I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4060 / 105
Cập nhật: 2015-04-01 08:15:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em Nhớ Báo Tin Mừng
ôm nay em có rảnh không?Tôi muốn cùng em dạo chơi trên miền tuyết trắng.Trời đã vào đông rồi đó em.Mùa đông đang bắt đầu với những ngày thật đẹp.Bầu trời khoe màu xanh trong vắt, với không khí lạnh buốt.Nắng vàng đậu trên những chòm cây màu lục, được phủ đây đó trên mình một lớp tuyết trắng tinh khiết.Em nhớ mặc đủ áo ấm.Chiếc nón len thật dầy em đan cho tôi hôm nào, và chiếc khăn quàng bằng lông trừu mềm mại em mua, đang cho tôi một ngày dạo chơi ngoài trời thật ấm áp.Em đừng quên mang vớ dày nhé.Nếu em có một đôi giầy cao cổ thì càng tốt.Chúng ta sẽ đi chơi thật lâu ngoài trời.Tôi hứa sẽ dẫn em đi xem một cây tùng cổ thụ, già hơn hai trăm năm, thật đẹp.
Em rảnh mà. Tội nghiệp cho em biết mấy, nếu em cho tôi hay: “Em bận lắm. Em không có thì giờ, anh thấy không?”Em đánh mất thì giờ, tức là em đang đánh mất chính em.Tìm thấy em, tự nhiên em tìm thấy vô số thì giờ.Nếu có ai hỏi tôi: “Con người được làm bằng cái gì?” Thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời: “Con người của mình được làm bằng thời gian.” Có kính hiển vi, nhìn vô từng tế bào của mình, em sẽ ngạc nhiên la lớn: “Ô, toàn là thời gian!” Trong mỗi tế bào, thời gian nhiều đến độ không ai có thể đo lường được. Thời gian đó, là để nuôi hạnh phúc của chúng ta trong đời sống hàng ngày đó em.Chúng ta sống và thở bằng thời gian.Không có thời gian, bận rộn, tự nhiên em thấy ngộp thở. Có thời gian, chúng ta hít thở thật sung sướng, thoải mái.
Sự tự do luôn bắt đầu từ bên trong, em ạ. Không có thời gian, em đang đánh mất sự tự do của chính mình rồi. Và nếu em cho tôi hay rằng em đang bận tranh đấu cho một nền tự do, dân chủ ở chốn nào đó, thì tôi sẽ hốt hoảng lắm. Tôi sẽ tìm mượn cho được một cái điện thoại, lục lọi cho ra số điện thoại của em để mà gọi cho em mà làm oai, làm phách, la rầy em một trận nên thân. Tôi sẽ lớn tiếng, trợn mắt, trách em rằng cái tự do bao la bát ngát ở trong lòng mình, em bảo vệ, giữ gìn còn không được thì đòi tranh đấu cho tự do ở một cõi nào đó thì thật là tức cười quá. Tôi nói nặng nề đến độ làm cho em xanh mặt, giọng nói tôi trở nên run run, tức giận. Nhưng rồi tôi chỉ hùng hổ trong ý tưởng của mình vậy thôi. Nếu có điện thoại, thì tôi lại rủ em đi chơi. Tôi dụ dỗ: “Em đi xem cây cổ tùng với tôi không?”
Tôi thích nhìn đôi mắt của em cười.Đôi mắt của em không bao giờ già nua.Đó là đôi mắt của trẻ thơ.Em đừng bận tâm với những nét nhăn nơi đuôi mắt. Nếu có nhìn vào trong kiếng, em để ý ánh sáng lấp lánh trong mắt em. Ánh sáng đó chưa bao giờ tắt ngấm cả. Mỗi lần gặp em, tôi thấy nó lấp lánh, linh động, sáng ngời. Nơi đó, tôi thấy em là một cô bé mới lớn, luôn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt tin tưởng, rộng lượng. Em thường hỏi tôi: “Cuộc đời này đẹp quá. Nhưng con người cứ mải bận rộn, chạy theo, chuẩn bị cho một cái gì, mà không thấy họ sống vậy anh?” Nghe em hỏi, có lần tôi đã đùa: “Họ chuẩn bị để sống.” Em trợn mắt: “Chuẩn bị để sống. Vậy bao giờ họ mới sống thật sự?” Có khi, nằm trên giường bệnh, chuẩn bị sang bên kia thế giới thì họ mới sống. Lúc đó, hy vọng họ không còn gì để mà lo lắng nữa.
Em không bao giờ già cả.Khi nào có thời gian, thì ta lại trở về với khung trời tuổi thơ.Thời gian tạo ra không biết bao nhiêu phép lạ.Có thời gian, có thảnh thơi, thì em lại nở ra một nụ cười.Em trẻ lại.Em thích trở lại khoảng thời gian nào nhất?Khi em vừa 13 tuổi nhé? Em sẽ bắt tôi lấy xe chở em đi vòng vòng trong khu rừng cây đầy bóng mát. Những người lớn thì chỉ trỏ, chọc ghẹo: “Mày chở nó cho tới khi lớn khôn luôn nha?” Nghe vậy thì tôi và em cùng cười, mà đâu kịp hiểu gì đâu.Mà cũng đâu có gì để hiểu.Tất cả vẫn còn đó như một khung trời thật đẹp. Khi nào rảnh rang, chúng ta lại nắm tay nhau, trở về thăm khu rừng năm xưa. Có thời gian, chúng ta có tất cả.Cuộc đời này cứ còn hoài, và mới hoài để cho chúng ta vui sống.
Có thời gian, là em đang có chính mình.Có chính mình thì em có được tất cả.Có chính mình, em sẽ có đôi mắt hạnh phúc để mà nhìn vào cuộc đời.Không có chính mình, thì em đánh mất hết tất cả những gì xinh đẹp nhất ở trên hành tinh xanh này.Mất mình, em sẽ thấy cuộc đời này là một bể khổ mênh mông, đầy những bất công, áp bức. Em sẽ thấy con người xấu xa, và đê tiện. Em sẽ bất mãn.Và nhất là em mỉa mai, chua chát.Những lúc như vậy, tôi thoáng lo cho em. Tôi thầm nhủ: “Em đâu phải là con người như vậy. Em có thừa bản lãnh, thừa rộng lượng để mà hạnh phúc ở trên cuộc đời này.” Nhưng rồi tôi khám phá ra sự thật: em bận. Em đánh mất thời gian, và em đánh mất chính mình.Mất mình là mất tất cả. Em nhớ không, có lần tôi đã gửi một mẩu nhắn tin đến em, với dòng chữ: “Khi nào tìm ra mình, em nhớ báo tin mừng cho tôi biết nhé.”
Em đã báo tin cho tôi thật. Em gửi đến tôi một chiếc lá phong thật đẹp trong một bao thư xinh xắn. Tôi cầm chiếc lá phong mà cười.Em thông minh lắm.Tôi thông minh bằng một nửa em là cùng. Khi nào trở về được với mình, em sáng suốt và giỏi giang hơn tôi gấp mấy lần. Em biết phải làm gì để mà sống cho có hạnh phúc.Em vừa là bạn, mà vừa là thầy của tôi nữa đó.Khi nào tìm lại được chính mình, em sẽ không mất thời giờ để mà giận dỗi hay mỉa mai ai nữa. Em sẽ đi tìm một chiếc xe đạp cũ, chuẩn bị một vài món ăn ngon, rồi nói với tôi: “Anh chở em đi thăm cây cổ tùng.” Nhìn giỏ thức ăn trên tay em, tôi sẽ ngập ngừng nói: “Mình đi bộ được không em?” Tôi muốn đôi chân chúng ta dẫm trên nền tuyết trắng.Mắt của tôi và em sẽ tha hồ cười vui với nền trời xanh. Em nhớ đeo bao tay. Và em cứ để giỏ thức ăn ở nhà. Sau chuyến đi chơi, chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức ly trà nóng và từng món ăn tuyệt vời do chính tay em chuẩn bị, chăm sóc.
Tôi Ươm Ánh Mặt Trời Tôi Ươm Ánh Mặt Trời - Lữ Tôi Ươm Ánh Mặt Trời