We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Giang Sịt
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2749 / 12
Cập nhật: 2019-07-11 15:48:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Thánh Giáo
ường Vi hơi sửng sốt:
- Lên núi thì làm được gì? Chỗ đó chỉ còn lại một khu nhà cao cấp hướng đông, đi qua đó là biển rộng, không còn đường đi. Chờ họ tra xong khách khác, chắc chắn sẽ đi điều tra, chẳng lẽ chúng ta xâm nhập khu nhà cao cấp kia? Hay là nhảy xuống biển?
Nhảy xuống biển? Tần Xuyên nghĩ trong lòng còn đến mức như vậy ư, phụ nữ hiện giờ thực dũng cảm.
Tần Xuyên đành phải giải thích:
- Căn nhà kia là của tôi, tôi trực tiếp mở cửa dẫn cô vào tránh một chút, chờ ngày mai rồi đi cũng không muộn.
Đường Vi căn bản không coi là thật, lườm gã:
- Đã đến thời điểm này rồi, Tiểu Xuyên Xuyên anh còn đùa giỡn như vậy, tôi là bị tổn thương, cũng không phải biến thành ngu xuẩn.
- Hả? Không phải vậy, tôi không nói đùa…
- Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa.
Không để Tần Xuyên nói thêm cái gì, Đường Vi nói:
- Thật ra anh nói cũng có đạo lý, căn nhà kia vẫn không hề sáng đèn, đoán chừng chủ nhân không có ở nhà, chúng ta vụng trộm vào ở một đêm cũng không có chuyện gì.
Đường Vi cũng không còn biện pháp khác, cảm thấy đề nghị của Tần Xuyên không tồi, vội vàng gọi điện thoại để lái xe không cần tới đón, định đi bộ lên núi cùng Tần Xuyên.
Tần Xuyên dở khóc dở cười, cô gái không tin tưởng hắn cũng có thể hiểu được, dẫu sao một quản lý quán nét như hắn làm sao có thể có được khu nhà cao cấp mấy chục triệu.
Đường xuống núi có vệ sĩ của Bạch Dạ ngăn cản, nhưng đường lên núi lại không ai để ý, dù sao đêm hôm khuya khoắt cũng không thấy rõ hướng đi của tất cả mọi người.
Con đường ba bốn trăm mét, bình thường với Đường Vi mà nói căn bản không tính là chuyện gì, nhưng buổi tối cô trúng hai cước của Freyja, nội thương bắt đầu không cách nào áp chế.
Lúc đi được một nửa, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra trên chiếc trán thẳng của Đường Vi, thân thể cô không nhịn được khom xuống.
Tần Xuyên lập tức bắt mạch giúp cô, cau mày nói:
- Đáng chết, lực đạo của Freyja kia quá lớn, chân khí không chỉ làm tổn thương xương cốt cơ thể của cô, còn tổn thương tới lá lách của cô, tiếp tục như vậy hệ thống miễn dịch của cô sẽ xảy ra vấn đề.
- Vậy… vậy làm sao bây giờ…
Lúc này Đường Vi đã không cách nào tự suy xét, sắc mặt tái nhợt ngả vào trong lòng người đàn ông.
Tần Xuyên quay đầu lại nhìn, đã có không ít xe rời đi, một đám vệ sĩ do Freyja dẫn đầu đang nghiêm khắc điều tra, hẳn là tạm thời không ai để ý động tĩnh trên núi.
Tần Xuyên không nói hai lời, cõng Đường Vi lên, trực tiếp thừa dịp ban đêm chạy như bay tới khu nhà cao cấp hướng đông.
Đường Vi mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tấm lưng người đàn ông rất rộng rãi cường tráng, cho cô một cảm giác an toàn mãnh liệt.
Kết quả, mí mắt cô ngày càng nặng, đã không cách nào chống đỡ tiếp…
Lúc đến cửa tòa nhà, Tần Xuyên móc chìa khóa phân biệt vân tay ra, ấn xuống một cái, hai chiếc cổng đồng xanh phong cách England liền mở ra.
- Ha ha, Tiểu Vi Vi, thấy không? Đây là nhà tôi…
Tần Xuyên đã muốn lấy le với cô gái, nhưng phát hiện, cô gái trên lưng đã hôn mê rồi.
Vừa thấy thế, Tần Xuyên sốt ruột trong lòng, chạy thẳng trên con đường trải đá rộng rãi, xuyên qua rừng cây xanh do công ty môi trường chăm sóc cẩn thận, đi tới trước tòa nhà chính tạo hình hiện đại.
Cửa lớn nhà chính, lại là một hệ thống kiểm tra vân tay, mặc dù Tần Xuyên là kẻ nhà quê, nhưng cũng nhìn qua điện ảnh diễn thế nào.
Đặt tay mình lên ấn một cái, cửa chính liền mở ra.
Toàn bộ căn phòng đều do máy vi tính cảm ứng tự động, khi Tần Xuyên cõng Đường Vi vào nhà, đèn nhanh chóng mở lên.
Chỉ tiếc hắn không rảnh thưởng thức căn nhà mới trong ngoài đều thời thượng giản lược này, hắn nhanh chóng tìm một căn phòng ngủ trên tầng hai, bắt đầu vận công trị liệu nội thương cho Đường Vi.
Tần Xuyên kêu khổ trong lòng, mình cũng quá bi kịch rồi, nội thương còn chưa khỏe, còn phải chữa thương giúp người khác, nguyên khí của mình tới ngày tháng nào mới có thể khôi phục chứ!
Bên kia, Bạch Dạ điều tra sát thủ trắng đêm, trắng đêm không cách nào nghỉ ngơi.
Sau khi tất cả các vị khách gần như đều rời đi, Freyja vẫn không tìm được người khả nghi.
Đứng trong thư phòng của mình, Bạch Dạ nhìn chiếc cờ tam giác chữ thập màu vàng treo trên tường, có suy nghĩ trong lòng.
Freyja sắc mặt lạnh băng đi tới từ bên ngoài, vuốt cằm nói:
- Chủ nhân, đã điều tra tất cả các vị khách, kể cả vệ sĩ do Vương gia Tứ Hải Bang và Ôn gia Đằng Long Hội mang tới, đều không có tung tích của nữ thích khách kia.
- Đã điều tra chung quanh chưa?
Freyja trả lời:
- Đường xuống núi bị chúng tôi chặn lại, chỗ có thể đi cũng chỉ như vậy, chúng tôi lục xoát toàn bộ, trừ khi họ nhảy xuống biển, nếu không chính là tới tòa nhà phía đông kia.
Chẳng qua tòa nhà kia có hệ thống báo động tiên tiến nhất, nếu như họ thực sự trốn vào, dù leo tường vào cảnh báo cũng sẽ vang lên, chớ nói chi là nạy mở cửa, cho nên chắc sẽ không trốn vào trong.
- Chuồn thật là nhanh.
Bạch Dạ yên lặng xoay người lại, nhìn Freyja:
- Thương thế của người thế nào rồi?
- Chút thương tổn ấy không tính là gì.
Freyja vẻ mặt sắt đá, khí chất này rất xung đột với dung mạo xinh đẹp của cô.
Bạch Dạ duỗi một cánh tay, một đạo chân khí màu trắng nhu hòa, từng sợi xuất hiện từ đầu ngón tay của cô, chui vào trong thân thể Freyja.
Freyja biết rõ Bạch Dạ muốn chữa thương cho mình, cũng không tránh né, mà thoải mái phát ra tiếng rên khẽ.
Không tới nửa phút, sắc mặt Freyja hồng hơn rất nhiều.
- Đã khỏe chưa?
Freyja gật đầu cung kính:
- Cảm ơn chủ nhân, khỏe hơn bảy thành rồi.
Bạch Dạ thỏa mãn cười, mới hỏi:
- Ngươi xác định, người tổn thương ngươi đúng là võ giả tiên thiên?
- Sẽ không lầm, có thể một chiêu làm tổn thương tôi, ít nhất là võ giả tiên thiên sơ cấp, chẳng qua người kia hẳn là lẻ loi một mình, cũng không phải tổ chức gì, nếu không sẽ không giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Bạch Dạ thở dài:
- Ngươi nói nữ thích khách kia nhìn "Thánh Kỳ" một lúc lâu như vậy, rất có thể là người hiểu rõ "Thánh Giáo" chúng ta.
- Chủ nhân, đối phương có võ giả tiên thiên, có lẽ chúng ta nên xin Giáo chủ phái một gã võ giả tiên thiên tới, bảo vệ sự an toàn của ngài.
Bạch Dạ lắc đầu:
- Không cần, võ giả tiên thiên rất dễ dẫn tới sự chú ý, hiện giờ chúng ta cần là ẩn nấp, dẫu sao đám văn vật kia đã đến quân cảng, chúng ta không tìm được cơ hội ra tay trên đường hộ tống, sau khi lên bờ kế hoạch không thể sơ suất, chúng ta phải đặt trọng tâm trên đám văn vật kia.
Còn võ giả tiên thiên kia tạm thời không để ý tới, nếu quả thực có ác ý với ta, vậy tối này đã ra tay với ta… Huống chi, nếu thực sự tới giây phút sống chết, ta cũng không sợ hắn, ta chỉ sợ hắn chỉ ẩn nấp không chịu ra.
Freyja nhíu mày:
- Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy?
- Đương nhiên không phải.
Bạch Dạ quay đầu cười nói:
- Ta đột nhiên nhớ tới một việc, thời gian ngươi phát hiện nữ thích khách kia, có thể phán đoán chính xác vào thời điểm đó người nào không có mặt trong phòng yến hội, camera rải rác bên ngoài cũng có thể tìm kiếm.
Chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra, đại khái đoán ra được người nào là kẻ khả nghi.
Mắt Freyja sáng ngời:
- Vẫn là chủ nhân suy nghĩ chu đáo.
- Đến lúc đó, chúng ta án binh bất động, chờ lần hành động này chấm dứt, sẽ tìm hai tên thích khách kia tính sổ. Ta muốn xem một chút, là ai cảm thấy hứng thú với Thánh Giáo chúng ta.
Bạch Dạ vẻ mặt tính toán kỹ càng mỉm cười.
Toàn Năng Khí Thiếu Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính Toàn Năng Khí Thiếu