Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7279 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
à Hồng Hạc ngồi trên giường nhìn Hồng Tước nhún nhảy trước gương. Nãy giờ đã gần nữa tiếng thay ra, mặc vào, con bé vẫn chưa lựa được bộ quần áo vừa ý. Nó làm bà ngứa mắt qúa khi cứ săm sọi rồi chê bai những áo váy chính tay nó mua hàng mấy trăm đô một bộ ở các shop thời trang nổi tiếng cắt cổ nhất Sài Gòn. Hồng Tước vốn rất đua đòi, bà đã không nỡ từ chối tại nó là con mình, để bây giờ bà ân hận vì biết nó sẽ được đằng chân lân đằng đầu. Hồng Tước chỉ nghĩ tới bản thân là là đứa vô ơn, bạc bẽo. Đối với bà mẹ nuôi mình mười mấy năm, no không hề trở về thăm nom, mỗi tháng Tước đến nhà đưa bà 100 đô, là xong nghĩa vụ. Ngay cả đợt đi Đà Lạt nà bà Hạc có nhã ý mời bà ta đi cùng. Hồng Tước lại gạt phăng đi. Bà biết con bé sợ nhóm việt kiều quen với bà nhận ra nơi xuất thân trước đây của nó. Hồng Tước là người trước sau bất nhất. Nó khinh bỉ người từng nuôi dạy nó, tự nhiên bà cố nén tiếng thở dài khi khám phá ra thêm cái xấu ở Hồng Tước. Nó chính là con gái của bà, chính bà cầu khẩn đêm ngày để tìm được con. Sao bây giờ cứ soi mói giọt máu của mình kỳ vậy
Bà nhắm mắt mệt mỏi nghe giọng Hồng Tước đầy tự mãn:
Mấy anh chàng ở Cali của mẹ phải khen con "chies" quá! Quần áo bộ nào cũng trông y như người mẫu. Họ bảo con biết ăn mặc, chớ Bảo Khuyên thì đúng là mẹ cho nó theo vừa để làm nền cho con, vừa đế phục dịch hầu hạ mẹ. Con nhỏ quê mùa đến mức thấy thương
Nhõm người lên, bà Hạc gắt gỏng:
Con đừng xem thường người khác như vậy. Mẹ mời Bảo Khuyên vì qúi mến con bé chớ không nhằm mục đích nhưng con vừa nói. Con bé biết nghĩ đến người khác do đó nó mới bỏ nhiều buổi đi chơi để ở nhà săn sóc cho mẹ đây.
Xìu mặt xuống, Hồng Tước bĩu môi:
Nó muốn lấy điểm thì đúng hơn. Mẹ chỉ sổ mũi hắt hơi, chớ có gì nghiêm trọng mà nó đeo thoe nịnh thấy phát ghét. Cái hạng nó trông giống hầu gái hơn là học trò
Bà Hạc bừng bừng cơn giận:
Nãy giờ đứng trước gương con có thấy mình giống hạng người nào chưa, mà nói Bảo Khuyên như thế. Đúng là hợm hỉnh, mất dạy
Hồng Tước hơi ngỡ ngàng vì thái độ của bà Hạc. Đây là lần đầu bà nói nặng lời với cô, mà nguyên do tại một con nhỏ người dưng mới đáng tức chứ
Đang cầm cái áo, Tước vứt xuống đất và ré lên:
Sao lại mắng con! Hừ! suốt 18 năm con bị cha mẹ bỏ rơi, bảo sao chả mất dạy. Biết mẹ bênh nó thế này, con đếch thèm đi theo, ở Sài Gòn khối chỗ để chơi
Bà Hạc mệt nhọc chỉ tay về phía cửa:
Ra ngoài ngay. Con với cái gì thế này hở trời!
Hồng Tước cong môi định nói nhưng không hiểu sao cô kềm lại được. Khom người ôm mớ quần áo, cô trở về phòng mình vừa lúc Bảo Khuyên bưng sữa vào
Ngừng lại ngay cửa, Hồng Tước mai mỉa:
Ráng hầu hạ mẹ tôi đi, rồi bà sẽ nhận bồ vào nhà hàng làm một việc nào đó nhưng tiếp viên, chạy bàn chẳng hạn. Nhìn bồ bưng ly sữa, tôi thấy bồ hợp với mấy nghề đó lắm
Khi Bảo Khuyên còn sững sờ vì ngạc nhiên và uất ức vì bị xuất phạm, thì Hồng Tước đã te te bỏ đi. Tay cầm ly sữa, Khuyên đứng nhưng trời trồng, mắt mờ đi vì giận
Cô nghe giọng bà Hạc tức tưởi:
Xin lỗi cháu, cô thành thật xin lỗi vì những lời vừa rồi của Hồng Tước
Dứt lời bà lăn ra giường khóc làm Khuyên luống cuống không biết nói sao. Cô chả hiểu giữa hai mẹ con bà đã xảy ra chuyện gì, mà Hồng Tước lại chĩa mũi dùi căm tức vào cô nhưng thế
Bà Hạc vẫn khóc thút thít:
Trời trả báo cô rồi! ngày xưa nếu cô không vượt biên, quyết tâm ở lại tìm cho ra Hồng Tước rồi nuôi nấng dạy dỗ nó nên người đàng hoàng thì ngày nay đâu đến nỗi khổ tâm nhưng vầy
Bảo Khuyên đặt ly sữa xuống bàn và đến ngồi kế ben bà. Rất thành thật cô trầm giọng:
Cô đừng tự dằn vặt mình nữa. Mẹ cháu thường nói mỗi người có một số phận riêng mà, bản thân họ phải phấn đấu không ngừng dể vượt qua những nghiệt ngã và tìm hạnh phúc cho riêng mình. Nếu hạnh phúc lớn nhất của cô là chị Hồng Tước thì cô phải tìm mọi cách giữ lấy. Những người bị cha mẹ bỏ rơi thường oán hận người tạo ra mình
Ngập ngừng một chút, cô buồn buồn nói tiếp:
Cháu có một người bạn, anh ấy bị mẹ ruột đem bán từ lúc lên ba tuổi. Bây giờ dù sống cuộc sống sung túc, muốn gì được nấy ảnh vẫn không sao quên được chuyện mình bị bán như một món hàng.
Bà Hạc có vẻ chú ý:
Tại sao ba mẹ cậu ấy lại bán con mình?
Ba mẹ anh ấy li dị, bà mẹ thích sống phù phiếm xa hoa, nên đã bán con cho chị ruột để lấy tiền. Chính điều này làm ảnh hận họ và căm ghét cả bản thân. Đăng luôn hằn học khi nói tới cha mẹ mình. Anh đau khổ, tự tị mặc cảm nên ác cảm với mọi người
Khuyên hơi nghẹn ngào:
Anh ấy đáng thương và cũng thật đáng trách. Cháu nghĩ tâm trạng chị Hồng Tước cũng tương tự nhưng thế, cô đừng buồn chỉ nữa mà hãy thông cảm, thương yêu nhiều hơn
Bà Hạc xúc động nhìn Khuyên, con bé luon làm ấm áp lòng bà bằng những lời sâu lắng. Mấy ngày ở Đà Lạt là mấy ngày bà bệnh. Đúng là chỉ sổ mũi hắt hơi nhưng Hồng Tước nói, nhưng bà lại bần thần, mệt mõi, lười biếng ra khỏi nhà để leo đồi vượt thác cùng mọi người. Lẽ ra Hồng Tước phái lo lắng, chăm sóc hay ở lại cùng bà, đằng này con bé phớt tỉnh, cặp kè với Hoàng An hoặc với bọn con trai từ sáng tới tối. Chỉ có Bảo Khuyên quan tâm đến bà mà thôi
Ngày đầu thấy Khuyên ở lại, Hồng Tước nhún vai cho rằng: Vì Khuyên không hợp rơ với dân nhà giàu nên ở nhà là phải rồi
Ngày hôm sau Hoàng An cũng ở nhà với Bảo Khuyên, Hồng Tước tỏ vẻ bực mình, và hôm nay con bé đã để lộ bản chất nhỏ món ích kỷ của nó ra. Thế nhưng Bảo Khuyên không giận mà còn bênh vực nó. Tự nhiên bà Hạc thấy xấu hổ giùm con gái
Khuyên bưng ly sữa lên:
Cô uống đi rồi uống thuốc nựa
Đỡ cái ly, bà Hạc bảo:
Cháu nên đi với bọn chúng cho vui.
Bảo Khuyên thành thật:
Ở bên cô, cháu không thấy lạc lỏng nhưng giữa đám đông ồn ào đó.
Bà Hạc dọ dẫm:
Hoàng An sẽ trách cô giữ rịt cháu cho mà xem.
Bảo Khuyên cười:
Ảnh không trách cô đâu cô ơi! Bên ánh còn thiếu gì người.
Cháu không thích An à?
Khuyên ấp úng:
Cháu không biết nữa
Bà Hạc nheo nheo mắt:
Cô thấy An rất kiên trì, tính tình lại nhỏ nhẹ mềm mỏng.
Thấy Khuyên làm thinh bà Hạc mỉm cười:
Chắc trái tim cháu trao cho anh bạn tên Đăng có số phận nghiệt ngã đó rồi chớ gì? Nào! Kể cho cô nghe xem hai đứa đã thề non hẹn biển ra sao rồi?
Khuyên lắc đầu, môi hơi mím lại:
Chúng cháu chia tay rồi, và xin cô đừng hỏi tại sao.
Bà Hạc vỗ nhẹ lên tay Khuyên:
Nếu anh ta là kẻ không ra gì, cháu nên quên bằng cách nghĩ tới người khác
Khuyên chưa biết nói sao thì có tiếng gõ cửa. Bà Hạc thì thầm:
Hoàng An đấy! Đêm nay cháu nên đi chơi với nó, ngày mai về rồi còn gì
Bảo Khuyên gượng cười bước ra mở cửa. An nhìn cô với đôi mắt buồn bả trách móc:
Anh đợi mãi vẫn không thấy em ra.
Bà Hạc vội lên tiếng:
Khuyên về chuẩn bị đi cháu, Còn An vào đây với cô
Bảo Khuyên vào phònh thay cái áo pull bó eo, cổ lọ màu đỏ, quần jean ống suông và khoát thêm chiếc áo gió màu cánh dán. Trông cô vừa đơn giản, gọn gàng lại vừa quyến rũ, dễ yêu. Từ hôm lên Đà Lạt tới nay Khuyên luon lẩn tráng An dù anh luon tìm cách tách đám đông ra để đi riêng với cô. Nhưng đêm nay là đêm cuối ở đây, Khuyên không thể chối từ mãi được. Mà tại sao cứ phái trốn tránh An chứ, Đăng đã là bóng mờ của qúa khứ, dù cái qúa khứ mới là hôm qua hôm kia, nhưng mãi mãi cô sẽ không óc được anh. Tại sao không quên Đăng bằng cách cố nghĩ về người khác nhưng bà Hồng Hạc vừa nói?
Bảo Khuyên trớ qua phòng của bà Hạc. Thấy cô, An đứng phắt dậy, thái độ của anh làm Khuyên tủm tỉm cười trông thật dễ thương
Bà Hạc khoát tay nhưng ra lệnh:
Hai đứa cứ đi chơi thoải mái, cô ở nhà xem phim được mà!
An khép cửa phòng lại giọng thật vui:
Cháu sẽ đưa Khuyên về sớm
Cho hai tay vào túi áo, Bảo Khuyên khép nép ben cạnh An. Cô dịu dàng nói:
Lẽ ra anh nên đi với họ hơn là đợi em
Đá hòn sỏi nhỏ dước chân, An bảo:
Anh lên Đà Lạt là vì em, vậy tại sao anh phải đi với họ chứ. Anh chưa từng bỏ mục đích của mình, nhất là vào thời điểm này
Khuyên nhấn mạnh:
Em rất ghét là mục đích của ai đó
An thản nhiên:
Vì em từng là mục đích của Đăng chớ gì? Anh không giống hắn đâu, đừng lo!
Em cũng mong nhưng vậy. Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Cà phê được chứ?
Tùy anh. Đêm nay anh là hướng dẫn viên mà!
An vờ nghiêm nghị:
Vậy thì đưa tay cho anh nắm
Khuyên ngần ngừ rồi để mặc An siết tay dìu mình đi trên vĩa hè se sẽ lạnh
Bàn tay người đàn ông nào cũng khỏe, cứng và ấm áp nhưng nhau. Đi bên An, cô cũng thấy mình nhỏ bé và cần được che chở nhưng khi cô ở ben cạnh Đăng. Nhưng vậy trước đây Khuyên có qúa cường điệu không khi nghĩ rằng ngoài anh ra cô không thể yêu một người nào khác
Mẹ từng nói thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Khuyên chưa sống nhiều để có thể biết tác dụng của thời gian ra sao, nhưng cô nghĩ chắc mẹ nói không sai. Rồi cô sẽ quên, sẽ quên Đăng thôi
Giọng An trầm ấm:
Em nghĩ gì vậy?
Khuyên lững lờ:
Nghĩ về anh, được không?
Anh thế nào?
Anh được nhiễu người khen, nhưng trong số đó không có em. Em đứng một ben kiếm nghiệm những lời khen đó
An nghiêng dầu nhìn cô:
Thế em thấy sao?
Bảo Khuyên nhún vai:
Họ khen đúng. Ở khía cạnh nào đấy, anh là mẫu đàn ông hoàn hảo. Rất tiếc em lại thích người có ít nhất vài ba thói hư tật xấu
An châm chọc:
Khổ nổi hạng đàn ông này lại chê em, bé con ạ!
Bảo Khuyên khịt mũi:
Một người chưa phải là tất cả. Em sẽ tìm cho mình một anh chàng có cá tính đối ngược với anh
Đang đi, An bỗng áp sát Khuyên vô tường, giọng thật sắc:
Em thích làm khổ anh cho hả dạ, hay em cố tình khiêu khích anh?
Hành động bất ngờ của An làm cô ú ớ:
Buông ra, anh làm gì kỳ vậy?
An nghiến răng:
Làm gì à? Anh sẽ dạy cho con bé đỏng đảnh nhưng em một bài học, đế em biết rằng sự kiên trì nhẫn nại nào cũng có mức độ
Bảo Khuyên đẩy mạnh An ra nhưng anh vẫn lì lợm áp sát cô, một tay giữ chặt làm đầu Khuyên không ngọ nguậy được, một tay anh ôm ghịt người cô. Khuyên vừa định la, An đã khoá miệng cô bằng một nụ hôn thô bạo đầy tính cưỡng đoạt. Khuyên cố sức vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy An càng ép sát cô vào tường và càng siết mạnh cô hơn. Môi anh ngấu nghiến, miết lên môi Khuyên làm cô vừa đau vừa ghê tởm. Cả khối thân thể sung sức của an cọ sát vào người Khuyên khiến cô bủn rủn, sợ hãi. Cái cảm giác khác thường mới mẻ bỗng bùng lên trong từng thớ thịt làm Khuyên rùng mình. Thay vì mím chặt môi hơn, cô không hiểu mình đã dịu dàng đáp lại nụ hôn rát bỏng của An từ lúc nào. Môi anh chợt nhe vờn môi cô nhưng muốn thôi mà không nỡ rợi rồi anh lại đắm đuối hôn....
Khuyên giật mình đấy anh ra khi có ánh đèn xe chiếu về phía hai người
Cô nghe anh cười khẻ bên tai:
Em thấy thích phải không?
Khuyên nóng bừng cả người, cô rít lên:
Anh là một thằng tồi, đểu giả, khốn nạn...
An xoa cằm:
Vậy mới đúng tiêu chuẩn làm bồ em. Tiếc thật, nếu không bị cái xe vừa rồi phá đám, chắc em chưa buông anh ra đâu
Bảo Khuyên nghẹn cả họng:
Tôi thù anh...
Nhưng vừa rồi môi em thật nồng nàn, thật tuyệt
Khuyên giận run:
Anh cút ngay đi
An vuốt tóc:
Được thôi! Mục đích của anh đã đạt rồi mà, co ở lại cũng chá biết nói gì thêm
Nhìn cô với nụ cười thật dễ ghét. An lững thững quay lưng. Bảo Khuyên đứng dựa vào tường nhục nhã, ê chề. Cô đưa tay lên chùi miệng. Cảm giác của nụ hôn còn đọng lại làm ốc chưa tự chủ được, thì đã bị nghe những lời trâng tráo của An. Té ra anh đeo đuổi Khuyên lâu nay để trả thù việc cô không yêu anh. Hoàng An ti tiện đến thế sao? Cô chủ quan và tự kiêu qúa nên đâu hiểu được bề trái của một người có dáng vẻ đẹp trai lịch lãm nhưng An
Càng suy nghĩ Khuyên càng giận ban thân đã dễ dãi để An có cơ hội hạ nhục. Nghĩ cho cùng cũng tại cô khiêu khích anh, ai lại chẳng tự ái chứ
Bảo Khuyên lơ ngơ bước đi. Hết đoạn dài của con dốc có nhiều đá qúy, cô rẽ qua con phố với những quán caphe san sát
Cho tay vào túi Khuyên nhìn các đôi tình nhân dìu nhau trên vỉa hè và thấy tủi thân. Nếu cô đừng qúa cao ngạo, đừng làm An tự ái thì lúc này cô đâu lẻ loi như vầy
Lòng đau đớn, Khuyên ứa ra, cô cúi xuống giấu đôi mắt cay xè mọng đỏ của mình. Khi ngước lên Khuyên thấy An đứng trước mặt
Nhưng một phản xạ cô đẩy anh qua một ben rồi băng băng chạy ngượng về phía con dốc. An lật đật đuổi theo
Khi đã ôm được cô trong vòng tay, anh hối hả nói:
Anh biết em không hề yêu anh, anh xin lỗi đã xúc phạm đến em. Nhưng Bảo Khuyên, hãy cho anh được lo lắng, thương yêu em. Đừng xa lánh anh và tự làm khổ mình vì Đăng. Nếu hắn thật lòng với em, trớ lại với em, anh xin thề không Bao giờ làm phiền em nữa. Chỉ mong em quên đi, phải cố quên đi
Để mặc anh ôm ấp vỗ về, Bảo Khuyên sụt sịt khóc:
Em chưa quên được và không muốn làm khổ thêm ai khác. Anh đừng thương em...
An vuốt tóc cô, giọng xúc động:
Rồi em sẽ quên. Anh không thể không yêu em. Với tình yêu của mình, anh tin anh sẽ bù đắp những đau khổ em đã chịu vì Đăng
Nâng mặt Khuyên lên, An đắm đuối nhìn và thì thầm:
Anh yêu em. Rất yêu em hiểu không?
Bảo Khuyên nhạt nhòa nước mắt, cô nhói đau nhớ đến lời tỏ tình xưa kia của Đăng. Anh tưng nói không thể sống thiếu em, sẵn sàng gánh chịu mọi tội lỗi cho em. Vậy nỗi đau này hiện tại ai gánh chịu cho em hở Đăng
Cô để An dìu mình đi. Giống những cặp tình nhân kia, cô nép vào người An nhưng tìm sự chở che, nâng đỡ. Giờ này ở một vũ trường nào đó chắc Đăng đang quay cuồng bên ánh đèn màu. Anh đã quên rồi cô láng giềng chua nhưng yaourt, nhưng vô cùng ngốc nghếch lỡ yêu anh bằng nguyên trái tim non khờ khạo của mình.
Tình Khúc Tình Khúc - Trần Thị Bảo Châu