"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Giang Sịt
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2749 / 12
Cập nhật: 2019-07-11 15:48:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 323: Dựa Vào Cái Gì Mà Phải Giúp Cậu
ần Xuyên nghe xong cũng vô cùng cảm khái, kỳ thực con người khi già rồi, tim cũng sẽ mềm đi, e là nhìn thấy Tần Cầm lớn lên từng ngày, mấy người già như Tần Hán, cũng đều hối hận vì sao lúc đầu lại không chấp nhận mẹ đẻ của Tần Cầm.
-Thực ra, cũng phải trách bản thân chú, nếu lúc đầu chú đủ tỉnh táo đứng trên góc độ khác suy nghĩ, nghĩ thay cho mẹ Cầm Nhi, thì sẽ hiểu, vì sao cô ấy lại muốn lấy người khác.
Nói trắng ra, lúc đó còn trẻ lỗ mãng, nên đã làm sai nhiều việc, cũng không biết và không hiểu phụ nữ, giờ nghĩ lại, là do chú có quá nhiều sai lầm, nên đã bỏ lỡ cô ấy.
Tần Mãnh lắc đầu.
Tần Xuyên nghĩ, không kìm được hỏi:
-Chú ba... Chú có từng nghĩ, Tần Cầm không chừng là con gái ruột của chú không?
-Thằng nhóc thối! Cháu đang nghĩ cái gì vậy!
Tần Mãnh cười mắng:
-Cháu cho rằng con cháu Tần gia chúng ta, có thể tùy tiện nhận hay không nhận sao? Khi đưa Tần Cầm về gia tộc đã kiểm tra thử rồi! Chuyện này, Cầm Nhi cũng biết rất rõ.
Không chỉ nó, lúc ba cháu ôm cháu trở về gia tộc, cũng đã được kiểm định, xác nhận cháu là cốt nhục của Tần gia, nếu không chỉ dựa vào lời anh cả nói, cháu nghĩ các trưởng bối trong gia tộc sẽ tin à?
Tần Xuyên bĩu môi, mẹ đẻ Tần Cầm là con gái nhà bình thường, nhưng bọn họ lại yêu thương Tần Cầm đến vậy.
Còn mình là ruột thịt, sao lại bị bọn họ vứt bỏ không để ý đến? điều này đúng là khiến người ta nghi ngờ?
-Chú biết cháu đang nghĩ gì.
Tần Mãnh cười vỗ vai cháu trai:
-Cháu đằng tưởng rằng, ông nội cố ý hà khắc với cháu, dù sao cháu cũng là trưởng tôn trưởng tử, nên phải đối xử nghiêm khắc, Tần Cầm là con gái, không cần phải gánh vác sứ mạng gia tộc gì cả.
Cháu thì khác, trọng trách của Tần gia sau này, không chừng phải đặt lên vai cháu, đừng phụ lòng kỳ vọng của các trưởng bối.
Đương nhiên, chú biết trong lòng cháu dù ít dù nhiều vẫn có vài oán giận và khó hiểu, thật ra chú cũng không biết, anh cả và cha năm đó vì sao phải đưa cháu đến Thanh Liên Môn, nhưng... lần này cháu thi triển y thuật, chú đại khái cũng cảm nhận được, có lẽ bọn họ có vài tính toán nào đó.
Tần Xuyên không nghĩ vậy, hắn không phải Liễu Hàn Yên, khi nào cũng coi trọng vinh quanh gia tộc, trước mắt hắn chỉ muốn biết được câu trả lời về thân thế, còn rốt cuộc giữa mình và gia tộc có quan hệ gì, từ từ tính sau.
Có điều, chuyện tình cảm của Tần Mãnh, cũng khiến hắn rất cảm động, giữa hai người quả thực cần phải tiếp xúc và hiểu nhau nhiều hơn.
Hắn không khỏi nhớ lại những gì Liễu Hàn Yên nói với hắn trong bệnh viện, cẩn thậm ngẫm lại, hình như với tính cách của Liễu Hàn Yên, dù có muốn làm tổn thương người khác, cũng không nói thẳng như vậy.
Hình như... cô nàng này đang cố ý nói năng sức bén.
Tần Xuyên không kìm được nghi ngờ, có phải Liễu Hàn Yên có nỗi khổ tâm gì, nên mới đối xử với hắn lạnh lùng như vậy?
Chuyện này một sớm một chiều không thể nói rõ, Tần Xuyên định quan sát thêm một thời gian hẵng tính.
Rời khỏi đại học Đông Hoa, Tần Xuyên đang định ngồi vào xe của mình, đột nhiên phát hiện phía trước có một bóng dáng quen thuộc đang chạy đến.
Kim Tiểu Khai tóc tai lộn xộn, vẻ mặt kinh hoàng, như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, bổ nhào đến cửa xe Tần Xuyên.
-Lão đại! Lão đại cứu em đi!
Tần Xuyên không hiểu ra sao.
-Xảy ra chuyện gì? Cậu làm sao vậy? Cậu không thi à?
Nhìn kỹ, thấy khóe mắt Kim Tiểu Khai còn dính máu, hình như vừa bị người ta đánh.
-Lão đại, đừng nói nữa! Những người kia sắp đuổi kịp rồi! Em không muốn chết!
Đang nói chuyện, có năm sáu người cao lớn, sắc mặt bất thiện, dáng vẻ như lưu manh, đi về phía Kim Tiểu Khai.
Một người đàn ông mặt ngựa, tay thọc vào túi quần, ngậm điếu thuốc, cười tà nói:
-Kim thiếu gia, đừng chạy, chạy trời không khỏi nắng đâu, mày mau ngoan ngoãn phối hợp với tụi tao đi, tụi tao là người văn minh, sẽ không đánh mày đâu.
Tần Xuyên nháy mắt, ngạc nhiên nói:
-Họ là ai? Không phải nhà cậu nhiều tiền lắm à, họ định bắt cóc cậu à?
Kim Tiểu Khai vẻ mặt đau khổ nói:
-Lão đại, không phải năm nay đang bắt kẻ tham ô sao, bác của em là lãnh đạo thành phố, với ba em... phạm sai lầm, tuần trước bị bắt! Mẹ em phát bệnh tim nên phải vào viện rồi!
Giờ toàn bộ tài sản của nhà em đều bị đóng băng! Xe và nhà niêm phong hết rồi, ba em còn nợ tiền nữa, chủ nợ tìm người của bang Đông Thanh đến đòi nợ, nhưng thẻ ngân hàng của em bị đóng băng rồi, thật sự không còn đồng nào hết!
Tần Xuyên ngạc nhiên, không ngờ trong một thời gian ngắn, thằng nhóc này từ một công tử nhà giàu đã biến thành thằng nhóc nghèo mạt rệp rồi!
Chẳng trách, dạo này ai nấy đều ham tiền, chẳng được mấy quan chức là sạch sẽ, thế nên cũng đành phải xử lý bớt thôi.
-Vị tiên sinh này, làm phiền một chút, anh có quen với Kim thiếu gia không? Nhờ anh dàn xếp một chút, chúng tôi chỉ tìm cậu ấy để đòi nợ, nợ thì phải trả, đây là thiên kinh địa nghĩa mà, đúng không nào...
Tên mặt ngựa kẹp điếu thuốc, nói ra mấy câu buồn nôn.
Dù sao Tần Xuyên cũng đang lái chiếc Mercesdes AMG, tên mặt ngựa này tuy là giang hồ, cũng không dám tùy tiện đắc tội, phải khách sáo một chút.
Kim Tiểu Khai vẻ mặt cầu xin nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt cầu khẩn, sợ Tần Xuyên từ chối.
Tần Xuyên híp mắt, nói:
-Cậu ta nợ bao nhiêu?
Tên mặt ngựa giơ một ngón tay lên, quơ quơ:
-Không nhiều, chỉ năm trăm ngàn tệ, nói rồi, tiền mặt nhé.
Tần Xuyên gật gật đầu, nói với Kim Tiểu Khai:
-Năm trăm ngàn tệ, mất bao lâu cậu mới kiếm được?
-Hả?
Kim Tiểu Khai ấp a ấp úng,
-Lão đại... em kiếm đâu ra năm trăm ngàn tệ?
-Cái này phải tự hỏi cậu chứ, toàn thế giới người ta đều đang kiếm tiền, chẳng lẽ ngay cả kiếm tiền cậu cũng không biết? Đâu ai bắt cậu kiếm năm trăm ngàn tệ trong một ngày, cho dù cho cậu vay, cậu cũng phải trả dần từng tháng từng tháng đúng không.
-Em...
Kim Tiểu Khai cúi đầu.
-Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, chỉ biết tiêu tiền, không biết kiếm tiền?
Tần Xuyên hỏi.
Kim Tiểu Khai đầu cúi thấp, trước kia gã làm gì nghĩ đến chuyện kiếm tiền, không phá hết tiền của nhà đã may lắm rồi.
Tần Xuyên cười nói:
-Cậu muốn tôi giúp cậu, cũng không thể giúp không được, cậu phải chứng minh, cậu đáng để tôi giúp chứ, nếu không, nhà cậu nợ tiền, trả nợ là chuyện đương nhiên rồi.
Kim Tiểu Khai trợn mắt há mồn, đúng vậy, dựa vào cái gì mà muốn Tần Xuyên vô duyên vô cớ giúp gã? Vì hắn gọi vài tiếng “Lão đại” sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
-Hahaha... vị tiên sinh này nói rất có lý, dựa vào cái gì mà phải giúp mày? Mày giờ đâu còn là Đại thiếu gia của Kim gia nữa, giờ mày chẳng có đồng nào, còn chẳng bằng thằng ăn mày nữa là!
Mấy tên đàn em bên cạnh tên mặt ngựa bật cười.
-Loại con ông cháu cha như mày, không có cha mẹ là cái quái gì chứ, chắc nó chẳng biết đi làm như thế nào, làm việc như thế nào đâu?
-Phì, bắt nó về, bán đi Thái làm pê đê đi! Da thịt nó mềm mịn thế này, chắc bán cũng được giá đấy!
Kim Tiểu Khai nghe vậy mặt đỏ bừng, tràn đầy kinh hoảng, trong mắt tràn ngập không cam lòng.
Tần Xuyên lắc đầu, khởi động xe, không nói câu nào đạp chân ga rời đi.
Kim Tiểu Khai vốn định ra lên, nhưng nghĩ đến mấy câu hỏi của Tần Xuyên, thì không dám nữa...
Gã chợt phát hiện, mình ngoài thân phận Kim thiếu gia ra, hình như chẳng có gì nữa...
Tần Xuyên lái xe đi, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Kim Tiểu Khai bị đám lưu manh vô tình bắt đi.
Hắn mỉm cười, tạm thời không muốn để ý đến nữa, trải qua chuyện này, có thể khiến Kim Tiểu Khai lột xác hay không, còn phải xem lại.
Tần Xuyên đem theo Nhân sâm ba trăm năm kia, đi tìm Đường Vi.
Hắn đã xác định, pháp môn trong Huyết Hoàng Công, có thể hấp thụ được năng lượng ngoài máu, vậy rốt cuộc năng lượng thì, thì có thể hấp thụ được?
Dựa theo ghi chép trong sách cổ, nguồn gốc của chân khí là ở tinh túy của trời đất, chẳng hạn như nhân sâm, linh chi, những dược liệu quý giá này đều hội tụ những tinh túy của trời đất, nên mới có lời đồn có thể chữa được bách bệnh.
Tần Xuyên muốn thử xem, có thể để Đường Vi hấp thụ được cây nhân sâm này không.
Vào cửa hàng bán hoa của Đường Vi, không có khách khứa, Đường Vi đang ngồi trên xích đu, xem điện thoại.
Nhìn thấy Tần Xuyên đột nhiên đến, cô nở nụ cười xinh đẹp,
-Ngày mốt mới xuất phát, sao qua chỗ em sớm vậy?
Tần Xuyên tò mò hỏi:
-Đang xem cái gì vậy, thấy nhập tâm quá?
-Một tiể thuyết ngôn tình tên “Hồng trang kinh mộng”.
Đường Vi nói.
-Ai viết?
-Hình như tên Bánh nướng nấm khô.
-Tên hay, anh thích ăn!
Tần Xuyên cười hì hì,
-Đọc hay không?
-Chẳng biết có hay không nữa, dù sao em đọc nãy giờ mà cũng chẳng hiểu, vẫn đang đọc,
Đường Vi đau đầu sờ huyệt thái dương,
-Cảm thấy không theo kịp trào lưu giới trẻ à.
Tần Xuyên cười kéo ghế lại gần Đường Vi:
-Đi, anh nhớ chỗ này của em có giường, chúng ta lên giường nào.
Khuôn mặt Đường Vi đỏ bừng, trợn mắt,
-Giữa ban ngày ban mặt, anh chạy đến chỗ em để làm chuyện đó? Đã cùng nhau đi Luân Đôn rồi, còn vội vã gì nữa?
Tần Xuyên im lặng, đem suy nghĩ của mình nói với cô.
Đường Vi nghe xong, mắt lóe sáng, rất vui vẻ:
-Đúng vậy... sao em lại không nghĩ ra nhỉ! Cổ võ thế gia kia, không phải cũng dùng những dược liệu quý giá để bổ trợ tu luyện sao.
Tần Xuyên phẩy phẩy tay,
-Cho nên, đây là một việc rất rất nghiêm túc. Tiểu Vi Vi em càng ngày càng giống một cô gái phóng đãng, sao đụng một chút là nghĩ đến chuyện kia vậy?
-Giả vờ giả vịt!
Đường Vi cầm túi đỏ, vào bên trong,
-Đóng cửa tiệm, treo bảng “Tạm nghỉ”đi!
Rất nhanh, Tần Xuyên đã đóng cửa tiệm xong, cùng cô bước vào gian phòng nghỉ nho nhỏ.
Đường Vi ngồi trên giường, cẩn thận lấy nhân sâm ba trăm tuổi trong túi ra.
Toàn Năng Khí Thiếu Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính Toàn Năng Khí Thiếu