Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 299 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1060 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 279: Thời Khắc Làm Cho Người Ta Tuyệt Vọng
oOo
Mặc lão đầu trông có vẻ bình tĩnh đứng trên tường thành, nhưng tim lại đang nhảy tango. Phương xa kia có cả một trời mây đỏ che khuất mặt trời, đó là sát khí ngưng tụ thành.
Thú triều đã xuất hiện ở phía xa, hàng ngàn hàng vạn con cùng lao tới, khiến mặt đất rung chuyển như động đất.
Đối mặt với khí thế kinh khủng này, người có mặt trong Long Uyên hoàng triều không có chút tin tưởng nào. Thú triều lần trước còn để cho bọn họ một con đường sống, thế nhưng lần này sợ là một chút hy vọng cũng không có.
- Tiểu tử, nếu bây giờ ngươi sợ thì trốn vẫn kịp đấy. Bằng không đợi thú triều tới rồi, muốn tránh cũng không thể đâu.
Mặc lão đầu thấy Lâm Phàm thong dong đứng ở một góc thì không vui nói.
Tiểu tử này quả thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến lúc này rồi còn giả vờ giả vịt, đợi khi thấy rõ thú triều kia đồ sộ đến mức nào nhất định sẽ bị hù tới tè ra quần.
Mặc lão đầu cũng đã sẵn sàng phương án dự phòng, nếu trong thú triều xuất hiện hung thú Đại Thiên Vị trung giai trở lên, lão sẽ lập tức chuồn trước.
Vất vả hơn trăm năm mới tu luyện đến cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, sao có thể chết ở đây chứ. Đối với lão, so sánh cùng cái mạng nhỏ của mình, Long Uyên công chúa hay tước vị vương gia đều đi gặp quỷ cả đi.
- Không sao. Những năm gần đây, thú triều khiến Đông Linh châu tử thương vô số. Hôm nay đến đây đúng lúc Long Uyên hoàng triều gặp đại nạn, ta tự nhiên không thể ngồi im mặc kệ.
Lâm Phàm cười nhẹ nói, sau đó thả Gà Con từ trong túi chứa đồ ra.
- Ò ó o...
Gà Con được thả ra thì lập tức kêu to vui vẻ. Nhưng khi cảm nhận được khí tức từ phương xa kia thì nó ngẩn ra, dùng đầu đập đập lên má Lâm Phàm, tựa như đang nói: biết ngay gọi ta ra không có chuyện tốt mà.
- Ha ha, sở thích của ngươi đặc biệt thật, lại nuôi một con gà.
Mặc lão đầu nhìn thấy một con gà xuất hiện trên vai Lâm Phàm thì cười lớn nói.
Long Uyên công chúa nhìn thấy Gà Con, mặt càng thêm thất vọng.
Theo nàng nghĩ, chẳng có vị đại năng nào lại đi nuôi một con gà chẳng có bao nhiêu sức chiến đấu làm sủng vật, chỉ có người bình thường mới làm vậy.
- Ò ó o...
Gà Con phản bác kêu to, rất tức giận với việc lão già kia coi mình là gà.
Tiểu gia đây là hung thú thượng cổ phượng hoàng cơ...
Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Gà Con. Tuy Gà Con là đời sau của hung thú thượng cổ phượng hoàng, nhưng hẳn là gien xuất hiện biến dị, biến thành có chút kỳ quái. Bởi vậy những người này không nhận ra cũng là bình thường. Thậm chí nếu không phải Lâm Phàm có mặt từ lúc nó còn chưa ra khỏi trứng, sợ là cũng không tin nổi con gà xấu xí này chính là đời sau của phượng hoàng.
"Uỳnh..."
Mặt đất rung chuyển, trời giống như muốn sập xuống.
Từ rừng rậm đằng xa kia, cây cối đổ rạp cả, tiếng hung thú rít vào nối liền không dứt, sóng âm thanh cực mạnh lan ra khiến những binh lính Long Uyên hoàng triều đang đứng trên tường thành cũng bị đẩy ngã lăn lộn mấy vòng.
Mảng tối đen phía xa càng lúc càng dày đặc, giống như một cái miệng khổng lồ màu đen kịt muốn nuốt chửng Long Uyên hoàng triều.
Lần thú triều ở Thanh Lĩnh quận so với lần này không khác gì đệ tử gặp sư phụ.
Mọi người bên trong thành nhìn thấy một màn trước mắt thì sắc mặt cũng trắng bệch. So với những lần thú triều trước thì lần này kinh khủng hơn nhiều, nhiều lắm.
Các binh lính sợ hãi đến run rẩy, thậm chí có người nhát gan còn bị dọa tiểu trong quần, ngồi xổm ở một góc tường thành mà khóc rống lên.
- Phụ hoàng, chúng ta còn có cơ hội không?
Long Uyên công chúa run run hỏi.
Long Uyên hoàng đế không nói gì, mắt không rời phía xa, nắm thật chặt thanh kiếm hoàng đế đến mức bàn tay trắng bệch.
Mặc lão đầu hít sâu một hơi, cũng không ngờ thú triều lần này lại kinh khủng đến vậy.
Trăm vạn? Ngàn vạn con? Có lẽ còn nhiều hơn nữa.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm lại lên tiếng, làm ấn tượng của mọi người về hắn giảm mạnh trên diện rộng, thậm chí tới mức chán ghét.
- Gà Con, thú triều lần này rầm rộ ác chưa, nhưng vẫn chỉ là một đàn dã thú mà thôi.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng có chút rung động.
Những thú dữ này đến cùng từ đâu mà đến, tại sao bình thường lại chẳng khi nào gặp nhiều hung thú như thế?
Mỗi lần thú triều hình thành, hung thú tuyệt đối không thể tụ tập từ bốn phương tám hướng, bằng không đã bị người phát hiện, cũng sớm diệt dần từng nhóm rồi. Xem ra còn rất nhiều chuyện mà mình chưa biết a.
- Tiểu tử, khoác lác đủ rồi đấy. Thú triều lần này, cho dù không có hung thú Đại Thiên Vị, cũng đã đủ để xé chúng ta thành mảnh nhỏ rồi.
Mặc lão đầu tức đến dựng cả râu, trừng mắt nhìn Lâm Phàm. Lão không ngờ tiểu tử này thấy quan tài rồi còn chưa đổ lệ, vẫn đứng đây khoác lác được.
Long Uyên công chúa cũng không vui nhìn thoáng qua Lâm Phàm. Kẻ này thật làm người khác chán ghét, sớm biết như vậy đã không dẫn hắn tới đây.
Lâm Phàm liếc nhìn Mặc lão đầu, khẽ cười, sau đó nhìn chăm chú phía trước:
- Kể cũng lạ, tại sao con hung thú thủ lĩnh chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn nhỉ?
- Cái gì? Chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn sao?
Mặc lão đầu nghe Lâm Phàm nói vậy, lập tức không dám tin nhìn chăm chú phía trước, sau đó khuôn mặt khô héo lại lộ vẻ tươi cười xán lạn.
- Ha ha, Long Uyên công chúa, trời không diệt chúng ta rồi. Hung thú dẫn đầu lần này chỉ có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn, lão phu có thể đánh chết được nó.
Mặc lão đầu thở phào một hơi, vui mừng báo tin.
Lâm Phàm lại lắc lắc đầu, không tin là chuyện chỉ đơn giản như vậy. Thú triều đông nghịt này không thể nào chỉ do một con hung thú Tiểu Thiên Vị đại viên mãn cầm đầu.
Chẳng qua dù có tu vi tới đâu đi nữa, thì ở trong mắt Lâm Phàm cũng đều giống nhau.
Mặc dù "Cánh Tay Tuyên Cổ" không phải là tồn tại vô địch, nhưng đã đủ để hoành hành không cần kiêng nể ở Đông Linh châu.
Ngay khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, Mặc lão đầu lại chợt quát một tiếng, bay lên, bộc phát khí thế hung mãnh giết tới con hung thú thủ lĩnh có cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.
Một dây chuyền quy tắc quấn quanh thân Mặc lão đầu, một chưởng đánh chết không ít hung thú, thế nhưng đối với làn sóng hung thú mênh mông này, quả thực không đáng kể.
Trong thú triều, hung thú cầm đầu cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn kia ngửa mặt lên trời gào thét, tấn công lại Mặc lão đầu.
Đám tám tu võ giả núp nhìn ở một góc thấy một màn đang diễn ra thì cũng rất kích động.
- Mặc lão ca càng già càng dẻo dai, Đại Đao Vương Ngũ ta bội phục.
- Ối trời, xem chiêu Song Long Hí Châu của lão ca kìa, thật là phong cách.
....
Thế nhưng khi Mặc lão đầu đang chém giết hăng say, thì tình cảnh lại đột nhiên phát sinh biến hóa.
- Không tốt, trúng kế, đây không phải là hung thú Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.
Con hung thú cầm đầu kia chợt bạo tăng khí tức, khiến Mặc lão đầu kinh hãi.
"Rầm..."
Mặc lão đầu trúng một trảo, bay ngược về phía tường thành.
- Xong đời... Xong đời...
Lão đập mạnh lên tường thành, máu tươi phun ra như điên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phương xa.
Vừa mới còn muốn biểu hiện chói lọi một phen, không ngờ hung thú này lại không phải là cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.
Giờ khắc này, khí tức tuyệt vọng bao phủ lấy mọi người trong Long Uyên hoàng triều.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Tối Cường Hệ Thống Tối Cường Hệ Thống - Tấn Phong