Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nàng Tiên Dịu Hiền
iận là gì?Nó chỉ là một thoáng hiểu lầm ở trong cái đầu của mình.Em cho cái đầu của em một chút xíu không gian, một chút xíu thời gian; em chỉ cần đi chơi một vòng ở đâu đó rồi quay về nhà, và thấy mình hết giận.Em hết giận như một phép lạ vừa xảy ra trên thế gian này.Em sẽ biết mỉm cười với nắng ấm và gió mát của mùa xuân.Em bớt nhức đầu, sổ mũi.Lời nói của em trở nên dịu dàng và ngọt ngào hơn.
Vậy mà em vẫn giận.Em trách anh đủ thứ.Nếu không có anh, em sẽ hạnh phúc hơn sao?Em đừng dại dột nghĩ vậy.Không có anh, em sẽ thấy khoẻ, đâu chừng đôi ba tuần gì đó, rồi cơn giận cũng sẽ quay trở lại.Em sẽ giận một người khác, hay là em quay lại giận chính em.Đã bao nhiêu lần, em giận chính mình, trách móc tự thân đủ chuyện.Những lúc đó, em cũng khổ lắm chứ.Cái khổ nhất là em không thể xa lìa chính em được.
Nhưng em có thể lìa xa anh.Em muốn anh đi cho khuất mắt em.Nhìn anh, thì cơn giận của em nổi dậy. Đôi mắt của em trở nên thật hung dữ. Em nói sao? Em cũng không muốn hung dữ như vậy hả? Anh biết chứ, có ai muốn mình trở thành một bà chằn đâu.Anh nhớ, lần đầu gặp em, anh thấy nơi em một nàng tiên dịu hiền. Nụ cười của em khoe ra hai hàm răng trắng đều. Cả đôi mắt của em cũng biết cười.
Bây giờ em vẫn đẹp.Với anh, em vẫn là một nàng tiên.Thỉnh thoảng, em trở thành bà chằn, rồi lại biến thành một nàng tiên. Anh thích sống chung với một nàng tiên hơn là với một bà chằn, cho nên anh không muốn làm gì cho em giận. Và nhất là anh không muốn giận em lâu.Không giận em, anh thấy cuộc đời này thật đẹp.Giận em, anh đánh mất tất cả.Khi giận em, anh đánh mất thiên đàng của mình.
Em không tin anh hả?Mình đang ở trong thiên đàng thật mà.Gia đình của chúng ta là một thiên đàng tuyệt đẹp.Anh không còn nghi ngờ gì về điều này nữa cả.Em biết không, anh đã từng xuống địa ngục thật nhiều lần.Ở địa ngục, người ta không có một gia đình. Mỗi người phải sống trong cảnh thật là cô đơn, lạnh lẽo. Nhiều khi họ ở chung một căn nhà, nhưng không nhìn thấy nhau. Đôi khi họ nói, nhưng không ai lắng nghe họ.
Em sợ chưa?Hãy tưởng tượng không ai nhìn thấy em, và không ai nghe em nói gì cả. Em nói ra rả cả ngày nhưng không ai có một lỗ tai để nghe. Anh nghe em chứ.Em đừng nói vậy. Nhiều khi em không chịu nói tâm sự mình ra, anh còn đến gần em và hỏi han em. Anh biết lắng nghe là một yếu tố xây dựng thiên đàng.Anh khám phá ra điều này lâu lắm rồi.Và em có để ý không, khi giận, mình mất đi khả năng lắng nghe.
Trong địa ngục, người ta không biết thương là gì.Họ thật là những người đáng thương.Họ đau khổ vì không biết thương người khác.Mà họ không phải là những người ác độc gì đâu.Chẳng qua, họ chưa bao giờ được học thương.Mình học thương ở đâu hả?Ở trong gia đình mình.Và mình học từ khổ đau của chính mình.
Những ai từng sống trong địa ngục, họ sẽ biết đường tìm ra thiên đường.Địa ngục là cái lò rèn luyện khổ đau, chế tác khổ đau thành ra hạnh phúc.Những khi giận em, anh thấy mình đau khổ.Anh biết, phải kiên nhẫn để vượt qua giai đoạn khó khăn này.Khổ đau không bao giờ ở lại với ta mãi mãi.Mọi địa ngục rồi phải trở thành thiên đàng.
Và chúng ta đang ở trong thiên đàng.Em là một nàng tiên ở trong thiên đàng tuyệt vời này.Anh không muốn đánh mất nàng tiên. Những buổi ngồi ăn cơm chiều, anh thấy mình thật hạnh phúc. Không phải thức ăn ngon thì mình mới có hạnh phúc. Với anh, lúc nào mình không giận nhau, vui vẻ nói chuyện được với nhau thì bữa cơm đó là một buổi tiệc rồi. Cho nên anh rất cẩn trọng, không làm, hay nói điều gì khiến cho không khí trở nên căng thẳng.
Em có quyền giận chứ.Thỉnh thoảng anh cũng giận, và thấy mình đau khổ.Mình giận vì những hiểu lầm nho nhỏ.Cuộc đời là vậy; nó có những hiểu lầm không đáng gì hết.Mà những cái không ra gì đó, có thể phá vỡ những gì đẹp nhất ở trong cuộc đời mình.Nhìn cho kỹ, mình không có chủ quyền. Mình đâu có thể nói: tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm. Mình có quyền tự hào, nhưng cũng phải cho phép mình khiêm tốn, mà tự nhận rằng: thỉnh thoảng, tôi hiểu lầm, và tôi giận, tôi khổ.
Nhưng em cố tình giận anh thật lâu.Tại sao vậy?Tại vì em tin rằng anh là nguyên nhân của những khổ đau trong em.Em muốn làm một cái gì đó để trừng phạt anh.Em chọn sự im lặng.Sự im lặng đó làm cho không khí giữa anh và em trở nên ngột ngạt, khó thở.Khi muốn làm anh khổ, em phải chịu đựng khổ đau hơn anh gấp mấy lần.Thực là tội nghiệp cho em.Tội nghiệp cho nàng tiên thật dịu hiền.
Những lúc đó, anh nghĩ: “Ta không có quyền yếu đuối.” Và anh thường tự nhắc mình phải thật bình tĩnh và kiên nhẫn.Em không thể hiểu lầm anh mãi mãi.Nghĩ như vậy, anh thấy mình không khó chịu nhiều nữa.Đó là vì trong lòng anh đã có một niềm tin.Anh tin vào em, và tin vào thiên đàng của chúng mình. Niềm tin đó lấy ra khỏi anh mọi hoang mang và sợ hãi. Trong những lúc em đi qua khó khăn, thì anh vẫn nhận ra em là nàng tiên dịu hiền của anh.
Em còn giận anh nữa không?Ngày mai, em sẽ cười.Nếu không, anh sẽ đón nhận nụ cười của em vào ngày mốt. Nụ cười đó là một vùng ánh sáng ban mai thật đẹp. Anh sẽ không bao giờ mất em cả.Em biết tại sao không?Tại vì trong anh đã thấy chúng mình đang ở trong một thiên đàng tuyệt đẹp. Trong thiên đàng, thỉnh thoảng chúng ta khổ đau một chút, nhưng không khi nào chúng ta đánh mất niềm tin vào một ngày mai sáng đẹp.
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời