Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:34:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65: Những Người Khách Quý Của Ta
ửa hôn sự này, kết vô cùng tốt.
Trong tháng giêng, nhà này mời nhà kia uống rượu tất niên, có chuyện gì vui đều lan truyền rất nhanh, mọi người đối với mối hôn sự này đều ra sức gật đầu khen ngợi. Tuổi tác và dung mạo tương đương, môn đăng hộ đối, Định quốc công phủ và Từ gia đều là nhà phúc hậu, Vu Thủ Đức và Từ Tố Mẫn đều là hài tử tốt, hiếu thuận, nghe lời, hai người này xứng đôi, cực kì xứng đôi.
Từ nhị gia bản lĩnh chính thức không có nhưng chuyện ăn uống chơi bời rất thông thạo, những việc ít người biết đến của các gia đình trong kinh ông đều nghe được thì nội tình của Vu Thủ Đức sao lại không biết? Ngày hôm đó trở lại Từ phủ đường lớn Chính Dương Môn, Từ nhị gia liền vội vàng đến thư phòng Từ thứ phụ:
- Phụ thân, chuyện này có chút kì lạ!
Từ thứ phụ nghe ông nói rõ từ đầu đến cuối một lần thì thản nhiên nói:
- Thanh Dương là có chuẩn bị mà đến, muốn cho bằng được, chẳng lẽ con không nhìn ra? Chúng ta có chỗ nào đáng để Thanh Dương tính kế, con cứ nghĩ thử xem.
Vu Thủ Đức không sai là thích nam phong, nhưng nam tử hiện nay trong tối ngoài sáng thích nam phong cũng nhiều, không có gì nghiêm trọng. Nhi tử của trưởng công chúa, cháu ngoại Hoàng đế, Định quốc công tương lai lại nho nhã lễ độ, tính tình mềm mỏng, đối đãi với mọi người khoan hậu--------Vu Thủ Đức như vậy, không lo không cưới được vợ. Thanh Dương trưởng công chúa là vì cái gì mà chỉ nhìn trúng Tố Mẫn?
Từ nhị gia ngơ ngác hồi lâu, lúng túng nói:
- Hài nhi nghĩ không ra.
Đang yên đang lành, Thanh Dương phát điên cái gì mà trước mặt nhiều người như vậy đánh tiếng với Tố Mẫn? Bà ấy làm như vậy, nhà mình nếu không muốn đối địch với bà ấy thì chỉ có thể đáp ứng.
Từ thứ phụ biết nhi tử thứ hai này trước giờ không có tài cán gì nên cũng không thất vọng, chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Mẹ đẻ của Thanh Dương trưởng công chúa chết sớm, từ nhỏ bà đã được Thái hậu nuôi dưỡng, cũng xem như là người có thể diện; Định quốc công phủ tuy không có thế lực gì nhưng cũng chưa từng lụn bại; Vu Thủ Đức ngoại trừ thích nam phong thì cũng không có bệnh tật gì lớn. Mối hôn sự này, đành phải vậy thôi.
Chẳng qua là, Thanh Dương làm thế nào mà để ý Tố Mẫn? Không lẽ cũng giống Bình Bắc hầu phu nhân, vừa thấy Tố Hoa liền yêu thích, khăng khăng muốn cưới về làm dâu? Từ thứ phụ ngẫm nghĩ nguyên do trong đó, có chút không tìm được đầu mối.
Mình đúng là nội các thứ phụ, nhưng Định quốc công phủ là công huân thế gia, trước nay cùng quan văn không có qua lại. Công huân thế gia hoặc dựa vào chiến công, hoặc dựa vào ân điển của Hoàng đế bệ hạ mà sống, thời gian tiếp xúc với quan văn đã ít càng thêm ít.
Từ thứ phụ còn chưa nghĩ thông chuyện này thì chuyện khác lại đến. Ân phu nhân khóc đủ một ngày một đêm, sau đó mang đôi mắt sưng húp sai người mời Từ thứ phụ tới:
- Ta muốn chuyên tâm chuẩn bị cho Tố Mẫn xuất giá, hôn sự của Tố Hoa để lão đại và thê tử nó lo đi.
Từ thứ phụ khẽ nhíu mày. Là bà muốn thu xếp hôn sự cho Tố Hoa, ta mới mở miệng nói với Sâm nhi. Sao chưa qua mấy ngày mà bà đổi ý rồi? Làm phụ thân mà không giữ chữ tín trước mặt nhi tử thì sao có chỗ đứng?
Từ thứ phụ nhẹ nhàng nói với thê tử:
- Ý của trưởng công chúa là hai đứa cũng không còn nhỏ, sớm ngày thành thân để bà ấy sớm được ôm cháu. Hôn sự của Tố Mẫn khoảng đầu thu tổ chức, còn ngày cưới của Tố Hoa đã xác định là tháng chạp, hai hài tử chênh lệch nhau tới mấy tháng sao bà không lo liệu được?
Ân phu nhân khổ sở trong lòng khỏi phải nói. Vốn đã tính toán thật tốt, trước tiên là khống chế chi lớn, khống chế Tố Hoa, sau đó nghĩ cách gả Tố Mẫn vào Ngụy quốc công phủ. Nào ngờ tính đi tính lại, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, Thanh Dương này cũng không biết là đi tham gia cái náo nhiệt gì! Bà ấy dù gì cũng là dòng dõi hoàng gia, chúng ta không thể vứt đi mặt mũi của bà ấy nên đành phải đáp ứng mối hôn sự này. Thực sự là không hề muốn mà.
Tố Mẫn sẽ gả trước, Tố Hoa gả sau, ai còn kiên nhẫn lo tới hôn sự của Tố Hoa? Tưởng là ta thật muốn thêm đồ cưới cho nó sao, ta cũng đâu phải kẻ ngu. Ân phu nhân mệt mỏi nói:
- Lo một mối hôn sự là cả người đều muốn lột da rồi. Lão gia, ta chuyên tâm lo chuyện của Tố Mẫn xong là không còn sức nữa. Nếu làm hỏng hôn sự của Tố Hoa thì mặt mũi Từ gia mất hết.
Từ thứ phụ trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng nói:
- Như vậy, chỉ đành phiền thê tử Sâm nhi rồi. Phu nhân khí sắc không tốt, nên bồi dưỡng cẩn thận cho khỏe trước đã, việc nhà cứ giao cho vợ lão nhị và vợ lão tam đi, để tụi nó chia sẻ với bà.
Từ tam phu nhân được giao quản lý phòng bếp, hoa viên, phòng châm tuyến thì như lọt vào trong sương mù. Từ tam phu nhân trở về phòng, cười ngây ngô với Từ tam gia:
- Mau véo ta một cái, véo nha, dùng sức mà véo!.............Véo thật à? Đau quá đau quá. Hóa ra ta không phải đang mơ, thật sự giao cho ta quản việc nhà? Ta đang lo đồ cưới của Lan nhi không đủ nhiều thì có chuyện tốt đưa tới cửa.
Từ tam gia so với thê tử thì tỉnh táo hơn, ông khẽ mỉm cười, suy nghĩ lại mọi chuyện của Từ gia gần đây: phu nhân muốn giúp Tố Hoa tổ chức hôn sự; phụ thân dường như có ý đáp ứng phu nhân; Tố Mẫn và Vu Thủ Đức định hôn; phu nhân lại không muốn giúp Tố Hoa tổ chức hôn sự; thê tử được cùng quản việc nhà, phụ thân dường như coi trọng chi thứ ba hơn trước.
Từ tam gia thoải mái nghĩ: “Phu nhân là trộm gà không được còn mất nắm gạo nhỉ. Cũng không biết bà ấy định tính kế Tố Hoa cái gì mà ngược lại lại lôi Tố Mẫn vào. Phụ thân chắc là bất mãn với phu nhân mới chính miệng căn dặn ‘thê tử lão tam chia sẻ giúp bà’. Phu nhân và chi lớn chèn ép nhau, chi thứ ba khi không lại được lợi, rất tốt, rất tốt.”
Tam phu nhân là một người thiếu tâm nhãn, cực kỳ hứng thú lên kế hoạch:
- Phòng bếp đủ béo bở, có lợi lắm, ta ấy mà, chỉ từ phòng bếp này là có thể giấu ra cho Lan nhi hai nghìn lượng ngân phiếu!
Từ tam gia mỉm cười nhìn thê tử không nói gì. Tam phu nhân vô tư suy tính:
- Có nhiều hơn nữa thì cũng cho tứ nha đầu thêm năm trăm tám trăm lượng. Tuy là thứ xuất nhưng thành thân lập gia đình là chuyện cả đời, cũng nên để con bé được nở mày nở mặt, có thể diện một chút.
Từ tam gia cầm tay tam phu nhân dịu dàng đa tạ:
- Nàng đúng là phu nhân tốt của ta.
Tam phu nhân cũng không phải người giàu có gì, nghĩ đến việc đưa ngân phiếu ra ngoài thì có chút đau lòng nhưng nghĩ đến Từ tam gia dịu dàng săn sóc, bà lại cảm thấy đáng giá.
Tam phu nhân sắp được chia quản việc nhà, chi thứ ba từ trên xuống dưới, từ chủ tử đến hạ nhân đều lên tinh thần, các thị nữ của tam phu nhân ai nấy đều hăng hái, phấn chấn, muốn đi theo tam phu nhân trổ tài.
Từ Tố Lan, Từ Tố Phương đều mặt mày rạng rỡ, vui vẻ. Hai nàng vẫn là tiểu cô nương, không giống tam phu nhân chỉ tính toán chuyện tiền bạc, các nàng là muốn tranh khẩu khí: Từ Tố Mẫn, không chỉ nhị phu nhân có thể quản việc nhà mà tam phu nhân cũng có thể!
Từ Tố Mẫn từ nhỏ ở nội trạch đường lớn Chính Dương Môn không có ai dám đụng chạm, rất ngang ngược. Từ Tố Lan là đích nữ của chi thứ có thể bình an yên ổn dưới sự áp chế của Từ Tố Mẫn nhiều năm như vậy dĩ nhiên cũng không phải đèn cạn dầu. Từ Tố Phương chỉ là một thứ nữ, tại sao chi phí ăn mặc gần như giống hệt Từ Tố Lan? Ngoại trừ Từ tam gia chăm lo cho nàng, tam phu nhân không có lòng dạ hiểm độc, còn một nguyên nhân rất quan trọng là Từ Tố Lan căn bản không phải đối thủ của Từ Tố Mẫn nên muốn lôi kéo Từ Tố Phương hỗ trợ. Đã muốn Từ Tố Phương hỗ trợ thì không thể chà đạp nàng ấy------ngươi có thể chà đạp kẻ địch, nhưng không thể chà đạp chiến hữu của mình, ít nhất trước khi chiến tranh kết thúc thì không thể.
Từ Tố Phương cao hứng không lâu thì giận tái mặt:
- Nha đầu chết tiệt kia lại còn kết được mối hôn sự tốt như vậy! Nàng ta sau này giống như Tố Hoa tỷ tỷ đều làm quốc công phu nhân, thật khiến người ta không phục.
Từ Tố Lan là nữ nhi khuê phòng, không nghe được những lời đồn bên ngoài nên không biết nội tình của Vu Thủ Đức, nàng cười hi hi nói:
- Phương nhi, muội có cảm thấy không? Từ khi định ra hôn sự này thì căn bản không thấy mặt của nha đầu chết tiệt kia?
Nàng ta nếu có mối hôn sự tốt thì sao có thể trốn không ra ngoài được nên cửa hôn sự này chắc chắn có chỗ kỳ quặc.
Từ Tố Phương nghiêng đầu suy nghĩ:
- Phải ha, nàng ta không có đi khoe khoang với chúng ta. Tỷ tỷ, tỷ nói xem hôn sự này của nàng ta không bình thường chỗ nào? Nhi tử của trưởng công chúa, thế tôn của Định quốc công phủ, trẻ tuổi tuấn tú, nho nhã lịch sự, rõ ràng chỗ nào cũng thích hợp mà.
Từ Tố Lan nhếch môi cười:
- So sánh với hôn phu của Tố Hoa thì thế nào?
Từ Tố Lan có chút tư tâm, tuy nhắc tới “hôn phu của Tố Hoa” thì trong lòng ê ẩm muốn rơi nước mắt nhưng vẫn cố nhịn được, nàng khẽ mỉm cười, lấy lại vẻ điềm tĩnh thong dong.
Từ Tố Phương không hiểu lắm:
- Kém không nhiều lắm, đều là người của quốc công phủ. Chẳng qua hôn phu của Tố Hoa tỷ tỷ đã là Ngụy quốc công, còn hôn phu của nha đầu chết tiệt kia thì phải đợi, đợi tổ phụ hắn, rồi phụ thân hắn qua đời mới có thể nhận tước vị, đó không biết là chuyện của năm nào tháng nào nữa.
Từ Tố Lan phì cười:
- Chưa hết đâu! Phương nhi, Ngụy quốc công tuổi còn trẻ đã thân kinh bách chiến, làm quan tới thiêm thư. Vu Thủ Đức kia ngoại trừ ngâm mấy câu thơ than thở, tiện tay viết nguệch ngoạc vài chữ thì bản lĩnh gì cũng không có! Phủ đệ hào môn dù cao quý cỡ nào cũng dựa vào hậu bối có năng lực chống đỡ chứ ai có thể dựa vào hài cốt tổ tiên mà sống cả đời? Nha đầu chết tiệt kia sao lại không nghĩ tới điều này, cho nên bây giờ không biết nàng ta bực bội thành cái dạng gì nữa.
Từ Tố Phương mắt sáng lấp lánh:
- Tỷ tỷ, chúng ta đi xem nàng ta đi?
Dáng vẻ này của nàng ta nếu không đi chiêm ngưỡng thì chẳng phải phụ lòng sao. Từ Tố Lan tiếc nuối lắc đầu:
- Không được, Phương nhi, phu nhân mới được chia quản việc nhà, chi thứ hai trong lòng đang không thoải mái, chúng ta không thể vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn, gây thêm phiền phức cho phu nhân.
Từ Tố Phương rất tự trách:
- Muội sao lại không nghĩ tới?
Tam phu nhân chưa bao giờ giận dữ với nàng, đôi khi còn cười đùa với nàng mấy câu, hiền hòa vô cùng. Từ Tố Phương đối với tam phu nhân thật sự có cảm tình.
Từ Tố Lan quở trách chỉa chỉa trán nàng:
- Muội đó, không biết suy nghĩ gì hết, đúng là tiểu ngốc tử!
Từ Tố Phương đỏ mặt:
- Muội không phải là có tỷ tỷ sao, tỷ nói gì muội làm đó là được.
Hai người thân thiết trò chuyện, tuy không thể đích thân đến phòng Từ Tố Mẫn thăm dò tin tức nhưng vẫn nhiệt tình suy đoán:
- Ôi, tỷ nói xem, nàng ta bây giờ đang khóc muốn chết đi?
- Ừ, tỷ đoán vậy. Nàng ta ngoại trừ ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta thì làm gì có bản lãnh nào khác.
Đúng như Từ Tố Lan và Từ Tố Phương đoán, lúc này Từ Tố Mẫn khóc đến thở không ra hơi:
- Con…….con không muốn Vu gia………..đổi, mẹ, mẹ tìm cách đổi giúp con……….
Từ nhị phu nhân gấp đến dậm chân:
- Tiểu cô nãi nãi của ta ơi! Lời này có thể nói nhảm sao?
Hôn sự của nữ tử nên do tổ phụ, tổ mẫu và phụ mẫu làm chủ, làm gì đến lượt con tự mình kén chọn!
Từ Tố Mẫn từ khi biết chuyện định hôn với Vu gia, đầu tiên là ngẩn người ngây ngốc, không nói một lời, suýt chút nữa dọa chết Từ nhị phu nhân:
- Mẫn nhi con sao vậy, đừng làm mẹ sợ.
Từ nhị phu nhân trong lòng lo ngay ngáy, không lẽ danh tiếng Vu Thủ Đức thích nam phong vang dội như thế, ngay cả nữ tử khuê các như Tố Mẫn cũng biết? Không thể nào.
Sau đó Từ Tố Mẫn bắt đầu khóc, khóc sướt mướt, khóc như mưa, vô cùng đáng thương. Dựa vào cái gì, hôn phu của Tố Hoa đã là tướng quân danh tiếng, còn mình chỉ có thể định hôn với tiểu tử Vu Thủ Đức không có chút thành tích nào. Hắn hai mươi tuổi rồi mà chưa làm nên được trò trống gì! Không so sánh với Tố Hoa thì thôi, vừa so sánh với Tố Hoa thì không chỗ nào bằng, sao không làm người ta chê cười được.
Từ Tố Mẫn vừa khóc đứt quãng vừa nói:
- Con không cần kẻ vô dụng tay trói gà không chặt, con muốn một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, có thể vì con che gió che mưa! Mẹ, mẹ giúp con đổi, đổi đi mà!
Nữ nhi khóc thành như vậy, mắt Từ nhị phu nhân cũng đỏ lên. Nữ nhi ngốc, nếu có thể đổi, mẹ sẽ không nghĩ cách giúp con sao? Chuyện đã thế này, con khóc chết cũng vô dụng. Con chỉ biết Vu Thủ Đức trăm không dùng được một, chứ con còn không biết hắn………..Từ nhị phu nhân nghĩ đến sở thích khác người của con rể nhà mình kia thì lạnh thấu tim.
Từ nhị phu nhân không phải không oán trách, bà cũng đã khóc lóc đã náo loạn với Từ nhị gia:
- Ông biết rõ tiểu tử Vu gia kia kinh khủng như thế mà còn đồng ý gả Mẫn nhi! Ta nếu sớm biết chuyện này thì đánh chết ta cũng không đồng ý!
Lúc đồng ý hôn sự, Từ nhị phu nhân thứ nhất là vì tình thế ép buộc, thứ hai là mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng; tình huống cụ thể về sau bà mới biết.
Từ nhị gia hỏi thẳng mặt bà:
- Không gả cho Vu gia thì gả cho ai? Bà nhìn khắp kinh thành này xem, người sẵn lòng cưới Mẫn nhi mà vừa mắt bà có hay không? Không lẽ kéo dài hết năm này qua năm khác, để Mẫn nhi thành lão cô nương, bà mới hài lòng hả?
Hiển nhiên Từ nhị gia giận thở hổn hển, nhị phu nhân cũng không dám cứng rắn cãi lại, chỉ lấy khăn che mặt bi thương mà khóc. Từ nhị gia phát cáu xong thì mệt mỏi ngồi xuống:
- Bà tưởng ta muốn sao? Ta hận không thể cự tuyệt Vu cửu phu nhân kia ngay tại chỗ, làm cho Thanh Dương mất hết cả thể diện………
Nhị phu nhân cũng không lo khóc, bà để khăn xuống, vội vàng nói:
- Đó là công chúa hoàng thất, là muội muội ruột của Hoàng đế bệ hạ!
Từ nhị gia cười khổ:
- Chính vì lo chuyện đó nên mới không dám gây thù chuốc oán với bà ấy.
Nhị phu nhân nhớ đến rất nhiều chuyện, thổn thức không thôi. Năm ngoái bà còn cùng mẹ chồng tính toán gả Tố Mẫn đến Trương gia, năm nay liền xảy ra chuyện này, rõ ràng nhân duyên là do trời định, cố ép cũng vô dụng.
Nhị phu nhân khuyên giải Từ Tố Mẫn đủ kiểu đều không có hiệu quả. Bà hết cách, chỉ đành sai người nấu canh an thần, rồi dỗ cho Từ Tố Mẫn uống, nhìn nàng mê man ngủ thiếp đi. Từ Tố Mẫn ngủ cũng không an giấc, chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc vẻ mặt lại thống khổ, nhị phu nhân nhìn mà đau xót.
Cùng với mớ hỗn độn ở đường lớn Chính Dương Môn, lòng người ở nơi khác lại không giống, một nhà sáu người ở đường lớn Đăng Thị Khẩu hòa thuận vui vẻ, thân mật thắm thiết, ai nấy trên mặt đều tươi cười rạng rỡ. Đây là Tết Nguyên Đán đầu tiên của gia đình họ sau khi đến kinh thành, rất có cảm giác mới mẻ.
Người cao hứng nhất là Từ Sâm. Sau khi hôn sự của Từ Tố Mẫn được định ra, Từ thứ phụ uyển chuyển nói:
- Phu nhân muốn chuẩn bị cho hôn sự của Tố Mẫn, sợ là không thể lo cho bên con.
Từ Sâm không nén được vui mừng, cung kính đáp:
- Nguyên Đán bận rộn, hài nhi vẫn chưa kịp thăm hỏi Cát thị lang. Phu nhân đã không để ý thì Tố Hoa vẫn xuất giá ở đường lớn Đăng Thị Khẩu như cũ, phụ thân thấy được không?
Mọi người đều vui vẻ.
Từ thứ phụ có lẽ vì áy náy nên cho A Trì thêm không ít tranh chữ của danh nhân và đồ cổ vào của hồi môn:
- Chữ và tranh của Tố Hoa đều có chút thành tựu, của hồi môn hẳn nên có vài món thanh nhã.
Từ Sâm từ chối không được, đành phải thay A Trì nhận lấy.
A Trì nhàn rỗi vô cùng. Nếu theo thủ tục thông thường, nàng phải kín đáo chuyên tâm thêu đồ cưới, nhưng nàng đâu biết làm nên nhờ tú nương của Thiên Cẩm Chức Phường thêu hộ. Lục Vân vì thế mà thấy có lỗi với Bình Bắc hầu phủ và Ngụy quốc công phủ, nào ngờ Du Nhiên mỉm cười nói:
- A Trì cùng ta đúng là người một nhà, ta cũng có biết làm đâu. Cả Vanh Vanh nữa, múa đao múa thương con bé còn thành thạo chứ cầm kim động chỉ là con bé làm không được.
Hóa ra cả ba mẹ chồng nàng dâu nhà này đều không biết làm, Lục Vân vô cùng yên tâm.
A Trì tuy không cần làm việc nhưng nàng là một thiếu nữ đợi gả cũng không thể đi lại lung tung, cho nên thời gian buồn bực ở nhà chiếm đa số. Lục Vân biết nàng ham chơi nên dịu giọng an ủi nàng:
- A Trì, đợi thời điểm này sang năm là con tự tại rồi.
Đến lúc đó, con và Trọng Khải ở cùng nhau, muốn đi đâu chơi thì đến đó chơi.
A Trì ở nhà tu tâm dưỡng tính trong khi hai đứa nhóc Từ Thuật, Từ Dật thì chơi đến điên luôn. Hai đứa nó còn nhỏ, không cần đi uống rượu tất niên ở nhà bằng hữu thân thích, từ sáng đến tối đều theo lão công công râu bạc vui chơi thoải mái, cực kỳ sung sướng.
Bình Bắc hầu phủ cũng có một bữa tiệc rượu tất niên, Hoa Sơn lão nhân có lúc dẫn hai chúng nó đến ngồi nghe hí kịch.
- Hai vị này là cữu gia Từ gia, cữu gia tôn quý, cần phải được thết đãi tốt.
Từ Thuật, Từ Dật trắng trẻo làm người ta yêu thích, trong bữa tiệc có không ít người cười đùa vui vẻ với hai đứa nó.
Trong bữa tiệc có một thanh niên áo bào bạc, nghe bốn chữ “cữu gia Từ gia” thì quay đầu nhìn chằm chằm Từ Thuật, Từ Dật đánh giá hồi lâu, ánh mắt bất thiện. Từ Thuật, Từ Dật phát giác ánh mắt ấy thì lễ phép cười với hắn, không hề sợ hãi.
“Hai tiểu quỷ này cũng có chút can đảm.” Thanh niên áo bào bạc “hừ” một tiếng, quay đầu tiếp tục xem hí kịch. Hắn cũng không thử nghĩ, Từ Thuật, Từ Dật ngồi bên cạnh lão công công râu bạc thì sợ ai? Lão công công râu bạc võ công xuất thần nhập hóa, quỷ thần khó lường.
Sau khi tan tiệc, thanh niên áo bào bạc không cáo từ ra về mà đi đến thư phòng của Trương Kình. Thanh niên áo bào bạc Đặng Du cười nói:
- Trương đại ca, chuyện huynh căn dặn đệ đã làm tốt rồi!
Trương Kình khách khí mời hắn ngồi, rồi sai người bưng trà nước điểm tâm lên thết đãi:
- Làm phiền rồi, đa tạ. Tắc Nhân lần này giúp đại ca, trong lòng đại ca ghi nhớ phần ân tình này.
Tắc Nhân là tên tự của Đặng Du.
Đặng Du không nén nổi vui mừng. Hắn tuy quần áo lụa là nhưng cũng biết quý anh hùng hào kiệt, bình sinh người hắn kính nể nhất chính là Trương Tịnh đánh đuổi giặc Thát Đát, bình ổn biên cương. Trương Tịnh bận rộn việc quân, vả lại là người trầm tính ít nói nên không dễ tiếp cận, Đặng Du muốn nịnh bợ cũng nịnh bợ không được; Trương Kình rất giống cha nhưng khéo đưa đẩy hơn không ít, Đặng Du liền để tâm kết giao, Trương Kình không phải người ngạo mạn, cự tuyệt người khác, vì vậy hai người cũng có chút giao tình.
Đặng Du cười nói:
- Chuyện này có gì đâu? Trương đại ca đừng khách sáo với đệ. Chẳng qua là xin gia tỷ ra mặt nói vài câu thôi, chuyện nhỏ í mà. Huống chi chu toàn cho một mối lương duyên cũng là một việc tích đức hành thiện.
Trương Kình cân nhắc:
- Lệnh tỷ có biết là đại ca nhờ đệ?
Đặng Du tức giận:
- Trương đại ca cũng quá xem thường đệ rồi, đệ là loại người miệng mồm không chặt, làm việc không chắc chắn như vậy sao?
Trương Kình mỉm cười:
- Đại ca lỡ miệng, Tắc Nhân chớ trách.
Đặng Du cười đắc ý:
- Có gì đâu mà huynh khách sáo với đệ. Trương đại ca, huynh đoán xem đệ nói thế nào? Đệ nói với tỷ của đệ là nha đầu Từ gia kia hiện tại không ai thèm, dường như là để ý đệ, cố ý muốn gả cho đệ. Nàng ta lại không phải có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, đệ làm sao muốn? Nên đệ ép tỷ tỷ phải nghĩ cách để sớm gả nàng ta đi.
Trương Kình sờ sờ mũi, tiểu tử ngươi thực có dũng khí khoác lác, các hạ là người thế nào mà đến nỗi Từ Tố Mẫn ngoài ngươi ra không muốn gả cho ai khác? Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Đặng Du, Trương Kình im lặng.
Sau khi đắc ý, Đặng Du ân cần hỏi:
- Đại ca, Lệ Nhân Phường mới đến một danh kỹ, nhan sắc và tài nghệ đều tuyệt, cứ như là tiên nhân, hiếm thấy nhất là người còn trong trắng, tiểu đệ cùng huynh đi thưởng thức nhé?
Hắn biết Trương Kình không đi thanh lâu, chẳng qua vị này vẫn là tiểu cô nương, huynh ấy sẽ không ghét bỏ đâu nhỉ.
Trương Kình cười lắc đầu:
- Cả nhà nhạc phụ ta sắp lên kinh, sau khi họ đến, ta rất nhanh sẽ thành thân. Tắc Nhân, gia phụ quy củ rất nghiêm, không cho phép chuyện này. Lời này của đệ nếu bị ông nghe được, ta không tránh khỏi một trận đòn đâu.
Đặng Du ngẩn ngơ:
- Anh hùng như lệnh tôn mà giữ mình trong sạch như vậy, thật làm người ta kính nể, kính nể!
Một nam nhân, một nam nhân có quyền có thế không nạp thiếp không nạp tì nữ, cũng không đi kỹ viện, thật là quá……….quá không thể tưởng tượng được.
Trương Kình cùng Đặng Du uống rượu, vui vẻ mà chia tay. Đặng Du trước khi đi lớn tiếng năn nỉ Trương Kình:
- Trương, Trương đại ca, huynh, nếu có thể giúp đệ tìm được một, tìm được một nữ tử tuyệt sắc gia thế trong sạch, đệ sẽ vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!
Trương Kình mỉm cười đồng ý, đích thân đưa hắn về nhà---------Du Nhiên nghiêm lệnh, nếu mời người ta uống rượu, uống say thì phải đích thân đưa người ta về nhà, hơn nữa, còn phải đích thân đưa đến trước mặt người thân nhất của người đó, không được giao cho tôi tớ làm thay.
Sắp đến mười lăm tháng giêng, Từ Sâm và Lục Vân thu xếp muốn dẫn các con ra phố xem đèn. Từ Tốn không có hứng thú với hội đèn lồng, A Trì cũng không tự nguyện tham gia náo nhiệt:
- Xem đèn hay xem người thế?
Đưa mắt nhìn chỉ thấy toàn là đầu người di chuyển, hoa đăng dù có đẹp đi nữa cũng không hứng thú nổi.
Từ Thuật, Từ Dật không chịu, chạy tới chạy lui quanh ca ca, tỷ tỷ thuyết phục:
- Hội đèn lồng rất vui rất thú vị, hơn nữa hội đèn lồng ở kinh thành không giống hội đèn lồng ở Nam Kinh, đệ chưa từng ngắm đèn lồng trên phố Trường An!
Lần đầu trải qua Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, không lẽ phải buồn bực ở nhà? Không được, không được.
Đang cò kè mặc cả thì người được hoan nghênh nhất---------Trương Mại đến. Từ Thuật, Từ Dật thấy hắn liền reo to “Tỷ phu”, rồi lớn tiếng tố cáo:
- Hai đệ muốn xem hoa đăng nhưng tỷ tỷ không cho!
Hai bé trai cáo trạng xong, quay đầu lại nhìn thì đã không thấy A Trì đâu nữa. Từ Thuật hơi chán nản, Từ Dật càng lý lẽ hùng hồn:
- Tỷ phu nhìn kìa, tỷ tỷ đuối lý nên sợ chạy!
Trương Mại mỗi tay kéo một đứa, cười xin ý kiến Từ Sâm và Lục Vân:
- Nhạc phụ, nhạc mẫu, nhà con có đặt một nhã gian ở Phú Quý Lâu, tối mười lăm, mười sáu chúng ta đến nhã gian ngắm hoa đăng thế nào? Hoặc là gia phụ gia mẫu cùng nhạc phụ nhạc mẫu ngồi chơi ở nhã gian, con dẫn A Thuật, A Dật đi dạo.
Phú Quý Lâu tọa lạc tại đường lớn phía đông, ngồi ở nhã gian trên lầu, chân không ra khỏi cửa cũng có thể xem thắng cảnh hội đèn lồng. Từ Sâm và Lục Vân mỉm cười:
- Nhã gian này không dễ đặt nhỉ? Phiền Trọng Khải rồi.
Trương Mại tuy thường xuyên qua lại nhưng ở trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu vẫn luôn quy củ phép tắc, vội cung kính nói:
- Xá muội ham chơi, muốn xem hội đèn lồng náo nhiệt, cho nên gia phụ mới tự mình đi đặt nhã gian.
Từ Sâm, Lục Vân mặt đều mang ý cười, phụ thân của Trọng Khải rất có uy thế nhưng về đến nhà thì cũng là người nuông chiều nữ nhi.
Từ Dật kéo kéo ống tay áo Trương Mại:
- Tỷ phu, đệ muốn đến phố Trường An xem đèn.
Trương Mại mỉm cười:
- Đến lúc đó chỉ có thể đi bộ, tỷ phu sẽ bế đệ đi, không cho đệ xuống đất chạy loạn, có biết không?
Từ Dật thông minh gật đầu:
- Dạ biết, nếu xuống đất chạy loạn sẽ bị lạc mất!
Từ Thuật chu chu cái miệng nhỏ:
- Tỷ phu, còn đệ nữa.
Trương Mại véo khuôn mặt nhỏ của nó:
- Đệ á, sẽ do sư công hoặc đại ca của huynh bế, cũng không cho phép xuống đất chạy loạn.
“Nhiều cao thủ như vậy còn sợ để lạc đứa trẻ?” Từ Thuật nói thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười tạ ơn. Đến phố Trường An ngắm hoa đăng mới là chuyện quan trọng, những chuyện nhỏ nhặt khác không cần truy cứu.
Từ Thuật, Từ Dật được hứa hẹn chỗ tốt như vậy liền xung phong dẫn Trương Mại đến nhà ấm trồng hoa xem hàn lan mới nở:
- Nó đẹp lắm, tỷ phu nhất định sẽ thích!
Trương Mại nhìn về phía Từ Sâm và Lục Vân, thấy họ mỉm cười gật đầu thì để mặc cho hai đứa nhóc kéo đi xem hàn lan.
Hàn lan quả thật rất xinh đẹp, chẳng qua rất dễ thấy là tâm tư của hai đứa nhóc hay Trương Mại đều không đặt trên hàn lan. Ngắm hàn lan xong, Từ Dật kéo Trương Mại lặng lẽ đi về phía một khóm hoa hồng phía trước:
- Tỷ phu, tỷ tỷ dạo này ngày nào cũng nghĩ đến chuyện hái hoa làm bánh, ăn ghiền lắm.
Khóm hoa hồng này cao hơn hai thước (hai thước = 2/3m), lá màu xanh thẫm, hoa nở rực rỡ, hương thơm ngào ngạt thấm vào lòng người. Sau khóm hoa, A Trì cùng đám người Bội A, Tri Bạch, Trần Lam, Trần Đại đang chuyên tâm chọn hoa để chuẩn bị làm bánh.
Tố Hoa Ánh Nguyệt Tố Hoa Ánh Nguyệt - Xuân Ôn Nhất Tiếu