Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ố Tâm đã trở thành thành viên của gia đình, ông bà Thiệu Minh nhận cô làm con gái, hai ông bà cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm. Mâu thuẫn tình cảm được giải quyết êm xuôi khiến mọi người rất thoải mái.
Tố Tâm không hề trách móc Thiệu Quân, hòa khí giữa hai người rất tốt đẹp.
Đóng vai cô em gái Thiệu Quân, Tố Tâm mè nheo hết mực.
- Anh Quân này! Em là em gái thì anh phải biết bổn phận làm anh Hai đó nha Thiệu Quân vờ hỏi:
- Làm anh Hai là làm gì?
- Anh đã nói là xem em như Yến Linh thì chiều chuộng em hết mình Thiện Quân dễ dãi:
- Được rồi, cô nương ạ!
Tố Tâm bắt đầu nhõng nhẽo:
- Em muốn gì, đòi gì anh Hai cũng phải làm theo ngay nha.
Yến Linh cười rúc rích phụ họa thêm:
- Từ nay anh Hai có đến hai cô em gái, tha hồ chiều...
Thiện Quân giơ tay lên rên:
- Hai cô rủ nhau mè nheo vòi vĩnh cùng một lúc có mà chết anh.
Hai cô cùng cất tiếng một lượt:
- Anh không chết đâu anh Hai!
Thiệu Quân pha trò:
- Nói vậy chứ ai ngu mà chết hở? Anh Hai còn phải lo cưới vợ.
Tố Tâm la khẽ:
- Ối! Anh cưới vợ thì ai chiều hai cô em gái của anh đây.
- Còn ba mẹ? Em tha hồ nhõng nhẽo với ba mẹ.
- Ba mẹ đâu chiều nổi chứ, phải gả chồng cho hai cô để có người mà chiều...
Yến Linh nũng nịu:
- Mẹ! Mẹ cứ muốn gả muốn tống con đi không hà.
Thiệu Quân đùa:
- Không đi thì em cứ ở lại nhà, coi như bắt rể.
Tố Tâm gật đầu đồng tình:
- Phải đấy Yến Linh. Hai chị em mình sẽ cho chàng ở rể. Nhà này còn nhiều phòng rộng thênh thang mà.
Yến Linh phì cười:
- Chị nói à nha!
Mọi người cười rộ. Bầu không khí gia đình thật vui ấm cúng. Tố Tâm tự hào vì mình đã tạo được niềm tin, sự vui vẻ cho nhà Thiện Quân.
Mọi người lại hào hứng bàn chuyện hôn nhân của Thiện Quân - Trung Thu.
Tố Tâm cũng cần góp ý thế này thế nọ, đúng là một thành viên rất quan tâm đến chuyện của gia đình.
Nhưng có ai biết trong thâm tâm Tố Tâm nghĩ gì?
Tố Tâm mà chịu ngồí yên để cho Thiệu Quân cưới Trung Thu ư? Cô đầu hàng chịu thua à?
- Không! Số phận Tố Tâm chẳng phải như thế.
- Mà như thế nào đây? Tố Tâm đâu thể ngồi yên chờ đợi số phận, chờ đợi cái gì đến sẽ đến...
Một tuần sau, trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, Tố Tâm thông báo là ngày mai cô trở về Sài Gòn có công việc.
Ông Hai quản gia vào báo:
- Cậu Hai ra ký nhận thơ bảo đảm, có nhân viên bưu điện đợi ngoài cổng.
Thiệu Quân ngạc nhiên vô cùng. Anh Hai lại có thư bảo đảm ở nhà ư? Mọi chuyện giao dịch làm ăn đều ở công ty cơ mà. Dù thế nào Thiệu Quân cũng đứng lên đi nhận thư.
Tố Tâm cũng reo lên trêu Thiệu Quân:
- A ha! Anh Hai có thư bảo đảm chắc là ở nước ngoài rồi. Nè, tiền hay quà gì cũng phải chia cho em với nha.
Yến Linh thì bi quan hơn:
- Hay là thư đòi nợ công ty?
Tố Tâm gạt ngang:
- Đừng nói chuyện xui rủi thế Linh?
Yến Linh ngoẹo đầu hỏi Tố Tâm:
- Nếu thư đòi nợ anh Quân, chị trả phụ không?
Tố Tâm cao giọng:
- Sẵn sàng! Anh em như thể tay chân. Anh gặp hoạn nạn thì em phải giúp chứ.
- Ôi! Chị Ba tuyệt quá!
Trong lúc hai cô gái tíu tít như chim non, Thiệu Quân đã nhận thư bảo đảm xong trở vào.
Yến Linh bắt đầu tấn công anh Hai:
- Mở ra đi anh Hai, bộ định bí mật xem một mình hả?
Tố Tâm thì hăm he:
- Giấu hai đứa em gái này thì không yên đầu nghe.
Ông Minh can ngăn:
- Có lẽ chuyện làm ăn riêng của anh, con đừng đòi...
Tố Tâm trề môi:
- Nếu chuyện làm ăn thì càng phải công khai chứ ba mẹ.
Yến Linh cũng láu táu nhận định:
- Không chừng bạn bè nghe tin anh Hai sắp cưới vợ nên gửi phong bì.
Thiệu Quân cốc đầu em gái:
- Con nhỏ này! Ai mà gửi phong bì trước bao giờ.
- "Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn" chứ bộ! Biết đâu người ta định đối tác làm ăn với anh.
Thiệu Quân kêu lên:
- Thôi, khỏi đoán ẩu! Chẳng có gì bí mật riêng tư cả, anh cho mọi người xem nè.
Vừa nói, Thiệu Quân vừa mở phong bì, một xấp ảnh rơi ra. Thiệu Quân tái mặt. Ảnh Trung Thu và Vũ Duy ấu yếm bên nhau đủ các kiểu, có cả ảnh khỏa thân nữa.
Bàng Hoàng, Thiệu Quân không thốt được câu nào và bỏ về phòng. Yến Linh chộp lấy và bỗng kêu rú lên:
- Trời ơi! Sao thế này? Vũ Duy với...Trung Thu...
Trong phút chốc, Yến Linh thấy căm thù Trung Thu tột độ và chỉ muốn tát vào mặt Trung Thu mà thôi.
- Đồ vô liêm sỉ! Tại sao nó lại làm thế? Khốn nạn thật!
Vờ như không hiểu gì, Tố Tâm hỏi và lo lắng:
- Có chuyện gì à Linh?
Chỉ vào chiếc phong bì, Yến Linh nghiến răng:
- Chị xem thì biết!
Tố Tâm cầm mấy tấm ảnh lên xem rồi chép miệng:
- Không thể nào tưởng được.
Ông bà Triệu Minh cũng ngỡ ngàng không kém.
Được thể, bà Minh chì chiết chồng:
- Ông và thằng Quân sáng mắt ra chưa? Còn bênh cái thứ đốn mạt đó nữa không?
Cơn tức giận dâng đến cao độ. Yến Linh cầm ngay xấp ảnh chảy bộ vào phòng Thiệu Quân.
Không ai nhìn thấy nụ cười đắc thắng nở trên đôi môi màu sôcôla của Tố Tâm.
Yến Linh đập cửa phòng Thiệu Quân.
- Anh Hai mở cửa cho em.
Bên trong, Thiệu Quân Cằn nhằn:
- Để cho tôi yên!
Yến Linh ấm ức:
- Em muốn chết đây này!
Nghe giọng đau khổ của em gái, Thiệu Quân dịu giọng.
- Vào đi!
Đẩy cửa bước vào, nét mặt Yến Linh hầm hầm tức giận.
Ném xấp hình lên bàn Thiệu Quân, Yến Linh hỏi:
- Việc này là thế nào hả anh?
Hai tay ôm đầu, Thiệu Quân bảo:
- Đừng hỏi anh.
- Không hỏi anh thì em hỏi ai?
Thiệu Quân rít giọng:
- Hỏi thằng Vũ Duy của em!
Yến Linh cay cú:
- Tại sao lại là Vũ Duy mà không phải là gã đàn ông khác?
Thiệu Quân cũng không thể nào hiểu được. Anh giận Trung Thu không thể tả. Hóa ra cô đã lừa dối anh. Không thể ngồi nhà nguyền rủa Trung Thu, anh nhất định phải hỏi cô cho ra lẽ.
Yến Linh vẫn ngồi đó lầm bầm đay nghiến Trung Thu:
- Không ngòe Trung Thu là người đốn mạt tồi tệ, dám cướp Vũ Duy của em.
Trung Thu ơi, tao căm thù mày!
Không nói không rằng, Thiệu Quân cầm xấp ảnh đi ra. Yến Linh cũng bước theo anh.
- Em đi nữa!
Hai anh em đang ở trong một cảnh ngộ, tâm trạng căm phẫn như nhau.
Thiệu Quân đi tìm Trụng Thu thì Yến Linh đi tìm Vũ Duy.
Thấy Yến Linh chuẩn bị lấy xe đi, Tố Tâm ngăn:
- Chuyện của anh Quân để anh ấy xử lý, Linh ạ!
- Em căm thù nó, chị có biết không?
Ra vẻ rộng lượng, Tố Tâm bảo:
- Mặc kệ cô ta, để anh Quân giải quyết.
Yến Linh nhìn Tố Tâm, tức tối:
- Chị có biết là liên quan tới em không? Con hầu bàn đó cướp Vũ Duy của em.
Tố Tâm tròn miệng:
- Trời đất? Hóa ra gã đàn ông tình tứ với Trung Thu là Vũ Duy đó à? Thế mà chị không nhận ra chứ.
- Em sẽ cho cả hai biết tay. Đụng đến Yến Linh thì không yên đâu nhé.
Yến Linh càng nói càng hậm hực và tiếp tục nguyền rủa Trung Thu:
- Đồ vô lương tâm, tham lam bắt cá hai tay.
Tố Tâm vờ bảo:
- Không ngờ cô ta lại như thế.
- Cái thứ ham tiền mà chị.
- Tham tình nữa chứ!
Yến Linh bực dọc:
- Cả Vũ Duy cũng tệ nữa. Em tức chết đi được.
Tố Tâm bênh Vũ Duy:
- Có lẽ tại cô ta mê hoặc, quyến rũ Vũ Duy mà thôi.
- Phải biết tránh xa chứ. Ai mê hoặc cũng chịu sao?
- Đàn ông mà em! Mỡ đến miệng mèo, mèo đâu có chê!
Yến Linh mím môi:
- Con Trung Thu là đồ mất nết. Mày đừng hòng cướp Vũ Duy của tao!
Quá căm ghét Trung Thu, Yến Linh nói chuyện với Tố Tâm mà tưởng chừng như Trung Thu ở trước mặt vậy.
Tố Tâm an ủi:
- Cứ bình tĩnh đi Linh!
- Làm sao mà bình tĩnh được chứ? Em sẽ đi gặp Vũ Duy hỏi cho ra lẽ, tại sao lại trở mặt với em chứ.
Nói rồi, Linh xăm xăm lấy xe đi, Tố Tâm cũng không ngăn cản nữa.
􀃋 􀃋 􀃋 Thiệu Quân mang bộ mặt hình sự đến nhà trọ của "Tứ đại mỹ nhân" tìm Trung Thu nhưng không gặp.
"Diễm xưa bảo:
- "Thu sầu" có việc phải đi.
Thiệu Quân bực dọc:
- Cô ấy đi hồi nào?
- Từ sáng.
- Chừng nào về?
- Em cũng không biết nữa.
"Lệ đá" chen vô hỏi:
- Anh Quân tìm "Thu sầu" có việc gì để tụi em nhắn lại.
Thúc cùi chỏ vào hông "Lệ đá", "Tuyết lạnh" châm chọc:
- Mày sao ngốc quá "đá" ơi? Hai kẻ yêu nhau cần gặp nhau để nói...chứ nhắn với đá làm gì cho xơ cứng.
"Lệ đá" đập vai "Tuyết lạnh":
- Mi dán chọc anh Quân à?
Thiệu Quân mất cả bình tĩnh:
- Không có Trung Thu ở nhà thì thôi, các cô đừng có nói nhiều.
"Diễm xưa" băn khoăn:
- Hay là dì Hoài ở Cái Bè có gì...
"Lệ đá" và "Tuyết lạnh" nhao nhao:
- Phải không anh Quân? Mẹ của con Thu trở bệnh à?
Thiệu Quân sầm mặt:
- Tôi không biết!
Rồi anh phóng xe lao thẳng đi. Ba cô mỹ nhân le lưỡi nhìn nhau và bắt đầu bình luận:
- Ta thấy dường như anh Quân đang tức chuyện gì đó.
"Diễm xưn" cằn nhằn:
- Tức rồi đổ xuống đầu bọn mình hả?
"Lệ đá" lý sự:
- Đã tức thì gặp ai trút đó để xả chứ sao?
"Tuyết lạnh" lanh chanh:
- Sao không xả với con "sầu" cho có tình.
"Diễm xưa" nhận xét:
- Vừa rồi, ảnh kiếm con "sầu" để xả đó.
"Lệ đá" xua tay:
- Xả với con "sầu" thì tội nghiệp nó quá.
"Diễm xưa" phì cười:
- Để xả với "lạnh" và "đá" tốt hơn, vì hai đứa mi lạnh, cứng chịu được.
"Tuyết lạnh" chép môi:
- Tao thấy bộ mặt hình sự của ông giám đốc Quân không ổn chút nào.
"Lệ đá" tỉnh rụi:
- Làm như vừa bị giật hụi không bằng.
"Tuyết lạnh" phán:
- Không phải là bị giật hụi mà chắc công ty phá sản.
"Diễm xưa" lắc đầu:
- Công ty bị phá sản thì có liên quan gì đến con "Thu sầu".
"Tuyết lạnh" tỉnh bơ:
- Nó là thư ký công ty thì dĩ nhiên cũng có một phần liên quan.
"Diễm xưa" gạt ngang:
- Thôi, đừng suy đoán nữa! Chuyện này đi hỏi ông "Pháp Trường" cho chắc ăn.
- Ở phải đó!
Cả ba khóa cửa đi tìm Trường.
Còn Thiệu Quân thì vào quán gọi rượu.
Những tấm ảnh trong phong bì làm anh nhức buốt tận tim.
Không thể tin nhưng đó là sự thật, Vũ Duy và Trung Thu âu yếm bên nhau, khỏa thân nữa, hình lại ở nhiều góc độ.
Thiệu Quân không muốn nhìn, chỉ muốn xé nát những tấm ảnh ra thành trăm nghìn mảnh vụn.
Tim anh như có bàn tay nào bóp nghẹt, Trung Thụ mà anh yêu thương lại tác tệ đến vậy sao?
Không muốn tin nhưng làm sao Thiệu Quân chối bỏ sự thật. Chính mắt anh đã trông thấy Trung Thu và Vũ Duy lần đó khi hai người rời nhà hàng khách sạn. Rồi thái độ kỳ quặc thiếu tập trung của Trung Thu nữa...
Vậy là rõ ràng! Trung Thu đang có sự mập mờ. Trung Thu ơi, tôi thù em!
Tình yêu sao lại cố tình gian dối?
Thiệu Quân cay cú bưng ly rượu uống cạn. Anh cứ cầm chai rót liên tục, chán chường cho lòng người đen bạc.
Tưởng em là cô gái thanh tân, là đóa hoa rừng tinh khiết ngát hương, nào ngờ chỉ là đóa hoa trà mi dã rã cánh vì bướm ong. Thiệu Quân hụt hẫng chơi vơi trước sự dối trá lọc lừa... Một lần nữa dại dột thất bại trong tình yêu Thiệu Quân tự cười vào mũi mình, sao không mãi là ông giám đốc cao ngạo lạnh băng hả Thiệu Quân?
Hôm nay phải uống cho thật say. Say để quên hết những tấm ảnh chết tiệt đang nguyền rủa kia.
􀃋 􀃋 􀃋 Buổi sáng hôm sau, vừa vào đến công ty, Thiệu Quân đã gọi Trung Thu đến ngay phòng giám đốc.
Không biết có chuyện gì, Trung Thu rụt rè bước vào:
- Anh gọi em hả? Có việc gì quan trọng không anh?
Ném xấp hình trước mặt Trung Thu, mắt Quân nhìn cô có lửa:
- Cô xem đi! Đẹp quá há!
Nhìn những tấm ánh, Trung Thu bàng hoàng muốn ngất xỉu, giọng cô run run:
- Không! Không phải đâu!
Thiệu Quân nhếch môi:
- Ảnh của cô với hắn rõ ràng còn phủ nhận nữa ư?
Trung Thu lắp bắp thanh minh:
- Em muốn nói là em với Vũ Duy... hoàn toàn không... không có gì.
Thiệu Quân cay cú:
- Tôi đã thấy cô với hắn ta đi ra từ khách sạn mà không có gì à? Lạ thật!
Trung Thu khổ sở:
- Không có gì mà. Anh hãy tin em đi Quân.
- Tin cô à? Còn những tấm ảnh thì sao? Lẽ nào đây không phải chân dung cô với Vũ Duy? Lẽ nào trên đời lại có "người giống người" đến mức độ đó?
Trung Thu tái xanh mặt mũi. Không sao hiểu được! Không thể nào hiểu được! Tại sao lại có những tấm ảnh khủng khiếp như thế này:
Cô và Duy. Đúng là ảnh của cô và Vũ Duy. Trung Thu không thể chối bỏ điều này. Cô và Vũ Duy chưa từng đi chơi với nhau thì làm gì có.
Trung Thu run giọng trần tình với Thiệu Quân:
- Em chưa từng cặp bồ hay đi chơi cùng với Vũ Duy, hãy tin em đi Quân.
Thiệu Quân hạch sách:
- Không đi chung thế sao có những tấm ảnh này hả?
Trung Thu ngây thơ:
- Em cũng không sao hiểu được.
- Cô khéo giả vờ lắm! Thái độ khác lạ của cô mấy hôm nay khiến tôi đã nghi rồi.
TrungThu khổ tâm vì không thể nào thanh minh được với Thiệu Quân. Làm sao Thiệu Quân tin là cô trong sạch khi ảnh của cô và hắn ta rành rành như thế này.
Vũ Dùy xuất hiện đem tai họa đến với TrungThu. Cô biết điều đó nhưng không tránh khỏi.
Phải chi Thu đừng gặp lại anh ta. Cớ làm sao cô lại gặp anh ta ở nới xứ biển này nhỉ? Trung Thu đã cao chạy xa bay để tránh anh ta mà tại sao lại phải đối mặt ông trời thật không thương Trung Thu. Cô rất sợ gã đàn ông nham nhở, đểu cáng này, cô đã tránh xa hắn vậy mà...
Gặp hắn cô đã xem như người xứ lạ. Những tưởng được yên thân... Hắn lại tìm cô! Rồi so lại có những tấm ảnh này nhỉ? Trung Thu muốn phát điên lên được.
Điều trớ trêu là hắn đang cặp bồ với Yến Linh em Thiệu Quân. Đây là lý do để hai anh em càng thêm phẫn nộ. Có mời luật sư bào chữa cho Trung Thu cũng chẳng được, huống gì là cô biết thế nhưng cô vẫn nói:
- Em không giả vờ gì cả? Em không có gì với Vũ Duy, mãi mãi em vẫn nói với anh như thế.
Thiệu Quân nhìn cô với ánh mắt lạnh tanh:
- Cô làm tôi quá thất vọng. Giữa lúc tôi đấu tranh để ba mẹ đồng ý, cả Yến Linh cũng ủng hộ tôi, còn Tố Tâm đã không hề trách cứ và vẫn cư xứ tử tế nhị khéo léo. Tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp, ai ngờ cô cho tôi một vố đau điếng. Tôi thấy nhục nhã vì cô.
Tôi và cô có lẽ không còn gì nữa... kể từ bây giờ.
Trung Thu điếng người. Những lời Thiệu Quân vừa thốt lên nhưng từng mũi kim nhọn đâm vào lòng Trung Thu nhức buốt.
Thế là hết! Giữa cô và anh không còn gì nữa. Tình yêu vừa mới ươm mầm hạnh phúc đã phải vỡ tan rồi.
Ngay từ đầu, Trung Thu thấy tình yêu của mình rất đỗi mong manh nhưng cô cố gắng giữ gìn, bảo vệ. Bàn tay bé nhỏ của Trung Thu không thể giữ được tình yêu. Hạnh phúc không mỉm cười cùng cô.
Tuyệt vọng nhưng Trung Thu vẫn cố phân trần:
- Em không biết, chuyện này không do em gây ra.
Thiệu Quân gay gắt:
- Cô nói hay lắm? Cô người trong cuộc không gây ra thì còn ai nhỉ? Lừa dối mà còn ngụy biện, cô vừa ăn cướp vừa la làng đấy!
- Em không lừa dối?
Thiệu Quân đanh mặt:
- Tôi không còn tin nữa! Cô im đi!
Trung Thu chán nản:
- Anh không tin thì thôi?
Nói xong, cô quay bước ra khỏi văn phòng của Thiệu Quân với con tim tan nát.
- Thế là chấm dứt!
Hôm sau, Trung Thu mang đơn đến xin nghỉ việc ở công ty. Hàng ngày phải đối diện với Thiệu Quân trong bầu không khí ngột ngạt đáng sợ, cô không chịu nổi.
Vừa bước vào phòng, Trung Thu đã choáng váng ngay. Tố Tâm đang ngồi trong lòng Thiệu Quân ngửa mặt lên nhìn anh, môi hai người gắn vào nhau, vòng tay ôm siết chặt. Hai người không biết đến thế giới chung quanh nên chẳng nhìn thấy cô. Tim đau nhói, Trung Thu bước trở ra, đau đớn căm phẫn.
Giả dối! Chính Thiệu Quân mới giả dối. Thì ra anh tạo ra cơ sự để cắt đứt với Trung Thu. Muốn chia tay thì cứ nói thẳng, việc gì phải bịa chuyện đặt điều?
Trung Thu buồn một cách sâu sắc. Tình yêu đã vỗ cánh bay rồi. "Cuộc sống là hoa thì tình yêu là mật ngọt". Thế mà cuộc sống của Trung Thu chẳng có hoa và cũng chẳng có mật ngọt.
TrungThu lời khỏi công ty, ra ngoài chẳng biết đi đâu. Rồi cô lại lang thang ra biển vắng. Một mình ngồi trên ghế đá nhìn ra biển khơi xa, Trung Thu thấy cháy lòng. Nỗi buồn từ đâu đến bủa vây.
Có ai hiểu được tâm trạng Trung Thu lúc này:
sầu muộn tái tê cơ đơn cùng cực. Trung Thu tưởng chừng như mình vừa đánh mất đi một cái gì quý báu nhất.
Cảm giác chênh vênh, TrungThu ngỡ mình vừa rơi xuống vực thầm tối tăm.
Bấu víu vào đâu, kêu cứu ai đây? Trung Thu rã rời đau đớn và cô cũng chẳng biết mình phải làm gì.
"Em thít chặt vào anh Tưởng không gì len qua cho được Vậy mà Có một hạt cát đã len giữa chúng mình Hạt cát lớn thành viên gạch Viên gạch hóa thành bức tường Bức tường hóa thành vạn lý Cứu em!
Em không cách gì bíu anh cho được Em rơi Ngã phịch xuống chân tường".
Thiệu Quân đã muốn chia tay rồi, Trung Thu không còn gì để nói nữa. Tình yêu không còn thì nó vỗ cánh bay đi. Trung Thu chẳng van xin cầu cạnh.
Trung Thu nhìn ra ngoài khơi. Biển mênh mông, sóng bạc đầu sủi tung bọt trắng, sóng trườn vào ghềnh đá chỗ cô ngồi.
Trung Thu rời khỏi ghềnh đá trở vào bờ. Đi bộ dọc theo bờ biển, cô bắt con ốc, buồn cho mối tình mong manh của mình.
"Chẳng có điều vĩnh viễn Con ổc đã vừa tuột khỏi bàn tay.
Sóng vội cuốn đi rồi!
Giá đừng về lại biển chiều nay".
Nhưng không đến biển thì Trung Thu sẽ đi đâu ở vũng Tàu này cô chỉ có biển mà thôi...
Bất chợt, Trung Thu nghe những tiếng nói lao xao, cô ngước nhìn lên. Một đoàn du khách du lịch nước ngoài, dường như họ đang tham quan biển Vũng Tàu.
Vốn học Đại học Du lịch nên máu hướng dẫn viên du kịch nổi lên, Trung Thu cất tiếng chào họ, rồi giới thiệu về biển Vũng Tàu, khu vực tắm biển, về chùa, về món ăn đặc sản vốn dĩ của vùng biển này... như một hướng dẫn viên thực thụ khiến đoàn khách vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Họ thi nhau hỏi Trung Thu đủ thứ chuyện. Bỗng dưng được làm việc đúng với nghề nghiệp, Trung Thu thật phấn khởi cô nói năng và trả lời thật lưu loát các câu hỏi của khách.
Trung Thu thú vị mà đoàn khách cũng thú vị. Họ tự giới thiệu là những người khách đi du lịch tự túc vừa mới đến Việt Nam. Vào Sài Gòn là họ ra Vũng Tàu ngay vì mê biển. Họ định liên hệ với công ty du lịch rồi thuê xe đi các nơi. Bây giờ thì họ đã đổi ý.
Thấy Trung Thu có phong cách chuẩn mực duyên dáng, khả năng nói tiếng anh lưu loát, lại rành về du lịch những người khác mời cô hướng dẫn cho những ngày họ tham quan du lịch ở Việt Nam.
Dĩ nhiên là Trung Thu đồng ý. Cơ hội bằng vàng để cô thực hiện ước mơ khi đã tốt nghiệp Đại Học Du Lịch ngày nào. Không chần chừ, Trung Thu trả lời với đoàn khách nước ngoài ngay. Hướng dẫn họ tham quan cô lại được dịp đi các nơi.
Quên hết mọi thứ trên đời, Trung Thu hứng khởi bước vào một cuộc phiêu lưu mới.
Thế là sau khi rời Vũng Tàu, Trung Thu cùng đoàn khách ấy đi ra Nha Trang, Đà Lạt, lên Tây Nguyên đến Huế, về Đồng bằng sông Cửu Long.
Nơi đâu cô cũng làm cho những người khách say mê với những danh lam thắng cảnh, những lễ hội đặc sắc. Đặc biệt ở vùng sông nước cửu Long có các khu du lịch sinh thái độc đáo Khách du lịch đắm nhìn trong thiên nhiên. Họ được đi xuồng trên sông nước, len qua những hàng bần, hàng dừa nước lao xao.
Đi đưới khu vườn trái cây trĩu quả chín như:
cam, quýt, bưởi, xoài, nhãn, chôm chôm...tha hồ hái ăn đầy bụng thì trả tiền.
Những bữa cơm với món ăn dân dã mà ngon tuyệt như canh chua cá lóc, bông súng chấm mắm kho, cá chiên xù bánh tráng, cá lóc nướng trui, cháo cá rau đắng, vv...
Món ăn nào, Trung Thu cũng thuyết minh kỹ, nhưng cô vẫn không sao diễn tả được cái ngon và sự độc đáo của nó.
Đoàn khách trở về Sài Gòn họ bảo sẽ tiếp tục ra Bắc để làm một chuyến xuyên Việt.
Trung Thu thật hào hứng, cô gần như quên tất cả! Chỉ nhớ mỗi nhiệm vụ của mình là hương dẫn viên cho đoàn khách du lịch nước ngoài.
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt