Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1474 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 18:51:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 133: Hạ Độc Thủ
hóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvandan
“Các người không cần phải há miệng lớn như vậy. Một triệu. Các người đây là quá đáng mà” Cố Giai Nghi đang nói với người trung niên kia.
Hai ngày này, Cố Giai Nghi có thể nói là bị những người này chọc giận đủ rồi, công trường vừa khởi công, những người này liền xông tới, ai dám khởi công, bọn họ liền đánh người đó, nếu như báo cảnh sát mà nói, bọn họ liền xách cũng tản ra, chờ cảnh sát vừa đi, lại một lần nữa tụ tập lên.
Cũng bởi vì như thế, công trường hai ngày này máy móc ở vào trạng thái đình công, hôm nay, đối phương rốt cục phái ra thủ lĩnh đến tiến sao đàm phán, chỉ là, lúc nghe được đối phương sư tử mở rộng ra đầu, Cố Giai Nghi cũng đã tức đến không được.
Người trung niên lớn kia hình thể chỉ sợ so với hai Cố Giai Nghi cộng lại còn muốn cao lớn một ít, thân hình to lớn hơn hai trăm cân (khoảng100kg), khiến cho Cố Giai Nghi ở trước mặt hắn trở nên vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, nghe được Cố Giai Nghi nói như vậy, người trung niên kia vẻ mặt cười u ám nói: “Con quỷ nhỏ, cô hình như là đã nghe lầm, tôi nói một triệu không phải nhân dân tệ, là tiền Mĩ, cô hiểu hay không, tiền Mĩ đó”.
Một triệu cũng đã khiến cho Cố Giai Nghi không cách nào tiếp nhận rồi, một triệu USD phải trả, Cố Giai Nghi tức trắng bệch mặt.
Bên cạnh sắc mặt Đường Phong cũng là cực nhục nhã, nếu như Cố Giai Nghi nguyện ý mà nói, hắn cũng không ngại cầm một triệu USD để khiến cho Cố Giai Nghi cười, nhưng mà Cố Giai Nghi lại là một cô gái tính nguyên tắc rất mạnh, dưới loại tình huống này, Cố Giai Nghi tuyệt đối không có khả năng có thể trả giá đối phương một triệu USD, cho dù chỉ là một triệu nhân dân tệ cũng là không có khả năng.
“Nằm mơ, các người nghĩ cũng không cần nghĩ, tôi đã báo cảnh sát, cho dù công trường tôi không khai công, tôi cũng sẽ không cho các người một xu” Cố Giai Nghi mười phần tức giận nói, loại chuyện này nàng là tuyệt đối sẽ không lui bước.
“Báo cảnh sát, có tác dụng cái rắm gì, bất quá, không trả tiền cũng được con quỷ nhỏ, nếu như cô nguyện ý cùng lão tử theo những huynh đệ này của tôi chơi vài ngày mà nói, lão tử không thu tiền cũng được” Người trung niên to lớn nhìn dung mạo Cố Giai Nghi xinh đẹp cười dâm nói.
“Im miệng”.
Đường Phong nào có thể dung kẻ khác vũ nhục nữ thần trong lòng hắn, lập tức quát to.
Mà bảo tiêu một bên của hắn, cũng là chắn bên cạnh người hắn.
“Hai người các ngươi không chịu trả tiền phải hay không, các huynh đệ, dạy hai tên này một chút” Trong ánh mắt người trung niên lóe lên một tia vẻ hung ác, hướng phía vài tên lưu manh bên cạnh ra hiệu, lập tức, mười mấy tên lưu manh nắm lấy ống tuýp liền hướng phía Đường Phong cùng bảo tiêu kia vọt lên.
Tên bảo tiêu kia sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên là không ngờ rằng những người này dám can đảm động thủ, vội vàng bảo vệ Đường Phong, nhưng lại không có sức hoàn thủ, nếu như đối phương chỉ có bốn, năm người mà nói, hắn có thể nắm chắc. Nhưng mà đối phương có mười mấy người, hơn nữa mỗi một tên trên tay đều cầm ống sắt, hắn lại là không đối phó được, đành phải bảo vệ Đường Phong trước.
“Dừng tay”.
Nhìn đối phương lại là dám động thủ, khuôn mặt Cố Giai Nghi vốn băng như băng sương càng trắng không còn chút máu, vội vàng kêu yêu kiều một tiếng, chỉ là, thanh âm nàng đối với những lưu manh kia mà nói căn bản cũng không có bất cứ uy hiếp gì đáng nói.
Chẳng qua, những lưu manh kia tựa hồ cũng là có chút ít kiêng kị thân phận Đường Phong, chỉ là đối với bảo tiêu ra tay, nhưng lại không động Đường Phong nửa điểm.
Mà đúng lúc này, nửa khối gạch không biết từ chỗ nào đập tới, phành một tiếng vừa vặn nện ở trên đầu người trung niên to lớn này, người trung niên to lớn mãnh liệt ăn một lần đau nhức, cả người lập tức hướng phía trên mặt đất lăn đùng ra.
Tràng diện đột nhiên biến hóa, khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, mà ngay cả vài tên lưu manh đang vây công Đường Phong cùng bảo tiêu của hắn cũng dừng tay lại.
Khác với những người này là, Cố Giai Nghi trên mặt đẹp trong nháy mắt tràn đầy vẻ vô cùng kích động, bởi vì Cố Giai Nghi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ bên cạnh chậm rãi đã đi tới.
Tại cùng lúc Cố Giai Nghi phát hiện Đỗ Thừa, những lưu manh kia cũng phát hiện Đỗ Thừa tồn tại.
Đường Phong cũng phát hiện Đỗ Thừa, hắn từ trong miệng Cố Giai Nghi biết rằng Đỗ Thừa đưa Cố Tư Hân đi kinh thành, đến là không có nghĩ đến Đỗ Thừa thời điểm mấu chốt như thế này chạy đến trở về, chỉ là, trên mặt Đường Phong lại là nhiều hơn vài phần thất sắc, bởi vì Đỗ Thừa một viên gạch này, khiến cho sự tình càng đi vào tử cục, với tính cách những lưu manh kia, làm sao có thể sẽ bỏ qua Đỗ Thừa, sẽ bỏ qua Cố Giai Nghi.
“Là ai đánh lén lão tử, đi ra chết cho lão tử”.
Người trung niên to lớn kia hiển nhiên là mười phần cường tráng, bị nửa khối gạch đập trúng cũng chỉ là nằm trong chốc lát liền từ trên mặt đất bò lên, trên đầu vậy mà cũng không có chảy máu gì, chỉ là xây xát một ít da mà thôi, chỉ là, trên mặt đã là tràn đầy vẻ nổi giận.
“Là ta” Đỗ Thừa sau khi đi vòng qua vòng vây của đám lưu manh, cũng đi về hướng Cố Giai Nghi.
Nhìn thấy Đỗ Thừa, người trung niên to lớn kia đầu tiên là ngẩn ra, hắn lại là thật ra nhận ra thân phận Đường Phong, tưởng cứu binh của Đường Phong đến, nhưng lại không ngờ rằng đến vậy mà lại cũng chỉ có một người tuổi trẻ.
Người trung niên to lớn nào có thể chịu qua cơn tức này, đang ở trước mặt năm, sáu mươi thủ hạ ăn trúng nửa khối gạch, với hắn mà nói trên cơ bản chính là vô cùng nhục nhã, cho nên, người trung niên to lớn sau khi phục hồi lại tinh thần, liền quát to: “Tiểu tử, mày muốn chết phải hay không. Các huynh đệ, đánh hung ác vào cho tao, đem tứ chi nó đều đánh gãy cho tao”.
Nghe được tiếng hét lớn của người trung niên to lớn, những lưu manh kia từng tên trên mặt đều lộ ra vẻ hung ác, vài tên lưu manh vốn vây công Đường Phong cùng bảo tiêu kia cũng cầm ống sắt hướng phía Đỗ Thừa vọt lên, Cố Giai Nghi mặc dù biết Đỗ Thừa có thể đánh, nhưng mà đối phương dù sao người nhiều như vậy, lập tức dọa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Sắc mặt Đường Phong cũng không dễ coi, thấy Cố Giai Nghi như thế, hắn cũng muốn chạy lên giúp Đỗ Thừa, chỉ là lại bị bảo tiêu kia của hắn gắt gao kéo lại.
Mà Đỗ Thừa, hắn chỉ là lạnh lùng nhìn vài tên lưu manh kia hướng phía hắn vọt tới, đến một khắc vài tên lưu manh kia xông lại, Đỗ Thừa đã động thủ. Trực tiếp vươn tay chính là một quyền đánh ngay ngực một tên lưu manh cầm ống sắt hướng phía đầu hắn bổ tới kia, tay kia đem ống sắt trong tay phải đối thủ đoạt tới, sau đó một cước đem tên lưu manh kia trực tiếp đạp bay ra.
Đỗ Thừa lúc này ra tay rất nặng, tên lưu manh kia sau khi rơi cũng đã không có động tĩnh, hiển nhiên là hôn mê đi rồi.
Đồng thời, Đỗ Thừa đã cầm ống sắt hướng về phía những lưu manh kia vọt lên, hầu như mỗi một côn, Đỗ Thừa đều nặng nề bổ vào trên bàn chân những lưu manh kia, tiếng vỡ vụn của xương không ngừng vang lên, chỉ là hơn mười giây thời gian, những tên lưu manh này toàn bộ đều ngã trên mặt đất, ôm đầu gối kêu thảm không thôi.
Với lực lượng Đỗ Thừa giờ đây, mỗi một côn hầu như đều đem xương ống chân bọn chúng cho trực tiếp đánh gãy, chờ sau khi vài tên lưu manh kia tỉnh hồn lại, ống sắt trong tay Đỗ Thừa đã uốn lượn thành một đường cong làm cho lòng người kinh hãi.
Mà trên Đỗ Thừa mặt, vẫn một mảng lạnh lùng, Đỗ Thừa cũng không muốn người Đỗ gia một mực đến quấy rầy ở đây, cho nên lúc này, Đỗ Thừa ra tay rất hung ác.
Nhìn một màn này, Đường Phong có thể nói là hít vào một ngụm hơi lạnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, thân thủ Đỗ Thừa vậy mà lại khủng bố như vậy, hơn nữa ra tay lại cũng là hung ác như thế, cái này cùng hình tượng Đỗ Thừa trong lòng hắn hoàn toàn khác nhau, phảng phất giống như là hai người.
Bên cạnh hắn bảo tiêu càng thêm khiếp sợ, dân chuyên nghiệp thấy là biết, hắn tuy không phải chuyên nghiệp, nhưng là từ trong chiêu thức của Đỗ Thừa hắn hoàn toàn có thể khẳng định, thân thủ Đỗ Thừa tuyệt đối là thâm sâu không lường được, so với bảo tiêu hung ác nhất mà hắn từng gặp qua còn muốn lợi hại hơn gấp mười.
Cố Giai Nghi mặc dù biết thân thủ Đỗ Thừa vô cùng tốt, nhưng lại không ngờ rằng thân thủ Đỗ Thừa cường đại đến loại tình trạng này, chẳng qua, trên mặt cô nhưng lại nhiều hơn vài phần vẻ lo lắng, tuy cô cũng không ngại Đỗ Thừa ra tay hung ác như thế, nhưng mà, đả thương nhiều người như vậy, chờ sau khi cảnh sát đến chỉ sợ cũng xử lý không dễ.
“Chỉ có mình hắn, toàn bộ lên cho tao, bắt hắn cho tao”.
Người trung niên to lớn cũng là hút một hơi khí lạnh, đặc biệt Đỗ Thừa cười lạnh, cười làm cho trong lòng của hắn một hồi lành lạnh, lúc này đối với hắn mà nói là một loại sỉ nhục, sau khi từ bên cạnh cầm lên một cây ống sắt, bản thân cũng là hướng về phía Đỗ Thừa phóng đi.
Đỗ Thừa trên mặt lạnh như băng ý cười càng đậm một chút. Căn bản là không nhìn lưu manh bên cạnh hướng phía hắn vọt tới, mà là mang theo ống sắt nhằm thẳng đến tên trung niên to lớn kia phóng đi.
Tên trung niên to lớn kia chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền phát hiện khuôn mặt lạnh như băng của Đỗ Thừa tươi cười giờ đây đã đi tới trước mắt hắn.
“Mày nói muốn đánh gãy tứ chi của tao phải không?”
Đỗ Thừa lạnh lùng nói một tiếng, sau đó ống sắt trong tay lợi dụng tốc độ mà người trung niên to lớn kia căn bản là không cách nào kịp phản ứng, nặng nề bổ vào trên bàn chân người trung niên này.
Người trung niên kia phát ra một tiếng hét thảm, cả người lập tức ngã lăn ra trên mặt đất.
Đỗ Thừa ra tay hung ác, khiến cho những tên lưu manh kia bên cạnh định xông lên cũng không khỏi tự chủ ngừng lại, bởi vì bọn họ đã ý thức được, nếu ai đi lên trước mà nói, chỉ sợ cũng phải như người trung niên to lớn kia cũng bị đánh gãy chân.
Những lưu manh này đều là người ích kỷ, sau khi ở phía trước một tên dừng lại, đằng sau cũng toàn bộ đều ngừng lại, không có một người nào dám can đảm làm người thứ nhất chạy lên trước.
Mà Đỗ Thừa, hắn nhìn thoáng qua bên cạnh những lưu manh kia dừng lại, chỉ là lạnh lùng cười, sau đó lại một lần nữa cầm lên ống sắt trong tay, hướng phía một bên chân khác của người trung niên to lớn kia bổ xuống.
Người trung niên to lớn kia một lần nữa phát ra một tiếng hét thảm, trong ánh mắt đã là tràn đầy vẻ hoảng sợ, bởi vì hắn có thể cảm giác được, hai cái chân của mình cũng đã đánh gãy rồi, mà Đỗ Thừa, lại là không có ý tứ dừng tay.
Vô cùng hoảng sợ hắn, rốt cuộc bất chấp mặt mũi gì, trước tiên hướng phía Đỗ Thừa cầu xin tha thứ nói: “Van cầu anh, không cần như vậy, tha cho tôi một lần này đi, tôi cũng không dám nữa”.
Đỗ Thừa cười lạnh càng đậm, căn bản là không nghe người trung niên to lớn kia cầu xin tha thứ, cầm lên ống sắt hướng phía cánh tay bên trái của hắn trực tiếp bổ xuống.
02-09-2012, 10:04 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Tối Chung Trí Năng Tối Chung Trí Năng - Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm