Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6573 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 -
iệt với tay lấy hộp thuốc, khổ nỗi bên trong không còn điếu nào. Anh uể oải đưng dậy đi ra góc phố mua gói “ Ba số năm”, rồi ngồi lại ngoài ghế đá rít một hơi dài khoan khoái.
Cả tuần này, Việt mất ngủ. Anh vừa lo xong chuyện ma chay của ông Phi, giờ lại lo chuyện Khanh bệnh. Cô bé không đủ sức khoẻ và sự vững vàng của tâm hồn để vượt qua cú sốc này. Khanh ân hận vì không được gặp ông lần cuối. Sự ân hận ấy đã khiến cô ngã bệnh. Cô luôn tự dày vò mình và không ngớt nguyền rủa mình, khiến Việt cũng thấy bất nhẫn.
Anh biết Khanh đang ray rứt vì một chuyện riêng tư nào đó mà anh không tiện hỏi. Việt lại rít thuốc, dù chẳng muốn, nhưng.. hình ảnh về buổi tối ông Phi qua đời lại hiện lên trông tâm trí Việt.
Rõ ràng hôm đó Khanh có vấn đề. Vấn đề ở cú điện thoại bạn bè nào đấy gọi đến cho cô. Sau khi nghe điện thoại, Khanh bỏ vào phòng riêng chớ không ra nghe anh kể chuyện sông nước lênh đênh như cô đã yêu cầu.
“ Vấn đề’’ của Khanh càng lộ rõ hơn ở giờ cơm. Cô khó khăn ăn từng miếng một, khó khăn mở lời và quyết định không vào bệnh viện. Rõ ràng Khanh đã tính toán sẽ đi đâu với ai ngay lúc đó rồi. Nhưng nếu đi chơi với Bich, Hiền hay bạn cùng lớp chắc chắn cô không ân hận đến độ ngã bệnh như vậy.
Giọng bà Năm vang lên:
- Con bé lại không chịu ăn. Nó làm như nhịn đói thì ông ấy sống lại không bằng.
Việt dụi điếu thuốc hút dở và hỏi:
- Mấy hôm nay có ai điện thoại tìm Khanh không?
- Có chứ. Nhưng Khanh không nghe với lý do bệnh.
Việt ngập ngừng:
- Dì biết tên người gọi đến không?
Bà Năm lắc đầu:
- Cậu muốn hỏi ai mới được?
Việt xua tay:
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi. A! Dạo này bà ấy cũng không gọi về chứ?
Bà Năm nói:
- Có gọi về một lần.
Việt cười nhạt. Anh dằn chân trên nền gạch bóng loáng. Tới phòng Khanh, Việt gõ cửa.
Giọng cô cáu kỉnh vang lên:
- Đã bảo con không ăn mà.
Việt đẩy cửa bước vào:
- Không ăn cũng phải chuyện trò. Nằm trong phòng như ở tù thế này em sẽ chết khô lúc nào chả ai hay.
Khanh kéo mềm trùm kín đầu:
- Chết được càng tốt. Mỗi ngày khỏi phải thấy mặt anh.
Việt giật tung mền ra:
- Nhưng em chưa... được chết, nên vẫn phải đối diện với anh. Sao nào? Em nghĩ cứ làm khổ mình là ba sẽ sống lại sao?
Khanh co người lại:
- Làm ơn để cho tôi yên. Anh ra đi.
Việt lì mặt ngồi xuống giường, giọng đanh lại:
- Em đúng là ích kỷ khi muốn người khác phải quan tâm đến mình, bằng cách bỏ cơm, giả bệnh.
Khanh kêu lên:
- Tôi làm gì mặc xác tôi, anh đừng nói nữa.
Dứt lời, cô sụt sịt khóc:
- Chị Yến kể, trước khi... đi, ba còn kêu tên tôi, nhìn quanh quất tìm tôi. Lúc đó tôi lại... mãi ham vui.
Việt vội bảo:
- Không ai trách em sao đã vắng mặt, ngay cả ba cũng thế. Bởi vậy, em đừng tự hành hạ mình nữa.
Khanh im lặng. Cô quay mặt vào vách với vẻ bứt rứt khôn nguôi. Rồi như không chịu đựng nổi, cô thổn thức:
- Chắc chắn ba đang rất giận vì tôi đã làm trái ý ba.
Việt ôn tồn:
- Anh không biết ba đã dặn dò em điều gì, và hiện giờ em đang ôm nỗi khổ nào. Anh chỉ nghĩ rằng, nếu nói được những dằn vặt trong lòng, tâm hồn sẽ thanh thản.
Khanh chua chát:
- Tôi có thể thố lộ với ai đây? Nhắm anh có thông cảm, có bỏ qua những lầm lỗi của tôi không?
Việt nuốt tiếng thở dài. Lẽ nào tối đó Khanh đi với Hiển? Thằng nhóc ấy đâu phải ngẫu nhiên có mặt ở SG đúng lúc ông Phi mất để tới phúng điếu chia buồn?
Cơn ghen tuông ấp tới, khiến Việt tức thở. Thái độ khinh khỉnh của Hiển khi bắt tay anh,công thêm nụ cười hiểm hóc của Hà hôm đó chỉ làm anh khó chịu. Nhưng tới bây giờ, Việt đã manh nha đoán được lý do khiến Khanh ân hận đến phát bệnh lại làm lòng tự trọng của một gã đàn ông bị vợ cắm sừng tổn thương nặng nề. Vậy mà hôm đó Việt không mảy may nghi ngờ. Anh đã bị tình địch lẫn nhân viên của mình cười vào mũi mà đâu có hay. Nhìn Khanh trăn trở trên giường, Việt vừa thương, vừa giận. Anh dằn đau đớn xuống và tha thiết nói:
- Chuyện đã qua rồi, sao anh lại không thông cảm với em chứ. Nếu tin tưởng anh, em cứ nói hết cho vơi lòng. Ba đã gởi gắm em cho anh, dù em thế nào đi chăng nữa, em cũng vẫn là vợ anh, là người anh yêu ngay cái nhìn đầu tiên.
Khanh cắn môi. Đây là lần thứ nhất Việt nói “ yêu cô”. Lời tỏ tình của anh rất chừng mực, không lãng mạn như lời tỏ tình của Hiển, nó không khiến cô run lên vì hạnh phúc hay tự ái vì được yêu. Tất cả những ưu ái Việt dành cho Khanh chỉ làm cô ân hận hơn.
Sau khi gặp lại Hiển cho tới bây giờ, trái tim Khanh như chai đá, cô cố tìm nhưng không tìm ra chút rung cảm nào đối với anh. Có chăng chỉ là nỗi ân hận đang thiêu đốt tâm tư cô.
Yêu thì Khanh vẫn còn yêu, nhưng tình yêu ấy đã thôi nồng nàn như cô vẫn tưởng. Có lẽ vì hai người cách xe nhau quá, những tình tứ chung xưa giờ đã rất riêng tư. Anh không còn là người cận kề để lo lắng chăm chút cho Khanh như ngày nào, mà chính Việt mới chính là điểm tựa của cô.
Suốt thời gian qua, Việt đã vất vả thế nào, KHanh biết hơn ai hết, nếu cô thành thật kể với anh, khác nào cô hất vào mặt anh một ly nước lạnh?
Chậm chạp gượng ngồi dậy, Khanh hỏi anh:
- Có thật ba không giận tôi không?
Việt gật đầu:
- Thật. Ba cứ tưởng em đang trên đường đến bệnh viện. Ba có nuối tiếc một chút nhưng không giận em đâu. Nhưng nếu em cứ thế này mãi, ba sẽ không vui. Bây giờ ngồi đậy, ăn chút gì nhé?
Cô nhìn anh rồi đặt hai chân xuống đất, bước được vài ba bước, Khanh thấy lảo đảo muốn té. Việt vội ôm cô bằng cả hai tay.
Anh vỗ về:
- Không sao đâu. Tại em bỏ ăn nên mới choáng.
Mắt nhắm nghiền, Khanh bấu chặt vào hông anh, mặt áp vào ngực anh vững vàng êm ấm. Nước mắt ràn rụa, Khanh thổn thức khóc.
Việt âu yếm vuốt tóc cô, anh ân cần chẻ những ngọn tóc lòa xoà trên trán Khanh sang một bên rồi lau nước mắt cho cô. Cử chỉ của anh như một người lớn đang săn sóc em gái càng làm Khanh cảm động hơn.
Việt thì thầm:
- Cứ khóc đi rồi em sẽ vơi buồn. Nên nhớ rằng. Lúc nào, anh cũng là chỗ dưạ của em. Đã hứa với ba, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em.
Khanh bỗng yếu đuối hẳn:
- Anh đừng bỏ em đi đâu hết nhé?
- Ờ. Anh sẽ không đi đâu cả. Bây giờ nghe lời anh, ăn một chút xúp.
Nhấc bổng Khanh lên, Việt bế cô đặt lên giường:
- Cứ ngồi đây chờ ah.
Dứt lời, anh xuống bếp bưng tô xúp bà Năm đã múc sẵn lên. Vừa dịu dàng,vừa cẩn thận, anh đút từng muỗng cho Khanh.
Cô ngượng ngùng:
- Em tự ăn được.
- Nhưng anh thích thế này hơn. Trông em như con mèo ốm, hiền lành yếu đuối thế này khó ai ngờ em chuyên môn ăn hiếp chồng.
Khanh chớp mi, một chút hồng chợt ửng lên trên đôi gò má xanh xao, cô âm ự:
- Làm như anh dễ ăn hiếp lắm.
Việt nhìn Khanh không nói lời nào. Tâm trạng cô bé thật phức tạp, buồn vui bất chợt. Cách đây không lâu, cô còn cáu gắt, xua đuổi anh, giờ lại ôm anh và khóc. Có phải Khanh đang lấy Việt để lấp vào khoảng trống của Hiển không?
Bất giấc, anh hoàn toàn hụt hẫng, bởi ý nghĩ vừa loé ngang hồn. Việt khô khan đứng dậy:
- Em ráng ăn hết nhé. Anh phải xem lại một số văn bản quan trọng cho ngày mai.
Khanh hơi ngạc nhiên vì thái độ của anh, nhưng cô vẫn nói:
- Vâng. Em sẽ ráng.
Căn phòng chợt trống vắng khác thường. Khanh chán nản nhìn qua ô cửa sổ.Thật ra, cô đang muốn gì ở Việt? Cô cần một chỗ dựa, nhưng lại không quan tâm xem Việt thừa thông minh và kinh nghiệm sống để hiểu những biến chuyện diễn ra trong hồn cô. Anh bỏ đi ngang vì tự ái bị tổn thương, vì biết cô vẫn còn giấu anh nỗi niềm riêng của mình.
Bà Năm đẩy cửa ra:
- Có cô Yến sang thăm.
Khanh gượng cười với chị.Hôm nay Yến trông sút rõ. Mắt vẫn còn quầng thâm, mặt vẫn hằn nét mệt mỏi dầu cô trang điểm khá kỹ.
Yến hất mặt:
- Đã hết bệnh chưa cô nương?
- Em bị chóng mặt chớ có bệnh hoạn gì đâu. Cả tuần nay không ăn, không ngủ được.
Cổ chợt nghẹn lại, Khanh mếu máo:
- Em nhớ ba quá. Hic,hic..
Yến nạt ngang:
- Nín ngay! Ai lại không nhớ ba? Em làm ơn đừng mít ướt nữa.
Nhìn chén xúp cô còn ăn dở, Yến trách cứ:
- Việt bỏ em một phòng thế này à? Hừ! Buồn tẻ, tù hãm như vậy làm sao nuốt cho vô. Hừ! Ba mới nằm xuống chưa được mấy ngày, anh ta đã thay đổi cách đối xử với em rồi à?
Khanh bối rối:
- Không có đâu. Việt bận bù đâu, em không muốn làm phiền anh ấy.
- Vợ bệnh, chồng phải quan tâm. Sao lại gọi là phiền? À! Hay tại hai người là vợ chồng hờ nên em ngại?
Thấy Khanh xụ mặt, Yến liền chuyển tông:
- Bên này buồn quá trời, hay là về với mẹ và chị cho khuây khỏa? Chị tin chắc Việt sẽ đồng ý. Em về nhà vẫn tự do hơn.
Yến chợt hạ thấp giọng:
- Hiển ở lại SG luôn. Nó nhờ chị nhắn với em vì điện thoại không tiện.
Khanh thảng thốt:
- Sao lại thế? Anh bỏ việc à?
Yến cười cười:
- Người ta có thể bất chấp vì tình yêu mà. Lẽ ra em phải mừng chứ. Giờ không cần trốn ra Hà Nội vẫn thoải mái gặp nhau.
Khanh bồn chồn:
- Nhưng ảnh sẽ mất chỗ làm, em không muốn thấy Hiển thân bại danh liệt vì em.
Yến khoát tay:
- Em khỏi lo. Hà đã tìm việc cho Hiển. Nghe nói lương cũng khá cao. Coi như cậu ta có đủ điều kiện để vì em. Chị không hiểu em còn giữ ý định “nối lại tình xưa” không? Nếu còn thì tìm cách ly dị đi.
Khanh ngỡ ngàng nhìn chị mình, cô ấp úng:
- Ba mới mất, tâm trí em vẫn chưa yên ổn, khoan đề cập vấn đề này đã.
Yến vẫn tiếp tục nói:
- Trước đây, em vì ba mới đồng ý lấy Việt, giờ em tự quyết định cuộc đời mình được rồi. Nếu ly dị, Việt phải trả tiền số cổ phần không nhỏ đâu. Nó đủ để mẹ và chị em mình sống sung túc.
Khanh ngập ngừng:
- Ý ba luôn muốn tiền phát sinh ra tiền nên mới giao hết cổ phần có được cho Việt. Nếu bán cổ phần ấy để tiêu xài thì còn gì để nói nữa. Ngồi không mà ăn đến núi cũng phải lở, huồng hồ số cổ phần nhỏ nhoi ấy.
Yến cười nhạt:
- Cách nói năng của em bữa nay giống Việt ghê. Em nhiễm anh ta từ bao giờ vậy?
Khanh so vai:
- Chị không cần quan tâm vấn đề nay. Em sẽ tự giải quyết chuyện của em và Việt.
- Vậy còn Hiển thì sao?
Khanh nhăn nhó:
- Chị để em yên được không?
Yến đứng dậy:
- Được chứ. Chỉ tội nghiệp Hiển. Nó đang chờ âu trả lời của em thông qua chị.
Khanh giận dỗi:
- Em mệt mỏi lắm rồi. Nói tới Hiển em đang muốn chết đây. Nếu tối hôm đó đừng đến chỗ hẹn với Hiển, em đã gặp ba lần cuối và bây giờ đã không khốn khổ như vầy.
Yên cao giọng:
- Nhưng Hiển đâu có lỗi. Cậu ta và Hà đã tới phân ưu rồi còn gì.
Khanh ním môi:
- Chỉ em mới có lỗi. Khi đồng ý lấy Việt, em đã không tỏ rõ lập trường, em mơ hồ ngay chính trong tình yêu của mình và bây giờ em đang gánh hậu quả.
Yến mỉa mai:
- Em luôn tự hào về sự thủy chung dành cho Hiển. Chã lẽ bây giờ em đã thay đổi. Em hết ghét Việt tật xượng tủy rồi à? Tội nghiệp Hiển, nghèo bao giờ cũng thua thiệt. Nhất là khi yêu một người đã quen sung sướng như em. Chị tin Hiển không trách em nhưng sợ nó sẽ chết dần chết mòn vì tuyệt vọng mất.
Khanh làm thinh nghe Yến nói tiếp:
- Chị về đây. Ráng suy nghĩ thật kỹ những lời của chị.
Bỏ mặt Khanh một mình, Yến nhún nhẩy bước ra. Ngang phòng làm việc của Việt, cô gõ cửa.
Chỉ một tích tắc sau Việt đã xuất hiện với gương mặt hớn hở. Anh cứ tưởng Khanh tìm mình. Khi thấy Yến, anh đã nhíu mày khó chịu. Giọng khô khan, Việt cộc lốc:
- Có chuyện gì không?
Yến đong đưa cái xách tay:
- Mẹ bảo tôi sang thăm chừng nhỏ Khanh và thăm luôn cả anh.
Việt băng băng đi trước.
- Mời chị ra phòng khách.
Yến lẽo đẽo theo sau:
- Nhà lắm phòng nhỉ. Nhưng phòng nào cũng lạnh, bảo sao nhỏ Khanh không đòi về với mẹ cho được.
Việt buột miệng;
- Khanh muốn về thật à? Sao tôi không nghe cô bé nói kià?
- Tại nó ngại ấy. Nói thật, ở bên đây y như ở trong tháp ngà, mất tự do bảo sao con bé không bệnh. Mà bệnh gì ngoài tâm bệnh? Nhìn nó vật vờ vật vưởng như thất tình mà tội.
Việt nhếch môi:
- Chị giỏi tưởng tượng thật.
Yến tròn xoe mắt:
- Tưởng tượng à? Không tin, anh hỏi Khanh xem, phải con bé muốn về bên mẹ không. Dĩ nhiên chả có đấng phu quân nào muốn vợ rời khỏi nhà, nhưng anh nhắm cái lồng bê-tông cốt sắt này sẽ nhốt Khanh được bao lâu.
Việt lạnh lùng:
- Yến không cần khiêu khích. Là chồng Khanh, tôi biết mình phải làm gì cho vợ mà.
Yến vênh mặt lên:
- Kể cả chuyện con bé muốn ly dị à? Tôi không ngại nói nhỏ với anh, Hiển sẽ ở lại SG chứ không ra Hà Nội xa xôi nữa. Ha! Tôi e rằng anh chẳng biết đêm ba mất, Khanh đã đi với Hiển... chính vì thế nên nó mới ân hận đến đổ bệnh.
Việt nghiến răng:
- Yến luôn muốn thấy tôi và Khanh bất hoà.Tại sao vậy? Tại Yến ganh tỵ với Khanh, đúng không? Nếu đến đây với ý tốt tôi hết sức hoan nghênh. Bằng ngược lại, tôi xin mời chị ra cửa.
Dứt lời, anh hầm hầm đi tới mở rộng cửa phòng khách. Yến với vẻ hả hê vì sự tức giận của Việt.
Cô nhỏng nhảnh đứng dậy:
- Dầu sao cũng người một nhà. Anh đừng thô lô với tôi như vậy, rồi có lúc phải ân hận đấy.
Việt cố dằn cơn nóng xuống, anh hơi thách thứ.
- Khanh đã là vợ tôi và sẽ mãi là vợ tôi, tôi không sợ mất Khanh đâu..
Yến giễu cợt:
- Điều đó tùy thuộc ở con bé. Và anh hãy đợi đấy.
Nhìn Yến đắc chí bước đi, Việt cố kềm tiếng... rủa. Yến rất hận anh và cô đang trả thù bằng cái mồm gian dối đây mà. Nhưng lỡ những lời Yến nói thật thì sao?
Việt bực bội bước loanh quanh trong phòng. Dầu Yến nói thật hay dối, anh vẫn cố giữ Khanh cho mình. Anh tin ngày nào đó, cô sẽ yêu anh. Nhưng ngày đó bao giờ mới đến? Lòng kiên nhẫn của Việt dường như đã cạn kiệt rồi.Anh không hiểu mình đủ kiên trì để theo đuổi chính vợ mình không, hay rồi hai người chia tay như Yến đã độc mồm gieo vào tim anh một mầm nghi ngờ tai quái.
*****
Vừa khui lon bia ướp lạnh, Hà vừa hất hàm nhìn Hiển:
- Công việc mày đang làm thế nào?
Hiển ngập ngừng;
- Nhàn, nhưng phiều lưu quá, nên tối không thể yên giấc được.
Hà bật cười hô hố:
- Tại mày nằm một mình, nên mới thế, chớ nếu có một em kế bên thử xem, cứ ngủ mê mệt cho tới sáng còn không dậy nổi ấy chứ.
Hiển gượng gạo cười theo. Anh uống hết lon bia rồi ngập ngừng;
- Dạo này tay Việt giữ Khanh kỹ quá. Em điện thoại không khi nào gặp con bé.
- Vậy mày gặp ai?
- Bà già nào ấy.
- Thì nhờ bả gọi Khanh.
- Như vậy phiền lắm.
Hà nhún vai:
- Phiền quái gì. Muốn đạt được kết quả sau cùng, phải cố chịu đấm ăn xôi.
Hiển xoay cái lon không:
- Chỉ sợ tay Việt làm khổ cô bé.
Hà gạt ngang:
- Hắn không dám đâu. Tao nghĩ cơ hội của mày tới rồi. Phải vừa xoa dịu, vừa âu yếm lẫn tấn công, gây ấp lực để con nhỏ ly dị chồng đi chớ. Cái gì mày cũng sợ, cũng ngại thì thua.
Hiển thở dài:
- Sau khi bác Phi mất, hình như Khanh không muốn gặp em. Thú thật, em chả biết phải làm gì hơn.
Hà run đùi:
- Trái tim mày sẽ mách báo điều đó. Nếu là tao, tao sẽ mạnh dạn tiến tới, bất chấp thủ đoạn, tao phải là cho Khanh thuộc về mình. Sau đó, con bé tất nhiên sẽ bỏ gã chồng hờ ấy.
Hiển chép miệng:
- Nói thì dễ, nhưng thực hiện chẳng dễ tí nào.
Mắt Hà nheo nheo đểu giả:
- Nếu mày muốn, tao vẫn có cách.
Hiển miả mai:
- Anh không ngại mất lòng ngài tổng giám đốc sao?
Hà thản nhiên:
- Trước đây đúng là có. Vì sợ phật lòng Việt, tao đã không để Khanh trốn ra Hà Nội với mày. Bây giờ là khác rồi. Tao sẽ giúp hai đứa như để đền bù lỗi ngày xưa. Hồi đó, tao không tin tình yêu của con bé đối với mày, tao nghĩ có chồng nó sẽ quên. Nào ngờ, Khanh khá nặng tình. Mày có thể lợi dụng điểm yếu này để chiếm lại con bé từ tay Việt. Nếu hai người ly dị, Khanh sẽ được hưởng một số tiền rất lớn.
- Dễ gì Việt chịu chia tài sản khi hai người mới cưới nhau có mấy tháng.
Hà tiếp tục run đùi:
- Đây là số cổ phần ông Phi đã bán lại cho Việt. Anh ta phải trả tiền khi không còn là chồng Khanh nữa.
Hiển tò mò:
- Sao anh biết?
Hà ngạo nghễ:
- Có Yến, việc gì tao lại chả biêt? Mày chậm một bước, nhưng được sa hũ nếp, sướng gần chết.
Hiển không nói gì, anh khui lon bia mới và uống một hơi. Những lời Hà nói đã khơi gợi trong anh một tham vọng. Anh yêu Khanh, nếu được cô thì hạnh phúc nào bằng, hạnh phúc ấy sẽ được nhân lên khi trong tay Khanh là cả một tài sản. Lấy vợ đẹp đã... sướng, vợ đẹp lại giàu thì... khoẻ thân biết bao.
Giọng Hà hỉ hả vang lên:
- Yến không muốn đầu tư vào công ty của Việt nữa, bởi vậy Yến sẽ thúc ép Khanh ly dị càng sớm càng tốt. Cô ấy muốn chia sẻ dùng tiền bán cổ phần theo cách khác. Gia đình Yến bây giờ còn ba mẹ con. Nếu tiền được chia ba,cũng nhiều lắm đấy.
Hiển dò dẫm:
- Nhiều là bao nhiêu?
Hà nhún vai:
- Đủ ấm thân. Nhưng tất cả còn tùy thuộc vào tài nghệ của mày. Quyến rũ người tình cũ rời khỏi anh chồng cô nàng không yêu đâu phải là chuyện khó, đúng không?
Hiển xoa cằm. Đầu tiên anh phải làm sao cho Khanh nghĩ rằng anh ở lại SG vì cô chớ không phải bị mất việc ở Hà Nội. Trái tim đa cảm của Khanh rất dễ xúc động, Hiển khổ vì tình, chắc chắn Khanh sẽ ngã vào tay anh.
Cho tới bây giờ, Hiển vẫn tha thiết yêu cô bé, anh muốn có cô vì tình. Đúng là anh vì tình, nhưng nếu đằng sau tình yêu này có cả mùi tiền thì động lực thúc đẩy Hiển đến với Khanh càng mạnh hơn.
Hất hàm, ra giọng kẻ cả, Hà nói:
- Tạm gác chuyện này qua một bên. Tao muốn biết Bảy Khả đối với mày ra sao?
Hiển rùng mình:
- Bảy Khả độc như con hổ mang. Em làm sao hiểu nổi lão ta.Chỉ biết trước mặt lão sộp lắm. Miệng ngọt như đường, tay chi tiền rộng rãi. Coi kho hàng, em chả dám xơ múi chút gì dù chỉ là con bu loong hay đinh ốc.
Hà nói:
- Muốn tiến thân, đầu tiên phải tạo được lòng tin với cấp trên. Nói thật, nếu mày không phải em tao, Bảy Khả chưa chắc đã tín dùng. Mày có ăn học, Bảy Khả sẽ cất nhắc chớ không để mày giữ kho hoài đâu. Hừ! Nếu sau này có vốn, tao sẽ hùn hạp với lão. Có gan làm giàu, gan tao rất to, nhưng tiền thì lại... hẻo. Chán!
Hiển buột miệng:
- Thời của anh em mình sắp tới rồi, anh không phải lo.
Hà nhịp tay:
- Dạo này thằng Việt kiểm tra gắt gao lắm, tao không dám điều tàu xuất bến chui. Nó mà rảnh việc nhà là chăm việc công ty. Mẹ khiếp! Mày cứ quấy rối Khanh bạo lên, thằng Việt rối rắm vì con vợ sẽ lơ là việc khác. Có vậy, anh em mình mới dễ kiếm tiền.
Hiển khó chịu:
- Khanh là người em yêu chớ không phải cộng vụ giúp chúng mình phá rối Việt. Anh nên nhớ điều đó.
Vỗ vai Hiển, Hà lại cười kha khả:
- Ờ, nhớ. Chú mày vẫn còn lãng mạn dữ. Yến cũng là người tao yêu. Nhưng sau lần suýt mất cô bé, tao đã suy nghĩ khác về yêu. Theo tao, muốn tình yêu bền vững phải có tiền. Người ta đâu chỉ uống nước lã để yêu nhau như trong tiểu thuyết. Bởi vậy, mày phải thực tế hơn em.. giai ạ.
Nhìn đồng hồ, Hà nháy mắt:
- Tao đi làm đây. Chiều này họp, mày tha hồ điện thoại cho nhỏ Khanh mà không sợ tay Việt bắt máy.
Dứt lời, Hà ngạo nghễ bước đi bằng đôi chân của người hãnh tiến, đang tự cho mình hơn hẳn kẻ khác. Còn lại m t mình, Hiển nằm dài trên giường trong căn phong đàn ông bê bộn và nghĩ về Khanh.
Cô bé xem thế mà khó hiểu thật. Hiển vẫn chưa biết vì sao cô không chịu liên lạc với anh như đã hứa đêm nào. Khanh luôn khiến Hiển muốn điên lên vì ấm ức, nhưng anh không bỏ cuộc đâu, cô phải thuộc về anh là của anh. Vơ tay lấy cái điện thoại di động trên bàn, Hiển nhấn số và vái trời cho người nhận điện thoại là Khanh chớ không phải là bà già có giọng khô như ngói.
Lời van vái cuả Hiển vậy mà linh ứng. Anh mừng rơn khi nghe tiếng cô vang lên.
Hiển thầm thì:
- Anh đây.
Khanh im lặng, Hiển tiếp tục rót vào tai cô:
- Em khoẻ không?
Vẫn không nghe Khanh mở lời, Hiển tha thiết:
- Nói gì với anh đi. Anh ao ước được nghe tiếng em dầu chỉ một tiếng thở dài thôi.
Khanh ngập ngừng:
- Sao anh không ở Hà Nội?
- Anh thà mất việc chớ không thể mất em lần nữa.
- Nhưng anh bảo đó là cơ hội để anh làm nên sự nghiệp mà.
Hiển cười chua chat:
- Sự nghiệp chẳng nghĩa lý gì, nếu không có hạnh phúc. Đã một lần vì đi tìm sự nghiệp mà anh đã vuột mất em. Giờ thì không, anh phải có em trước khi làm nên sự nghiệp.
Khanh kêu lên:
- Có em bằng cách nào?
Đầu dây bên kia im lặng. Một lát sau, Khanh nghe Hiển hỏi:
- Em còn yêu anh không?
Nhăm mắt lại, Khanh cắn môi:
- C... ò... n
Hiển thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy là được rồi. Có nhiều chuyện không thể nói qua điện thoại. Anh muốn gặp em, chúng ta sẽ trao đổi nhiều về vấn đề cụ thể hơn.
Khanh hoang mang:
- Đó là vấn đề gì?
- Anh sẽ nói khi gặp nhau. Ngày mai, năm giờ, ở chỗ cũ... Thôi nhé. Yêu em.
Không đợi Khanh nói lời nào, Hiển cúp mày. Cô thẩn thờ bước ra hành lang. Phải chi lúc nãy cô đừng nghe điện thoại thì bây giờ đâu phân tâm như vầy.
Ngồi bó gối bên tam cấp, Khanh bắt đầu nguyền rủa mình. Lẽ ra, cô phải cứng rắn hơn nữa với Hiển. Lẽ ra cô không nên trả lời vẫn còn yêu anh. Lẽ ra cô phải giữ vững lập trường của mình.
Vùi đầu vào hai tay, Khanh thở dài sườn sượt. Từ hồi ngã bệnh cho tới nay, tâm trí cô luôn bị chi phối bởi Việt. Nói cách khác, cô bắt đầu thấy Việt quan trọng đối với mình, nhưng khổ sao anh lại hờ hững lạ kỳ. Khanh không thèm ăn, Việt cũng chẳng ép như anh từng ép. Đã vậy, khi cô về ở nhà với mẹ, Việt lại thản nhiên đi Vũng Tàu với khách hàng nữ nào đó. Bà Năm thì thầm vào tai Khanh rằng cô ta rất chịu chơi và mê anh kinh khủng. Việt chẳng thèm sang rước cô như trước kia anh vẫn làm. Khanh phải đi taxi về và gặp Việt đang gát chân trên salon, vui vẻ điện thoại cho ai đấy mà cô tin chắc không phải là đàn ông.
Thái độ thay đổi của Việt làm Khanh hoang mang, cô vờ như không quan tâm tới anh, nhưng thật ra cô lại theo dõi từng động tịnh của Việt. Một việc từ trước tới giờ, Khanh coi là vô bổ sao bỗng dưng trở nên hết sức quan trọng đối với cô. Dần dần, những thói quen sở thích của Việt, Khanh thuộc nằm long.
Một ngày của anh bắt đầu thoảng bốn giờ, anh chạy vòng quanh sân, đấm bao, tập võ, tắm, uống ca phê và ăn sáng một mình, vì giờ đó Khanh vẫn còn vùi trong chăn. Ăn sáng xong, Việt vào phòng làm việc rồi sau đó, đến công ty. Dạo này, trưa anh không về nhà, mặc cho bàn ăn vắng ngắt vì không ai kể chuyện tiếu để Khanh ngon miệng. Buổi tối, Việt lại diện thật... bảnh rồi vui vẻ đi chơi mà chẳng thèm mở miệng mời Khanh, dù là mời lời theo phép lịch sự.
Khanh bắt đầu.. ốm o vì anh, và anh lại dửng dưng, lạnh lùng với cô như dạo trước khi hai người đi dự khai trương khách sạn nổi.
Lẽ nào Khanh không còn là “ người anh yêu ngay cái nhìn đầu tiên”? Khanh thắc thỏm với chính mình. Ôi! Chẳng còn gì đau đớn hơn chuyện Việt đã có người đàn bà khác, anh bắt đầu chán Khanh vì sự dửng dưng đầy kiêu kỳ, ghẻ lạnh cô dành cho anh lâu nay.
Khanh không muốn mất Việt, muốn giữ anh, cô phải làm sao đây?
Phải hạ mình lo lắng, chăm sóc và... tự nguyện đến với anh trong bổn phận thiêng liêng của một người vợ à?
Bất giấc, Khanh đỏ mặt, cô không thể làm thế nếu Việt không chủ động đến với cô.
Nhưng lẽ nào cô lại mong anh làm điều đó khi trước cô rất ghê sợ?
Khanh nuốt tiếng thở dài. Cô lững thững xuốp bếp tìm bà Năm.
Vừa gặp cô, bà Năm đã ca cẩm:
- Vừa rã đông miếng thịt bò, giờ lại phải bỏ tiếp vào ngăn đá. Một ngày cơm nhà, ba ngày cơm tiệm thế này không khéo.. Chậc! Năm chả biết nói sao nữa.
Khanh kêu lên:
- Anh Việt lại đi tới khuya?
Bà Năm nhún vai:
- Biết sao hơn khi ở nhà chả có gì vui.
Khanh cay đắng:
- Dì trách con à?
- Dì nói thật, đừng buồn nha. Con đang tự đánh mất hạnh phúc lớn nhất của đời mình đấy. Việt đã chán cảnh cho mà không nhận được gì lắm rồi. Nếu con muốn sớm ly dị thì cứ tiếp tục kiểu dửng dưng, ích kỷ này, thế nào Việt cũng đáp ứng.
Khanh khó khăn hỏi:
- Có phải Việt đã có người đàn bà khác không?
Bà Năm lơ lửng:
- Dì không biết. Có thể lằm chứ. Đàn ông mà.
Giọng Khanh chợt nghẹn lại:
- Chắc vậy rồi. Dạo này ảnh vắng nhà luôn, lại... quan tân tâm đến bề ngoài, lúc nào cũng quần áo bảnh bao, tóc râu nhẵn nhũi, chớ không xuề xoà, giản dị như trước kia.
Bà Năm gật gù:
- Con cũng để ý điều này nữa à? Dì cũng thấy thế. Nhiều hôm quần áo cậu ấy dính dơ cả son môi, giặt máy không ra, dì phải vò tay muốn chết.
- Sao tới bây giờ dì mới nói với con?
- Tại dì nghĩ con không quan tâm đến, nói ra chả ích lợi gì.
Khanh ấm ức:
- Sao lại không quan tâm khi con là... là vợ anh ấy?
Bà Năm cười nhạt:
- Vợ à? Hay lắm. Nhưng con chỉ là vợ trên giấy tờ. Bây giờ Việt có đến với người khác, con cũng không trách được cậu ấy. Cái Việt đang cần là gì? Chắc con thừa để hiểu.
Aí ngại nhìn Khanh, bà Năm bảo:
- Vẫn còn chưa muộn đâu con gái. Nếu con đã suy nghĩ, đã chọn lựa và đã được trái tim trả lời người mình yêu là ai thì cứ đến với anh ta. Đã tới lúc không thể lơ lững trong tình yêu nữa rồi.
Khanh liếm môi:
- Nhưng dạo này Việt rất xa lánh con. Thậm chí không buồn nhìn tới con nữa kìa.
- Con có làm gì cho Việt giận không?
- Con không biết.
Bà Năm nhỏ nhẹ:
- Nghĩ kỹ lại đi.
Khanh cắn môi làm thinh. Thật tình, cô không hiểu nổi Việt giận mình ở điểm nào ngoài chuyện cô đi uống ca phê với Hiển vào đêm ba cô chết. Nhưng nếu tình cảm của Việt đã thay đổi thì chuyện gì anh lại không giận được chứ?
Đầu Khanh lại ong óng những hồi chuông điện thoại. Bà Năm vội vã:
- Để cho dì.
Chắc lại điện thoại từ Mỹ. Khanh nhức nhối ghen tuông khi nghe bà năm bảo:
- Việt vào công ty. Cách đây không lâu cậu ấy có hỏi dạo này cô có điện về không. Tôi nghĩ, dù sao Việt vẫn còn nghĩ tới cô, nhưng vì giận, nên mới làm như thế.
Không hiểu đầu dây bên kia nói gì, mãi một hai phút sau, Khanh mới nghe tiếng bà Năm trầm hẳn xuống:
- Hai vợ chồng vẫn thế, Việt coi bộ chán chường lắm rồi. Chả hiểu họ còn kéo dài tới chừng nào đây. Đúng là cô có ảnh hưởng đến tánh tình và tình cảm của Việt, nhưng không hẳn là hoàn toàn. Vâng. Tôi sẽ nói lại với Việt rằng tháng sau cô về VN.
Khanh vuốt mặt. Tay chân lạnh vì ghen.
Cô hỏi ngay khi bà Năm xuống bếp:
- Con muốn biết người đó là ai, có lên quan gì tới Việt?
Bà Năm từ chối:
- Rất tiếc dì không trả lời được, vì đây là chuyện riêng tư của Việt.
Khanh giận dỗi:
- Nhưng con là vợ ảnh.
Bà Năm thản nhiên:
- Dì không cho rằng như vậy. Vợ chồng sẽ không có bí mật riêng, nhưng con và Việt đều còn giấu nhau rất nhiều thứ. Chỉ có Việt mới nói cho con biết người đó là ai, còn dì thì không được phép.
Chuông điện thoại lại reo, Khanh dặn:
- Nếu tìm con, dì bảo con đi vắng rồi.
Dứt lời, cô bỏ về phòng ủ ê nằm ôm gối.
Bà Năm ló đầu vào:
- Bạn con gọi. Cậu ta bảo tên Hiển. Dì bảo con đi vắng, nhưng hình như cậu ấy không tin và có vẻ bực bội. Giọng cậu ta khá quen, có lẽ đã gọi tìm con nhiều lần. Nhưng mãi tới hôm nay mới chịu xưng tên. Hiển nói một lát sẽ gọi nữa, gọi đến chừng nào gặp con mới thôi. Đúng là... là..
Khanh hoang mang, sao Hiển lại goi nữa nhỉ. Sau một giây quyết định, cô mím môi:
- Di cứ bảo không có con ở nhà.
Bà Năm nhẹ nhàng:
- Tốt nhất là nói con đã đi với Việt.
Khanh nhắm mắt. Nói vậy thì ác quá. Nhưng dì Năm nói đúng: “ Đã tới lúc không thể lơ lững trong tình yêu nữa rồi”. Dầu đau, cô cũng đành đoạn tuyệt với Hiển. Cô sẽ không gặp anh, không nhận điện thoại cuả anh. Một thời gian Hiển sẽ hiểu. Chắc anh sẽ rất buồn nhưng rồi anh sẽ quên. Khanh thắt thỏm trở nghiêng, miêng lưỡi và suy nghĩ của đàn bà thật đáng sợ.. Chính Khanh cũng xấu hổ trước thay đổi của mình.
Đồng hồ đã năm giờ, cô mở tivi xem phim, nhưng đầu óc chả thấm chút nào.Những nhân vật cứ ra vào lộn xộn, Khanh chả nhớ ai là ai. Mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi nghe dì Năm gọi, Khanh mới giật mình ngơ ngác.
- Việt về chưa dì Năm?
- Chưa. Cậu ấy sẽ đi Long Hải luôn.
Khanh thảng thốt:
- Sao dì biết?
- Việt vừa điện thoại.Chắc cậu ấy đã tới ngã ba Vũng Tàu.
Không dằn được lòng, Khanh khóc nấc lên:
- Rõ ràng Việt chán con rồi. Vậy thì ở đây làm gì, còn về mẹ cho xong.
Nói là nói thế, nhưng Khanh vẫn nằm dài trên giường, nước mắt tủi thân ràn rụa.
Bà Năm tủm tỉm cười trước khi ra ngoài. Lấy vợ trẻ đúng là mệt. Mệt nhất là khâu chiều chuộng, làm vừa ý cô nàng. Việt luôn tự tin nói với bà một ngày nào đó Khanh sẽ hiểu, sẽ khóc, sẽ khổ trước khi nói yêu anh. Chẳng hiểu ngày ấy đã tới chưa, nhưng hôm nay chính mắt bà thấy Khanh nức nở vì Việt rồi đó.
Bước xuống bếp tới cạnh bàn ăn, bà nhìn vẻ trông đợi của Việt rồi nói:
- Con bé nằm khóc chớ không ăn cơm.
Trán Việt nhíu lại, anh càu nhàu:
- Tới hôm nay vẫn còn ân hận về chuyện đi chơi đêm nào hay sao kìa?
Bà Năm cười tươi:
- Khanh khóc vì nghĩ rằng cậu đang đi Long Hải với bồ. Con bé khóc vì cho rằng cậu đã yêu người khác.
- Trời đất! Sao Khanh khéo tưởng tượng vậy?
Bà Năm có vẻ thích thú:
- Tại tôi muốn thử lòng con bé nên mới bị ra chuyện này. Ai ngờ...
Đẩy manh cái ghế, Việt hấp tấp bước tới phòng Khanh. Vừa gõ cửa, anh đã nghe tiếng nhoè nhoẹt nước mắt của cô.
- Con không ăn cơm đâu. Để con thành bộ xương khô cho vừa lòng người ta.
Việt đẩy cửa bước vào, lòng nhẹ như đang chấp cánh bay. Nhìn cái dáng giận dỗi quay mặt vào tường khóc thút thít của Khanh, anh thương đứt ruột. Nhưng khác với vẻ chiều luỵ đã thành thói quen, hôm nay Việt lạnh lùng lên tiếng:
- Sao nào nhoc con? Em thích thành bộ xương khô lắm à?
Khanh ngồi bật dậy, cô mở to đôi mắt ướt để xem phải người vừa nói là Việt không. Đúng là Việt đang khoanh tay dửng dưng nhìn cô rồi. Nhưng dầu sao, Việt cũng đang ở cạnh cô chớ có đi đầu như bà Năm đã nói. Khanh vừa mừng, vừa giận. Cô lúng búng trong mồm:
- Tưởng anh đã ra tới Long Hải rồi chứ.
Việt nhún vai:
- Anh đã chuẩn bị xong rồi, ai ngờ phút chót bạn anh chọn đi cùng lại bị ốm. Thế là đành về nhà đối diện với... một búp bê Barbie chỉ làm nũng đến phát chán.
Khanh sững người vì cách nói chói tai của Việt, cô nghẹn ở cổ, giọng lạc đi:
- Ai bảo anh vào đây rồi chán? Tôi không muốn thấy anh chút nào.
Việt nhếch mép:
- Vậy thì anh ăn cơm một mình. Chúc em tiếp tục nhịn để trở thành bộ xương khô cho vừa lòng người ta nào đó của em.
Khanh điếng người nhìn Việt cho hai tay vào túi quần vui vẻ bước ra khỏi phòng mình. Không thể nào nhịn được. Cô đổ nhào xuống giường khóc như chưa bao giờ được khóc.
Tại sao Việt lại trở mặt như vậy? Tại sao anh lại quay đi lúc cô đã bắt đầu cảm thấy không thể sống thiếu anh. Lẽ nào ba mới nằm xuống, Việt đã thay đổi. Anh đang có mưu đồ gì đây cho sự nghiệp của mình khi anh vốn nhiều tham vọng? Giả sử như Việt bảo cô: “ Chúng ta sẽ ly dị, em hãy quay về với Hiển…” thì sao? Khanh còn yêu Hiển để có thể làm thế không? Vừa rồi, cô đã trả lời với Hiển rằng còn yêu anh kia mà. Nhưng Khanh không yêu anh bằng yêu Việt. Trái tim không lập trường của cô đã thay đổi rồi. Hiện tại Khanh chỉ biết cô cần có Việt và cô sẽ chết mất nếu anh đã yêu người khác.
Khanh nhoi nhói đau với sự tưởng tượng của mình. Ngẫm đi ngẫm lại, cô cho rằng Việt đến với cô gái khác chẳng qua vì sự cự tuyệt của cô. Anh cứ tưởng Khanh không yêu anh vì chưa bao giờ cô thể hiện tình cảm đó. Vậy tai sao Khanh không cho Việt biết rằng cô yêu anh? Điều đó có gì khó khi cô chính là vợ của anh cơ chứ.
Bước chân không ra khỏi phòng, cô chạy vội xuống bếp nhưng chả thấy Việt đâu.
Bà Năm ngập ngừng:
- Cậu ấy đi rồi.
Khanh ngơ ngác:
- Việt đi đâu, dì biết không?
- Có điện thoại, Việt nghe xong là đi ngay khi bữa cơm còn ăn dở.
Khanh ngồi xuống ghế. Tim thắt lại, một linh cảm chẳng lành làm cô ớn lạnh.
Nhìn bà Năm, cô lắp bắp:
- Chuyện gì vậy? Sao con thấy lo quá.
Bà Năm tủm tỉm:
- Chắc là bạn bè rủ đi nhậu. Con không nên căng thẳng. Phải ăn một chút để có sức đợi Việt về. Dì tin là con đang muốn nói với Việt một điều quan trọng.
Khanh chớp mắt:
- Chỉ sợ Việt không muốn nghe.
Bà Năm dịu dàng:
- Việt rất muốn nghe, dì biết mà...
Tình Trong Cuộc Sống Tình Trong Cuộc Sống - Trần Thị Bảo Châu