As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
goài sân gió lộng thật mát, ông Minh ngồi bên bộ ghế mây đặt ở góc vườn.
Bộ ghế mây này Thiệu Quân đã đặt mua ở thành phố Hồ Chí Minh, với những hoa văn rất đẹp và vô cùng tinh xảo, chứng tỏ trình độ kỹ thuật của ngành thủ công mỹ nghệ ở nước ta đã đạt đến một đỉnh cao.
Bàn tay con người quả thật là tài giỏi, khéo léo, điêu luyện đến không ngờ.
Ông Minh cho rằng như thế! Cũng như khu vườn hoa nhỏ bé của nhà ông đây nè.
Đâu phải chỉ ở xứ sở nổi tiếng ngàn hoa như Đà Lạt mới trồng được các loài hoa lạ, quý mà ở Vũng Tàu, mảnh đết cát, đầy gió và nước mặn của biển thế này, khu vườn của ông lại giống như một vườn hoa Đà Lạt được thu nhỏ lại với đủ loại hoa kiểng, đủ màu sắc và đủ những mùi hương hòa quyện lại với nhau.
Ông Minh rất tự hào về vườn hoa của mình, bởi vì những người bạn, những vị khách tới nhà ông đều thốt lên câu trầm trồ khen ngợi:
- Đứng ở Vũng Tàu mà cứ ngỡ đứng giữa rừng hoa Đà Lạt ấy. Nhưng tất cả điều đó có thể nói là nhờ công lao chăm sóc, sự cần mẫn của ông Hai một người quản gia trung thành, thân tín lâu năm của gia đình ông. Chứ nếu không, thì làm sao có được khoảng sân vườn đủ hoa đẹp như thế này.
- Ba uống cà phê không, để con nói chị Khuyên mang ra nhé!
Ông Minh lắc đầu:
- Ba uống trà được rồi. Dạo này huyết áp ba không tốt nên ba "cứ" cà phê luôn. Những người làm kinh doanh áp lực lúc nào cũng nặng nề cả. Con nên nhớ và giữ gìn sức khỏe của mình đó.
Thiệu Quân đáp ngoan ngoãn:
- Dạ, con biết mà ba.
- Con biết nhưng ba thấy con lo gì cả.
- Con không sao đâu ba ơi!
Ông Minh hóm hỉnh:
- Đối với con, ba mẹ còn phải lo nhiều thứ lắm đó.
- Ba mẹ lo gì hở?
Ông Minh cười:
- Thì còn chuyện gì ngoài chuyện hôn nhân của con nữa chứ.
Thiệu Quân lè lưỡi:
- Trời! Ba mẹ làm như con "ế" rồi vậy?
- Rõ ràng như thế chứ còn gì nữa. Tuổi của con không "ế" thì là gì? Quá "đát" bây giờ. Quân à! Con nên nghe lời ba mẹ có hiểu không?
- Con lúc nào cũng nghe lời ba mẹ hết mà.
- Tốt! Vậy thì ba mẹ sẽ nói với hai bác Bách để tiến hành ngay.
Thiệu Quân giật nảy mình:
- Hả! Ba nói gì vậy?
- Con vừa bảo luôn nghe lời ba mẹ mà.
- Nhưng con...
- Hổng nhưng nhị gì hết. Lần này ba mẹ bắt con phải sớm cưới vợ. Có như vậy, ba mẹ mới yên tâm, mới thảnh thơi mà an hưởng tuổi già... để mà ẵm bồng cháu nội. Nhà mình thiếu tiếng khóc trẻ con lâu lắm rồi, con có biết không?
Giọng Thiệu Quân tỉnh bơ:
- Chỉ mình Yến Linh mè nheo dỗ hổng nổi rồi ba còn đòi gì nữa? Tiếng khóc của nó còn lảnh lót hơn nữa kìa.
- Đừng có đánh trống lảng, con biết ba nói gì mà. Con quên Thiên Ngân được rồi và con ấn tượng với "con gái" bao nhiêu năm nay như thế cũng là đủ rồi. Đã đến lúc con phải nghĩ đến chuyện lập gia đình rồi Quân ạ.
Quân cười buồn:
- Chuyện Thiên Ngân đã thành dĩ vắng, thành tro bụi từ lâu rồi, sao mọi người lại cứ nghĩ con vì tình yêu đó? Con đâu chung thủy và cao thượng như vậy.
- Thế thì tốt! Con nói được thì nên làm được. Ba muốn con cưới Tố Tâm con gái bác Bách.
Thiệu Quân nhăn:
- Con sẽ cưới vợ nhưng chưa phải lúc này.
- Vậy là lúc nào hả? Con không thịch phụ nữ coi trọng danh vọng và sự nghiệp, thì ba thấy con nên chọn Tố Tâm. Bác Bách không chỉ là chỗ bạn bè thân tình mà bac ấy còn là người ân của ba nữa.
- Ân nghĩa thì trả bẳng ân nghĩa, chẳng lẽ ba bắt con phải lấy tình để trả sao?
- Cũng đúng thôi vì tình và nghĩa muôn đời vẫn đi đôi với nhau. - Ông Minh đùa giọng.
Thiệu Quân thộn mặt ra. Ông Minh bỗng nghiêm giọng:
- Đừng nói với ba là con từ chối Tố Tâm vì có tình ý với con nhỏ thư ký của công ty đó nhé!
Đôi mắt Thiệu Quân trố lên kinh ngạc:
- Ai nói vđi ba chuyện vớ vẩn đó vậy?
- Con không cần biết ai nói, mà con chỉ cần đừng làm những chuyện đó.
Thiệu Quân bực dọc:
- Ba à? Con lớn rồi, con biết tự quyết định cuộc đời con. Con xin ba mẹ đừng có can thiệp vào chuyện hôn nhân không tự nguyện.
Ông Minh như nổi cáu:
- Lý sự! Ở đó mà tự nguyện với không tự nguyện.
Ông đứng lên bỏ mặc Thiệu Quân với tâm trạng ngổn ngang rối bời lẫn bực dọc... Anh đá lung tung những hòn sỏi dưới chân để rồi vẫn không xua tan được cảm giác muộn phiền. Thiệu Quân liền lấy xe lái ra khỏi nhà. Chạy loanh quanh một hồi, Thiệu Quân bèn tấp vào một quán nhậu bên đường.
Sang đang ngồi trong quán vội vã bước ra:
- Anh Quân! Anh... đi uống rượu à?
Nhận ra Sang, Quân vui vẻ:
- Ừ! Sao cậu có vẻ ngạc nhiên thế? Bộ tôi không được đi uống rượu sao?
Sang cười:
- Thật tình, em không nghĩ anh có thể vào quán rượu đế thế này.
Vỗ lên vai Sang, giọng Quân buồn buồn:
- Bia hay đế gì cũng là một chất men cay...
- Anh đang buồn?
Thiệu Quân gật mạnh khi nghe Sang hỏi. Sang niềm nở kéo Thiệu Quân ngồi xuống đối diện với mình:
- Nếu vậy mời anh ngồi đây lai rai với em.
- Đồng ý! Không say không về! - Thiệu Quân nói to:
Sang thấy thái độ của Quân như vậy thì lo ngại vô cùng. Anh vốn rất trọng Quân, không phải vì do anh Mẫn (anh rể) nói, mà từ khi được vào làm ở công ty khí đất, Sang đã nhận ra điều đó. Thiệu Quân rất nguyên tắc và chuẩn mực. Như vậy hôm nay anh gặp phải chuyện gì buồn bực đây!
Chủ quán mang ly ra. Sang rót rượu cho Thiệu Quân xong, Quân đã nói ngay:
- Không ngờ tôi cũng giống như cậu, đi uống rượu một mình. Nhưng giờ thì có bằng hũu rồi Sang nhỉ?
Sang gãi gãi tai:
- Nhưng em khác anh! Em thường độc tửu như vậy lắm. Chỉ có anh là lần đầu.
Thiệu Quân cầm cốc rượu lên:
- Ừ? Lần đầu! Vợ chồng Mẫn thế nào rồi cậu Sang?
- Anh chị ấy cũng tạm được. Nhưng chị em mới sanh cháu bé nữa nên có phần lu bu:
- Cái gì! Họ lại thêm đứa nữa à? Cái thằng Mẫn này, sao lại hậu đậu quá nhỉ!
Sang trố mắt ngạc nhiên:
- Hả! Anh bảo gì cơ?
Thiệu Quân cười khà:
- Tôi quên! Cứ nghĩ cậu như nhóm bạn ngày xưa, Sang biết không, Mẫn nó cứ luôn tự hào và cho rằng:
"Mình đặng hào con không cần đặng hào của".
Sang cũng cười và đành chào thua ông anh rể quý hóa của mình...
Thiệu Quân bắt chuyện:
- Sang làm việc ở chỗ đó thế nào? Nếu có gì không hài lòng thì nói cho anh nhé!
- Ồ! Không có gì đâu anh Quân.
- Cậu có người yêu chưa? Sang lúng túng, miếng mồi gắp lên bị rớt trở lại.
- Em cũng không biết... Nhưng người ta chắc là không chọn em.
Thiệu Quân nói vu vơ:
- Có những chuyện đôi khi không phải là người trong cuộc lựa chọn.
- Anh muốn nói...
Thiệu Quân nâng cốc lên rồi cắt ngang:
- Thôi, anh em mình "dzô" đi! Gác bỏ mọi chuyện. Quên hết mọi chuyện!
Trong lúc hai anh em còn đang chén tạc chén thù thì có hai cô gái đi vào với vẻ rụt rè e ngại:
- Kìa kìa! Anh Hai kìa chị Tuyết ơi!
Rồi cô kéo bạn đi về phía bàn Sang ngồi. Trông thấy Thiệu Quân, Ngọc Liên reo lên mừng rỡ:
- Anh Thiệu Quân! Hóa ra bữa nay "rồng nhậu cùng tôm".
Sang mắng em:
- Tôm gì mà tôm! Tép còn chưa được nữa là.
Liên cười tỉnh bơ:
- Vậy thì con ruốc đi. Ruốc được chứ anh Ba?
Thiệu Quân chen vào:
- Cái cô bé này, lúc nào cũng thế! Sang này! Cậu cũng có uy nhỉ, nhậu cũng được người đi kiếm.
Ngọc Liên kênh kiệu:
- Sức mấy mà em đi kiếm ảnh! Em vì lo cho chị Tuyết...à quên nữa! Anh Quân ơi, để em giới thiệu nghe! Chị Tuyết cùng làm chung xí nghiệp với em, nhưng sau này có thể cùng nhà với em... Ái da!
Ngọc Liên kêu lên khi bị cái nhéo đau điếng của bạn. Nhìn Tuyết, Liên nheo nheo mắt đùa rồi nói giới thiệu tiếp:
- Chị Tuyết! Đây là anh Thiệu Quân giám đốc công ty dầu khí, đại ân nhân của gia đình em.
Thiệu Quân cốc đầu Liên:
- Giới thiệu gì mà nghe ghê quá vậy cô bé... mũi anh phồng lên gần bằng cái mặt rồi nè.
Tuyết thì nãy giờ bị động trước sự tấn công của bạn, giờ nghe giới thiệu đến Thiệu Quân cùng chức danh đó thì cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì ra anh là giám đốc chỗ con bạn tôi làm...
Thiệu Quân nhanh miệng:
- "Thu sầu" chứ gì? Và cô là "Tuyết lạnh" phải không?
Tuyết nhìn Thiệu Quân trân trối, vừa mắc cỡ. Còn hai anh em Sang, Liên nhìn nhau và nhìn hai người mà không hiểu gì cả...
Thiệu Quân lịch sự:
- Mời hai cô bé sang quán giải khát đi Sang. Ai để phụ nữ vào quán nhậu kỳ quá!
Tuyết từ chối:
- Thôi...tôi phải về! Tôi xin phép.
- Chị Tuyết về, em cũng về luôn. Nhưng chị phải kể vì sao anh Quân biết chị là "Tuyết lạnh" mưa giăng gì đó nha.
Quân khôi hài:
- Anh chỉ biết "Tuyết lạnh", chứ mưa giăng thì không...
- Anh... anh... Em ứ thèm nói chuyện với anh.
- Anh Quân chử đâu phải anh Ba đâu mà nhõng nhẽo, Liên ơi!
- Nhỏng nhẽo với anh lợi lộc gì? Em nhõng nhẽo với chị dâu tương lai sướng hơn.
Tuyết ngượng ngùng đỏ cả mặt mày, cô khều Liên:
- Mình không thích Liên nói đùa như thế.
Sang la em và nói với Tuyết:
- Xin lỗi Tuyết nha. Tính Ngọc Liên con nít lắm, bạ đâu nói đó... Tuyết đừng giận nha.
Tuyết không nói gì, cô khẽ chào và kéo tay Ngọc Liên rời khỏi quán. Hình như có vài đôi mắt tò mò nhìn theo họ.
- Ê, "Thu sầu"! Mày nói đi, sao ông giám đốc của mày lại biết tao là "Tuyết lạnh" chứ?
Bạch Tuyết đột ngột hỏi. Trung Thu cườ nụ:
- Mày giới thiệu thế nào sao lại hỏi tao?
- Hừ! Ổng biết từ đời nào, tao có nói gì đâu.
- Tao cũng thế thôi! Tao chưa hề nói gì đến "Tứ cô nương".
Bạch Tuyết thắc mắc:
- Quái lạ! Vậy sao anh ta lại biết nhỉ!
Chợt nhớ, Trung Thu quay nhìn Diễm:
- Hỏi nhỏ "Diễm xưa"... có lẽ rõ hơn.
Diễm giãy nảy:
- Ở hay! Tao đâu có nói gì? Chỉ là nói biệt danh không ngờ ổng thông minh ghê, vừa gặp biết ngay mày là "Tuyết lạnh". Có lẽ tại người mày toát ra hơi lạnh... quá rồi, Tuyết ạ!
- Mày còn dám nói...
Tuyết đập mạnh lên vai "Diễm xưa", cô bé la chí chóe...
Đột nhiên Diễm ngừng bặt tiếng la, giọng la vẻ bí mật:
- Công nhận ông giám đốc Quân đẹp trai quá xá, ổng đúng thật là đàn ông.
- Vậy chớ ông ta là đàn bà khi nào?
Lệ cắc cớ hỏi, Diễm cười cười, song cô nàng cũng đáp theo một cách huề vốn:
- Thì khi chưa đầu thai làm đàn ông.
- Hai con nhỏ này hết nói nổi... - Trung Thu la.
"Tuyết lạnh" chót chét:
- "Diễm xưa" có lý! Ông Thiệu Quân này đúng là mẫu đàn ông lý tưởng của con gái bọn mình đó nha.
Thu kênh mặt:
- Trừ tao ra!
- Nè, "Thu sầu"! Mày không đùa chứ? Lịch lãm, sang trọng, phong độ như vậy, lại còn là giám đốc một công ty lớn có tiếng tăm, chẳng lẽ mày không vọng tưởng sao?
- Một người hội đủ những điều kiện đó thì tụi bây nói đi. Đó có phải là người không buông thả tình cảm? Là một người chung thủy không?
Trung Thu nói điều đó khi nghĩ đến cô gái đẹp đi cùng gia đình anh hôm ở nhà hàng Trúc Nguyên, và cô còn tưởng tượng ra cô gái môi son má phấn khác khi ông giám đốc sẽ "đi vui vẻ" với các đối tác mỗi khi ký một hợp đồng...
Ba cô bạn Trung Thu nghe tuyên bố như thế thì đồng thanh nói:
- Mày nghĩ vậy cho nên mày cứ sẽ là "Thu sầu"!
"Mùa thu thưa nắng, gió mang niềm nhớ.
Trời chiều man mác buồn nát con tim Lệ sầu đẫm ướt tà áo trinh nguyên...".
Lệ vừa hát mầý câu đã bị Trung Thu đánh túi bụi...Trong lòng Trung Thu lại nghĩ:"Giá như các cô là tiểu thư khuê các không phải bươn chải với cuộc sống cơm áo gạo tiền thì vui biết mấy. Còn bây giờ nụ cười của các cô sẽ không thể nào trọn vẹn nổi. Nhất là với Trung Thu, cô còn một nỗi buồn mãi đeo mang và cô chỉ biết cách giữ cho riêng mình.
Trung Thu ngồi ngẩn đi khi chợt nhớ đến câu chuyện buồn đó, chỉ mới hơn một năm thôi. Thời gian không đủ để cho Trung Thu có thể cho vào quên lãng....Ngày hôm ấy khi Trung Thu đi học về, cô vẫn đi theo lối ngõ thông vào phòng khách thì cô nghe có tiếng xì xầm...Trung Thu không phải là người tò mò, nhưng cái tên "Trung Thu" của cô được lặp đi lặp lại khiến cho người vô tâm cũng phải chú ý. Trung Thu nép vào vách tường, cô nghe tiếng bác Vũ trai nói rất rõ:
- Đã đến lúc con phải trụ hình lại để làm ăn, con phải cưới vợ.
Tiếng của Vũ Duy (con trai ông Vũ):
- Chuyện đó thì không khó gì... Xưa nay ba vẫn cho rằng con ăn chơi lêu lổng, chứ thật ra con vẫn quan tâm đến cách làm ăn đó thôi. Ba cứ yên tâm giao cho con quản lý. Nhưng còn việc cưới vợ mà lại cưới con nhỏ Trung Thu đó thì không bao giờ.
- Con chê Trung Thu ở điểm nào chứ? Nó ngoan hiền, xinh đẹp, lại có ăn học cao, cuối năm nay nó đã tốt nghiệp đại học rồi.
Vũ Duy cười chế nhạo:
- Trời! Con nhỏ ấy mà ba bảo xinh đẹp thì mắt ba có vấn đề rồI! Xời ơi!
Quê trớt hà. Quê một cục luôn... còn việc học đó hả? Nếu không có gia đình mình bảo bọc, lo lắng thì liệu nó có kham để mà theo đuổi mấy năm trời nay không. Hay...
Ngừng lại Vũ Duy vừa cưởi vừa miệt thị:
- Hay là phải đi rửa bát đĩa, lau chùi toa- lét ở nhà hàng khách sạn cũng nên!
Trung Thu giận run nhưng cố mím chặt bờ môi và nín lặng. Bên trong, ông Vũ Duy cũng tức giận không kém, ông nói như là hét:
- Tao cấm mày không được xúc phạm đến Trung Thu.
- Con nhỏ đó là cái thá gì mà ba bênh vực dữ vậy? Nói thiệt, khi ba đem nó về cưu mang con đã không đồng ý, không ưa rồi. Nhưng thời gian đó con đi nước ngoài nên còn không có ý kiến, dù sao có nó trong nhà phục dịch cho ba mẹ vẫn hơn.
- Vũ Duy! Con thật là quá đáng! Ba đã từng kể ba mẹ Trung Thu là ân nhân của gia đình ta.
- Chuyện cũ rích như là trong truyện cổ tích.
- Ngày xưa, nếu không có anh chị ấy thì ba không có cơ nghiệp như ngày hôm nay. Bây giờ họ sa cơ, anh Quân lại mất đi, ba muốn lo lắng cho Trung Thu để đền đáp lại ơn nghĩa ấy...Ba đã hứa với vong linh anh Quân sẽ tác hợp lương duyên cho hai đứa.
- Nghĩa là con và cô ta phải ràng buộc với "hôn ước miệng" à? Ba ơi!
Chuyện hứa hẹn xưa rồi, giờ đã vào thời đại nào rồi chứ? Vay nợ thì phải trả.
Hồi đó ba mượn họ bao nhiêu, giờ mình có thể trả lại họ gấp đôi, gấp ba cũng được.
Trung Thu không còn can đảm đứng nghe câu chuyện hay đúng hơn là sự bất đồng của hai cha con ông Vũ. Trung Thu nhẹ gót quay ra khỏi nhà.
Con Kiki to lớn ngoài cổng rào lại vẫy đuôi mừng như khi Trung Thu đi vào nhưng nó tiu nghỉu và cảm thấy khác lạ khi cô không vuốt ve âu yếm nó như thường ngày. Đúng ra thì chỉ ít phút trước đây thôi, khi cô về cô thấy nó còn mừng rỡ lắm kia mà! Thế rồi sau đó, vì không muốn ăn bám vào gia đình họ Vũ, không muốn bị Vũ Duy coi thường, khinh rẻ, Trung Thu nhất quyết rời khỏi gia đình ông Vũ...Cô đã tự lập, tự mưu sinh bằng đủ mọi công việc nhưng cũng rất còn may là những việc thấp hèn như Vũ Duy nghĩ thì Trung Thu chưa nếm trải thật và Trung Thu đã lên rừng xuống biển cho tới ngày hôm nay là cũng vì lý do đó...
- Nè "Sầu"! Sao tự nhiên lại buồn hiu hắt vậy?
Tuyết bỗng đập mạnh lên lưng Trung Thu. Cô chống chế:
- Đâu có gì!
- Ở hay! Mày khóc à?
- Tại tao dụi mắt đó chứ.
Diễm hỏi:
- Tự dưng cái đi dụi mắt là sao?
- Có lẽ bị bụi.
- Hạt bụi đúng lúc! - Tuyết nói.
Bất chợt ngoài cổng có tiếng xe Honda dừng lại. Diễm nhìn ra thắc mắc:
- Ai tìm ai vậy cà?
Nghiêng đầu ra Lệ chép miệng:
- Lạ hoắc?
Nhưng Diễm đã reo lên:
- Linh thật? Nãy giờ mới nhắc đến giám đốc thì đã xuất hiện ngay. Ổng đi với ai vậy nhỉ!
Riêng Tuyết thì lúng túng khi thấy người hộ tống là Sang. Tuyết đứng im re, người tưởng chừng như bị đóng băng. Còn Trung Thu thì mặt nghiêm nhưng không biểu hiện điều gì...Cô lịch sự đi mở cổng:
- Chào giám đốc, chào anh!
Thiệu Quân cười:
- Đây là Sang, bạn "Tuyết lạnh". Còn tôi Trung Thu không bỏ cách chào khách sáo đó được sao?
Diễm nhéo mạnh vào vai Tuyết:
- Thì ra là mày... giấu kỹ vậy "Lạnh"?
- Mời hai anh vào? Vậy là anh Sang đến tìm Tuyết hả?
Sang đính chính:
- Không phải tôi, mà là anh Quân. Anh ấy nhờ tôi dẫn đến đây thôi.
- Ai tìm ai cũng được, cái cậu này!
Hai ngưới đàn ông - bốn cô gái nhưng họ lại chẳng có gì để nói. Tuyết mặt đỏ như quả gấc bởi sự "viếng thăm" đột ngột này.
- Công ty có việc đột xuất, tôi muốn trao đổi với Trung Thu nhưng không biết liên lạc cách nào đành phải nhờ Sang dẫn đến đây.
- Thế à!
Nghe Thiệu Quân nói, Trung Thu đã buột miệng ngay. Không ngờ Thiệu Quân phản ứng cũng thật thấy ghét.
- Vậy em tưởng gì?
Thu cáu kỉnh:
- Tôi không tưởng gì hết.
- Hai anh uống nước.
Diễm đặt hai ly trên bản, nói tiếp:
- Ở đây chỉ có nước lọc tinh khiết.
- Cám ơn! - Quân đáp.
Trung Thu nghiêm nghị:
- Anh cần tôi báo cáo về chuyện gì? Nói đi!
- Hợp đồng 03- 78 trục trặc, tôi muốn xem lại. Hồ sơ ở phòng vi tính nên phiền em đến đó giúp tôi.
Trung Thu lo lắng:
- Có vấn đề thật sao? Anh Quân, có nghĩa là hợp đồng phải hủy à?
- Cũng chưa chắc! Tôi muốn xem kỹ lại.
- Được, để tôi đến mở máy cho anh xem.
Trung Thu nhiệt tình vì công việc, cho nên cô quyết định rất nhanh.
- Anh chờ tôi thay đồ, chỉ năm phút thôi...
Trung Thu biến mất khi vừa nói xong câu nói đó.
Sang đến bên Thiệu Quân, nói khẽ:
- Anh đi cùng cô ấy. Em về nhé.
Quân cắc cớ:
- Không rủ Tuyết đi chơi à? Lúc nãy cậu bảo...
Sang ranh mãnh:
- Công việc cho anh mới là chủ yếu, em 'chầu rìa" thôi!
Quân cười:
- Nếu không phải tới công ty vì công việc gấp, tôi sẽ cho cậu là "chầu kem".
chứ không phải "chầu rìa".
Nhưng Sang lại không về được khi Thiệu Quân chở Trung Thu vào công ty thì Sang bị các cô này tra khảo một trận...
Hai hôm sau, Trung Thu vẫn đi làm việc như bình thường và cô được lệnh lên phòng giám đốc gặp Thiệu Quân.
Trao cho cô một chiếc hộp, Thiệu Quân hạ giọng:
- Nhân viên quan trọng như em cần phải có di động mới được. Đây là "tài sản" của em, hãy nhận lấy!
- Nhưng tôi...
Hiểu ý Trung Thu, Quân nhẹ giọng:
- Yên trí đi! Lương em sẽ bị trừ kể từ tháng sau.
- Một kiểu áp đặt!
Trung Thu nói vu vơ, nhưng Quân thì đã nghe, anh cười hỏi:
- Nhưng không phải là quá đáng chứ?
- Không cho người ta cơ hội chối từ thì không quá đáng sao?
- Trái lại, tôi cho rằng việc này chính đáng.
Trung Thu thỡ nhẹ:
- Với tôi vẫn là sự ép buộc. Nhưng thôi được vì công việc tôi sẽ nhận vậy.
Thiệu Quân bình phẩm:
- Trung Thu khó tính quá.
- Cám ơn anh đã nhận xét.
Thiệu Quân bồi thêm:
- Con gái mà khó tính quá sẽ không hay.
Thu nhếch môi:
- Vậy à!
- Tôi nói vậy mà em chẳng tự ái sao?
- Tự ái ư? Tôi không hiểu.
Thu nhún vai. Thiệu Quân bật cười:
- Thế mà mọi người lại bảo tính cô tự ái ngút trời ấy.
Trung Thu mím môi. Thì ra nãy giờ anh chàng giả vờ để trêu chọc, cũng may Trung Thu đã không đúng chỗ. "Anh thua tôi rồi nhé Thiệu Quân!". Trung Thu nhủ thầm.
Ngó Thiệu Quân, cô trả đũa:
- Như thế anh đã thấy rằng tôi biết đặt tự ái đúng lúc đúng chỗ, đúng nơi rồi chứ?
Nở nụ cười trên môi, Thiệu Quân không trả lời. Anh xoay xoay cây viết trên đầu những ngón tay giống như là một diễn viên xiếc đáng làm trò biểu diễn trên sân khấu.
Một lát sau, Trung Thu rời khỏi phòng giám đốc. Cô gặp Thanh Liêm, giọng anh ta chẳng vui vẻ tí nào:
- Cô đến gặp riêng giám đốc chi vậy?
Trung Thu khó chịu:
- Tôi phải báo cáo với anh nữa sao?
Thanh Liêm cao giọng:
- Tất nhiên, vì tôi là trưởng phòng nhân sự.
Trung Thu mai mỉa:
- Anh quản lý "nhân sự" chặt chẽ nhỉ!
- Cô nói thế là ý gì? Đừng có mượn gíám đốc làm "ô dù" cho mình.
- Anh nói nghe thật tức cười quá! Giám đốc mà có thể đem ra làm "ô dù" để che nắng che mưa à?
Thanh Liêm cáu gắt:
- Cô thông minh lắm, đừng giả bộ nữa! Ngay từ đầu, cô đã đi vào cửa giám đốc để vào làm ở công ty thì tôi biết cô không tầm thường rồi.
Trung Thu dịu giọng:
- Anh Liêm à! Sao anh cứ cay cú với tôi về việc đó hoài vậy? Tôi hoàn toàn không có một ý nghĩ gì khác ngoài việc mong được thu nhận, vì tôi rất cần việc làm...chỉ đơn giản thôi mà.
Thanh Liêm gằn mạnh:
- Nhưng làm bên cạnh giám đốc thì đơn giản hay bình thường phải hôn?
Trung Thu quay quả bước:
- Anh cứ hiểu theo cách nghĩ của anh, tôi chẳng muốn giải thích...
Trung Thu vô cùng buồn bã, vì ngay từ đầu cô đã bị cái nhìn không thiện cảm của anh chàng trưởng phòng này rồi. Cũng may Trung Thu có đủ bản lĩnh lẫn năng lực nên không dễ bị anh ta trù dập. Chiếc điện thoại bé xíu trong tay Trung Thu bỗng nặng trịch...cô không biết mọi người có xì xầm gì nữa không đây? Mặc kệ! "Cây ngay không sợ chết đứng"!
Ngày hôm đó Trung Thu đã làm việc với một tâm trạng nặng nề, cô chỉ mong mau chóng hết giờ làm việc để về kể lại với mấy cô bạn của mình, làm ở một công ty lớn xem ra chẳng dễ chút nào.
Trung Thu ra khỏi phòng đã lâu mà Thiệu Quân vẫn ngồi yên như phỗng.
Bất chợt, anh nhớ đến buổi nói chuyện với cha mẹ hôm trước. Thiệu Quân thở dài:
"Anh có nên nghe lời gia đình trong chuyện hôn nhân như thế này không nhỉ?" Dù sao việc chọn lựa Thiên Ngân trước đây cũng là quyết định của anh...
cho nên bây giờ ba mẹ anh muốn can thiệp vào cũng đúng.
Tố Tâm! Tố Tâm! Cô gái này như thế nào nhỉ? Có giống Thiên Ngân không?
Thiệu Quân khẽ nhếch môi... Anh cho rằng con gái bây giờ đều như thế cả. Chỉ cần có địa vị, danh vọng và bạc tiền mà thôi. Nhưng còn Trung Thu? Cô nhân viên này lại còn khó hiểu hơn! Thật buồn cười khi ba và em gái anh đều cho rằng Trung Thu có ý đồ ở bên cạnh anh. Trong khi cô ta có vẻ tránh mặt anh mới lạ....
Ngã người ra ghế, Thiệu Quân nhắm mắt thư giãn. Hình ảnh Trung Thu xộc vào hôm đầu tiên đến xin việc lại hiện ra. "Ơ hay! Sao mình lại nghĩ đến cô nàng nhỉ!
Tít... tít...
Tín hiệu điện thoại vang lên. Thiệu Quân cầm máy nghe:
- Alô! Quân nghe!
- Tiết kiệm lời quá vậy anh Hai? Em đây.
- Yến Linh hả? Việc gì vậy cô bé?
- Anh rảnh chưa?
Quân đáp cụt ngủn:
- Chưa.
Yến Linh cười giòn:
- Thôi mà anh Hai. Anh làm chủ hay làm nhân viên vậy?
Thiệu Quân nghiêm giọng:
- Linh à! Anh đã nói rồi, con người anh làm việc không phải căn cứ vào giờ giấc.
- Em đùa thôi, đừng giận nha. Nhưng mà nè, chị Tố Tâm ra chơi chẳng lẽ anh không về đưa chị ấy đi ăn cơm sao?
Thiệu Quân nói nhanh:
- Cần phải màu mè khách khí vậy sao? Cô ấy đâu phải là khách.
Yến Linh độp ngay:
- Là anh nói đó nha! Chị Tố Tâm không phải là khách vậy là người nhà rồi hén anh Hai. Anh sáng suốt khi nhận ra điều đó rồi đấy.
Bực bội nhưng Thiệu Quân không gắt gỏng cô em gái, anh nhắc chừng:
- Em đừng có mà tài lanh quá không hay.
Yến Linh phụng phịu:
- Ngưới ta lo cho anh mà!
- Cám ơn.
- Hứ! Thấy ghét!
- Thôi đi nhóc! Gọi anh chỉ để nhõng nhẽo vậy à?
- Ai thèm nhõng nhẽo với anh...có điều...có điều là...
Yến Linh kéo dài và ngập ngừng, Quân hỏi dồn:
- Điều gì?
- Mọi người chuẩn bị cả rồi. Hổng lẽ anh Hai làm quê sao?
- Như vậy có nghĩa là...
Yến Linh cắt lời:
- Anh nổi tiếng thông minh mà.
- Đúng là một kiểu áp đặt. Còn hơn cả phát xít nữa...Mười phút nữa anh về vậy nha! Bye!
- Vậy! Bye anh Hai!
Yến Linh reo vui...
Thiệu Quân cho xe vào nhà. Tắt máy anh xuống đi vội vô phòng khách.
- Anh về rồi à?
Tố Tâm đang ngồi trên xa- lông liền đứng dậy nắm cánh tay Thiệu Quân.
- Chào Tố Tâm! Nhỏ Yến Linh đâu rồi?
Tố Tâm chớp chớp mắt:
- Nhỏ Linh thiệt là xấu, có điện thoại của bạn là đi ngay bỏ em ở nhà một mình.
- Thế ba mẹ anh đâu rồi?
- Hai bác đi dự tiệc khai trương công ty trách nhiệm hữu hạn Sơn Bằng.
- Ừ nhỉ! Suýt nữa anh quên...
Tố Tâm đỡ lấy chiếc cặp táp trên tay Thiệu Quân, giọng thật ngọt:
- Để em lấy nước cho anh nhé!
- Thôi khỏi, Tố Tâm ạ! Không phiền em vậy đầu.
Tố Tâm dỗi hờn:
- Em chăm sóc anh không được à?
Ngồi xuống ghế. Thiệu Quân nhẹ nói:
- Tụi mình hãy thoải mái với nhau... em đừng quan trọng quá như vậy. Vả lại, anh cũng không phải là người màu mè kiểu cách.
Tố Tâm ngoan hiền:
- Vâng!
- Nhỏ Linh có bảo khi nào về không?
- Dạ không, anh ạ!
Quân càu nhàu:
- Con nhỏ này... À! Linh có nói đi với ai không em? Như thế này thì có làm mất mặt anh không?
Giọng Tố Tâm cũng thật ngoan:
- Dạ, em không rõ... nhưng hình như nghe Yến Linh nói anh chàng này nó mới quen bên Mỹ...
Thiệu Quân không quan tâm, anh biết nhỏ em gái mình chắc làm bộ để tạo điều kiện cho anh mà thôi, chứ người bạn mới nào mà anh lại không hề nghe nó nhắc đến kể từ khi trở về nhà đến nay.
- Thế thì không chờ Yến Linh nữa rồi! Anh mời em đi ăn vậy nhé.
- Dạ?
- Em có cần chuẩn bị gì không? Anh ra xe đợi.
TốTâm nghiên người làm điệu trước mặt Quân:
- Thế anh nhìn xem, em như thế này thì có làm mất mặt anh không?
- Làm gì có chuyện đó. Tố Tâm là tuyệt thế giai nhân mà.
- Anh nhạo em hả?
Tố Tầm chồm tới đấm lên ngực Thiệu Quân. Quá đà, cô ngã mạnh vào người anh. Thiệu Quân cũng vội chụp vai Tố Tâm thì cô nàng đã ôm chầm lấy Thiệu Quân.
Bộ ngực vun tròn của cô áp chặt vào Thiệu Quân...Sự va chạm đã làm cho cả hai người rơi vào trạng thái ngây ngất, chiếc áo của Tố Tâm cổ khoét quá sâu và quá rộng tất cả như phơi bày ra trước mắt Thiệu Quân. Dù sao anh cũng là đàn ông mà! Anh không thể kìm lòng, hay giả mù không thấy vùng da thịt trắng ngần nhấp nhô đó nhứ đang mời mọc...
Tố Tâm luồn những ngón tay vào tóc anh, giọng cuồng nhiệt:
- Hãy yêu em đi anh!
Đôi mắt khép hờ, đôi môi hé mở khép hờ, đôi môi hể mở như một sự chờ đợi, Thiệu Quân cũng nghe lòng chơi vơi...Môi anh cũng vừa tìm kiếm môi nàng bất chợt lý trí nổi lên:
"Không, mình không yêu Tố Tâm, đừng để cô ấy nuôi hy vọng".
Thiệu Quân thả Tố Tâm ngồi xuống ghế. Anh buông cô ra khiến Tố Tâm một thoáng ngỡ ngàng lẫn thất vọng.
Giọng cô nghèn nghẹn trách hờn:
- Có phải anh chê em không xứng với anh.
- Tố Tâm! Anh xin lỗi! Không phải vậy đâu. Thôi mình đi ăn rồi anh đưa em đi dạo biển nhé!
- Vâng!
Tố Tâm dằn lòng, cô biết mình còn phải chờ thời cơ...Nhưng cô tiên đoán phần chắc sẽ ở trong tay mình bởi vì Tố Tâm có một hậu thụẫn rất vừng chắc từ phía gia đình. Đứng dậy khoác chiếc bóp lên vai, Tố Tâm thản nhiên:
- Đi anh! Em đói rồi đây!
- Ừ anh cũng vậy!
Chiếc xe lại lao ra khỏi nhà thật êm ru.
Trong bếp, có lẽ chị giúp việc đang tiếc cho thức ăn ngon đã phải đổ bỏ...
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt