I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
gười ta nói tình yêu có sức mạnh, nó chắp thêm cho con người đôi cánh diệu kỳ...không biết có đúng không, chứ riêng Thiện Quân, anh thấy đối với mình thì bây giờ quả là điều hạnh phúc sung sướng. Anh và Trung Thu không còn phải đấu tranh sợ hàng rào cản của gia đình nữa. Có lẽ vì sự cảm thông không hề trách phiền gì của bác Bách, mà ba mẹ chàng đã dễ dàng mà đón nhận Trung Thu chăng?
- Bữa nay thức dậy sớm vậy cậu Hai?
- Ông Hai à! Con đã nói rồi, ông đừng gọi con như vậy kia mà!
Thiện Quân phàn nàn, ông quản gia tươi cười:
- Thật hiếm người giống như cậu, cậu Quân ạ?
- Lại cậu! - Quân càu nhàu - nhưng ông nói vậy là khen hay chê đây hả ông Hai?
- Dĩ nhiên là khen, tôi nghĩ ông Bách chắc phải tiếc lắm khi để hụt mất chàng rể này.
- Ông làm mũi con nở phồng to đầy nè. Nói vậy chứ con thấy mình cũng chẳng có gì để người khác phải nể phục hết.
- Đôi khi bản thân mình lại không thấy hết tài nghệ của mình.
Thiệu Quân nói ngay:
- Cũng như ông Hai vậy phải hôn. Ông là một nghệ nhân về hoa kiểng, vậy mà suốt mấy chục năm trời ông vẫn sống với gia đình con với một vai trò hết sức bìch thường.
- Ôi, đừng nói vậy! Ông mà là nghệ nhân, nghệ thuật gì chứ! Uốn uốn sửa sửa vậy thôi chứ có ra hình thù gì đâu mà đẹp.
- Ông khiêm nhường đấy thôi, chứ khách khứa đến nhà mình đều xuýt xoa, trầm trồ vì rừng hoa Đà Lạt đã được thu nhỏ ở Vũng Tàu này đây.
Ông Hai không phản đối và lần này ông cười rất tươi. Nhìn Thiệu Quân, ông lại nói:
- Con người ta nghĩ chiều cái cũng ngộ ghê. Vui cũng không ngủ nổi, mà buồn thì ngủ cũng chả được, phải hôn hả Quân?
Thiệu Quân chột dạ:
- Ông nói ý chi hả ông Hai?
- Có ý chi đâu... chỉ là vu vơ ấy mà.
Thiệu Quân cắc cơ:
- Thời xưa của ông như thế nào ông nhỉ?
- Chèn ơi! Tự dưng hôm nay lại hỏi về đời tư của "tui" vậy?
Qưân nheo mắt:
- Thì con cũng hỏi vu vơ thôi...
- Nè, hay là định hỏi kinh nghiệm? Theo ông thì với tình yêu hãy nên hỏi trái tim và cảm xúc của mình, chứ kinh nghiệm chỉ là lý thuyết suông, đôi khi lại "xạo" nửa! Mà con muốn hỏi ý kiến ông thì càng sai nữa, ông vốn cô độc...
- Ông cô độc là bởi vì ông muốn mãi tôn thờ một hình bóng nào đó phải không?
Chợt nhiên ông Hai lặng buồn, mắt ông nhìn chăm chăm vào khoảng không gian trước mặt làm Thiệu Quân e ngại. Anh vội làm vài động tác thể dục mà những người thức dậy sớm đều hay làm. Được một lát người đổ mồ hôi, Thiệu Quân mới đi vào tắm táp, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Thấy Thiệu Quân xách cặp táp, thái độ không có vẻ gì là chuẩn bị cho bữa ăn sáng cả, ông Minh nhắc nhở:
- Ăn sáng rồi hãy đi làm con ạ!
Bà Minh cười xen vào:
- Nên nhớ bữa ăn sáng là bừa ăn của vua đó nha con.
- Dạ con biết, cho nên con chẳng bỏ khi nào đâu mà mẹ lo.
- Tốt! Vậy thì ngồi vào bàn đi!
Thiệu Quân cười cười:
- Ba mẹ dùng đi nhé! Bũã nay con có hẹn tới đón Trung Thu đi ăn.
Ông Minh nói mà chẳng biết có ý trách phiền gì không:
- Chỉ mới vừa được cho phép thì con đã để ba mẹ ăn cơm một mình rồi... cái đà này chắc tiếp diễn dài dài thôi.
- Ba... ba à! Sao ba lại nói vậy? Chẳng qua con nôn nóng...con chỉ muốn báo ngay cho Trung Thu biết là ba mẹ đã xóa thành kiến với cô ấy.
Ông Minh chau mày:
- Thật ra, ba mẹ cũng không hề có ác ý, ác cảm gì với cô gái ấy. Chỉ có điều hai gia đình đang vun đắp cho con và Tố Tâm... Đùng một cái, con làm ba mẹ phải bẽ mặt. May mà bác Bách chẳng hề trách phiền.
Thiệu Quân có cảm giác mình là người gây ra lỗi lầm khiến cho ông phải khổ tâm! Khó xử:
"Ba ơi! Con xin lỗi ba!".
- Ngày mốt, Yến Linh đưa bạn trai về giới thiệu. Sẵn dịp, con rủ Trung Thu đến nhà dùng bữa cơm gia đình luôn nha Quân.
- Dạ, con cám ơn mẹ!
- Chỉ mong là sẽ không lặp lại trường hợp của con Thiên Ngân.
- Mẹ! Con bảo đảm với mẹ là Trung Thu hoàn toàn không giống tính cách của Thiên Ngân đâu. Thôi, con xin phép ba mẹ.
Thiệu Quân đến nhà, Trung Thu đã đi làm mà không đợi anh đến đón như đã hẹn, khiến Thiệu Quân hơi phật ý. Anh gọi thì máy cô lại khóa, Thiệu Quân đành phải lái xe đến công ty. Nhưng anh vô cùng thất vọng khi nhân viên ở đây cho biết Trung Thu vẫn chưa đến.
Tại sao cô đã nhận lời cùng đi ăn sáng với anh rồi lại thất hẹn là sao?
Thiệu Quân cứ để lòng mãi thắc mắc vì câu hỏi duy nhất đó.
Anh lái xe đi vòng vòng mà chẳng buồn ghé vào một quán ăn nào. Anh lại tấp xe vào một quán cà phê nhạc, gọi ly cà phê đen, Thiệu Quân ngồi lơ đãng hút thuốc. Vô tình chủ quán lại mở đĩa nhạc với bài hát "Cà phê một mình"...
"Sáng nay mây giăng trên đầu.
Từng giọt cà phê ngọt đắng.
Biết em nơi đâu bây giờ, Em ơi, em ơi...".
Giọng hát của nam ca sĩ réo rắt như lòng Thiệu Quân đang thấp thỏm, băn khoăn. Bất chợt, anh nhìn qua bên kia đường, bóng Trung Thu đang lướt qua rất nhanh, có lẽ như cô đang từ trong quán ăn vừa đi ra vậy.
Để anh đợi trong khi cô lại đi ăn một mình. Thiệu Quân thắc mắc, anh nhất định phải hỏi cô lý do...Nghĩ vậy nên Thiệu Quân gọi tính tiền và định chạy theo Trung Thu, nhưng cô đã không đứng lại mà cô có vẻ như bước gấp hơn. Và anh chàng nọ cũng không đuổi theo mà đi về phía khách sạn gần đấy. Thiệu Quân trố mắt khi nhận ra anh chàng nọ là Vũ Duy, là bạn trai của yến Linh.
Thiệu Quân lắc đầu suy nghĩ không biết có sự trùng hợp nào không? Anh bỗng ngồi trở lại ghế, và bưng ly uống nốt những giọt cà phê cuối cùng... Không còn cám giác thơm lừng mà là những giọt đắng đọng quanh đầu. Anh lái xe về công ty và đi lên phòng của mình. Trung Thu đang đứng đợi anh ở hành lang lối đi.
- Anh? Em đợi anh nãy giờ.
Thiệu Quân vẫn tỉnh như không:
- Hổng biết là em đợi anh hay anh đợi em đây!
- Em xin lỗi, vì sáng nay em có việc đi sớm nên không ở nhà chờ anh đến đón... Em vô công ty thì bác Bình nói anh đến rồi đi... em biết là anh tìm em.
Nhưng em không biết anh lái xe đi đâu. Thiệu Quân, anh đừng giận em nha...
Thiệu Quân cười cười:
- Anh đâu nhỏ nhặt vậy, chuyện cỏn con mà cũng giận em sao. Chắc em đã ăn sáng rồi chứ gì?
Trung Thu thành thật:
- Dạ chưa! Nhưng thú thật là em không thấy đói. không thấy muốn ăn chút nào cả.
Lòng Thiệu Quân như se cứng, buồn bã. Anh nhẹ giọng:
- Vậy mà anh cứ tưởng em đi quán ăn sáng rồi chứ. Anh cũng chưa ăn...
Nhưng có lẽ cũng giống em, anh không hề thấy đói...
- Không được! Anh có thói quen dùng bữa sáng rồi, anh không thể bỏ...
- Nhưng anh lại "no" đây nè!
Trung Thu khẽ nhìn khi nghe Thiệu Quân nói câu đó. Còn Thiệu Quân hỏi ngay:
- Sao em khóa máy anhgọi không được vậy?
- À, lúc tối ngủ em khóa, sáng chưa kịp mở.
Trung Thu định mở chiếc túi xách, cô bỗng giật mình nói nhỏ:
- Em đã bỏ quên máy ở nhà rồi.
Thiệu Quân thấy lòng đầy những câu hỏi thắc mắc. "Khóa máy, rồi lại quên mở máy và lại quên luôn nó ở nhà". Đây không phải là điều xảy ra đối với một người có tính cẩn trọng như Trung Thu.
Như vậy phải có một chuyện gì mới khiến cô mất tập trung như vậy. Nhưng anh đã chờ hoài ở cô một lời giải thích hợp lý về sự thất hẹn sáng nay nhưng không được. Cuối cùng, anh dịu giọng:
Đàn ông tụi anh chỉ một ly cà phê cũng đủ nạp năng lượng cho một ngày làm việc rồi, em đừng có quan trọng...
- Vậy em về phòng làm việc nhé.
- Ừ!
Thiện Quân cứ ray rứt, vì anh cho rằng Trung Thu nói dối. Trung Thu đã làm mất hết sự phấn chấn, hăm hở của anh, khiến anh không còn muốn báo tin vui là ba mẹ anh đã đồng ý cũng như lời mời cô đến dùng cơm gia đình:
􀃋 􀃋 􀃋 Ly bia sủi bọt tràn đầy ra bàn, Vũ Duy vẫn ngồi yên lặng và rót nếu như không có một bàn tay đã nắm tay anh giữ lại:
- Tôi ngồi cùng anh được chứ Vũ Duy.
Không cần nhìn Vũ Duy cũng biết là ai:
- Đừng có khách sáo nữa! Sao đến giờ cô mới chịu ra vậy Tố Tâm?
Tố Tâm cười tươi:
- Vì chuyện này chẳng quan trọng với tôi, tại sao tôi phải gấp gáp vội vàng.
Nghe thế, Vũ Duy cười khẩy:
- Thật sao?
Tố Tâm kênh kiệu đáp:
- Tố Tâm này là thế đó! Anh đừng ngạc nhiên làm gì?
- Nếu thế, Tố Tâm cần gì tìm tôi.
- Tôi có bảo là đi tìm anh đâu.
- Thế sao lại vào đây?
- Ở đây là quán bar, tôi không thể vào uống một ly rượu sao?
- Tất nhiên cũng có thể và không thể...
- Mà thôi... - Tố Tâm tỏ ra dân sành điệu, cô nói ngay - Tôi một ly Whisky!
- Dạ!
Anh bồi bàn rút lui. Vũ Duy nhìn Tố Tâm. Quả thật anh đang thắc mắc trong lòng:
Cô gái này nghĩ gì? Anh không tin Tố Tâm lại dễ dàng để mất Thiệu Quân trong tay một cô gái với thân phận nghèo hèn kém xa Tố Tâm đến nhự vậy?
- Anh đúng là một "thở săn" có tài Vũ Duy ạ! Săn được toàn là những thứ "quý".
Vũ Duy đáo để nói:
- Còn Tố Tâm "câu" cũng rất tài.
Tố Tâm thản nhiên cần chiếc ly xoay xoay trong tay. Cô hiểu cụm ý của Vũ Duy và với cô, anh chàng này không bao giờ nằm trong tầm ngắm của cô.
- Yến Linh thế nào rồi?
Bất ngờ Tố Tâm đặt câu hỏi, Vũ Duy tự đắc:
- Yến Linh chẳng vấn đề gì cả...Linh mê tôi như điếu đổ, cô ấy sẽ không tin nếu Tố Tâm nói xấu tôi.
- Lầm rồi Vũ Duy ạ! Tôi chẳng hơi sức đâu xía mũi vào chuyện người khác.
Vả lại, tôi với anh đâu phải là địch thủ mà tôi phải "đấu".
- Công nhận Tố Tâm lúc nào cũng bản lĩnh.
- Chẳng phải anh và "họ" đã dạy cho tôi sao?
- Không dám! Không dám!
Cả hai bật cười và cũng nâng ly với những câu chuyện rời rạc không đầu không đuôi. Cuối cùng khi Vũ Duy uống khá nhiều bia, Tố Tâm bắt đầu đi đòn tâm lý.
- Kể ra cũng thật khó xử cho anh sau này Vũ Duy há! Phải gọi người yêu bằng chị.
Vũ Duy cười kha khả:
- Anh mà yêu con nhỏ cù lần đó à? Tố Tâm tưởng tượng hay quá.
Tố Tâm vờ hỏi:
- Không yêu mà xía vào chuyện cô ta với Thiệu Quân làm gì?
- Tất nhiên không muốn chung nhà với cô ta, cũng không muốn cô ta sống êm đềm hạnh phúc với giám đốc Thiệu Quân giàu có.
- Để một mình anh hưởng hả?
Vũ Duy ra vẻ công bằng:
Anh muốn em cùng hưởng. Anh với Yến Linh, em với Thiệu Quân.
Tố Tâm bĩu môi:
- Làm như anh tốt dữ!
Vũ Duy cười khả ố:
- Chứ sao cưng! Dù gì chúng ta cũng là tình cũ, và bây giờ lại cùng lọt vào một chỗ...giàu.
Tố Tâm kênh kiệu:
- Anh làm như tôi cần cái chỗ giàu...đó vậy. Ba mẹ tôi còn hơn họ nhiều.
- Anh biết! Nghĩa là em chỉ cần Thiệu Quân thôi chứ gì?
vừa nói, Vũ Duy vừa nháy nháy mắt với Tố Tâm, rồi tiếp tục tung đòn tâm lý:
- Cần thì phải giành lại.
Tố Tâm tỏ vẻ sành điệu, cô bưng ly Whisky lên uống, và nói với Vũ Duy bằng giọng tự tin:
- Thiệu Quân là của tôi thì phải là của tôi thôi.
Vũ Duy khích bác:
- Tất nhiên! Nhưng nếu em không giành thì làm sao giữ được hắn ta.
Tố Tâm hơi bực dọc:
- Tôi biết phải làm gì, anh không phải nhắc.
Vũ Duy nhếch môi cười đểu:
- Nhắc chỉ là "chuyện nhỏ". Mà ngay đến cả "chuyện lớn" nếu em cần Vũ Duy này giúp đỡ, anh cũng xin sẵn sàng.
- Anh làm gì giống tên nô lệ van xin quá vậy?
- Trong tình yêu người ta có thể làm nô lệ.
- Ôi anh cải lương từ khi nào vậy?
Vũ Duy lặp lại:
- Anh hứa giúp em thật mà! Em định làm gì nè?
Nhếch môi, Tố Tâm cười nhạt:
- Phải có lợi cho anh chứ gì?
Vũ Duy buông gọn:
- Cả hai cùng có lợi!
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh tốt với tôi chứ.
- Thì anh lo cho em.
- Lo gì hả?
Vũ Duy tỉnh bơ:
- Giúp em đoạt lại Thiêu Quân chứ anh cũng tức lắm đó.
Tố Tâm hừ mũi:
- Anh mà tức gì?
- Thấy em không được sủng ái.
Rồi như muốn trêu tức Tố Tâm, Vũ Duy nói thêm:
- Em xinh đẹp cao sang quý phái như thế này mà để thua một con bé lọ lem quê mùa? Chẳng lẽ Thiệu Quân lại có mắt như mù vậy sao?
Tố Tâm ấm ức với vẻ cao ngạo:
- Chẳng qua anh Thiệu Quân muốn "thử" bông hoa đồng nội mà thôi.
Cảm thấy khó chịu Vũ Duy cựa quậy trên ghế. Chính anh mới là người được thử trước mùi hương của anh hoa đồng nội mộc mạc. Nhưng anh đã bỏ lỡ cơ hội, anh chê Trung Thu cù lần, quê mùa, lọ lem, lọ nồi... nhưng thật ra anh biết cô ta còn trinh trắng.
Vũ Duy hầm hực tiếc nuối. Lẽ ra Trung Thu phải là của anh, êm dịu, nóng bỏng trong tay anh. Đã bao cô gái đi qua cuộc đời Vũ Duy rồi, bây giờ anh mới thấy mình vẫn khát khao thứ hương thơm của cánh hoa đồng nội, thanh tân, cái vẻ ngơ ngác của con nai vàng:
Trung Thu!
Và giờ thì tự ái của thằng đàn ông khiến Vũ Duy chỉ muốn chiếm đoạt cho được Trung Thu, muốn giày vò cô cho hả sự tức tối.
Đừng tưởng Vũ Duy này yêu Trung Thu mà ghen với Thiệu Quân! Không yêu, không ghen, nhưng cần phải chiếm cho được... chỉ thế thôi!
Nhưng cứ nghĩ Trung Thu thuộc về kẻ khác là Vũ Duy muốn điên tiết lên.
Mải suy nghĩ nên Vũ Duy lặng thinh. Thấy anh ngồi im, Tố Tâm lại cất tiếng hỏi:
- Thế nào, anh thấy tôi nói có đúng không?
- Đúng gì?
Vũ Duy chợt hỏl rồi như hiểu ỷ Tố Tâm, anh tỉnh rụi:
- Hoa đồng nội hay kiêu sa gì thì con ong cũng đã tỏ đường đi lối về.
Tố Tâm nhìn anh một cách châm chọc:
- Rành dữ vậy "cha"?
- Thì anh là...
- Con ong hả?
Tố Tâm ngắt lời Vũ Duy rồi phán:
- Anh cũng ghê thật!
Vũ Duy đầy vẻ tự hào:
- Đàn ông mà em!
- Thiệu Quân chắc chắn không phải hạng người như anh đâu.
vũ Duy trơ tráo:
- Bởi vậy, em hãy giữ Thiệu Quân lại đi. Tội nghiệp hắn, cặp bồ với cô ta cũng chỉ hưởng của thừa của thiên hạ mà thôi.
Tố Tâm bực dọc:
- Thật đáng đời cho Thiệu Quân...Vậy mà anh ấy đâu thèm biết.
Vũ Duy cười khẩy:
- Vì vậy, em phải cần cho anh ta biết "chân tướng".
- Chắn chắn rồi!
Vũ Duy tò mò:
- Em định lảm thế nào hả Tố Tâm?
Tố Tâm nghiêm mặt:
- Chuyện của riêng tôi. Bí mật!
Dù không biết Tố Tâm sẽ làm gì, nhưng Vũ Duy lại căn dặn:
- Nhớ đừng cho Yến Linh biết nha em!
Tố Tâm cưởi mũi:
- Chuyện của anh tôi chẳng thèm xía vào đâu.
Vũ Duy búng ngón tay:
- Tốt! Chúng ta phải yên lật bí mật. Kể cũng buồn cười khi phải xem như không quen biết để trở thành một nhà.
Tố Tâm nhìn Vũ Duy nghiêm nghị:
- Đúng thế! Và nên nhớ tôi là chị dâu anh, nha Vũ Duy!
Vũ Duy cười hô hố:
- Chị dâu thì mặc chị dâu, anh vẫn ôm ấp như thường.
Tố Tâm đỏ mặt, cô trừng mắt như đe dọa rồi đập vai Vũ Duy:
- Anh đừng nói bậy! Tôi ghét những câu nói hàm hồ đó lắm nha.
- Bộ không có sao?
- Chuyện xưa rồi, tôi đã cho vào quên lãng.
- Nhưng anh vẫn nhớ!
Tố Tâm phẩy tay:
- Cuộc chơi giữa anh và tôi đã tàn. Anh đã có Yến Linh, làm ơn đừng có nói năng bậy bạ lộn xộn kiểu đó nữa!
OK! Để cho em "chống lầy" với Thiệu Quân, nếu không thì ế mất.
Sầm mặt trước câu nói quá đỗi vô duyên của Vũ Duy nhưng Tố Tâm cố nén giận. Cô chẳng thèm quan tâm đến Vũ Duy, cả lời nói của anh ta...
Tố Tâm đã có kế hoạch riêng cho mình. Tất nhiên nhờ anh ta mà cô biết mình phải làm gì.
Ra đến Vũng Tàu đi dạo biển gặp gỡ Vũ Duy và cũng đi chơi thoải mái rồi, Tố Tâm thản nhiên đến nhà Thiệu Quân.
Chẳng thèm giận hờn, chẳng trách móc Thiệu Quân, Tố Tâm vẫn giữ thái độ vui tươi.
Bước vào biệt thự "Đoàn Gia", vừa trông thấy Yến Linh, Tố Tâm xởi lởi:
- Kìa, Yến Linh chuẩn bị đi đâu mà diện đẹp vậy?
Yến Linh Thấy Tố Tâm ra đây thì ngạc nhiên vô cùng.
- Ủa? Chị mới ra hả? Có hai bác đi cùng không?
Quay quay chiếc túi xách, Tố Tâm mỉm cười:
- Chị ra chơi có một hà! Nhưng coi bộ đến không đúng lúc rồi, Yến Linh sắp đi chơi hả?
Yến Linh cười rạng rỡ:
- Chủ nhật nghỉ mà chị đi chơi với chàng.
- Ừ phái đấy! "Ngày chủ nhật ngày của riêng mình mà".
Thấy Yến Linh đối đáp mà mắt cứ liếc nhìn vào chiếc đồng hồ nơi cổ tay, Tố Tâm chép môi:
- Thật là tiếc cho chị ghê, chị đến không đúng lúc, không có Yến Linh ở nhà để trò chuyện.
Yến Linh cười trêu:
- Xí! Chị làm như em là đối tượng trò chuyện của chị vậy?
- Chứ ai?
- Ông anh Hai!
- Ông anh Hai quý hóa của em có nhà không nhỉ?
- Đi chơi rồi!
Yến Linh liền sốt sắng:
- À! Hay là em điện cho anh Quân về báo là có chị ra chơi nha.
Xua tay, Tố Tâm nói:
- Thôi được rồi! Không cần phải quan trọng vậy đâu, chừng nào anh Quân về cũng được, chị ở đây suốt mà.
Yến Linh nháy mắt:
- Vậy hả! Hay là chị đi chơi với em.
Không dám làm kỳ đà đâu! Đi với chàng dám rủ chị theo...Nè, nhỏ không sợ à?
Yến Linh ngây thơ:
- Ối, không có chuyện đó đâu! Kép của em rất đàng hoàng. Mà chị quên Vũ Duy rồi à? Ảnh rất bặt thiệp.
Tố Tâm giả lả:
- Chị chị đùa!
Yến Linh lại liếc đồng hồ rồi rối rít:
- Chị ở nhà trò chuyện "đỡ" vởi ba mẹ em nghe! Bye nhé chị Tâm.
- Ừ! Chúc em đi chơi vui vẻ.
Tố Tâm nói nhanh khi Yến Linh phóng xe ra ngoài.
Ông bà Thiệu Minh nãy giờ ở trên lầu đã được người làm thông báo, nên đã xuống phòng khách đón Tố Tâm. Cô cũng rất tự nhiên xem mình như người trong nhà nên vừa gặp ông bà, cô đã vui vẻ và ngọt giọng:
- Ngày nghỉ hai bác không đi chơi đâu sao?
Bà Minh nói nhanh:
- Đi chơi là bọn trẻ các con, chứ hai bác già rồi còn đi chơi gì nữa.
Tố Tâm ra vẻ tâm lý:
- Già cũng có niềm vui của tuổi già chứ bác. Ba mẹ con vẫn thường đi ăn và đi chơi riêng vào những ngày cuối tuần đó.
Ông bà Minh đang rất ngượng trước Tố Tâm, nhưng thấy cô có vẻ bình thản không giống như lần trước đùng đùng nổi giận xách giỏ đi về nên cũng hơi ngạc nhiên.
Bà Minh trả lời Tố Tâm xong thì đưa mắt nhìn chồng. Ông Minh xen vào bảo Tố Tâm:
- Ngồi đi cháu! Ủa, mà cháu ra sao không? chịu báo trước với hai bác để bác bảo tài xế đi đón.
Tố Tâm buông gọn:
- Con có báo trước, anh Thiệu Quân cũng chẳng thèm ở nhà.
Bà Minh tặc lưỡi:
- Thằng Thiệu Quân nó làm cho hai bác ái ngại với con hết sức. Còn anh chị Bách nữa...
Tố Tâm nhỏ nhẹ:
- Có chi đâu bác. Anh Quân không thích con thì con chịu vậy.
Ông Minh hỏi dồn:
- Nghĩa là con không giận thằng Quân?
Tố Tâm nhìn ông bà Thiệu Minh rồi chớp mắt:
Con tin là có ngày anh Quân sẽ nghĩ lại mà đón nhận tình yêu của con dành cho ảnh là chân thành.
Bà Minh buông tiếng thở nhẹ:
- Bác cũng tin như vậy. Cái thằng...Có thể bây giờ nó cạn nghĩ vì nông nổi.
Ông Minh như than vãn:
- Tuổi trẻ các cô cậu không biết đâu mà nói, hở chút là bảo do tình yêu...
Tố Tâm trầm giọng:
- Con thật lòng yêu anh Quân mà anh ấy thì... yêu người khác, đúng là ông trời đang trêu chúng con.
Ông Minh nhăn trán:
- Bác đâu có nghĩ thằng Quân như vậy...dám cãi...
- Bất chợt, TốTâm tươi tỉnh lên. Cô không thể để cho ông Bà Minh thấy mình trầm tư khó chịu. Cô cất giọng trong trẻo:
- Mà thôi, nều con với anh Quân không có duyên số thì đành vậy. Giữa hai gia đình chúng ta cũng không cần phải ái ngại gì hết, nha hai bác!
Bà Minh ân cần:
- Bác mong con sẽ tìm được người vừa ý hơn cả thằng Quân! Bác tiếc là con không được làm dâu của bác.
Tố Tâm vui vẻ bảo:
- Chuyện đó tính sau! Nhưng con có đề nghị thế này...
Ông Minh nhìn Tố Tâm:
- Đề nghị gì hả cháu?
- Không có chuyện để làm con dâu, con xin hai bác cho con làm con gáu vậy.
Bà Minh reo lên:
- Ồ, thế thì còn gì bằng! Gia đình hai bác sẽ có thêm cô con gái Tố Tâm xinh đẹp này nữa thì vui biết chừng nào đây. Cám ơn con, Tố Tâm ạ!
Ông Minh phụ họa:
- Vậy từ nay nhà ta có hai cô con gái rồi. Chà, chắc là sẽ nhõng nhẽo lắm đây.
Giọng Tố Tâm nhõng nhẽo thật:
- Bác nói thế chứ con ngoan lắm... hổng có vậy đâu.
Ông Minh cười khà khà:
- Phải gọi là ba mẹ chứ con gái Mắt Tố Tâm sáng Iên:
- Vâng, thưa ba mẹ.
Bà Minh nhẩm tính:
- Để xem con với Yến Linh ai lớn hơn. Tố Tâm láu táu:
- Dĩ nhiên con lớn hơn Yến Linh, để con làm chị Ba.
Ông Minh đồng tình:
- Ừ, phải như vậy! Không là chị dâu thì là chị gái.
Tố Tâm tíu tít ôm hôn ông bà Minh thật kêu:
- Hoan hô ba mẹ?
Ông bà Thiệu Minh như vừa trút được gánh nặng và cảm thấy vui lây theo cô con dâu hụt sẽ trở thành cô con gái này.
Bà Minh vuốt tóc Tố Tầm:
- Là con gái thì ba mẹ sẽ gả chồng cho con nghe!
Tố Tâm nũng nịu:
- Mẹ cứ lo xa, con chưa đâu. Lo cho anh Quân và Yến Linh trước, mẹ nhé.
Bà Minh cười bằng mắt:
- Rồi cũng tới con hà!
Ba người cùng cười xòa. Ông Minh liền nói:
- Tôi thấy có một chuyện trước mắt đang cần phải lo đó mình à.
Bà Minh khẽ hỏi:
- Chuyện gì hả mình?
- Thì chuyện ăn mừng nhà có thêm cô con gái.
- À há! Ông nói tôi mới nhớ! Chờ hai đứa con về, gia đình cùng đi ăn nhà hàng...
- Có lẽ phải có buổi tiệc chu đáo hơn. Còn bây giờ con gái ăn cơm đỡ với ba mẹ vậy.
Tố Tâm ngoan ngoãn một cách liến thoáng:
- Xin tuân lệnh!
Sực nhớ, bà Minh hỏi Tố Tâm:
- Ủa, con ra chơi mà đồ đạc hành lý đâu?
- Dạ, con ở khách sạn!
- Bậy không! Sao lại ở khách sạn chứ?
Mau mau đem đồ đến đây!
- Dạ, chiều con sẽ về lấy ạ!
Ông Minh căn dặn:
- Từ bây giờ con đã là con gái của ba mẹ, ngôi nhà này có phòng dành sẵn cho con, con cứ ở đây bất cứ lúc nào.
Tố Tâm ngoan hiền:
- Dạ, con cám ơn ba mẹ.
- Cô rất vui vì vẫn là người nhà của Thiệu Quân, ở trong cùng một nhà với Thiệu Quân.
Hãy mở mắt xem ai là người chiến thắng nhé Thiệu Quân...
Bữa cơm nhận thêm cô con gái chỉ có ông bà Thiệu Minh và Tố Tâm, nhưng diễn ra trong bầu không khí ấm cúng vui vẻ.
Bà Minh ân cần gắp thức ăn cho Tố Tâm.
- Ăn đi con?
Tỏ ra một đứa con ngoan hiền, Tố Tâm cũng tiếp thức ăn cho ông bà nhưng chỉ là hành động chiếu lệ và điều đó chỉ có cô mới biết. Bởi đầu óc Tố Tâm đang nghĩ đâu đâu.Được làm cô gái nuôi, Tố Tâm vui cười giả lả với ông bà Minh, nhưng vẫn cay cú vì Thiệu Quân. Nghĩ đến anh và Trung Thu đầu cô như bốc lửa. Hôm nay chủ nhật nghỉ thật rảnh rang, giờ này chắc hai người tình tứ bên nhau?
Nhà hàng, quán bar, vũ trường, Vũng Tàu cũng như Sài Gòn có thiếu thứ gì đâu. Mà không chừng là ở khách sạn cũng nên.
Hưởng của thừa của thiên hạ chứ cô ta có còn thanh tân đâu mà ham. Tố Tâm lại nhớ đến lời của Vũ Duy - kẻ ăn chơi phóng đảng. Cô với anh ta cũng một thời thích thì xả láng, chán nhau rồi buông ra, đương ai nấy đi, chẳng ràng buộc. Cô chưa bao giờ nghĩ đến hôn nhân với Vũ Duy.
Thế nhưng với Thiệu Quân, cô muốn có một ông chồng và một cuộc hôn nhân thật sự. Phải cho mọi người thấy Tố Tâm này là phu nhân giám đốc có cơ ngơi ở Vũng Tàu. Phải cho mọi người thấy Tố Tâm là một người vợ với một mái gia đình hạnh phúc. Điều đó cô không muốn chờ đợi lâu nửa.
Người phụ nữ phải biết chớp thời cơ cho mình. Thời cơ đang đến với Tố Tâm ngon lành bỗng nhiên bị kẻ khác cướp có tức không chứ. Tố Tâm sẽ không bao giờ để mết thời cơ của chính mình.
Đang ăn cơm, bất chợt Tố Tâm cất tiếng hỏi:
- Chủ nhật, anh Quân đi chơi suốt cả ngày hả ba mẹ?
Ông Minh đáp:
- Cái thằng, nó đi có biết đâu mà nói.
- Ở Vũng Tàu có điểm nào "hấp dẫn" anh ấy dữ vậy cả?
Bà Minh cười:
- Thì chỉ có dạo biển lòng vòng chứ đi đâu nữa.
Nhưng rồi bà phân bua thay cho Thiệu Quân:
- Nói vậy chứ nó đi một chút cũng về chứ không đi suốt đâu con ạ.
Biển Vũng Tàu! Tố Tâm giờ mới nhớ.
Ăn cơm xong Tố Tâm nói với ông Minh về khách sạn lấy hành lý rồi trở lại.
Tố Tâm hóa trang ăn mặc khác Tố Tâm thường ngày, với chiếc mũ rộng vành loại mũ rơm của những du khách đi dạo biển, nhưng lại đeo kính đen và khẩu trang che kín mặt, nàng ung dung xách máy ảnh ra biển.
Không gặp may như lần trước khi cô gặp Vũ Duy và Yến Linh tắm biển. Tố Tâm ngồi ở một góc khuất gờ đá quan sát khắp bãi biển và những người tắm biển hằng giờ mà chẳng thấy họ. Chờ đợi chán nản, Tố Tâm muốn về. Cô còn ở Vũng Tàu, còn ra biển dài dài nhất định sẽ chụp được họ.
Vừa định đi về thì Tố Tâm chợt trông thấy Trung Thu và Thiệu Quân đi tới, tay trong tay mới tình tứ làm sao. Hồng cầu trong người Tố Tâm sôi sục lên, khắp người nóng ran, tức phát no!
Người đi bên cạnh Thiệu Quân phải là Tố Tâm kiêu sa này chứ không phải con bé lọ lem của Vũ Duy đáng ghét đó.
Cố trấn tĩnh vì cơ hội bằng vàng đã đến, Tố Tâm đưa máy ảnh lên nhá liên tục. Cô sẽ có ảnh Trung Thu trong tay, Tố Tâm còn đưa cả chiếc điện thoại di động lên quay phim nữa. Đừng tưởng Tố Tâm thích nhìn cảnh hai người say đắm bên nhau nhé Thiệu Quân. Anh cao ngạo quá mà lại vớ một con bé nhà quê chẳng đáng một xu.
Làm xong những việc cần thiết, Tố Tâm rời khỏi bãi biển. Ở đây làm chi, cô đâu phải là kẻ nhàn du ngắm cảnh dạo chơi. Ở đây nhìn thấy họ âu yếm cô càng thêm ngứa mắt. Tố Tâm còn có việc phải làm.
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt