We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: (Unkown)
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Cỏ Phong Sương
Upload bìa: Nguyễn Hữu Sỹ
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 4
Cập nhật: 2020-03-20 21:01:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ạp xe vòng vòng công viên rồi chạy ra sân vận động. Người xe đông nghịt, còi xe inh ỏi. Chạy xe mà cứ nhích chầm chậm được một đoạn thì phải dừng lại, mệt bỏ.
– Mệt hông?
– È…. chạy kiểu này thì thà đi bộ sướng hơn. – tui nhăn mặt
– Hay là mình đi bộ đi.
– Hở? Còn xa mới ra tới chỗ bắn pháo hoa mà?
– Nhưng mà đi vầy khác gì đi bộ đâu. – Linh nói.
– Ừm…thì xuống xe dắt bộ vậy. – tui nhe răng cười rồi nhảy xuống xe.
Đi bộ một đoạn, gần ra tới sân vận động thì có chỗ gửi xe. Gửi phát, dắt bộ mệt quá.
– Mấy giờ rồi anh?
– Ờ.. chín giờ mấy rồi.
– Hic…còn hơn hai tiếng nữa mới bắn pháo hoa. – Linh phụng phịu
– Có gì đâu, cũng tới nhanh thôi mà. – tui cười.
Rồi hai đứa ngồi xuống băng đá gần đó. Gần đó có hàng nước.
– Hai đứa uống gì không? – chú bán nước mời chào
– Dạ, lấy con hai chai Sting. – tui cười
– Có liền, có liền. – ông hàng nước vừa cười vừa nhanh nhảu đập nước đá.
– Nè, em chưa có nói là muốn uống gì mà. – Linh nói
– Hì hì, anh biết tỏng là em sẽ uống Sting. – tui cười khì khì
– Sao mà anh biết? – Linh ngơ ngác hỏi
– Thì đi ăn với anh lúc nào mà em không uống Sting.
– Để ý dữ ha. – Linh bĩu môi
– Lần đầu em mời anh uống nước cũng uống Sting chứ gì. Mà sao em thích Sting dữ vậy?
– Tại nó ngon, vậy cũng hỏi, đầu to ngốc quá. – Linh cười rối ngắc nhẹ má tui.
– Ừm… – tui ậm ừ.
Đúng lúc này ông chủ hàng nước đem hai chai Sting với hai cái tẩy ra.
– Đây, đây, Sting mát lạnh đây cho chú xin 14 ngàn.
– Dạ đây. – tui móc tiền ra đưa.
Rồi hai đứa ngồi đó uống Sting. Trời lạnh, uống Sting nữa, tui có mặc áo khoác mà lạnh thấu, Linh mặc có cái áo thun thôi, sao chịu nổi.
– Lạnh không? – tui hỏi
– Đóng băng nè…. – Linh ịnh cả hai tay em lên cổ tui, lạnh ngắc.
– Lạnh! Lạnh! – tui nhảy dựng.
Linh nhìn tui, em che miệng cười khúc khích.
– Em chơi ác vậy?! – tui nhăn nhó
– Hí hí…em giỡn tí xíu…ai dè anh nhảy dựng lên luôn…hí…hí – em vẫn tít mắt mắt cười.
Mười một giờ bốn lăm, hai đứa vẫn ngồi chờ, nói chuyện trên trời dưới đất.
– Linh nè…
– Gì vậy anh?
– Tại sao em lại thích anh?
– Em…. cũng hông biết nữa…
– Là sao?
– Lần đi lao động đó, gặp anh, em thấy có cảm giác thân thuộc lắm…em hông biết sao nữa…
– Vậy hở, tui thì thấy mấy người là muốn chạy xúc dép. – tui giở giọng ngọng nghịu ra chọc Linh.
– Làm gì chạy?
– Không chạy để bị đánh à? Hôm bữa gặp em ở nhà vệ sinh thì bị sút cho một phát, còn đau tới giờ. – tui nhăn nhó
– Hứ, cái đó là tại anh, đi vô đó làm chi. – Linh nguýt dài
– Anh bị rượt nên mới chạy lộn chỗ vô đó mà. – tui gãi đầu
– Còn cãi cố, tin em kỉ luật anh hông? – Linh véo má tui
– Ui da, ui da!!! Không cãi nữa đâu mà!!! – tui nhăn nhó
– Tha cho anh đó. – Linh buông.
– Ui da…. – tui xuýt xoa
– Còn cãi em nữa hông?
– Này thì cãi… – tui chồm lên, hôn nhẹ lên môi em.
– Ơ…anh… – Linh bất ngờ
– He he, anh thích cãi đó. – tui cười nhe răng.
Linh đỏ mặt, liếc xéo tui rồi quăng cho một câu:
– Thấy ghét!!
– Ừ, vậy mà có người yêu tui he… he
– Ai thèm yêu mấy người. – Linh bĩu môi
Tui không nói gì, chỉ cười rồi nắm lấy tay em.
Ba!!!!…
Hai!!!!!…
Một!!!!!!!!…
“HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!!!!”
Tiếng hò reo của đám đông, mọi người hòa chung nhịp đập, đón chào thời khắc giao thừa.
“VÉOOOOOOOOO!!!!!!!!! BÙM!!!! BÙM!!!!”
Pháo hoa đã được bắn lên, chào mừng đêm giao thừa! Tui với Linh ngồi đó, ngắm nhìn những trái pháo đầu tiên được bắn lên. Đẹp quá!!! Lòng tui nao nức.
Linh cũng chăm chú nhìn, em khẽ tựa đầu lên vai tui…
Chờ đợi mấy tiếng đồng hồ để được 10 phút ngắm pháo hoa, cuối cùng cũng không. Tui với Linh rảo bước đi lại chỗ gửi xe. Dòng người lại chuyển động ngược xuôi, mấy thanh niên choai choai thì hò hét rủ nhau đi chơi tiếp, mấy người bán hàng thì bắt đầu dọn dẹp.
Lấy xe xong, tui chở Linh về nhà.
– He he, anh báo cho em tin nè Linh.
– Tin gì dạ?
– Hết Tết anh đi thi học sinh giỏi.
– Hả? Môn gì? Sao anh hông nói em tiếng nào hết vậy?
– He he, anh thi Anh Văn, muốn làm em bất ngờ nên giờ mới nói. – tui cười khoái trá
– Vậy nhất định phải đoạt giải nha. – Linh cười
– Tất nhiên rồi anh sẽ đoạt giải mà. – có em động viên tui lại thấy phấn chấn hơn.
Hai đứa lặng đi một hồi….
– T à… – Linh kéo kéo tay áo tui
– Gì vậy?
– Cho em hỏi anh cái này nha…
– Ừ, em hỏi đi.
– Anh yêu em tới cỡ nào.
– À… ừm, anh không biết, nhưng mà nếu không được gặp em hay nghe giọng em 1 ngày chắc anh chết ngắc. – tui le lưỡi cười hì hì.
– Vậy hả? Nếu như không còn gặp em nữa thì sao? – Linh không cười mà ngập ngừng hỏi tiếp.
– Hử? Sao em nói vậy? – tui thắc mắc
– Thì anh trả lời em đi. – Linh nhăn nhó
– Ừ, nếu vậy thì anh sẽ tiếp tục học thôi, không lo gì hết, tới khi ra trường rồi tính tiếp. – tui nhìn xa xăm.
– Ừm….
– Mà em hỏi làm chi vậy?
– Hông có gì, hỏi chơi thôi. – Linh cười
– Ờ… hì…
Tới nhà, có mình thằng Đức. Bà già chưa về nữa. Tui bấm chuông, nó ra mở cổng. Dắt xe vô nhà.
Tui lấy điện thoại ra cho bà già.
– Alô?
– Bà đang ở đâu vậy? Chừng nào về?
– Ai vậy? – bả nhựa, nghe như xỉn
– Tui, T nè.
– À à…. em trai đó hả? Em trai tao đó…. ức…đẹp trai lắm…. học giỏi nữa. – bả nói với ai đó.
– Bà đang ở đâu?! – tui hét vô điện thoại
“Cộp!!! Cộp!!! Rộp!!!”- có ai đó giằng lấy điện thoại.
– Alô. – giọng nam.
– Ai đó? – tui hỏi.
– À, em ngủ đi, khỏi chờ cửa, tối nay chị Q ngủ nhà bạn rồi. – Nói đoạn nó cúp máy cái rụp… tút…tút…
Mặc kệ, tui ra ngoài khóa cổng lại. Vô nhà ngủ.
Sáng, ba má về. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ngày Tết thì đi chúc Tết dòng họ thôi, Linh đi chung nữa. Tui là cháu ruột mà gom hết mà cũng lèo tèo tám, chín trăm. Còn Linh thì hơn ba triệu…. bất công!!!!
Thứ sáu, Linh về. Mấy bà chị giúp việc ăn Tết lên, ghé ngang nhà tui rước Linh luôn.
– Thưa hai bác con về. – Linh cúi đầu lễ phép.
– Ừ về cẩn thận nha con, giữ gìn sức khỏe nha.
– Dạ, hai bác cũng vậy. – Linh cười tươi.
– T, Linh về nha. – em vẫy tay.
– Ừ, giữ gìn sức khỏe.
Rồi em lên xe, đi mất hút…
Chiều thứ sáu, thằng Đức cũng về. Còn bà Q thì đi lưu linh mấy bữa nay luôn, tui cũng không thèm gọi, đó giờ bả là vậy.
Ngày thứ sáu đen tối!!!! Chán phèo!!!!
Sáng thứ bảy, vẫn còn Tết. Đang ngáy ngủ thì má réo dậy. Lật đật chạy xuống nhà đầu tóc dựng đứng. Miệng còn chảy ke.
– Gì vậy má? – tui dụi mắt.
– Có ai gửi đồ cho mày kìa. – má chỉ lên cái hộp trên bàn.
Tui ngáy ngủ ôm cái hộp lên phòng. Giở ra, của ai gửi vậy trời? Mắc gì mà mới sáng sớm gửi đồ.
Lục lọi, hử? Hai cái áo khoác của mình với Linh hôm hát văn nghệ mà. Evil & Angel đây mà. Moi ra tiếp, sợi dây chuyền, mặt dây là hai kí tự L. Rồi cuốn sách ôn thi Anh văn.
Lục lọi ra tiếp, cái áo gối thêu chữ “Em mãi bên anh”. Cuối cùng là cuốn sổ bìa màu đen với tấm thiệp Valentine.
“T, hôm nay là Valentine, cái Valentine đầu tiên của hai đứa mình. Em vui lắm anh à.
Hai cái áo khoác đó em muốn anh giữ thật kĩ, đừng làm mất á nha. Cái sợi dây chuyền thì em cũng mang một cái, hình chữ T! Dây chuyền cặp mà. Anh phải đọc hết cuốn sách mà em gửi nghe chưa, nhất định phải đoạt giải nhất đó. Còn về cuốn sổ thì thứ hai em sẽ cho anh biết cái chìa khóa ở đâu. Hì…. vợ Kem yêu chồng Đầu To nhiều lắm”
Gọi điện cho Linh, hai đứa nói chuyện huyên thuyên.
Chủ nhật, tui đi mua một hộp sôcôla, đặt mua 1 bó hồng, với 1 chùm bong bóng hình trái tim.
Sáng thứ hai tui đi lấy hoa hồng, với bong bóng. Chạy xe đạp mà dắt theo cả chum bong bóng, để trên rổ xe bó hoa to tướng. Hí hí.. nhìn như bệnh nhưng thôi kệ, quan tâm chi.
Lòng tui vui vui, nao nao. Mường tường ra cảnh Linh nhận bó hoa rồi ôm chầm tui thì vui không chịu được. Lấy hết sức lực, tui đạp xe thật nhanh tới trường. Cả trường thấy tui, ai cũng nhìn chằm chằm.
Vô lớp, cả đám “ Ồ!!!” lên.
– Cha cha, nay lão đại tỏ tình ai mà hoành tráng quá vậy??? – Năm nổ trầm trồ.
– Mày biết rồi còn hỏi. – thằng Quý chen vô
– Ai?
– Linh chứ ai…he…he… – Kì Lân dõng dạc.
Tui không nói gì, chỉ gãi đầu cười.
– E hèm!!! Tao xin tuyên bố 1 tin mừng. – thằng Quí nhảy lên bàn
– Gì?!!!! – cả đám bọn tui ngơ ngác
– Ông già tao đã…. cho tao ở lại Việt Nam học hết Đại học rồi!!!!!!!! – thằng Quý hét toáng lên.
– YEAH!!!!! Lát về bao tụi tao 1 chầu liền!!!!
– Okê!!! Okê!!!! – thằng Quý sang sảng cười.
Tùng…tùng…tùng!!! Vô tiết.
Học kì hai lớp tui có 3 nhân mới chuyển vô. Hai gái, một trai. Hai bạn gái tên là Phương với Châu, còn thằng kia tên Tuấn. Hai nàng nai vàng ngơ ngác với một thằng cao, to, đen, hôi. Tới màn xếp chỗ.
– Thanh Phương, em xuống ngồi kế bạn Hoài Phương (Bóng Biển) đi.
– Còn Châu, bàn T còn 1 chỗ trống kìa, em xuống dưới ngồi đi. – bà cô chỉ chỗ
– Ơ… cô ơi, chỗ này là của Lân. – tui đứng dậy
– Em Lân đâu? Chỗ mình không ngồi mà đi đâu hả? – bà cô quát.
Thằng ngu đó đang ngồi đánh cờ carô với Văn Cầy. Vậy là bị cô kêu lên, quạt cho 1 trận tả tơi. Cuối cùng, Châu ngồi kế tui còn thằng Lân phải ngồi chung với thằng Tuấn cao, to, đen, hôi.
Ngồi học, bà cha nó, ngáy ngủ, mơ màng. Nhỏ Châu ngồi loay hoay sao làm rớt cái cặp của tui xuống đất cái bẹp.
– Ơ… mình xin lỗi. – nhỏ lúi húi định nhặt lên
– Thôi, không sao. – tui khom xuồng kéo cái cặp lên.
Cái cặp cũng không không có gì chừng chục cuốn sách với hộp socola thôi. Socola à?
Chết, lật đật giở ra, cái hộp bẹp dí. Nhỏ Châu nhìn thấy thỉ sửng sốt, xin lỗi rối rít. Hết nhìn hộp socola rồi nhìn nhỏ Châu. Tui căm lắm nhưng vẫn ráng vuốt mặt mà cười.
– Socola thôi mà, không có gì đâu…. – tui ngậm bồ hòn làm ngọt
– Mình xin lỗi, xin lỗi bạn nha…. – nhỏ Châu rối rít.
Mặc kệ, còn bó hoa được rồi.
Tùng…tùng…tùng!!!! Ra chơi.
Ngồi đợi nãy giờ mà sao Linh chưa qua nữa ta, mọi khi giờ này có mặt rồi mà.
Tui cầm chum bong bóng với bó hoa qua lớp Linh, bọn trong trường nhìn thấy tui thì xì xào, nghe ngứa hết lỗ tai. Đó giờ chưa thấy ai tỏ tình à? Bọn hâm?
Qua lớp của Linh, không thấy em đâu, sao kì vậy? Đang định đi thì nhỏ bạn của Linh khều vai tui.
– Ê.
– Hở?
– Kiếm Linh phải không?
– Ờ.
– Nè, Linh gửi cái này cho ông. – nó đưa tui cái USB
– Ơ…vậy Linh đâu? – tui hỏi
– Linh chuyển đi rồi, hôm qua Linh qua nhà tui nhờ tui đưa cái này cho ông.
– Cái gì?!!! Chuyển đi?!!!! Đi đâu?!!! – mặt tui tái mét, tim đập dồn dập.
Tui hỏi cả lớp, câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu…..
Tui không tin được vào tai mình nữa, Linh chuyển đi? Em đi đâu rồi?!! Đi mà không nói một tiếng là sao?!!! Tay chân tui run lẩy bẩy, mặt nóng bừng, hai tai ù ù không nghe được gì. Thở gấp. Lê bước trở về lớp.
– Ê, sao còn cầm hoa vậy mậy? Bị từ chối à? – tụi nó nhao nhao
Tui im lặng, không nói được gì. Cổ họng khô rang.
– Há há, bị từ chối hả?! – Thằng Nổ cười lớn.
– Mày im đi!!! – tui không kiềm chế được, vứt bó hoa xuống, tui thẳng tay rồi đấm cho thằng Nổ một đấm.
Nó loạng choạng, mém té. Cả đám thấy vậy nháo nhào kéo tui lại.
– Mẹ, mày điên hả?!!
Tui vẫn không nói gì. Thở gấp.
– Ê! Bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói! – thằng Quý kéo tui lại.
Không được, không được, phải đi tìm Linh, phải tìm được Linh. Tui hất tay thằng Quý rồi chạy ra khỏi lớp.
“Tùng!… Tùng!… Tùng…!” tiếng trống báo hết giờ ra chơi. Tui vẫn chạy băng băng ra cổng trường. Ngoài cổng vẫn còn ba đứa đang trực, một gái, hai trai.
– Đứng lại! Giờ này còn đi đâu?! – thằng trực cổng hét lớn.
– Tránh ra!!! – tui xô nó một cái “Rầm!!!” rồi chạy vụt ra cổng.
Chạy hết sức có thể, chạy như điên như loạn tới nhà Linh. Tới trước cổng nhà em, tui chết trân. Không thể tin đây là sự thật, trước cổng treo biển “ Bán nhà, liên hệ SĐT:091*******”. Tui gục xuống, không thể thở được nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Điện thoại thì không liên lạc được. Tui gọi như điên, vẫn không liên lạc được. Ngồi trước cổng nhà em một lúc, tui đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc về. Trong đầu hàng loạt câu hỏi “Tại sao…và…tại sao…”, tới cổng trường. Vắng hoe, đang là tiết cuối. Mở cổng, bước vào trong.
– Ê, tưởng đây là cái chợ hay gì mà muốn ra vô lúc nào cũng được hả?
Tui liếc nhìn, con trực cổng ban nãy, nó thấp hơn tui nửa cái đầu. Không thèm nói gì, tui tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
– Đứng lại! Nói không nghe à?! – nó kéo áo tui lại.
Quay phắt lại, tui đẩy nó ra, hơi mạnh tay, nó loạng choạng rồi té phịch xuống đất. Nó nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mặc kệ, tui quay đi, tiếp tục bước.
– Cái thằng du côn kia!!! Làm trò gì vậy!!! – nó hét toáng lên.
Bỏ lại nó sau lưng, tui bước lên phòng học.
– Ê, T! Vô lẹ đi mày, cô đang ở trên văn phòng, bả sắp xuống rồi đó.
Thấy tui, thằng Tín la lên.
Vô lớp, ngồi phịch xuống, chán nản. Nhỏ Châu ngơ ngác nhìn tui.
“Tùng…!Tùng…!” – trống tan học. Xách cặp, rảo bước xuống sân. Mấy thằng chiến hữu kêu thì tui cũng không thèm trả lời. Đi lấy xe. Dắt xe ra cổng, tui cứ nhìn chằm chằm xuống đất.
– Đứng lại!!!
Tui ngước đầu lên…lại con nhỏ trực cổng…. nó đứng chắn đường tui.
– Tên gì? Học lớp mấy?! – nó chống nạnh
Phiền phức quá.
– Chuyện gì? – tui lên tiếng
– Tên, lớp! – nó nhắc lại.
– Nè, đui à? – tui kéo phần thêu tên, lớp thêu trên áo cho nó coi.
Nó lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ, ghi ghi, chép chép. Tui dắt xe ra cổng, nhảy lên xe, đạp thẳng về nhà.
– Chuyện chưa xong đâu!!!! – nó gọi với theo.
Bị ghi sổ thế nào cũng bị phạt lao động, nhưng tâm trí tui không quan tâm đến việc đó. Đầu óc tui đang bấn loạn vì Linh, em đi đâu, sao không nói với tui 1 lời. Đạp xe về nhà. Thảy xe xuống đất cái rầm. Tui lết thết bước vô nhà.
Quăng cặp lên ghế sofa, tui ngồi phịch xuống, thở dài. Lấy cái USB ra, tui đi lên nhà trước. Bật máy lên, tui cắm USB vô máy. Click vô USB, trong đó có 1 đoạn video.
Tui bật lên.
Hình của Linh hiện lên, em bật webcam.
“Đầu to nè, nhớ mình quen nhau bao lâu được rồi hông? Hông nhớ hả??? Mình quen nhau ngay ngày sinh nhật anh luôn đó. Bữa đó em hông biết nên hông có mua quà tặng cho anh, mà đòi anh dắt đi ăn kem nữa…hic…tội nghiệp Đầu to quá à…
Cho nên, hôm nay, em sẽ làm thật nhiều thứ cho anh bất ngờ…hi…hi”
Linh cười, con tim tui nhói lên. Rồi bỗng dưng màn hình tắt phụt. Tối đen.
Có dòng chữ chạy ngang qua màn hình. ” Always with you…”
Đoạn video chiếu lại cảnh ngay ngày hôm đó, ngày hát văn nghệ chuẩn bị cho hội thao. Nhưng chỉ có hình, bài Wavin’ flag được thay bằng tiếng Harmonica… loại nhạc cụ mà tui thích nhất…. Đoạn phim làm nước mắt tui chực trào ra. Hình ảnh Linh cười thơ ngây, khuôn mặt xinh xắn của em, đôi mắt đó, đôi môi đó. Quá quen thuộc, quá gần gũi với tui, nhưng giờ thấy xa xăm và lạ lẫm. Tui đứng trên sân khấu, đơ như tượng. May mà có Linh cầm tay tui, em dắt tui đi, em truyền cho tui cảm hứng cũng như sự tự tin để có thể cất tiếng hát. Vậy mà sao bây giờ….
“Đầu to ơi! Bất ngờ hông?! Clip này em tự làm đó. Em biết anh thích kèn Harmonica nên mới lồng vô cho anh đó. Em biết chơi Harmonica nhưng mà hông có thời gian nên em lấy trên mạng đem xuống luôn. Hì hì. ” – Đến đây, Linh cười tít mắt.
“Hông tin phải hông? Để mốt qua nhà em đi, em thổi Harmonica cho anh nghe…blêu” – Linh le lưỡi
“À, cuối cùng nữa, cái chìa khóa của cuốn sổ em vẫn còn giữ. Bây giờ em chưa đưa cho anh được, để mốt đi ha. ”- Linh cười, giơ chiếc chìa khóa ra trước màn hình.
Em cười, mỗi một nụ cười của Linh là 1 con dao, nó ghim thẳng vào tim tui. Đau lắm.
“À mà phải ráng học anh văn đó nha, sắp thi rồi đó, aishiteru wa!!!!!!”
Phụt, màn hình lại tắt, tối đen. Chắc nó không bao giờ sáng lại. Linh đi rồi, tui đánh mất em chỉ trong tíc tắc, không thể gặp được em lần cuối, dù chỉ là đứng nhìn em từ xa…
Lấy điện thoại ra, cố gắng gọi cho Linh lần nữa “…tút…tút…thuê bao…”, tui đập thẳng cái điện thoại xuống nhà, nó vỡ đôi ra.
Tui ngồi đó, nhìn trân trân cái màn hình tối đen. Linh đi thật rồi…..
Anh không cần gì hết, anh không cần chìa khóa, không cần em chơi Harmonica, anh chỉ cần em, giờ này, lúc này, bên cạnh anh, anh chỉ muốn vậy thôi, em có hiểu không?
Cả ngày hôm đó tui chết lặng bên bàn phím, hai tay mân mê cái USB…
Tối, đạp xe đi vòng vòng công viên. Đậu xe gần băng ghế đá lúc hai đưa đi chơi thì bị ông bảo vệ rượt, rồi ngồi đó ăn kem. Ngồi xuống băng ghế một lúc. Rồi lại đứng dậy, đạp xe đi tiếp. Chắc cuối tuần này đi một chuyến tới tất cả những chỗ mà tui với Linh đã từng đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe về. Lòng vẫn còn buồn rười rượi…
Về nhà. Đi thẳng lên lầu, đánh răng rửa mặt. Tắt đèn nhưng cứ nằm đó lăn lộn, không sao ngủ được.
Một giờ rưỡi. Ngồi dậy. Đi xuống tầng trệt lấy nước uống. Sẵn đó lên nhà trước, lượm cái điện thoại đem lên lầu. Mở đèn, ngồi lấp lại cái điện thoại. Vẫn còn xài tốt, 1280 mà. Nằm xuống, vẫn không ngủ được. Lấy điện thoại ra, mở hộp thư ra coi. Toàn tin nhắn của mình với Linh. Đọc lại mấy trăm tin. Hai hàng nước mắt chảy dài…. Rồi tui thiếp đi lúc nào không hay. Tối hôm đó, nằm mơ, nghe thấy tiếng Harmonica trong gió. Quay qua thì thấy Linh cúi chào mình rồi mỉm cười chạy đi. Đuổi theo, nhưng dù có cố gắng cách mấy tui vẫn không đuổi kịp, cố hết sức hét thật lớn tên em, tui giật mình, tỉnh dậy. Chỉ là mơ thôi…
Vuốt mặt, nhìn đồng hồ. Cũng năm giờ rưỡi rồi, dậy đánh răng rửa mặt luôn. Thay đồ, xuống nhà nấu mì ăn… mọi khi ăn mì tôm ngon lắm nhưng sao hôm nay thấy sao nhạt nhẽo quá. Thèm được ăn món trứng chiên mà Linh làm quá.
Sáu giờ rưỡi, xách cặp ra khỏi nhà. Hít một hơi thật sâu, tui leo lên xe, từ từ đạp đến trường. Gió thổi hiu hiu, buồn ngủ quá….
Đến trường, dắt xe đi gửi. Thằng trực cổng đưa tui cái thẻ xe, vừa cầm lên thì bị giật mất. Hơ…. Ngó qua, ra là con trực cổng hôm qua..
– Đưa đây. – tui giơ tay định giật lại
– Không dễ đâu cưng… – nó nguýt dài
– Muốn gì đây? – tui ra vẻ khó chịu.
– Ê, hôm qua đẩy tui té ngã thì ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.
– Vậy giờ muốn sao?
– Xin lỗi đi. – trực cổng đanh đá.
– Xin cái cù loi. – tui giơ cùi chỏ lên rồi quay đi. Qua lắm tí nữa về lên văn phòng nói mất thẻ xe, làm giấy tường trình thôi.
– Ê!!! Cái thằng du côn kia!!! Có đứng lại không?!!! – trực cổng dậm chân xuống đất bình bịch.
Mặc kệ nó, tui đi lên lớp. Tâm trạng chán nản, không biết làm sao để liên lạc được với Linh đây.
Vô lớp, thảy cái cặp xuống cái rầm, không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi 1 chỗ suốt, nhai sing-gum. Bóng biển lại ngồi chung tui.
– Ê, gì mà buồn qua mậy? – nó ra vẻ quan tâm
– Haizz, Linh đi rồi mày à. – tui thở dài, nhìn lên trần nhà.
– Cái gì?! – nó sửng sốt
– Ừm, tao chán quá…Linh đi rồi…
– Mày biết Linh đi đâu không?
– Tao không biết nữa…
Vừa nói, tui vừa cầm cục sin-gum nhai trong họng ra, kéo kéo.
– T!
Tui giật mình đứng dậy.
– Nè, Châu đền cho T nè… – nhỏ Châu đưa tui hộp socola.
– Ơ… T nói là không mà… – tui trố mắt.
– Không… mình làm hư thì mình phải đền, cầm đi. – nhỏ Châu dúi hộp socola vào tay tui rồi đi ra thẳng ra cửa lớp. Không nói thêm 1 lời.
– Ha ha ha…chưa gì mà lớp mình có thêm nàng nữa cảm nắng mày rồi. – Bóng biển cười gian xảo.
– Im mày, ông đây sẽ chờ Linh. – tui nắm chặt tay lại ra vẻ quyết tâm
– Mày thì được mấy bữa. – Bóng biển cười khẩy
– Rồi coi, con cờ hó. – tui dứ dứ nắm đấm vô mặt nó.
Nó đi ra, tui không quên khuyến mãi cho bạn hiền một cục sin-gum trang trí đít quần.
– Ê! Có ai kiếm mày kìa T, hình như lớp dưới! – thằng Tín chạy vô.
– Ờ… ra liền. – tui nhét hộp socola vô hộc bàn rồi chạy ra.
– Aiiii….. vậy? – tui chạy ra.
Lại là nó, con nhỏ trực cổng.
– Chuyện gì nữa đây?! – tui nhăn mặt
– Trả nè. – nó đưa tui cái thẻ xe.
– Cám ơn. – tui giật cái thẻ rồi toan đi vô lớp.
– Khoan đã… – trực cổng ngập ngừng
– Cái gì nữa? Muốn lại thẻ à? Nè. – tui giơ cái thẻ về phía trực cổng.
– Không phải…
– Chứ gì?
– Bạn học lớp này à?
– Không thấy sao mà còn hỏi?- tui hất hàm
– Ờ… y như du côn, đầu tóc bờm xờm như tổ rơm, ăn mặc không chỉnh tề, ghi sổ! – đột nhiên trực cổng hét lên.
– Kiếm chuyện nhau à? Ngon nhào vô kiếm cơm.
Trực cổng lại lấy cái sổ nhỏ xíu ra, nó ghi ghi chép chép. Rồi nó bỏ đi. Bực mình.
Đi vô lớp.
“Tùng! Tùng! Tùng!” vô tiết. Tiết đầu, lại ngữ văn… ngán tận cổ, tui úp mặt xuống bàn ngáy ngủ. Vừa ngủ vừa nghe giảng sướng lắm, được thoải mái cộng thêm hiểu bài nhanh chóng, lúc đó tưởng tượng ra nhiều cái cực kì hay. Đang mông lung thì bà cô không giảng nữa. Có tiếng nói chuyện, nghe như của cha giám thị.
– Các em!!! Nghe cô đây!!! Lớp ta hôm nay có thêm một học sinh ở lớp khác chuyển qua.
Chuyển qua thì thay kệ nó chứ. Tui vừa ngủ vừa lầm bầm.
– Cô nghĩ không cần giới thiệu đâu, chắc các em ở đây cũng biết bạn này rồi.
“Ô!!! Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ!!!!!” – cả lớp nháo nhào lên. Tui vẫn úp mặt xuống bàn, miệng lẩm bẩm, học sinh mới thôi mà, có gì ghê gớm…
– Em xuống bàn ba ngồi đi. – bà cô nói.
Tui thì vẫn úp mặt xuống bàn…
“Tùng! Tùng! Tùng!”- tiếng trống báo hết giờ.
– Tất cả đứng dậy chào cô! – lớp trưởng dõng dạc.
– Chúng em chào cô ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ!!!!!!! – nhựa khiếp
– Thôi đươc rồi, các em ngồi xuống. – cô đi ra ngoài.
Lớp học bắt đầu ầm ĩ, tui thọt hai tay vô túi quần rồi đi ra ngoài. Không thèm để ý đến học sinh mới của lớp. Trong khi mấy thằng chiến hữu bu xung quanh đứa mới vô. Chắc dằn mặt chứ gì. Ma cũ ăn hiếp ma mới, nhìn nản.
Đi tới chỗ cầu thang để xuống nhà vệ sinh thì bất chợt có bàn tay chạm vào vai tui. Giật mình, quay lại… Cô nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt tựa như thiên thần, đôi môi nở một nụ cười. Cảm giác như tim mình ngừng đập, không phải vì bất ngờ mà là vì sung sướng.
Nếu đây là mơ thì đừng để tui tỉnh lại, nếu đây là thật thì xin đừng biến nó thành một giấc mơ. Tui hồi hộp, từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào má em.
– Linh? – tui mơ hồ
– Em đây… – em gật đầu
– Em…thật là Linh không?
– Thật…
– Tại sao…? Em đi mà không nói anh một tiếng là sao? – tui run run
– Em không đi đâu hết.
– Vậy tại sao mọi người… ai cũng nói là…. em đã chuyển đi….? – tui thở gấp
– Tất cả là do em làm hết, em muốn coi sau này nếu không có em thì anh sẽ như thế nào thôi. – Linh nói.
– Vậy từ đầu tới cuối đều do em sắp đặt, sao em nói dối anh như vậy chứ?!!! Em có biết anh đau khổ lắm không?! – tui gắt lên
– Em xin lỗi…. – Linh lí nhí.
Tui không nói gì, chỉ đứng đó vịn lan can, thở dốc.
– Em xin lỗi… – Linh ôm tui từ phía sau.
Tim tui lúc đó như tan chảy ra, mọi đều nhạt nhòa trừ em. Khoảnh khắc này tui không bao giờ quên được. Nắm lấy Linh, tui quay người ra sau, ôm em thật chặt, như muốn nghiền nát em ra, không muốn em chạy đi đâu nữa. Vòng tay Linh cũng xiếc chặt lấy tui…
Nắm lấy tay Linh, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của em.
“Đừng bao giờ…đừng bao giờ bỏ đi như vậy nữa nha em” – tui nhìn vào đôi mắt to tròn, long lanh của em rồi thì thầm.
“Em hứa… em sẽ không bao giờ rời xa anh. ” – Linh khẽ gật đầu
“Em sinh ra là dành cho anh” – tui mỉm cười.
Đi về lớp, Linh vẫn còn bẽn lẽn nắm tay tui.
– Lớp em ở bên kia mà, sao lại đi theo anh? – tui hỏi
– Em chuyển lớp rồi…
– Hử? Chuyển qua lớp nào?
– Hồi nãy lớp anh có học sinh mới đó… – Linh cười
– Hả? Ra là…. – tui há hốc mồm
– Sao? Sợ em ở đây thì anh không tán được em nào hả? – Linh tinh nghịch
– Đâu có đâu…
– Đừng có lo, anh muốn trồng cây si nhỏ nào trong lớp cũng được hết á…
– Thiệt hả? – tui trố mắt
– Ừ, rồi về nhà em trị anh sau. – Linh bĩu môi
– Hơ, cái này ác dữ nữa…. – tui le lưỡi
– Xì… – Linh nguýt dài
Tui chỉ lắc đầu cười trừ. Cả hai rảo chân bước về lớp.
– Ế!!!! Lão đại về kìa!!!! – Năm nổ la làng
Thằng này tuy miệng mồm nó như cái bô xe lứa, ăn nói vô duyên nhưng nó chơi tốt với anh em, không bao giờ bỏ rơi chiến hữu.
– Ùi uiiiiiiii!!!!!!!!!! – cả lớp trầm trồ.
Tui chỉ biết nhe răng cười, còn Linh thì e thẹn, hai má em đỏ bừng.
Vô chỗ ngồi, thằng Tín quay qua bàn tui.
– Lão đại quá siêu!!!
– He he – tui không nói gì, chỉ cười khẩy.
Tiết hai. Anh Văn. Thầy kêu lên bảng trả bài, ghi từ mới. Gì chứ Inh-gờ-lích thì tui không ngán.
– T, em lên làm câu số hai cho thầy.
Tui tự tin bước lên, cầm phấn làm roẹt roẹt. Loáng cái xong.
– Tốt, chín điểm. – ông thầy nheo mắt.
Bước về chỗ dưới ánh mắt thán phục của bọn con gái. Hé hé. Quay về chỗ ngồi.
– Lân, em lên dịch đoạn này ra tiếng Việt cho thầy.
Thằng Châu Phi nghe vậy mồ hôi đầm đìa. Nó đứng dậy, run run.
– À…ờ…tui là…hướng dẫn viên…. à…. du lịch…. ờ
– Châu, tránh ra một chút được không? – tui khều nhỏ Châu
– Hở? Gì vậy?
– Nhích qua xíu đi.
Tui chồm lên bàn thằng Lân, tay cầm phấn, tụi gạch một ề xuống ghế của nó.
Xong, thầy cho nó ngồi xuống. Ịnh cái mông đích xuống, đã vậy nó còn chà qua chà lại nữa. Nhỏ Châu ngồi kế bên, che miệng cười khúc khích.
“Tùng!Tùng!Tùng!” – giờ chơi.
Tui xếp tập sách bỏ vô hộc bàn.
– Ê T. – nhỏ Châu vỗ vai tui
– Hở?
– Ăn gì chưa?
– Chưa…
– Đi ăn với Châu không?
– Ơ…
Lúc này, tui thật sự bối rối.
– Đầu to! Đi ăn nè. – Linh kéo tay tui
– À, xin lỗi nha, T đi với Linh rồi. – Linh nhìn Châu nói.
Rồi em kéo tay tui đi ra ngoài.
– Chưa gì mà anh dám léng phéng với bạn kế bên rồi ha? – Linh nhéo vào hông tui, đau điếng
– Ui da…anh có làm gì đâu. – tui nhăn mặt
– Thôi hông nói nữa, đi ăn lẹ đi. – Linh vừa nói vừa kéo tay tui đi.
– Từ…từ…. làm gì chạy lẹ vậy…
Xuống tới căn tin, tui tiếp tục ăn món mì trứng cút huyền thoại, còn Linh cũng như ngày đầu hai đứa đi ăn với nhau. Em vẫn ăn phở với cơ man là tương ớt, sa tế.
Có vài cặp mắt nhìn tui với Linh, dò xét. Mặc kệ, ăn xong, tính tiền rồi hai đứa đi lên.
Đang đi thì đám chiến hữu từ đâu chạy tới.
– T, đi đây với tụi tao một chút. – thằng Nổ thở hổn hển
– Gì vậy?
– Đi đi. – nó ra hiệu rồi chạy ra phía sau trường.
Tui cũng chạy theo.
– T! Anh đi đâu vậy?!
– Anh đi tí về liền!
Chạy theo Năm nổ với đám chiến hữu ra sau trường.
– Có chuyện gì vậy tụi bây?- tui hỏi
– Hê hê… – thằng Nổ cười đểu.
Bóng biển đi lại chỗ thằng Tín đứng, uốn éo
– Lão đại, thằng Tín nhà mình có chửa… – nó cười đê tiện rồi vỗ vỗ cái bụng phệ của thằng Tín
– Giề???!
– Chửa cái đầu mày. – thằng Tín gõ vô đầu Bóng biển cái bốp.
– Mày thấy cái gì không T? – thằng Tín hất hàm, chỉ qua cái bờ tường của trường.
Tui nhìn theo hướng nó chỉ, tui chỉ thấy cái sào đồ.
– Biến thái hả? Định đi ăn cắp đồ lót à? – tui lườm mấy thằng chiến hữu.
– Điên à? – thằng Tín chửi tui
– Chứ sao?
– Mày thấy ai đang giặt đồ không??? – thằng Tín cười đê tiện.
Tui ngó qua, nhìn kĩ xuống, ngay sào đồ là một cô bé. Cũng có thể được liệt vào hạng là xinh.
– Ế! Chuyện tình bờ rào à? – tui cười đểu thằng Tín.
– Hế hế, chỉ lão đại hiểu. – nó gãi đầu
– Sao? Em trai? Say xà bông bao lâu rồi?
– Hề hề, cách đây mấy tháng…
– Vậy giờ mày muốn gì? – tui vênh mặt.
– Tao muốn thổ lộ, chịu hết nổi rồi…
– Được rồi, tao nghĩ cách, phải trả phí nhá… – tui cười khẩy
– Ừ, he he, đa tạ lão đại. – nó xun xoe.
Ngẫm nghĩ một hồi, tui vuốt cằm rồi cất giọng, nói vọng qua bờ tương nhà em kia:
– Có cô em xinh xinh
Ngồi giặt đồ một mình
Làm cho anh phải rình
Em thật đẹp lung linh.
– Ơ! Ai vậy?! – bé í đứng lên, ngơ ngáo ngó qua.
Tui thụt đầu xuống rồi kêu thằng Tín trèo lên bờ tường. Sau 1 phút, gồng hết nội công, tui với mấy thằng chiến hữu cũng đưa được thằng Tín lên. Nó nặng khủng khiếp.
Thằng Tín cuối cùng cũng leo lên được, tui với hội chiến hữu đứng dưới này nghe ngóng tình hình.
– Chào…chào…. chào.. bạn! – thằng Tín run như cầy sấy
– Ơ… – tiếng của bé kia.
Tui lú đầu lên, chỉ vừa đủ thấy con bé đó, chắc nó không thấy tui. Con bé vẫn “nai vàng ngơ ngác”.
– Ê…ê…ê…, giờ nói gì nữa mậy? – thằng Tín làm dấu ra hiệu cầu cứu tui.
– Hừm…ừm…khen nó đẹp đi.
Nghe vậy thằng Tín phun ra liền mấy câu.
– Bạn…bạn…bạn…. đẹp…lắm…Đẹp…. đẹp…. nhất…. ừm… lúc…bạn…. giặt đồ. – nó lắp bắp.
– Mày có bị ngu không? Đẹp nhất lúc giặt đồ? – tui với hội chiến hữu thất vọng não nề.
– Hả? – con bé bước lại gần bờ tường, chỗ thằng Tín đứng.
– Ê…ê…ê…nói gì nữa mậy???
– Nói lại lần nữa, nó không có nghe thấy mày. – tui gắt
– Bạn….. đẹp lắm! – nó la làng
– Hở? Bạn nói chuyện với ai vậy? – con bé ngạc nhiên.
– Với…với bạn. – Nó tiếp tục lắp bắp
– Ơ…
– Ê T, nói gì tiếp giờ? – thằng Tín nhìn tui cầu cứu.
– Tên, tuổi, trường, lớp, số điện thoại. – tui vừa nhai singum vừa nói.
Thằng Tín: “À…ừm…tên, tuổi, trường, lớp, số điện thoại. ”
Con bé trố mắt, quăng lại cho thằng Tín một câu rồi” Đồ hâm” rồi đi thẳng vô nhà.
– Há há há há… – cả đám bọn tui ở dưới nghe vậy ôm bụng lăn lộn cười
Thằng Tín nhảy xuống, nó lườm cả đám rồi đi thẳng, không nói lấy một câu.
– Hị hị, say xà bông thì chỉ có nước chết… – Bóng biển cười.
Vừa quay lưng ra, định đi lên lớp thì….
– Ê! Trống vô rồi, giờ này còn đi đâu?!
Tui giật mình, lại là con nhỏ trực cổng, sao đi đâu cũng gặp nó hết vậy nè. Mấy thằng chiến hữu thấy trực cổng cầm cuốn sổ thì lủi đi hết.
– Ở lại mạnh khỏe nha, tụi tao có việc.
Tui đở ra, nhìn nhỏ trực cổng, nó cũng chằm chằm nhìn tui. Tui nuốt nước bọn, mồ hôi nhễ nhại.
– Trong vòng hai ngày, vi phạm gần chục lần. Thế nào cũng bị hạ hạnh kiểm. – trực cổng nhìn tui cười cười.
Tui không nói gì.
– Chắc học kì này khỏi đi thi học sinh giỏi luôn ha T ha. – trực cổng vẫn cười, mà làm sao nó biết tui thi học sinh giỏi.
Tẩu vi thượng sách, đang nheo mắt thì tui giả bộ bất ngờ:
– Nhìn đằng xa……!!!! – tui chỉ tay ra phía dãy nhà vệ sinh.
Theo phản xạ, nhỏ trực cổng liền ngó qua.
– Con chó nó tha con mèo!!! – tui ba chân bốn cẳng ù té chạy.
– Hả?.. Đứng lại! Còn dám chạy nữa hả?!!! – nhỏ trực cổng hét toáng lên.
Chạy vèo lên lớp, nhảy tót vô bàn ngồi, tui thở hổn hển.
– Làm gì mà thở ghê vậy T? – nhỏ Châu hỏi
– Bị…ma rượt đó mà… – tui bắt đầu xạo sự
– Cái gì? Thiệt hay giỡn đó?
– Thiệt…con ma đó…. cao khoảng mét sáu, da trắng, tóc nâu…. hung dữ kinh khủng….
– Ơ…ma gì kì vậy? – nhỏ Châu thắc mắc
– Con ma đó…
Tui chưa kịp nói dứt câu thì…
– T! Có T ở đây không?!! – nhỏ trực cổng ở đâu mà bay tới lẹ vậy.
– Có chuyện gì vậy? – lớp trưởng đi ra hỏi
– Vi phạm nghiêm trọng nhiều lần, còn dám lừa đảo nửa.
– Hả?! – con lớp trưởng trố mắt, quay qua ngó tui.
– Không, không, lừa gì, điên à?!!!! – tui chối bay chối biến
– Đi ra đây ngay! – nhỏ trực cổng chỉ mặt tui.
– Không!!!! – tui nhảy tót xuống bàn chót.
Đúng lúc đó thì Linh bước vào.
– Có chuyện gì vậy? – Linh hỏi nhỏ trực cổng.
Vậy là nó trình bày hết cho Linh nghe chuyện từ hôm thứ hai tới giờ. Linh không nói gì, em chỉ nhin tui rồi tủm tỉm cười. Em ra hiệu cho tui ra ngoài. Hết đường trốn, tui đành lủi thủi đi ra, mặt một đống như cái bánh bao chiều.
– Trào triến sĩ. – tui hầm hầm làm giọng ngọng nghịu nhìn nhỏ trực cổng.
– Ghi thêm một lỗi nữa là sáu lỗi. Ba lỗi hạ một bậc hạnh kiểm, sáu lỗi là hai bậc. – nó ghi ghi chép chép.
– Cái gì?!! Giỡn à? Cái gì mà sáu lỗi?! – tui phồng mang trợn má.
– Chứ gì? Ra khỏi trường không có phép, không tôn trọng người khác, quần áo không ngay ngắn, tóc dài, làm người khác bị thương mà không xin lỗi, cuối cùng là lừa đảo. – giọng nó lạnh tanh.
– Ơ, T, lừa đảo cái gì vậy? – Linh bất ngờ
– Đâu…biết đâu. – tui ngớ người ra.
– Nhìn đằng xa…. con chó nó tha con mèo. – trực cổng gằn giọng
– Cái đó mà là lừa đảo đảo à?! – tui cãi
– Không lừa đảo chứ là gì?! – trực cổng la lớn.
Rồi hai bên cãi nhau như cái chợ. Không ai chịu ai, Linh cố gắng can ra nhưng không được.
– Làm gì mà ầm ĩ vậy?! Theo tôi lên văn phòng. – tiếng ông giám thị văng vẳng.
Vậy là tui bị xách đầu lên văn phòng.
Sau khi trình bày mọi chuyện, đáng lẽ tui sẽ bị hạ hạnh kiểm nhưng mà lúc đó may có thầy anh văn đỡ giùm nên nên bị phạt lao động công ích, hai tuần!!!!!!!!!!! Ngày nào cũng phải làm….. Sao mà số hẻo dữ vậy??
Đi ra khỏi phòng, tui lườm nhỏ trực cổng, nó cũng lườm tui. Lúc đó nó mà là con trai thì tui tẩn cho nó một trận rồi. Bực tức đi về lớp. Vô lớp, ngồi xuống chỗ. Linh nhìn tui ái ngái, rồi quay lên nghe giảng bài.
– Có sao không T? – nhỏ Châu ân cần
– Không có gì hết, chán… – tui úp mặt xuống bàn.
Làm một giấc tới cuối tiết. Có ai đó vỗ vỗ vai tui.
– Dậy T, xuống sân trường nghe thông báo sắp xếp học sinh giỏi đi thi kìa. – nhỏ Châu kêu tui.
– Hử? Giờ… xuống liền à?- tui ngái ngủ
– Ừ, lẹ đi.
Tui lồm cồm đứng dậy, vươn vai, ngáp một cái thiệt đã, gãi gãi đầu rồi lết thết bước xuống dưới sân trường.
Xách mấy chồng ghế nhựa ra để hàng dài như sắp chào cờ. Tui ngồi kế Linh.
– Các em trật tự, nghe thông báo và công bố danh sách những em được chọn đi thi học sinh giỏi cho trường!!!
Rồi ông thầy hiệu trưởng lên nói một tràng về quy định phòng thi. Xong, tới phần công bố danh sách dự thi, một hồi sau tới danh sách môn anh văn, đương nhiên là có tui. Nghe tới tên mình tui bước lên. Đứng đó cười hãnh diện.
– Và cuối cùng là em Minh Anh.
Tên lạ hoắc, chưa nghe bao giờ. Chắc là ma mới trong đội. Tui không để ý lắm, đến khi nó bước lên thì mới móm. Là con nhỏ trực cổng!
Tui nhìn nó chằm chằm, nó không nói gì, chỉ nhìn tui rồi nhoẻn miệng cười.
Quả báo! Đúng là quả báo! Làm điều ác nhiều quá nên giờ trời cho tui gặp nó, nó đeo riết không nhả đây mà…
– Hãy cho các bạn trong đội học sinh giỏi một tràng pháo tay nào!!! – ông hiệu phó phát biểu.
“Bộp!Bộp!Bộp!” Cả sân trường vỗ tay rần rần. Có ai giúp tui thoát khỏi con nhỏ này không?
– Chà, học sinh giỏi luôn ta. – Trực cổng đứng đó nói
– Gr…. – tui liếc nó, không nói nên lời.
Rồi tất cả về chỗ. Lúc đi xuống nó còn đá đểu tui:
– Liệu mà học hành đàng hoàng, vi phạm một lần nữa là coi như xong, tôi canh chừng ông kĩ lắm đó.
Nghe nó phán câu đó thì sống lưng tui lạnh toát. Về chỗ, tui ngồi xuống, thơ thẩn, ngẩn ngơ.
– T, T! – Linh gọi tui
– Hả…. – tui giật mình
– Anh làm sao vậy?
– À…à, không có gì. – tui vuốt mặt
– Bị bệnh hả? – Linh ân cần
– Không… không có gì mà.
– Ừ… – Linh nhìn tui lo lắng.
Tui ngồi đó vò đầu, bứt tóc, làm sao, làm sao để đá cho con ma mới văng ra khỏi đội đây. Có nó thì coi như đời tui từ đây chấm dứt.
– Linh! Sao em không thi học sinh giỏi? – tui hỏi
– Hở…à…năm nay em không muốn thi, em muốn nghỉ ở nhà. – Linh nhìn tui
– Sao vậy?
– Làm biếng. – Linh lè lưỡi
– Trời đất… – nghe xong muốn bật ngửa.
– Em ở nhà, có gì qua nhà, em ôn thi cho anh luôn. – Linh cười tinh nghịch.
– Ờ…
Xong, Linh không chịu đi, kiểu này tui lên dĩa.
– T…. xuỵt! – thằng Năm nổ kêu tui
– Gì?
– Xuống dưới đây…thằng Tín muốn nói chuyện với mày nè. – nó ngoắt ngoắt tui
– Hửm…ờ.
Nghe vậy, tui kéo theo cái ghế bay tót xuống chỗ tụi nó.
– Nào nào, chuyện gì? – tui hỏi
– T! Mày thấy gì không? – thằng Tín hất hàm qua phía bên lớp kế bên.
– Học sinh…
– Ừ, học sinh bao gồm những ai? – nó hỏi tiếp
– Gồm…. mấy đứa trong lớp học… – tui bắt đầu mệt với trò hỏi đáp của thằng này
– Ừ, có bao nhiêu trai, bao nhiêu gái?- nó hất hàm tiếp
– … – tui đơ ra, không hiểu nó muốn cái gì
– Trả lời lẹ đi, thằng ngu. – nó vênh mặt
– Grừ…có cái con bà mày bên đó à?! Dám chửi ông ngu à?! – tui nổi nóng, lấy tay gõ lên đầu nó liên tiếp.
– Ui da! Ui da! Xin lỗi lão đại mà, xin lỗi mà! – nó van xin.
Tui vẫn không tha, chúa ghét mấy trò cù nhầy dở hơi như nó. Tiếp tục đánh, lát sau, mỏi tay tui mới dừng lại.
– Tha cho mày đó. – tui thở hồng hộc
– Ui da… – nó lấy tay xoa xoa đầu, mặt nhăn nhó.
– Muốn gì, nói lẹ!
– Ờ…mày thấy có bao nhiêu…
Không đợi nó nói hết câu, tui giơ tay định cho nó thêm phát nữa vô đầu.
– Cảnh báo mày lần cuối, nói gì nói lẹ đi. – đầu thằng này cứng vãi, đánh đau tay bỏ
– Ui da…chuyện là vầy…. mày quen con nhỏ hồi nãy phải không?
– Con nào?
– Con nhỏ nãy đứng kế mày đó.
– Có chuyện gì? – tui quắc mắt
– Hề hề, chả là nó xinh hen mậy… – thằng Tín xun xoe, cười gian xảo, mặt như nịnh thần
– Hết con xà bông lại tới con này à?
– Hề hề, lão đại giúp đi mà…
– Éo, tao có thù với nó.
– Ề, chuyển giùm bức thư thôi mà, có gì khó đâu…
– Không.
– Một Sting.
– Không.
– Hai.
– Không.
– Ba Sting luôn.
– Hừm… năm chai thì tao còn suy nghĩ. – không biết sao mình ghiền Sting tới vậy.
– Bốn chai… – nó nói
– Năm chai.
– Thôi, bốn chai rưỡi.
– Dẹp mày, không nói gì hết – tui gắt
– Được rồi, năm thì năm. – nó chấp nhận
– Hờ hờ… – tui nhìn nó cười.
Rồi thằng Tín lấy trong cặp ra xấp giấy A4, trong đó có một tờ viết kín mít chữ, nó lấy tờ đó đưa cho tui.
– Gì mà nhiều vậy?!
– Hề hề, vậy là còn ít đó con. Đưa đây, ông dán lại. – Nó cầm lá thư gấp lại rồi bỏ vô phong bì.
Chợt lúc đó tui nảy ra tối kiến. Tui lấy tờ giấy A4 ra, cầm cây viết lông của thằng Tín viết lên mấy chữ: “TAO BỊ ĐIÊN”
– Viết gì vậy? – nó hỏi
– Im, bí mật quân sự. – tui gắt.
– Đưa chai keo cho ông đây. – tui giật lấy chai keo từ tay thằng Tín.
Từ từ lần mò qua lớp kế bên, chui lủi một lúc cũng tới được chỗ con nhỏ trực cổng đang ngồi. Ngồi đâu không lai đi ngồi hàng thứ đầu nữa chứ.
– Ê…ê.. làm trò gì vậy? – một đứa ngồi đằng sau trực cổng hỏi tui
– Không có gì gửi tí đồ thôi. – tui nói
– Gửi gì??? Gửi ai? – con đó nói tiếp
– Đưa đồ cho…ừm…nhỏ Anh gì gì đó. – thật lúc đó không nhớ tên con trực cổng là gì
– Gửi gì?! Nói!
– Gửi thư…
Bất ngờ nó giật bức thư trên tay tui, rồi nói:
– Đây! Gửi cho.
– Ơ…không… – tui đơ ra
– Đi về lớp. – nó ném cho tui cái nhìn sắc lẻm
– Nhưng..
– Đi!
Rồi nó quay lên nói gì đó với con trực cổng, trực cổng quay xuống nhìn tui. Ệt…vọt lẹ…không thì bị hạ hạnh kiểm
– Ê! Đứng lại! – con trực cổng la lên.
Xong, kì này coi như lên dĩa… Tui từ từ quay lại
– Gì đây? – trực cổng đưa bức thư lên hỏi
– Thư…
– Hừm… được rồi, về đi. – nó nheo mắt
Hơ…hên dữ vậy, tui mừng hết lớn, ba chân bốn cẳng chạy về lớp, quên luôn cái kế hoạch trả thù củ chuối.
Vọt về chỗ ngồi, tui thở hổn hển:
– Thư chuyển tới tay nó rồi đó. – tui nói với thằng Tín
– Ế hề hề, lão đại đúng là thần thánh, ngưỡng mộ lão đại ngất trời xanh…. – nó cười cười, nịnh hót.
– Sao? Năm chai Sting của ông đâu? Nói nhiều à? – tui ngênh mặt
– Ây da, tang bốc vậy mà còn đòi Sting nữa à?
– Mày nói gì? – tui liếc xéo nó
– À…à, không có gì, năm chai Sting chứ có nhiêu đâu, chuyện nhỏ.
– Hờ hờ, giỏi.
Xong xuôi hết mọi chuyện, tui lại quay lên chỗ cũ ngồi với Linh.
– Nãy giờ đi đâu vậy? – Linh hỏi
– À, xuống dưới nói chuyện với tụi nó.
– Ờ… – Linh ậm ừ rồi quay lên.
“Các em có thể ra về”, trời ơi, cuối cùng cũng được về! Ngồi nghe mấy ông thầy, bà cô thay nhau phát biểu, mệt chết.
– T! Ở lại lao động. – con lớp trưởng kêu tui
– Ơ…
– Cô nói ông bị phạt lao động hai tuần, ở lại làm đi.
– Còn…mấy thằng kia thì sao? – tui chỉ tay qua phía mấy thằng chiến hữu.
– Không, chỉ có mình ông làm thôi. – lớp trưởng trả lời rồi quay đi.
Chưa gì mà đã phạt rồi sao? Tưởng mai mới bắt đầu chứ.
Tui ngán ngẩm đưa mắt qua mấy thằng chiến hữu, tụi nó thấy tui nhìn thì cong đuôi bỏ chạy hết. Bọn cờ hó. Bọn học sinh trường mình ghê thật, mới ra về được năm phút mà cả sân vắng tanh, chỉ còn mình tui, lác đác mấy đứa bị phạt lao động.
– T!
– Hử… – tui đang ì ạch khiêng mấy chồng ghế đem đi cất thì có ai đó kêu tui.
– Chưa về nữa hả?
– Ai vậy? – tui ôm chồng ghế cao trước ngực nên không thấy gì hết.
– Minh Anh.
– Hơ… – ơ cái đệt, nghe nó nói tui muốn làm rớt luôn chồng ghế
– Bị sao vậy?
– À à, không có gì. – tui run run
– Đặt chồng ghế xuống đi. – Minh Anh kêu.
Từ từ đặt chồng ghế xuống… đặt xuống nhanh quá không chừng lại bị nó ghi sổ hạ kiểm điểm vì tội chống người thi hành công vụ.
– Rồi…có chuyện gì không???
– Nè, trả đó. – Minh Anh đưa cho tui tờ giấy.
Chưa kịp nói gì thì thằng Tín ở đâu chạy tới.
– Ê!!! Lão đại!!! Sting nè. – nó cầm mấy chai Sting, ba chân bốn cẳng chạy vèo lại chỗ tui đứng.
– Nè Sting của…. – đang nói bỗng dưng nó dừng lại, hai mắt nhìn trực cổng trân trân.
– Chào… – Minh Anh chào thằng Tín
– Ờ…. ờ…chào… – thằng Tín ngọng ngịu
– À, thôi, chào hai bạn, mình đi…
Nói rồi trực cổng đi thẳng ra nhà xe. Thằng Tín vẫn còn nhìn theo không chớp mắt.
– Ê, nhìn gì dữ vậy mậy?
– À… mà cái gì vậy?- nó chỉ tờ giấy tui cầm trên tay.
– Ai biết, nó mới đưa cho tao.
– Mở ra coi coi. – thằng Tín hối tui.
– Từ từ.
Tui mở tờ giấy ra, trong đó ghi mấy dòng.
“Hừm…học sinh giỏi anh văn gì mà viết thư tình bằng tiếng anh sai ngữ pháp tùm lum vậy T? Đã vậy còn sến rện nữa, đọc mà nổi hết da gà…nhưng mà cũng tình cảm lắm đó. ”
Đọc xong, tui đơ ra, ngó qua thằng Tín.
– Mày viết thư xong có kí tên không vậy?
– Chết… tao thấy không ghi cho nó nó lẵng mạn
– Lãng lãng cái thằng cha mày!!! Bây giờ nó tưởng tao viết thư cho nó rồi kìa thằng cờ hó!!!
Nổi nóng, tui quăng tờ giấy xuống đất rồi sút vô đít nó mấy phát.
– Chuyện gì vậy?! – Linh chạy tới
– Hơ…ờ…không có gì… – tui rụt chân lại,
– Nó…nó đánh Tín – thằng Tín mách lẻo.
– À, mà nãy giờ em đi đâu vậy? – tui đánh trống lảng.
– Đi ăn hàng với Vi, hì hì, cái này cho anh nè. – Linh cười tít mắt, em đưa cho tui chai Sting ướp lạnh.
– Ờ, hì, cám ơn.
Tui gãi gãi đầu, giơ tay ra, chưa kịp lấy thì…
– Ơ… cái gì đây? – Linh cúi xuống nhặt tờ giấy lên
– Ê ê… đừng có coi, tầm bậy không đó!!! – tui hoảng hồn, huơ huơ tay định giật tờ giấy.
Nhưng mà Linh nhanh hơn, em né sang một bên rồi đứng đó đọc. Rồi! Đời tui coi như bế mạc…
Linh đọc xong, chai Sting trên tay em rớt xuống đất.
– Từ từ, nghe anh giải thích. – tui hoảng loạn
– Anh là đồ tồi!!! Em không muốn nhìn mặt anh nữa!!!! – Linh rơm rớm nước mắt rồi chạy vụt đi.
– Không phải mà!!!! Nghe anh giải thích đi!!!!.
Tui liền đuổi theo Linh.
– Linh! Linh! Nghe anh nói đi! Không phải như em nghĩ đâu! – tui đuổi theo.
Linh không nói gì, em đi một mạch thẳng ra cổng. Bà chị giúp việc chờ sẵn ngoài đó.
Linh ngồi lên xe rồi kêu bà chị rồ ga phóng thằng, bỏ lại tui đứng đó một mình, đơ như cây cơ. Hít bụi.
– Ê. – thằng Tín chạy ra vỗ vai tui.
Tui không nói gì, quay lại nhìn nó bằng cặp mắt căm hận. Thằng Tín thấy vậy, giật mình lùi lại. Tui nhìn nó, mặt hầm hầm:
– Mày…. Linh mà bỏ tao thì…tao sẽ tự tử…rồi tao giết mày sau… – Không biết nói nhầm làm sao nữa.
Nó không nói gì, lủi thẳng ra cổng rồi chạy biến. Tui lết từng bước, dẫn chiếc xe ra ngoài, bỏ lại mấy chai Sting ở đó, ai muốn uống thì uống. Đạp xe về nhà, trong lòng khó chịu quá. Xui hơn gì nữa. Tới nhà, mở cổng, quăng chiếc xe vô góc, xách cặp đi thẳng lên lầu. Mở cửa phòng cái rầm, nằm phịch xuống giường. Ngán ngẩm, móc cái điện thoại ra, nhấn số của Linh.
“Tút…tút…tút.. ”
Gọi thêm lần nữa, vẫn vậy. Trời ơi là trời, sao con khổ quá vậy nè?!
Nằm trên giường gãi đầu, bứt tóc, suy nghĩ đủ kiểu, không biết làm sao cho Linh hết giận mình nữa… Rồi tui ngủ quên lúc nào không hay.
Giật mình thức dậy, ba giờ mấy chiều rồi. Mơ màng lấy cái điện thoại ra bấm số Linh “Tút…tút…” vẫn không trả lời. Sao mà giận dai quá vậy không biết. Mặc kệ, chắc mai hết giận. Vô toilet, rửa mặt, súc miệng. Hôm nay không có bài, đi chơi thôi. Thay bộ đồng phục ra. Dắt xe ra ngoài cổng, chuẩn bị đi.
– T! Đi đâu vậy?! – má từ trong nhà đi ra
– Dạ, con đi qua nhà thằng Quý.
– Học bài hết chưa?
– Hôm nay không có bài, má. – tui trả lời
– Không có cũng phải học, đi tới sáu giờ rồi về nghe chưa.
– Dạ con biết rồi.
Nói đoạn tui nhảy lên xe, phóng thẳng. Vừa chạy vừa lấy điện thoại rủ mấy thằng chiến hữu đi chơi.
– Quẩy? – giọng của Năm nổ
– Đi chơi mày.
– Xin nhỗi, ngộ đang học bài.
– Học gì?
– À, ngộ đang học tin học.
– Cái gì?
– Hờ hờ, fifa đó mà.
– Ở đâu? – tui hỏi
– Mày biết rồi còn hỏi. – nó trả lời xong liền cúp máy.
Không lẽ lát nữa lại ngồi net chung nó, không, quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó, chán chết. Đạp xe lại quán net, dắt xe vô trong. Mới chiều mà đã đông nghịt người. Tui đảo mắt, ngó nghiêng 1 vòng quán net thì thấy Năm Nổ, nó ngồi ở trong cùng.
– Ê! Ê!
Chắc tại đeo headphone nên tui kêu nó không nghe. Quán này khá nhỏ, có khoảng 20 máy đặt dọc hai bên, mấy thằng chơi Võ Lâm với Đột kích chửi nhau ỏm tỏi, mùi thuốc lá thì nồng nặc. Dân chúng ngồi đầy ra cả đường đi vô, chen lấn cực khổ mới chui vô được gần tới chỗ thằng Nổ.
– Anh ơi, tránh qua cho em chút. – tui nói với một thằng, nó chắc cũng tầm 18, 19 thôi.
– Gì?! – nó quay qua tui, mặt hầm hầm
– À…anh xích vô một chút cho em qua được không. – tui giả bộ cười thân thiện
– Biến, tự kiếm chỗ mà chui. – nó hất hàm.
Hơ… giang hồ tuổi teen à? Bắt đầu nóng máy rồi nhưng một sự nhịn, chín sự lành, tui vẫn cố gắng mở miệng cười.
– Anh… cho em qua một cái được không?
Bỗng dưng nó đứng phắt dậy, đá chân vào cái ghế cái rầm.
– ĐM mày, có biến không?! – nó nói bằng cái giọng giang hồ.
– Ơ… -tui giật mình
– Ê…ê…chuyện gì vậy? – thằng Nổ chạy lại
– À…không có gì đâu, đi chơi mày. – tui nói Năm nổ, thằng kia vẫn trừng mắt nhìn tui.
– Đợi tao tí, đang đá. – nó vừa nói vừa chỉ vào máy tính
– Ừ…vậy tao đi, lát trở lại. – tui nói rồi quay đi, bước ra ngoài
– Ê, sẵn mày chạy đi mua giùm tao mấy thứ coi. – thằng Nổ chạy theo, vỗ vai tui
– Mua gì?
– Mày chạy ra hàng thuốc tây mua cho tao một vỉ thuốc xổ, hổm rày bị bón quá…. – nó nhăn mặt rồi thì thầm với tui.
– Hờ hờ…nghe HKT đi, khỏi uống thuốc, hợ hợ… – tui cười đểu
– Thôi, lẹ đi mày. Tiền nè.
– Biết rồi.
Dắt xe ra ngoài, tui chạy lại đằng nhà thuốc tây. Chạy vô trong:
– Chị ơi, lấy cho em 1 vỉ thuốc xổ đi chị.
– Có nhiều loại lắm, em muốn lấy loại nào?
– Ơ…loại cỡ tuổi em có không?
– Có chứ, đây, em lấy thuốc uống hay sao?
– Dạ…
– Ừ, vậy thì em lấy Ex-lax nha.
– Dạ, vậy uống vô có tác dụng phụ không chị?
– Có chứ, thuốc xổ nào cũng vậy. Uống cái này thì em sẽ bị đau quặn bụng, tiêu chảy, buồn nôn nữa. Em muốn lấy loại khác không?
– Cứ lấy em loại này đi. – dù sao cũng đâu phải tui uống.
Mua thuốc xong, tui chạy lại quán net, Năm nổ vẫn còn mải mê, tui để ý thấy thằng kia vẫn còn ngồi, luộn miệng chửi bới. Đúng là mấy thằng nghiện. Tui đi vô, khều thằng Năm nổ.
– Nè mày, xong chưa?
– Okê, okê, đợi tao 5 phút nữa, sắp vô địch rồi. – nó nói mà hai mắt vẫn dán chặt vô màn hình
– Ừ… – tui nhìn nó bực bội.
Thằng giang hồ kia vẫn ngồi đó chơi game, miệng vẫn chửi bới không ngừng, nhìn là chỉ muốn tọng vào mõm nó một phát. Người gì mà thời này còn đề bảy ba Đan Trường, đã vậy còn đen nhẻm y như thằng Kì Lờ, mình mẩy ốm tong teo, cao nghều ngệu mà cũng bày đặt làm giang hồ. Ông là ông chỉ cần tặng cho một đấm là ô la la, ba má nhìn không ra. Đang lườm nó thì:
– Anh hai?! – đứa nào vỗ lưng tui
– Ai anh mày? – tui quay phắt qua
– Ơ…xin lỗi. T à?
Ệt, Minh Anh, làm cái gì ở đây vậy trời? Tui ngớ người ra, sao dạo này toàn bị ám.
– Hơ…ờ…chào…- tui cười cười
– Chào. – nó chào lại.
Rồi Minh Anh quay qua thằng giang hồ bảy ba si đa đầu đất lúc nãy:
– Anh hai, mẹ em kêu anh về kìa.
– Hả? Đợi anh chút…. đm nó…đá thua… à đợi chút nha…đm nó… – thằng ba trợn đó vừa trả lời vừa “chơi” game.
– Ừm… lẹ đi…- Minh Anh im lìm.
Nhỏ Minh Anh đứng đó đợi, nhỏ nhìn tui ra chiều khó hiểu.
– Sao con trai ai cũng mê game hết vậy?
– Hờ hờ… còn mê gái nữa chứ… – tui bị liệu giữa game với gái, hễ ai hỏi tui về game là tui lại thêm gái vô.
– Ơ… – nhỏ nhìn tui trân trân
– Hơ hơ…không có gì, đừng để ý. – tui nhún vai
– Cô ơi! Cho con chai Pepsi!!! – thằng giang hồ hét toáng lên
– Đợi chút! Có liền! – bà chủ trả lời.
Thằng Năm nổ vẫn dán mắt vô màn hình. Nhỏ Minh Anh thì đứng đó đợi thằng giang hồ, lâu lâu lại nhìn lén tui, thấy tui nhìn lại liền quay mặt đi chỗ khác. Chán, tui lấy vỉ thuốc xổ của Năm nổ lên coi chơi rồi đi lại bàn cùa bà chủ mua cái cạc fifa.
– Trời ới! Sao lâu quá vậy? Pepsi đâu?!!! – thằng giang hồ hét lên
– Từ từ, đợi chút có liền! – bà chủ trả lời.
– Dì H, lấy con cái cạc fifa hai chục đi. – tui nhìn bà chủ cười cười.
– Trời ơi, T! Sao cả tháng nay không lại quán, không có mày quán dì ế quá trời.
– Hờ hờ… dì giỡn nữa, vầy mà ế…
Tui chơi ở đây cũng lâu năm, riết bà chủ với tui thân lúc nào không hay. Hồi đó có lần lại chơi mà bà chủ bận công chuyện không coi tiệm được nên nhờ tui. Bữa đó chơi cả buổi chiều không tốn 1 cắc mà còn được thêm cái thẻ nạp nữa.
– Bà chủ!!! Pepsi đâu?!!
– Có liền, có liền!
Rồi dì H quay qua tui:
– Cái thằng quỷ đó không biết ở đâu tới, nó chơi từ sáng tới giờ chứ ít gì. Thấy con nhỏ con gái không? Sáng giờ qua đây kêu nó cả chục bận rồi. Dì thấy nhỏ đó dễ thương đó T.
– Dạ? – tui trố mắt
– Dạ gì, dớt nó đi con trai.
– Thôi dì cho con xin hai chữ “bình yên”.
– Mày…thiệt tình… – dì H cười
– Bà chủ!!! Pepsi!!!
– Đợi chút!
Rồi dì H đứng dậy định đi làm nước thì có người lại tính tiền.
– Thôi, dì tính tiền người ta đi, con làm nước cho.
– Ờ, làm giùm dì nha.
Rồi tui đi lại chỗ mấy kết nước ngọt, lôi chai Pepsi ra. Để lên bàn cùng với vỉ thuốc của Năm nổ. Bỗng dưng thấy mình ngu, mắc gì phải làm nước cho thằng giang hồ đó chứ. Nhìn qua vỉ thuốc…. nhìn qua chai Pepsi…. lại nhìn qua vỉ thuốc…. hị hị…nảy ra tối kiến.
Tui chạy lại nhà vệ sinh, lấy cục đá chặn cửa. Gỡ bốn viên thuốc ra, đập nhuyễn ra như bột. Xong, đổ Pepsi vô, tui lấy đũa khoáy thật đều cho thuốc tan ra. Cuối cùng là bỏ nước đá. Hí hửng đem nước lên cho anh giang hồ bảy ba.
– Hị…hị…mời anh uống nước.
Nó không nói gì, chỉ liếc nhìn tui. Liếc nữa đi, lát nữa mày sẽ van xin trong đau đớn… hị hị.
– Ê, tao xong rồi, đi chưa mậy? – Năm nổ vỗ vai tui
– Chưa, đợi tí. – tui gắt.
Lát sau, giang hồ kêu tính tiền, nó đưa miệng hút phát hết luôn nguyên ly Pepsi, hơi nó dài thật… Nó đi ra, nhỏ Minh Anh cũng đi ra theo, nhỏ quay lại chào tui. Nhìn Minh Anh… tui lại nghĩ ra tối kiến.
– Ê – tui vỗ vai nhỏ
– Hả?
– Đi uống trà sữa với T không?
– Bây giờ à?
– Ừ. Đi không?
– Cũng…được. – Minh Anh hơi lưỡng lự
– Rủ anh của bạn theo luôn ha. – tui cười.
– Ừ – nhỏ gật đầu cười.
Rồi nhỏ chạy lại nói gì đó với giang hồ, thằng giang hồ nhìn tui, nói nói gì đó với nhỏ Minh Anh rồi cuối cùng nó gật đầu.
– Được rồi, ảnh chịu đi rồi.
– Ừ, vậy đi thôi.
Định bước ra thì Năm nổ kéo tui lại.
– Ai vậy? Mắc gì đi chung với nó?
– Cứ đi đi, lát có trò vui cho mày coi…hị…hị
– Hả?
– Khuyến cáo, đem theo mặt nạ chống độc.
– Mày hâm à? – nó chửi tui
– Không, lát nữa mày biết hị hị… Mà gọi điện mấy con bạn hàng xóm của đi nữa nha.
– Mấy con đó nói chuyện chảnh choẹ, sốc óc nhau lắm. – Năm nổ nhăn mặt.
– Cứ gọi đi, tao đảm bảo lát có trò vui mà. – tui cười cười.
– Ờ.
Rồi mấy tui dẫn giang hồ với Minh Anh ra quán trà sữa quen thuộc. Thằng giang hồ chở nhỏ, còn tui thì chở Năm nổ… Khữa…khữa… dám hăm dọa ông à? Ông sẽ cho mày chết trong đống phân…khữa…khữa…
Tới nơi, cả đám vô quán. Em phục vụ mời cả đám chọn nước:
– Anh hai uống gì? – nhỏ MinhAnh hỏi thằng giang hồ
– Gì cũng được. – nó hất hàm.
Rồi nhỏ quay qua tui.
– Mình uống hồng trà. Anh mình thì gì cũng được, T kêu đi.
– Cho mình 1 trân châu bạc hà, 1 hồng trà, cà phê sữa với 1 sinh tố bơ nha. – tui đưa em phục vụ cái menu rồi cười.
– Ủa, ai uống sinh tố bơ? – Năm nổ hỏi
– Mày biết mà còn hỏi. – tui cười.
Lát sau.
– Ra là anh dưới quê mới lên à? – tui nói
– Ừ… – Minh Anh trả lời giùm nó.
Thằng giang hồ vẫn ngồi đó làm mặt ngầu với tui. Lát nữa thấm thuốc là mày chết, con trai à.
“Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt!!! Tủnnnnnnnn……!!!!”, tiếng sấm vang trời.
Minh Anh quay đỏ mặt, quay qua nhìn thằng giang hồ. Mặt thằng giang hồ chuyển từ đen sang xanh lá.
– Hị…hị…hị… – tui cố gắng nhịn cười
Thằng Nổ thì đưa tay lên bịn mũi.
– Nổ đâu?! Mày đâu rồi?!
Đúng lúc này, mấy con hàng cá, bạn của Năm nổ tới…
Trước mắt tui hiện ra hai đứa con gái, một đứa là cá sấu chính hiệu. Cái miệng oang oang không ngừng, đã vậy giọng còn chua hơn giấm, ăn nói cực kì “có duyên”. Con người ta không được cái thì ít nhất cũng phải có cái khác bù vô, đằng này tính nết không được, bên ngoài cũng không được nốt. Người gì lùn tịt, tròn vo, nhìn y như cái hột mít. Mặt thì… mô phật… cái đầu như đống rơm, đã vậy còn bày đặt đi đánh rối… nhìn không khác gì… siêu xay da cấp 4.
Còn đứa đi chung nó thì thấy im ỉm, có vẻ đầm thắm hơn. Da trắng, mặt cũng có thể gọi là xinh, tóc cắt ngắn, ăn mặc nhìn rất cá tính. Ấn tượng lần đầu gặp nhau luôn.
– Ê, kêu nước coi mậy?! – con hột mít kia không thèm chào hỏi gì tụi tui.
– Ờ… – Năm nổ miễn cưỡng.
Em phục vụ đem menu ra, đưa cho con hột mít. Nó liếc sơ qua một lượt rồi hỏi:
– Còn kem không?
– Dạ, quán hết kem rồi chị. – em phục vụ nhỏ nhẹ
– Cái gì?! Cái quán lớn vầy mà không có nổi một ly kem à?!! – bỗng dưng con hột mít kia hét lên, muốn thủng luôn lỗ nhĩ.
– Ơ… – em phục vụ ngớ người ra
– Ơ ơ cái gì?! Giờ tao hỏi là có đem kem lên đây hay không?!! – con hột mít giở giọng giang hồ
– Thôi! Không có kem thì lấy cái khác! – Năm nổ can.
Cuối cùng con mẹ hột mít cũng chịu lấy cái khác. Em phục vụ đi ra, ném lại cái nhìn đầy khó chịu. Cả đám ai cũng im lặng, chỉ có mình con hột mít là cứ oang oang cái mỏ, thao thao bất tuyệt, đủ chuyện tầm xàm bá láp. Chợt…
“Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt…!!!!”. Bỗng dưng cả không gian im bặt, con hột mít đang nói cũng phải im mỏ lại. Nó đơ ra. Tui đưa hai tay lên vuốt mặt, thực chất là để che cái miệng đang ngoác rộng ra vì cười. Năm nổ không nói gì, cho luôn hai ngón tay vô lỗ mũi. Minh Anh thì cứ liếc nhìn anh giang hồ, mặt nhỏ đỏ bừng. Anh giang hồ thì mặt cắt không còn giọt máu, thở dốc. Nhỏ con gái đi chung con hột mít cũng ý nhị đưa tay lên che mũi. Anh giang hồ lúc này chắc nhục không tả nỗi rồi.
Lúc này em phục vụ đem đồ uống lên. Tui để ý em ấy hơi nhíu mày, chắc ẻm nghe mùi rồi.
Xong, sau khi cái mùi hương có vẻ nhạt nhòa bớt, tui đẩy cho anh giang hồ ly sinh tố bơ.
– Uống nước đi anh. – nhỏ Minh Anh nói
– Ừ…ừm… – anh giang hồ vẫn thở gấp, mồ hôi nhễ nhại
– Anh bị sao vậy? – Minh Anh hỏi
– Không…không có gì. – nó vẫn cố gắng cầm cự.
Tui không nói gì, chỉ thi thoảng nhìn nó rồi cười đểu. Nó thì vẫn ngồi một chỗ, bất động, nhìn tui chầm chầm. Không khí phải nói là yên ắng và căng thẳng tột độ. Không ai nói với ai câu nào, một lúc sau, Minh Anh mở lời:
– T… lấy lịch ôn thi chưa?
Hớ…hồi sáng sáng bị Linh giận, về nhà luôn quên không lấy lịch học.
– Ơ… chưa.. – tui trả lời
– Biết mà, hồi sáng lên văn phòng mà không thấy T.
– Ờ, vậy chừng nào bắt đầu ôn?
– Ba, năm, bảy. Từ 7 giờ tới 8 giờ rưỡi.
– Hả? Nay thứ ba mà? Lát nữa học à?
– Không, bắt đầu từ thứ năm.
– À, vậy à…
– Ừm…
Vậy là coi như xong, không biết nói gì nữa. Lại ngồi im và chờ đợi….. ”Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt……!!!!!” Tiếng “Tẹt” ai oán lại cất lên. Anh giang hồ lấy hai tay che mặt lại, chắc giờ ổng cũng muốn độn thổ lắm. Tui lấy tờ giấy ăn, xé đôi ra rồi nhét vô mũi.
– Anh ơi…hị…hị – tui nói
– Cái gì…. – giang hồ thều thào
– Ở dưới có toilet đó, nếu cần thì…
Tui chưa kịp nói hết câu thì giang hồ đứng phắt dậy, chạy như bay xuống lầu, hai tay đỡ bàn tọa, chắc là để chặn lại không cho…. nó trào ra.
Thằng chả chạy đi, cái mùi hương nồng nàng vẫn còn đây….
– Xin lỗi mọi người nha… – nhỏ Minh Anh cúi ầm mặt, lí nhí
– Ờm…. ừm… – tui gật gật đầu.
Thằng Năm nổ rút hai ngón tay ra, dính đầy xỉ mũi, nó dứ dứ vào người tui.
– Trò vui của mày đó hả? Thúi muốn chết. – Nó nhăn nhó
– Thúi còn đỡ hơn hai ngón tay của mày…gớm…đi chỗ khác!!!
Năm nổ “Hứ” một tiếng rồi nó lấy khăn giấy chùi tay. Minh Anh nhìn nó trân trân. Tui không biết làm gì hơn là cười trừ, có thằng bạn ở dơ cũng khổ.
Con hột mít thì lăn đùng thở lấy thở để, chắc do nó nhịn thở lâu quá. Cô nàng kế bên thì chốc chốc lại nhíu mày.
– Ê Nổ, sao nay mấy con bạn của mày hiền quá vậy? – tui hều khều thằng Nổ
– Tao đâu có kêu mấy con hàng cá đâu, đứa lùn tịt là là em gái của thằng em họ của con trai của bà bạn thân của mẹ tao.
– Ờ…. – tui đơ ra
– Còn đứa đi chung là con bạn của…
– Thôi, tao biết, bạn của nó chứ gì. – tui xua tay
– Không, là con bạn của nhỏ em gái của bà chị nó.
– Ờ… – tui nghe xong, ngơ ngáo.
“Lẹp bẹp, lẹp bẹp!”- ông anh giang hồ chạy lên.
Đi vào, mặt của giang hồ đã bớt ngầu một chút. Vừa đặt bàn tọa xuống thì “Ọt…. ọttttt”.
Anh chả lại chạy như bay xuống lầu. Cứ như vậy hai, ba bận. Là siêu nhân cũng chết nói chi là người. Mà hình như mỗi lần chỉ được uống 1 viên xổ thôi thì phải, tui cho giang hồ uống tận 4 viên…. Chắc chết…. Năm giờ mười lăm, trời lúc này đã chập choạng tối, giang hồ vẫn còn đang ở dưới lầu để “giải quyết”. Năm nổ đang cười nói rôm rả với hai nhỏ kia, tui với nhỏ Minh Anh cũng chỉ nói với nhau vài câu chứ không nhiều.
– Thôi, tối rồi, về đi T. – Minh Anh nhắc tui.
– À, ừm…
Đứng dậy, tui khều vai Năm nổ.
– Về mày, trễ rồi.
– Đợi tí, tao đang vui. – nó trả lời, hai mắt cứ dán vào con bé đi chung con hột mít.
– Lẹ mày! – tui quát
– Rồi rồi, từ từ, nóng vậy lão đại.
Cuối cùng nó cũng nhấc đít ra khỏi ghế. Đi xuống dưới tính tiền, ông chủ quán đi từ trong toilet ra, luôn miệng chửi:
– Thằng nào đi vào mà không xả nước, thối không chịu được, thối thế không biết…. – ông chủ quán là người Bắc.
– Bác ơi, tính tiền cho con. – tui móc bóp ra.
– Đây, đây, để xem… trân châu bạc hà, cà phê sữa, sinh tố mít, sinh tố bơ…. v.. v…tổng cộng tám mươi nhăm. `
– Dạ. – tui rút tiền ra định trả thì…
– Đây ạ. – nhỏ Minh Anh đã đưa tiền cho ông chủ tự lúc nào.
– Ơ… – tui ngớ người ra. Đó giờ chia nhau ra trả thì có chứ đây là lần đầu tiên đi chơi mà con gái trả tiền cho tui.
Không biết nói gì hơn, chỉ gãi đầu cười ngượng nghịu.
– Thôi về mày. – Năm nổ kêu tui
– Ừ. – tui gật đầu.
Đi ra ngoài lấy xe, tui vẫy tay tạm biệt nhỏ Minh Anh rồi đạp xe về. Năm nổ thì đi với hai đứa bạn của nó rồi. Đúng là mê gái bỏ bạn. Trời chuyển mưa…. gió thổi lạnh quá…. đạp được một đoạn thì sực nhớ, cần phải nói rõ chuyện bức thư với nhỏ Minh Anh nữa. Tránh để đêm dài lắm mộng, tui quay xe lại, chạy như bay trở lại quán, chắc nhỏ cũng chưa đi.
“Két!” – tui dừng xe trước quán. Ngó vào quán thì thấy nhỏ Minh Anh vẫn còn lóng ngóng đứng đó, vẻ mặt sợ sệt.
– Có chuyện gì vậy?- tui bước vào
– T… – vẻ mặt nhăn nhó của của nhỏ bỗng dưng biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.
– Hửm?
– May quá…
– Có chuyện gì?
– Anh của mình về từ lúc nào rồi…
– Hơ…
– Mình gọi cho ảnh không được, giờ điện thoại hết pin rồi… – nhỏ lí nhí.
Ngẫm ra thì cũng tại tui, nhờ liều thuốc xổ cao cấp với cái tối kiến của tui mà nhỏ mới như vầy. Thấy có lỗi nên…
– Để mình chở bạn về cho. – tui nói
– Thiệt hả? – hai mắt nhỏ sáng rực
– Ừ.
– Cảm ơn T nhiều nha! – nhỏ cười.
Trèo lên xe, tui đợi nhỏ ngồi yên rồi nói:
– Được chưa? Rớt xuống đường là T không chịu trách nhiệm à nha.
– Ngồi chắc rồi, đi đi.
Bắt đầu đạp, trưa giờ chưa ăn gì, lại còn phải đạp xe nữa, mệt chết. Đã vậy còn đi ngược chiều gió nữa chứ. Chạy mệt le lưỡi.
“Tí tách…” – những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, chạm vào má tui. Rồi thì
“Rào…rào…rào….!!!!”- Mưa!!! Mưa rồi!!!
Tui đạp thật nhanh, lủi vô cái quán cóc ven đường trú mưa luôn. Mưa lớn quá. Ngồi trong quán, lạnh, lại thấy đói bụng nữa chứ.
– Ăn gì không Minh Anh? – tui hỏi
– Thôi. – nhỏ từ chối
– Cô ơi, cho con hai trái bắp nướng. – tui nói
– Có liền! – cô chủ quán nói vọng ra
– T đói lắm hả?
– Không, hai trái, hai người ăn.
– Đã nói là không ăn mà.
– Thấy hai người đi mà 1 người ăn thấy kì không?
– Ơ…
– Thôi, không nói nữa. – tui gạt đi.
Mưa ở ngoài rào rào, mưa sủi bọt trắng xóa cả mặt đường, quán vắng, chỉ có tui, nhỏ Minh Anh với vài người. Ngồi nói chuyện với nhỏ một lúc, tui bắt đầu cố gắng giải thích cho nhỏ nghe chuyện bức thư hôm đó:
– À, Minh Anh, chuyện bức thư hôm đó là do…
– Bắp đây!!! Bắp đây!!! – cô chủ quán đem hai trái bắp nướng nóng hổi ra, thơm nức mũi.
– Dạ, cảm ơn cô. – Minh Anh nói
– Chà chà, con gái lễ phép như vậy giờ khó kiếm lắm, ráng mà giữ nha cậu. – cô chủ quán nhìn tui rồi cười.
Tui cũng đành ngậm miệng thôi, còn Minh Anh thì cứ nhìn tui cười tủm tỉm. Đã khó giải thích cho nhỏ rồi, bây giờ lại càng khó hơn nữa…
Không nói gì, tui ngồi đó suy nghĩ, hai đứa ngồi đó ăn bắp. Trời mưa lạnh mà ăn bắp nóng, ấm bụng quá.
Thấy trời bớt mưa, tui tính tiền, rồi chở Minh Anh về. Cố gắng đạp thật nhanh, gần sáu giờ rồi! Không về đúng giờ là ăn hành với má mệt nghỉ. Quên bẵng luôn chuyện giải thích với Minh Anh.
– Làm gì chạy nhanh dữ vậy?
– Trễ giờ rồi.
– T bận à?
– Không trễ giờ qui định, đi chơi lố giờ rồi.
– T à…
– Gì?
– Thật ra…ừm…mình có bạn trai rồi… – nhỏ lí nhí
– Ế ế ế!!!! – tui thằng xe lại cái két.
– Sao vậy? Giận mình à? – nhỏ giật mình
– Sao không nói sớm?
– Mình…. xin lỗi…
– Thôi, không có, cái đó cũng không phải thư của T gửi. – tui thở phào nhẹ nhõm
– Ủa? Vậy là của ai chứ?
– Thằng hồi nhìn bạn không chớp mắt đó, nó viết thư, nhờ T gửi giùm mà không kí tên.
– Hả? Làm mình tưởng…. – tới đây, giọng nhỏ bỗng chùn xuống.
Không nói gì thêm, tui đạp xe thật nhanh.
– Nè, nè, quẹo vô đây nè. – Minh Anh kêu
– Ờ…
Hóa ra nhà Minh Anh ở gần nhà bé Trang. Chắc là hàng xóm nhau.
– Thôi, chào T, mình vô nhà nha. – nhỏ vừa nói vừa vẫy tay chào, rồi chạy vô nhà.
– Chào.
Xong, tui đạp xe đi, lòng thanh thản, vậy là mình không sao hết, mình hông làm gì có lỗi với Linh hết… thiệt là sung sướng quá!!!
Đạp xe về, tui chạy ngang qua nhà bé Trang. Tui sững lại, dừng xe ngay tấp lự. Chuyện gì đang xảy ra? Sao…. sao…bé Trang lại quỳ trước cửa nhà vậy…Đứng ngoài cổng nhìn vào, tui có thể thấy tay chân bé đầy lằng ngang dọc, bầm tím…. tim tui bắt đầu đập nhanh, thở gấp…
– Con khốn!!! Mày đi ra khỏi nhà tao ngay lập tức!!! Không nghe lời tao là tao đánh chết hai mẹ con mày!!! Đánh chết cả con chị của mày nữa!!!
Nghe tiếng quát, tui giật mình, nhìn vào, một thằng trẻ măng, chừng hai mươi mấy, tay nó đang cầm cây mây. Bé Trang thì quỳ ở đó, cúi gầm mặt. Cái gì đang diễn ra vậy?
Nó cầm cây mây, nhịp nhịp lên mặt sàn rồi “Vụt!!!”. Thằng khốn đó đánh bé Trang một cây vào ngay bả vai. Bờ vai bé xíu đó sao mà chịu nổi. Bé Trang sụp xuống ngay, tay vịn chặt vai, rũ rượi. Rồi như chợt hiểu ra, mấy vết bầm chằn chịt đó, những vết thương đó, tất cả đều do thằng đó gây ra…
– Cái thứ như mày nên đi chết đi!!! Sống ở đây làm chi để chật đất!!! – nó thẳng tay vụt thêm mấy cái nữa vào đùi Trang. Miệng thì chửi không ngừng. Bé Trang đau đớn, quằn quại, hai hàng nước mắt bé chảy dài… Cái chuyện quái này diễn ra bao lâu rồi chứ… tui đứng đó, hai tay bấu chặt vào tay lái xe đạp.
– Con ơi..! Con tha cho em nó đi!!! Em nó còn nhỏ, tha cho nó đi!!! – mẹ của bé Trang từ trong nhà chạy ra, đã giùm bé mấy cây rồi phủ phục, quỳ ở đó mà che chắn cho bé. Bác ấy rơm rớm nước mắt.
– Mẹ con mày! Biến hết đi, tao sai nó đi mua rượu mà không mua dám cãi lời tao à?!! – thằng khốn đó chửi bới.
– Mua về để mày uống rồi mày đánh vợ mày à?! – Mẹ bé Trang hét lớn.
– À! Ra là mày cũng dám cãi lời tao nữa à?! Cãi nè, mụ già! Dám cãi à?! – Mỗi từ “cãi” của nó là một cây mây vụt xuống tấm hai thân nhỏ bé của mẹ con bé Trang. Ba bé đâu mà lại để thằng khốn này làm vậy?!
– Thôi mà anh! Anh muốn uống thì để em mua cho! Anh tha mẹ em với em em đi!!! – bà chị của Trang, tui đã gặp qua một lần, mang cái bụng bầu mà ráng níu kéo không cho thằng chồng khốn nạn tiếp tục đánh mẹ và em.
– Mày tránh ra! – thằng đó hất ngã cả vợ mình, người mang trong mình giọt máu của nó.
Chị của bé Trang ôm bụng nhăn nhó. Thằng đó vẫn tiếp tục đánh mặc cho bé Trang với mẹ gào khóc. Mấy người hàng xóm chạy ra, chỉ đứng nhìn, còn cười nữa, họ coi đây là trò vui, thú tiêu khiển của họ à? Trái tim bị con gì ăn mất rồi à? Một thằng choai choai, móc cái củ khoai tây của nó ra quay phim. Hàm răng nghiến kèn kẹt, não tui như muốn nổ tung ra….. hàng xóm sống với nhau mà vậy sao? Không lấy được một người can ra, cũng không ai báo chính quyền… Bây giờ nếu tui xách xe ra về thì không bằng súc vật. Suy nghĩ kĩ rồi, thà làm trẻ trâu chứ không làm súc vật.
Dựng lại xe, tui bước tới trước cổng nhà bé Trang, kế bên có đống gạch xây, thuận tay, tui cầm luôn hai viên. Đẩy cổng đi vô một cách tự nhiên, tui giấu hai viên gạch sau lưng, từ từ bước vào nhà bé.
– Thằng kia!!! Mày đi đâu?! Biến ra khỏi nhà tao! – nó quát.
Tui cứ bước tiếp, lúc này bé Trang ngước lên nhìn tui, ánh mắt của bé chứa đựng đầy sự sợ hãi. Rưng rưng nước mắt. Đầu tóc rối bù, thân thể loan lỗ thương tích. Còn đâu cô bé xinh tươi ngày nào… ”BỐP!!!”, cây mây đập vào bắp tay tui.
Đúng là cây mây có khác, dẻo, đánh đau thật. Tui đau tận xương, hận tận tủy, đau cho bé Trang. Hận thằng khốn dám đánh đập, hành hạ bé.
– Tao hỏi mày là thằng nào?! Có biến đi không?!!! – thằng đó lớn tiếng.
– Anh…. không…mày có quà. – nó không xứng làm đàn anh.
– Qùa cáp gì?! – nó hất hàm, quơ quơ cái cây
– … -tui nheo mắt, không nói gì
– Mẹ, thằng điên, câm à?! Nói!
– Gạch…- tui nói
– Cái chó gì chứ?! – nó hỏi
– GẠCH!!! MÀY ĐIẾC À?! ĐIẾC NÈ! ĐIẾC NÈ! – tui hét lên, thẳng tay tống cho nó hai viên gạch, không biết có trúng không.
Măc kệ, tui quay lại, kéo tay bé Trang chạy ra ngoài.
– T…sao anh…- hai mắt bé đỏ hoe.
– Đi theo anh. – tui kéo tay Trang xền xệt.
Ra tới chỗ dựng xe, tui nhìn lại vào trong nhà, mẹ bé Trang nhìn theo, gương mặt khắc khổ nhưng phúc hậu. Thằng kia thì nằm lăn lóc bên cạnh mấy miếng gạch vỡ vụn. Bà chị của bé Trang thì ráng cố gắng nén đau mà chạy lại lo cho nó…
Tui lên xe, phóng vụt đi. Từng cái đạp là từng cơn giận, trút nó xuống bàn đạp hết, trút xuống hết…
Trời lại đổ mưa, nặng hạt. Như ngày tui đi đá banh, đánh nhau rồi bé Trang băng bó cho tui. Bây giờ khác rồi, người bị thương là bé, bị thương cả thể xác lẫn tinh thần. Trang vẫn im lặng, không nói gì. Tui biết bé đang khóc, tui nghe rõ từng tiếng nấc ngắt quãng, nghiến răng, ráng đạp xe thật xanh tới nhà Vi…
“Kính coong! Kính coong! Kính coong! Kính coong!”. Bấm chuông nhanh hết sức cố thể, mưa càng lúc càng lớn. Không ai ra mở cửa hết. Nép vô hiên nhà gần đó, tui dựng xe xuống. Lấy điện thoại ra, may quá, chưa bị vô nước. Gọi ngay cho Vi.
– A lô?
– Vi hả? Đang ở đâu vậy?
– Đang ở nhà dì, có chuyện gì không?
– Bé Trang có chuyện rồi! Về nhà liền đi! – tui nói như hét
– Chuyện gì?!
– Về lẹ đi!
– Ừ ừ!
Cúp máy. Cho cái điện thoại vô lại túi quần. Tui thở ra một hơi dài. Nhìn qua Trang, bé đang đứng đó run run, hai tay khoanh lại. Áo thun ba lỗ, jean ngắn, đã vậy còn ướt nhẹp, không lạnh sao được.
– Lạnh à? – tui nói
– Không.
– Đừng nói dối nữa.
– Không cần anh quan tâm.
– Ừm… – tui hơi bất ngờ
– Thằng đó là anh rể em phải không?
– Ừ.
– Tại sao nó đánh em?
– Đã nói không cần anh quan tâm mà.
– Em bị làm sao vậy?! – tui lớn tiếng
– Không.. không bị làm sao hết! – Ánh mắt bé có chút bối rối
– Vậy trả lời anh đi! Tại sao nó đánh em?!
– Đã nói là không cần anh quan tâm mà!
– Trả lời đi! – tui nắm lấy cổ tay của Trang
– Đau! Buông ra! – bé nhăn nhó
– Trả lời anh mau! Tại sao?!
– Anh muốn biết lắm hả!? – bé hét lên
– Ừ! Anh muốn biết đó!
– Tất cả là do anh! Do anh hết! Anh là đồ tồi! Em yêu anh trước mà, nhưng tại sao chứ?! Tại sao anh lại trở thành bạn trai của Linh?! Anh nói đi! Nói đi! – bé Trang vừa nói, vừa khóc, nước mắt thắm đẫm đôi mi.
Nghe đến đây, tui lặng đi. Nguyên do tất cả là do mình? Sao có thể chứ? Mình là kẻ làm cho Trang phải đau khổ như vầy sao? T, mày là thằng khốn nạn như vậy sao?
“Tin! Tin!” – tiếng còi xe, Vi về tới.
– Trời ơi! Em bị sao vậy Trang? – Vi nhảy hốt hoảng
– Không sao đâu chị. – Trang nói
– Còn T nữa, có chuyện gì vậy?
Không trả lời, tui trèo lên xe, đạp về nhà. Mặc cho Vi kêu tên. Chạy thật nhanh về nhà. Bảy giờ rồi. Không quan tâm, tui đẩy xe vô rồi đi vô nhà.
– Đi đâu mà giờ này mới về? – má hỏi
– Dạ…tại nãy giờ con trú mưa. – tui nói
– Trú mưa mà sao ướt nhẹp vậy?
– Tại con thấy lâu tạnh qua nên đội mưa chạy về luôn. – tui nói dối tiếp.
Không đợi má trả lời, tui đi thay đồ rồi lên phòng. Nằm vật ra giường, chán nản. Đời sao nhiều cái trái ngang vậy, lấy điện thoại ra nghịch, trong vô thức tui bấm số của bé Trang.
Giật mình, xóa số. Chỉ trong một ngày mà làm tui bấn loạn hết lên…
Xóa số của Trang. Lại muốn bấm số Trang tiếp. Ừ, thì gọi hỏi thăm thôi, có gì đâu mà phải lo. Tui phải tự trấn an mình. Gọi… ” Thuê bao…. ” Nghe buồn não ruột. Tự hiểu, tui thảy điện thoại thoại xuống giường. Đi vô nhà tắm, vặn nước ra bồn, hôm nay ngâm mình luôn, coi như rửa sạch mọi xui xẻo của ngày hôm nay. Cởi áo ra, bắp tay tui bầm tím, sưng tấy lên. Cả cánh tay xụi lơ, không còn tí sức lực. Mặc kệ, so với bé Trang thì cái vết này là cái thá gì chứ. Tắt nước, tui ngâm mình trong làn nước ấm. Thoải mái hơn được đôi chút. Nằm trong bồn tắm, lại suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện bé Trang bị đánh là do mình? Lý do? Không sao hiểu nổi… Mệt quá!!! Suy nghĩ nhiều loạn óc. Cầm chai dầu gội xịt phát lên đầu rồi cào cào mấy cái…
Tắm xong, xuống nhà, kiếm cơm ăn. Má ở đằng trước coi Tivi, bây giờ cũng khoảng gần tám giờ rồi, hôm nay mình tắm lâu thiệt. Cơm nước xong, đi học bài. Mai kiểm tra toán mười lăm phút, không sao, mấy bài cơ bản thì chỉ cần nắm cơ bản vài đường là áp dụng được nên tui không lo. Nói vậy chứ cũng tốn ít nhất bốn mươi lăm phút để hiểu trong sách nó muốn nói cái gì, định lý dài loằn ngoằn cộng thêm mấy từ khó hiểu, ví dụ bài tập thì ít mà cứ cho những bài tập có dấu sao. Nhìn phát ngán. Học xong, xuống nhà khóa cửa.
– Ba chưa về hả má?
– Ừ, đi nhậu với mấy ông trong công ty rồi.
– Vậy chờ cửa không má?
– Thôi khỏi, đi ngủ đi, sáng còn đi học nữa. – má nói
– Dạ, thôi để con ra khóa cửa.
Tui không khóa cửa cổng, mỗi lần chờ ba về thì chỉ cần móc hờ cái khóa ở ngoài cổng lại thôi. Khóa cửa xong, ra nhà sau, rót ly nước đem lên phòng. Không quên lấy theo vỉ Salonpas. Đánh răng rửa mặt rồi lấy Salonpas ra dán, hết bốn miếng dán mới bít được hết cái vết bầm. Nằm xuống, bật máy lạnh lên, trằn trọc mãi mới ngủ được. Câu nói của bé Trang lúc chiều cứ văng vẳng bên tai tui. Mình là thằng khốn nạn như vậy sao? Mình làm gì mà bé Trang lại bị đánh.
Như thường lệ, sáu giờ lại lòm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở đi vô toilet. Hôm nay má không réo à? Hơi lạ, kệ, đánh răng trước rồi làm gì làm. Thay đồ xong xuôi, xách cặp xuống nhà. Nấu mì, xì xụp được nửa tô, ngó lên cái đồng hồ treo tường, sáu giờ bố mươi lăm…. Hừm…hừm…lấy điện thoại ra coi, sáu giờ hai mươi. Chắc cái đồng hồ tường bị yếu pin rồi. Rồi tui tiếp tục xì xụp cho hết tô mì. Chẹp…. đạp xe thong thả tới trường, sao lạ nhễ, mọi hôm giờ này nhiều học sinh lắm mà. Bỗng thấy lo lo. Tui chạy vèo phát tới trường, vắng teo, ngoài sân không có ma nào, nhà xe thì xe dựng đầy. Không lẽ mình trễ giờ? Cái điện thoại phản chủ!
Dắt xe đi vô, ngó qua, ngó lại. Không có ai, may quá. Mới vừa đá cống xe thì:
– Ê!
Giật mình, tui quay phắt lại. Thằng ngáo trực cổng hôm bữa bị tui gạt.
– À à à à à…. ra là ông.
– Hề hề, mày à thằng cận?
– Ông nói tui cận thì ông khác gì. – nó nói
– Nay làm gì mà trực cổng nữa?
– Tui trực thay bạn, không được à?! – thằng ngáo đó chắc vẫn còn đau sau cú lừa
– Ờ… hè hè..
– Cười gì, đi trễ, đưa tên đây.
– Cần lớp không?
– Khỏi, tui biết lớp ông rồi.
– Mày ghê vậy cận… – tui cười đểu
– Đưa tên đây!
Đúng lúc này, thằng Tuấn, thằng cao to đen hôi mới chuyển tới lớp tui, chạy vèo vô.
– Ê…ê! Đứng lại! – thằng cận ngơ ngáo rượt theo.
Thấy vậy tui cũng định đánh bài chuồn luôn, nhưng mà nó biết lớp mình rồi, nan giải thật…Chợt…tui thấy có vật gì đó hình chữ nhật trên mặt đất. Cúi xuống nhặt lên… khà khà… kì này khỏi sợ gì nữa.
Thằng cận đuổi không kịp thằng Tuấn, nó thở hồng hộc chạy ngược trở lại chỗ tui.
– Sao? Rượt không lại à? Hé hé… – tui cười khẩy
– Đưa bảng tên đây! – thằng cận gạt phắt đi.
– Ờ…hợ hợ… – tui đưa bảng tên ra
– Tuấn à?
– Ngồi nhầm lớp hay sao vậy em trai? Không biết chữ à?
– Hừm…
Nó không nói gì, lẳng lặng ghi tên vô sổ rồi đưa thẻ xe cho tui. Lấy được thẻ xe, tui hí hửng chạy lên lớp. Trong lòng mừng rơn, sao mà thằng cận đó dễ bị dụ vậy không biết. Anh là tên T chứ không phải Tuấn nhá em trai. Khởi đầu thuận lợi cho ngày mới.
Lên tới cầu thang, định chạy vô lớp thì thấy hai đứa trực ở cửa lớp, tí nữa là toi. Giờ phải làm sao đây, cái đống bàn ghế bị dọn đi từ hồi Tết rồi. Hừm…hừm…không phải xoắn!
Tui tự tin, hiên ngang bước vô lớp.
– Đứng lại! Đi học trễ, ghi tên vô sổ. – một đứa trực lớp chặn tui lại
Không nói gì, tui nhìn thẳn vô lớp dõng dạc:
– Nổ! Đi ăn rồi để quên cái cặp dưới căn-tin nè mày!
– Hả? – Năm nổ ngơ ngáo
– Hả gì? Chụp nè!
Nói đoạn, tui thảy cái cặp vô cho nó. Định bước vô lớp nhưng vẫn bị chặn:
– Đi đâu nãy giờ? – trực lớp hỏi
Năm nổ dường như hiểu ra mọi chuyện, nó chạy ra cười rồi nói với trực lớp:
– À à, hồi nãy tui với thằng này ăn sáng dưới căn-tin, để quên cái cặp nên để nhờ nó chạy xuống lấy giùm. – nó cười như nịnh thần
– Hừm…được rồi, vô đi.
Hé hé, phi vụ trót lọt. Tui với Năm nổ đi vô.
– Lát nữa bao tao uống nước mày. – thằng Nổ khều tui
– Ôkê! Ôkê. – tui cười.
Bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của Linh, em nhìn tui rồi quay đi rất nhanh. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Linh lạnh nhạt với tui. Chột dạ, tui không cười được nữa. Về chỗ ngồi, nhìn về phía Linh. Thở dài một cái, lát nữa giờ chơi nhất định phải lôi thằng Tín ra giải thích rõ ràng. Ngồi đó thẩn thờ, nhìn trời, nhìn đất, nhìn Linh. Ôi…khổ cái thân tui…
– T.
– Hả? – tui giật mình
– Làm gì mà ngồi đó thẩn thờ vậy? – nhỏ Châu nhìn tui, hỏi
– À, tại không có gì làm thôi. – tui nói
– Ừm, T học toán chưa?
– Rồi.
– Hic… mấy bài tập này khó quá, T chỉ Châu đi. – nhỏ Châu nhìn tui mắt chớp chớp.
Vụ gì nữa đây? Nhìn vô mấy bài đó, mấy bài áp dụng thôi mà, không biết thật sao? Đọc kĩ trong sách một chút là ra thôi. Tui nhìn nhỏ Châu, nghi ngờ. Cũng muốn chỉ cho tròn trách nhiệm giúp đỡ học sinh mới nhưng mà lỡ Linh thấy là tui chết toi thêm lần nữa. Ngó nghiêng một vòng quanh lớp.
– Ê! Lớp phó, lại đây biểu! – tui ngoắc nhỏ lớp phó học tập
– Chuyện gì?
– Châu không hiểu bài này, bà chỉ cho Châu đi. – tui nói
– Sao ông không chỉ đi, bài dễ mà. – nhỏ lớp phó liếc sơ qua mấy bài toán rồi nói
– Tui cần đi “giải quyết”, bà chỉ giùm đi.
Đoạn tui dông thằng ra lối đằng cầu thang. Chạy ra khỏi lớp, không quên ngó qua chỗ Linh, em vẫn đang cắm cúi nhìn vào cuốn sách toán. Từng tia nắng sớm khẽ chạm vào mái tóc dài óng ả của Linh… hic.
Ra tới cầu thang thì gặp Vi từ hướng văn phòng đi lên.
– Vi…Vi! – tui dừng lại
– Chuyện gì vậy T?
– Bé Trang làm sao rồi?
Bé Trang đang ở nhà Vi á.
– Ừm… – tui ậm ừ
– Trang gửi lời xin lỗi T về chuyện hôm qua đó. – Vi nói
– Ừ, nhưng nhà Trang có chuyện gì vậy? Tại sao mà Trang bị đánh vậy?
– Từ từ, để Vi kể cho nghe.
– Ừ, nói đi.
– Ba của bé Trang bị tai nạn, bây giờ vẫn còn trong bệnh viện. Mấy ngày trước, chị của bé Trang dẫn chồng về, nói là ở chung để chăm sóc cho bé Trang với mẹ…
– Rồi sao nữa? – tui hỏi
– Anh rể của bé Trang nghiện rượu nặng. Mỗi lần thèm rượu là ổng làm mọi cách để mua cho bằng được. Hôm đó, chị của bé Trang không cho ổng tiền mua. Vậy là ổng đánh chị của bé Trang, bé Trang chạy ra can thì cũng ổng đánh tới tấp luôn, mẹ của Trang cũng không ngoại lệ.
– Sao không báo công an chứ? Gọi cho nhà Vi cũng được vậy. – tui hỏi.
– Bé Trang nói lúc định gọi cho nhà Vi thì bị ông anh rể giật rồi đập bể nát, điện thoại bàn với di dộng của mọi người trong nhà đều bị đập bể hết.
– Vậy còn mấy người hàng xóm thì sao?
– Hôm đó chắc T cũng thấy mà, nhà ai nấy ở, đâu ai rảnh mà quan tâm tới người khác chứ. – Vi thở dài.
– Ừm… bây giờ con người là vậy đó. – tui ngậm ngùi.
Đi vô lớp, ngồi xuống, vẫn không quên nhìn qua chỗ Linh. Linh vẫn cắm cúi đọc sách, không thèm nhìn tui dù chỉ một cái…
Tiết đầu tiên, toán.
Kiểm tra mười lăm phút. Lấy giấy ra, chăm chú làm bài. Cuối cùng cũng xong, mồ hôi như tắm, cô toán nói là sẽ cho bài tập áp dụng thôi mà hình như cái quỷ này còn khó hơn bài dấu sao nữa… Ngó qua kế bên, nhỏ Châu đã làm xong từ lâu… vậy mà dám la không hiểu bài.
Ngó qua bàn Linh, em cũng đã xong rồi. Học sinh gương mẫu có khác. Đảo mắt một lượt qua xóm nhà cháy của Năm nổ, tụi nó đang quay… cóp cật lực. Vậy mà không bị phát hiện. Buồn buồn, tui lấy trong cặp ra mấy cọng dây thun, xé nhỏ tờ giấy nháp ra rồi lại, đưa lên ngắm kĩ cái đầu của Năm nổ. Chắc ai cũng từng chơi trò này rồi, bắn phát rát dã man. Canh kĩ tọa độ “Bưtttttt!!!” “Bócccccc!!!”.
Trúng phóc luôn! Trúng ngay đầu…cô toán…móm xọm rồi.
– Ai?!! Em nào vừa mới bắn tôi?!!!
Cả lớp nhốn nháo, tui giả điên, úp mặt xuống bàn. Nhỏ Châu nhìn tui chằm chằm.
– Em nào?!! Không nói thì tôi cho cả lớp một điểm mười lăm phút!!!
Chết rồi…. sao nay cô ác dữ vậy? Chết…. chết…. chết….. chết!!!!!
Tụi nó xì xào, đầu óc tui bấn loạn, phải làm sao đây, mặt mày tui xanh như tàu lá chuối.
– Ai?!! Tôi hỏi một lần nữa! – cô giáo đập thước xuống bàn cái rầm.
Lấy hết dũng khí, tui giờ tay lên.
– Là em….
– Giỏi lắm, làm kiểm tra mà còn dám đùa giỡn à?! Không điểm mười lăm phút, lớp trưởng ghi tên T vô sổ cho cô!
Rồi đời, chưa gì mới vô học được mấy bữa mà đã bị ghi sổ nữa!!! Đời toàn màu đen là sao?!!!! Đen như mõm con cờ hó!
Ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt Linh, em ném cho tui cái nhìn sắc lẻm. Tự dưng thấy sờ sợ.
Mấy thằng chiến hữu ôn dịch thì nhìn tui cười đắm đuối. Hết tiết toán, tới giờ Anh văn.
Ông thầy đứng trước lớp, dõng dạc:
– Hôm nay chúng ta không học trong sách, các em muốn giỏi tiếng Anh thì phải tập nói cho nhiều, vậy mới phát âm chuẩn…. v…v…
– Ừm, để coi, Hưng! Em đứng dậy nói cho thầy một đoạn giới thiệu về gia đình em đi.
Năm nổ nổi tiếng dốt Anh văn, nghe thầy kêu, nó run như cầy sấy, đứng dậy trả lời.
– Dạ…dạ… thưa thầy…ừm….. mai…pha-mơ-ly…hát…pho bí-bô. Ai…èn mai bá ran…èn mai ró đơ.. (My family has four people. I and my parents and my brother)
– Ngồi xuống. Bây giờ… Châu, tới lượt em. Nói về một người bạn.
– Dạ. T is a nice guy, he’s funny and very cute. – nhỏ Châu nói.
Tui đơ ra, Linh thì quay mặt xuống nhìn tui, vẻ mặt em khó chịu thấy rõ. Tụi trong lớp thì “Ồ” lên. Nhỏ Châu chỉ nhìn tui cười rồi ngồi xuống. Kiểu này thế nào cũng bị Linh mần thịt.
– Bây giờ em nào nói về những thứ mà mình thích và ghét cho thầy nào?!
Linh giơ tay. Rồi đứng dậy.
– Lolipops are my love. I hate cheaters, especially the one who cheated on my first love. – Linh nói, giọng hằn học.
Biết ngay mà, cỡ nào cũng bị mần thịt. Tui bắt đầu run.
– Ừm… tới lượt T, lần này thầy cho đề tài khó hơn. Em hãy cho biết cách…chống lại kẻ thù của em.
– Dạ? – tui giật mình
– Nói đi.
– Nhưng mà kẻ thù nào thầy? – tui ngơ ngáo
– Đứa nào cũng được, em nói đi.
– Dạ…ừm…e hèm… If you can’t defeat your enemies, confuse them. – tui chống chế.
– Được, tốt, còn em nào nữa không?
– Dạ có em! – thằng Quý giơ tay
– Tốt! Nói đi. – thầy giáo nhoẻn miệng cười
– Punch them in the faces!!!
– Chà chà, em hơi bạo lực, nhưng cũng được. – thầy nói.
– Bây giờ đề tài sẽ là về sự kiên cường. Có em nào xung phong không?
– Fight until we die. – Vi tự tin.
–Never Give Up! Never Backdown! – Bóng biển lên tiếng.
Lúc nào tiết Anh văn cũng là tiết sôi nổi nhất. “Tùng!! Tùng!! Tùng!!”
Giờ chơi, tui kéo đầu thằng Tín đi lại chỗ của Linh, định giải thích thì…
– Thôi, không cần giải thích. – Linh nói rồi bước ra cửa lớp.
Tui cứng người, không biết nói gì hơn. Quay phắt lại, mọi tức giận lại dồn xuống đầu thằng Tín.
– Tao giết mày!!!! Mày đi mà giải thích cho Linh hiểu!!! Không là tao treo mày lên trần nhà, lấy dao moi ruột mày ra, lấy ruột mày quấn quanh cái cổ của mày rồi kéo cho tới khi nào cái đầu mày đứt ra nghe chưa?????!!!!!!!
– Hơ…lão đại bình tĩnh, đi liền, đi liền nè!!! – nó ba chân bốn cẳng chạy theo Linh xuống căn tin.
– T!
– Gì?
– Đi ăn với Châu đi… – nhỏ Châu kéo tay áo tui
– Hơ… thôi, T ăn rồi. – Linh đang ở dưới căn tin, xuống dưới là chỉ có chết.
– Đi đi mà, Châu mời mà!
Ế, cái này động chạm sỉ diện nha. Tưởng tui sợ tốn tiền à? Đi luôn, sợ tía con đứa nào.
Xuống căn-tin, thập thò như thằng trộm. May quá, Linh đi đâu rồi. Không có ở dưới này.
– Ăn gì? – tui hỏi
– Gì cũng được, T kêu giùm mình đi.
– Dì ới, cho con hai tô mì huyền…à… trứng cút!
Lát sau, đồ ăn được đem ra.
– Ngon ha T? – nhỏ Châu vừa ăn vừa hỏi tui
– Ờ… – tui vẫn xì xụp tô mì trứng cút huyền thoại.
Mấy thằng trong căn tin nhìn tui chằm chằm. Đi ăn với bạn thôi, có gì đâu mà nhìn? Mặc kệ tụi nó, tui vẫn ăn tiếp. “Bốp!”, có người tán vô đầu tui một cái đau điếng.
– Ê, thằng nhóc, mày đi chỗ khác chơi. – giọng của thằng nào đó
– Mày khùng à? – tui ôm đầu nhăn nhó
– T có sao không? – nhỏ Châu ân cần
– Tao nói mày nhấn nút “biến”, tao không thích mày ngồi đây.
Thằng này đúng chất cao, to, đen, cực kì hôi. Đầu đội nón kết quay ngược ra đằng sau, hàm răng trắng bóc, y như mấy thằng Châu Phi.
– Giờ mày sao? Đi hay là ăn đòn? – nó vừa nói vừa dứ nắm đấm vào mặt tui.
Mặc kệ nó, tui tính tiền rồi định đi lên lớp với nhỏ Châu thì nó cản lại.
– Mày đi, con ghệ mày ở lại.
– Bệnh à? Ghệ tao hồi nào?
– Tao cóc cần biết.
Mặc kệ nó, tui kêu nhỏ Châu cứ đi lên với tui.
– Con rùa, mày đứng lại cho tao! – thằng kia lên tiếng.
Mặt đỏ bừng bừng, đầu tóc muốn bốc lửa, bình sinh tui ghét nhất những thằng dám kêu tui là con rùa. Hồi học cấp một, toàn bị đám bạn chọc là cụ rùa, nhục nhã, tui hận hận cái biệt danh đó thấu xương.
– Mày…nói ai con rùa? – tui trừng mắt
– Mày đó. – nó nghênh mặt
– Mày…muốn đánh nhau à?
– Ừ, tao đang muốn nè. Ngon nhào vô.
– Mày…biết con rùa có chiêu gì không??? – tui hỏi
– Gì?
– Cắn…. ÉO NHẢ!!!!!
Không đợi nó kịp phản ứng, tui nhảy vèo vô, cạp cho nó mấy phát. Dự tính là không làm gì được nó nên phải xài chiêu này, mong là hàm răng không xảy ra chuyện gì.
– Aaaaaa!!!! Buông ra!!! Con chó!!! Mày cắn tao!!!!
Tui bu ra sau lưng nó như đỉa hút máu, dính chặt vô. Nó thì chạy vòng vòng cái căn tin, vừa chạy vừa la làng.
“Bốp!!!”, nó giựt vô má tui, muốn bay luôn hàm răng.
– Ui da!!!
– Mày chết với tao! – nó túm đầu tui, quăng vèo đi một phát, kì này chầu ông bà cái chắc rồi….
“Rầm!”, trúng phải đứa nào đó. Tui nằm sấp xuống một đống. Hic…may quá, có cái gì mềm mềm đỡ cho cái mặt tui nên không sao. Mở mắt, tui nhận ra cái vật mềm mềm là…. hai “trái cam”…. Còn là “Cam” của nhỏ Châu nữa chứ…
Ngước mặt lên…Linh đứng đó, nhíu mày nhìn tui…Chết con rồi…Kì này chỉ có tự tử mới rửa sạch tội thôi…. hớ hớ….
Lúc đó tui thấy mình như hóa đá, Linh nhìn tui không nói lời nào, em lẳng lặng bỏ đi. Tui đơ ra, ngơ ngóa ngó theo. Lần này xong thật rồi. Hoảng loạn tột độ, hết nhìn Linh, tui lại nhìn nhỏ Châu. Không biết làm sao.
“Xoẹttttt!!!!”- thằng trâu đen kia nắm lấy chân tui kéo ngược ra đằng sau.
– Dám cắn tao à?! Chết nè con!!! – nó vừa nói vừa thẳng tay đấm mấy cái vào gáy tui.
Choáng váng, xây xẩm mặt mày. Tui bị nó túm đầu dựng dậy, rồi bị xến thêm mấy cái vô bụng nữa.
– Ế, lão đại bị bụp kìa tụi bây! – đúng lúc đó, thằng Năm nổ với đám chiến hữu từ căn tin đi ra.
– Còn không phụ tao?! Đứng đó làm gì?! – tui quát lớn rồi lại bị tọng vô mỏ một cái, đau thấu trời xanh.
Thằng trâu đen hất mạnh làm tui văng vô gốc cây bang, chỏng gọng. Hội chiến hữu cũng xông vô, bủa vây tứ phía, kỳ này coi thằng trâu đen thoát đi đâu. Có hội chiến hữu ở đây, tui cảm thấy sinh tràn trề, đẩy con trâu đen ra, tui nhảy phốc lên lưng nó, lấy hai tay kẹp cổ nó lại.
– Tụi bây nhào vô đi!!! Nhào vô đi!!!
La khản cả họng, bị con trâu đen kia quay như dế nhưng tui vẫn cố gắng cầm cự để an hem chiến hữu nhảy vô mần thịt nó.
– Nhào vô!!!! Nhào…
Thôi khỏi kêu nữa, tự xử con trâu được rồi. Mấy thằng trời đánh kia cứ đứng đó ngó qua, ngó lại, miệng không ngừng:
– Cố lên! Cố lên! Dứt nó đi lão đại!
Rồi chốc chốc lại:
– Ê, giám thị đâu bây? Giám thị đâu?
Giám cái đầu tụi bây, tao chết không lo mà ở đó lo giám thị.
– Úi da!!! – tui bị con trâu giật ót vô ngay song mũi, chú đồng chí nhỏ một dòng máu tươi…ớ…hớ…hớ, mũi tui phọt máu tè le.
Choáng váng, nhưng tui vẫn cố gắng siết thật chặc, bám dính con trâu đen tới cùng.
SIẾT!!!SIẾT!!!SIẾT THẬT CHẶC!!!! SIẾT CHẾT CON TRÂU ĐEN!!!!!
Khoảng một phút sau, con trâu có dấu hiệu mệt mỏi, nó thở phì phò rồi cuối cùng ngã lăn ra đất. “Bẹp!”, đè luôn lên người tui, cái thân đã mỏng nay càng mỏng hơn. Mấy thằng chiến hữu trời đánh lúc này mới chạy tới ăn hùa theo, đấm đá túi bụi vô con trâu đen với tui.
– Chết nè! Chết nè! Dám đánh lão đại nè con! Chết nè! – giọng thằng Năm nổ lớn như cái bô xe lửa.
Mấy thằng mắc dịch, đánh con trâu không đánh sao mà toàn sút tao không vậy? Lát sau, tụi nó dừng chân, không sút nữa.
– Ế, lão đại, có sao không? – thằng Nổ nắm chân tui kéo ra ngoài.
– Sao trăng gì? Đánh tao gần chết giờ mới hỏi à? – tui thở phì phò
– Có à?
– Còn giả bộ? – tui giơ nắm đấm lên dọa nó.
– Còn thằng này tính sao? – Bóng biển chỉ vô con trâu đen đang nằm đó một đống.
– Kéo nó ra sau căn tin, lát tính. – tui khoát tay.
Đưa mắt nhìn, thấy nhỏ Châu đang đứng kế bên tui, phủi phủi bụi trên người xuống.
– Châu có sao không? – tui hỏi
– Đau quá chừng luôn nè… – nhỏ Châu phụng phịu
– Ờ…xin lỗi…
Sực nhớ, tui giật bắn người, đứng phắt dậy tìm Linh, mới đây thôi, đi đâu, mất tiêu rồi?
– Nè!
– Hả? – tui quay qua
– Cầm máu đi.
Linh dúi cho tui gói khăn giấy rồi bỏ đi.
– Cảm… ơn… – tui cố nói với theo
Thiệt là họa vô đơn chí, chung quy cũng tại cái con trâu đen này.
– T, đi lên lớp đi. – nhỏ Châu kêu tui
– Ừm, Châu lên trước đi, mình có chút việc.
– Ừ.
Nói đoạn, tui đi vô trong căn tin, đi thẳng ra phía sau. Con trâu đen đang bị mấy thằng chiến hữu kẹp hết tay chân lại, muốn nhúc nhích cũng không được.
– Lôi nó ra sau trường giải quyết. – tui nói.
Chẳng qua là cái dãy căn tin trường tui có ngõ thông ra phía sau trường nên muốn cúp tiết cũng dễ, toàn chui đường này ra không.
Cả đám lôi nó xền xệt ra sau trường như lôi heo. Ra tới sau trường, thằng Năm nổ hỏi:
– Làm gì nó bây giờ?
– Để tao tính sau. – tui nói.
Mấy thằng chiến hữu thả con trâu đen xuống đất cái rầm. Tui đứng đó hỏi:
– Mắc mớ gì sao khi không mày lại đánh tao?
– Không biết! – nó nói
– Á à…dám nói láo này… kẹp chân tay nó lại! – tui ra lệnh
Hội chiến hữu tả xung hữu đột, bay vèo lên mình con trâu đen mà đè. Tui đi tới, xắn tay áo lên, canh thật kĩ cái mũi của nó rồi đấm thật mạnh, hết sức luôn. “Phập!!!” Tiếng phập này làm tui thấy rung mình… không lẽ… “Tong…tong”, máu nhỏ giọt xuống đất. Tui rút tay lại, kiểm tra…. cái tay tét hết một đường…Hừm hừm…nén đau, như vầy mất hết thể diện.
– Mày khá lắm, trả lời đi, tại sao mày đánh tao? – tui dõng dạc, hai tay chắp ra sau lưng.
– Ú ớ…ứ ứ…ớ.. ớ…ú – con trâu đen giãy chết, chắc gãy răng hay gì rồi.
– Cứng đầu à? Anh em…. tuột quần nó ra… – tui lườm con trâu.
Vậy là cái quần tây đi học của con trâu đen phấp phới bay trong gió… Tui bước một vòng, tới bụi bứt bứt mấy cái lá.
– Giờ nói không? Không là tao trét thằng em mày đó, mắt mèo đó nha con. – tui dí dí mấy cái lá lên cái quần tà lỏn của nó.
– Ú ú…ứ ứ…ớ..
– Á à, còn ngoan cố? – nói rồi tui thẳn tay chà mấy cái lá lên quần nó luôn. Con trâu gào lên thống thiết. “Ứ ứ…ẳng!!!”
– Nói không? Không nói là tao trét nữa. – mặt tui hầm hầm
– Nói, nói mà, đừng trét nữa, nói mà! – nó rối rít
– Nói mau! Tại sao mày đánh tao?
– Thằng kia nó kêu tao, nó nói đánh mày thì nó xóa nợ cho tao…
– Thằng nào? Tên gì? – tui trừng mắt
– Thằng… Nam… thằng Bảo Nam lớp kế bên lớp mày đó…
– Đó giờ tao chưa nghe tên thằng đó, mày láo à?
– Nó mới chuyển về. – con trâu đen nói
– Hừm… tại sao nó muốn mày đánh tao?
– Cái đó tao không biết, nó không nói.
– Được rồi, thả nó ra đi tụi bây. – tui nói.
Hội chiến hữu đứng dậy, buông tay chân nó ra.
– Ui da, ngứa quá! Ngứa quá! – con trâu ôm cái đũng quần gãi lấy gãi để. Tui với hội chiến hữu bỏ đi. Thằng Tín khều khều tui:
– Sao mày chơi ác vậy? Trét mắt mèo vô đó nó ngứa chết rồi sao?
– Chết gì? Coi nè. – nói rồi tui cầm nắm cỏ giơ lên cho thằng Tín
– Hả? – nó trố mắt
– Đòn tâm lý thôi. – tui vứt nắm cỏ đi.
– Ây da, lão đại ghê quá.
Không nói gì, tui với tụi nó chạy lên lớp, đúng lúc hết giờ chơi luôn. Lên tới đầu cầu thang, tui sững sờ. Linh đang đứng đó nói chuyện với thằng nào đó, trên tay thằng đó cầm hộp quà hình trái tim. Rồi bất chợt thằng ranh đó nói:
– Linh, làm bạn gái mình nha!
Chưng hửng nhìn thằng ranh kia tặng quà cho Linh. Mặt tui nóng bừng. Hội chiến hữu thì trân mắt nhìn Linh rồi nhìn tui.
– T… – Thằng Tín nhìn tui ái ngại.
Tui không nói, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng hết sức để không xông thẳng vào đấm thằng kia trước mặt Linh.
– Xử nó luôn, sợ gì. – Năm nổ hung hổ xắn tay áo
– Thôi đi. – Bóng biển nói
– Hả? – Năm nổ trố mắt ra
– Bình tĩnh, đứng đây coi nó làm sao đã. – Bóng biển tiếp lời.
– Ừ, nó nói đúng đó, nóng quá hư hết việc. – thằng Tín đồng tình
– Ừm… – tui ậm ừ rồi nép vô một góc. Nhìn ra chỗ Linh với thằng kia.
Đứng đó với đám chiến hữu, lòng nóng như lửa đốt, hai tai ù ù.
– Linh đồng ý nha? – thằng ranh đưa Linh hộp quà
– Ơ… – Linh ngạc nhiên nhìn nó
– Đồng ý nha Linh… – nó tiếp tục nhìn Linh, hai con mắt như mở to ra hết cỡ để chứng minh cho cái “tình yêu” của nó.
Không chịu được nữa rồi…khí dồn lên não, khói bay xì xì. Tui tháo kính ra định ăn thua đủ với nó thì thì mấy thằng chiến hữu túm đầu tui kéo ngược lại:
– Ê ê ê, đi đâu vậy?!
– Tao ăn thua đủ với nó! Buông ra! – giận quá mất khôn, không còn kiểm soát được bản thân mình nữa.
– Từ từ…để coi Linh nói sao đã… – cả đám đè đầu tui xuống
– Buông tao ra!
– Mày im đi! Nếu như Linh mà chấp nhận thì coi như nó không xứng đáng với tình cảm của mày dành cho nó. Lúc đó có bỏ nó mày cũng không hối hận. – Bóng biển vừa gắng sức giữ tui lại vừa giải thích.
Cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không được, tui đành phải nhìn. Nhìn cái cảnh mà người mình yêu thường có thể sẽ nhận lời làm bạn gái của người khác. Hồi hộp, sợ, sợ lắm. Nếu Linh đồng ý thì mình phải làm sao đây?
Cuối cùng cái giây phút đó cũng đến, Linh nhận lấy hộp quà rồi nói gì đó, tui không nghe được, chỉ thấy thằng kia cười. Linh đã nhận lời rồi sao?
“Bốp!”, tui nghe thấy rất rõ, dường như có tiếng vật gì mới vừa rời xuống rồi vỡ tan ra. Tiếng vỡ của thủy tinh hay tiếng vỡ của tim mình? Cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, tất cả những gì mà mình yêu quí nhất đã cướp đi rồi sao? Chỉ trong một tíc tắc thôi sao? Không thể nào! Không tin! Tui không tin! Linh không bao giờ làm như vậy, không bao giờ. Tui run run đưa hai tay lên vuốt mặt mình, tự trấn an bằng ý nghĩ đây chỉ là sự hiểu lầm nào đó, hoặc chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng tui đã nghe rõ ràng những gì mà thằng kia nói với Linh, không thể phủ nhận được sự thật, không thể phủ nhận…
Nóng nảy, bước tới, định ăn thua đủ với nó. Ậu mợ nó, mày dám đâm sau lưng chiến sĩ à? Tao giết!
Rảo bước tới chỗ của Linh, định nói rõ với thằng kia thì…
– Xin lỗi, mình không quen bạn. – tiếng của Linh nói với thằng kia.
Nghe được câu này không biết tui sướng tới chừng nào đâu, như bay lên tận mây xanh. Thằng ranh kia đứng như trời trồng, nhận lại hộp quà của nó. Há há há…. ngu thì chết chứ bệnh tật gì. Tui đứng đó, miệng ngoác rộng ra vì vui sướng. Thằng hâm kia quay cái mặt ra, đần thối.
– Nhưng… nhưng mà… Linh. – nó lắp bắp.
Linh không nói gì thêm, em bước thẳng vào lớp. Hị…hị…không nỗi nhục nào bằng nỗi nhục này. Tui đi ngang qua cười đểu nó phát:
– Hê hê, bạn tên gì?
– Tao tên gì thì liên quan gì tới mà? – nó hất hàm.
Tui không nói gì, chỉ mỉm cười rồi bước vô lớp. Ừ, cuối cùng cũng xác định được, mình không thể nào để mất Linh, người con gái như em bây giờ muốn kiếm không phải là chuyện dễ. Cho dù có giận thì Linh vẫn nghĩ tới mình những lúc mình bị thương hay buồn bã. Xác định rồi, cưới vợ phải cưới liền tay, để lâu ngày thằng khác nó hốt. Quyết tâm! Bước tới chỗ Linh, ngồi xuống nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể.
– Linh…ừm…chuyện hôm đó…thật ra… – tui lắp bắp.
– Anh không có lỗi, Tín nói cho em nghe rồi, nhưng mà chuyện hồi nãy thì… – Linh nhìn tui bằng ánh mắt sắc lẻm.
– Hơ…cái đó là tại con trâu đen kia. – tui thanh minh
– Con trâu gì? – Linh nheo mắt
– À à.. cái thằng bự con hồi nãy đó mà… – tui xun xoe.
– Hứ.. chỉ giỏi trò ngụy biện.. – Linh nguýt dài
– Anh biết rồi, lỗi của anh mà… – tui nhăn mặt, ra vẻ biết hối lỗi.
– Lỗi thì phạt đó. – Linh nói
– Ừ, chịu luôn…
– Ừ, vậy đó, nhớ nha
– Phạt cái gì? – tui hỏi
– Thì cứ chờ đi rồi biết. – Linh bĩu môi, tui là tui cứ chết đứ đừ, xinh không thể tả.
– Hờ hờ… đang chờ đây, cho lệnh luôn đi cô nương.
– Lệnh hả? Về chỗ ngay, sắp vô tiết rồi.
– Ớ…
– Ớ cái gì hử?
– Không… không gì, lính lác sao dám cãi sếp…
Nói đoạn tui tót xuống bàn của mình, Linh ở bàn trên nhìn tui cười rồi lắc đầu. Nhỏ Châu tỏ vẻ khó chịu ra mặt, kệ tía nó, đang vui hí.. hí…
Vui quá, không có gì làm, lại chòi thụt ra ghẹo thằng Lân. Đánh vô vai nó cái “Chát!”, vẫn bất động. Hơ, hôm nay nó bị sao vậy. Không lẽ chưa đủ đô. Nghĩ vậy, tui rụt tay lại, vận nội công rồi “Kamehameha!!!”, chưởng một cái “Rầm!” vô lưng nó. Không phản ứng.
Mấy thằng chiến hữu thấy vậy cũng làm mặt nhân đạo hỏi thăm thằng Lân, vỗ vai rất ư là thắm thiết, ra là cậu chàng đã bị chị y tá từ chối tình cảm.
– Thấy chưa, lão đại nói đúng, mặt mày có chó nó yêu. – Năm nổ thâm sâu
– Bắn máy bay không có kết cục tốt đâu. – thằng Tín chêm vô
– Ôiiiii đờn bàààààà…. là những niềm đauuuuu…. là làm cho…tờ rym đổ máuuuuuuu….. – thằng Bóng biển cất giọng líu lo.
Đang nói chuyện thì thằng Thịnh chạy vô:
– Lão đại, kiếm được thông tin của thằng kia rồi.
– Sao?
– Nó học lớp kế bên, tên Phú. Anh em sinh đôi với thằng Nam, thằng chơi mày đó.
– Cái gì? Thiệt không? – tui bất ngờ
– Thiệt, tao có mấy đứa bạn học bên đó, mới chạy qua hỏi xong.
– Ừm…. – tui ậm ừ
– Giờ sao?
– Để tao coi, nếu bây giờ bum nó, Linh biết thì bị giận nữa, mệt lắm.
– Vậy tính sao? Nói đi. – thằng Thịnh khó chịu.
– Thôi thì… phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật vậy…he…he – tui cười
– Mặt mày mà phật cái nỗi gì. – nó đánh tui một cái rồi quay đi.
Ôi, vui quá. Thôi thì… ngủ phát, tiết sau cũng là giáo dục công dân thôi. Vừa úp mặt xuống bàn thì có đứa nó khều khều.
– Giề? Đứa nào vậy? – tui ngóc đầu lên
– Em ra ngoài đứng cho tui.
– Hơ…. – tui bất động nhìn bà cô
– Đi ra ngay, không nói năng gì hết. – cô giáo quát
Chết, sao gì kì vậy trời, tự dưng bị cho ra ngoài đứng là sao?
Tui ngơ ngáo, rồi lủi thủi đi ra ngoài. Bà cô quái ác. Linh nhìn tui lắc đầu, còn nhỏ Châu thì ra vẻ lo lắng. Đứng bên ngoài, ngó vô lớp thì…
– Quay mặt ra kia, dựa lưng vô tường, khoanh tay lại cho tui!
Hoảng hồn, tui quay phắt ra ngoài. Thôi kệ, lát mượn tập chép bài thôi, có gì đâu.
– Ê, thằng kia. – một thằng cao, không to, trắng, nhưng mà bắt đầu có hôi rồi
– Gì? – tui trả lời
– Mày là T phải không? – Ờ.
– Mày biết mày đã làm gì không?
– Tao à? Tao mới ngủ gật trong lớp, bị đuổi ra đây. – trả lời mà không thèm nhìn vào mặt nó.
Bỗng dưng nó lao tới, túm lấy cổ áo tui, dựng lên.
– Mày tránh xa Linh ra, Linh là của anh tao.
– À à, ra mày là thằng Nam đó à?
– Không cần biết, mày mà không tránh xa Linh ra thì có chuyện đó.
Đoạn, nó đẩy tui vào vách tường rồi đi thẳng. Không hơi đâu đôi co với hạng này.
– Hí…hí…hí… – mấy con kia đi qua đi lại nhìn tui rồi cười.
Xì, người lịch sự không chấp.
“Tùng…! Tùng…!”- trống ra về.
“Chúng em chào cô ạạạạạạạ!!!”- nhựa dài ra
– Rồi, các em ra về.
Cả sân trường ùa ra như ong vỡ tổ. Xách cặp xuống, đi từ từ ra cổng với…. Linh.
– Đang làm gì vậy? – tui hỏi Linh
– Thì đi về chứ đi đâu, vậy cũng hỏi.
– Ờ, hè, vậy muốn phạt anh cái gì? Nói đi. Chiều anh còn phải đi học nữa.
– Chưa biết… – Linh nói
– Hơ…
– Anh giải được câu này đi rồi hãy nói chuyện với em.
– Ừ… em nói đi. – tui hơi run
– Qủa phụ cầu nguyện:” Chồng ơi … Cho em lấy được Tây làng thế anh”
– Hơ…cái gì vậy?
– Anh giải được đi rồi em không giận nữa, blêu. – Linh lè lưỡi
– Hơ…. nhưng cái này về cái gì mới được??? – tui ngơ ngáo
– Đây là loại trái mà em thích ăn, phải tự giải đó, cấm hỏi người khác, cấm tra Google luôn, nghe chưa? – Linh nói
– Ơ ờ…sếp ra lệnh mà… – tui gãi đầu gãi tai
– Thôi, em về.
– Không cần anh chở à?
– Không, chị giúp việc đón em rồi. Pi pi. – Linh cười, rồi chạy đi
Sao mà đẹp quá không biết vậy…. làm tui thơ thẩn…ráng về nhà mà giải đố…không Linh lại không thèm nói chuyện.
Nói rồi tui, đi lấy xe, cứ cười một mình như thằng tự kỉ. Đạp xe về, vừa đạp vừa ngáp, chắc tại buồn ngủ quá, có con gì bay vô miệng cái phọt.
– Khặc…khặc…khụ…khụ…ặc… – bất ngờ quá, tui chỉ còn biết lấy tay chặn cổ, tởm quá, con gì trong miệng mình không biết mà hình như lớn lắm.
Đang cố gắng phun nó thì “Rầm!” Hai thằng chạy wave từ đâu chạy lên đạp xe tui rồi chạy vụt đi.
– Ui da!!! – té nhào xuống đất.
Người với xe đạp ngã chỏng kềnh. Lồm cồm bò dậy, hai thằng kia đã chạy xa rồi, không nhìn thấy được mặt nó. Khu này vắng nữa. Kiểm tra lại thì rách hai cái đầu gối, trầy cùi chỏ trái, máu chảy tèm lem, dập môi. May mà phần mặt không bị gì nhiều. Khạc nhổ một hồi thì cái con súc sinh kia văng từ trong miệng tui ra… con bọ dừa… khiếp. Mà bọn nó là ai? Sao lại chơi tui, không lẽ là hai thằng Phú, Nam?
Thân tàn ma dại, lết thết. Đạp xe về nhà. Đau thì không đau nhưng mà rát. Về nhà, may quá, không có ai hết. Tót thằng lên lầu rửa, tắm luôn. Xong xuôi, băng mấy vết trầy lại, rát bà cố. Hôm nay thứ tư, lại xách đít đi học thêm Ngữ văn nữa, thiệt là khổ qua đi. Chiều nay học chung Linh, hờ hờ, vui quớ. Lon ton chạy ra nhà sau lấy cơm ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ câu đố của Linh, thiệt tình, đố làm gì không biết nữa. Kệ, tra google. Chẹp…chẹp…trái gì nhở? Á à…ra rồi, ra rồi. Ra rồi.
Khà khà…. yên tâm, tui leo lên võng nằm phè cánh nhạn, quên luôn cả chuyện mình bị chơi khi nãy. Lòng thấy vui vui. Ngủ ngây ngất tới chiều.
– Oáp!!! Hơơơơơ…..!!!! – vừa ngáp vừa vương vai, đã quá. Ước gì lúc nào cũng được như vầy thì tốt biết mấy. Chạy lên phòng thay quần áo, nấu cơm ăn rồi chuẩn bị đi học. Điện thoại réo.
– Alô.
– Má đang ở Sài gòn, tới giờ đi học rồi đó, ăn cơm nước gì chưa?
– Con chuẩn bị nấu nè.
– Ừ, muốn ăn gì thêm không? Má mua về cho.
– Dạ gì cũng đươc má. – tui nói
– Ừ, vậy thôi, lo đi học đi. – má dặn
– Dạ, con biết rồi.
Cúp máy, hễ lúc nào đi xa thì má lại gọi về nhắc nhở, đôi lúc thấy phiền nhưng lại thấy mình may mắn hơn người khác. Nấu cơm, lấy thịt trong tủ lạnh ra ngâm rồi làm sườn chua ngọt. Ăn với uống hả hê, cũng sắp tới giờ đi học. Chuẩn bị tập sách, định xách xe ra chuẩn bị đi.
– T!
– Hửm?! – tui giật mình quay ra
– Đi học kìa.
Là Linh, em cười tít mắt nhìn tui.
– Ừ, anh chuẩn bị đi nè. – nhìn thấy Linh, tui vui lắm. Cười toe toét
– Dẹp xe đi, đi chung với em. – Linh nói
– Ừ.
Đoạn, tui dẫn xe vô trong nhà. Rồi khóa cửa, xong, đi chung với Linh luôn. Đi xe đạp điện, gió thổi mát rượi. Mùi hương tỏa ra từ người Linh, thơm quá. Tui nhẹ nhàng đặt tay lên hông em rồi từ từ ôm chặt.
– Giải được câu đố của người ta chưa mà ôm người vậy? – Linh phụng phịu
– Đương nhiên là giải đươc rồi. – tui cười, tựa đầu lên tấm lưng nhỏ bé của em.
– Vậy anh nói đi. – Linh cười
– Là trái Mãng Cầu Tây chứ gì. – tui cười
– Có tra Google không đó? – giọng Linh đầy nghi vấn
– Hê hê. Không có mà. – tui nhăn nhở
– Vậy thì giải thích tại sao lại là trái Mãng Cầu Tây đi.
– À…ừm… – tui bối rối, suy nghĩ
– Sao? Được không?- Linh hỏi
– Được sao không, nghe nè, e hèm… Mãng Cầu Tây còn gọi là Mãng Cầu Xiêm….
– Tiếp đi…
– Ừm… Mãng ở đây có nghĩa là mãn nguyện, còn cầu ở đây là mong muốn, còn chồng Tây chính là cái chữ Tây.. Tây đó… – tui bắt đầu xạo sự
– Cũng được, có ý nhưng mà không rõ ràng gì hết. – Linh nói
– È, em y như cô Ngữ văn vậy. – tui nhăn nhó
– Em là vậy đó, coi như tạm tha cho anh một lần. – Linh bật cười thành tiếng
– He he, cảm ơn sếp, được tha bổng rồi…he he… – tui cười cầu tài
– Chưa, đừng có mừng, em vẫn còn một câu nữa cho anh nè.
– Ặc, sao nay em thích chơi giải đố quá vậy?
– Kệ em, nghe nè.
– Dạ, nói đi sếp.
– Thứ gì ban đầu lạnh, sau đó nóng rồi nóng dữ dội hơn?
– Ặc đố gì khó vậy, sao anh giải được? – tui nhăn nhó
– Thì anh cứ suy nghĩ đi.
– Cho anh gợi ý đi mà. – tui thành khẩn
– Ừm cũng được… anh là người làm nóng thứ đó. – Linh trầm ngâm
– Ơ.. anh à? – tui bất ngờ
– Ừ, không anh thì ai. – Linh cười
– Hừm… cái bếp ga nhà anh à? – tui trả lời
– Sai.
– Cái lò vi song?
– Sai luôn, đầu to mà ngốc quá.
– Vậy em nói đi. Cái thứ đó là cái gì? – tui hỏi
– Hông nói. – Linh lè lưỡi.
Đến nhà cô Ngữ văn, dắt xe vô. Chưa tới giờ học, mấy thằng chiến hữu nhìn tui với Linh, trố mắt ngạc nhiên:
– Ế, lão đại, vậy là sao? Làm lành rồi à?
– He he, sao là sao? Tao không để mất Linh đâu… khà khà – tui cười đắc thắng
– Vậy còn thằng ranh hồi sáng?
– Nó bị quê, he he. Linh không đồng ý.
– T! Người anh bị sao vậy? – hình như Linh đã thấy mấy vết trầy lúc sáng.
– À, không có gì, anh bị té xe thôi. – tui cười nhăn hở, không muốn Linh lo lắng nên ói dối vậy.
– Có sao không? Chạy xe sao không cẩn thận gì hết vậy? – Linh nhăn mặt.
Tui không biết nói gì hơn là cười trừ. Mấy thằng chiến hữu thì:
– Ái da, lão đại bị phu nhân quạt kìa, té thôi tụi bây. – thằng Tín cười rồi nó với hội chiến hữu ù té chạy đi chỗ khác.
Linh thì nhìn tui, nhăn nhó.
– Ăn cơm chiều chưa? – tui kiếm cớ đánh trống lảng
– Chưa, anh ăn chưa? – Linh hỏi
– Hì…chưa ăn. – lại nói xạo
– Tí nữa lại nhà anh ăn đi, he he. – Ừ, cũng được, mà coi cái tay của anh kìa, trầy nguyên một đường lớn luôn.
Nghe Linh nói, tui giật mình, nhìn xuống, em tháo cái băng trên tay tui ra, má ơi! Rát quá!!! Trời ơi, người ta đã băng lại rồi mà còn gỡ ra là sai vậy chị hai?! Đau điếng, cắn răng, không nói lời nào.
– Đó thấy chưa, có sao đâu, có đau tí nào đau. – nén đau cười nhăn hở.
Rồi Linh giúp tui băng lại. Phù. Rát vãi xoài. Tới giờ, lên lớp học. Hic, ngồi chép mấy cái dàn bài tập làm văn thấy mồ. Mỏi tay kinh dị. Lớp tui học ghép với một vài đứa lớp khác, nhưng hòa đồng lắm. Nói cười luyên thuyên. Lớp kia có một thằng lùn, học mà nó cứ ngồi đó mở miệng cười, không hiểu nó cười cái gì. Buồn buồn móc cho nó một câu:
– Theo Đông y thì cười chính là liều thuốc giúp tăng chiều cao hiệu quả nhất.
Nghe xong, cả lớp cười rần rần, kể cả cô giáo. Chỉ có mình thằng lùn là không, mặt mũi nó tối sầm lại. Chắc là do quê độ quá. Tui nhìn nó, ôm bụng cười ngặt ngoẻo. Học xong, đi về. Cả đám í ới rủ nhau đi ăn, tui là thằng bị lôi kéo nhiều nhất nhưng vì đã có kế hoạch với “Sếp” nên…he he…
Đi với Linh về nhà, không biết hôm nay sao lạnh quá, nhưng mà nhờ đó mà vết thương của tui bớt đau phần nào.
– Ủa sao anh không về nhà? – Linh hỏi khi thấy tui rẽ sang đường khác
– Trời lạnh nên…anh muốn ăn kem. – tui cười
– Quỷ, chọc em… – Linh đánh thùm thụp vào lưng tui
– Thiệt mà, đi ăn kem, xong rồi kiếm gì đó ăn luôn. Anh chưa nấu cơm. – tui cười
– Mẹ anh đâu?
– À, má hả? Má đi Sài Gòn rồi, chưa về.
– Ừ.
Chở Linh chạy vòng vèo một hồi thì ra tới công viên. Ra hàng kem lúc trước hai đứa ăn ở công viên.
– Trời lạnh ghê ha anh…
– Lạnh gì? Có em ở đây thì lạnh gì? – tui cười.
Linh không nói gì, chỉ cười. Mua kem xong, hai đứa quay lại chiếc ghế đá cũ. Ngồi xuống, cảm giác cứ như lần đầu hai đứa đi chơi chung với nhau.
– Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?
– Nhìn tương lai của anh. – tui nói
– Tương lai gì? Nó ra làm sao? – Linh thắc mắc
– Em là tương lai của anh. – tui nhoẻn miệng cười.
Linh không nói gì, chỉ lấy tay che miệng rồi cười. Nhìn yêu lắm.
– Vậy nếu sau này anh không còn yêu em nữa thì sao?
– Thì coi như anh đã đánh mất tương lai.
– Anh sẽ tìm được một tương lai khác mà.
– Chắc vậy, nhưng anh là một người ích kỷ, anh chỉ muốn những điều tốt nhất cho bản thân mình thôi.
– Ơ…
– Và em là tương lai tốt nhất dành cho thằng ích kỷ này, vì vây nó không bao giờ để mất em đâu.
Tựa lưng vào ghế đá, tui nhìn Linh, mỉm cười. Linh cũng cười.
– Nghe nhạc không? – Linh hỏi
– Nghe gì?
– Nghe thử bài này đi.
Rồi Linh lấy cái Ipod ra, bật lên, Linh một cái tai nghe, tui một cái tai nghe. Tiếng nhạc du dương cất lên, nhẹ nhàng, êm đềm, thanh thoát.
“Don’t wake up, won’t wake up…”
– T, anh biết gì không?
– Gì?
– Em mong sao hai đứa mình đến với nhau lâu thật lâu luôn, không như những người khác, chỉ một khoảng thời gian là chia tay. – Linh tinh nghịch
– Em muốn vậy à? Tại sao em yêu anh?
– Yêu nhau thì đâu cần lí do đâu anh. – Linh nói, trầm ngâm, mắt hướng về phía hồ nước.
– Thôi, ăn kem đi. – tui lên tiếng, phá vỡ cái khoảng không tĩnh lặng đó
– Ừ.
Gỡ kem ra. Ăn thôi. Trời lạnh thật.
– Lạnh không? – tui cười cười hỏi Linh
– Đồ độc ác, anh còn hỏi nữa. – Linh nhăn mặt
– Ế, em ăn kem socola à?
– Ừ?
– Đưa đây anh không thích kem dâu tí nào hết. – cái tính trẻ con của tui bỗng dưng trỗi dậy.
– Hông, em thích socola, hông đưa đâu! – Linh cố gắng chống trả.
Tui chộp lấy tay của Linh, hòng giằng lấy cây thì “Bẹp!”, cây kem của Linh rớt xuống đất.
– Hu hu… bắt đền y… làm kem của tui rớt rồi kìa… hu hu… – Linh dỗi.
– Ặc, anh xin lỗi. Ăn kem của anh nè, chưa cắn miếng nào hết.
Tui đưa cây kem cho Linh.
– Hông thèm. – Linh bĩu môi
– Vậy anh đi mua cây khác.
– Hông thèm.
– Không ăn thì thôi.
Đoạn tui cầm cây kem đưa lên miệng thì bị Linh giằng lấy.
– Ơ…. không ăn mà… trả đây… – tui bất ngờ
– Hứ… ngu sao hông ăn… – Linh vẫn còn dỗi
– Trả đây… trả đây… – tui cố giằng lại cây kem từ tay Linh
– Thôi… thôi… ăn chung ha.
– Vậy nghe còn được. – tui cười.
Rồi hai đứa vừa ăn, vừa nói chuyện.
– Hic…lạnh quá à. – Linh nói, em ngồi xích lại gần tui.
– Hì hì. Tính lợi dụng tui à? – tui cười cười
– Hứ, hông thèm. – nói vậy chứ Linh vẫn tựa đầu vào vai tui
– Nói cho anh nghe lời giải đi.
– Gì?
– Câu đố hồi chiều của em đó.
Lúc này bỗng dưng Linh ngồi thẳng dậy. Ra vẻ nghiêm túc:
– Là gì biết không?
– Không – tui trả lời
– Là…
– Hả?
– Là… tình cảm của em… dành cho anh. – Linh thẹn thùng
– Đó là đáp án đó hả?
– Ừ, T, em sợ mất anh lắm, anh đừng bỏ rơi em nha…
Linh thỏ thẻ, rồi rúc vào người tui như chú mèo con.
– Ừ, anh không bao giờ như vậy đâu… không bao giờ…
Trời lạnh thật, nhưng có Linh kế bên tui không cảm thấy lạnh nữa. Người em tỏa ra hơi ấm kì lạ, thoang thoảng mùi thơm. Nhẹ nhàng đặt lên trán Linh một nụ hôn….
– Tối rồi, mình về thôi.
– Ừm, về.
Chở Linh trên chiếc xe đạp điện, gió thổi từng cơn buốt giá, lạnh thấu xương.
– Lạnh hả?
– Đâu…. đâu có… – tui trả lời, hai hàm răng đánh cằm cặp vào nhau
– Không lạnh sao mà răng kêu cốp cốp ghê vậy?- Linh bắt tẩy tui
– Hề hề… Bắt chước…con vịt thôi mà… Cạp…cạp… – Bí tẩy, tui đành bất đắc dĩ làm con vịt chạy đạp điện vậy.
– Ngốc, lạnh thì nói lạnh, làm gì phải giấu? – Linh cười rồi ôm chầm lấy tui.
Bất ngờ, tui lảo đảo. Suýt té.
– Chạy xe gì ẩu dữ vậy?
– Tại điện giật…
– Điện gì?
– Điện hai trăm hai giật… – tui cười
– Là sao? – Linh ngơ ngác
– Mỗi bên một trăm mười vôn. – tui lại nhe răng, toe toét cười.
Im lặng, rồi như chợt hiểu ra, Linh bấu thật mạnh hai bên hông tui.
– Ui da!!! Ui da!!! Té…té!!!! – tui la làng
– Cho bỏ cái tật nghĩ bậy. – Linh buông ra rồi nguýt dài
– Ui da…dữ quá… – tui nhăn nhó
– Nói ai dữ?!
– Ai da, ai dám nói sếp đâu…
– Hứ, liệu hồn đó.
– Hic…
Trời chuyển mưa, vần vũ. Những hạt mưa đầu tiên rời xuống, lành lạnh.
– Phù, mưa rồi. – tui nói
– Hic…mưa nữa… – Linh nhăn nhó
– Ờ, hình như hai đứa mình chưa ăn gì.
– Ăn kem rồi…
– Ừ, nhưng anh rủ em đi ăn tối mà.
– Nhưng mà sắp mưa rồi… – Linh nói, em ra vẻ nuối tiếc
– Kệ, có sao đâu.
Không chờ Linh trả lời, tui cho xe phóng vọt đi. Tìm chỗ ăn tối nào.
– Mà mình ăn gì? – Linh hỏi
– Em muốn ăn gì?
– Hông biết.
– Ăn bột chiên bao giờ chưa?
– Chưa…
– Ặc, thiệt không đó? Bột chiên mà chưa ăn hả? – tui hơi bất ngờ
– Thiệt, đó giờ có ai dẫn em đi đâu. – Linh phụng phịu
– Ờ. Mà hồi trước em nói em có anh mà phải không, sao đó giờ anh không thấy?
– Anh em học đại học trên Sài Gòn á, hè mới về.
– Ừ. Vậy à.
– T…
– Hả?
– Anh… gặp Trang hay em trước?
Bỗng dưng Linh lại hỏi câu này, tui cũng không hiểu vì sao, cứ thành thật khai báo vậy.
– Anh gặp Trang trước.
– Ừm, lúc nào?
– Hồi hè. Lúc đó đi tắm sông, anh bị dọp bẻ, Trang cứu anh rồi biết nhau, vậy thôi.
– Ừm…
Linh cứ ậm ừ, làm lòng tui lo lo. Không biết em đang nghĩ gì. Đnag đi thì Linh có điện thoại. Nói gì đó một hồi thì Linh kêu tui.
– Anh chạy ra công viên đi.
– Chi? Mình đi ăn mà?
– Có việc gấp lắm, chạy ra công viên đi. – Linh gắt
– Ừ…ừ.
Vòng lại, rồi phóng vèo ra công viên.
– Chỗ nào vậy? – tui hỏi Linh
– Ra chỗ mình hay ngồi ăn kem á.
Tới nơi, dừng xe lại. Linh xuống xe, nhìn xung như tìm ai đó. Rồi em chạy vụt đi, tới băng ghế đá đối diện bờ hồ. Tui chạy theo. Linh đang ngồi ở băng đá, nói chuyện với ai đó. Đứng đằng sau, tui có thể nghe hết cuộc nói chuyện mặc dù hơi khó.
– Tui khổ lắm bà ơi…. bây giờ…. tui muốn chết lắm… – giọng nói hòa với tiếng nấc
– Có gì bình tĩnh, từ từ nói. – tiếng của Linh
– Tui sinh ra…đâu muốn bản thân mình có cái giới tính như vầy đâu… tui cũng đâu làm khổ ai, cũng đâu làm hại đâu sao tụi nó cứ nhìn tui bằng ánh mắt ghê tởm vậy?
Linh vẫn không nói gì. Em ngồi đó, quay ra đằng sau nhìn tui. Hiểu ý Linh, tui quay trở lại xe ngồi. Lát sau, Linh trở lại.
– Có chuyện gì vậy? – tui hỏi
– Bạn của em. Chở em em về đi rồi em kể anh nghe.
Ậm ừ dắt xe ra chở Linh về.
– Anh à… sao gay khổ quá vậy anh?
– Ơ… sao em hỏi anh vậy? – tui bất ngờ
– Đứa bạn của em hồi nãy, nó là gay.
– Ừm…
– Ba mẹ nó biết nó bị gay rồi từ nó luôn, người thân của nó ai cũng coi nó là thứ dơ bẩn hết anh à… – Linh nói rồi tựa đầu vào lưng tui.
Sao em ngây thơ quá vậy? Mình đang ở Việt Nam chứ có phải nước ngoài đâu, nói vậy chứ ở đâu mà gay không bị kỳ thị?
– Anh, trả lời em đi… – Linh kéo tay áo tui
– Ừ…anh nghĩ vì họ khác những người khác…
– Nhưng mà gay cũng là người mà.
– Những cái lạ thì thường hay bị người khác chú ý và xa lánh. – tui thở dài, trả lời câu hỏi của Linh một cách vô thưởng vô phạt.
– Em không hiểu…
– Anh cũng không biết mình đang nói gì, có lẽ vì thế giới đó không phải là của mình, chỉ có họ mới hiểu những nỗi đau của họ.
Tới nhà, tui xuống xe, má cũng về nhà rồi. Linh vô nhà chào má tui rồi mới ra về, thấy Linh, má vui lắm. Còn ba thì vẫn chưa về.
– Tối rồi, để anh đưa em về. – tui nói
– Vậy ai đưa anh về? – Linh hỏi
– Anh lấy xe rồi đi với.
– Cũng được. – Linh cười, để lộ cái răng khểnh.
Đap xe đi với Linh, em cứ nói về chuyện khi nãy. Tới nhà Linh rồi.
– Vô nhà uống nước đi rồi về. – Linh nói
– Thôi, trễ rồi, anh về đây. – tui từ chối.
– Ừm…em có chuyện muốn nhờ anh… – Linh chạy lại gần tui, thỏ thẻ
– Hả? Được không? Kỳ lắm… – tui nhăn nhó
– Được mà, giúp em đi…. chồng yêu…. – Linh lại làm cái bộ mặt mèo con nữa.
– Ừ…ừ.. – tui nhăn mặt.
– Hi hi, cảm ơn chồng…chụt… – Em nhón chân rồi thơm lên má tui
– Ừ…anh về nha.
– Về cẩn thận nha…
Đạp xe đi được một đoạn, tui ngoái lại nhìn, chờ Linh đi vào nhà, đóng cửa lại thì tui mới yên tâm. Về nhà, vẫn bổn cũ soạn lại, đánh răng rửa mặt xong, quên luôn ăn tối. Tui lên phòng. Ra ngoài sân thượng, gió thổi mát rượi. Lấy điện thoại, làm việc mà Linh nhờ tui.
– Alô?
– Chào, bạn là Bảo, bạn của Linh phải không?
– Ừ, ai vậy? – giọng nghe vẻ mệt mỏi
– Mình là T, bạn của Linh, Linh nói cho mình biết về chuyện của bạn rồi.
– Thì sao chứ? Gọi điện để chọc phá tôi à?
– Không, không, đừng hiểu lầm. Linh chỉ muốn mình nói với bạn vài câu.
– Nói đi.
– Bạn không làm gì sai cả, hãy tự tin là bản thân mình, mặc kệ người ta có nói gì, sống thật với chính bản thân, chính giới tính của mình mới là quan trọng. Đời người chỉ sống được một lần, hãy sống sao cho khi bạn chết đi mà không còn gì để hối tiếc.
– đầu dây bên kia không nói gì cả, chỉ có tiếng khóc
– Đó là những gì Linh muốn nói với bạn. Cố gắng vượt qua đi bạn.
– Cãm…cảm…ơn…nhưng…“Cạch…tút…tút…”, tắt máy rồi. Có chuyện gì vậy? Đang nói giữa chừng mà… Bất lịch sự vừa thôi chứ.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tui xuống phòng. Nằm xuống giường, trằn trọc một hồi rồi ngủ tới sáng.
Tình Học Sinh Tình Học Sinh - (Unkown) Tình Học Sinh