We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 01:11:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Người Khách Thân Phận Không Rõ Ràng
ự kiện Lục Tử Hiên "Dụ dỗ lừa tình" và "Góp vốn làm ăn phi pháp" đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của đông đảo người dân thành phố, thông qua những người thúc đẩy cho chuyện lan nhanh, sự kiện này đã khiến giới truyền thông và chính phủ chú ý. Vì giới truyền thông thường xuyên quấy rầy và cơ quan điều tra vào cuộc, dồn Lục Tử Hiên vào đường cùng, hắn đột nhiên mất tích, như tia chớp biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ninh Tiểu Thuần theo dõi tin qua mạng, thổn thức không thôi. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, Lục Tử Hiên rơi vào kết cục này, chỉ có thể tự trách hắn.
Sự nghiệp của hắn vừa khởi đầu, giờ xảy ra chuyện thế này, không thể nghi ngờ gì sự nghiệp đã bị huỷ diệt, uy tín và nhân cách hắn bị người đời phủ định. Về phía trường học, tốt nghiệp hay không cũng thành vấn đề, có điều hiện giờ Lục Tử Hiên đã cuốn gói đi, có lấy bằng tốt nghiệp hay không cũng không sao. Một thanh niên tương lai xán lạn lại đi vào ngõ cụt, aizz...
Lúc Ninh Tiểu Thuần cau mày suy tư, điện thoại văn phòng vang lên, cô tỉnh người, bắt máy: "Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc Hoàn Nghệ."
"Anh đây." Giọng nói trầm êm tai từ đầu dây kia truyền đến.
"Tổng giám đốc?" Ninh Tiểu Thuần khó hiểu, "Có chuyện gì ạ?"
"Anh bỏ quên một số giấy tờ ở nhà, nhưng bây giờ anh đang bàn chuyện với thương gia nước ngoài, không thể về lấy được." Cung Triệt nói.
Ý anh là bảo cô đến nhà anh lấy, rồi đưa qua cho anh?!
Rất nhanh, lời Cung Triệt nói chứng thực ý nghĩ của Ninh Tiểu Thuần, anh nói: "Trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh có chìa khoá, hồ sơ để trong phòng làm việc ở nhà, em về lấy ngay giùm anh, được chứ?"
Câu hỏi cuối của Cung Triệt khiến Ninh Tiểu Thuần giật mình, cô bừng tỉnh, rồi mới nói: "Được."
"Lấy hồ sơ xong, em đến Ngự Hoa." Cung Triệt ném một quả bom.
Ngự Hoa?! Ninh Tiểu Thuần lắp bắp, Hoàn Nghệ với Ngự Hoa không phải là đối thủ một mất một còn sao, Cung Triệt sao lại đến Ngự Hoa? Hơn nữa anh vừa mới nói bàn chuyện với thương nhân nước ngoài, sao lại nhắc đến Ngự Hoa? Cô lòng đầy nghi hoặc.
"Anh chờ em." Cung Triệt nói xong cúp điện thoại.
Ba chữ rất bình thường tạo thành một câu nói rất bình thường, anh chờ em. Ninh Tiểu Thuần lại vì ba chữ đó mà tim tăng nhịp đập, không biết đã xem ở đâu có câu thế này: một câu anh chờ em, không biết cần bao nhiêu dũng khí, nó cần rất nhiều dũng khí hơn hẳn so với ba chữ anh yêu em.
Stop, stop, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu, đi vào phòng Cung Triệt, tìm trong ngăn kéo chìa khoá, rồi chạy như bay xuống tầng hầm, ngồi xe đến nhà Cung Triệt.
Thật ra bây giờ đã sắp đến giờ tan tầm, đường sá bắt đầu bị tắc nghẽn, Ninh Tiểu Thuần không ngừng thúc giục tài xế tìm đường tắt, chạy với tốc độ nhanh nhất. Qua thật lâu, chú tài xế hầu như không còn kiên nhẫn thì khu nhà Cung Triệt cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn thanh toán tiền xe, nhảy xuống xe vào cao ốc. Ông quản lý đang tuần tra chỉ thấy một trận gió thổi qua, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Thuần...
Ninh Tiểu Thuần lại lần nữa đến nhà Cung Triệt, xem ra nơi này vẫn giống như trước, không có thay đổi gì lớn. Cô tìm được hồ sơ trong phòng làm việc, lúc chuẩn bị đi thì chuông cửa reo lên.
Ai vậy nhỉ? Ninh Tiểu Thuần đi ra, nghi hoặc mở cửa. Ngoài cửa có hai người, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục thẳng thớm, năm tháng lưu lại dấu vết mờ mờ trên gương mặt, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt anh tuấn lúc còn trẻ, mặt ông ta khiến Ninh Tiểu Thuần cảm thấy có chút quen thuộc.
Người còn lại là phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, có khuôn mặt sắc sảo, thanh lịch mà cao quý. Bà có vẻ đánh giá, nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Thuần, rồi lùi lại vài bước, nhìn số phòng cửa, hỏi: "Đây là nhà Cung Triệt đúng không?"
Ninh Tiểu Thuần như vừa thoát khỏi cơn mê, mỉm cười, đáp: "Vâng ạ." Rồi cô làm tư thế mời vào, mời họ vào nhà.
Hai người ngồi xuống salon, Ninh Tiểu Thuần vừa định vào bếp pha trà, vị phu nhân bèn lên tiếng: "Cung Triệt có nhà không?"
Ninh Tiểu Thuần lễ phép trả lời: "Cung tổng còn đang họp." Xem ra cô không đi ngay được, nhưng hồ sơ này cần phải đưa gấp, nên làm sao bây giờ?
Vị phu nhân nhìn trang phục đi làm của cô, không giống đồ công sở cho lắm, cô ta là ai vậy, sao xuất hiện trong nhà Cung Triệt? Vị phu nhân quan sát nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, hỏi tiếp: "Cô gái, cô đây là?" xem tại
Ninh Tiểu Thuần cảm nhận ánh mắt chăm chú của bà dán lên người cô, làm cô hơi mất tự nhiên. Cô ngước lên đáp: "Cháu là Ninh Tiểu Thuần, là trợ lý của Cung tổng, đến đây lấy hồ sơ." Cô giơ tập hồ sơ lên, quơ quơ trước mặt họ, chứng minh lời cô nói là đúng sự thật.
Vi phu nhân nghe cô trả lời, ánh mắt sắc sảo dời khỏi người cô, Ninh Tiểu Thuần chợt thở dài nhẹ nhõm.
"Khoảng giờ nào Cung Triệt mới về?" Phu nhân hỏi.
"Cháu, cháu không biết." Ninh Tiểu Thuần thật thà.
Bà ấy nghe vậy, nhíu mày không vui, lúc đang tính lên tiếng thì bị người bên cạnh vẫn luôn im lặng ngắt lời, ông nói: "Hồ sơ cô Ninh cầm chắc là cần dùng vội?"
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, ông ấy đứng lên, nói: "Vân Lỵ, chúng ta đi thôi, đừng làm lỡ công việc cô Ninh."
Phu nhân được gọi là Vân Lỵ cũng đứng lên, nói: "Được rồi, Hằng, chúng ta đi." Chờ thằng nhóc đó về sẽ tìm nó tính sổ.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy thì mừng như điên, cô tiễn họ ra cửa, gật đầu chào họ. Người đàn ông quay lại cười, rồi đưa phu nhân vào thang máy. Ninh Tiểu Thuần đóng cửa lại, thở ra nhẹ nhõm. Cô thật không biết cách nói chuyện với người khác, huống chi là người không quen biết. Có điều người đàn ông đó cho cô ấn tượng cũng không tệ, xem ra là người dễ gần.
À, đúng rồi, cô còn không biết hai người đó là ai, không biết họ tìm Cung Triệt làm gì. Aiz, chết thật, quên hỏi.
Cô không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cầm hồ sơ với chìa khoá chạy đi. doc truyen tai. Cô đến Ngự Hoa, thấy toà nhà Ngự Hoa cũng cùng khí chất với Hoàn Nghệ, nhịn không được le lưỡi, bước nhanh vào. Cô lúc trong xe đã gọi điện thoại cho Cung Triệt, cô vừa vào đại sảnh ngồi, đã thấy Cung Triệt từ thang máy đi ra.
Ninh Tiểu Thuần bước đến, đưa hồ sơ cho anh, nói: "Là cái này đúng không?"
Cung Triệt cầm lấy, nhìn thoáng qua, gật gật đầu, lúc định quay vào, thì Ninh Tiểu Thuần gọi anh lại, "Vừa rồi lúc em đến nhà anh, có hai người khách đến kiếm."
Cung Triệt nghe vậy hỏi: "Ai vậy?"
"Em không biết, quên hỏi, hình như là một đôi vợ chồng, người vợ hình như tên là Vân Lỵ gì đó." Ninh Tiểu Thuần nói những gì cô biết ra.
Lúc Cung Triệt nghe hai chữ Vân Lỵ, mày thoáng nhăn lại, anh nói: "Anh biết rồi, em về trước đi."
"Vâng." Ninh Tiểu Thuần kì lạ nhìn Cung Triệt, rồi mới ra khỏi toà nhà.
Lúc cô ra đến ngoài, chợt nghe tiếng nói thánh thót như tiếng chuông: "Chị Ninh, chị Ninh?!"
Ninh Tiểu Thuần theo hướng phát ra tiếng nói quay lại, thấy một thân hình nhỏ nhắn từ bên trái chạy đến. Cô bé mặc áo thể dục màu đỏ, có vẻ thoải mái, mạnh mẽ làm sao, thật giống như một áng mây đỏ bay tới. Còn thêm một chùm dây lụa đỏ sẫm. Mái tóc đen sau ót, hệt như thác nước trút xuống giữa khe núi trong đêm trăng tĩnh mịch. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu hớn hở tươi cười xinh đẹp, từ xa nhìn thấy, y như một con bướm nhỏ bay qua.
Tưởng Đồng Bạch?!
Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Y Sắc