Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7279 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 -
à Khánh Dung tò mò nhìn bà khách vừa bước vào sân mình. Chưa kịp gật đầu chào, bà đã nghe khách lên tiếng:
Xin cho tôi hỏi thăm. Phải Đăng ở nhà kế bên không ạ?
Bà Dung gật đầu nhưng vẫn không rời mắt khỏi bà khách. Hình như bà từng gặp người này rồi, nhưng hồi nào, tại đâu thì chưa nhớ ra. Sau lần bị thương đó, trí nhớ của bà trở nên tồi tệ, chưa già nhưng lắm lúc bà có cám giác mình mụ mẫm, lẩm cẩm tới nơi rồi
Bà khách lại nói như thở than:
Chả biết nó đi đâu nữa. Tôi là mẹ thằng Đăng, nhưng mỗi lần nhớ tới thăm nó đều không gặp, thật khổ hết sức
Bà Dung kêu lên:
Chị là mẹ ruột của Đăng à?
Bà khách nhếch môi khó chịu:
Chớ chẳng lẻ là mẹ vợ, vì nó có được độc thân mà!
Bà Dung làm thinh vì câu nói xách mé vừa rồi. Theo như lời Bảo Khuyên kể thì mẹ Đăng bỏ nó từ nhỏ. Bà ta đã bán con cho chị ruột của mình
Xém tí xíu nữa bà Khánh Dung đã buột miệng rủa khi vừa kịp nhớ ra người được bà này là ai rồi. Ánh Loan, đúng là Ánh Loan. Hình như bà ta cũng nhận ra bà thì phải. Hai người im lặng nhìn nhau.
Bà Ánh Loan dè dặt, mở lời:
Chị Khánh Dung phải không?
Bà Dung khó nhọc nói:
Đúng rồi! từ lần gặp đó đến nay đã gần hai mươi năm, chớ đâu có ít. Trái đất này xem ra rất bé, rất bé
Bà Ánh Loan cũng bối rối:
Hôm trước tôi gặp chị Hai Lý tại đây, chỉ bảo mẹ con chị đi nước ngoài rồi, không ngờ..
Bà Dung nghiêm giọng:
Chị hãy coi như tôi đã đi nước ngoài. Chúng ta chưa bao giờ gặp lại nhau. Tôi không muốn nhắc tới chuyện cũ
Bà Ánh Loan hấp tấp gật đầu:
Tôi cũng thế. Ngày xưa tôi đã làm cam kết có lăn tay, ký tên hẳn hòi còn gì. Chị đừng lo, tôi không phải là hạng lật lọng đâu. Khổ mỗi con trai tôi ở bên nhà chị, nếu sau này lỡ phải đụng mặt chuyện trò, tôi nghĩ chúng ta sẽ như người lạ, mới gặp lần đầu
Bà Dung thở đài:
Đúng vậy. Cứ xem như chúng ta chưa hề biết nhau.
Bà Ánh Loan hơi ngạo nghễ:
Tôi chả hề mong có cuộc tái ngộ này. Nhưng dù sao cũng đã thấy con bé. Nó xinh gái lắm. Và nếu có người khen "giống chị" chắc chị rất vui lòng. Điều này cũng làm tôi hãnh diện
Bà Dung cảnh giác, giọng khó chịu:
Chị muốn gì khi nói thế?
Bà Loan nhún vai:
Không muốn gì hết. Nhưng ít ra tôi cũng có quyền khen chê hoặc tự hào vì nó là...—Rồi bà bật cười, giọng kể cả -- Tôi chỉ đùa thôi. Chị nhắn với thằng Đăng tới nhà tôi có việc cần. Không làm phiền chị nữa
Dứt lời bà Ánh Loan bước ra đường. Bà Dung ngồi thừ người trên ghế lòng hoang mang lo lắng đến mức khổ sở
Thì ra chị Hai Lý từng gặp Ánh Loan nhưng không hề hé môi. Tại sao vậy? chắc chỉ sợ mình lo. Nhưng nghĩ như chị Hai thật nông cạn, nếu biết Ánh Loan đã tới đây, mình đã tính toán để đối phó chứ đâu bị động vì bất ngờ như vừa rồi
Bà Dung giật mình khi nhớ tới Đăng. Từ hôm bị nứt xương tay phải bó đến nay, Bảo Khuyên và Đăng thân mật lắm. Bà biết cả hai có tình ý với nhau. điều này bây giờ không thể chấp nhận được vì Đăng là con của Ánh Loan. Điều bà chưa bao giờ tưởng tượng đến
Trời ơi! Phải chi bà Lý cho biết, thì bà đâu để Đăng và con bé tự do như thế náy Đúng là nghiệp chướng
Tự dưng bà lại lo lắng rồi đâm ra bực bội ngang khi giờ này vẫn chưa thấy Khuyên về. Con bé tìm đủ chuyện ra khỏi nhà với Đăng. Bà vì nghĩ tới những việc thằng nhóc đã làm cho gia đình, nên có phần dễ dãi với nó. Chuyện gì đã xảy ra khi bà tạo cơ hội cho con gái mình ở bên cạnh một kẻ từng trải như Đăng? Sốt ruột, bà Dung đi chầm chậm ra cổng ngóng, rồi lại trở vào ngồi thở dài. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tách Bảo Khuyên ra khỏi Đăng. Bà không muốn vây vào Ánh Loan, cũng như để chúng nó thương yêu nhau, vì như thế là..là..loạn...
Bà Khánh Dung nhỗm lên khi nghe tiếng động cơ xe ngừng trước sân. Mặt bà nghiêm lại lúc Bảo Khuyên nhí nhảnh bước vào với một bọc trái cây trên tay.
Đăng cười thật tươi, cô chợt le lưỡi rồii lí nhí:
Thưa mẹ, con mới về!
Bà Dung cao giọng hỏi:
Mấy giờ rồi?
Dạ tám giờ rưỡi ạ!
Hai đứa đi từ mấy giờ?
Khuyên lấm lét nói nhỏ:
Dạ năm giờ
Trong ba tiếng đồng hồ chúng bây ở đâu?
Bảo Khuyên gãi đầu nhìn Đăng cầu cứu khi anh vừa bước vào. Thấy vẻ nhăn nhó của cô, Đăng liền gật đầu:
Thưa dì Dung chúng cháu vừa về tới
Bà Dung lạnh tanh:
Tôi thấy rồi, và đang muốn biết hai đi đâu cả buổu chiều
Đăng vẫn tươi cười trước vẻ quạu bất thường của bà Dung:
Dạ...thấy Khuyên vừa thi xong, tâm trí còn qúa căng thẳng nên cháu đưa em vào Kỳ Hòa
Hừ, vậy mà tôi chả biết gì cả. Con bé Khuyên tưởng nó lớn rồi nên muốn đi đâu thì đi, cần chi phép tắc. Nói đi mua qùa sinh nhật cho bạn, ai ngờ lại đi chơi. Thật con cái đời nay cha mẹ hết dám tin.
Đăng đành xuống nước:
Cháu xin lỗi, chuyện vào Kỳ Hòa chơi là do cháu bày đặt, xin dì đừng mắng Khuyên tội nghiệp. Lần sau cháu sẽ đi về đúng giờ
Bà Dung cười khảy:
Có lần sau nữa sao? Tôi không ưa người tự mãn, chủ quan, tôi lại càng ghét kẻ đặt mình qúa cao. Đừng nghĩ giúp đỡ chúng tôi lúc hoạn nạn xong rồi muốn làm gì thì làm nghen.
Đăng vội vàng:
Cháu đâu dám nghĩ vậy
Nhưng cậu đã hành động như vậy. Hừ! Bây giờ thì về đi. Lúc nãy bà Ánh Loan mẹ cậu có ghé nhờ tôi nhắn cậu phải tới nhà bà ấy gấp
Đăng kêu lên:
Mẹ cháu tới đây à?
Bà Dung ngọt nhạt:
Hỏi thật buồn cười. Tự bà ấy xưng tên khai chức vụ mẹ ra, nếu không làm sao tôi biết
Bảo Khuyên cũng ngạc nhiên:
Bà Ánh Loan là mẹ anh à? Vậy là em gặp rồi. Bác ấy quen với cô Hai mà!
Như nhớ ra những lời bà Lý đã dặn mình, Bảo Khuyên đưa tay che miệng
Bà Dung lừ mắt:
Con lầm rồi, cô Hai làm sao quen với mẹ cậu Đăng được. Lo vào trong học bài đi.
Liếc vội Đăng một cái, Khuyên chạy vụt vào trong. Đăng có cảm giác bà Dung bực bội vì mẹ mình nên thẳng thắng hỏi:
Chắc mẹ cháu đã làm phiền dì?
Ồ không! cậu ngồi xuống đây tôi có chuyện muốn nói
Đăng ngạc nhiên vì thái độ khách sáo của bà Dung. Mạnh dạn ngồi xuống kế bên, anh trầm giọng:
Cháu đang chờ nghe dì đây.
Bà Dung im lặng như toan tính, như lựa lời, khá lâu sau anh mới nghe bà lên tiếng:
Cháu biết đấy, gia đình dì mẹ goá, con côi rất đơn chiếc. Dì chỉ có mình Bảo Khuyên, nó là nguồn an ủi duy nhất của dì. Bao nhiêu yêu thương cũng như kỳ vọng dì đều đổ dồn vào nó
Đăng gật đầu:
Cháu hiểu.
Bà Dung cười nhạt:
Cháu không hiểu đâu vì từ nhỏ cháu đã lìa xa cha mẹ về ở với bà dì không chồng rồi
Dì cũng biết chuyện này sao?
Khuyên đã kể với dì về cháu. Nó có bề ngoài ngổ ngáo, ngang ngược nhưng bản tính lại rất đa cảm, yếu đuối. Nó không quen chịu đựng những chuyện bất hạnh, cũng như những đau đớn thể xác
Đăng tủm tỉm xác nhận:
Hôm trước mới bị sái khớp, trặc tay thôi mà cô nàng đã khóc như bị gãy xương không bằng
Bà Dung nghiêm nghị:
Chính vì biết con bé dở chịu đựng nên dì phải làm mọi cách để nó luôn được sống ấm yên, hạnh phúc
Đăng phản đối:
Nhưng Bảo Khuyên đâu thể sống suốt đời dưới sự ấp yêu của mẹ?
Đúng vậy! ngày nào đó nó sẽ đủ lông đủ cánh để bay vào đời, nhưng bây giờ Khuyên vẫn còn bé, nó vẫn cần mẹ. Với nó bây giờ mẹ là trên hết chớ không phải bạn bè, hay một gã con trai nào cả. Dì muốn cháu xem Bảo Khuyên như em gái. Đừng khuấy động làm rối rắm hồn nó. Hai đứa nên dừng lại ở tình cảm anh em hoặc bạn bè. Nếu cháu cảm thấy không được, dì đành nói thẳng...
Thấy bà Dung ngập ngừng, Đăng nóng nảy hỏi:
Tại sao tụi cháu lại không được quyền......
Bà Dung ngắt ngang lời anh:
Hoàn cảnh của cháu không thích hợp với gia đình dì, Bảo Khuyên cũng chả hề yêu thương cháu. Nó đã có Hoàng An. gia đình đó khá nề nếp, an lại đàng hoàng, không phóng túng dễ dãi trong quan hệ trai gái như chau..Xin lỗi, dì nói thẳng điều này, nhưng theo dì đó là mấu chốt cơ bản nhất mà cháu lại thiếu
Ngừng lại để quan sát Đăng, bà nói tiếp:
Bảo Khuyên rất cảm kích việc cháu giúp dì và nó, do đó nó cứ nghĩ phải làm sao trả cái ơn này. Bảo Khuyên trẻ con qúa khi muốn cháu vui lòng. Con bé ngốc nghếch ấy không biết rằng chính nó đã làm cháu hiểu lầm tình bạn sang thứ tình khác
Đăng mất bình tỉnh:
Cháu không tin lời dì
Bà Dung tỏ vẻ thương hại:
Vậy thì cháu nên tin đi, và kể từ hôm nay đừng làm Bảo Khuyên khó xử nữa. Cứ xem như dì thay Khuyên nói rõ tình cảm của nó đối với cháu. Nó thật lònh thương Hoàng An rồi
Đăng ngờ vực nhìn bà Dung. Và hosng mang vì những lời bà nói. Tại sao hôm nay bà lại đặt vấn đề này với anh, dù biết chắc Khuyên yêu thương mình, Đăng vẫn thấy khó chịu và tự ái. Rõ ràng bà Dung vì ác cảm với mẹ anh, nên mới thay đổi thái độ như vậy. Điều này đúng là bất lợi. Nhưng mẹđã làm gì chớ? Chẳng lẽ mẹ anh từng biết cô Hai Lý và cả bà Dung, nên vừa rồi bà mới buột miệng gọi tên mẹ anh thật lạnh nhạt
Đăng vụt hỏi:
Dì từng biết mẹ cháu à?
Bất ngờ vì câu Đăng hỏi, bà Dung ú ớ:
Ơ không làm sao dì biết được
Đăng nghiêm nghị:
Cháu không giấy Khuyên về mẹ ruột của mình, cô bé rất thông cảm và rất yêu mến cháu. Nếu vì so sánh cháu và gia đình Hoàng An rồi cấm chúng cháu yêu thương nhau thì thật vô lý
Bà Dung xua tay:
Dì không hề cấm, ngặc một nỗi Bảo Khuyên không yêu cháu như cháu tưởng
Đăng mím môi:
Cháu sẽ hỏi Khuyên vấn đề này, nếu đúng như dì nói, cháu không bao giờ làm phiền cô ấy nữa. Bây giờ cháu muốn gặp Bảo Khuyên.
Bà Dung lắc đầu:
Khuya lắm rồi! Ai cũng cần nghĩ ngơi, cháu cũng thế, chuyện ấy để mai mốt rồi hỏi cũng chẳng muộn
Đăng ngần ngừ ngó vào trong. Anh không thấy Khuyên đâu cả. Một linh cảm mơ hồ lướt ngang tâm trí Đăng. Trái tim anh chợt nhói lên khi nghĩ sẽ mất Khuyên. Cả đời thiếu thốn tình thương anh vừa tìm thấy nguồn hạnh phúc, chăng lẻ lại không được giữ lấy cho riêng mình sao?
Đăng thẩn thờ đứng dậy xin phép về. Bà Dung ngồi ôm đầu trên ghế. Sự việc xảy ra bất ngờ nhưng bà phải bình tỉnh giải quyết. Nê"u không hậu qủa sẽ thật khủng khiếp. Khẽ bóp trán, bà nhíu mày khi nghĩ tới Bảo Khuyên. Bà sẽ nói gì với con bé đây. Tội nghiệp con bé và khốn khổ thân bà. Có người mẹ nào đành lòng nhìn con khóc, nhất là khóc vì tình yêu.
Tại sao mẹ lại nói vậy với Đăng?
Bà Dung im lặng trước câu hỏi sũng nước mắt của Khuyên. Con bé đã nghe hết lời bà rồi. Vậy cũng tốt, bà sẽ khỏi mất công bắt đầu bằng những chuyện vòng vo tam quốc, mà sẽ cao giọng...phủ đầu con bé ngay.
Gằn từng chữ cho thật sắc bà nói:
Con đã nghe hết rồi còn hỏi gì nữa?
Bảo Khuyên bẻ những ngón tay:
Những điều mẹ nói về con đều sai. Con rất ghét Hoàng An và..và..
Hừ! Đừng bảo rằng con thương thằng Đăng. Mẹ không chấp nhận đâu, nó không đời nào mang hạnh phúa tới cho con. Giáo dục của gia đình ảnh hưởng rất lớn đến lối sống của từng người. Thằng Đăng đâu có một gia đình thật sự, nó làm sao đảm nhận vai trò người chồng, người cha. Nó chỉ thích hợp làm bồ bịch, bởi vậy hiện giờ mới lăng nhăng với bọn vũ nữ. Với con, nó đùa cho vui thội Không nên tin hạng đó
Bảo Khuyên ngờ vực nhìn mẹ. Tại sao bà lại thay đổi cách nhìn, sự nhận xét về Đăng đột ngột vậy. Mới hôm qua thôi mẹ còn khen anh đủ thứ mà. Chính mẹ bảo người lăn lộn xông xáo với đời như Đăng khi có gia đình sẽ là chỗ dựa vững vàng cho người vợ, còn công tử như Hoàng An chỉ tổ khổ cho vợ con vì phải hầu hạ từng chút, phải gánh vác mọi chuyện trong ngoài..Lúc ấy Khuyen đã đỏ mặt nhằn mẹ sao lại nghĩ ngợi xa xôi qúa
Bà Dung khó khăn mở lời:
Nó đã tỏ tình, hứa hẹn gì chưa?
Bảo Khuyên nóng người vì câu hỏi sỗ sàng của mẹ. Bà không có thói quen tra vấn con cái, vậy mà hôm nay mẹ hỏi một câu nghe hơn trời gầm
Bà Dung cau mày nhắc lại:
Sao làm thinh vậy?
Khuyên khổ sở lắc đầu. Đúng là Đăng chưa một lần nào nói lời yêu thương với cô. Nhưng qua ánh mắt dịu dàng, cử chỉ âu yếm, thân ái, Khuyên biết trái tim anh đanh hướng về mình. Nghĩ như cô có chủ quan không nhỉ?
Cô nghe mẹ thở phào nhẹ nhõm. Giọng bà bớt cau có hơn:
Chắc con đang bảo mẹ nghĩ xa xôi quá phải không? Thời buổi bây giờ cha mẹ xen vào chuyện tình cảm của con cái thì đúng là cổ hủ, chả được ai ủng hộ. Nhưng vì thương con, mẹ không thể làm ngợ.Mẹ chỉ có mỗi mình con, mẹ không muốn con khổ vì người không ra gị Bảo Khuyên, phải hứa với mẹ...
Khuyên lo lắng:
Hứa gì hả mẹ?
Không được yêu thương thằng Đăng.
Khuyên nghe giọng mình vỡ ra:
Ảnh là người tốt, mẹ tin con đi.
Bà Dung lắc đầu:
Đừng thuyết phục mẹ, vô ích lắm. điều cần nhớ là phải tránh xa nó ra. Mẹ cấm hai đứa đưa rước hẹn hò, chở nhau.
Khuyên liếm môi, bướng bỉnh:
Những lý do mẹ đưa ra không đủ sức thuyết phục con. Đăng không tệ như mẹ nghĩ, ảnh là nạn nhân của mẹ ruột mình, ảnh đâu có lỗi gì khi cha mẹ bỏ nhau, bản thân bị đem bán cho người khác. Lẽ ra mẹ phải thông cảm cho Đăng hơn là phê phán, sao mẹ lại có thành kiến
Bà Dung đỏ mặt vì giận:
Câm ngay! con dạy đời mẹ đấy sao? Hoàng cảnh tạo nên con người. Thằng Đăng không tốt như con tưởng. Mẹ chỉ nói một lần thôi, con nhớ đấy! bắt đầu ngày mai Hoàng An sẽ đưa đón con đi học. Còn một tháng nữa thi Đại Học rồi, phải ở nhà ôn bài, không được rong rong ngoài phố đâu.
Bảo Khuyên đứng phắt dậy:
Con ghét Hoàng An lắm, mẹ đừng gán ép anh ta cho con.
Dứt lời cô vụt chạy vô phòng, úp mặt xuống gối thổn thức. Mẹ từng khổ vì ngày xưa bà ngoại không chấp nhận ba lạm rể, vậy sao mẹ lại ngăn cản con mình. Đăng cũng giống như ba của cô, anh đâu có lỗi gì cơ chứ. Nếu anh thật lòng yêu cô, hai người sẽ chứng tỏ cho mẹ thấy khó khăn nào cả hai cũng sẽ vượt qua. Bảo Khuyên sẽ đợi chờ đến khi nào Đăng thuyết phục được mẹ mới thôi. Đăng rất có nghị lực, cô tin anh sẽ làm được điều này
Vững tâm trước điều mình vừa nghĩ ra, Bảo Khuyên hăm hở bước suống giường. Vừa đi tới bàn học, cô đã nghe giọng mẹ khô khan:
Từ giờ trở đi, không được mở cửa sổ, ngày mai mẹ sẽ nhờ thợ đóng nó lại. Phải đoạn tuyệt với hôm qua đi, nếu không dừng trách mẹ
Khuyên buột miệng:
Phải tại Đăng có một bà mẹ không đàng hoàng không?
Bà Dung gật đầu:
Đúng vậy?
Bảo Khuyên kêu lên:
Nếu thế thì là bất công.
Bà Dung thở dài, giọng u uất:
Có những chuyện ba mẹ gây ra và con cái phải gánh hậu quạ Mẹ rất khổ tâm khi chen vào vấn đề này. Có nhiều điều khó giải thích cặn kẽ tại sao, nhưng người lớn đà từng trải hiểu bằng trực giác là không được, không nên. Mẹ cấm con có tình cảm với Đăng vì linh cảm của người lớn, của người mẹ
Bảo Khuyên lầm lì:
Những lí lẽ mẹ đưa ra chẳng có cơ sở, con không thể nghe theo được. Chừng nào thấy Đăng là người xấu hẳn hoi, con sẽ quên anh ấy mà chả cần mẹ nhắc
Bà Dung bất lực nhìn con gái đi một nước vào phòng. Nó nói đúng, những lí lẽ bà đưa ra không đủ sức thuyết phục cả hai đứa. Nhưng nếu đưa nguyên nhân chính đáng đủ sức ngăn cản chúng thì bà không đành. Bà sợ Bảo Khuyên sẽ bị cú sốc lớn này quật ngã mà không gượng dậy nổi. Bây giờ muốn con bé quên Đăng, bà phải nhờ Hoàng An. Nếu đem so sánh thì hai thằng con trai ấy cũng bên tám lạng lẻ nữa cân. Hoàng An chỉ thua Đăng chút xíu ở điểm nó ẻo lả, công tử qúa, bù lại Đăng kém hơn An ở chổ nóng nảy cộc tính. Cả hai cùng đeo đuổi Bảo Khuyên, bà tạo mọi cơ hội và điều kiện tốt cho An. Sớm muộn gì thằng bé cũng chiếm được trái tim tưởng bằng sắt, nhưng thật ra rất mềm yếu của Bảo Khuyên. Con bé cứng đầu ấy lại rất thương mẹ, bà sẽ dùng tình cảm chế ngự con bé. Nước chảy đá còn mòn, huống chi tí lãng mạn, mơ mộng của đứa con gái chưa biết yêu là gì
Rồi Khuyên sẽ quên chút xao động đầu đời ấy vì bà có tính cách ngăn chặn nó. Bà Dung cám thấy an tâm với tính toán của mình
Bước ra kéo cánh cửa sắt lại, bà chợt thấy dáng Đăng cô độc lẻ loi ngoài balcon với điếu thuốc cháy đỏ trên tay.
Tội nghiệp thằng bé! Nhưng không thể làm khác được, dù thâm tâm bà thương yêu Đăng hơn Hoàng An rất nhiều.
Tình Khúc Tình Khúc - Trần Thị Bảo Châu