Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: “Michel Strogoff’
Dịch giả: Vũ Liêm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 283 / 26
Cập nhật: 2020-07-19 20:13:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Nỗ Lực Cuối Cùng
isen Xtrôgôp có lý khi anh e ngại rằng sẽ có những cuộc đụng đầu bất lợi với địch trên những dải bình nguyên kéo dài tới tận quá Baraba. Đồng ruộng bị vó ngựa xéo nát chứng tỏ quân Tactar đã từng qua đây và với bọn man rợ này ta có thể nói như mọi người thường nói về bọn Thổ: “Nơi nào bọn chúng đi qua, cỏ không thể mọc lại!”. Vì vậy Misen Xtrôgôp phải chuẩn bị thật chu đáo để vượt qua vùng này. Một vài đụn khói, bốc lên quằn quại trên đường chân trời cho thấy những làng mạc và thị trấn còn đang cháy. Những đám cháy này do quân tiền trạm hay do đại quân của Fêôfar-khan đã tới Yênixêixk? Vì Misen Xtrôgôp chưa biết rõ, nên không thể quyết định được hành động của mình. Chẳng lẽ không còn một người dân Xibir nào trên vùng đất hoang vắng này để hỏi han tình hình hay sao?
Misen Xtrôgôp dò dẫm đi được khoảng hai dặm trên con đường hoàn toàn vắng vẻ. Anh nhìn sang phải, sang trái tìm một ngôi nhà còn có người ở. Nhưng tất cả những nơi anh tìm đến đều trống không.
Anh chợt thấy giữa mấy gốc cây to có khói đang tỏa ra từ một túp lều nhỏ. Tới gần anh nhìn thấy một ông già đang đứng cách căn nhà cháy rụi độ vài bước, xung quanh là lũ trẻ nhỏ đang khóc sụt sùi. Một phụ nữ còn trẻ có lẽ là con gái ông, mẹ những đứa nhỏ, đang quỳ dưới đất, ngơ ngác nhìn cảnh tàn phá đó. Chị đang cho đứa con nhỏ độ vài tháng tuổi bú, chắc là sữa cũng sắp cạn. Tất cả, xung quanh cái gia đình đó chỉ là hoang tàn và trơ trụi.
Misen Xtrôgôp bước đến gần:
- Ông có thể vui lòng cho tôi hỏi vài câu không - Anh lễ phép và nghiêm trang nói với ông già.
- Cứ hỏi đi - Ông nhìn anh trả lời.
- Bọn Tactar đã qua đây phải không?
- Tất nhiên, vì thế nhà tôi mới bị đốt trụi.
- Đại quân hay một phân đội?
- Đại quân. Anh thấy đó, đồng ruộng của chúng tôi cho đến tít mãi xa kia đều bị phá sạch trơn.
- Do tên Fêôfar chỉ huy?
- Chính là hắn, vì nước sông Ôbi đã bị nhuộm đỏ.
- Và hắn đã vào thành phố Tômxk?
- Hắn đã vào Tômxk.
- Xin cho biết chúng đã chiếm Kôlyvan chưa?
- Chắc là chưa, vì chưa thấy Kôlyvan bốc cháy.
- Cảm ơn ông. Tôi có thể giúp gì được cho ông và những người thân của ông?
- Không cần gì cả.
- Vậy xin chào!
- Giã biệt!
Và, Misen Xtrôgôp, sau khi đặt hai mươi lăm đồng rúp trên đầu gối người thiếu phụ đáng thương không còn sức để lên tiếng cảm ơn nữa, giục ngựa phóng nhanh để giành lại khoảng thời gian đã mất.
Lúc này anh biết được một điều là nhất thiết anh không được qua Tômxk. Đi thẳng đến Kôlyvan và đến trước bọn Tactar là điều anh có thể làm được. Sẽ mua thức ăn dự trữ tại đó để chuẩn bị cho một chặng đường dài là việc phải làm. Tiếp đó, rời bỏ đường chính đi Irkuxk và vòng qua Tômxk sau khi vượt sông Ôbi. Phải thế thôi, không còn cách nào khác. Lộ trình mới vạch ra không được một phút chần chừ, Misen Xtrôgôp thúc ngựa phi nhanh. Anh theo đường thẳng dẫn đến tả ngạn sông Ôbi còn cách xa khoảng bốn chục dặm. Liệu có tìm được một con đò để quá giang không? Hay là bọn Tactar đã phá hủy hết tàu bè trên sông, bắt buộc anh phải lội qua chăng? Anh cũng đã tính đến chuyện đó.
Còn con ngựa, lúc đó đã kiệt sức lại phải ráng chạy thêm chặng cuối cùng này, nhất định đến Kôlyvan sẽ phải tìm thay con khác. Anh cảm thấy chẳng bao lâu nữa, con vật đáng thương này phải quỵ thôi. Kôlyvan sẽ là một điểm xuất phát mới vì bắt đầu từ đây chuyến đi sẽ được tiến hành trong điều kiện hoàn toàn mới mẻ. Còn phải rong ruổi trong vùng bị tàn phá, còn có nhiều khó khăn to lớn, nhưng nếu sau khi đã vòng qua Tômxk, trở lại con đường Irkuxk xuyên qua tỉnh Yênixêik mà bọn xâm lược chưa đặt chân tới, thì anh có thể tới đích trong một vài ngày.
Đêm đã tới sau một ngày khá nóng bức. Nửa đêm, bóng tối dày đặc bao trùm thảo nguyên. Gió hoàn toàn ngừng thổi từ lúc mặt trời lặn, trả lại cho không gian sự yên tĩnh cố hữu. Chỉ có tiếng vó ngựa lộp cộp trên đường vắng và đôi khi là tiếng động viên khuyến khích của chủ đối với con vật cưỡi. Giữa bóng tối dày đặc, phải tập trung chú ý cao độ mới khỏi bị trệch, rớt xuống những vũng nước, phụ lưu của sông Ôbi hai bên đường.
Misen Xtrôgôp cố gắng phóng thật nhanh nhưng thận trọng. Anh đặt tin tưởng không những vào đôi mắt tinh tường xuyên qua màn đêm của chính anh, mà còn tin vào sự khôn ngoan của con ngựa anh đang cưỡi. Giữa lúc Misen Xtrôgôp đặt chân xuống đất để tìm hướng đi chính xác của con đường, anh chợt vẳng nghe thấy từ hướng Tây một tiếng động mơ hồ như tiếng vó ngựa phi từ xa trên nền đất cứng. Tiếng động rõ dần. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cách một, hai dặm về phía sau, rõ ràng có tiếng nện đều đều của vó ngựa đang phi.
Để thật chắc chắn, anh áp tai xuống trục đường, lắng nghe.
“Một phân đội kỵ binh đang đi tới trên đường Ômxk, - anh tự bảo. - Chúng phi khá nhanh, vì tiếng động lớn dần. Không biết là quân Nga hay là bọn Tactar”.
Misen Xtrôgôp lại tiếp tục áp tai xuống sát mặt đất. “Đúng rồi, bọn kỵ binh này đang phi nước đại. Chỉ không đầy mười phút nữa, chúng sẽ tới đây. Ngựa của mình không vượt nổi bọn chúng. Nếu là quân Nga, mình sẽ nhập bọn với họ. Nhưng nếu là bọn Tactar thì phải tránh. Nhưng, trốn đâu bây giờ ở giữa cái thảo nguyên trống trải này?”.
Misen Xtrôgôp nhìn xung quanh và đôi mắt rất tinh của anh phát hiện một khối mờ mờ trong bóng tối cách chỗ anh đứng khoảng trăm bước chân bên trái con đường.
“Đằng kia có đám rừng thưa. - Anh tự nhủ. - Ẩn trong đó, nếu tụi kỵ binh sục sạo có thể bị chúng phát hiện nhưng ta đâu có quyền lựa chọn. Kìa, chúng đến! Chúng đến rồi, nhanh thật!”.
Lập tức, anh dắt ngựa rời đường lớn tạt vào khu rừng tùng. Phía này và phía bên kia cánh rừng không có cây cối gì cả, con đường trải dài giữa bãi lầy và ao chuôm, xen giữa những bụi cây thấp là những cây kim tước và thạch thảo. Như vậy, khoảng đất ở hai bên đường không thể nào đặt chân lên được và phân đội kỵ binh của chúng muốn tiến lên thì bắt buộc phải đi qua cánh rừng nhỏ, bởi vì chúng đi thẳng tới Irkuxk bằng con đường lớn. Misen Xtrôgôp luồn qua dưới tán những cây tùng và đi sâu vào khoảng bốn chục bước, thì gặp một dòng sông nhỏ hình vòng cung án ngữ.
Bóng đêm dày đặc che chở cho anh khó ai phát hiện được, trừ phi khu rừng nhỏ bị sục sạo kỹ. Anh dắt ngựa đến tận bờ sông, buộc nó vào một thân cây, rồi nằm dài trên bìa rừng chăm chú theo dõi tình hình để xem phải đối phó với ai: ta hay địch?
Misen Xtrôgôp vừa ẩn mình sau một bụi tùng thì một luồng ánh sáng mờ mờ xuất hiện, trong đó thấp thoáng những chấm lửa lung linh trong bóng tối.
“Những bó đuốc!” - Anh tự bảo và lập tức lùi lại vào khoảng rậm nhất của khu rừng.
Tới gần rừng, những bước chân ngựa dần dần chậm lại. Tụi kỵ binh này soi đường để quan sát tất cả những chỗ ngoặt chăng? Misen Xtrôgôp hoảng sợ, tự nhiên lùi lại tới bờ sông để, nếu cần thì sẵn sàng lặn ngay xuống nước.
Phân đội kỵ binh khi tới rừng thì dừng lại. Chúng xuống ngựa. Có khoảng năm chục tên. Mười tên trong bọn mang đuốc soi sáng cả một quãng đường dài.
Với cung cách hành động của chúng, Misen Xtrôgôp nhận thấy phân đội này không có ý đồ thăm dò sục sạo khu rừng. Thật là may mắn bất ngờ. Chúng chỉ tạm dừng quân để ăn uống qua loa và cho ngựa nghỉ.
Quả nhiên, ngựa được tháo cương bắt đầu gặm cỏ. Còn bọn kỵ binh thì nằm dài ra dọc đường đi, mở túi lương chia nhau ăn.
Misen Xtrôgôp bình tĩnh và gan dạ trườn giữa cỏ cao lút đầu, tới gần chúng tìm cách nhìn và lắng tai nghe.
Đó là một phân đội từ Ômxk tới, gồm những kỵ binh Udơbêch, một chủng tộc đông người nhất ở xứ Tactar, hao hao giống người Mông Cổ. Bọn này thân hình lực lưỡng, cao lớn trên mức trung bình, nét mặt thô kệch vẻ man rợ, đầu đội “tanpakơ”, một loại mũ làm bằng da cừu đen, chân đi ủng màu vàng, gót cao, mũi cong, nhọn hoắt như loại giày thời trung cổ. Chúng mặc áo khoác lót bông bó sát người bằng một chiếc thắt lưng da có những vết lốm đốm đỏ. Về trang bị chúng có một chiếc khiên để tự vệ và một thanh kiếm cong để tấn công. Ngoài ra chúng còn có một con dao dài và một khẩu súng hỏa mai đeo lủng lẳng ở cốt sắt yên ngựa. Vai chúng khoác một áo choàng bằng da màu sặc sỡ.
Những con ngựa đang tự do gặm cỏ ở bìa rừng cũng thuộc giống Udơbêch như chủ. Misen Xtrôgôp phân biệt được rất rõ những nét đó qua ánh đuốc sáng trưng dưới vòm những cây tùng. Giống ngựa này nhỏ hơn ngựa Thổ một chút, nhưng là những con vật cực khỏe và dai sức lạ lùng, chuyên phi nước đại.
Phân đội này có năm chục tên do một “penđgiabatsi” tức trung đội trưởng chỉ huy. Dưới quyền hắn là tên “đêbatsi”, tiểu đội trưởng, chỉ huy mười tên lính. Hai tên sĩ quan này đều đội mũ sắt, mặc áo giáp lưới sắt và ở cốt yên ngựa có buộc những chiếc kèn đồng nhỏ. Đó là dấu hiệu để phân biệt cấp bậc của chúng.
Tên trung đội trưởng phải cho quân lính dừng lại nghỉ, vì chúng đều thấm mệt sau một chặng đường dài. Vừa nói chuyện, hai tên sĩ quan vừa hút thuốc và đi đi lại lại bên bìa rừng. Chúng không thể phát hiện được Misen Xtrôgôp đã ẩn mình rất kín, chú ý lắng nghe và nắm được nội dung chúng trao đổi bằng tiếng Tactar. Ngay mấy câu đầu tiên của chúng đã làm anh đặc biệt chú ý vì chúng đang nói về anh:
“Tên giao liên này không thể nào vượt chúng ta xa được, - tên trung đội trưởng nói. - Và hơn nữa không thể có con đường nào khác ngoài con đường đi Baraba.
- Chắc gì nó đã rời khỏi Ômxk, - tiếng tên tiểu đội trưởng. - Có thể nó còn ẩn náu ở một ngôi nhà nào đó trong thành phố chăng?
- Thế thì càng hay! Đại tá Ôgarep chẳng còn phải lo là bức thư nó mang theo có thể được tới đích.
- Nghe nói nó là người địa phương, dân Xibir. Nếu thế thì chắc nó phải rất thuộc vùng này. Có khả năng nó tránh đường Irkuxk để sau đó mới bám trở lại ở quãng an toàn.
- Nếu vậy thì chúng ta đã đi trước hắn, vì chúng ta đã rời Ômxk chưa đầy một giờ sau khi hắn ra đi và chúng ta đã theo con đường ngắn nhất với ngựa phi hết tốc độ - Nếu hắn hãy còn ở Ômxk thì nhất định chúng ta sẽ tới Tômxk trước hắn, sẽ chặn đầu làm cho hắn hết đường thoái lui. Cả hai trường hợp hắn đều không thể tới Irkuxk...
- Thật là một người đàn bà cứng cỏi, - sau một lát im lặng, tên trung đội trưởng nói. - Mụ già Xibir ấy chắc hẳn là mẹ hắn.
Nghe câu này, tim Misen Xtrôgôp đập rộn.
- Đúng đấy! Mụ ta cứ khăng khăng là cái tên lái buôn đó không phải là con trai mụ, nhưng đã quá muộn. Vì đại tá Ôgarep không dễ bị mắc lừa, và như ông ta nói: ông ta có thể bắt mụ phù thủy này phải mở miệng khi nào cần.
Mỗi câu nói của chúng là mỗi nhát dao xói vào tim Misen Xtrôgôp. Chúng đã biết anh là người đưa thư của Nga hoàng! Một phân đội kỵ binh rượt theo sẽ chặn anh lại và đau xót hơn cả là mẹ anh đang nằm trong tay quân Tactar. Tên Ôgarep tàn bạo và huênh hoang cho là hắn có thể bắt bà phải thú nhận khi nào hắn muốn. Nhưng Misen Xtrôgôp biết rất rõ là không đời nào bà chịu mở miệng và chính vì thế mà bà không sao tránh khỏi cái chết thảm khốc.
Misen Xtrôgôp thấy căm ghét tên Ivan Ôgarep thậm tệ hơn bao giờ hết. Một làn sóng hận thù cuồn cuộn dâng lên trong tim anh. Tên khốn khiếp phản bội Tổ quốc hiện đang hành hạ và đe dọa tính mệnh của mẹ anh!
Cuộc trao đổi giữa hai tên sĩ quan vẫn tiếp tục, do đó mà Misen Xtrôgôp biết là một cuộc đụng độ sắp xảy ra ở vùng ngoại ô Kôlyvan giữa quân đội Maxcơva từ phía Bắc xuống và quân Tactar. Một đơn vị nhỏ quân Nga khoảng hai ngàn người xuất hiện ở vùng hạ lưu sông Ôbi đang gấp rút tiến về Tomxk. Nếu quả đúng như vậy, thì đơn vị đó có nguy cơ bị tiêu diệt khi giao tranh với đại quân của Fêôfar và dường như Irkuxk sẽ bị giặc kiểm soát hoàn toàn. Còn về phần anh, qua lời tên trung đội trưởng, thì đầu anh đã được treo giá và lệnh của chúng là phải bắt anh kỳ được dù sống hay chết.
Vậy thì việc cần thiết phải làm ngay tức khắc là vượt lên trước bọn kỵ binh Udơbêch trên đường đi Irkuxk và đặt sông Ôbi giữa anh và bọn chúng. Nhưng muốn vậy, thì phải lên đường ngay trước khi chúng nhổ trại. Quyết tâm như vậy, Misen Xtrôgôp lập tức sửa soạn thực hiện.
Thực tế, cuộc tạm dừng của chúng không thể kéo dài. Tên trung đội trưởng không tính để cho người của hắn nghỉ ngơi quá một tiếng đồng hồ, mặc dù ngựa của chúng cũng mệt mỏi không kém gì ngựa của Misen Xtrôgôp, vì đều không được thay thế ở Ômxk. Vậy không nên chậm trễ một phút nào. Lúc đó đã là một giờ sáng. Phải lợi dụng bóng đêm - chẳng mấy chốc nữa mà bình minh sẽ quét sạch - để rời khu rừng nhỏ ra đường cái. Dù đêm tối có thuận lợi cho anh, nhưng một cuộc trốn chạy như thế lúc này khó lòng đạt được kết quả. Không phó mặc cho may rủi, Misen Xtrôgôp suy nghĩ cân nhắc lợi hại thật kỹ lưỡng để tìm một giải pháp tốt nhất.
Xem xét từ vị trí mình đang ẩn náu, anh đi đến kết luận sau: Không thể thoát ra được từ phía sau: khu rừng khép lại bởi rặng thông hình cánh cung mà con đường lớn ngang qua đó giống như dây cung. Con sông vòng theo cánh cung đó không những sâu mà còn rộng và ngập bùn lầy. Những cây kim tước lớn đã làm cho lối đi hoàn toàn bị tắc nghẽn. Dưới mặt nước đục ngầu là bùn sâu đặt chân xuống không tìm thấy điểm tựa. Hơn nữa bên kia sông, mặt đất ngổn ngang những bụi cây khiến rất khó thực hiện được một cuộc chạy trốn cấp tốc. Một khi có lệnh báo động, Misen Xtrôgôp sẽ bị rượt đuổi đến cùng và lập tức bị bao vây, nhất định sẽ rơi vào tay bọn kỵ binh Tactar.
Vậy thì chỉ còn một con đường, con đường duy nhất để thoát là chạy ra đường cái lớn. Muốn ra được tới đó, phải thận trọng vòng theo bìa rừng, phải vượt được một phần tư dặm trước khi bị phát hiện, phải tận dụng đến mức tối đa sức lực còn lại của con ngựa dù nó có gục chết khi đến bờ sông Ôbi. Rồi, vượt qua con sông quan trọng đó hoặc bằng phà, nếu may ra mà có, hoặc phải bơi qua. Đó là ý đồ của Misen Xtrôgôp. Nghị lực và lòng dũng cảm của anh được nhân lên gấp mười trước hiểm nguy. Nó quan hệ tới cuộc sống của anh, tới sứ mệnh anh đang đảm nhận tới danh dự đất nước và có thể tới cả sự giải thoát mẹ anh nữa. Anh không thể chần chừ. Phải bắt tay ngay vào việc!
Không thể để mất một giây phút nào nữa. Đã có một sự chuyển động nào đó trong đám quân địch. Một vài tên đi đi lại lại trên bờ đường trước bìa rừng. Những tên khác còn nằm bên gốc cây. Ngựa của chúng đang cụm dần vào giữa rừng.
Misen Xtrôgôp lúc đầu đã toan chiếm lấy một con trong số ngựa này, nhưng anh nghĩ rất đúng là chúng cũng mỏi mệt chẳng kém con anh đang cưỡi. Vậy thì tốt hơn hết là đặt sự tin cậy vào con vật anh đang dùng là đảm bảo chắc chắn nhất, vì nó đã từng giúp anh rất nhiều. Con ngựa dũng cảm này, giấu mình sau một bụi cây thạch thảo cao, nên bọn Udơbêch không nhìn thấy được. Hơn nữa chúng cũng không vào sâu tới ranh giới cuối cùng của khu rừng.
Misen Xtrôgôp trườn mình trong cỏ, bò tới gần con ngựa của anh lúc đó cũng đang nằm nghỉ trên nền đất. Anh lấy tay vuốt ve, dịu dàng khẽ nói vào tai nó và cuối cùng nó lặng lẽ đứng lên. Cũng đúng lúc đó - cơ hội thật thuận lợi - những bó đuốc đã cháy hết, tắt lụi và bóng tối hãy còn dày đặc ít nhất là dưới những vòm cây thông.
Sau khi đặt hàm thiết vào mõm ngựa, anh rà soát lại dây đai buộc yên và bàn đạp, rồi nhẹ nhàng nắm dây cương dắt ngựa đi. Con vật thông minh hình như hiểu người ta muốn nó phải làm gì, ngoan ngoãn bước theo chủ, không hề hí lên một tiếng nhỏ.
Tuy vậy, một vài con ngựa Udơbêch như đánh hơi thấy, vươn cao đầu và từ từ bước về phía bìa rừng.
Tay phải Misen Xtrôgôp cầm khẩu súng lục, sẵn sàng nhả đạn bắn vỡ sọ tên kỵ binh Tactar đầu tiên nào tới gần. Nhưng rất may là chưa có lệnh báo thức của bọn chúng, nên anh có thể đi ra đường để tới góc rừng bên phải.
Để khỏi bị phát hiện, Misen Xtrôgôp có ý định sẽ chỉ ngồi lên yên khi đã tới chỗ ngoặt cách rừng khoảng hai trăm bước.
Chẳng may giữa lúc anh sắp ra khỏi bìa rừng, thì một con ngựa của một tên Udơbêch đánh hơi được, liền cất tiếng hí vang và nhảy bổ ra đường cái. Chủ nó chạy theo dắt về và trong ánh sáng nhàn nhạt của bình minh sắp hé, chợt thấy lờ mờ một bóng người đang di chuyển, nó bèn hét to: “Báo động!”.
Thế là tất cả bọn chúng bật dậy, chạy xổ ra đường. Misen Xtrôgôp chỉ còn cách là phốc lên mình ngựa, cho phóng nước đại. Hai tên sĩ quan chạy lên, hò hét thúc giục quân của chúng. Nhưng Misen Xtrôgôp đã ngồi vững trên yên, thúc gót vào sườn con vật.
Một tiếng súng nổ vang, viên đạn xuyên qua vạt áo khoác ngoài của anh kêu soạt. Không quay đầu lại, cũng không bắn trả, anh thúc ngựa và bằng một cú nhảy phi thường, anh vọt qua bìa rừng. Thả chùng dây cương, anh lao thẳng hướng sông Ôbi. Những con ngựa Udơbêch đều chưa kịp đóng lại yên cương, nên anh đã vượt được bọn chúng một khoảng cách nào đó. Nhưng bọn này cũng rất mau chóng lên ngựa lao theo. Chưa đầy hai phút sau khi ra khỏi rừng, tiếng vó ngựa đã rầm rập phía sau anh.
Trời bắt đầu rạng. Mọi vật đã nhìn rõ trong một khoảng đường kính rộng. Misen Xtrôgôp quay đầu lại, thoáng thấy một tên đang tiến nhanh đến gần. Đó là tên trung đội trưởng. Tên này có ngựa tốt, dẫn đầu đơn vị có cơ đuổi kịp anh. Vẫn lỏng dây cương, anh nắm chắc khẩu súng lục chĩa về phía hắn bình tĩnh ngắm. Một tiếng nổ rất đanh, tên sĩ quan Udơbêch ôm ngực lộn nhào xuống đất. Bỏ mặc chỉ huy nằm đó, những tên đi sau vượt lên, gào thét động viên nhau ra roi thúc ngựa. Khoảng cách giữa chúng và Misen Xtrôgôp rút ngắn dần.
Tuy vậy, trong suốt nửa tiếng đồng hồ, anh còn có thể giữ được khoảng cách ngoài tầm đạn của bọn Tactar, nhưng rõ ràng anh cảm thấy ngựa của anh yếu dần và từng lúc anh sợ nếu vấp phải một vật cản nào đó, thì nó sẽ gục xuống để không bao giờ đứng lên được nữa.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng tuy mặt trời chưa lên. Cách nhiều lắm là hai dặm đã thấy hiện ra một đường xanh nhợt loáng thoáng có cây mọc ven bờ. Đó là sông Ôbi chảy theo hướng tây - nam - đông - bắc hầu như ngay trên mặt đất mà thung lũng là thảo nguyên.
Nhiều lần súng nổ nhằm vào Misen Xtrôgôp, nhưng không trúng và cũng nhiều lần anh xả đạn khẩu súng lục vào những tên kỵ binh đuổi sát anh. Cứ mỗi lần một tên Udơbêch ngã lộn nhào xuống đất, thì lại nổi lên những tiếng gào thét, điên cuồng của những tên còn lại. Nhưng cuộc săn đuổi này chỉ có thể kết thúc bất lợi về phía Misen Xtrôgôp. Ngựa của anh hoàn toàn kiệt sức rồi. Tuy vậy nó cũng tha được anh tới tận bờ sông.
Phân đội Udơbêch lúc đó chỉ còn cách anh khoảng năm chục bước. Trên sông Ôbi hoàn toàn hoang vắng, không một con phà, không một chiếc bè có thể giúp anh vượt qua.
“Dũng cảm lên, ngựa thân yêu của ta! - Misen Xtrôgôp kêu to - Nào, cố gắng lần chót!”.
Và anh thúc ngựa phóng bừa xuống sông. Ở quãng này sông rộng chừng nửa dặm. Dòng sông chảy rất xiết, hết sức khó bơi ngược. Không có điểm tựa, ngựa của anh không biết đặt chân vào đâu, nên nó đành phải bơi chéo theo dòng nước đang xuôi nhanh như thác đổ.
Nhảy xuống giữa dòng nước chảy xiết cùng với con ngựa hoàn toàn kiệt sức, Misen Xtrôgôp quả là đã hành động thật liều mạng và dũng cảm phi thường.
Bọn kỵ binh Udơbêch dừng lại trên bờ sông, chần chừ không dám nhảy xuống theo. Tên tiểu đội trưởng giơ súng ngắm... Lúc đó Misen Xtrôgôp và con ngựa đã bơi ra được giữa sông. Súng nổ, con ngựa bị trúng sườn. Nó chìm dần mang theo cả chủ trên lưng. Misen Xtrôgôp vội vàng rút mạnh chân ra khỏi bàn đạp giữa lúc con vật chìm nghỉm mất hút dưới làn nước. Rồi anh lặn sâu đúng vào lúc đạn nổ như mưa lộp bộp trên mặt sông. Anh sang được phía hữu ngạn và chui vào mất hút trong đám lau sậy um tùm trên bờ sông Obi.
Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm - Jules Verne Tình Yêu Qua Sáu Nghìn Dặm