Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: hime_akai
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 451 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:39:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
húng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng...
Vị bác sĩ bỏ dở giữa chừng. Mẹ Khang đột nhiên ngất lịm đi khiến bố cậu sợ theo. Ông cuống cuồng gọi y tá, đưa bà vào phòng bệnh. Ngọc không còn đủ bình tĩnh, cô điên cuồng lao tới nắm lấy cổ áo bác sỹ, la lớn: - Nhưng nhị cái gì? Ông nhất định phải để cho cậu ấy tỉnh lại gặp tôi. Ông mà không cứu người được, tôi phá nát nhà ông!
Ông ta mặt cắt không còn hột máu vẫn kiên định nói tiếp, mồ hôi trán túa ra: - Xuất huyết não quá nhiều gây ra sốc, nhóm máu O hiếm như thế ở viện cũng không có nhiều dự trữ.
Ngọc nghe ông ta nói xong liền buông tay xuống, cô ngớ người nhìn vào cánh cửa đóng kín. Ngọc không tin, cô lắc đầu cuồi cuội, lao tới đấm cửa, mắt rơm rớm: - Không thể thế được. Tôi muốn gặp Khang, mở cửa ra cho tôi! Làm ơn! Hức hức... Làm ơn mà!
- Cô vẫn không thể gặp cậu ấy bây giờ._ Ông ta lau mồ hôi trán, trấn tĩnh nói.
- Không thể! Tại sao?_ Ngọc nước mắt tùm lum.
- Tuy mất nhiều máu, tim đã ngừng đập một thời gian. Nhưng vừa rồi, sốc tim lên đến 500J thì tim đã đập trở lại, nghĩa là vẫn có hy vọng. Chỉ là..._ Vị bác sĩ ngập ngừng.
- Ý ông là... người ở bên trong vẫn chưa..._ Cô đứng bật dậy như lò xo, chỉ tay vào cánh cửa.
- Ai nói với cô là cậu ta chết? Chết tạm thời thôi._ Ông ta nhíu mày.
- Ông..._ Ngọc không biết nói gì, lòng cô vui mừng khôn xiết không thể tả. - Ông nói chỉ là, ý gì đây?
- Dù có máu dự phòng, có thể truyền vào cơ thể cậu ta. Nhưng cô biết đấy, O hiếm rất khó người có. Máu truyền vào chưa đủ, vẫn cần thêm.
Ngọc chần chừ giây lát: - Tôi hiến máu. Tôi và cậu ta nhóm máu như nhau._ Ngọc nhìn cánh cửa trước mắt. Cô biết mẹ cô chết không phải do tai nạn, mà là chết do thế mạng người khác, nhưng không thể vì thế mà không cứu Khang. Bởi vì Ngọc nghĩ, cậu không liên quan đến việc mẹ cô chết, cậu... vô tội... Ngọc hỏi: - Tại sao đèn lại tắt?
- Vì cậu ấy chuyển sang phòng cho bệnh nhân nặng rồi. Nhanh đi thôi, không là nguy to.
Ngọc được bác sĩ đưa vào một căn phòng đầy mùi máu tanh nồng. Cô nhìn thấy mọi người đang tản ra từ chỗ của Khang. Thấy cậu quấn băng đầy người, Ngọc xót xa. Cô nằm trên giường đối diện cậu, tay có một ống dẫn máu khá lớn. "Mau tỉnh lại cho tôi. Cậu có biết cậu lấy ở tôi hết bao nhiêu máu rồi không?" Ngọc thầm trách. Gần 1 tiếng sau, cô bắt đầu chóng mặt. Trước mắt cô, bóng đèn biến ra rất nhiều cái. Cô dần chìm vào giấc ngủ...
Sáng hôm sau, 11h...
Phòng bệnh 403 Vip mang một màu trắng toát. Căn phòng rộng lớn yên tĩnh, không có tiếng động.
Trên chiếc giường, Ngọc sau hôn mê dần tỉnh. Cô chầm chậm mở mắt, trước mắt là màu trắng tinh của trần nhà. Đúng lúc ấy, một nữ y tá mở cửa đi vào, nhanh nhảu nói: - Cô tỉnh rồi à? Có thấy mệt hay đau đầu không?
Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, khó khăn nói: - Không sao._ Cô nghiến răng chống tay ngồi dậy. - Tôi ngủ bao lâu rồi?
- 11 tiếng._ Nữ y tá rót nước cho Ngọc: - Cô gan to quá, cho máu đến mức kiệt lực vẫn không chịu nói chữ nào. Uống nước đi.
Ngọc cầm ly nước đưa lên miệng uống hết một hơi, xong liền gấp gáp: - Người tôi cho máu giờ ở đâu?
- Ừm... ở Vip 401. Cách đây 2 phòng. Cô không thể vào trong đâu, gia đình cậu ta cấm người vào thăm rồi.
Ngọc la lớn: - Cấm sao tôi vẫn đi._ Cô nhảy xuống giường lao ra ngoài...
Biển báo tuyệt cấm người thăm nằm chắn ngay trước cửa phòng bệnh. Ngọc đưa tay cầm nắm cửa.
- Cô không được vào!_ Mẹ Khang từ đâu chạy tới. - Cô là ai mà dám vào trong? Vì cô mà con tôi mới bị như thế!_ Mẹ cậu hét lên. Bố Khang cầm tay bà, lôi vào trong phòng rồi đóng sầm cửa. Ông nhìn cô: - Cháu... tỉnh rồi, vậy là tốt.
- Tôi muốn vào trong._ Ngọc nói. - Tôi muốn thăm cậu ấy._ Bố Khang lắc đầu: - Chú xin lỗi, tất cả là do chú mà ra. Nếu không có chú, mẹ cháu sẽ... và Khang cũng... không bị như vậy. Chú... thành thật xin lỗi. Cháu nên về phòng đi._ Đồng hồ điểm 11.20'.
Ngọc hít vào một hơi thật sâu, cô buồn bã cụp mắt quay đầu. Từng bước chân cứ chùn lại từng chút, cô chưa bao giờ yếu đuối như vậy. Ngày mẹ mất cô cũng không suy sụp như thế. Nước mắt lặng lẽ rơi, con tim như bị ai bóp nghẹt không thở nổi, đau đớn lan khắp cơ thể.
- Cô gái, cô vào đây với tôi._ Vị bác sĩ tối hôm qua đi ngang qua mặt cô rồi dừng lại nói. Ngọc lau mặt quay lưng nhìn ông ta. Cô vào phòng làm việc riêng của ông ta. - Ông nói đi.
Ông ta rút ra hai tấm chụp x-quang não đặt lên bàn: - Hai tấm này đều là của cô, một bán cầu não trái một bán cầu phải.
Ngọc nhăn trán cầm lêm xem: - Ông muốn nói cái gì?
- Cô nhìn kỹ vào tấm bên trái, đó là bán cầu phải. Có một khối máu đông lớn ở đó. Cô đã bị va đập đầu từ rất lâu, chỉ là không biết. Nếu không chữa trị, tôi nghĩ... trí nhớ của cô... sẽ mất đi dần theo thời gian.
- Gì cơ?_ Ngọc hốt hoảng, tay cầm phim run lên bần bật. - Không thể có chuyện đó. Tôi không..._ Từng chữ ở phía sau bị cô nén lại. Ngọc nhớ đến vụ cháy 9 năm trước, nhớ tới lúc Khang và cô rơi xuống. - Không thể!
- Có thể! Tuy chưa rõ lúc nào sẽ xảy ra nhưng sắp rồi. Người cô đã cho máu cũng có khối máu lớn như vậy. Nhưng có lẽ, chấn thương hôm qua đã làm khối máu đó vỡ đi.
- Đúng rồi bác sĩ, cậu ta không sao chứ?_ Ngọc hỏi.
- Cậu ta đã vừa nãy đã tỉnh, tay chân bị rạn xương nhưng không sao, nội tạng cũng ổn. Có điều... mọi chuyện trước đây... đã quên cả rồi.
Hai tấm phim trên tay cô rơi xuống đất, hàm răng va vào nhau cầm cập.
- Phải rồi, người nhà của cậu ấy đã chuyển viện, chắc giờ đã đi rồi. Trưa rồi, tôi cũng đi ăn đã.
- Ông nói... chuyển viện sao?_ Ngọc ngước đôi mắt sợ hãi nhìn ông ta.
- Đúng thế!_ Vị bác sỹ thản nhiên trả lời. Ngọc nghe xong liền chạy một mạch đến phòng 401. Vừa mở cửa, cô đã ngồi thụp xuống sàn. Trước mắt cô là một căn phòng trống không người. "Không thể như thế!" Ngọc tự nhủ, cô chạy đi tìm từng ngõ ngách. Mọi chuyện thì ra đã được sắp xếp hết bởi bố mẹ của Khang, vậy mà cô không hề hay biết.
Cô cầm khóa xe và điện thoại xuống tầng hầm. - Điều tra cho tôi bệnh nhân Dương Duy Bảo Khang ở bệnh viện thành phố vừa chuyển đi. 1 phút nữa phải có!
Ngọc lái xe ra khỏi bệnh viện, tâm trạng bất an. Đúng một phút sau, điện thoại cô đổ chuông: - Bang chủ, không có tên bệnh viện được chuyển tới.
Ngọc dừng xe bên đường, trái tim của cô như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, rỉ máu. Nước mắt lại ướt đẫm gương mặt của Ngọc. Cô không thể ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy. Chuông điện thoại reo lên, cô lau nước mắt, nghe máy. Bên kia, giọng đàn ông hốt hoảng.
- Tiểu thư. Tập đoàn có chuyện rồi, cả chủ tịch nữa. Ngài ấy, ngài ấy... hôn mê rồi!
................................................
Tình Yêu Của Ác Quỷ Máu Lạnh Tình Yêu Của Ác Quỷ Máu Lạnh - hime_akai