My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trong Từng Con Chữ Viết
Ở đây là mùa đông. Thật là thú vị biết bao, khi biết rằng bên anh là mùa hè.Lúc này, anh đang được hưởng những ngày nghỉ ngơi thật thoải mái.Tôi ư?Tôi chưa được đi đâu cả.Tôi ngồi yên một chỗ, ở một nơi thật lạnh, nhưng lại cảm thấy thật dễ chịu. Mùa đông là mùa để cho con gấu ngủ. Tôi cũng là một con gấu; vào mùa đông, tôi ở yên một chỗ, bình an.
Rừng sồi không còn chiếc lá nào đâu anh.Nhìn những cành cây khẳng khiu, tôi liên tưởng đến chính mình; một con người gầy guộc đang thích thú đếm từng ngày đông đang qua.Thỉnh thoảng, tôi có cái thú vui thắp lên một lò sưởi củi.Mùa hè, mình đâu có được cái thú đó.Lửa cháy bừng đưa hơi ấm vào trong da, trong thịt, trong từng tế bào của thân thể.Hơi ấm vào đến đâu, thì tôi cảm thấy dễ chịu đến đó.Tôi luôn có cảm tưởng như mình cất giữ được những làn hơi ấm đó, để rồi khi đi chơi giữa trời đông, tôi lại đem nguồn năng lượng dự trữ nọ ra mà sử dụng.
Tôi không hề chờ đợi mùa xuân, anh ạ. Thật là thiệt thòi cho tôi biết mấy nếu tôi nghĩ rằng chỉ có mùa xuân mới thật xứng đáng để cho ta vui sống.
Mùa đông cũng vui lắm.Mấy hôm trước, trời đổ tuyết, trắng xoá cả mặt đất.Hôm nào có tuyết thì trời không lạnh lắm.Không có tuyết, mà có gió, thì cái lạnh mới khó chịu; nó đi vào trong tận xương tuỷ của mình.Tôi nhìn tuyết trắng xoá mà thấy thích quá. Nó gợi lại cho tôi cái tuổi thơ, nô đùa trên những cánh đồng tuyết trắng cùng với bạn bè đồng trang lứa. Kỷ niệm, đôi khi là một món quà bất ngờ.Nó nhắc tôi nên gọi điện thoại cho người này, hoặc là người nọ, hỏi thăm, xem họ có còn khoẻ hay không.
Có khi nhớ đến một người, tôi giật mình.Không biết người ấy có còn trên thế gian này nữa hay không?Một câu hỏi như vậy thường làm cho tôi thót ruột lại. Rồi tôi lại thở phào khi nghe tiếng của người ấy vang lên bên kia đường dây. Nhưng mà sau đó tôi tiếp tục quên những tấm lòng như vậy.Anh nói đúng, tôi thật là đáng trách. Tôi thường tự hứa, là mình sẽ dành thời gian để đi du ngoạn với người này, người kia, một chuyến. Nhưng rồi tôi vẫn không thực hiện được.Tôi không bận lắm đâu. Tôi không có một dự án nào to lớn để thực hiện ở trong cuộc đời mình cả. Tôi khá hài lòng với những gì mình đang có; thấy cuộc đời này đẹp, đáng yêu. Có khi tôi yêu đời một cách say mê nữa là đàng khác.
Vậy mà tôi vẫn quên thật nhiều người.Có thể tôi đang sống một cách khá ích kỷ.Đáng lẽ tôi nên dành nhiều thời giờ cho những người khác, sống một cuộc đời vị tha hơn.Nhưng cứ mỗi mùa đông như vầy chẳng hạn, tôi lại không muốn đi đâu.Tôi ở yên một chỗ mà thấy hạnh phúc quá.Rồi mùa xuân tới, tôi lại đi.Càng đi nhiều thì tôi thấy mình càng có thêm nhiều người ở trong danh sách bị bỏ quên.Anh có hiểu ra cái nghịch lý này không?Vậy mà có thật đấy. Cho đến khi nhớ lại: tôi thấy hổ thẹn. Tôi thấy mình xấu.May mà những cố nhân khi gặp tôi, hoặc nghe tiếng tôi qua đường dây điện thoại, vẫn không giận hờn, hay trách móc gì cả, mà còn tỏ ra thật vui mừng nữa. Anh thấy con người có rộng lượng không?
Có khi, tôi muốn viết thật đều tay vào mùa đông. Viết thư thăm anh chẳng hạn. Nhưng tôi cũng không viết được bao nhiêu.Tôi cứ tự trách mình là thiếu kỷ luật, lười biếng, vô tình, ích kỷ... cho đến một hôm tôi khám phá ra sự thật.Tôi bật hiểu, thấu suốt ra cái lẽ tại sao mình thờ ơ, vô tư như vậy.Hiểu rồi, tôi thấy khoẻ.Tôi thấy mình không đáng trách nữa; mình không vô tình, mà cũng không ích kỷ.Cái hiểu nó giải tỏa những uẩn ức đã ngấm ngầm chi phối tâm thức tôi bao nhiêu năm nay.Thì ra, mọi khổ đau của con người đều có nguồn gốc từ sự mê muội.Hết mê muội, mình thông suốt, có vô số hạnh phúc.
Từ đó, mỗi lần ngồi yên, tôi không bắt tội mình nữa.Tôi thấy mình đang sống thật trọn vẹn, cho chính mình, mà không hề phản bội lại những người khác.Mỗi khi nhớ đến ai, tôi mỉm cười.Tôi cho phép mình ôn lại những kỷ niệm đẹp nhất mình có với người đó.Quá khứ bỗng trở thành thật sinh động.Tôi sống với quá khứ, như thể tôi đang thở nó ở trong chính buồng phổi của mình.Quá khứ là da thịt, là từng tế bào ở trong tôi. Quá khứ không nằm ở bên kia đường dây nói, chờ đợi tôi nhớ đến, để mà gọi lại. Con người tôi tiếp xúc với đầu dây điện thoại kia không phải là quá khứ. Con người đó là hiện tại. Con người đó cũng chính là tôi mà thôi. Tâm thức tôi cấu tạo ra con người đó. Con người đó đáp ứng lại tiếng gọi của tâm tôi.
Sự thật là tôi không quên ai cả.Tôi sống hạnh phúc cho chính mình tức là sống hạnh phúc cho những người tôi từng quen biết.Những người đó có mặt trong tâm tôi.Muốn gặp ai, tôi gặp được ngay tức khắc. Bên này là mùa đông, nhưng tôi cũng đang sống cho anh, đang ở tận bên kia mùa hè. Không gian và thời gian là cái gì thật là vi diệu. Ta cứ bị chúng nó lừa gạt hoài. Bên này, bên kia, quá khứ, hiện tại và vị lai là những trò chơi của tâm thức ta mà thôi. Hiểu mình, thì ta có thể ngồi yên mà an vui được. Tôi thấy chúng mình gần nhau kỳ lạ. Gần trong từng con chữ viết. Chút nữa đây, qua thư điện tử, tôi sẽ gửi những dòng chữ này đến anh. Nhưng kìa, không phải anh đang đọc những gì tôi viết bằng chính đôi mắt của tôi đó sao?
Mùa đông đang đi qua.Và mùa xuân cũng đang bước tới. Có những cành cây đã bắt đầu hé cho ta thấy những chiếc chồi non xanh mơn mởn rồi. Hôm qua, một người bạn đã khoe tôi tấm hình anh ta vẽ một chiếc chồi non giữa mùa đông.Tấm hình đẹp quá.Tôi thầm phục tài năng của bạn tôi, nhưng cũng thầm hâm mộ sức sống mãnh liệt đang cuồn cuộn chảy tới.Sức sống đó nằm trong mỗi chúng ta, trong tôi, trong anh và trong tất cả mọi loài đang có mặt trên trái đất này.Hỏi anh, làm sao mà ta không thương yêu cuộc sống này cho được?
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời