Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Chiêu Hạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 279
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 448 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Hoa Đào Bay Tán Loạn: Cuối Cùng Là Vì Ai?
ặc Ngưng Sơ bị bắt trở về nhà tại Hoa Điền Bắc.
Nơi này nàng đã từng ở qua, cho nên mới có thể lầm lỡ xông vào rừng hoa đào, mới có thể gặp người kia.
Nhà cửa của Mặc Gia phần lớn đều là của tổ tiên lưu lại, phân tán ở khắp nơi, con cái lấy phủ tể tướng làm nhà chính, từ trên xuống dưới tổng cộng còn có mấy trăm nhân khẩu, là một hộ vô cùng lớn trong vương triều Xuyên Hạ. Mà Mặc gia đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng bên cạnh hoàng đế, làm quan lớn nhỏ nhiều vô kể, vì ngăn ngừa người khác lời ong tiếng ve nên các nơi có thể lui tới cũng rất ít, nhưng đối với người của Mặc gia, mọi người vẫn luôn là mang trong lòng một niềm tôn kính mà trông ngóng tin tức.
Mặc Ngưng Sơ là thiên kim tướng phủ được mọi người thương yêu, đi đến nhà họ hàng hiển nhiên không thể bị xem thường, đặc biệt đi theo nàng còn có Nhị công tử Mặc gia Mặc Liên Thành, chắc chắn sẽ càng được tiếp đón nồng hậu hơn nữa.
Trong vương triều Xuyên Hạ chia thành hai phe văn và võ, tể tướng đứng đầu quan văn, bên quan võ thì có Hộ quốc đại tướng quân Nạp Lan Húc trấn giữ. Mà Mặc Liên Thành lại là phó tướng đắc lực của đại tướng Nạp Lan Húc, lần này Mặc Ngưng Sơ bỏ trốn, bị xem là kháng chỉ đào hôn, khiến ọi việc trở nên trầm trọng, Mặc Liên Thành đành xin phép Nạp Lan Húc tạm rời khỏi quân doanh mới có thể đi truy bắt tiểu muội nhà mình.
Hắn một đường chạy đến Lê Thành thì được gia nhân cho biết Mặc Ngưng Sơ bị người lạ mang đi, mà người đó võ công cao cường, điểm huyệt hết toàn bộ người trong phủ, đợi đến lúc bọn họ có thể cử động đuổi theo thì tiểu thư đã mất tung tích.
Mà hắn tức giận chính là, giữa ban ngày ban mặt mà nàng dám lấy cớ đào tẩu cùng nam nhân để trốn đi, điều này khiến cho hắn vô cùng tức giận. Nếu không phải đại ca và tam đệ không thể rời kinh, ba huynh đệ bọn họ chắc chắc sẽ đem những con đường ven thành trấn lật tung cả lên.
Trong lúc đang buồn bực thì hắn lại nhận được bồ câu đưa thư của công tử Tịch, nói rằng có gặp tiểu muội ở bến cảng, nhìn qua lời kể của công tử Tịch, có vẻ tiểu muội muốn đi Hoa Điền Bắc.
Hắn vội vã đi đến khách điếm ghi trong thư lại chỉ có thể nhìn thấy một đống tro tàn trên đất, thiếu chút nữa tức chết, may mà trong đống thi thể không có phụ nữ, người chết cháy đều là tùy tùng của Vi Lộ công chúa, lại nghe nói thuyền của Mặc Ngưng Sơ đã sớm rời khỏi cảng, đồng thời phá hủy thuyền của công tử Tịch. Hắn liền không quản gian khó cưỡi con ngựa Tuyết Cơ yêu thích của hắn đi thẳng qua đường nhỏ đến Hoa Điền Bắc, so với đường thủy thì đường núi nguy hiểm hơn nhưng lại rất thích hợp ột người một ngựa, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn, so với Mặc Ngưng Sơ hắn đến trước một ngày, liền triệu tập gia nhân trong phủ ở Hoa Điền Bắc, trấn thủ trong thành chờ nàng đến.
Không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng có tin tức.
"Để muội ở tại Lê Thành chính là vì uội tu tâm dưỡng tính, muội xem muội bây giờ đi, sao muội lại có thể làm ra những chuyện như thế này hả???" Mặc Liên Thành đặt Mặc Ngưng Sơ ngồi ở trên ghế cho đại phu xem xét thương tích, một bên giáo huấn, một bên lại đau lòng vì những vết thương do bị phỏng trên người nàng. "Đào hôn, chuyện như vậy mà muội cũng dám làm? Sao muội không dứt khoát thiêu đốt luôn mặt mũi, hủy đi dung mạo mình, như vậy có lẽ hoàng thượng nhìn thấy gương mặt của muội cũng sẽ không còn muốn muội!"
Mặc Ngưng Sơ le lưỡi: "Cũng có thể nha, tại sao muội lại không nghĩ tới nhỉ, nếu không muội cũng muốn thử xem sao."
"Muội dám!" Trán Mặc Liên Thành nổi gân xanh, khó khăn lắm mới có thể nén xuống. "Nói cho huynh biết, tên nam tử đi chung với muội rốt cuộc đang ở đâu? Xem huynh có lột da hắn ra không!!!"
Mặc Ngưng Sơ bĩu môi, bày tỏ thái độ phản kháng.
Nếu như nàng có thật thà khai Lân Xuyên ra, cũng chỉ có thể đánh giá hắn chứ không thể lột được da của hắn đâu. Theo quan sát của nàng, võ công của Lân Xuyên cao hơn ca ca không ít. Nhị ca am hiểu hành quân đánh giặc, nếu là đơn độc đấu thì ắt hẳn không phải là đối thủ của Lân Xuyên.
Mặc Liên Thành sớm dự đoán được nha đầu này sẽ có phản ứng như vậy, khỏe miệng cười lạnh, tay phải giơ lên, mấy người phía sau liền đem Tiểu Mỹ bị trói lên.
Mặc Ngưng Sơ bối rối "Nhị ca, khi nào ca lại sử dụng thủ đoạn uy hiếp muội? Ca là một chính nhân quân tử sao lại có thể có hành động xấu xa như vậy?"
Xấu xa, xấu xa, xấu xa -- hắn ghét nhất người ta nói hắn có tính xấu.
Mặt của Mặc Liên Thành lúc đỏ lúc trắng, hắn sớm biết rằng tiểu muội này trời sinh lanh lợi hơn người, luôn luôn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn được điểm yếu của đối phương. Từ nhỏ hắn đã bị quân doanh rèn luyện, cương trực công chính, rất ghét tiểu nhân. Tiểu muội lại lợi dụng điểm này mà công kích hắn.
Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt "Tiểu nhân."
Mặc Liên Thành phát điên lên. "Nha đầu đáng ghét, đừng nghĩ khích tướng huynh như vậy huynh sẽ buông tha muội. Hôm nay muội không nói rõ tên nam tử bỏ trốn với muội là ai, Tiểu Mỹ liền 5 ngày không được cơm ăn."
Mặc Ngưng Sơ im hơi lặng tiếng nhìn về phía Tiểu Mỹ "Nhị ca không bị mắc mưu, ngươi bớt mập một chút xem sao?"
Tiểu Mỹ lắc đầu nguầy nguậy: Không, không, không. Năm ngày không ăn cơm? Chỉ cần năm canh giờ không ăn cơm nàng cũng đã chịu không nổi rồi.
Mặc Ngưng Sơ thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn Nhị ca mình cong môi lên đầy vẻ đáng thương vô tội: "Ca ca, vết thương của muội đau, ca để uội nghỉ ngơi trước đi."
"Đau ở đâu, đau ở đâu" Mặc Liên Thành chạy tới, hướng về phía bàn tay nhỏ bé Mặc Ngưng Sơ đưa ra xem xét thật kỹ, xem tới xem lui hết nửa ngày mới cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức lại dậm chân giận giữ "Mặc Ngưng Sơ, coi như muội làm bộ bị thương cũng vô dụng. Muội không chịu nói ra, cho dù muội có đau đến chết huynh cũng sẽ không quản."
"Ca ca, ca thật quá đáng." Mặc Ngưng Sơ cực kỳ tủi thân.
Mặc Liên Thành cuối cùng cũng bị lung lay, thật lâu sau mới có thể định thần lại, nhớ đến trước khi lên đường đại ca ngàn lần dặn dò, vạn lần dặn dò nhất định không được để bị lừa không thể bị lừa.
Cuối cùng ánh mắt cũng bảo trì được sắc bén hung ác, người hành quân luôn luôn có một cỗ khí phách, nghị lực của hắn cũng không ai có thể so sánh được, một khi đã hạ quyết tâm liền không thể dễ dàng thay đổi.
Mặc Ngưng Sơ thấy các chiêu tung ra đều không thể có hiệu lực, thở dài một hơi. "Người đó là muội lấy 1 thỏi vàng mướn hắn, chỉ cần hắn đưa muội đến Hoa Điền Bắc, thỏi vàng liền thuộc về hắn. Hiện tại muội đã đến được Hoa Điền Bắc, hắn đưa muội đến tửu lâu rồi rời đi."
Mặc Liên Thành rõ ràng không tin: "Vụ Tịch có nói qua, người đó không phải giống kẻ thiếu tiền, khách điếm còn có thể bao hết, một thỏi vàng nhỏ của muội làm sao có thể mướn được người như vậy."
Vụ Tịch chính là công tử Tịch.
Khó trách nhị ca lại có thể tìm ra nàng nhanh như thế, thì ra là có người đâm thọc.
Mặc Ngưng Sơ nén giận cười "Nhị ca, ca cứ như vậy không tin vào năng lực tiểu muội? Dùng tiền không thể làm hắn động tâm, không lẽ muội không thể dùng cái khác?"
Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chiêu Hạ