A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Giang Sịt
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2749 / 12
Cập nhật: 2019-07-11 15:48:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 324: Tiền Tiền Tiền
au khi cẩn thận nhìn ngắm củ nhân sâm, Đường Vi nhìn về phía Tần Xuyên,
-Củ nhân sâm ba trăm tuổi hàng thật giá thật này, để em dùng thạt à?
Tần Xuyên tiêu sái vỗ ngực,
-Chẳng qua chỉ là nhân sâm trăm năm thôi mà? Anh có cả một xe lửa để cho em dùng đấy Tiểu Vi Vi!
-Đồ mặt dày, toàn nói những câu dễ nghe... vậy em cũng không khách sáo nữa nhé.
Đường Vi vui mừng cầm chặt củ nhân sâm, bắt đầu vận công.
Cô dùng công pháp Huyết Hoàng Công chính tông, không lâu sau, trên cơ thể bắt đầu có ánh sáng đỏ trong suốt.
Sự chú ý bắt đầu di chuyển sang củ nhân sâm trước mặt, một chuyện thần kỳ đã diễn ra!
Củ nhân sâm kia vốn màu trắng vàng, hình như bắt đầu phai màu, rồi dần dần trở nên khô héo!
Đường Vi dừng vận công, mở đôi mắt sáng, vui vẻ nói:
-Thật sự có một tia năng lượng đã bị em hấp thụ! Có điều hình như năng lượng của nhân sâm này rất ít, chỉ một chút là hết rồi! Nhưng vẫn nhiều hơn so với máu người!
Tần Xuyên sờ cằm, suy nghĩ một lúc,
-Xem ra dược liệu Đông y, cho dù là tinh hoa mấy trăm năm, cũng có tác dụng hữu hạn... Có điều ít nhất là anh đã đoán đúng, Huyết Hoàng Công có thể hấp thụ năng lượng của vào bảo bối đặc biệt.
-Phát hiện như vậy là tuyệt với lắm rồi, ít nhất sau này em có thể nghĩ cách để sưu tập mấy thứ có tinh hoa trời đất, giúp em tu luyện.
Đường Vi rất kích động.
Tần Xuyên cười cười, thực ra hắn đã cân nhắc, đem năng lượng đen trong cơ thể mình, để Đường Vi hấp thụ, nhưng một là hắn thực sự không thể nào khống chế được năng lượng này, hai là hắn cũng không biết có an toàn không.
Năng lượng màu đen này hiện nay nhìn có vẻ rất cường đại, có tác dụng hơn nhân sâm trăm năm rất nhiều, nhưng lỡ như không thể khống chế tốt, có thể sẽ hại chết Đường Vi.
Còn về Huy chương Hải Thần kia, Tần Xuyên không dám tùy tiện thử, cho dù có cơ hội lấy được, cũng phải nghiên cứu cẩn thận đã.
Xem ra, mình phải nghĩ cách giúp cô nàng sưu tập các bảo bối trên thế giới, chủ yếu theo hai cách, một đương nhiên là theo cách “không bình thường”, hai là theo cách bình thường nhất, đương nhiên là mua.
Mua đồ, dĩ nhiên phải dùng tiền, Tần Xuyên không có tiền, cho nên kiếm tiền hình như cũng là một chuyện tương đối quan trọng rồi.
Đường Vi cũng cân nhắc đến những chuyện này, bản thân cô có một công ty buôn bán hoa, tuy rằng tài sản không ít, nhưng muốn thỏa mãn nhu cầu tu luyện không ngừng, hình như chút tiền này căn bản không đủ.
-Tiểu Vi Vi, anh cảm thấy… lúc này chúng ta nên bàn luận về chuyện kinh doanh rồi.
Tần Xuyên cười bất đắc dĩ.
Đôi mắt đẹp của Đường Vi chớp chớp,
-Lần trước anh nói muốn mở công ty, với bản lĩnh của anh, chắc chắn đã suy nghĩ nên làm gì cụ thể? Với y thuật của anh, buôn bán thuốc cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!
Trong tay em còn hơn hai chục triệu tệ tiền mặt, tính cả cổ phần công ty, nhiều nhất có thể cung cấp được ba tỷ,sau này em sẽ giao cho anh!
Tần Xuyên im lặng,
-Sao mà nói như kiểu chỉ mình anh phải nghĩ cách kiếm tiền vậy?
Đường Vi nhảy từ trên giường xuống, ôm cổ Tần Xuyên, bám lên người hắn, trừng mắt giảo hoạt,
-Tiểu Xuyên Xuyên, em còn phải kế nhiệm vị trí hội trưởng Bất Tử Điểu, sau này có thể thường xuyên phải bay tới bay lui khắp thế giới, cửa hàng hoa và công ty đều không quản lý được, cho nên đưa tiền cho anh, nhờ anh kiếm tiền để nuôi em mà!
-Sát thủ không phải càng kiếm được nhiều tiền hơn à?
Tần Xuyên hỏi.
-Sao… anh không nuôi em à?
Đường Vi giả bộ u oán nói.
-Đâu có… anh ước gì ngay cả cơm hang ngày cũng được đút cho em ấy chứ!
Cô nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lúc này hai ngọn núi đẫy đà đang dán chặt lên ngực Tần Xuyên, mềm mại, thậm chí có thể cảm nhận được hai điểm nho nhỏ kia đang cọ qua cọ lại.
Tần Xuyên nhìn cặp môi đỏ mọng kiều diễm đang chu lên, nuốt nước miếng, không quản nhiều nữa, ôm lấy cô nàng lao lên giường.
Vừa lăn qua lăn lại, vừa hôn nhau, đậu hủ ăn được đều ăn cả, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là chưa làm thôi.
Đêm đến, Tần Xuyên nằm trên giường, ôm lấy cô gái mặt đỏ ửng, hỏi:
-Tiểu Vi Vi, em có biết bang Đông Thanh gì đó không?
-Ừ… là một trong những bang hội nhỏ mới xuất hiện ở thành phố Đông Hoa, sao đột nhiên lại hỏi vậy?
Tần Xuyên nhếch miệng cười,
-Bọn họ có bắt một người, anh định tối nay đi xem thử.
Tần Xuyên kể lại chuyện Kim Tiểu Khai, sau khi Đường Vi nghe xong, cười đến mức không ngậm miệng lại được.
-Anh đúng là xấu xa! Nhà người ta xảy ra chuyện lớn, đã hoảng hốt lắm rồi, vậy mà còn hỏi người ta vay năm trăm ngàn có trả được không! Em cảm thấy Kim Tiểu Khai này không khoác lác lừa anh đã là tốt lắm rồi!
Tần Xuyên gật đầu,
-Đúng vậy, nếu lúc đó nó nói với anh, nó có thể kiếm được tiền, để anh thay nó dẹp đám côn đồ kia trước, dĩ nhiên anh chẳng có hứng thú để ý đến nó làm quái gì.
Có điều hình như nó cũng ý thức được gì đấy, anh cảm thấy nó cũng không tệ, cứ để nó chịu khổ trước, để ghi nhớ sâu sắc, tránh sau này không hiểu gì về cảm giác nguy hiểm.
Đường Vi lập tức hiểu ý hắn, cười nói:
-Chúng ta ăn tối trước, rồi em đưa anh đến chỗ bang Đông Thanh.
Màn đêm buông xuống.
Hai người ăn ở một tiệm cơm nho nhỏ hưởng thụ bữa tối ấm áp dành cho hai người xong, ngồi vào xe Tần Xuyên, đến một khu giao giữa trung tâm và ngoại ô.
Trước một căn nhà cấp bốn đèn đuốc sáng trưng, xe dừng lại.
-Bang chủ Đông Thanh Bang, trước đây là người thân của Ôn gia Đằng Long hội, cũng là anh em họ của Ôn Thụy Dương, giờ tự lập môn hộ rồi.
Nếu chúng ta vào đòi người, chắc chắn anh ta chẳng dám nói gì đâu.
Đường Vi nói.
Tần Xuyên lắc đầu,
-Chúng ta đến chuộc người, nợ tiền phải trả là lẽ đương nhiên, nếu Kim Tiểu Khai không đáng để chuộc, thì tính sau.
Đường Vi trợn mắt nhìn hắn, sờ chi phiếu trong túi quần mình:
-Còn chưa kiếm được một đồng nào để nuôi em, giờ đã bắt em bỏ ra năm trăm ngàn, Tiểu Xuyên Xuyên anh quá độc ác.
Tần Xuyên da mặt dày cười hì hì, làm bộ nghe không hiểu.
Thực ra hai người đến, sớm đã thu hút sự chú ý của mấy đàn em canh cổng, lúc này họ đã vây đến.
-Tiên sinh, tiểu thư, hai người tìm ai?
-Nói với lão đại của các anh, Tần Xuyên và Đường Vi đến tìm anh ta có việc.
Tần Xuyên lễ phép cười cười.
Hai tên đàn em lập tức biến sắc, dĩ nhiên hai cái tên này, bọn họ đã nghe qua!
Dù sao, bang Tứ Hải cũng do Tần Xuyên và Đường Vi tiêu diệt, Ôn Văn Viễn cũng do Tần Xuyên cứu!
-Tần… Tần tiên sinh, Đường đại tiểu thư, chờ một chút!
Hai tên đàn em vội vàng chạy hết tốc lực vào báo cáo, sợ đứng một mình ở đây với hai người này.
Không lâu sau cửa chính mở ra, Ôn Gia Uy mặc quần áo tơ lụa, ngay cả dép cũng chưa kịp thay, mang theo một đám đàn em, từ bên trong chạy ra.
Trong đám người này, có cả tên mặt ngựa ban ngày gặp Tần Xuyên.
-Ôi! Tần tiên sinh! Đường đại tiểu thư! Đúng là khách quý khách quý! Tôi là Ôn Gia Uy! Tôi có nghe bác cả nhắc đến Tần tiên sinh, mời vào trong ngồi ạ!
Tần Xuyên và Đường Vi cùng đám người bước vào trong căn nhà lớn trang hoàng như cung điện Châu Âu.
Bên trong có cả bàn chơi mạt chược, bên cạnh có ba phụ nữ đang đứng, có người còn trẻ, có người ba bốn mươi tuổi, có lẽ là nữ quyến trong nhà.
-Cút lên lầu hết đi!
Ôn Gia Uy nghiêm khắc trừng mắc, bảo nữ quyến tránh đi.
Tần Xuyên khoát tay, ngồi xuống sofa, cười nói:
-Bang chủ Ôn đừng căng thẳng quá, chúng tôi tới bàn chuyện làm ăn, không phải đến gây phiền phức cho anh.
Ôn Gia Uy trán toát mồ hôi lạnh, vừa nghe không phải đến gây phiền phức, lập tức thở phào, cười lấy lòng hỏi:
-Tần tiên sinh có việc gì cứ nói, tôi xin lắng nghe!
Tần Xuyên nhìn xung quanh, lại nhìn về phía tên mặt ngựa:
-Kim Tiểu Khai đâu? có lẽ trong một ngày các anh chưa đưa cậu ta đi Thái đâu nhỉ?
Tên mặt ngựa lúc này mới biết, người đàn ông trước mặt chính là “thủ phạm” dẹp bang Tứ Hải, nhớ lại bộ dạng hút thuốc ngạo nghễ trước mặt Tần Xuyên ban sáng, sợ đến mức sắp đái ra quần, lúc này không hề nghe thấy Tần Xuyên đang hỏi gì y.
Thấy đàn em cứ dứng sững, Ôn Gia Uy vỗ sau ót y,
-Đồ ngu! Tần tiên sinh đang hỏi mày đó! Tiểu tử họ Kim vứt đâu rồi?
Lúc này tên mặt ngựa mới khôi phục tinh thần, run rẩy nói:
-Lão đại… không phải anh bảo em nhốt người ở nhà kho ạ? Còn cử các anh em đi xử lý...
Ôn Gia Uy cười xấu hổ:
-Tần tiên sinh, người ở đây, chắc chắn chưa chết! Chưa chết! Chúng tôi cũng chỉ nhận tiền người ta, thay người ta đòi nợ, chỉ muốn biết Kim gia nó có lén giấu tiền ở đâu nữa không...
Tần Xuyên cười gật đầu, ra vẻ có thể hiểu,
-Vậy cậu ta có nôn tiền ra không?
Ôn Gia Uy thở dài,
-Mấy người nhà nước đều có hỏa nhãn kim tinh, cái gì tịch thu niêm phong được đều làm hết, thu hết, năm trăm ngàn này chắc không đòi được nữa rồi.
Tần Xuyên đứng dậy, nói:
-Tôi đi gặp anh ta.
Ôn Gia Uy đích thân dẫn đường, Tần Xuyên đi đến một nhà kho nhỏ gần đó, Ôn Gia Uy cũng cẩn thận, nhà kho này cũng không dùng danh nghĩa của gã để thuê, để tránh khi nhốt người sẽ bị dính líu.
Sau khi Tần Xuyên vào, lập tức nhìn thấy Kim Tiểu Khai bị xích lại, mặt mũi bầm dập nằm trên đất, trước mặt cậu ta còn có một khay cho chó, có chút cơm thừa, vừa ít nước.
Ôn Gia Uy hơi xấu hổ, nhưng muốn thu dọn cũng không kịp nữa rồi.
Tần Xuyên cũng chẳng thấy gì,cũng không thể trông chờ bang hội đòi nợ khách khí với anh, không bị người ta đánh chết ném xuống biển coi như không tệ rồi.
Kim Tiểu Khai thấy có người bước vào, tưởng lại đến đánh cậu ta, bèn khóc lóc hét:
-Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi!nhà tôi hết tiên thật rồi!
Vừa nhìn thấy Tần Xuyên, tiếng khóc của cậu ta mới dừng lại, lộ tia hy vọng,
-Lão đại! Lão đại Tần Xuyên! Quả nhiên là anh tới cứu em?
Tần Xuyên ngồi xổm, cười gật đầu:
-Tôi thấy dù sao chúng ta cũng là bạn học một thời gian, cũng nên giúp cậu, cho nên tôi cho cậu thêm một cơ hội, vẫn câu hỏi cũ—vì sao tôi phải giúp cậu? Cho tôi một lý do...
Kim Tiểu Khai lúc nãy còn lộ vẻ vui mừng, giờ lập tức thành sầu não, cậu cô đơn cúi đầu, nghẹn ngào khóc rống lên...
-Lão đại... thực ra cả buổi trưa em đều nghĩ về câu hỏi của anh... thực sự em là thứ phết vật... em không biết phải trả lời anh thế nào, nhưng... nhưng em muốn sống! Em không muốn bị bán đi Thái làm pê đê! Hu hu...
Mấy người đàn ông đứng cạnh Ôn Gia Uy đều lộ vẻ coi thường, trong mắt họ, loại công tử này đều là công tử bột, không biết vì sao Tần Xuyên lại chạy đến đây vì loại người này.
Tần Xuyên thỏa mãn gật đầu, nói:
-Bang chủ Ôn, anh cầm lấy, chi phiếu năm trăm ngàn này của anh, giao dịch xong!
Toàn Năng Khí Thiếu Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính Toàn Năng Khí Thiếu