Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Phạm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 11 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:31:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Niềm Đau Thức Dậy
ọn nó bước ra khỏi lớp nhưng lúc này vẻ mặt của nó lại lạnh hơn lúc đầu hình như có việc gì đó rất quan trọng. Thấy vẻ mặt nó như vậy, Marry và Jun cũng không cười đùa nữa mà thay vào đó là vẻ đẹp của ác quỷ.
Nó đi nhanh ra xe. Marry và Jun cũng lên chiếc xe của mình. Bọn nó phi như bay về nhà.
Về đến nhà, quản gia thấy bọn nó cũng cung kính chào. Vẻ mặt nó chán ngáy. Chợt nó phun ra vài chữ.
_tôi mệt, mọi người giải tán_nó nói vài chữ rồi bước đi
Nó đi thẳng lên phòng, Marry và Jun thấy nó lạ nên mới đi theo. Không ngờ vừa đến cửa phòng lại gặp ánh mắt giết người của nó. Rồi nó đóng sằm cửa phòng lại. Nó bước vào phòng, thả nhẹ người xuống giườnng. Bất chợt, nó nhắm mắt lại như đang muốn kìm nén thứ gì đó. Nhưng chưa được vài phút, thì trong khóe mắt trào ra những giọt lệ trong suốt. Rồi lại nất lên những tiếng nất nghẹn ngào. Nó nhìn lên hình mẹ nó rất lâu, thì ra ngày mai là ngày giỗ mẹ nó. Mỗi lần gần tới ngày giỗ mẹ nó, thì trong người nó lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Từ buồn đau, nhớ nhung đến hận thù. Buồn vì mẹ nó không còn ở bên nó, nhớ là nhớ những năm tháng hạnh phúc trước đó và hận là hận cái người đã từng cướp đi sinh mạng của mẹ nó. Nó cảm thấy rối bời trước một đống lộn xộn đầy tràn những cảm xúc khác nhau. Nó không biết phải đối mặt với sự thật như thế nào. Tuy mẹ nó đã mất rất nhiều năm như hình như là nó chưa vơi đi được chút nào cú sock quá lớn đó mà càng ngày nó càng cảm thấy đau đớn trống vắng hơn. Và từ ngày mà mẹ nó mất đi thì bà cũng đã mang theo Thiên Băng trước đó đi mất rồi mà thay vào đó là một Thiên Băng hoàn toàn khác. Nó khoác lên mình sự lạnh lùng, hận thù thay cho nét hồn nhiên luôn giữ khuôn mặt tươi cười trước đó. Nhìn nó bây giờ không ai biết nó đang mang trên mình bao nhiêu niềm đau, nó cũng là con gái, cũng có những lúc mềm lòng. Nhưng hiện thực, cuộc đời đã đưa đẩy và tạo ra một Thiên Băng như bây giờ. Nó ngồi dậy cầm lấy tấm hình mẹ nó ở đầu giường. Những giọt lệ trong suốt của nó rớt lên khung ảnh. Rồi nó nói:
_mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm_rồi nó vồ ôm lấy tấm ảnh vào người, như thể đang ôm lấy người mẹ của nó, nó ôm lấy tấm ảnh rồi lại nói:_ con sẽ trả thù ẹ!!!!_ vẻ mặt nó lại lạnh đi.
Nó thả tấm ảnh ra. Nó đưa tay chạm lên tấm ảnh. Tay nó run run. Nó lau đi nhưng giọt nước rơi trên tấm ảnh. Như đang lau đi nỗi buốc trên gương mặt nó hiện giờ. Nó lại ôm tấm ảnh mẹ nó vào người. Nó thả nhẹ lại người nằm xuống giường. Nó lại khóc. Nó khóc suốt cho tới khi quá mệt mỏi thì nó ngủ lúc nào cũng chẳng ai biết.
Còn về phần Marry và Jun thì về lại phòng mình. Nhưng trong đầu của cả hai, đang có một dấu hỏi to đùng. Cả hai cũng không biết vì sao hôm nay nó lại lạ đến vậy.
7 giờ tối
Marry và Jun bước xuống phòng ăn. Nhìn xung quanh tìm hình bóng của nó nhưng chẳng thấy nó đâu. Marry bước nhanh về phía đại sảnh, lại một lần nữa mong muốn nhìn thấy thân ảnh của nó, nhưng tất cả như đang chìm trong vô vọng. Jun bước về phía Marry hỏi:
_ tìm Royal à??_ Jun khẩn trương
_ đúng nhưng chẳng thấy_ Marry lo lắng
_chắc là nó ngủ thôi_ Jun trấn an
_ừ, mong là vậy_ Marry nhẹ giọng
Rồi cả hai bước chân về phía phòng ăn….
Hai cô nàng ngồi xuống bàn……. Nhưng không ai đụng đến một hột cơm nào. Mỗi người đang đeo đủi một suy nghĩ riêng. Mà suy nghĩ đó lại liên quan đến một người.
Chợt…
Marry đứng lên. Cô bước về phía phòng của nó. Nhưng tới nơi chợt nhận ra là phòng nó chỉ có một mình nó vào được và chỉ khi nghe tiếng của nó mới được phép vào. Vì căn phòng này có mật mả và nhận dạng bằng giọng nói. Mấy năm nay người làm vào dọn phòng của nó được vì nó tháo bỏ mật khẩu nhưng khi nó vừa trở về thì căn phòng đã được cài lại.
Cô tuyệt vọng dành lủi thủi quay đầu về phòng mình.
Tuy nó luôn khoác lên mình một vẻ lạnh lùng nhưng cô thấy rất lo cho nó. Vì làm bạn với nó nhiều năm nay nhưng hầu như bây giờ cô mới thấy vẻ mặt của nó. Jun thấy Marry đứng lên cũng hơi bất ngờ nhưng lại không muốn đi theo. Cô quay trở về phòng. Lại tiếp tục suy nghĩ về nó.
Về phần nó, căn phòng lúc này chỉ có một màu đen. Nó rất ưa thích bóng tối. Nhưng lúc này nó đang mê man trên giường nhìn thoáng qua rất giống như là nó đang ngủ. Nhưng có thật sự là nó đang ngủ????
____________________________________________________
Xin lỗi nhìu vì sự chậm trễ!! nhưng chương này hơi ngắn. mong các bạn thứ lỗi.
SORRRRRRRRRRRRRY
Tình yêu của Nữ Hoàng thế giới ngầm Tình yêu của Nữ Hoàng thế giới ngầm - Jenny Phạm