Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Giang Sịt
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2749 / 12
Cập nhật: 2019-07-11 15:48:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Ăn Miếng Trả Miếng
gười bang Tứ Hải thấy Tần Xuyên dẫn Liễu Hàn Yên rời đi, còn lộ ra ánh mắt chờ mong, cho rằng đối phương tha cho chúng.
Ai ngờ Đường Vi vẻ mặt cười lạnh đi tới chỗ chúng.
Cha con Vương Chấn Thiên vội vàng trốn sau bảo tiêu, lớn tiếng hô:
- Nhanh cản cô ta lại! Lái xe lại đây! Mau đi lái xe!
Nhưng đám bảo tiêu này sớm bị cuộc chiến vừa rồi dọa vỡ mật, có lẽ nếu chúng cùng xông lên có thể ngăn cản được Đường Vi, nhưng sau lưng Đường Vi còn có Tần Xuyên!
- Các ngươi còn thất thần gì vậy?! Mau nổ súng! Giết đồ đê tiện này!
Vương Thế Huân điên cuồng hô to.
Mười tên bảo tiêu nhìn nhau, trên mặt hiện vẻ do dự. Bọn họ không phải bảo vệ nước nhà, chỉ là kiếm cơm ăn, cầu phú quý.
Hiện giờ bang Tứ Hải đã sắp sụp đổ, bọn họ cần gì phải xông vào nguy hiểm bảo vệ cho cha con Vương gia?
Đường Vi cũng nhìn ra kỳ thực đám người này đều đang sợ chết, vì vậy cười nói:
- Quy hàng tôi, niệm tình các người chỉ là nghe lệnh làm việc, hôm nay có thể không chết. Ai dám ra tay với tôi tiếp, vậy đừng mong sống mà rời khỏi.
Cả đám tay chân bang Tứ Hải nghe xong,lập tức mừng rỡ. Chỉ cần có thể sống sót, bọn chúng đương nhiên không muốn liều mạng.
- Đường đại tiểu thư! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô, xin đừng giết chúng tôi!
- Đúng vậy đúng vậy… Đường đại tiểu thư, chúng tôi đều là bị ép, chúng tôi vẫn luôn tôn kính cô!
Cả đám vội vàng ném súng xuống đất, quỳ xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài, ra vẻ vô tội, đáng thương.
Dù sao đều là làm nô tài cho người khác, làm cho ai mà không được. Đường Vi cũng tốt, chỗ dựa của Đường Vi cũng tốt, ít ra thì đều lợi hại hơn cha con Vương gia, bọn chúng đương nhiên muốn theo Đường Vi lăn lộn.
Vương Chấn Thiên thấy vậy, sắc mặt dữ tợn:
- Đkmjjxxzzz, Ngày thường đúng là phí cơm nuôi chúng mày! Đều là bọn gió chiều nào theo chiều nấy!!
Đường Vi tuy rằng không thích đám người nhu nhược này, nhưng thời khắc này cũng châm chọc, cười nói;
- Vương Chấn Thiên, ông không hiểu thế nào là cây đổ bầy khỉ tan sao?
- Mày…
Sắc mặt Vương Chấn Thiên như gan heo, không biết phải nói như nào mới phải.
Vương Thế Huân đột nhiên gan lớn, ngồi xuống, cầm một khẩu súng ngắn, chuẩn bị nổ súng bắn Đường Vi.
Thế nhưng sau khi Đường Vi nhìn thấy động tác của gã, cũng làm ra phản ứng, dùng bộ pháp hình xà đi tới, nhanh đến mức khiến Đường Vi không thể nào nhắm trúng.
Đoàng đoàng đoàng…
Vài tiếng súng vang lên, ngược lại gã đã bắn chết một tên bảo tiêu quỳ trên đất!
Đường Vi đá một cái, đá rơi khẩu súng trên tay Đường Vi, sau đó xoay người, kẹp chân, bẻ gãy một cánh tay của gã.
- A…
Vương Thế Huân kêu la thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên đất.
- Thế Huân!!
Vương Chấn Thiên sắc mặt trắng bệch, nhưng nỗi sợ trong lòng khiến y không dám đi đâu, bất chấp con trai đang la hét tại chỗ, quay người định chạy trốn.
Đường Vi nhặt một khẩu súng trên mặt đất, liên tiếp bắn hai viên đạn vào hai đầu gối Vương Chấn Thiên!
- A… Chân của tôi!
Đầu gối của Vương Chấn Thiên bị đạn bắn xuyên qua, đau tới chết đi sống lại, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Đường Vi nghĩ tới năm xưa gã liên hợp Thánh giáo, ám hại chết cả nhà mình, trong mắt nồng nặc hận ý cùng sát ý, sai bảo những hộ vệ ở đây:
- Các người mau bắt Vương Chấn Thiên và Vương Thế Huân lại, mang tới trước đài phun nước!
Đám tay chân bang Tứ Hải nhìn thấy thương pháp của Đường Vi liền nhũn cả ra, không ai dám vi phạm mệnh lệnh, mặc kệ cha con Vương gia mắng chửi, mang bọn chúng tới trên mặt gạch ở đài phun nước.
Mọi người có chút nghi hoặc, không biết Đường Vi muốn làm gì.
Đường Vi đi tới nơi đỗ xe, lúc này Tần Xuyên đã mang Liễu Hàn Yên tới trên ghế sau chiếc BMW, vận công cho cô, kích thích chân khí trong cơ thể cô để tăng cường sức sống, cắn nuốt một số độc tố chống cự.
Miệng vết thương của Liễu Hàn Yên đã được cầm máu, giảm đi không ít chuyện cho hắn, dù sao vị trí bị thương của cô có chút xấu hổ.
Thấy Đường Vi đi tới, Tần Xuyên rất hiểu ý cười:
- Tiểu Vi Vi, chị lái chiếc Mercesdes kia, chiếc xe kia nặng, hiệu quả rất tốt.
Đường Vi không ngờ Tần Xuyên đoán được ý đồ của mình, cố ý tặng xe cho cô, vì vậy gật đầu, ngồi trong chiếc Mercesdes G65, lái về phía cửa lớn.
Lúc này mọi người mới hiểu Đường Vi muốn gì, cô muốn dùng xe nghiền chết cha con Vương gia!
Năm đó thảm án Đường gia là do tai nạn xe cộ tạo thành, hôm nay Đường Vi biết rõ đúng là có quan hệ với cha con Vương gia, cô muốn ăn miếng trả miếng!
Vương Chấn Thiên nhìn chiếc Mercesdes G65 tới gần, không ngừng dùng tay bò trên đất, gào thét.
- Đừng mà! Đừng lại đây! Đường đại tiểu thư! Xem Vương Chấn Thiên này ra sức vì Đông Hải Đường gia hơn 20 năm! Tha cho tôi một mạng đi!
Vương Thế Huân cũng chỉ bị gãy một tay, chân còn có thể động, thấy Đường Vi lái xe tới, bò dậy chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Đường Vi đạp mạnh chân ga một cái, động cơ ô tô gào thét, chiếc xe tông ngã Vương Thế Huân xuống đất!
Không chỉ như vậy, Đường Vi không chút khách khí, lái xe đè lên hai chân Vương Thế Huân.
- A……..
Vương Thế Huân phát ra tiếng kêu như mổ heo vậy, thịt đùi lẫn xương bị đè ép nát bét, trong nháy mắt chỉ còn lại nửa trên người.
Chiếc G65 nặng chừng 2700kg, tương đương với sức nặng 5000 cân Khựa, cho dù chỉ có một lốp đè lên cũng là một áp lực khủng bố.
Sau khi đè lên Vương Thế Huân, Đường Vi lại lái xe về phía Vương Chấn Thiên, lái xe nghiền nát hai chân y.
Hai đầu gối của Vương Chấn Thiên vốn bị phế bỏ, đau tới chết đi sống lại. Giờ trơ mắt nhìn hai chân của mình bị nghiền nát, quả thực hận không thể nhanh chóng chết đi.
- Đường Vi! Con đàn bà thối! Mày chết không yên lành! Đường gia chúng mày đều đáng chết!!
Trong mắt Vương Chấn Thiên lồi ra, mắng lớn.
Nhưng trong mắt đám bang chúng xung quanh, hai cha con Vương gia giờ khắc này chính là cá nằm trên thớt, dù thế nào cũng ắt bị làm thịt.
Sau khi hai cha con bị phế đi hai chân, Đường Vi không vội để cho chúng chết, dùng lốp xe nghiền nát hai chân, sau đó mời nghiền nát đầu và thân thể của chúng.
Bánh xe dính đầy máu, bang chủ và thiếu chủ bang Tứ Hải nổi danh thành phố Đông Hoa bị nghiền thành bánh thịt.
Đường Vi lái xe qua một bên, giao cho mấy tên tiểu đệ đi rửa sạch, không được có chút mùi máu tươi, sau đó trở lại bên người Tần Xuyên.
Trên mặt cô không hề có chút thương xót, bởi vì tất cả đều do cha con Vương gia gieo gió gặt bão mà gây ra.
- Trong lòng thoải mái hơn rồi chứ?
Tần Xuyên đỡ lấy Liễu Hàn Yên, để cho cô nghỉ ngơi.
Đường Vi lắc đầu:
- Đầu sỏ gây nên là người của Thánh giáo, tôi nhất định phải tìm ra người trù tính mọi chuyện ở đằng sau.
Tần Xuyên nheo mắt, cánh tay của Thánh giáo này cũng quá dài rồi. Trước đây chuyện ở nhà kho cũng do bọn chúng giở trò, đúng là không đâu không có mặt.
- Đợi rửa sạch xe, chúng ta lập tức trở về. Cho dù Liễu tiểu thư không có chuyện gì, cũng cần phải trị liệu một phen.
Tần Xuyên cũng có ý đó, bởi vì Liễu Hàn Yên hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại khiến hắn có chút lo lắng.
Chỉ có điều đúng lúc này, ánh mắt Tần Xuyên lướt qua một vị trí, thần sắc đột ngột thay đổi, thần kinh căng cứng!
Đường Vi chú ý tới thay đổi của Tần Xuyên, nhìn về phía sau, khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
- Chị có phát hiện… thiếu cái gì không?
Tần Xuyên cười khổ.
Đường Vi nhìn kỹ, hít một ngụm khí lạnh:
- Atula… Thi thể của y đâu rồi?!
Tần Xuyên ảo não vỗ trán một cái:
- Vừa rồi tôi chữa thương cho tiểu Yên Yên, chị lại đi báo thù, khẳng định là y đã thừa cơ chạy trốn. Con mẹ nó… Đáng nhẽ em phải kiểm tra một chút, tuyệt học Mật Tông, thần kỹ giả chết Quy Tức!
Toàn Năng Khí Thiếu Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính Toàn Năng Khí Thiếu