Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Doanh Doanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 521 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:20:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88. Mai Dẫn Em Đi Chơi
_Rầm
Cánh cửa kho bị ai đó đá văng ra, cô mơ mơ màng màng nhìn, chỉ là cô không nhìn rõ là ai.
-Park Je Jae, cuối cùng cũng tìm được em.
Shin Hyun Woo mừng rỡ chạy đến ôm cô vào lòng, cũng may lúc nãy 1 chị lao công nói thấy cô vào đây theo sau có trưởng phòng Choi, nhưng đi trở ra thì chỉ có bà ta còn cô thì không có, cho nên anh nghi ngờ cô vẫn còn trong kho tư liệu
-Hyun... Hyun Woo... là anh sao?-cô yếu ớt hỏi
-Là anh. Em không sao là tốt rồi, có biết anh lo cho em lắm không?-anh ôm chặt cô vào lòng, sợ cô sẽ chạy mất
-Ah...-do anh ôm quá chặt cho nên đụng đến vết thương ở tay của cô, khiến cô rít lên
Anh nới lỏng tay ra, thấy tay cô bị trầy còn chảy máu, cổ chân thì sưng đỏ cả lên, anh nhìn qua mà chua xót, chuyện này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Hyun Woo đưa cô trở về biệt thự của mình, liền kêu bác sĩ riêng của Shin gia đến xem tình hình cho cô.
-Thiếu gia, hiện tại tôi đã truyền dịch cho cô ấy, tình hình của cô ấy đã tốt lên, cần nghỉ ngơi, vết thương của cô ấy tôi cũng đã chữa trị, cũng may không bị nhiễm trùng.-bác sĩ từ tốn nói
-Được rồi, ông ra ngoài đi. Bác Min, lấy thuốc giùm tôi.-Shin Hyun Woo nói
-Vâng.
Đợi 2 người đó ra ngoài, Hyun Woo mới nhẹ nhàng ngồi cạnh cô, 1 tay khẽ vén nhẹ tóc cô. Thì ra 1 người thật sự quan trọng với mình khi người đó mất tích, lại có cảm giác lo lắng, sợ hãi, khó chịu đến vậy. Bây giờ anh đã hiểu, đối với người con gái này, anh rất quan trọng cô.
-Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa.-Hyun Woo nhẹ giọng nói
Ánh mắt vô tình nhìn thấy vết cắt vẫn còn dấu cắt trên cổ tay trái của cô, cảm giác đau lòng cứ ùa tới, Yoo Bo nói, cô vì muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh mới tự sát.
Hai tay nắm lấy tay trái của cô, đặt lên má mình, vuốt ve, anh muốn xoa dịu đi nỗi đau của cô, mặc dù không nhớ gì nhưng muốn bù đắp cho cô.
-Xin lỗi...
-Ưm...-cô cựa quậy người, từ từ mở mắt ra
Anh nhìn thấy cô tỉnh dậy liền cẩn thận đặt tay cô xuống giường.
-Em tỉnh rồi. Thấy đỡ hơn chưa?Có muốn ăn gì không?-anh liên tục hỏi cô
-Không cần đâu, tôi vẫn tốt. Cảm ơn anh.-cô mỉm cười
-Cảm ơn?Vì sao?-anh hơi ngạc nhiên cùng khó hiểu
-Vì mọi thứ, nếu anh không đến kho tư liệu thì tôi đã ở trong đó luôn rồi.-cô cảm kích nói
-Tại sao em lại đến đó 1 mình chứ?Có biết nguy hiểm lắm không?-anh trách cứ
-Tôi đâu phải cố ý, tại trưởng phòng Choi kêu tôi đi lấy tài liệu, ai mà ngờ cửa lại khóa ngoài chứ?-cô cúi đầu, chu mỏ, dáng vẻ y như 1 đứa bé vừa bị trách oan, trông rất đáng yêu
-Vậy sao?-ánh mắt anh có chút u ám, rõ ràng bà ta muốn hại cô mà, chuyện này đừng mong anh để yên.
-Nè, nhìn anh có vẻ không tốt, đừng nói là giận nha!?-cô nhìn sắc mặt anh có chút tối sầm, còn tưởng do mình chọc giận anh nên hỏi
-Đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh không giận em.-anh xoa đầu cô dịu dàng
Cô ngẩn người, đây là Shin Hyun Woo sao?Dịu dàng, ân cần chu đáo, quan tâm cô, những biểu hiện này rất ít khi cô nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, phải công nhận nhờ vụ tai nạn anh mất đi kí ức của mình, mà anh trở thành 1 con người khác, cô thích thế này hơn (mặc dù anh í có lúc kì quặc háhá =]]z)
-Hyun Woo...-cô đột nhiên gọi tên anh thật dài sau 1 hồi im lặng
-Hả!?-anh hơi ngạc nhiên khi cô gọi anh bằng cách đó, rất ngọt ngào.
-Hyun Woo, tôi á, ngày mai á, muốn đi chơi, anh đi cùng tôi nha.-cô mắt chớp chớp nhìn anh cầu khẩn
-Sao?-anh vừa mừng vừa ngạc nhiên, cô chủ động rủ anh đi chơi sao?
-Bởi vì tôi biết, dù tôi đi chơi anh cũng đòi đi theo, nên tôi rủ anh luôn.-câu nói của cô như 1 gáo nước lạnh tạt vào mặt anh
-Được, mai dẫn em đi chơi.-Hyun Woo gật đầu đồng ý
-Cảm ơn.-cô cười tươi tắn nói
-Nghỉ sớm đi, mai anh dẫn em đi chơi.-anh đỡ cô nằm xuống, đáp chăn cho cô, sau đ1o tắt đèn, ra khỏi phòng.
Bởi vì lúc hôn mê ở nhà kho, cô đã hiểu được, bởi vì Hyun Woo yêu cô nên mới làm như vậy, yêu 1 người, có thể làm bất cứ điều gì, chỉ là không tùy ý thức của mỗi người, 1 là có người buông tay chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là được, còn 2 là có người chỉ muốn có được người mình yêu, không cần biết bằng cách nào chỉ cần có là được, và cô biết Hyun Woo thuộc loại thứ hai, còn anh Dong Hwa là kiểu người 1.
Có lẽ đến lúc cô nên mở lòng với anh, và buông đi bóng hình của anh Dong Hwa...
***
Tình yêu xứ Hàn Tình yêu xứ Hàn - Mai Doanh Doanh