Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Cuncon181
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 20 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:24:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - 2 (End)
au nhiều giờ chờ đợi, cánh cửa phòng bật tung và người bác sĩ đầu tiên bước ra. Ngay lập tức ông liền bị bao vây bởi một nhóm xã hội đen "thân thiện". Thoạt nhìn nét mặt có vẻ ”buồn” của ông, mọi người của không khỏi đoán rằng tình hình của Jiro đang diễn biến xấu đi.
_Đây cũng là do lỗi của Ahbu, nếu cậu anh không báo cho chúng ta việc Danson thì đâu đến nỗi nào...
_Khó trách lắm! Anh em ruột thịt thì tất nhiên hơn người ngoài mà...
Những tiếng xì xào đầy nghi hoặc của bọn Thổ Long Bang cứ thế nhắm vào Ahbu. Tất cả anh điều nghe thấy, nhưng không hề có ý định thanh minh nên chỉ im lặng cho đến khi Calvin lên tiếng:
_Im ngay! Các người quen với Ahbu lâu rồi mà lại nghĩ cậu ấy vậy sao?!!-Calvin tỏ vẻ khó chịu trước bọn thuộc hạ của mình. Ngay lập tức tất cả điều im răm rắp và không dám nói tiếng nào nữa-Bác sĩ, Jiro sao rồi nói nhanh lên!-Hắn tiếng lại gần ông bác sĩ tội nghiệp đang sợ xanh mặt.
_Bệnh nhân đã qua thời kì nguy hiểm, nhưng vết thương đã ảnh hưởng mạnh đến xương chân. Hoàn toàn có khả năng Jiro chẳng thể đi lại trong một thời gian dài hay vĩnh viễn...điều đó vẫn còn phù thuộc vào nghị lực của bệnh nhân và sự động viên của ngườ thân...-Ông thở dài buồn bã.
Không gian một lần nữa lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Sự vui sướng trong phút chốc bỗng vụt tắt. Những nỗi buồn không thể giấu dần xuất hiện trên gương mặt họ khi nhìn thấy người anh em cùng sinh ra tử của mình qua tấm kính mỏng manh. Jiro vẫn nằm đó với giấc ngủ yên lành, gương mặt anh vẫn hồng hào, nụ cười vẫn còn hiện diện trên môi nhưng chỉ là khi thức dậy và biết được sự thật phũ phàng như vậy, Jiro sẽ không thể nào chấp nhận nỗi. Giờ đây họ chỉ còn có thể trong mong thứ được gọi là hy vọng, là kì tích.
.
.
Satomi đảo khắp bệnh viện để tìm Calvin, nhưng anh đã biết mất chỉ sau vài phút nghe tin ấy. Có lẽ đối với nó thì mọi chuyện quả thực rất sửng sốt, đau lòng và con bé hiểu tâm trạng hắn lúc này cũng chẳng kém gì hơn. Thế nhưng nó biết, với tính cách lạnh lùng ương bướng của Calvin Chen sẽ tìm một nơi nào đó không có ai quen biết hắn, thậm chí là trong bóng tối của sự cô đơn mà tự trách mình. Vì thế nó chẳng hề muốn ai kia phải chịu đựng, đè nén tâm trạng đó một mình bao giờ.
_Satomi!
Một giọng nói đã ngăn cuộc tìm kiếm của nó lại. Đó là một người đàn bà với đôi mắt nâu đang òa nước. Và gương mặt bà ta có gì đó quen thuộc, có gì đó giống nó lắm. Nó nhận ra, đó là người mà nó gặp ở tiệm sushi hôm nào. Là mẹ của Danson. Và hiển nhiên bà ta cũng là...
Bấc giác, nó ngước nhìn bà rồi cúi đầu chào lịch sự. Cảm giác khi gặp người mẹ đã bỏ rơi mình nhiều năm xa cách, cho dù có lý do chính đáng nhưng cũng tủi thân lắm chứ. Nó cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài một lời chào hỏi. Một ngày nếu phải đón nhận nhiều điều như thế, thật sự là rất khó khăn khi con bé chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý chút nào.
_Mẹ xin lỗi...xin lỗi con...tất cả là tại mẹ đã bỏ rơi con....
Nói tới đây, bà khuỵa xuống đất mà khóc nức nở, điều đó càng khiến nó mủi lòng mà không thể bước đi. Ngày mà nó mong đợi cuối cùng cũng đã đến, nó đã được gặp lại mẹ cũng mình, bà vẫn khỏe mạnh và sống tốt thì còn mong gì hơn. Cho dù, lòng nó thì đang giận bà lắm, muốn chạy đi thật nhanh. Nhưng tình mẫu tử thì không cho phép nó làm điều như vậy.
Bấc giác, con bé đặt tay mình lên vai bà với tất cả niềm thương yêu, nhung nhớ. Nó mỉm cười mà đôi mắt cứ rưng rưng vì xúc động.
_Không sao cả, mẹ à! Con hiểu...con hiểu mà...
Có đôi lúc, Satomi luôn nghĩ mình là người bất hạnh nhất trên Thế Giới này. Nhưng thì ra, nó đã lầm. Ít ra xung quanh còn rất nhiều người yêu thương nó, sơ Maria chẳng hạn. Và dường như Ông Trời cũng chẳng bạc đãi nó chút nào, vẫn cho nó tìm lại những người mình thương yêu đấy thôi. Nghĩ lại thì cuộc đời vẫn có nhiều điều gọi là bất ngờ lắm.
.
.
“Mẹ đã đề nghị họ chuyển anh con về trại giam ở Mỹ, nơi đó biết đâu sẽ tốt cho căn bệnh của nó hơn. Vì thế, con có thể cùng mẹ trở về Mỹ được không?!!”
Cuộc trùng phùng đã kết thúc được một hồi lâu, nhưng lời nói của mẹ Satomi vẫn cứ vanh vảnh bên tai nó, khiến con bé trở nên khó khăn khi tìm câu trả lời mang tính quyết định này. Và rồi giây phút trăn trở ấy nhanh chóng kết thúc khi bước chân nó chợt dừng lại trước phòng bệnh của ai kia [tên đó cũng là bệnh nhân mà].
"Sao mình lại tới đây thế này? Người ta mà thấy thì nghĩ gì đây?"
Nó tự kết tội mình như vậy đấy. Nhưng chân nó dường như cũng chẳng nghe lời chủ nhân mà cứ tự động bước vào. Và tất nhiên là hắn cũng đã yên vị trên giường bệnh mà ngủ từ thưở nào rồi.
"Đồ ngốc, sao không biết chăm sóc cho bản thân chút nào hết thế này?!!"
Nó kéo chăn cho hắn một cách cẩn thận. Nhìn gương mặt ai kia với những vết thương chưa lành, trái tim nó lại đau nhói từng hồi. Hình như cho đến giờ phút này, nó vẫn chẳng thể làm được gì có ích, chỉ toàn là hại hắn thì phải. Có lẽ, nó là khắc tinh của hắn chăng.
Nhưng dù thế nào thì tất cả cũng muộn rồi, nó không thể nào tránh xa hắn ra được nữa. Chỉ vì một lý do rất đơn giản mà thôi. Tình yêu vốn ích kỉ vậy phải không?!!
Bất ngờ, hắn nắm lấy tay nó khiến con bé giật mình mà xém tí là la toáng lên.
_Anh làm gì thế?!! Dọa chết người à?!!-Nó càu nhàu.
_Hình như....người hỏi câu này là anh thì phải?!!-Nhanh như thoắt, Calvin mở mắt “cáo già” của mình và bắt đầu dò xét nó-Hay là...-Hắn bắt đầu suy diễn đủ thứ trong khi mặt nó thì cứ nghệt ra.
_Đáng ghét! Đừng nghĩ ai cũng háo sắc như anh!
Tất nhiên là con bé đủ thông minh để hiểu ai kia nghĩ gì, nhưng vẫn cố lè lưỡi trêu mặc dù biết mình đang ở tình thế "tiến thoái lưỡng nan".
_Oh! Vậy sao?-Calvin cười gian rồi ngay lập tức, hắn đẩy nhẹ nó xuống giường một cách không do dự.
_Đây là bệnh viện mà...hơn nữa anh đang bị thương!!!
Nó thỏ thẻ với gương mặt đỏ ửng dần lên trông thấy. Hiểu được điều đó, hắn khẻ thì thầm bên tai con bé với giọng nói đầy ấm áp của mình:
_Anh không quan tâm! Nhưng nếu không muốn, em có thể đẩy anh ra mà...
Không để nó nói thêm lời nào, hắn vòng tay ôm lấy con bé và từ từ hôn lên môi nó một nụ hôn dịu dàng. Tất nhiên là Calvin biết, ai kia sẽ không bao giờ đẩy mình ra, kể cả hắn giờ đây sẽ không bao giờ đánh mất tình yêu mà mình khó khăn lắm mới tìm lại được nữa. Hắn tin rằng như thế.
Có đôi lúc, chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu cũng đã là điều hạnh phúc. Dù chỉ là trong phút giây ngắn ngủi mà thôi.
Những ngọn gió mùa xuân trượt nhẹ qua những bức màn của bệnh viện, khiến chúng khẽ chuyển động và mang theo làn gió mát vào bên trong. Biểu hiện ột buổi sáng tốt lành bắt đầu, nhưng lại là một ngày đầy khó khăn của Satomi.
Nó bước vào phòng bệnh 181 đề tên Jiro Wang với tâm trạng đầy căng thẳng. Mặc dù đã chuẩn bị sẵng tâm lý và những câu chào hỏi nhưng con bé vẫn không khỏi hoảng sợ. Nó cũng chẳng biết nói thế nào về tình trạng hiện giờ của anh, liệu Jiro có bị kích động hay không?
_Chào buổi sáng, Satomi!-Jiro đặt ngay tờ tạp chí xuống bàn và nhìn nó đầy thân thiện, không quên nở một nụ cười trên môi-Sao em đến sớm vậy?-Anh hỏi.
Trước vẻ mặt ấy của Jiro càng khiến nó cảm thấy áy náy, ray rứt hơn. Nhưng con bé vẫn cố tìm một lý do ình.
_À...em...không... ngủ được!!!-Nó ấp úng và không để Jiro cảm thấy nghi ngờ, Satomi liền chuyển sang chủ đề khác-Em có mang táo đến...để em...
_Không cần đâu, Satomi!-Jiro ngắt lời nó, khuôn mặt anh có một chút chuyển biến nghiêm túc hơn-Em không cần phải áy náy. Cũng không cần cảm thấy có lỗi. Hôm qua khi tiêm thuốc, bác sĩ đã nói với anh rồi!
Anh nhìn nó và cố nở một nụ cười gượng gạo. Nhưng càng như thế Satomi càng cảm thấy khó xử hơn, và hơn hết nó lo sợ rằng anh sẽ không chịu đựng được điều đó.
_Không sao mà! Anh vẫn còn một chân! Đâu phải là kẻ tàn phế! Và bác sĩ cũng nói anh hoàn toàn có thể hồi phục được như xưa mà, chỉ cần cố gắng tập vật lý trị liệu thôi!
Bất chợt, Jiro dịu dàng xoa đầu Satomi với cách cư xử của một người anh trai đúng mực. Anh biết tình trạng của mình lúc này hơn ai hết. Và cho dù chuyện không may nhất xảy ra đi chăng nữa, anh cũng chẳng hối hận và không có gì phải đau khổ cả. Bởi vì mình vẫn còn sống và cứu được biết bao người thì sự hy sinh này có gì là lớn lao đâu?
_Anh à...-Nó tỏ vẻ xúc động.
_Hứa với anh...em phải cùng Calvin trải qua những ngày tháng hạnh phúc đến cuối đời có được không? Bởi vì nếu không phải là Calvin Chen mà là một người con trai nào khác anh sẽ không bao giờ chấp nhận thua cuộc được...Cho nên, em có thể hứa với anh chứ?!!
Jiro nói nhưng miệng anh vẫn không quên mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ của một Jiro Wang thường ngày.
_Em hứa!-Nó mỉm cười. Lòng chợt cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.
"Cám ơn anh! Jiro Wang! Người anh trai tốt luôn giúp đỡ, an ủi mỗi lúc em cô đơn! Nếu được sinh ra thêm một lần nữa, nếu được gặp anh sớm hơn...thì có lẽ em sẽ yêu anh!"
.
.
(Vài ngày sau)
_Cái gì? Đi Mỹ?!!
Guigui hét to hết mức có thể vào tai bạn mình vì quá bất ngờ. Và tất nhiên điều đó khiến những người xung quanh cũng phải ngoáy đầu lại nhìn.
_Bồ muốn cả trường điều biết sao?!!
Satomi ra hiệu bảo Guigui im lặng, rồi nó trở lại bộ mặt đầy lo nghĩ của mình. Còn Guigui, cô cũng hiểu được tính khí của nhỏ bạn thân mình hơn ai hết, nhưng vẫn hỏi một câu hỏi vốn dĩ có câu trả lời:
_Còn Calvin? Đừng nói với mình là bồ vẫn chưa nói gì với người ta nha!!!
Như trúng tim đen, con bé chỉ gãi đầu và cười trừ.
_Con nhỏ này!!!-Guigui tiếp tục quát nhưng lần này thì cô bắt đầu rươm rướm nước mắt-Đồ vô tâm! Bồ định bỏ "chồng", bỏ anh trai và cả nhỏ bạn chí cốt của mình thế này à!!!-Guigui bắt đầu giận lẫy, khuôn mặt cô lúc này trong hết sức là đáng yêu.
_Mình đã quyết định rồi! Jiro đã có cậu và mọi người lo, còn Calvin...hắn lớn rồi đâu phải là trẻ con mà cần người chăm sóc! (cái này thì không biết được __ __") Chỉ có mẹ...mình không thể nào để mẹ cô đơn một mỉnh nhất là khi anh Danson giờ trở thành như thế...-Satomi cười buồn.
_Bồ đừng đi mà...bồ đi rồi không sợ anh bồ sẽ anh hiếp mình sao?!!-Nghe tới đây, Guigui òa khóc và ôm chầm lấy nó.
_Không!-Satomi dửng dưng trả lời-Chỉ sợ là ngược lại thôi!!!-Nó trêu rồi nhanh chóng bỏ chạy.
_Yaaaaa..mình mà bắt được là bồ chết chắc...
Hai con bé cứ thi nhau chạy dưới ánh nắng vàng ươm của buổi sáng. Cũng chẳng biết đã bao lâu rồi, chúng nói mới có thể trở về với chính tuổi học trò của mình mà đùa vua bên nhau như thế này. Cho dù hôm nay có thể là một buổi phải chia xa.
_Satomi! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát không?!!
Một tiếng nói làm gián đoạn cuộc rượt đuổi vui vẻ của chúng nó. Đó là Genie.
_Muốn làm gì nữa?!!-Guigui chuyển biến sắc mặt ngay lập tức và dồn Satomi ra sau lưng mình. Nhưng Genie chỉ im lặng mà nhìn Satomi cho đến khi con bé trả lời.
_Uhm!
Nó gạt tay Guigui ra và nhìn con bạn mình với đôi mắt kiên quyết thay cho lời nói “Không có gì đâu” của mình. Và tất nhiên Guigui đành ngoan ngoãn nghe theo nhưng nhanh chóng vớ lấy điện thoại gọi cứu hộ ngay khi Satomi đi khỏi. Còn người nhận cuộc gọi này thì không ai khác là “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” [nhiễm Harry Potter nặng __ __”]
Satomi đi theo chân Genie tới một tiệm Cafe gần đó. Nếu là người bình thường thì có lẽ phải tỏ ra dè chừng hay sợ hãi cô gái từng hại mình. Nhưng nó thì không. Vì cô bé hiểu rằng người giật dây đằng sau Genie không ai khác chính là anh trai Danson của mình và Genie xét cho cùng cũng là người bị hại mà thôi. Và những suy nghĩ đầy rối loạn ấy nhanh chóng chấp dứt khi Genie ngồi xuống chiếc ghế và đang nhìn chầm chập nó từ nãy giờ.
_Thật sự hôm đó tôi chỉ muốn làm cô sợ...nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra đến nông nổi này. Ngay cả khi Calvin, Jiro nằm viện...tôi cũng không có can đảm đến để nói một lời xin lỗi...kể cả cô nữa...tôi...-Cứ mỗi lần nói được một chữ, Genie lại khoáy mạnh ly nước khiến nó suýt đổ cả ra ngoài.
_Không sao cả! Vì mọi chuyện dù sao cũng qua rồi!
Satomi nhìn Genie và mỉm cười đầu thân thiện. Nhưng tất nhiên con bé hiểu Genie sẽ không vì những lời nói này mà hết áy náy hay ray rứt, nên nó đành lảng sang một chuyện khác:
_Uhm như với một điều kiện...-Satomi giả vờ chau mày suy nghĩ...- nếu cô hôm nay cô khao tôi uống nước thì mọi chuyện coi như xóa sạch!-Nó nói tiếp.
_Thật sao?!!-Genie tỏ vẻ hớn hở, đôi mắt cô nhìn trong vui hơn ban nãy rất nhiều.
_Nói trước tôi uống nhiều lắm đấy! Mà cũng toàn loại thượng hạng!-Nó bĩu môi.
Một lần nữa, Satomi bật cười và khiến Genie cũng phải cười theo. Có lẽ đây là lần đầu tiên cả hai chúng nó mới có thể thân thiện như vậy mà chẳng toan tính hay suy nghĩ về hắn. Bất giác, nó thấy lòng mình nhẹ nhõm lắm, cứ như là trút hết một thứ phiền não vậy. Hiển nhiên là Genie cũng thế.
"Thật ra từ lâu tôi đã thua...thua bởi tình yêu của hai người mà không nhận ra đấy thôi!!! Thật là ngu ngốc quá phải không?!!"
Genie đặt mắt sang những đám mây ngoài kia và khẽ thì thầm như thế. Chưa bao giờ cô có cảm giác tự do như vậy. Thì ra trừ tiền bạc, địa vị, vật chất xa hoa ra, cuộc sống vẫn còn nhiều thứ mà khiến người ta phải để tâm lắm chứ.
.
.
_Calvin?!!
Satomi tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy một hình dáng quen thuộc đang đứng cách đó không xa. Dù hóa trang rất kĩ với bộ riu mép, chiếc áo khoát đen dài tận chân và chiếc mũ che mất đôi mắt như nó đoán chắc là hắn. Không thể nhầm vào đâu được.
Rồi nó bất ngờ tháo kính anh chàng ra khiến hắn không khỏi giật mình.
_Sao lại ở đây?!! Anh chuyển nghề từ Mafia sang thám tử tư à?!!
Satomi nhìn Calvin đầy nghi ngờ trong khi hắn lại vô cùng bối rối. Rồi khi nhìn thấy Genie, đôi mắt hắn lại trở nên đáng sợ hơn. Nó hiểu tình hình đang diễn biến không tốt và sợ Calvin sẽ làm gì Genie nên cứ níu chặt tay hắn.
Còn Genie, cô không nói gì mà chỉ mỉm cười đầy thân thiện, rồi nhanh chóng bước đi. Cô biết, mình không có tư cách gì để xin Calvin tha thứ nhưng dù sao cũng chẳng bao giờ hối hận vì chuyện hôm nay. Chí ít thì cô cũng đã có thể bù đắp phần nào lỗi lầm của mình.
_Calvin! Genie thực sự là một cô gái tốt...-Satomi khẽ nói, đôi mắt vẫn nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Genie.
_Anh biết! Và cũng không định làm gì cô ta đâu em yên tâm!!!
Hắn khẳng định như để xóa tan nỗi lo âu của nó, không quên mỉm cười đầy dịu dàng. Nụ cười hiếm hoi vốn có của hắn và vốn dĩ chỉ thực sự có ý nghĩ khi dành cho cô gái có tên là Satomi mà thôi.
Bấc giác, lòng con bé trở nên bình yên hơn rất nhiều. Đây mới đúng là người đàn ông mà nó đã lựa chọn, rất là hiểu chuyện mặc dù đôi lúc có hơi ngang bướng và trẻ con lắm.
...
_Được rồi! Hôm nay anh có thể cùng em đến một nơi không?!!-Satomi đề nghị.
_?!!
Dù không hiểu gì cả nhưng Calvin vẫn gật đầu đồng ý và nghe theo lời nó.
Cơ hội tốt mà~
_Sao lại đến đây?!!
Calvin tỏ vẻ ngạc nhiên khi con bé dẫn hắn đến khu trò chơi. Nhưng trong lòng thì cũng thích thú lắm.
_Hôm nay em khao!!! Xem như...mừng anh xuất viện!!!
Vừa dứt lời nó liền kéo Calvin đi chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác, mặt dù ai kia sợ đến xanh mặt. Dù là người đứng đầu Thổ Long Bang như có thể nói đây là lần đầu tiên hắn chơi nhưng trò chơi cảm giác mạnh thế này, bởi vì tuổi thơ của một người kế thừa ngôi vị Bang Chủ thì suốt ngày chỉ...chơi với súng và đạn thôi, lại suốt ngày phải đề phòng người khác chứ có bao giờ được vui vẻ thế này bao giờ. Thế nhưng hắn lại không thể từ chối con bé, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả hai có dịp đi chơi riêng thế làm sao bỏ lỡ cho được. Hắn thấy trong lòng hạnh phúc lắm mặc dù không biết Satomi đang suy tính điều gì cả.
Nhưng rồi thời gian thì chẳng đợi chờ ai cả, chỉ trong phút chốc thì trời sụp tối mất rồi. Thế là một ngày vui vẻ cũng đã kết thúc.
_Calvin à, thật ra...
Nó ngồi đung đưa trên chiếc ghế xích đu mà trong lòng thì đầy tâm trạng. Còn hắn thì cứ ngây thơ không biết gì và chẳng thể che giấu được sự vui sướng như trẻ con vừa nhận được quà. Thật tình nó cũng không nỡ nói ra như thế, nhưng chuyện gì đến thì phải đến. Hơn nữa, chuyện này nó đã quyết định rồi thì phải can đảm đối diện chứ không thể trốn tránh được. Nhưng cho đến giờ phút này, người duy nhất mà nó chẳng muốn nói vẫn là hắn.
Siết chặt dây xích đu đến hai tay nó đỏ ửng, con bé cố lấy hết can đảm đến mức có thể mà tuôn một tràng:
_Em phải theo mẹ, và anh Danson trở về Mỹ!
Đáp lại điều đó là sự im lặng của Calvin, điều đó cũng đủ biết là hắn bất ngờ như thế nào. Trong giờ phút này thì câu trả lời của hắn càng quan trọng hơn. Mặc dù nó đã quyết tâm nhưng nếu hắn nói “Đừng đi” thì nó cũng không dám nghĩ mình có bị lung lay hay không.
Và rồi 1 phút, 2 phút cho đến 3 phút thì Calvin mới dừng bất động và quay người về phía Satomi. Cũng đủ biết là nó hồi hộp đến mức nào.
_Anh luôn tôn trọng quyết định của em! Cho dù là đi Mỹ, hay đi một nơi xa xôi nào hết cũng không sao!-Hắn mỉm cười và tiến lại gần nó, nhìn con bé với đôi mắt dịu dàng vốn “xưa nay hiếm” của mình, rồi Calvin bất chợt khom người xuống, áp sát vào mặt nó khiến con bé không khỏi giật mình-Nhưng...nếu bỏ anh đi lâu quá thì anh cũng không chắc chắn...mình có bay sang đó mà bắt em về hay không đâu!
Hắn nói tiếp nhưng không có vẻ là đùa mà thực sự rất nghiêm túc. Tất nhiên nó hoàn toàn hiểu được điều đó. Thật ra có lẻ ngay lúc này, Calvin là người muốn níu giữ con bé hơn ai hết. Bởi vì khó khăn lắm cả hai mới được ở bên nhau, giờ lại phải chia xa một quảng thời gian dài như vậy. Nói không, chỉ là nói dối. Thế nhưng hắn không thể nào vì sự ích kỉ của bản thân mà giữ chặt nó bên cạnh mình được. Điều đó đối với hắn lại càng không thể nào xảy ra.
_Anh à...
Nó nhìn Calvin một cách đầy cảm động và ôm chầm lấy hắn. Rồi bất chợt nhớ đến điều gì, nó tháo sợi dây chuyền ở cổ, thứ báu vật quý giá và cũng là vật đính ước của nó cho hắn (Chap 7). Dù đã lâu lắm rồi nhưng nó và hắn vẫn không thể nào quên được. Chỉ tiếc là mặt còn lại của sợi dây chuyền hắn đã đánh mất trong trận chiến trước với M.
_Hãy giữ nó cho đến ngày em trở về...đó là trái tim của em! Và chỉ mãi mãi thuộc về anh!!!
Dưới ánh đèn mờ ảo của buổi tối, nhưng ánh hào quang của sợi dây chuyền vẫn cứ lấp lánh không ngừng cùng với lời nói đầy khẳng định của con bé. Nó hiểu, tình cảm của mình hơn ai hết. Chỉ cần tin tưởng vào tình yêu mà cả hai dành cho nhau thì thời gian xa cách dù bao lâu chăng nữa cũng chẳng có nghĩ gì. Vì đã là tình yêu thật sự, chân chính thì không chẳng có những từ gọi là "Giới hạn" hay "Điểm dừng " cả.
Và hiển nhiên trong giờ phút lãng mạn, thiêng liêng đến quý giá thế này thì không tránh khỏi có một...nụ hôn rồi. Nhưng đó không phải là kết thúc ột chuyện tình mà là khởi đầu ột tình yêu mãnh liệt sau này.
.
.
7 năm sau-Thành Phố Đài Loan
_Pa pa! Ma ma ơi!!! Hức...hức...hức...
Tiếng đứa bé từ ngoài cửa vọng vào trong nhà. Nó chưa kịp cởi giầy ra thì đã chạy đến bên ôm mẹ mình mà òa khóc. Lúc này mẹ nó thì đang chế biến một thứ gì đó “kinh khủng” lắm, nhưng ai mà nhìn kĩ thì có thể nhận ra đó là...thức ăn.
_Lubu! Con làm mẹ bỏ nhầm hết cả lọ muối vào nồi canh đanh này!-Người phụ nữ khom người xuống giả vờ trách móc cậu bé nhỏ nhưng thấy vẻ mặt mếu máu cũa con mình nên thôi.
_Guigui! Sao em hung dữ với con thế!!!-Người đàn ông đặt tờ báo đang xem dang dở xuống ghế sofa không ai khác đó chính là Ahbu-Sao vậy con! Lại gây với bạn gái nữa à?!!-Ahbu nói tiếp và ngay lập tức đứa bé chạy ùa vào lòng anh.
_Cũng tại anh đấy! Thằng bé mới học mẫu giáo mà đã dạy cho nó quen một lượt mấy cô rồi!!!-Guigui cởi tạp dề ra rồi bắt đầu quở trách-Anh có biết tháng nào phụ huynh cũng méc con mình dụ dỗ con gái người ta không?!!-Cô nói tiếp.
_Đàn ông quen nhiều bạn gái thì cũng thường mà!!-Ahbu cười trừ rồi biết mình đã lỡ lời khi chạm phải ánh mắt đang xẹt lửa của Guigui-Nhưng...vợ là nhất thôi!!!
Anh chạy đến ôm vợ mình mà nũng nịu nhưng đứa bé vẫn tiếp túc khóc không ngừng.
_Không phải! Chú Calvin ăn hiếp con!!! Chú không cho con ăn kẹo bông gòn mà còn quát vào mặt con nữa!!!
Thằng bé khóc tiếp và chưa kịp để nói thêm điều gì nữa thì một người đàn ông từ cửa nói vào, đó là chú Calvin của nó:
_Thằng nhóc kia!! Đàn ông con trai mà ăn kẹo như con gái thì lớn lên làm được gì!!!-Calvin được dịp quát tiếp.
_Chú nói láo! Rõ ràng hôm đó con thấy chú ngồi ăn kẹo bông gòn rồi lảm nhảm gọi tên dì mà bày đặt!!! Chú ghen tỵ vì không có nhiều bạn gái như con thì nói đi!!!
Nó lè lưỡi trêu rồi nép sau lưng pa ma mình để tìm người bảo vệ trong khi Calvin tức muốn xịt khói vì bị nói trúng tim đen, còn Guigui và Ahbu thì cố gắng nhịn cười.
_Người lớn không chấp trẻ nhỏ!
Calvin biện minh rồi nhanh chóng lảng sang đề tài khác-Ahbu nhanh lên! Chúng ta còn phải có việc phải làm!!!-Hắn ra lệnh.
_Rồi! Rồi! Bang Chủ là số 1!!!
Ahbu lẽn bẽn theo sau thằng bạn của mình, không quên tạm biệt vợ con rồi đi mà trong lòng vẫn thầm cảm ơn Calvin. Vì hắn chính là vị cứu tinh của anh thoát khỏi "bữa ăn địa ngục" của vợ lúc này mà.
.
.
Dù trận chiến đã kết thúc nhiều năm thế rồi nhưng Thổ Long Bang và Hắc Long Bang vẫn cứ như lửa với nước với nhau. Chỉ có một sự thay đổi là từ ngày con trai của Bang Chủ Hắc Long Bang-Bon Bon thực sự tham gia Mafia thì các trận khiêu chiến ngày càng diễn ra nhiều hơn. [Có lẽ mọi người đã quên anh ta rồi nhỉ, kẻ đã từng chạm mặt Calvin ở chap 11 đấy ^^].
_Nhìn thái độ cậu là tớ biết chuyện gì xảy ra rồi! Có phải "em" Bon Bon "bé nhỏ" lại khiêu chiến không?!!
Ahbu mỉa mai Calvin và đáp lại câu hỏi đó hắn chỉ gật đầu. Dù biết mình đoán đúng nhưng Ahbu vẫn không khỏi rùng mình, anh chàng bỗng chợt thấy thiết tha, nhớ nhung những món ăn "kinh hoàng" của vợ mình quá, nó còn hạnh phúc hơn là phải đi gặp mặt "em" Bon Bon nữa =__=".
_Đừng lo! Thả lỏng đi! Hôm nay chúng ta chỉ là kẻ xem trận đấu thôi! Và có lẽ đây cũng là ngày kém may mắn của Bon Bon!-Calvin nhìn tên bạn mình cười đầy ẩn ý, trong khi khuôn mặt Ahbu ngệt ra bởi những dấu "???"
_Trời ơi! Tao đã nói nếu không phải "bé Calvin" thì tao không đấu mà!!!-Tên con trai cười nhếch mép khi nhìn thấy đối thủ-Đánh hắn chỉ làm dơ bàn tay "ngọc ngà" của ta thôi!
_Dạ nhưng Bang Chủ Bon Bon...tên này nói hắn hôm nay thay Bang Chủ Calvin quyết đấu với người!!! Hắn nói...người không có tư cách đấu với Bang Chủ Calvin!!!-Tên thuộc hạ tỏ vẻ ấp úp.
_Đã bảo gọi ta là "tiểu thư" mà, sao lại quên rồi!
Người con trai tên Bon Bon quát lớn trong khi lũ thuộc hạ cố gắng không nôn thốc nôn tháo dù đã không quên uống thuốc...chống ói. Và hắn sựt nhớ điều gì ban nãy rồi bắt đầu tức giận-Tên Khốn nào nói ta không tư cách? Chết dẫm!!!...Đấu thì đấu ai sợ ai!!!-Bon Bon nói tiếp mà không biết mình đã trúng kế khích.
Ngay khi hắn dứt lời thì người đàn ông cùng thuộc hạ bước vào. Dưới cái mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt và bộ đồ bụi rách lỗ chỗ càng trông hắn có phần bí ẩn, nhưng lại chẳng giống Mafia mà giống một người nhảy hiphop hơn. Tất nhiên là những tên Hắc Long Bang nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, cả Bon Bon cũng thế.
_Hình như hắn tưởng đây là sàn nhảy thì phải?!!
Bon Bon khanh khách cười khiến người Thổ Long Bang không khỏi tức giận định xông "xử lý" nhưng đã bị người đàn ông "Hiphop" ấy ngăn lại.
_Không cần! Dù là Bon Bon hay..Bòn bon thì cứ để mình tôi xử lý! Cả người chỉ cần đứng đó thôi!!!-Anh nói.
_Ngươi....ngươi...Dám nói "Bổn tiểu thư" là Bòn Bon...A...a..
Bon Bon tức giận nói không thành lời và không chân chừ nhào vào, định bụng sẽ hạ gục người đàn ông "không biết điều" ấy bằng cú đấm liên hoàn của mình, nhưng Bon Bon không ngờ rằng đối thủ anh hôm nay chẳng phải là kẻ tầm thường. Tất cả những chiêu đánh tuyệt mĩ của anh đều bị người đàn ông "Hiphop" ấy né tất với tốc độ nhanh như gió.
_Ngươi...là ai?!!
Bon Bon bắt đầu sợ hãi. Thế nhưng tất cả đã quá muộn vì chỉ sau...3 giây anh đã bị hạ đo ván bởi cú đá thần tốc của người đàn ông này vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy mình nằm sải lai dưới đất.
Bốp...Bốp...Bốp!!!
Tiếng vỗ tay không ngớt của Calvin và Ahbu, lẫn các thuộc hạ ngay khi trận chiến kết thúc diễn ra.
_Tuyệt lắm Jiro!!!-Calvin chạy tới vỗ vai người đàn ông.
_Không thể nào!!! Jiro chẳng phải đã quy ẩn "giang hồ" từ 7 năm trước vì đã tàn phế sao?!!-Một tên trong bọn Hắc Long Bang không giấu nổi sự ngạc nhiên mà thốt lên.
_Mày có tin tao khâu miệng mày bây giờ không?!!
Ahbu trừng mắt lên hâm dọa và không cần đợi anh tiến lại cả bọn vác Bon Bon chạy ngay lập tức. [vì hắn không đi nổi nữa]
Và lúc này người đàn ông mở tháo mũ lưỡi trai xuống, trở lại với Jiro thân thiện đáng yêu ngày nào với nụ cười trên môi.
_Làm sao bọn chúng có thể ngờ Jiro Wang sau lần vật lý trị liệu thành công bên Mỹ...giờ lại trở nên đẹp trai ngời ngợi và mạnh gấp mấy lần trước chứ!!!-Ahbu vễnh môi trêu thằng bạn mình.
_Nói quá rồi! Lúc đó thật sự tớ chẳng hề nghĩ là mình sẽ đi lại được, cũng nhờ lời đề nghị của Satomi và sự giúp đỡ nhiệt tình, động viên của cô ấy mấy năm trời thì tớ mới có thể trở về một Jiro Wang lúc xưa thế này! Đúng là kì tích...-Jiro nói huyên huyên.
_Lần này bộ ba tái hợp có muốn đi ăn mừng không đây?!!
Calvin đề nghị với Jiro nhưng đôi mắt anh vẫn không ngớt nhìn về phía sau như đang tìm một ai đó vậy. Rồi phút chốc lại trở về với sự thất vọng mà bước đi.
_Buồn vì "người ta" không theo tớ về chứ gì?!! Cô ấy khỏe lắm, mỗi ngày đều nói nhớ cậu, và...-Jiro nói huyên huyên.
_Chẳng gọi một cuộc điện thoại, gọi cũng không nghe... thư thì chỉ hỏi có Guigui, Ahbu, không thì kể về Jiro...mà bảo là nhớ tớ à?!! Thôi không cần nói dối đâu!
Calvin tỏ vẻ hờn dỗi trong khi hai tên bạn đi phía sau chỉ bẽn lẽn cười, nhưng lần này trông có vẻ ẩn ý lắm.
.
.
_Calvin à, từ từ uống thôi!!! Không ai giành với cậu đâu!!
_Calvin!!! Uống nhiều quá coi chừng... chết đấy!!!
_Calvin...
...
_Mặc kệ tớ được không?!!-Hắn quát.
Dường như tiếng khuyên ngăn của hai tên bạn thân-Jiro và Ahbu với Calvin giờ chẳng ăn nhầm gì cả. Người ta nói uống rượu giải sầu, nhưng sầu càng thêm sầu thì có phần đúng. Càng uống, tinh thần hắn càng trở nên tỉnh táo hơn hết. Và rồi Jiro và Ahbu đành ngồi im không biết làm gì ngoại trừ trông nom hắn, rượu mang đến bao nhiêu thì cũng bị hắn giành uống hết nên cả hai ngồi cả buổi mà chẳng hớp được giọt nào.
_Grừ!!! Chịu thua tên này luôn!!! Giờ ai nói hắn là bợm rượu thay vì Bang Chủ chắc người ta cũng tin đấy!!!-Ahbu càu nhàu, không quên giúp Jiro đỡ Calvin đứng dậy.
_Thôi mà, tụi mình là người có lỗi còn trách ai được!!!-Jiro nói và điều đó khiến Ahbu chột dạ cười trừ rồi nhanh chóng khởi động xe trở về.
Cả hai không nói thêm một lời nào nữa mãi cho chiếc xe lăn bánh đến biệt thự nhà họ Chen. Tất nhiên là tình hình Calvin thế nào thì hai ông bà quản già nhà ấy điều biết qua “đài phát thanh” Ahbu Yan, họ nhanh chóng cùng những người giúp việc đến đỡ hắn. Sau khi tất cả đi khỏi, Ahbu mới bắt đầu mở chuyện:
_Có muốn về nhà tớ làm một chén không?!! Dù sao ban nãy tụi mình cũng có uống được gì đâu?!!
_Thôi cho tớ xin đi ông! Tớ không muốn vừa về thì đã bị cô em họ thân yêu xử tội dụ dỗ chồng em ấy rồi!-Jiro chấp tay lệnh-Hơn nữa, tớ còn có hẹn với Genie!-Anh nói tiếp.
_Ừ cậu nói cũng có lý! Không hiểu sao phụ nữ sau kết hôn ngày càng hung dữ thế không biết!!!-Ahbu thở dài nhưng chợt giật mình khi nghe điều gì từ tên bạn mình ban nãy-Cái gì?!! Genie?!! Không phải cô ấy đi Pháp rồi sao?!!-Ahbu ngạc nhiên.
_Phải, nhưng cô ấy chuyển về bệnh viện Đài Loan làm việc rồi!!!
_Sao lại biết rõ thế?!! Mà hai người có liên lạc sao?!!-Ahbu tỏ vẻ nghi ngờ và bắt đầu hỏi cung.
_Chả là trước đó cô ấy có sang Mỹ làm sinh viên trao đổi một thời gian, tớ cũng ở bệnh viện ấy tập vật lý trị liệu nên biết thôi! Sau đó cũng có liên lạc!...Và bây giờ tuy đã khỏi nhưng tớ vẫn còn phải điều trị, nên tớ mời cô ấy là bác sĩ riêng...vậy thôi!-Jiro tuôn một tràng.
_Hô~
_Thật mà!!!
_Tớ có nói gì đâu mà cậu lại...ha ha ha!!! Nếu sao này có cần giúp đỡ thì hỏi chuyện gia đây này!!!-Ahbu phá lên cười.
_Không cần đâu chuyên gia...sợ vợ!!!
Jiro mỉa mai lại bạn mình và cũng để trốn tránh những câu hỏi đó. Anh không hề phủ nhận bất cứ điều gì, bởi vì tình yêu là điều khó mà nói trước. Biết đâu được, trong tương lai biết đâu sẽ có một câu chuyện tình đẹp khác diễn ra thì sao.
Thật thì... khó nói lắm~
_Thiếu gia! Cậu có cần uống thuốc giải rượu không?-Quản gia TaYon lo lắng-Hay là để tôi gọi bác sĩ?!!-Ông nói tiếp.
_Không cần đâu, tôi ổn!-Calvin đáp lại, định bụng sẽ bước một mạch lên phòng nhưng cảm thấy áy náy khi để họ chờ mình, nên hắn nói thêm vào-Hai người...vất vả rồi!!!
Dù chỉ là lời lịch sự thông thường nhưng vẫn đủ để hai vị quản gia già cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy cậu chủ mà mình một tay nuôi lớn, vốn dĩ ngang tàng giờ đã thay đổi, lễ phép và biết quan tâm người khác hơn trước rất nhiều.
_Đó là việc chúng tôi phải làm!-Bà Kim mỉm cười-À...Cậu Jiro có dành cho ngài một món quà! Tôi để trong phòng-Bà nói tiếp.
Nghe vậy Calvin chỉ gật đầu rồi quay lưng đi. Tất nhiên là bây giờ có ột món quá trị giá hàng tỉ Đô La đi chăng nữa hắn cũng chẳng thiết tha gì hết. Cứ thế hắn bước vào phòng với tất cả sự thất vọng, cô đơn, trống trải chưa từng có. Mặc dù Calvin đã quen ở một mình, kể cả trong bóng tối nhưng hôm nay hắn cảm thấy khó chịu, đặc biệt là nhớ nó lắm.
"Đồ ngốc! Em muốn anh sang đó bắt em về thật sao?!!"
Calvin từ từ lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra mà thì thầm. Trong phút chốc những kỉ niệm của cả hai như một thước phim quay chậm, cứ ùa ạt lấn áp tâm trí hắn. Càng lúc lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Giật mình, hắn nhanh chóng cất nó trở lại vào túi nếu không e rằng đêm nay... sẽ lại là một đêm khó ngủ mất thôi.
"..."
Bất chợt, tất cả ánh đèn trong phòng đều bật sáng một cách lung linh. Và hiển nhiên điều đó khiến Calvin không khỏi khó chịu.
_Ai dám...
Calvin đột ngột im lặng khi thấy "hung thủ" đang đứng sờ sờ trước mặt mình. Từ tức giận sang bàng hoàng và ngỡ ngàng, chính Calvin giờ đây cũng chẳng thể tin vào mắt mình được nữa. Thậm chí là hắn cứ tưởng mình đang mơ, hay hoa mắt vì say rượu rồi. Nhưng không. Chính là nó-Satomi, người mà hắn luôn ngày đêm nghĩ đến, vừa thương...lại vừa giận.
_Xin lỗi...em chỉ là muốn gây bất ngờ cho anh nên mới...
Không để con bé nói thêm lời nào nữa, Calvin ôm nó vào lòng. Vẫn là mái tóc ấy, gương mặt ấy, mùi hương ấy khiến hắn không thể nào quên cho được.
_Em biết là anh giận em chuyện không liên lạc gì suốt 7 năm trời...-Satomi đẩy nhẹ Calvin ra và bắt đầu thỏ thẻ-em chẳng còn biết làm sao hơn. Chỉ vì nếu nghe thấy giọng nói của anh, em sợ là mình sẽ bay về Đài Loan mất thôi. Nhưng đó là điều không thể. Bởi vì trong suốt thời gian ấy em đã tự hứa với mình là sẽ trở nên mạnh mẽ và trở thành người con gái xứng đáng với anh.
Nói tới đây, Satomi đã không thể kìm chế được cảm xúc thật sự của mình. Những ngôi sao lung linh bé nhỏ cứ thi nhau chảy xuống gương mặt xinh đẹp vốn có, nhưng có phần ốm đi rất nhiều của nó.
_Đồ ngốc! Tại sao lại nghĩ thế?!!
Calvin kéo nó lại gần mình, gạt đi những giọt nước mắt ấy bằng nụ hôn dịu dàng của anh. Không cần phải nói Calvin cảm động biết nhường nào. Cho dù có giận nó hơn trăm lần đi chăng nữa, cũng không bằng nỗi niềm thương nhớ mà hắn dành cho nó ngay chính lúc này, nó đang dần dấy lên trong tim và phút chốc vỡ òa ra vì con bé.
_Lần này anh sẽ không để em đi đâu nữa!-Calvin vuốt nhẹ lên mặt nó và mỉm cười đầy ranh mãnh.
_I Love You!
Satomi nói rồi nhướn người lên hôn hắn, như thể thay cho câu trả lời mà nó muốn gửi đến với tất cả niềm thương yêu và hạnh phúc đang lớn dần trong tim cả hai. Tuy có hơi bất ngờ trước hành động ấy nhưng hắn vẫn đáp lại nó bằng một nụ hôn nồng nàn, rồi từ từ di chuyển xuống cổ khiến con bé khẽ rên lên vì sợ...
Nếu là người bình thường, có thể là nó đã hạ đo ván rồi. Nhưng nếu là Calvin thì không. Vì hắn là người đàn ông duy nhất có thể bước vào trái tim của nó mà không phải ai khác.
Dường như hôm nay nó cũng say, mặc dù chẳng uống một giọt rượu nào. Có lẽ, đó là vì tình yêu... cả vì hắn nữa.
_Đêm nay, hãy trở thành phu nhân Bang Chủ của anh...!!!
Calvin khẻ thì thầm vào tay nó, những hơi thở quyến rũ tỏa ra từ hắn khiến nó hầu như tê liệt, trái tim cứ thổn thức lên từng hồi trong vòng tay ấm áp của hắn.
Khi chiếc áo rớt xuống sàn nhà cũng là lúc ánh đèn trong phòng vụt tắt...Và cũng bắt đầu những tiếng xì xào phía bên kia cánh cửa:
_Bà Kim này, bà có nghĩ là nhà ta sắp có trẻ con không?!!
_Tôi không quan tâm!
_Vậy nãy giờ bà chen lấn rình rập với tôi làm gì, bà già khó tính...
_Mặc kệ tôi...
Suy nghĩ của họ quả thật là chẳng sai chút nào, nhưng có lẽ đối với cặp đôi này thì chuyện đó phải phù thuộc vào vấn đề thời gian.
...
_Yaaa...Calvin chết bầm! Calvin đáng ghét! Tại sao lại nôn vào người em thế?!! Anh đi chết đi!!!
_"..."
_Đồ ngốc!!!
.
.
Thật ra, tình yêu không bao giờ có định nghĩa đúng sai. Nó cũng chẳng phụ thuộc vào tầng lớp hay giai cấp cả. Dù bạn là ai, bình thường hay đặc biệt, thậm chí là Mafia, chỉ cần bạn biết tôn trọng hạnh phúc của người khác, kể cả của chính mình thì hiển nhiên bạn sẽ có một tình yêu xứng đáng. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, hãy cố gắng níu giữ cho riêng mình, chứ đừng chờ đợi nó đến. Và hơn hết là cho dù bạn thực sự thất bại, thực sự thua trong tình yêu cũng xin đừng vội bỏ cuộc. Vì có thể ở đâu đó trên Thế Giới này, vẫn còn một trận chiến thắng vẻ vang hơn đang chờ bạn đấy.
The End.
Tình Yêu Bang Chủ Tình Yêu Bang Chủ - Cuncon181