Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Phong
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 299 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1060 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 248: Bóng Dáng Phong Tình
oOo
Sơn môn của Nguyệt Cung Tông nằm ở vị trí giống như cái tên của mình, một vầng trăng khuyết.
Một ngọn núi hình trăng lưỡi liễm rộng chừng mấy vạn trượng, nhìn như lơ lửng trên hư không, trên đó dựng các tòa cung điện như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Bốn cái thác nước chảy thẳng từ trên núi xuống, sức nước đập ồn ã như tiếng sấm, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo, nước văng tung tóe khắp nơi như những hạt châu.
Nguyệt Cung Tông, thật sự là như tiên cảnh chốn trần gian, để người ta không thể không tặc lưỡi khen ngợi.
Chỉ là giờ phút này bốn thác nước kia lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hào quang dung hòa thành một quầng sáng, bảo hộ toàn bộ ngọn núi hình trăng lưỡi liềm vào trong đó.
Mà lơ lửng bên trên vòng bảo hộ là một đám người đang không ngừng hò hét.
- Hừ, Nguyệt Cung Tông cũng có chút thủ đoạn, cái Ngân Hà Quy Âm Trận này khá đấy.
Một lão già mặc áo đen, mặt như dạ xoa, trên khuôn mặt khô héo hiện đầy những đường gân màu đỏ dữ tợn, nếu không nhìn kỹ, rất khó để cho rằng đây là khuôn mặt của con người.
Lão già này chính là tuyệt thế hung ma Lý Nguyên Kỳ. Tuy lão không biết tại sao tông chủ lại thả mình ra, nhưng việc này quá đúng tâm ý của lão.
Tông chủ Cửu Tiêu Tông hiện tại vốn là sư huynh của lão, còn cùng một lão sư. Vài chục năm trước, lão luyện thành diệt thế ma công, giết suốt mười tòa thành, thây ngang khắp đồng, máu nhiễm núi sông, dẫn tới việc bị chính tông môn của mình truy sát. Cuối cùng lão không địch được sư huynh, bị tóm lại, vĩnh viễn trấn áp trong địa lao ở tông môn.
Khi được thả ra, nhìn thấy ánh mắt của sư huynh, lão cười thật lớn, bởi vì lão nhận ra rằng vị sư huynh từng tự nhận là chính nghĩa hiện giờ cũng rơi vào ma đạo.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, đừng cố giãy chết nữa, ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không bản tọa sẽ để đám môn hạ đệ tử của ngươi đời đời làm nô, làm lô đỉnh cho bản tọa.
Lý Nguyên Kỳ lơ lửng trên không, cười như điên dại, tiếng cười cuồng vọng xuyên thấu tầng tàng hư không, truyền vào tai toàn bộ mọi người trong Nguyệt Cung Tông.
Phía trên vị trí chủ chốt điều khiển trận pháp của Nguyệt Cung Tông, bốn bà lão đang khoanh chân ngồi đó, chân nguyên dao động, dây chuyền quy tắc dung nhập vào trung tâm trận pháp.
- Uổng các ngươi là đại tông danh môn, không ngờ cũng làm loại chuyện diệt tông này.
Tông chủ đương nhiệm của Nguyệt Cung Tông là Nguyệt Huyền lão ẩu, môi bất động, nhưng lại có tiếng truyền ra.
- Ha ha, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Nhều lời vô ích, bản tọa cũng muốn nhìn xem Ngân Hà Quy Âm Trận của các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.
Lý Nguyên Kỳ cười vang, vỗ một cái, một chưởng do vô số oan hồn dữ tợn hóa thành, cùng mở cái miệng đen kịt mà cắn lên quầng sáng bảo hộ bên ngoài Nguyệt Cung Tông.
Quầng sáng kia rung lên liên tục, bốn bà lão đang vận hành pháp trận cũng lập tức tái nhợt mặt mày.
Chiếc lực cao nhất của Nguyệt Cung Tông chỉ là bốn người có tu vi Đại Thiên Vị cao giai, mà hiện giờ cả bốn người đều đang gắng sức để vận chuyển Ngân Hà Quy Âm Trận, bảo vệ sơn môn.
Thế nhưng, một khi tới lúc bốn người kiệt lực mà Mộc Hàm vẫn chưa tìm được cứu binh trở về, Nguyệt Cung Tông sẽ không tồn tại nữa.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, ta biết các ngươi đang đợi đám đồ đệ kia tìm cứu binh, nhưng rất đáng tiếc, bản tọa đã phái người đuổi theo, có lẽ giờ đám đồ đệ của các ngươi đã chết cả trên đường rồi.
- Trong vòng ngàn dặm cũng chỉ có chín tông môn, ngươi cho rằng đám tông môn kia dám cứu người, tới làm kẻ địch với bản tọa sao?
Giọng của Lý Nguyên Kỳ âm trầm khủng bố, mỗi khi cất lời lại tạo ra dị tượng mưa máu đầy trời.
Bên trong mưa máu này, âm tà quay cuồng, dữ tợn khủng bố, những điều này là do Lý Nguyên Kỳ giết hại không biết bao nhiêu người, mới tu luyện ra được cảnh giới này.
Mà đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng sau Lý Nguyên Kỳ, có kẻ cuồng tiếu, cũng có người chau mày, hiển nhiên là còn người không thích ứng được việc làm này.
Nhớ tới giáo quy của Cửu Tiêu Tông, lại nhìn một màn trước mắt, bọn họ cảm giác đây là châm chọc quá lớn.
Thế nhưng bọn họ chỉ giận mà không dám nói gì, bởi có không ít đệ tử từng kháng cự mệnh lệnh của Lý Nguyên Kỳ mà bị ma công cắn nuốt, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Trong lòng rất hận, nhưng bọn họ lại bất lực.
- Lý thái thượng trưởng lão, đợi lát nữa công phá sơn môn, có thể thưởng cho các đệ tử đám nữ đệ tử mềm mại kia không ạ?
Giờ phút này, một gã đệ tử thân đầy tà khí của Cửu Tiêu Tông, nhìn những nữ đệ tử xinh đẹp bên dưới, hưng phấn nuốt nuốt nước miếng, hỏi.
- Đương nhiên là có thể.
Lý Nguyên Kỳ cuồng tiếu, tuyên bố số phận của các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông.
Lúc này, bên trong Nguyệt Cung Tông, lòng người bàng hoàng, đám nữ đệ tử chưa từng gặp chuyện khủng bố như thế, có người bị dọa tới ngất trên mặt đất, phần đông càng là khóc lớn lên.
Ngăn cách với nhân thế, không trải qua rèn luyện, cuối cùng không thể trưởng thành.
Lão tổ khai sơn của Nguyệt Cung Tông có thân thế rất đáng thương, chịu hết lăng nhục nơi thế tục, rồi vào một ngày nhảy sông tự vẫn, chợt có một vầng hào quang từ trên trời rọi xuống, dung hòa vào cơ thể bà.
Từ ấy, thế gian thiếu đi một cô gái nhận hết lăng nhục, nhiều hơn một nữ đế tuyệt thế.
Cũng sau đó, một môn phái toàn nữ đệ tử, xa lánh hồng trần, không màng thế sự được lập ra.
- Chúng sư muội, không nên hoảng hốt, đại sư tỷ đã đi tìm trợ thủ, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Một nữ đệ tử đứng dậy nói. Đôi mắt nàng cũng tràn ngập vẻ sợ hãi. Nhưng vào lúc này, nàng cần phải lên tiếng để trấn an các sư muội.
Mà đúng là có chút hiệu quả, các sư muội nhút nhát đã yên tĩnh trở lại.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, sự kiên nhẫn của bản tọa có hạn, cho ngươi mười hơi thở, bằng không để Nguyệt Cung Tông các ngươi từ trên xuống dưới, gà chó không tha.
Lý Nguyên Kỳ âm trầm nói.
Bốn bà lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó bốn người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, bốn giọt tinh huyết dung hợp làm một, rồi hòa vào chính giữa trận pháp.
Tức thì hào quang đại chấn, quầng sáng bảo hộ càng thêm rực rỡ, càng thêm kiên cố.
Thế nhưng bốn bà lão cũng đã lung lay sắp đổ, chỉ đang tận lực chống đỡ.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Lý Nguyên Kỳ nổi giận quát lên, áo bào đen xòe rộng ra, biển máu hình thành.
- Huyết chi quy tắc, ma chi quy tắc, sát chi quy tắc... Huyết hải ngập trời.
Giờ khắc này, phía trên hư không, biển máu quay cuồng, che khuất bầu trời. Trong biển máu kia, vô số oan hồn dữ tợn bay múa.
- Trấn áp....
"Ầmmmmm..."
Đất trời rung chuyển, bốn cái thác nước cao vút trong mây lập tức vỡ nát, quầng sáng che chở Nguyệt Cung Tông nứt vụn ra.
- Không ổn...
Bốn bà lão trong Nguyệt Cung Tông biến sắc, bốn người không ngờ Lý Nguyên Kỳ mạnh đến vậy.
- Hừ, không biết phải trái, bản tọa cố ý chơi với các ngươi một chút, còn tưởng rằng bản tọa không làm gì được cái trận pháp rách nát này sao?
Lý Nguyên Kỳ cuồng tiếu.
- Lên cả cho ta, tất cả mọi thứ trong Nguyệt Cung Tông đều thuộc về các ngươi.
Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời thét dài.
- Ha ha, đám bé con non mềm, bọn lão tử tới rồi.
Giờ khắc này, đám đệ tử vẫn bị trấn áp trong địa lao của Nguyệt Cung Tông cười dài không dứt, sau đó hóa thành những luồng sáng, như sói đói lao tới bầy dê con bên trong Nguyệt Cung Tông.
Các nữ đệ tử của Nguyệt Cung Tông sớm đã bất lực bó tay, chỉ biết cất tiếng khóc vang trời, làm người ta thương tiếc.
Thế nhưng với đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đang lao tới, khóc lóc như vậy, chỉ càng khiến bọn chúng thêm hưng phấn.
Chỉ có một số ít đệ tử Cửu Tiêu Tông thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt không đành lòng, tay xiết chặt lại.
Bốn bà lão trong Nguyệt Cung Tông giờ cũng chỉ còn biết nhắm mắt lại để khỏi thấy cảnh đau lòng. Bọn họ đã tận lực, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ Nguyệt Cung Tông.
Mà vừa lúc này, một giọng nói như chuông đồng vang vọng giữa thiên địa.
- Kiếm ý hoành hành.
Bốn bà lão vừa nghe thấy âm thanh này, thì lập tức nhìn về phương xa.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng vội vàng nhìn về hướng âm thanh, tới khi thấy rõ tình cảnh kia, cả đám đều ngây ngẩn.
Từ đằng xa, hư không vặn vẹo, vô số kiếm ý ngập trời bay vọt đến.
Chính giữa rừng kiếm ý kia, một nam tử chắp hai tay sau lưng, từ hư không bình thản bước tới.
Phía sau nam tử, trôi nổi một bộ pháp thân cao lớn ba đầu sáu tay, có ba mặt biểu hiện ba loại cảm xúc dữ tợn, thiện lương, phẫn nộ.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông vừa nhìn rõ người đến, ánh mắt đã như bị đóng đinh về hướng đó.
Tóc dài phiêu dật, thần thái ung dung, thân ảnh nhẹ nhàng thong dong, khí tức bá đạo v.v... tất cả thừa đủ để mê hoặc những thiếu nữ chưa từng trải cảnh đời....
- Bọn ngươi, thiên địa khó chứa, đáng chết...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Tối Cường Hệ Thống Tối Cường Hệ Thống - Tấn Phong