A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Con Dường Dốc
uộc đời của mình là một con đường dốc. Tôi chở em lên đồi bằng chiếc xe đạp cũ kĩ như thuở chúng ta đang yêu nhau. Em ngồi trên yên sau, cười nói huyên thiên, mà đâu biết gì về sự cố gắng mệt nhọc của người đạp.Đôi khi tôi bực mình, muốn hét lên, bắt em trở về với sự im lặng.Nhưng rồi tôi hiểu, cái vô tâm của em là cố hữu.Khi im lặng, em cũng vô tâm, đâu hiểu được những khó khăn mà tôi phải gánh chịu.
Anh đừng nói vậy. Anh đừng xem em là một con người vô trách nhiệm, không biết gánh vác những khó khăn trong gia đình. Nhìn những đứa con khôn lớn của chúng ta đi, ai đã tốn công chỉ bảo chúng từ những phép tắc nhỏ nhặt trong gia đình, cho đến lề lối cư xử trong xã hội, học đường? Em làm hết sức mình, và đóng góp không thua gì anh cả.Em quan tâm tới những buồn vui trong cuộc đời của anh.Khi anh lo lắng cho gia đình, em tính toán mọi cách để đưa chúng ta ra khỏi tình trạng khó khăn.Không có em, anh thiếu một sự đóng góp đáng kể. Em không phải là người ngồi sau yên xe. Em cùng đạp với anh đó chứ.
Em không nhắc thì thôi. Nhắc đến các con thì anh lại thấy bực mình. Ai nuông chiều chúng nó?Em. Mỗi lần anh có khó khăn với em là các con đổ lỗi cho anh. Chúng luôn luôn chọn về phe của mẹ.Anh trở thành người có lỗi, gây ra những căng thẳng trong gia đình. Anh cũng muốn cho gia đình mình vui tươi, có nhiều tiếng cười vậy chứ. Ai phải gánh lấy trách nhiệm làm cho gia đình lục đục?Ai cũng nghĩ là anh. Vậy em còn cho rằng anh không phải là người đạp xe một mình khi lên con đường dốc là gì? Em giải thích cho anh hiểu đi.
Các con rất thương anh. Anh không thấy sao?Khi anh buồn, chúng nó bấm nhau, cố giữ im lặng.Em không nghĩ là chúng sợ anh.Em thấy chúng muốn dành cho anh một không gian để anh vượt qua nỗi khó khăn của mình. Có khi, bằng một giọng rất Tây, các con hỏi anh: “Ba khoẻ không? Có cần con giúp ba chuyện gì không?” Rất dễ thương. Và cũng một cách thật là Tây, anh trả lời: “Cám ơn con. Ba chỉ cần một chút không gian, và một chút thời gian.”Trời ơi, nghe cha con đối đáp với nhau mà em suýt bật cười.Những lúc đó, em đến với anh không được. Nhưng các con thì không ngần ngại để hỏi, đôi khi còn đòi anh phải giải thích về một hành động bực dọc của mình. Các con của mình không hỗn. Chúng nó được lớn lên trong một xã hội Tây phương, nên mới có cách hành xử như vậy.Nhưng chúng thương anh lắm.
Thì anh đâu có nói các con không thương mình. Anh thương các con như ba của anh đã thương yêu anh. Anh có thể hy sinh cả cuộc đời của mình cho tương lai của con cái. Thế hệ của mình, đến Tây phương với hai bàn tay trắng.Em còn nhớ, mùa đông mình không đủ áo ấm để mặc. Anh không muốn các con phải trải qua những khó khăn mà mình đã phải chịu đựng. Chúng nó được sinh ra và lớn lên ở Tây phương, được quyền học tới nơi tới chốn và không cần phải có mặc cảm thua sút đối với người dân bản xứ.Anh làm đêm, làm ngày là vì tương lai của các con thôi.Chứ em xem đi, anh đâu cần sắm sửa gì cho riêng mình đâu. Các con muốn học tới đâu, tốn kém bao nhiêu anh cũng chấp nhận.
Anh lo cho các con. Nhưng chúng nó lại lo ngược cho anh. Anh đừng tưởng là các con của mình còn trẻ dại, không biết gì. Chúng nó quan tâm đến anh lắm. Có khi, chúng nó hỏi: “Tại sao ba không có hạnh phúc?” Em tin rằng anh có hạnh phúc.Anh có rất nhiều hạnh phúc là đằng khác. Anh vui vì thấy các con học được, thành tài. Nhưng các con đòi hỏi anh phải biết lo cho chính mình. Anh lo cho gia đình thì tốt rồi. Nhưng nếu các con không thấy anh vui cười, thoải mái ở trong đời sống, thì niềm vui của chúng nó vẫn chưa trọn vẹn. Tại sao ư? Tại vì các con thương anh. Các con muốn anh có hạnh phúc. Anh lo cho các con, lấy niềm vui của các con làm niềm vui của mình. Anh đòi hỏi các con phải thành công trong cuộc sống. Các con suy nghĩ khác. Chúng nó không chia sẻ cái quan niệm về thành công của anh và của em đâu.Chúng nó khác.Chẳng hạn như mình đi làm, là vì mang trách nhiệm kiếm tiền để lo cho gia đình.Chúng nó đi làm, là vì yêu nghề nghiệp, yêu lý tưởng.Đồng lương đối với chúng nó là thứ yếu. Anh có thể cho rằng các con non dại. Nhưng anh phải thấy rằng các con có cách nhìn cuộc đời khác mình.
Anh không hiểu nổi chúng nó nữa.Công việc làm có lương cao mà từ chối.Mình cứ làm những công việc mình không thích cái đã, để gom góp một ít kinh nghiệm trong công sở đã chứ.Mới ra trường mà đòi hỏi nhiều quá thì ai chịu mướn mình?
Cái khác của các con là chỗ đó. Anh chịu khó nói chuyện với chúng nó thêm.Và chúng đòi hỏi anh phải có niềm vui của riêng mình. Các con hiểu anh hy sinh cho gia đình, và thương anh nhiều lắm. Nhưng các con muốn thấy anh cũng biết thương mình. Anh có để ý không? Ngày nào anh vui vẻ, tươi cười là cả gia đình đều vui theo, thấy dễ chịu, thoải mái. Các con sẽ tự lo cho chúng nó. Và chúng không đòi hỏi chúng ta phải để lại cho chúng một gia tài. Các con chờ đợi gì nơi chúng ta? Các con nói: “Hạnh phúc của ba và của má là gia tài lớn nhất của chúng con.” Anh thấy không? Các con của mình khôn lớn hơn anh tưởng.
Đó, anh lại có cảm tưởng là mình đang đứng một mình. Em và các con nói cùng một ngôn ngữ với nhau. Và anh không nhận được một sự cảm thông nào cả. Anh mải mê đạp lên con đường dốc; con đường của cuộc đời. Đôi lúc anh muốn buông xuôi, rồi tới đâu thì tới. Nhưng em…
Nhưng anh có thương em đang ngồi sau lưng anh, cùng với các con?
Ừ…
Em đang đạp xe song song với anh đây. Các con cũng vậy. Con đường đã bắt đầu hết dốc. Cười đi anh.Chúng ta đã lên tới đồi. Anh nhìn quang cảnh chung quanh kìa. Đẹp ghê đi.Anh có thấy không, anh?
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời