lòng, nhưng chỉ một lần thôi. Giỏi lằm là hai lần, nhưng lần sau yếu hơn lần trước 50%. Ðến lần thứ ba thì không còn phần trăm nào nghĩa là kẻ bị phản đối trở thành ân nhân. Chính trị cũng thế nữa là bia ôm. Ban đầu 1 triệu đô. Em chả, em chả! Lần kế 1 triệu rưỡi. Em chả! Lần sau nữa miệng "Em chả" nhưng tay OK. Thành ra bia ôm được chính trị hóa hay chính trị bia ôm cũng rất phổ biến. Thế kỷ này đâu đâu cũng dựng tượng ông thần Bia ôm. Hoặc bí mật, hoặc công khai.
"Vị thần" đã giúp cho mọi cuộc đàm phán đi đến kết quả 75 phần dầu. Bia ôm thích hợp với bất cứ trường hợp nào., tuổi tác nào, cỡ bi-di-nết nào, ngay cả bán nước người hay bán nước
mình thì cũng bia ôm khai mào, khai khẩu, khai mạc, khai thông mọi trở ngại bế tắc.
Con Mùi nhớ tất cả những phút làm hoàng hậu trong xó hóc, trên bàn bia, trên băng đá, sướng thật. Làm hoàng hậu mà không phải bị ai chửi đồ bà lớn nọ lớn kia, khỏi phải ghen với đám phi tần, nhưng có một điều khổ là thái tử là giọt máu của hoàng thượng nào, Mùi không biết được mà ngày nay thái tử lại làm con nuôi nhà quan tòa. Thôi thì cũng xem như yên một bề cho xuôi.
Nó đang lơ lửng tâm thần lẫn thể xác thì có tiếng gọi:
- Bà Mùi! Bà Mùi!
Mùi không ngóc dậy khỏi đống chăn chiếu hôi hám nhưng cũng nghe cái tiếng "Bà" cao sang ấy. Từ bé đến giờ người ta, kể cả con nít, có bao giờ coi trọng Mùi đến thế. Họ chỉ gọi
"con" này "con" nọ. Thế mà mới bước vào nhà này một sáng một chiều đã lên chức "Bà".
Mùi ngóc đầu dậy. Con sen bước vào:
- Mời bà ra xơi cơm ạ!
Ôi, chết chửa. Nó nhầm sao thế? bèn bảo:
- Bà nào ở đây.
- Bà, chính Bà đấy!
- Tao không phải là bà nào hết. Tao là đầy tớ. Tao là con chạy bàn bia ôm Phố Hàn Nồi chửa hoang.
- Dạ không ạ, bà là bà trong nhà này.
- Ai bảo mày thế?
- Dạ ông Tòa lẫn bà Tòa bảo chúng con thế.
- Bảo thế nào?
- Dạ thì bảo chúng con không được gọi bà là...mà phải gọi là bà ạ.
- Rồi sao nữa?
- Dạ chúng con chỉ biết đến thế thôi ạ.
- Còn tao phải gọi lại chúng mày bằng bà không?
- Không ạ! Bà là bà nghĩa là bà lớn nhất trong nhà này! Mùi vùng nhảy xuống đất gào lên:
- Con tao đâu? Con tao đâu?
- Dạ bẩm, cậu đang ngủ trong buồng ạ.
- Bế nó ra đây cho tao.
- Dạ lệnh của bà, không ai được động tới cậu ạ!
- Mày bảo tao lớn nhất nhà thì còn lệnh bà nào nữa?
- Dạ bà lớn ạ! Bà là bà nhỏ ạ!
Ðột nhiên Mùi ôm mặt ngã lên giường nức nở. Tiếng khóc vang động cả nhà. Bỗng nghe tiếng Mùi nhói lên:
- Tao thắt cổ đây! Tao chết cho thằng tòa đi tù mọt gô...ông!
Con sen hốt hoảng gọi om lên: "ông ơi! ông à!" nhưng trước cổng sau vườn im vắng không nghe ai lên tiếng nên nó chạy lên nhà trên.
Bà Tòa đang đứng ở cửa tay vung dải như múa rồng thấy con sen đến thì thụt vô.
- Dạ bà gọi con chi ạ!
Con sen thấy trong phòng bừa bộn đồ đạc, mấy chiếc ghế lật ngửa giơ cẳng chỏng chơ, kính vỡ đầy đất thì mất vía, không hiểu chuyện gì. Ðang ngơ ngác thì bà Tòa giơ cái dải lụa ra bảo:
- Mày xem cái gì đây?
Con sen tiếp lấy bằng đôi tay run run. Nó không hiểu nhưng rồi nó hiểu. Trong một loáng nó hiểu cả bằng những sự việc lâu nay xảy ra trong nhà này. Nó hiểu cả. Nó cuốn dải lụa vào tay
rồi chạy ra sau vườn gọi to:
- Ông ơi! Bà đòi tự vận
Rồi vụt trở lại giường Mùi:
- Ðồ đĩ thúi, được vớt lên làm vợ bé ông Tòa còn gì nữa!
- Có thật không. Tao là bà Tòa bé à, sen?
- Tao muốn bỏ mẹ đây mà không được. Mày được voi còn đòi tiên à? Không chớp ngay đi lại mất rồi tiếc nhé!
Nói rồi nó vụt đi lên phòng bà chủ. Ông Tòa đang ở ngoài vườn xem cá rô phi trong hồ, nghe kêu ơi ới, càng lẩn tránh.
Cái hồ thả bèo Nhật Bổn, bèo tai tượng cho cá ăn cá ở, lâu nay không có ai ngó ngàng, nước cạn bèo héo. Vài ba con cá rô chết sình phơi bụng trong đám bèo.
- Mẹ chúng mày, ở không ăn mà cũng sinh chuyện. Chết mặc mẹ chúng mày!
Nói vậy nhưng ông quen tính cứu người nên ông đi tìm cái vòi nước mở khóa cho nước chảy vào và đứng xem nước dâng lên.
Bỗng nghe tiếng gào to, ông hốt hoảng chạy vô. Ngang bếp ông gắt hỏi:
- Ðứa nào tự vận?
Từ nhà trên lại vang lên tiếng tru tréo gào thét. Ông tất tả chạy lên thì thấy bà Tòa đã choàng chiếc cà vạt đỏ của ông vào cổ, hai tay bà tìm mối để siết lại nhưng không biết cách nên hai mối cà vạt cứ thòng xuống như đầu đuôi con mãng xà vương lắc lư trên hai quả đồi bình nguyên của mụ vợ.
Ông thoáng nhìn thấy hiện vật trong phòng với cặp mắt nghề nghiệp thì hiểu ngay có đại loạn tinh thần. Ông đưa tay bắt đầu con rắn đỏ định rút xuống vứt đi, nhưng bà giằng lại, la hồng hộc:
- Ông thắt cổ dùm tôi. Tôi không muốn sống nữa. Ông Tòa vừa lôi vừa bảo một cách bình thản:
- Thì buông tay ra cho anh giúp.
Nghe thế bà Tòa càng bám chặt không buông lỏng, miệng lại hò lên thật to:
- Ối giời ơi, ông Tòa thắt cổ tôi. Quan tòa giết vợ để lấy bồ nhí!...
Ðức ông bị tố cáo bất ngờ bị cướp tinh thần nên buông cái cà-vạt ra, sợ bà Tòa có gắn ca- mê-ra tự động trong phòng để thu thập bằng chứng, bèn bỏ tay ra quay lưng lại. Bà Tòa lại càng la to:
- Quan Tòa giết vợ! Ối ôi!
Ông bèn vọt nhanh ra ngoài chạy về phía nhà bếp thì đụng đầu con sen. Ông vừa thở đứt quãng vừa bảo:
- Mày vô lấy cái máy quay phim cho tao, bé chóng ngoan.
Con sen cảm thấy mọi chuyện, ban đầu nó tội nghiệp con Mùi, trong bụng nó không có ý định thừa nước đục thả câu, nhưng tiếng "bé" trong câu nói của ông Tòa làm nó sực tỉnh, nó bắt lấy đó:
- Bé mấy?
- Phó thì có phó nhất phó nhì, chứ bé thì là bé, ngang nhau cả!
- Ông nói ông nhớ đấy nhé. Trên tường phòng khách ông cho vẻ cái cân với hai chiếc dĩa thăng bằng đấy. Một cái bên trái, một cái bên phải, không nghiêng bên nào nhé!
- Xin hứa! Xin thề!
Ông Tòa phá lên cười. Ông nói nhỏ để không ai nghe:
- Lâu nay mình muốn xé phay con gà giò này nhưng động tới nó sợ nó la, con gà mái già cục tác om lên. Thôi thà đi ở ngoài. Chẳng ngờ gà con mới đủ lông cánh lại muốn gà cồ "đạp" mái, thì ta "đạp" cho.
Vừa định phản tỉnh với con sen thì một bàn tay níu lưng áo. Ông quay lại, thì ra bà. Bà nhỏ nhẹ:
- Ông muốn làm gì thì làm, chết chịu. Ðưa đây số tiền lót tôi nói lúc nãy, không tôi đi báo cho thằng Hội cách chức ông. Nó đang thù ông dấm dớ con bồ nhí của thằng Huỳnh Long đấy!
- Bà làm gì?
- Mặc tôi, ông không cần biết. Nên nhớ từ đây tới lúc tôi đẻ mang con về cho ông, tôi bảo gì ông phải làm theo, không thì đi ăn mày. Tôi không có đùa đấy.
Tôm Hùm Huýt Sáo Tôm Hùm Huýt Sáo - Xuân Vũ Tôm Hùm Huýt Sáo