Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Tinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 458 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:59:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ự thay đổi của nàng, làm cho hắn cảm thấy không quen.
Lúc trước sở dĩ để nàng làm nữ giúp việc, chính là thích bộ dáng ngẫu nhiên toát ra vẻ đáng yêu, lại luôn làm cho người khác cảm thấy thù vị khó giải thích, nhưng nàng như hiện tại lại đều đang đều trốn tránh hắn.
Hắn đã làm nàng thương tổn nghiêm trọng đến vậy sao?
Sinh nhật của hắn sắp đến, tuy hắn không thích náo nhiệt nhưng cũng không thể tránh được việc tổ chức yến tiệc chiêu đãi bạn trong thương giới để liên lạc cảm tình.
Địa điểm tổ chức yến hội là một căn biệt thư, có diện tích rất rộng, có bể bơi, hoa viên, trong nhà lại còn thuê vài công nhân thu dọn chăm sóc.
Hắn bở vì không tiện trong đi lại tới nơi làm việc mà rất ít khi ở lại nơi này, chỉ có khi tổ chức yến tiệc mới ngẫu nhiên trở về một chuyến.
Mạn Mạn vẫn trốn tránh hắn, làm cho hắn thực không thoaitr mái, nhưng hắn lại xem trọng lòng tự cao của mình nên vẫn không chủ động cùng nàng hòa giải.
Vào buổi sáng ngày tổ chức yến tiệc, hắn đã để lại một mảnh giấy ở phòng nàng, hi vọng nàng có thể sắp xếp thời gian để tham gia.
Tương Thừa Lăng đoán chắc hôm nay là cuối tuần, nàng không có khả năng tăng ca, cho nên đến lúc xế chiều cũng nên đến tham gia yến tiệc của chủ nhân,tuy hắn vẻ ngoài là vội vàng ứng phó với tân khách, nhưng trong lòng lại chờ mong sẽ nhìn thấy nàng xuất hiện.
Yến tiệc đã tiến hành được một nửa thời gian mà vẫn không thấy thân ảnh của nàng. Ngay từ đầu hắn còn có tâm tình mà tiếp đón tân khách, về sau hắn lại trở nên buồn bực không vui. Cho đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy chính mình không biết bắt đầu từ lúc nào đã lặng lẽ bị Mạn Mạn chiếm đi toàn bộ tâm tư.
Không biết thế nào là diễn kịch – tình yêu bất tri bất giác lại sinh ra, ddeedn khi hiểu được thì nó đã rất sâu đậm.
Hắn tự ình là thông minh, kết quả lại không khác gì một kẻ ngốc, cũng nhảy vào vòng xoáy của tình yêu.
Tương Thừa Lăng một bên cảm thán tình yêu thần bí, lại vừa giận Mạn Mạn làm sao có thể lòng dạ hẹp hòi, quyết định buổi tối khi về nhà nhất định bắt nàng tra hỏi đến khi hiểu được mới thôi.Lúc này ánh mắt lại tình cờ bắt gặp một thân ảnh có chút quen thuộc.
Người kia trên đầu trùm khăn, lại ăn mặc như một nữ công nhân vệ sinh, làm nhìn cảm giác ai cũng giống nhau…
Hắn đẩy mọi người ra, đi theo nữ vệ sinh đso vào phòng beeso, chỉ thấy nàng đang cố hết sức đem hết thảy những gói hộp nhét vào một cái túi thật to.
Vây quanh nàng bốn phía đều là rác, chính xác mà nói, nhìn cũng không thật là rác, thật ra là những hộp giấy cùng một núi nhỏ cái bình đồ uống.
Tương Thừa Lăng nhịn không được ho nhẹ, khiến cho đối phương chú ý “ hi, ta nhìn ngươi thật sự có chút quen mắt?’
Đang lúc vội vàng cùng rác tranh đấu, Lôi Mạn Mạn không thèm liếc nhìn hắn một cái, miệng cười nhưng tâm không cười nói “ Đúng vậy, lão bản, ta đúng là nữ giúp việc của ngươi.”
Tương Thừa Lăng bị lời nói của nàng làm cho cảm thấy vui vẻ, bước đến trước mặt, tay xoa xoa cằm “ Ngươi đang làm gì?”
Nàng lại trừng mắt nhìn hắn “ Ngươi không nhìn thấy ta đang thu thập tài nguyên sao?”
“ Ta đương nhiên nhìn ra được, nhưng tại sao ngươi lại phải thu thập tài nguyên?” Tương Thừa Lăng trước giờ chưa bao giờ tỏ ra khiêm tốn như lúc này.
Lôi Mạn Mạn đảo mắt một cái rõ ràng “ Tương tiên sinh, tuy rằng cuộc sống giữa ngươi và ta có sự chênh lệch,nhưng ngươi cũng đã sống ở cuộc đời ba mươi năm, chẳng lẽ không biết hộp giấy cùng các loại đồ uống bình có thể bán lấy tiền sao?”
“ Nhưng ta nghĩ ngươi hôm nay tới tận đây là vì phải tham gia yến tiệc sinh nhật của ta.”
Nàng rốt cục giương mắt nhìn thẳng vào hắn “ Vốn ta đã không nghĩ đến, bởi vì tham gia laoij yến tiệc này chẳng những cần ăn mặc xoa hoa, lại phải đem quà tặng.Nhưng sau ta thấy trên tờ giấy có ghi chỉ cần có mặt, cũng biết không cần tặng lễ vật. Ta cũng nghĩ, không cần xuất tiền tặng lễ vật, lại còn được miễn phí buổi tối,chuyện tốt như vậy ta đương nhiên không thể bỏ qua.” Nói xong nàng chỉ vào chính mình vất vả, thỏa mãn cười nói “ Hắc, ta không những không cần tặng lễ vật, lại được ăn miễn phí bữa tối, lại có thể đem tài nguyên về bán, lần này thật sự là một cơ hội tốt để kiếm tiền.”
Nếu Tương Thừa Lăng đã vì nữ nhân khác mà hung hăng với nàng đã nói lên hắn cơ bản không cần nàng, nhưng nàng không vì yêu một người mà người đó không thích mình mà hối hận.
Nàng thích Tương Thừa Lăng, cũng không vì thầm mến thất bại mà đánh mất chính mình, dù sao nàng vẫn còn một đệ đệ phải chăm sóc, còn cuộc sống phải đối mặt. Nghĩ thông suốt, nàng quyết định làm tốt bổn phận của chính mình, sau một năm mãn hạn kí ước liền có thể vui vẻ mà ra đi.
Còn thật sự mà nói, kiếp này có thể cùng một nam nhân như Tương Thừa Lăng có thể quen biết thì cũng thật đáng giá, ít nhất nhờ hắn mà mình kiếm không ít tiền.
Nghĩ đến đây nàng cười hớn hở tiến lên vỗ vai hắn, “ Cũng ngươi quen biết thtaaj sự rất có lời nha, lần sau nếu ngươi có tổ chức loại yến tiệc này nhất định phải báo cho ta.”
Tương Thừa Lăng thấy nàng nở nụ cười, thần kinh căng thẳng nhiều ngày rút cuộc cũng có thể thả lỏng.
Lần cuối cùng nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng cảm giác đã muốn gần vài thế kỷ, hắn rất nhớ nụ cười tươi tắn của nàng.
“ Ta nhớ ta trả ngươi tiền lương cũng không tệ,nhanh như vậy ngươi đã tiêu xài hết mà đi vào đường cùng sao??”
“ Ai nói? Đừng quên ta cũng có phòng, có xe có người quản gia.”
Ý cười trên khóe miệng ngày càng sâu, “ có phòng có xe có quản gia, ngươi còn ra đây kiếm rác?” Cùng nàng nói chuyện phiếm thật sự thú vị, giống như hết thảy phiền não khi gặp nàng đều biến mất.
Một khi khôi phục lại bản tính, Lôi Mạn Mạn liền không chịu nửa điểm thua thiệt, “ Tiên sinh không biết ngươi có hay không nghe qua đôi sa thành tháp?”
Hắn nén cười, cố ý cùng nàng đấu võ mồm,” Mạn Mạn, tuy nói ngươi rất có ý kiếm tiền, nhưng cũng đừng quên nơi này là nhà của ta, hiện tại ngươi chuẩn bị đem đồ của ta bán đi, nói như thế nào cũng phải chia cho ta một nửa chứ.”
Lôi Mạn Mạn nghe nói như thế, liền như con mèo bị giẫm phải đuôi, toàn bộ lông mao dựng lên, tràn ngập địch ý trừng hắn “ Uy, ngươi đừng nghĩ nhân cơ hội mà xảo trá?”
Hắn tao nhã hai tay khoanh trước ngực, “ Ta xảo trá ngươi cái gì?nơi nay mỗi thứ đều là của ta, ta còn chưa nghi ngờ ngươi mượn gió bẻ măng a.”
Lôi Mạn Mạn hoàn toàn bị hắn chọc giận, “ Tương Thừa Lăng làm ngươi không thể quá đáng như vậy…”
Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần - Minh Tinh