Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1474 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 18:51:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247: Nghị Sách
ỗ Thừa cùng Lâm Trung Lăng chợt thấy Chung Luyến Lan bị một thanh niên cản lại.
"Mã quản lí, tôi buổi tối thật không có rảnh, xin lỗi".
Chung Luyến Lan hiển nhiên là không muốn đắc tội người thanh niên kia, chẳng qua đường đi trên lầu đã bị đối phương cản lại, nàng mười phần khách khí hướng phía đối phương nói.
"Cô cũng không nể ta rồi, tôi đã hẹn cô hai ngày, cô lần nào cũng từ chối".
Người được gọi là Mã quản lý hơn ba mươi tuổi, cũng có chút đẹp trai, chẳng qua cặp môi mỏng làm cho người ta một loại cảm giác cay nghiệt, giờ phút này nghe được Chung Luyến Lan nói như vậy, trên mặt hắn nhất thời nhiều vài phần tức giận.
"Mã quản lý, tôi thật không rảnh, để cho tôi đi qua đi" Chung Luyến Lan lại mười phần khách khí nói. Dù sao nàng chỉ ở nơi này thực tập, đối phương thì là quản lí, cô làm sao dám đắc tội đối phương.
Chẳng qua, Mã quản lý căn bản không tránh ra nửa bước, ngược lại là mười phần mãnh liệt nói: "Cô không để cho Mã Vỹ tôi mặt mũi, vậy cô cũng không cần lên rồi, chờ cô lúc nào rảnh thì tính sau".
Hắn thật ra đã đánh cuộc, ở trong vòng ba ngày đem Chung Luyến Lan tới tay nhưng là nhưng là hắn muốn dùng tất cả biện pháp cũng không thể lay chuyển đối phương, điều này làm cho Mã quản lý cảm giác thực không có mặt mũi, hơn nữa đối phương thân phận chỉ là một thực tập sinh, Mã quản lý dưới sự giận dữ đành phải dùng một chiêu cuối cùng.
"Anh…"
Nghe được Mã quản lý nói như thế, trên mặt Chung Luyến Lan cũng là có vài phần tức giận, chẳng qua nàng lại không có biện pháp nào, tuy rằng chỉ mới đến vài ngày nhưng nàng lại biết Mã quản lý có là thân phận gì.
Là biểu đệ Lâm Trung Lăng, Mã quản lý ở Dược Trung Tín còn có một cái ngoại hiệu thực vang dội, đó là Mã vương gia, cả Dược Trung Tín trừ bỏ Lâm Trung Lăng liền chỉ có hắn là hoành hoành nhất.
Ở dưới loại tình huống này, Chung Luyến Lan liền chỉ có một lựa chọn đó là xoay người ly khai.
Chẳng qua vừa xoay người, liền phát hiện ra phát hiện ra hai người đang hướng phía cô đi tới. Đỗ Thừa nhíu mày còn Lâm Trung Lăng sắc mặt lại có chút khẩn trương.
"Biểu ca. Anh đã đến rồi".
Mã Vỹ nhìn thấy Lâm Trung Lăng đã đến, vẻ mặt nhất thời cao hứng hướng phía Lâm Trung Lăng đi đến, bình thường tuy rằng hắn đều gọi Lâm Trung Lăng là Lâm tổng nhưng là lúc này hắn muốn hướng Chung Luyến Lan biểu hiện một chút nên hắn hết sức thân mật kêu Lâm Trung Lăng là biểu ca.
Chung Luyến Lan có chút áy náy nhìn Đỗ Thừa, khuôn mặt nhỏ nhắn đều có chút không dám nhìn Đỗ Thừa.
Chẳng qua, Mã Vỹ mới đi đến trước mặt Lâm Trung Lăng, Lâm Trung Lăng liền trực tiếp tát hắn một cái, hơn nữa rất mạnh tay.
Mã Vỹ căn bản không có nghĩ Lâm Trung Lăng thế nhưng sẽ đánh hắn, cả người nhất thời dại ra.
Không chỉ Mã Vỹ mà tựu Chung Luyến Lan cũng vậy.
"Biểu ca??"
Mã Vỹ lúc này mới hồi phục lại, cố nén đau đớn trên mặt, vẻ mặt khó hiểu hướng phía Lâm Trung Lăng hỏi.
Lâm Trung Lăng nhìn thoáng qua Đỗ Thừa, trực tiếp hướng Mã Vỹ lạnh giọng quát: "Cút cho tôi, bắt đầu từ ngày mai cậu không cần lại đến đây nữa".
"Biểu ca, vì cái gì, em đã làm sai cái gì?" Mã Vỹ nhất thời vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên thật không ngờ Lâm Trung Lăng sẽ tức giận như thế.
"Cút cho tôi".
Lâm Trung Lăng trong lòng cũng là rất tức giận, mấy ngày nay tâm tư của hắn đều ở trên AIDS-CM, trừ bỏ một chút thời gian ngẫu nhiên chỉ dạy Chung Luyến Lan, vậy nên hắn không có phát hiện Mã Vỹ một mực quấn quít lấy Chung Luyến Lan.
Nếu hắn sớm thấy thì đã sớm khuyên Mã Vỹ không cần tiếp tục quấn quít lấy Chung Luyến Lan, nhưng bây giờ đã bị Đỗ Thừa nhìn thấy, vậy không giống với lúc trước, hơn nữa Mã Vỹ kia nói chuyện cũng không có chừng mực, Lâm Trung Lăng biết, chính mình nếu không xử lý Mã Vỹ, địa vị mình chỉ sợ đều sẽ chịu ảnh hưởng, dù sao hiện tại Dược Trung Tín đã muốn không còn là của họ Lâm mà là họ Đỗ, cho nên giờ khắc này muốn trách cũng chỉ có thể trách Mã Vỹ không có tiền đồ mà thôi.
Mã Vỹ hiển nhiên rất ít thấy Lâm Trung Lăng tức giận như vậy, cũng không dám lên tiếng nữa, mà là mặt xám mày tro hướng phía đại lầu mà đi ra.
Hắn biết lúc này không nên hỏi thêm Lâm Trung Lăng, Có sự tình gì buổi tối tìm tới Lâm Trung Lăng nói sau.
"Tiểu Chung, thật ngại, Mã Vỹ này thật sự là rất kỳ cục, hi vọng ngài không cần để ở trong lòng" Sau khi Mã Vỹ rời khỏi Lâm Trung Lăng đã hướng phía Chung Luyến Lan xin lỗi.
Chung Luyến Lan vẻ mặt giật mình nhìn Lâm Trung Lăng, cô căn bản không có nghĩ đến, cái kia Mã vương gia chẳng qua chỉ là dây dưa với cô một chút dĩ nhiên đã bị Lâm Trung Lăng trực tiếp sa thải, bất quá Chung Luyến Lan trong lòng rõ ràng, đây nhất định là cùng Đỗ Thừa.
Chung Luyến Lan tuy rằng thực chán ghét Mã Vỹ nhưng nếu bởi vì chính mình mà làm người khác mất đi công tác, cô vẫn còn có chút áy náy, nghĩ nghĩ sau, cô liền cẩn thận hướng phía Lâm Trung Lăng hỏi: "Lâm ca, tôi không sao, Mã quản lý hắn?"
"Cái kia phế vật, dốt nát, không cần phải quan tâm đến hắn" Lâm Trung Lăng trực tiếp cắt đứt Chung Luyến Lan nói. Tuy rằng Mã Vỹ không hề đến mức như vậy nhưng là cũng không xê xích gì nhiều, nếu không phải là biểu đệ thì sớm đã bị hắn đuổi khỏi Dược Trung Tín.
Nghe được Lâm Trung Lăng nói như vậy, Chung Luyến Lan cũng không nói cái gì nữa.
Đỗ Thừa thấy sự tình xử lý hoàn tất, mặt cũng buông lỏng ra một ít, đối với quyết định của Lâm Trung Lăng Đỗ Thừa rất vừa lòng, bất quá Đỗ Thừa cũng sẽ không nói ra, mà là hướng phía Chung Luyến Lan nói: "Luyến Lan, cô đang vội thì đi đi, chuyên tâm học tập, về sau có việc gì thì cô trực tiếp tìm Trung Lăng đi, đừng để cho việc khác ảnh hưởng đến học tập".
"Ừ, ta đi đây" Chung Luyến Lan mười phần cảm kích gật gật đầu, sau đó cùng Lâm Trung Lăng nói một tiếng liền ôm bộ sách trực tiếp hướng phía trên lầu mà đi.
"Lâm tổng, chuyện này sẽ không có lần thứ hai" Sau khi Chung Luyến Lan rời khỏi, Lâm Trung Lăng lúc này mới hướng phía Đỗ Thừa xin lỗi.
Đỗ Thừa gật gật đầu nói: "Xí nghiệp càng lớn thì sâu mọt cũng thì càng nhiều, về sau chú ý một chút là được".
"Tôi đã biết" Lâm Trung Lăng thấy Đỗ Thừa không có trách tội cũng không nói thêm gì nữa, sau khi lên tiếng liền cùng Đỗ Thừa đi đến phòng nghiên cứu thuốc.
Lúc này đây AIDS-CM gồm mười hai viên một hộp, ba hộp cho một đợt trị liệu, dựa theo tính toán thì mỗi lần uống ba đợt thì bắt đầu có tác dụng phòng AIDS. Tính cả các lần uống nhắc lại thì tối đa là hai mươi đợt.
Đương nhiên, thuốc là đã nghiên cứu ra nhưng tất cả cũng cần phải xem thành quả mới được.
Trong văn phòng của Lâm Trung Lăng, Đỗ Thừa cùng Lâm Trung Lăng ngồi ở trên ghế, ở giữa mặt bàn đặt một hộp AIDS-CM.
"Đỗ tổng, giờ chúng ta nên làm gì".
Lâm Trung Lăng có chút hưng phấn hướng phía Đỗ Thừa hỏi, bởi vì AIDS-CM đã bào chế thành công, việc kế tiếp chính là tìm kiếm thị trường hoạt động.
Đỗ Thừa biết đây là một cái mấu chốt, cũng là bước mấu chốt nhất, cũng may Đỗ Thừa từ vài ngày trước đã nghĩ kỹ đối sách. Nghe được Lâm Trung Lăng hỏi hắn liền nói thẳng: "Anh an bài hai ngày nữa sẽ sẽ đưa đến thủ đô tiến hành kiểm tra chất lượng, còn có, anh trực tiếp viết ra thông báo ở trên trang chủ là tìm kiếm người thử thuốc, sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ, mỗi ngày đều ghi hình bọn họ. Đem tiến triển mỗi ngày đều công bố lên trang chủ của chúng ta, sau khi có kết quả chúng ta liền tìm kiếm thị trường hoạt động".
"Biện pháp tốt".
Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, trong mắt Lâm Trung Lăng nhất thời sáng ngời.
Biện pháp Đỗ Thừa rất đơn giản nhưng lại phi thường thực tế, bất cứ cái gì tuyên truyền đều phải dựa vào thực tế, chỉ cần tất cả thành công, AIDS-CM tuyệt đối có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà phát triển.
"Còn nữa, trước tiên có thể bắt đầu chuẩn bị hàng, cũng bắt đầu tuyển một ít nhân viên cho văn phòng đại diện, chỉ cần những người bệnh kia được chữa khỏi, chúng ta sẽ bắt tay ngay vào mở rộng, cho nên trước đó chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước".
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ sau đó nói tiếp.
Chỉ cần có hiệu quả phòng AIDS là đầy đủ, đương nhiên tính kháng AIDS càng mạnh sẽ làm cho AIDS-CM danh tiếng càng lớn hơn.
"Ừm, cái này tôi biết".
Lâm Trung Lăng gật gật đầu, Sau đó vẻ mặt chờ mong hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Đỗ tổng, còn việc sau này, có thể để Cố Tư Hân tiểu thư tiếp tục làm người đại diện phát ngôn của chúng ta hay không?"
Lâm Trung Lăng trong lòng rõ ràng, thuốc giảm béo sở dĩ có thể lấy được thành công thì lực ảnh hưởng của Cố Tư Hân tuyệt đối là không để nhỏ.
Mặc dù không có Cố Tư Hân thì thuốc giảm béo Trung Tín cũng sẽ lấy được thành công nhưng này chỉ sợ là mấy tháng hoặc càng lâu hơn mới được.
Cho nên, Lâm Trung Lăng đã phi thường hi vọng lúc này AIDS-CM có thể tìm Cố Tư Hân đại diện là vì lí do như vậy. Hơn nữa theo như lời biện pháp của Đỗ Thừa, thanh danh của AIDS-CM sẽ bằng nhanh nhất mà phát ra.
"Chuyện này tính sau, xem trước một chút xem hiệu quả như thế nào đã"
Đỗ Thừa kỳ thật cũng ý nghĩ này, chẳng qua Đỗ Thừa có còn cần vì Cố Tư Hân mà lo lắng, ở dưới tình huống không có hoàn toàn rõ ràng dược hiệu của AIDS-CM, Đỗ Thừa tự nhiên là sẽ không mạo muội để Cố Tư Hân đại diện, hơn nữa dù sao còn có một tháng thờigian, cũng không vội vã cho lắm.
"Tốt, tôi bắt tay vào làm chuẩn bị đây".
Lâm Trung Lăng cũng không nói thêm gì bởi vì hắn biết Đỗ Thừa đều có tính toán.
Tối Chung Trí Năng Tối Chung Trí Năng - Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm