Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 268 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ào một đêm tối, có một bóng đen nhỏ nhắn lặng lẽ đi ra ngoài doanh trướng.
Tô Dung Nhi muốn ra khỏi doanh trại, bởi vì ban ngày cái mông bị ăn đau, đến tận bây giờ vẫn còn đau, nàng muốn đi ngâm mình dưới nước suối để giảm bớt đau đớn.
Giỏi về thuật nguỵ trang dịch dung, nàng dễ dàng tránh thoát được tầng tầng lớp lớp tuần tra nghiêm ngặt, cho dù gặp binh lính nàng chỉ cần sử dụng mặt nạ Đông Phương tiên sinh hoặc giáo uý đại nhân là êm xuôi đi ra được, lợi dụng đêm tối, nàng có thể che dấu được thân mình không đủ à vẫn có thể lừa gạt được đám binh lính tuần tra.
Ban đêm ở trong rừng rậm rất dễ lạc đường, nhưng nàng là lớn lên ở Tiên sơn, địa hình Tiên sơn so với nơi này còn phức tạp hơn vạn lần, nàng thực không sợ đâu.
Cách quân doanh ước chừng khoàng mười dặm có một suối nước nóng, suối nước này được rừng cây trùng điệp bao phủ, cho dù quen thuộc đường lối cũng khó mà đi đến đây, nàng có thể yên tâm.
Suối nước nóng bốc lên một tầng khói mỏng, rất thu hút người, đặc biệt là những ngày trời lạnh, nàng rất thường tới đây tắm rửa.
Các binh lính khác đều tắm rửa ở cái suối nhỏ cách quân doanh không xa, nàng cũng làm ra một bộ dáng, cũng tuỳ tiện đến đó hất một chút nước, đợi đến canh tư, nàng mới vụng trộm đến nơi này tắm rửa.
Dỡ xuống lớp nguỵ trang nam nhân, nàng thân lung linh đường cong mê người, loã thể đứng dưới ánh trăng.
Búi tóc vừa được gỡ ra, mái tóc nàng óng ánh, mượt mà như lớp satanh xoã nhẹ trên tấm lưng trắng nõn nà, thân ảnh của nàng trắng ngà ẩn hiện dưới ánh trăng nhìn thật mê người.
Ánh trăng len lỏi qua từng khe hở của lá rừng, lấp lánh chiếu sáng lên dòng suối, nhìn như những viên ngọc tuyệt bích ánh lên cơ thể loã lồ của nàng, Tô Dung Nhi trên dòng suối nhìn như một nàng tiên rực rỡ thoát tục, làn da trắng ửng hồng, bộ ngực tròn đầy đặn, cánh tay thon mềm, đôi chân ngọc đạp nhẹ lên thềm lá bước đến dòng suối ấm…
Nước suối nóng làm tinh thần và cả thể xác của nàng hoàn toàn thư thái, dễ chịu…
Nàng thoải mái thở dài một hơi, chỉ lúc này đây nàng mới thật yên tâm để buông lỏng tất cả xúc cảm của mình mà thích thú chơi đùa cùng dòng nước ấm.
Dòng nước ấm chảy róc rách, nhẹ nhàng liếm hôn lên làn da ngọc ngà trắng nõn, trong rừng lấp lánh ánh trăng, tiếng côn trùng ngân vang truyền đến như dàn đồng ca làm cho nàng cơ hồ muốn ngủ quên…
Nàng ước chừng mình có thời gian khoảng một canh giờ để hưởng thụ thời gian riêng tư này, đột nhiên, một bóng đen xẹt qua làm cho nàng giật mình hoảng sợ.
Là một nam nhân?
Nàng không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ thấy lưng đối phương một thân hắc y, Tô Dung Nhi chỉ kịp làm một động tác là lấy đôi bàn tay mình bảo vệ bản thân lúc này đang trần trụi, há miệng hét chói tai, đột nhiên bị một bàn tay to che lại môi của nàng.
“Là ta.” Tiếng nói quen thuộc ở bên tai nàng, thổi vào tai một nguồn nhiệt khí.
Nàng vốn muốn giãy dụa, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc liền lập tức dừng phản khán, đôi mắt trừng thẳng mắt phu quân của nàng.
Đoàn Ngự Thạch lấy áo choàng bao phủ lại cơ thể trần của nàng, đem nàng ôm trong cánh tay rồi phi người vào đám cây cối phía sau một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng mà không hề có một tiếng động.
Đừng lên tiếng!
Hắn lấy tay làm điệu bộ muốn nàng im lặng, nàng gật đầu, sau đó mới yên tâm thu lại bàn tay đang niêm phong miện nàng.
Tô Dung Nhi tuy rằng không hiểu là có chuyện gì đang phát sinh, nhưng là lời hắn nói nên nàng sẽ nghe, hơn nữa phu quân thật nhiệt tình đem nàng ôm vào lòng như thế, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nàng cũng thật cao hứng nha!!! ^^
Nhất thời nội tâm đang vui vẻ, nàng nhịn không được gắt gao rúc vào trong lòng hắn, hai cánh tay mềm mịn lặng lẽ đưa ra ôm hắn, làm hắn kinh ngạc cúi đầu, con ngươi đen loé sáng, một cỗ nhiệt nóng dâng lên thiêu đốt trong lòng hắn.
Ban đêm thật yên tĩnh, cái gì cũng không nghe được rõ ràng, nhưng… chốc lát sau… rốt cục có động tĩnh…
Dưới ánh trăng bỗng xuất hiện một bóng đen, từ ngọn cây này nhảy qua ngọn cây khác thật xuất quỷ nhập thần… nhìn thoáng qua nàng tưởng chỉ là một con chuột bay hay gì đó, nhưng giờ phát hiện đó là một gã nam tử.
Đối phương nhảy xuống đất, đúng chỗ lúc nãy nàng đang tắm rửa, nam tử đó có thân hình thon dài, một bộ bạch y tuyết trắng nho nhã, phong thái phiêu dật tiêu sái, giống như tiên nhân hạ phàm.
Nam nhân kia vừa xuất hiện, Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt âm trầm, ẩn thân trong đêm đen, toàn thân tập trung cao độ dò xét đối phương, trầm tĩnh như không có một tia hơi thở.
Tô Dung Nhi lòng như có linh tính, cũng đồng thời nín thở, nàng không có võ công, không thể khống chế khí công mà chỉ có thể tận lực làm giảm bớt số lần hít thở, nàng hiểu được, cho dù chỉ là một hơi thở rất nhỏ cũng có thể bị đối phương phát hiện ra.
May mắn là có âm thanh lá cây đung đưa sàn sạt nên có thể che dấu hơi thở của nàng, nếu không nàng sẽ lập tức bị đối phương phát hiện ra ngay.
Khi nam tử kia quay đầu, vừa lúc ánh trăng chiếu sáng soi rõ gương mặt, làm cho nàng có thể tận mắt nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.
Một gương mặt tuấn mỹ, mi thanh mục tú, khí phách như tiên hạ phàm…
Nhìn kỹ lại, Tô Dung Nhi kinh hoàng…
Nam nhân lạ ấy chân không hề chạm đất, mà là đang bay đứng trên không trung phía trên một cành cây… >”<
Nhưng nếu có là như vậy, nàng cũng không hiểu lý do vì sao nàng và phu quân lại phải trốn chứ? Bởi vì nam nhân kia thoạt nhìn cũng đâu giống người xấu đâu chứ? Chính xác mà nói, mặt mũi hắn trông vô cùng hiền lành.
Gương mặt kia bỗng dưng nở một nụ cười thanh khiết, tiếng nói không thấp không cao, nhưng tiếng chuông chiều buổi sớm, tiếng nói vang nhẹ trong rừng cây nghe thật thân mật.
“Vị bằng hữu, xuất hiện đi.”
Sao??? Bị phát hiện rồi ư!?
Nàng cả kinh, quay mặt nhìn phu quân, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cánh tay ôm nàng hơi siết chặt lại, giống như ngầm nói cho nàng rằng, có hắn ở đây, nàng đừng sợ.
Động tác của hắn ôn nhu, thật đúng là đã trấn an nàng không còn sợ hãi nữa.
Đang lúc nàng nghi hoặc, đột nhiên bụi cỏ đối diện bay ra một bóng đen, nam tử áo trắng bàn tay nhưng sấm sét đánh ra một chưởng, cả người không hề di chuyển nhưng tay vẫn tóm lấy được bóng đen.
Thì ra bóng đen kia chỉ là một chú chim nhạn.
Việc kế tiếp xảy ra làm nàng không thể tin vào được mắt của mình, nam tử áo trắng gương mặt tuấn mỹ đang ôn hoà nháy mắt chuyển biến trở nên sắc bén, cánh tay bóp nát thi thể nhạn điểu, máu tươi phun trào đầy ra cả bàn tay, cả người phát ra tà khí, giống hệt ác ma từ địa ngục, làm cho người ta kinh hoàng.
Nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ đến không nhịn được mà thở dốc, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã có một đôi môi chụp xuống hôn nàng…
Đột nhiên bị hôn, nàng quên mất cả sợ hãi, trong suy nghĩ lúc này đã hoàn toàn bị phu quân chiếm cứ…
Một cỗ nhiệt khí đưa vào trong miệng nàng, rất nhanh nàng đã hiểu được dụng ý của hắn, hắn muốn giúp nàng điều chỉnh hơi thở, không để cho nam tử áo trắng kia phát hiện ra.
Mặt nàng đỏ ửng lên, cảm thấy cơ thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, cháy lan ra cả toàn thân, tâm tình lâng lâng, cả người choáng váng vì hạnh phúc, nàng bất tri bất giác nhắm mắt lại, hưởng thụ hắn ôn nhu hôn môi…
Nàng biết rõ hắn là vì cứu nàng nhưng vẫn không nhịn được mơ màng, đây là vợ chồng gian hôn, nam nhân này thường ngày luôn đứng đắn, khó mà có được cơ hội hắn làm cho nàng mặt đỏ tim đập thế này.
Chốc lát sau, nam tử áo trắng cho rằng hắn đã mất dấu người mình truy bắt nên đã rời đi, tuy kẻ địch đã rời đi xa, nhưng hai đôi môi kia vẫn còn tiếp tục duyện hôn…
Đoàn Ngự Thạch phát hiện hắn thật khó khăn để rời đi đôi môi mềm mại của nàng, nhưng kẻ địch vẫn có khả năng sẽ quay trở lại nơi này, nguy hiểm vẫn còn rình rập, hắn cố gắng dùng lý trí của mình, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi nàng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn mỹ nhân yêu kiều trong lòng mình, tâm hắn không khỏi dấy lên xúc động một lần nữa.
Gương mặt kia thanh thoát xinh đẹp, thường ngày nàng giả nam trang, đêm nay lớp nam trang được gỡ xuống hoàn toàn, hiện ra làn da trắng mềm mại nõn nà, đáng yêu động lòng người, mái tóc dài hơi rối xoã tung ra bờ vai, thướt tha dịu dàng, cơ mà nàng không có mặc quần áo, chỉ có duy nhất một lớp áo choàng mỏng bao quanh ở ngoài, nàng rúc vào trong lòng hắn, con ngươi đen mị hoặc nhìn hắn, toát lên một ánh nhìn yêu thương không muốn xa rời.
Đoàn Ngự Thạch nhìn ngắm dung nhan kiều diễm đang ửng hồng kia một hồi lâu không nói, bàn tay hắn tinh tường cảm nhận được thắt lưng của nàng có bao nhiêu tinh tế, bộ ngực tròn mềm mại có bao nhiêu nở nang, áo choàng có thể che lại hình dáng cơ thể nhưng căn bản vẫn không che được những đường cong mê người kia, còn thập phần hấp dẫn hắn.
Vào ban đêm, nơi này không một bóng người, hắn rốt cục không nhịn được dục vọng, quyết định thuận theo lòng mình, cúi mặt xuống hung hăng hôn nàng…
Nàng dự cảm tựa hồ như có điều gì sắp phát sinh, hắn thình lình hôn nàng, làm nàng một chút tâm lý cũng chưa có chuẩn bị trước, cả người như vô lực, xụi lơ trong lòng hắn. >”<
Nàng sớm đã biết rằng, lòng hắn rất nhiệt tình, không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài.
Khi hai đôi môi rời nhau ra, hắn chằm chằm nhìn nàng, thấy nàng hô hấp gấp gáp, hai má ửng hồng, hắn biết nàng cũng thích được hắn hôn nên cảm thấy yên tâm.
Nàng thích hắn cuồng nhiệt hôn nàng, không thích hắn lấy lại lý trí…
Nàng yêu tất cả, từ cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đến nụ hôn mãnh liệt tràn ngập tính xâm lược của hắn, nàng không bỏ qua cơ hội này đâu. ^^
“Người ta còn muốn… phu quân…” Tiếng nói ôn nhu, uỷ mị đến đắm say lòng người vang nhẹ bên tai hắn.
Hai tay nàng níu trụ vai hắn, ánh mắt nàng e lệ, nhu tình, quyến rũ nhìn hắn.
Hắn không thể ức chế, ngọn lửa trong thân hắn một lần nữa lại cháy bùng lên, đôi môi của hắn lại tiếp tục xâm lược môi nàng…
Hắn hiểu được lòng mình, hắn muốn nàng, bức thiết muốn nàng…
Lần này, hắn không nghĩ sẽ đình chỉ động tác nữa, áo choàng được xốc lên, thân thể nàng trắng nõn, mịn màng, đẹp đến mê người hiện ra dưới ánh trăng.
Hắn bây giờ giống như chim ưng, cuồng mãnh đoạt lấy đôi môi của nàng, cùng nàng thật sâu dây dưa.
Mỗi nấc da thịt chạm vào nàng, nghe tiếng hô hấp gấp gáp của nàng càng làm hắn thêm mê muội, cũng bởi vì đây là lần đầu mà hắn có chút vô thố.
Ở dưới ánh trăng, hắn giữ lấy nàng.
Suy nghĩ đây cũng là lần đầu tiên của nàng nên hắn cố gắng áp chế dục vong, kiên nhẫn chờ nàng thích ứng hắn tiến vào, không để cho động tác thô lỗ làm tổn thương nàng…
Nàng trong lòng hắn thật quá mềm mại, tựa như đoá hoa nhỏ, nếu có cơn gió mạnh, các cánh hoa sẽ bay đi tứ tán, chỉ còn lưu lại hương thơm ngọt ngào…
Nàng cảm nhận được hắn thật ôn nhu cùng thương tiếc, cho dù bề ngoài là một đại nam nhân uy vũ bất khuất, nhưng mỗi động tác đều thật cẩn thận, nàng cảm thấy chính mình thật đã không nhìn lầm người, nàng thật tâm muốn dâng hiến tất cả cho hắn.
“Dung Nhi…”
Hắn thở dài, thấp giọng gọi tên nàng.
Nàng nhìn hắn nở nụ cười, gương mặt thập phần tuyệt mỹ, nàng hoàn toàn lột xác trở thành một nữ nhân tuyệt diễm, rạng rỡ như một đoá hoa, và đoá hoa này đã vì hắn mà nở rộ…
Đêm nay, nàng đã thật sự trở thành thê tử của hắn...
Tiếu Tướng Quân Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan