Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 163 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 507 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68
uổi chiều đổi sang kiểu ăn mặc hoàn toàn mới, Giản Tiểu Bạch giẫm đôi giày cao gót 5 phân bước về phía công ty Duy Bạch khinh người đó. Nếu không phải vì Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cô tuyệt đối sẽ không hạ mình như vậy.
Mang giày cao gót cao như vậy thật mệt chết đi được. Cau mày đi lên phòng tổng giám đốc của Duy Vạch ở tầng bốn mươi hai.
Tina khi nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì rất sửng sốt: “Xin hỏi cô đã có hẹn trước không ạ?”
“Tôi là Giản Tiểu Bạch bên Phong Trì đến tìm tổng giám đốc Doãn.”
“A, cô Giản. Thật không phải tôi không nhận ra cô.” Tina không ngờ cô Giản vốn cứng nhắc đó lại trẻ trung xinh đẹp như thế.
“Cô chờ chút, tôi lập tức đi thông báo.”
“Vâng!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở trên sô pha phòng khách chờ gã Doãn Đằng Nhân gọi đến gặp.
Chỉ chốc lát sau Tina đi ra nói với cô: “Cô Giản có thể đi vào rồi.”
“Cám ơn cô!” Giản Tiểu Bạch chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút, hít sâu một hơi cố gắng buộc mình phải bình tĩnh hòa nhã, bằng không cô thật sự không thể cam đoan có lấy túi ra đánh gã hay không, đến lúc đó chuyện làm ăn này sẽ thật sự hụt mất thôi.
Giản Tiểu Bạch đứng ở cửa lại hít sâu, gõ cửa.
Bên trong truyền đến một giọng nói rất mát lạnh mà lại hơi trêu chọc. Cô đẩy cửa ra liền thấy Doãn Đằng Nhân đỉnh đạc ngồi ở sau bàn tổng giám đốc, chân gác lên trên bàn.
Còn Tiểu Túc thì đang đứng lên lúc nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp hoặc là kinh ngạc. Doãn Đằng Nhân ở phía sau vẻ mặt đầy khen ngợi.
“Khá lắm!”
Tiểu Túc đứng thẳng người không biểu lộ cảm xúc gì rời đi.
Giản Tiểu Bạch nheo mắt lại nhìn tên chết tiệt Doãn Đằng Nhân cùng với cái chân anh ta đặt ở trên bàn làm việc nhịn không được kêu lên: “Tổng giám đốc Doãn, đây là cách anh tiếp đón khách sao?”
Doãn Đằng Nhân nhíu mày không đáp lại sự bất mãn của cô nhưng ánh mắt lại mang ý cười nói: “Ha ha, cô Giản bộ đồ này thật hợp với cô!”
Thả chân xuống nhẹ nhàng đi đến chỗ cách Giản Tiểu Bạch một thước, trên mặt không có vẻ kinh ngạc như Giản Tiểu Bạch dự đoán, trong con ngươi tràn đầy vẻ nghiền ngẫm. “Đúng là cực phẩm!”
“Ách!” Giản Tiểu Bạch bất lực trợn tròn mắt thiếu chút nữa là làm rớt cả kính áp tròng vừa mới đeo. “Tổng giám đốc Doãn có phải rất thích trêu chọc người khác không vậy?”
“Đâu có! Tôi thấy tàm tạm, tôi chỉ là thích nói giỡn thôi. Cô Giản đừng để ý. Về sau chúng ta hợp tác nhiều cô Giản sẽ biết tôi thật ra là một người rất dịu dàng, rất quan tâm, rất hiền lành, rất rộng rãi, rất quan tâm người khác.”
Chắc cũng chính có gã này mới trâng tráo khen mình nhiều như vậy nhỉ, còn liên tục dùng nhiều từ rất như vậy, cô thấy anh ta đúng là rất buồn cười, cợt nhã không ít.
“Nói như vậy có phải quảng cáo của Duy Bạch sẽ do Phong Trì toàn quyền quản lý?” Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt đào hoa của anh ta chỉ muốn mau chóng đi vào vấn đề chính, ánh mắt gã này nhìn người khác thật sự không đàng hoàng, lúc nào cũng có cái vẻ hứng thú.
“Ách!” Doãn Đằng Nhân nhíu mày, ánh mắt nhìn Giản Tiểu Bạch cũng bắt đầu sâu xa hẳn. “Việc này thì ok!”
“Vậy là tổng giám đốc Doãn đồng ý? Khi nào thì có thể ký hợp đồng?”
“Ấy! Quyền quyết định không do tôi, ha ha tôi chỉ là đại diện cho tổng giám đốc của Duy Bạch thôi, chuyện này thì phải hỏi qua tổng giám đốc chúng tôi mới được.” Doãn Đằng Nhân nén cười, tỏ vẻ vô tội.
Đúng là đều rất vui ha. Cô gái này này thoạt nhìn không hề già nhưng mà sau khi đổi quần áo lại có dáng vẻ xinh đẹp như thế. Thoạt nhìn trẻ mấy chục tuổi, thực làm cho người ta tâm tình tốt đẹp, chỉ nhìn một đầu tóc dài cuộn sóng của cô thôi đã thấy đẹp rồi. Khuôn mặt nhỏ xinh như thế, khuôn miệng nhỏ đầy không tô vẽ, thật đúng là trời sinh. Một cô gái có nét sinh động đặc biệt như cô kia càng làm cho anh ta cảm thấy hứng thú hơn cả mấy cô người mẫu.
“Anh nói thì không tính?” Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà ngay cả ngữ điệu cũng thay đổi theo.
“Đúng vậy, tôi chỉ là đại diện của tổng giám đốc nên tất nhiên tôi nói thì không có giá trị.” Doãn Đằng Nhân nhún vai lắc đầu trở lại ghế.
“Ngồi đi cô Giản, chúng ta có thể bàn chuyện khác.” Cái mà Doãn Đằng Nhân gọi là chuyện khác đó lúc Giản Tiểu Bạch nghe thấy thì thật sự bốc hỏa.
“Tổng giám đốc Doãn tôi không có thời gian ở đây lôi thôi với anh, tôi còn có việc phải làm phiền anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai mới có thể quyết định. Anh không thể quyết định lại còn trêu cợt tôi một hồi, vậy không phải quá khiến người ta tức giận sao.”
Giản Tiểu Bạch cố nén lửa giận trong lòng, nếu không phải vì Phong Trì cô nhất định lao lên cào nát cái bản mặt đẹp như hoa của gã đó.
“Ấy! Người có quyền quyết định đó hiện đang nghỉ phép, tôi cũng không biết khi nào anh ta mới về.” Doãn Đằng Nhân bày vẻ mặt vô tội nói.
“Vậy không làm phiền nữa! Tổng giám đốc Doãn chờ tổng giám đốc chính thức của Duy Bạch đi làm thì tôi lại đến.” Nói xong Giản Tiểu Bạch liền tính rời đi.
Tay vừa nắm lấy tay nắm cửa thì lúc này cửa bật mở.
Bởi vì không tập trung nên ngay lập lức lao tới va vào lòng người mới tới. Cô choáng váng đầu óc, cuống quít đứng dậy sờ sờ cái mũi bị đập vào đau điếng của mình thực tức giận nói: “Anh đi đường cẩn thận một chút chứ!”
“Ơ!” Giọng nói mát mẻ trầm thấp truyền vào tai. Cái giọng này cô nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó. Giản Tiểu Bạch đột nhiên giương mắt nhìn. Một bóng dáng cao to nho nhã đập vào mắt Giản Tiểu Bạch. Anh có một đôi mắt dịu dàng như nước biếc, sâu như hồ nước sâu không thấy đáy, những đường nét cơ thể cương nghị vững vàng là như vậy. Lúc đã nhìn rõ người vừa tới, khuôn mặt Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Vừa vào cửa, trong nháy mắt Mạc Tử Bắc liền nghĩ đến việc anh bôn ba tìm kiếm tung tích của cô mấy ngày liền, không ngờ giai nhân lại xuất hiện ở ngay trong văn phòng tổng giám đốc của mình, anh bỏ lỡ cái gì sao?
Hai người giằng co ở cửa, trong đôi mắt ngăm đen của Mạc Tử Bắc tràn đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và dịu dàng, còn Giản Tiểu Bạch lại đang cố giữ bình tĩnh, nuốt nước bọt, hàng lông mi thật dài rũ xuống, ánh mắt nhìn về phía mũi chân, tim thì đập thình thịch không ngừng, nhưng cuối cùng cô vẫn cắn răng phẫn hận từ trong kỹ răng nói vài chữ: “Anh đi đường cẩn thận chút chứ!”
Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Cao Sơn Vũ Giả