No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 21
Cập nhật: 2015-07-18 12:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
à Ba về đến nhà, thấy trong ngoài lặng im.
Bà Ba vô buồng nằm, nhưng không nghỉ được. Bỗng nghe có tiếng mở cửa. Thằng Tuấn đi vào. Bà không ra, chỉ mở cửa phòng hỏi:
- Mày đi đâu về đó?
- Con đi học lớp đêm Anh Văn, má quên rồi sao? Bây giờ mới bắt đầu đi. Má cho xin...
- Tao không có nhớ gì hết. Còn ba mày đâu? Giờ này mà chưa về?
- Có tin tám ông sĩ quan nhà mình rớt máy bay ở Lào, chắc vì thế ba bận.
- Còn con Thu đâu? Học hành gì mà tới giờ này?
- Chắc trường nó có liên hoan. Nó ở lại giúp vui văn nghệ. Nó là cây múa hái chè bắt bướm mà! Má cho con xin...
- Bao nhiêu?
- Nửa tỉ ủa nửa tê dổm thôi! Hì hì, má cất dùm nửa tê mai con lấy.
- Mày đi cúng mấy con cá rô cây đó hả? Tỉ với chả tê. Tỉ tê cho lắm vào!
- Không có đâu má. Mấy cái club, tiệm nhảy, con tởm lắm. Không bao giờ con ngồi ở mấy chỗ đó.
- Ờ, vậy tốt lắm con. Ráng học đi năm tới ba mày cho đi Liên Xô, ủa đi Mỹ, lấy cái bằng đem về, mai kia mốt nọ làm Thủ Tướng với người ta. Chứ đeo lon đeo gáo như ba mày mỏi cổ mỏi lưng lắm mà lợi tức chẳng bằng nước đái con thằn lằn.
Thằng Tuấn gấp đi nhưng nó phải rốn lại để trả lời cho má nó:
- Thôi đi má ơi! Con không có đi qua Mỹ đâu! Văn hóa của nó đồi trụy lắm. Học ba cái đó có mà tiêu tùng.
- Mày học chuyên môn điện tử này nọ chớ phải mày học những chữ Ráp Riết hay sao mà
ớn. đi.
- Được rồi, con nói vậy thôi chứ chừng đó ba má đặt đâu con ngồi đó, nhưng ngồi rồi lén
- Rồi thằng Tuấn bước ra nhưng nó quay lại ngay xòe tay: "Má quên đưa cho con!"
- Cái thằng này! Để mai bố mày lãnh lương đã con.
- Lương bố không đủ con tự thiêu một đêm. Chỉ tạm đủ ngồi đồng hoặc đi Liên Xô thôi.
Bèo quá má ơi!
- Bây giờ má có đô được không? Tuấn cười toét miệng:
- Má đánh bùa với con hả? Thôi để mai tính. Rồi Tuấn đi nhanh ra cửa.
Bà Ba nhìn theo, nhưng cũng không ra khỏi buồng. Bà lại nằm xuống giường. Bà nghĩ
ngợi vớ vẩn một lúc lại nhớ đến chiếc máy bay rơi ở Lào. Hú vía! Bố nó có trong danh sách xuất ngoại chuyến đó. Thiếu Tướng Mạnh, Chuẩn Tướng An và sáu ông Đại Tá, Thượng Tá do bố nó làm trưởng phái đoàn. Vào giờ phút chót ở trên đổi ý kiến, cho người khác thay, ổng ở nhà nhưng sao từ hôm ấy tới nay không thấy ổng về nhà? Hay là ở trên lại không tìm được ai thay? Rồi ổng phải bay chuyến bay định mệnh.
Bay với chả bò. Bày đặt bay, có ngày sút cánh. Tôi đã bảo rồi mà không nghe. Sanh nghề tử nghiệp. Đánh giặc mười năm không sao, chống Mỹ 10 năm cũng còn nguyên, bây giờ hòa bình lại chết. Lãng nhách! Rồi bà Ba như nhớ ra chuyện gì, bèn kêu phôn vô Bộ Tổng. Ở trong đó trả lời là không biết gì hết về máy bay rơi bên Lào, cũng nhờ đọc báo Nhân Dân chứ không có tin riêng quân sự.
Vụ máy bay rơi này dám là một thủ đoạn thanh toán lẫn nhau lắm. Ngoài bề mặt thì có vẻ đoàn kết thống nhứt. Nhưng từ sau đại hội 7, họ đã đầu độc hai Đại Tướng Hoàng văn Thái và Lê trọng Tấn, còn Đại Tướng văn Tiến Dũng không được ở trong phái đoàn đi dự đại hội. Tình hình càng loạn cào cào, giết nhau như ngóe. Đào duy Tùng, Nguyễn đình Tứ, Trần văn Trà...chết không kịp ngáp, không ai tìm ra lý do (có ai tìm đâu mà ra!) huống chi cỡ Ba Sao như chồng bà. Bà gọi khắp nơi nhưng đều một kiểu trả lời: "không biết".
Đời bây giờ "không biết" nghĩa là biết rõ mà nói không biết, như các vụ đầu độc trên đây vậy. Đó đã trở thành nguyên tắc tân thời cúa tình đồng chí. Giết người rồi làm đám ma to. Bà Ba vặn thử ra đi ô may ra. Bỗng bật ra tiếng nói: "Các đồng chí công tác bên Lào vừa tử nạn đã được chánh phủ và đảng cộng sản Lào anh em làm lễ hỏa táng rất trọng thể. Tro linh sẽ được đưa về Việt Nam..."
Bà Ba không còn biết làm sao để bắt được tin chính xác rằng chồng bà đã có người khác
thay hay đó chỉ là tin đồn? Ông ấy đã hóa thành tro bụi và nằm trong hũ cũng nên.
Bà bật dậy đi ra bờ Hồ tìm một vị Từ Mậu Công để nhờ bói cho một quẻ hung kiết thế nào? Nhưng các vị ấy đã rời "trụ sở" về nhà hết cả sau một ngày làm bạn với bóng điệp, gốc me. Chỉ còn một vị đang chậm chạp tay quơ gậy tay xách tráp đi từng bước trước cổng vào cầu Thê Húc. Bà Ba bảo anh tài xế ghé lại. Bà ba nhảy xuống chận trước mặt ông thầy và cúi đầu kính cẩn:
- Nam mô a di đà Phật!
- Ai đấy ạ? Có phải là mỹ nhân Chiêu Quân bị chấm nút ruồi thương phu trích lệ thêm vào nên bị hàm oan không?
- Dạ con là là...Nhờ thầy xủ dùm cho một quẻ xem ông nhà con... Vừa quơ gậy đi lão Từ Mậu Công vừa đáp:
- Ông ấy tên gì, tuổi gì? Chó hay lợn...Đi ăn hướng nào?
- Dạ con không nhớ tuổi ạ. Nhưng con biết là đi công tác bên Lào.
Lão Từ Mậu Công dừng lại, dựng chiếc gậy tựa vào người rồi bấm bàn tay, cặp kính đem hướng thẳng về phía trước, và phán rằng: "Nhà binh lại đi về hướng Tây là hướng tối kỵ, ngày xưa Hạng Võ cũng đến hướng Tây".
Bà Ba bủn rủn tay chân mếu máo:
- Dạ chồng của con đi bằng phi cơ ạ.
- Thôi, thế thì bất an rồi! Tuất Hợi kỵ phong vân!
Lão Từ Mậu Công bấm tay ngước nhìn trời bằng hai tròng kính đen sì và phán tiếp:
- Số này "Hung đa kiết thiểu, vận hạn bất tường". Tôi chỉ biết có vậy thôi. Thiên cơ bất khả lậu.
Bà Ba chết điếng trong bụng, nhưng còn biết làm gì hơn, nên quay ra xe. Anh tài xế thấy gương mặt thiểu não của bà chủ nên nói:
- Con có biết một ông thầy luyện Thiên Linh Cái. Ông ấy nói chuyện mười năm trước
mười năm sau như chuyện trong nhà.
- Cậu đưa tôi đến đó xem.
- Nhà ông ấy ở mãi trên Chèm cơ bà ạ. Xa lắm!
Bà Ba Sao biết thằng này muốn đòi "boa". Đó là cái mốt, muốn làm việc gì nhanh chóng phải đấm mõm lót tay. Thằng này chuyện môn hút xăng trong xe đi bán. Không nhiều, mỗi lần nó rút chừng một, hai lít, bán lấy tiền ăn phở. Có khi nó còn dùng xe của ông nhà chuyên chở những món hàng để kiếm chút cháo. Xăng của quân đội, xe công, bà chẳng tốn hao gì, bà biết nhưng sợ nó, không dám nói. Nhỡ có chuyện cần đi gấp, nó bảo bugi không xẹt lửa, đề không chạy, thì hỏng cả việc lớn. Chủ có oai với tớ thì tớ cũng có ngón trả lại, tuy nhẹ nhàng nhưng khó đỡ. Huống chi có nhiều cuốc xe bà đi, nó biết không phải là công vụ, nhưng nó vẫn đi. Nhiều cuốc bà dặn kín miệng, nó vẫn giữ kín không nói với ai, nhất là với ông nhà.
Một thằng đầy tớ tốt như vậy thời này không dễ tìm. Cho nên bà nói:
- Mai tao cho mày nghỉ trọn ngày. Đi đâu thì đi!
Thằng ở đợ mang danh là "người phục vụ cách mạng" hiểu rằng "đi đâu thì đi" có nghĩa là đi bằng xe jeep của ông, chứ không phải đi bằng đôi chân mang dép bắt heo. Có qua có lại mới toại lòng nhau! Cho nên nó vui vẻ:
- Con phóng vèo cái là tới Chèm. Con đưa bà vô tận cửa nhà ông thầy Thiên Linh Cái.
Thằng tài xế chạy qua Hàng Đào xuống Chợ Đồng Xuân, quẹo qua Hàng Chiếu, ra Quan Thánh, lên dốc Yên Phụ rồi vọt một lèo lên Chèm. Ở cạnh Hồ Quảng Bá bỗng hiện lên một vùng sáng rực. Bà Ba hỏi chú tài:
- Cái gì vậy mày?
- Dạ vũ trường hay quán xá gì đó mới xuất chinh.
- Đầu tháng trước tao không thấy gì hết mà.
- Dạ duy vật biện chứng pháp có dạy mọi vật đều biến chuyển, thưa bà.
- Cái thằng, mày định lên lớp tao đó à?
- Dạ thật mà, thưa bà. Bây giờ nếu bà gọi xích lô bảo nó chở bà đi Hàng Than, Hàng Hòm
hay Hàng Chả Cá thì nó chẳng hiểu bà muốn đi đâu.
- Chớ phải nói thế nào?
- Phải nói Hàng Đổi mới 1, Hàng Đổi mới 2 hoặc Hàng Đổi mới 3, hoặc nói theo dân chơi là Đ.M. 1, Đ.M. 2, Đ.M. 3 thì nó biết ngay, đi đúng bót, không phải sửa sai.
- Thế à?...Nhưng sao mày rành vậy?
- Dạ thì con cũng có dính tí "bụi" với tụi nó.
- Ở Quảng Bá này có gì lạ hơn Đ.M. 1, Đ.M. 2, Đ.M. 3, không? Sao phải bò ra ngoại thành cho mệt xác?
- Dạ thì cũng các món con ông...cháu cha, cá rô cây như ở trong nội thành, nhưng có thêm các "mơ nuy" đặc biệt mới nhập cảng từ Hoa Kỳ hay từ thành phố Bác gì đó.
- Là cái gì?
- Là nhạc Rip, Rap...
- Là cái gì vậy?
- Dạ con chưa biết nhưng nghe đồn là các món này được cải tiến cho hợp thời trang xứ ta.
- Nghĩa là sao?
- Dạ, con ngại bẩn tai bà quá hà.
- Tai tao đã chứa các thứ bẩn của Đống rác cũ lẫn mới rồi. Mày cứ nói đi, đừng sợ.
- Dạ các món đó...ó là....
- Cái thằng, rác mà lại đi sợ bẩn à! Mày không nghe đệ nhất thi sĩ của đảng nói hay sao?
- Dạ ông ấy bây giờ ngậm tăm đâu có nói gì được như trước nữa ạ!
-..."Ở ngoài đám bẩn ta thường bẩn hơn, hơn lúc vào trong xực bẩn chung".
Thằng tài xế bật cười:
- Bà sắp thay ông ấy rồi chắc! Đó là câu thơ của ổng do bà cải tiến còn giữ nguyên xi âm điệu. Nguyên văn của nó con học hồi ở lớp 6 mà! Nó như thế này: Ở ngoài cảnh khổ ta thường khổ. Hơn lúc vào, trong cảnh khổ đau! Trong tập thơ Từ Ấy, lúc ổng nằm trong tù đế quốc.
- Cái thằng thật thông minh, lém thật!
- Dạ thì bây giờ bà có thấy ai đứng ngoài hai câu thơ ấy không? Ý mà thôi, con lỡ mồm lỡ miệng, đã để lòi ra mấy con thò lò.
- Gần tới nhà thầy Thiên Linh Cái chưa?
- Dạ cũng gần. Bà cứ yên chí, nhắm mắt ngủ một giấc dài "mươi năm", thức dậy sẽ tới
Thiên...đàng, ủa, Thiên Linh Cái.
- Cái thằng, bữa nay mày đâm hơi kiểu gì vậy?
- Dạ con thấm bài thơ đấy ạ, chớ con đâu dám đâm hơi.
- Tao hỏi mày nghe. Lâu nay mày chở ông mày đi những hàng nào? Nói thiệt đi rồi tao thưởng.
- Dạ Hàng Nồi là một, Hàng Một Cột là hai, Hàng Khay là ba, Hàng Da là bốn, Hàng
Trốn là năm, Hàng Nằm là sáu, dạ còn nữa...
Bà Ba gắt:
- Hàng Nồi, Hàng Trốn, Hàng Nằm là hàng gì lạ vậy?
- Dạ Hàng Nồi tức là Hà Nội cải tiến đấy ạ, chỗ bà đến gặp cậu Tuấn hôm nọ. Thật ra nó là vũ trường, Cơ quan phục hồi nhân phẩm. Trau dồi đạo đức ở gần Đình Hàng Bạc đấy ạ. Còn Hàng Trốn tức là Hàng Trống bỏ chữ giê (g). Xin bà xá tội cho con thì con mới dám nói rốt ráo ạ!
- Tội mày cỡ tội thằng Đại Öy buôn lậu hay sao mà sợ?
- Dạ cám ơn bà, con xin mở cái túi "bụi" của con ra hầu bà. Dạ Hàng Trống hóa ra Hàng Trốn là vì ở đó có cái tiệm treo lồng chim trước cửa. Các ông Kẹ 1, Kẹ 2, Kẹ 3 thường đến đây cũng còn gọi là...hiệu "lồng" không "giê" ạ...con nói ra nó bẩn cái mồm của con nhưng mà ở ngoài cái bẩn ta mới bẩn ạ...
Bà Ba Sao quát khẽ:
- Còn Hàng Nằm?
- Hàng Nằm a...a...cũng còn gọi là Hàng "Phì Phạch" đấy ạ, tức là khách đến đó chỉ toàn nằm và đi mây về gió có các em quạt phì phạch, tức là Hàng Quạt của thời xưa. Ở đây thì bí mật, chỉ tiếp khách có "chứng minh thư đổi mới" hoặc phải có hai người khách cũ giới thiệu và bảo đảm thì mới được "nhập cung" ạ.
- Còn hơn vô đảng nữa!
- Dạ con chưa vô đảng nên con không dám nói thế ạ! Dạ còn nhiều tên hàng mới lắm. Nhưng phải ba cùng với giới xích lô hoặc những "dân chơi đờ-luých" thì mới rõ ạ.
- Dân chơi thì tao hiểu rồi. Còn "đờ-luých" là nghĩa gì?
- Dạ dân chơi cũng có lắm giai cấp ạ. Dưới cùng là dân chơi bần cố hoặc dân chơi xổm tức là dân chơi hạng ruồi, có nghĩa là không đủ tiền để rãi ra chơi xả láng. Đó là con cháu của Giám Đốc giám điếc...còn dân chơi đờ luých là dân chơi hạng sang coi tiền như rác, dám bỏ ra ba bốn trăm, một ngàn đô la chơi một đêm, bao luôn cho những đám "ăn theo" còn "bèo". Tức là con cháu bộ trưởng ủy viên trung ương, bộ chính trị như Võ thái Khuê con ông cố Vê Ki hay con ông Khải. Đờ luých sang cả Hồng Kông đánh bạc thua 50 triệu đô, điện về kêu bố gửi sang ngay để chuộc mạng, nếu trễ sẽ vô tù, cũng gọi là dân chùa hoặc là dân tương chao đấy ạ!
Bà Ba Sao hỏi:
- Thằng Tuấn nhà tôi vô dân chơi loại nào?
- Dạ...con không biết ạ! Bỗng bà Ba quát:
- Thôi, quay về, không có đi xem thầy thợ gì hết!
- Dạ sao bà đổi lập trường nhanh thế ạ? Mới ký rồi lại la không ký?
- Ông mày còn sống nhăn răng chớ có chết chóc gì mà đi xem Thiên Linh Cái.
- Dạ ông thầy này bói linh lắm ạ! Ổng luyện ba cái thủ cấp nữ đồng trinh...thành Thiên
Linh Cái.
- Tao không cần luyện tao cũng bói ra! Cái nào hơn cái ấy!
- Dạ...
- Mày cứ chở tao đến Hàng Nồi, Hàng Lồng không "giê", và Hàng Phì Phạch ngay bây giờ. Ông mày đang công tác ở đó! Mai là ngày làm cuối cùng của mày, nghe chưa?
- Dạ nếu bà cho người khác thay con thì e còn tệ hơn con nữa đó. Bà không thấy trong đảng sao? Ông Duẫn chết ông Linh thay, ông Linh ra nằm ông Mười bò lên, ông Mười nghĩ ông Phiêu thế, ông Phiêu xuống ông Mạnh lên, ông sau kém ông trước. Có ông nào cao bằng cái gót chân của Bác Hồ không?
Tôm Hùm Huýt Sáo Tôm Hùm Huýt Sáo - Xuân Vũ Tôm Hùm Huýt Sáo