Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7279 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
ng Văn vẫn ngồi làm thinh để mặc bà Tú Nhi chì chiết mắng mỏ, trong khi Thái cứ nhấp nhỏm ngồi không yên. Thằng bé không chịu nổi khi thấy ông bị mụ đàn bà lắm điều này làm tình làm tội. Nhưng bà ta nói gì thì cứ nói cho đã miệng, ông cương quyết nhịn một chút để bà ta chịu bãi nại, nếu không Đăng sẽ bị ít nhất 4 tháng tù về tội gây rồi trật tự công cộng và cố ý đả thương người khác
Nhờ ông bão lãnh, Đăng không bị giam nhưng nếu bị khởi tố, thằng bé vẫn bị ngồi tù sau khi ra tòa định tội
Qua cách làm khó dễ của bà Tú Nhi, ông Văn thừa biết bà ta muốn được đền bù theo kiểu lấy tiền trám miệng. Tiền thì ông không thiếu, dầu sao con trai ông cũng đấm nứt quai hàm con trai bà ta. Làm cha mẹ ai lại chả xót
Bà Tú Nhi chảnh chọe:
Con trai tôi là cháu đích tôn duy nhất, là cành vàng lá ngọc, từ bé đến giờ không phải làm động móng tay, không ai dám nói nặng chớ đừng nói là đánh một khẻ tay. Mấy người có đền bạc tỷ cũng chưa vừa bụng tôi.
Ông Văn nhẹ nhàng:
Tôi hiểu chị rất xót, đó là nỗi đau mà cha mẹ nào cũng trải qua. Thằng Đăng nhà tôi bị tét đầu phải khâu mấy mũi, ruột tôi cũng cồn cào chịu không thấu
Bà Nhi bĩu môi:
Xì! Ông giỏi nói cho có, làm cha không nuôi dạy lấy một ngày thì trách nhiệm gì mà hiểu với biết lòng cha mẹ ruột. Thằng Đăng với gia đình tôi nào xa lạ, trước đây nó từng làm tan nát trái tim Hoàng Điệp, bây giờ còn nỡ đánh vỡ mặt Hoàng An vì thằng nhỏ cảnh cảo nó không được ve vãn người yêu của mình
Ngừng lại để thở, bà Nhi nói tiếp:
Con ông đúng là đồ đểu giả, lưu manh du đãng
Thái gân cổ:
Bác không được mắng anh tôi. Hừ! con bác đánh ảnh toé máu trước đấy. Ra tòa nếu cần nhân chứng, cả sàn nhảy hôm đó sẽ làm chứng cho bác xem, Bảo Khuyên chả phải người yêu gì của anh An hết. Tự nhiên anh ta thấy con bé ngồi với anh tôi rồi nhào lại nhúc mạ, ai mà nhịn được chứ
Ông Văn mắng quát:
Im đi! Con nít biết gì mà nói leo.
Nhìn bà Nhi, ông dịu giọng:
Thằng Đăng và An dù sao cũng là bạn bè tôi nghĩ nếu làm lớn chuyện lên cả hai đều bất lợi. Đúng là có đền bạc tỷ cũng chưa vừa lòng chị, vì tình mẹ thương con ai tính bằng tiền. Tuy nhiên không tiền cũng khó đánh giá, đền bù mọi thứ thiệt hại. Bạc tỷ qủa thật tôi không có, nhưng tôi tính như vậy, ngoài tiền thuốc men, chụp hình và các tổn phí khác tôi đã trả ra, hôm nay tôi tới đây gởi thêm cho cháu An 10 triệu đồng để bồi dưỡng cho vết thương mau lành
Bà Nhi khinh khỉnh:
Sinh mạng con tôi đáng giá 10 triệu à! hừ! Đâu có rẽ dữ vậy!
Ông Văn bỗng đổi thái độ:
Vậy còn mạng con tôi thì sao? Nó cũng tét đầu phải khâu mấy mũi, bà có đếm xỉa tới nó đâu. Hừ! Nếu ra tòa cả hai đều phạm tội gây rối, chớ không mình thằng Đăng. Mấy hôm nay tôi muốn êm xuôi nên không xé to chuyện ra. Bây giờ tính sao bà cứ quyết định đi. thưa kiện chả hay ho gì, lại tốn kém thêm đủ thứ
Bà Nhi làm thinh. Suy đi tính lại bà cũng chả thiệt hại gì ngoài việc Hoàng An bị sưng tím một bên mặt, mỗi ngày phải lăn mất mấy cái trứng gà luộc cho mau khỏi. Nó chỉ bị nứt xương hàm, bác sĩ đả chỉnh hình, giải phẫu bên trong một chút, rồi sẽ khõi mà chả để lại vết tích gì. Mười triệu cũng được, thưa kiện rùm beng lên chỉ tổ mất công. Xem ra cha con thằng Đăng cũng biết điều, nhưng nếu xòe tay nhận tiền liền thì kỳ qúa
Khoanh tay trước ngực với kiêu kỳ, bà Nhi ngoe nguẩy:
Điều tôi cần là thằng Đăng phải xin lỗi thằng An, chớ đâu phải tiền! hừm! Ai bảo đảm là nó không gây sự với thằng nhỏ nữa
Ông Văn nói:
Tôi bảo đảm chuyện đó. Chị cứ an tâm nhận món tiền này giùm. Bọn trẻ hiểu lầm nhau là thường. Rồi chúng sẽ bắt tay giảng hoà thôi.
Thấy ông hất đầu ra dấu, Thái liền mở cặp da để lên bàn một cọc tiền vuông vắn và bảo:
Dạ đây là 10 triệu ạ!
Bà Tú Nhi đưa đẩy:
Tôi không nhận đâu.
Ông Văn xua tay rất dứt khoát:
Xin chị đừng câu nệ, đây xem như lòng thành của chúng tôi. Bây giờ cũng trưa rồi, tôi xin phép phải về
Thái vội đứng lên theo ông, cậu lịch sự gật đầu chào và đi ra trước một nước
Đợi ba mình ngồi yê sau lưng, cậu vừa phóng xe đi vừa càu nhàu:
Con không hiểu sao mình phải chịu lép, trong khi anh Hai cũng bị thương.
Ông Văn thở dài:
Tại anh con từng bị bắt
Thái ngạc nhiên:
Về tội gì?
Ông Văn chắc lưỡi:
Lần đó nó tới nhà một thằng anh chị trong khu Mã Lạng để xâm mình. Công an truy quét, quét luon cả nó, nếu thằng Phát không cho dì Kim hay, chắc nó bị đưa đi cải tạo luôn rồi. Thôi cứ lấy tiền trám miệng mụ ta cho xong, ba không muốn thằng Đăng gặp rắc rối khi ngày thi tốt nghiệp đã gần kề một bên.
Thái ấm ức:
Chả biết bà Nhi căn cứ vào đâu mà cứ một điều nói Bảo Khuyên là người yêu của Hoàng An, hai điều nói con nhỏ là dâu tương lai nhà mình, khó nghe hết sức
Ông Văn lơ lửng hỏi:
Nhưng có gì con bé đó không bắt cá hai tay?
Thái phản đối ngay:
Khuyên không phải như ba nghĩ đâu, gia đình con nhỏ đàng hoàng lắm!
Thằng Đăng từ trước đến giờ toàn giao du với ma qủy mà thôi.
Thái ngắt lời ông Văn:
Vì vậy lần này gặp con gái nhà lành ảnh mới bị đốn ngã. Nghe bạn bè nói Bảo Khuyên cũng thương anh Hai thật tình
Ông Văn cười khẩy:
Bọn nít ranh chúng bây mới ứt mắt đã bày đặt, chỉ tổ làm khổ cha mẹ
Biết ba mình bắt đầu giảng đạo, Thái làm thinh tăng ga. Ông Văn bất ngờ bảo:
Đưa ba tới nhà anh Hai mày
Thái buột miệng:
Để làm gì ạ?
Ông Văn im lặng, Thái không dám hỏi thêm mà chăm chú điều khiển tay lái. Cậu chả biết Đăng sẽ phản ứng ra sao khi thấy ông bố xuất hiệ đột ngột. Sau bữa tối sinh nhật đáng nhớ ấy tới nay, anh em cậu đã thân thiện với nhau hơn, có lẽ cũng vì Bảo Khuyên. Thái biết Đăng thật lòng yêu thương con nhỏ. Chuyện anh đập vỡ quai hàm Hoàng An là đúng, vì đâu có gã đàn ông nào chịu nổi việc bị hạ nhục khi đang ngồi với người yêu. Nhưng chả biết hôm nay ba muốn gặp Đăng làm gì. Thái chỉ mong sao Đăng bỏ thái độ gay gắt trước mặt ông thôi.
Cho xe vào sân nhà Dăng, Thái nói:
Ba chờ con gọi đã, nhiều khi ảnh có bạn bè ở trổng
Ông Văn nhếch môi:
Xem ra mày rành thằng Đăng qúa!
Thì anh em mà ba.
Vừa nói Thái vừa gọi to:
Anh Hai ơi!
Khoảng một phút sau Đăng mới ra mở cửa, anh có vẻ bất ngờ khi thấy ông Văn. Ngập ngừng vài giây, Đăng nói với vẻ bắt buộc:
Mời ba vào
Ngồi xuống ghế, ông Văn lên tiếng trước:
Vết thương của con đã cắt chỉ chưa?
Đăng gật đầu. Ông Văn nói tiếp:
Mất nhiều máu, phải bồi dưỡng đủ sức để học thi.
Đăng cộc lốc:
Con tự biết lo mà. Chắc ba tới không phải để hỏi sức khỏe con ra sao?
Ông Văn thẳng thắn:
Ba muốn biết tình cảm giữa con và Bảo Khuyên sâu đậm cỡ nào. Tại sao mẹ Hoàng An khẳng định rằng con bé là người yêu, thậm chí là dâu của bả?
Đăng nóng nảy:
Con không muốn ba xen vào chuyện của con.
Ba không chen vào xen ra gì hết, ba chỉ nghĩ yêu đương, hay quan hệ làm ăn điều phải rõ ràng, cụ thể, rạch ròi, nếu không sẽ phá sản như chơi, phá sản trong làm ăn còn cơ may làm lại từ đầu, còn trong tình yêu thì khổ lắm, chả có thứ gì bù đắp được đâu.
Đăng nhếch môi:
Ba đã bù đắp cho mẹ mấy trăm lượng vàng ấy chứ
Ông Văn không nao núng:
Và hậu qủa ra sao? Con dã rõ vì con chính là nạn nhân.
Thái rầu rĩ kêu lên:
Con xin cả hai người mà!
Đăng bực bội châm thuốc hút. Vừa lúc đó có tiếng gõ nhẹ vào cửa. Anh ngước lên thấy bà Dung.
Đây là lần đầu tiên bà bước vào nhà anh, và cũng là lần đầu bả đụng mặt anh kể từ hôm xảy chuyện ở Disco với Hoàng An.
Dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh bước ra mặt đầy lo lắng:
Bảo Khuyên có...có chuyện gì hả dì Dung?
Bà Dung lắc đầu:
Ồ không! Tôi muốn gặp cháu, không ngờ nhà lại có khách. Thôi để tối vậy
Ông Văn vụt đứng lên:
Tôi là ba Đăng. Chắc chị đây là mẹ của Bảo Khuyên. Mời chị vào
Bà Dung hơi ngỡ ngàng:
Thật vậy sao? Tôi định nhờ Đăng mời chị Ánh Loan tới để nói chuyện, bây giờ có anh cũng tốt
Đăng cương quyết:
Nếu đó là chuyện chỉ liên quan tới cháu, có lẽ chúng ta để khi khác nói sẽ hay hơn.
Bà Dung tự động ngồi xuống salon. Lúc này Đăng mới thấy trên tay bà có cầm một hộp bánh tây dã ngã màu trông rất cũ kỷ. Anh đang thắc mắc không biết bà đựng gì trong cái hộp này thì nghe bà lên tiếng:
Chuyện này có liên quan đến cả ba mẹ cháu, nay không có chị Loan, nhưng có anh đây được rồi. Tôi nghĩ mình không thể mang nặng trong lòng mỗi lo này một cách dơn độc nữa. Phải có người hiểu, người tông cảm và chia sẽ với tôi.
Đăng bồn chồn nhìn và thấy hôm nay trông bà là lạ thế nào ấy. Nét mặt đăm chiêu với vầng trán nhíu lại đầy suy tư làm bà khắc khổ một nữ tu. Dù chưa đoán được bà sẽ nói gì, nhưng Đăng linh cảm những điều anh sắp nghe sẽ là giông bão thổi qua đời mình
Bà Dung thở dài:
Chuyện tôi sắp nói lẽ ra mãi mãi là một bí mật, nay vì cuộc sống, vì hạnh phúc của Bảo Khuyên tôi buộc lòng phải cho anh và Đăng biết. Nếu không lỡ điều ghê gớm ấy thành hiện thực, tôi sẽ đau đớn và ân hận suốt đời
Đăng thắc thỏm:
Chuyện gì quan trọng dữ vậy hả dì?
Im lặng đan tay vào nhau hồi lâu bà mới khó khăn nói:
Bảo Khuyên không phải là con ruột của tôi. Cách đây 18 năm tôi đã xin nó từ một người đàn bà tên Ánh Loan.
Nhìn gương mặt tái xanh của Đăng, bà Dung xót xa:
Bảo Khuyên là con của bà Ánh Loan, là em gái của cháu đấy Đăng.
Bật dậy như ngồi phải lửa, Đăng lắp bắp:
Không thể nào. Cháu không tin, cháu không tin.
Bà Khánh Dung ngậm ngùi:
Khi gặp lại bà Loan và nghe bà ấy xưng là mẹ cháu, dì cũng đã không tin như cháu hiện giờ
Ông Văn ngập ngừng:
Lẽ nào lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế
Bà Dung từ tốn nói:
Hôm ấy tôi cố tránh nhưng Ánh Loan đã chủ động nhắc tới Bảo Khuyên và hứa sẽ không làm phiền mẹ con tôi.
Đăng lắc đầu giọng lạc hẳn đi:
Không phải thế! Nhất định không phải thế. Dì dựng chuyện này chia rẽ chúng cháu phải không?
Bà Dung đau đớn kêu lên:
Đừng nghĩ vậy tội nghiệp dì lắm Đăng. Chẳng có người mẹ nào đành lòng làm khổ con mình cả
Dứt lời bà Dung mở hộp xắc tay lấy một tờ giấy carô đã ngã màu:
Đây là cam kết cho con của bà Loan có chữ ký, dấu lăn tay đàng hoàng. Bà ấy làm giấy này để nhận năm chỉ vàng. Còn đây là hình Bảo Khuyên chụp lúc con bé vừa biết ngồi. Ngoài ra tôi còn giữ hai cái áo đầm rất đẹp mà Ánh Loan đã đưa hồi đó
Trao tấm hình cho ông Văn, bà hỏi:
Anh nhìn xem có phải nó là con anh và bà Loan không.
Vừa nhận tấm hình ông Văn vừa đáp:
Nếu Bảo Khuyên sinh năm 1976 thì chắc không phải con tôi. Vì tôi và bà ấy ly dị năm bảy mươi tư kia mà Sau đó tôi biết Anh Loan có thêm một đứa con gái với người chồng mới. Ông chồng này nghiện ngập, có lẽ thế nên bà ta phải cho con.
Đăng bỗng rít lên đầy căm phẫn:
Tôi căm thù các người. Tạo ra con cái làm gì rồi đem cho, đem bán mặc số phận chúng sẽ ra sao.
Ông Văn nhoi nhói nhìn Đăng gục xuống bàn và không biết an ủi con trai bằng cách nào khi chính ông cũng có phần trong việc tạo nên nghiệp chướng này. Điều bà Dung vừa nói có làm ông sửng sốt nhưng không làm ông tan nát trái tim như Đăng. Bà đúng khi đã ngăn chặn kịp thời mối tình oan nghiệt này, nhưng chính bà cũng làm Đăng đau đớn đến chết được
Đăng ngước mặt lên thẩn thờ nhìn bà Dung:
Khuyên đã biết
Bà Dung vội lắc đầu:
Không! không! dì chưa dám nói. Con bé chịu không nổi cú sốc này dfâu.
Đăng nhíu mà khổ sở:
Cháu cũng nghĩ thế. Với cuộc đời Bảo Khuyên như cành lá non, cô bé luôn nhìn thế giới bằng đôi mắt mộng mơ đầy lý tưởng. Ai làm phật ý một chút đã giận đã khóc. Khuyên sẽ chết mất nếu...
Bà Dung ngắt ngang lời anh:
Dì muốn giấu nọ. Nhưng thế có ích kỹ không Đăng?
Mặt Đăng cau lại thật dễ sợ. Lâu lắm anh mới ngập ngừng:
Cho Khuyên biết mới là ích kỷ. Cô bé nào có tội gì phải bị dằn vặt suốt đời. Dì Dung yên tâm. Cháu không phải là thằng đàn ông tệ lắm đâu. Rồi Khuyên sẽ quên, thậm chí sẽ căm ghét cháu. Cô bé sẽ có người yêu, có chồng. Như vậy là ổn thỏa
Ông Văn bỗng nói:
Phải gặp mẹ con hỏi cho rõ việc này, ba thấy thế nào ấy
Bà Dung gật đầu tán đồng:
Tôi cũng nghĩ vậy, nếu cháu Đăng chưa tin tôi.
Nhìn Đăng bà thở dài:
Dì rất qúy cháu, nhưng vì hoàn cảnh nên trước đây phải nặng nhẹ cháu trước mặt Bảo Khuyên. Cháu đừng trách dì nhé!
Đăng gật đầu nhưng cái máy:
Cháu hiểu mà!
Bà Dung chợt dặn dò:
Thái này! Cháu phải hứa không cho Bảo Khuyên biết sự thật về thân thế nó nghe chưa?
Thái ngập ngừng:
Cháu hứa! Nhưng mọi khổ sở, oan khiên rồi sẽ ập lên người anh Đăng. Thú thật lòng cháu bât nhẫn qúa
Thấy Đăng ngồi yên lặng, bà Dung khẽ lắc đầu:
Dì về đây. Cháu đừng buồn nữa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và học hành. Lẽ ra dì không nên nói vào lúc cháu cần bình tâm để thi cử, nhưng dì thấy không thể im được nữa rồi
Bà buồn bã nói với ông Văn:
Anh ráng an ủi động viên cháu. Phần tôi sẽ lo Khuyên lơn Bảo Khuyên. Xét cho cùng anh em chúng nào có tội tình chi.
Bà Dung về rồi nhưng Đăng vẫn ngồi lặng thinh. Thái có cảm giác anh đang chìm sâu trong cõi riêng của mình, anh chẳng cần mọi người xung quanh, chả cần đến thời gian đang chậm chạp trôi.
Thái suy nghĩ và không hiểu nỗi sao có bà mẹ dứt bỏ con mình vì tiền. Nhưng dường nhưng dì Loan vẫn còn một người con gái nữa mà
Cậu dè dặt hỏi:
Anh Hai. Vậy Hải Đường là em của Bảo Khuyên à?
Câu hỏi của Thái làm Đăng bừng tỉnh. Anh chậm chạp gật đầu rồi lại nói:
Không phải! nó là con nuôi.
Thái nhún vai:
Thật em không hiểu nổi dì Loan. Con ruột thì đem cho nhưng lại nuôi con nuôi.
Đăng mệt mỏi:
Trước đây anh vẫn tưởng nó là em cùng mẹ với mình, nhưng cách đây không lâu bà ấy nói Hải Đường không có quan hệ huyết thống gì với anh hết
Ông Văn nhíu mày:
Vậy nó ở đâu ra?
Đăng trả lời:
Mẹ đã nhận nuôi nó với tiền thù lao là 40 cây vàng lúc nó chưa biết đi.
Có vẻ quan tâm, ông Văn hỏi tới:
Cha mẹ nó đâu?
Mẹ nói rằng cha mẹ Hải Đường vượt biên không mang con bé theo được vì nó còn qúa bé. Sau 18 năm họ mới vừa trở về xin nhận lại con và mẹ đã đồng ý trả
Hừ! Bà ta tốt dữ vậy sao?
Đăng bực bội:
Con không biết ba đừng hỏi chuyện đó vào lúc này
Ông Văn nghiêm mặt:
Ba phải hỏi chứ! bộ con không nhận ra sự vô lý trong việc bà ta nhận nuôi Hải Đường sao? Thái nói đúng, thật khó hiểu khi con ruột thì đem cho, nhưng lại nuôi con nuôi.
Đăng mím môi, đanh giọng:
Hừ! Bà ta bán con ruột để lấy tiền, nuôi con người dưng cũng vì tiền. Vì tiền mẹ sẵn sàng làm mọi thứ. Vì tiền, một mình mẹ đã gây ra bao nhiêu oan thiêng nghiệp chướng
Ông Văn nhỏ nhẹ:
Bây giờ là lúc suy nghĩ vấn đề chớ không phải lúc trách móc. Nếu Bảo Khuyên và Hải Đường đồng tuổi, ba thấy giữa hai đứa như có lấn cấn chuyện gì chưa rõ
Đăng nhếch môi cay đắng:
Có gì đâu mà lấn cấn. Khi với mẹ chuyện vì tiền là thường. Bà ấy cần tiền chớ nào cần con cái. Nếu mẹ vẫn nuôi Bảo Khuyên, biết đâu chừng giờ này nó đã thành gái bao, gái gọi hạng sang rồi. Hải Đường được cái gì khi ở với mẹ? Dầu sao số con bé vẫn còn đỏ nên mới gặp lại ba mẹ ruột. Nếu không trước sau gì nó cũng phải bỏ xứ sang Macao làm tiếp viên.
Nãy giờ ngồi yên, Thái bỗng xen vào:
Dì Loan đồng ý trả Hai Đường về với gia đình một cách tự nguyện sao?
Đăng cười khan:
Bà ấy không nói, nhưng anh nghĩ họ phải bỏ tiền ra chuộc con, chớ đời nào có chuyện tự nguyện với bà ấy
Ông Văn bỗng đứng dậy với vẻ cương quyết:
Ba sẽ gặp mẹ con hỏi cho ra chuyện này mới được
Dứt lời ông vội vã đi ra. Thái chạy theo dẫn xe cho ông. Đợi ba mình đi khỏi cậu mới vào nhà và thấy Đăng nằm dài trên salon, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần, giọng rầu rĩ:
Ước chi lúc này mình đang ngủ, một chút nữa thôi mình sẽ tĩng giấc và sung sướng nhận ra những gì vừa xảy đến chỉ là cơn ác mộng
Thái liếm môi:
Nhưng tất cả không phải là mộng. Anh sẽ đối xử với nhỏ Khuyên thế nào đây khi hiện thực đã rõ
Đăng bình thản đến lạnh lùng:
Sẽ làm cô bé quên anh. Điều này dễ òm
Thái hỏi gặng:
Thật dễ hôn đó?
Thật chứ. Nhưng em phải giúp anh.
Thái kêu lên:
Giúp bằng cách nào? Đừng ngồi xuống lạy em như Thúy Kiều lại Thúy Vân nghen. Em không mặn vở kịch tình anh duyên em đâu.
Đăng cười khô khan:
Sao chú mày giàu tưởng tượng vậy? Tao không phải tuýp người cao thượng đến mức sẽ gởi gấm người yêu cho ai đó, vì mình không thể tiến tới được nữa đâu. Chỉ cần mày làm sao cho Khuyên căm ghét thằng anh mình là được rồi. Còn sau đó cô bé sẽ yêu ai, lấy ai, tao không muốn biết
Thái dăm dò:
Quan trọng là anh có quên được nhỏ Khuyên không?
Sao lại không? Tối nay anh em mình đi Samson. Ở đó có nhiều em cỡ Bảo Khuyên lắm. Các em sẵn sàng nhảy với mình tới sáng ở bất cứ chỗ nào. Anh không thích cứ phải ôm khối sầu đau. Chuyện của anh và Khuyên đã đến nỗi này, còn cách nào khác để giải quyết đâu mà buồn hay than thân trách phận
Nhưng nếu anh đột ngột trở mặt, Bảo Khuyên sẽ rất khổ
Đăng làm thinh, anh vươn vai đứng dậy:
Không đề cập tới chuyện nàu nữa tốn thời gian lặm anh phãi vẽ cho xong đồ án tốt nghiệp. Chú mày xuống bếp nấu mì ăn. Anh đói qúa!
Thái ngỡ ngàng nhìn Đăng. Cậu cố quan sát nhưng vẫn không hiểu anh mình..tỉnh thật sự hay đang đóng kịch
Xuống tới bếp Thái nghe Đăng mở nhạc ầm ỉ. Bài nhạc buồn thê thiết vang lên như một lời thở than sầu thảm
"Kiếp nào có yêu nhau thì xin tìm đến mai sau. Hoa xanh khi chưa nở, tình xanh khi chưa lo sợ, bao giờ có yêu nhau thì xin gạt hết thương đau."
Chưa vướng vào lưới tình, chưa biết khố vì tình nhưng lòng Thái chợt chùng xuống vì thông cảm. Cậu biết dù Đăng nói thế nào thì mối tình này vẫn còn dư vị, anh không thể dễ dàng quên đi trong phút chốc.
Tình Khúc Tình Khúc - Trần Thị Bảo Châu