However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
m ác lắm - anh làm ra vẻ tội nghiệp
- Thui, đừng giận em nữa muh
Joe nói rồi liền vòng tay ôm lấy tay anh năn nỉ. Matt mỗi lần mà thấy Joe như thế thì dù có giận cách mấy anh cũng xiu lòng ngay. Bởi thế, anh làm sao có thể ko yêu cô được chứ nhất là khi Joe lại dễ thương như vậy muh.
Cặp đôi của Joseph và Ariel là ít nói nhất mà cũng là cặp tình củm nhất.Ariel vừa cắt vải vừa ngước lên mĩm cười nhìn Joseph bằng ánh mắt đầy yêu thương.
- Anh có mệt thì đi nghỉ trước đi! Để em làm cho
Joseph đang ngồi trên ghế ngắm Ariel làm việc nghe vậy anh đứng lên đi vòng ra sau Ariel và ôm cô vào lòng nói:
- Anh ko mệt đâu. Em làm vất vả vậy sao anh có thể đi nghỉ được chứ!
Ariel xoay người lại, ôm anh nói nhỏ:
- Em ko sao đâu! Gần sắp tới ngày rồi nếu ko nhanh thì sẽ ko kịp đâu. Anh đi ngủ trước đi!
Joseph xót xa nhìn Ariel. Mấy ngày nay cô đã vất vả với ba cái vụ này lắm rồi. Nhìn cô trông ốm hẳn và cũng ko còn tươi tỉnh như thường ngày nữa. Điều đó làm cho Joseph cảm thấy đau vô cùng. Anh cảm thấy tự trách mình vô cùng vì ko thể giúp gì được cho cô cả. Joseph nhìn sâu vào mắt cô nói với giọng tự trách:
- Tiếc là anh ko giúp gì được cho em cả
- Anh đã giúp em nhiều rồi! Nếu mấy ngày nay ko có anh bên cạnh em cổ vũ, động viên em có lẽ em đã gục mất rồi - cô cười nhẹ nói
- Hay là đã anh ở lại phụ em mấy việc lặt vặt nha. Ok? - Joseph đề nghị
- Uhm - cô tươi cười gật đầu
Rồi cả hai vui vẻ cùng nhau hoàn thành phần việc còn lại cho kịp thời hạn. Không gian thật ấm cùng làm cho họ cảm thấy mọi mệt mỏi dường như tan biến mà thay vào đó là sự hăn say, năng nổ. Thời gian cũng vì vậy mà chạy nhanh hơn thì phải?
Trong bốn đôi thì đôi khắc khẩu và thường xuyên cãi nhau nhất chắc có lẽ là đôi của Mike và Rannie. Ko hiểu nổi hai người này kiếp trước có thù với nhau hay sao mà giờ phút nào cũng thấy cãi, cãi ko mệt mỏi, cãi ko ngừng nghỉ
- Way! Anh đang làm cái gì vậy?
Rannie đang chỉnh sửa lại chếc váy cưới thì giật mình khi thấy Mike đang cầm cây kéo định cắt cái gì đó. Cô vội vàng phóng tới chỗ anh chàng và giật phắt cây kéo từ trong tay Mike ra mà mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. ANh chàng ngơ ngắc giương đôi mắt nai to tròn nhìn cô
- Anh đang làm cái gì vậy hả? - Rannie quắc mắt hỏi
- tôi thấy mấy cái này nó tua tủa kì kì làm sao á nên...- Mike vừa nói vừa chỉ vào cái quần của mình
- Nên định cắt bỏ chứ gì - rannie khoanh tay trước ngực nói hộ phần sau dùm anh. Rồi bỗng nhiên khuôn mặt cô biến dạng trông đáng sợ vô cùng - anh có điên ko hả? đúng là lúa mà - cô ngửa mặt lên than trời
- Uhm! Nhưng sao cô lại nói tui lúa hả? Tui được mệnh danh là " công tử mode đó nha! - Mike giương giương tự đắc
- Mode cái con khỉ - Rannie quát anh ko thương tiếc - anh có biết đây là sự cách điệu trong thiết kế hay ko hả? Nó được làm dựa vào một phần cá tính của anh đó. Tôi đã mất hai ngày để thiết kế ra nó vậy mà anh suýt tí nữa vì cái sự " lúa " chết tiệt của mình xém tí là hủy hết tâm huyết của tôi.
Cô nói một tràng làm Mike nghe đến đờ mặt. Anh ko nghĩ là cô đã mất hai ngày trời mới có thể nghĩ ra nó. Vậy mà anh đã xém phá hoại hết những cố gắng, khổ cực của cô trong những ngày qua. Mike nhìn cô bằng ánh mắt biết lỗi - Trời ơi! Sao tôi lại có thể lấy anh chứ! - cô ôm đầu than
- Rannie à cho anh xin lỗi đi! Anh ko biết em đã cực khổ như vậy - Mike nói với giọng buồn hiu
Rannie nhìn vẻ mặt của Mike bây giờ trông thậy tội nghiệp. Dù đang rất giận và rất bực mình nhưng cô cũng ko nỡ tránh mắng anh thêm. Rannie ngồi phịch xuống ghế, thở ra nói với giọng mệt mỏi:
- Thôi bỏ đi! Dù sao anh cũng chưa làm gì!
- Vậy em tha lỗi cho anh hả? - Mike vui ra mặt
- Nhưng lần sau muốn gì thì nói với tui một tiếng trước đã - Rannie bóp bóp cổ của mình nói một cách mệt mỏi
- Ok - Mike cười toa toét, rồi anh chợt hỏi - em mệt lắm hả?
- Uhm
- Để anh mát xa cho
Nói rồi Mike nhào tới xoa bóp cổ, xoa bóp vai Rannie mà ko cần biết là cô đồng ý hay ko. Do quá mệt nên Rannie đã ngủ gục hồi nào ko hay. Mike nhìn cô xót xa, rồi bế cô đặt lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho Rannie.Còn anh, anh ko ngủ mà ngồi đó ngắm nhìn Rannie một cách say sưa.
Trải qua những ngày làm việc mệt mỏi, cuối cùng ngày mà mọi người đều mong đợi cũng đã đến. Hôm nay, bốn cô nàng phải dậy rất sớm để trang điểm, làm tóc. Nhưng cả bốn người đều ko giấu nỗi vẻ hớn hở và hồi hộp của mình. Các cô được trang điểm rất lộng lẫy và mặc trên mình những chiếc áo cưới do chính tay mình thiết kế ra cả bốn thấy hạnh phúc vô cùng.
Các cô gái ngồi trong phòng dợi muh hồi hộp quá trời. Joe đứng ngồi ko yên cứ đi tời đi lui làm ba người kia muốn hoa cả mắt
- Bà ngồi yên dùm tui được ko? - Nana chống tay lên trán nói
- Tui..run quá bà ơi - Joe vẫn ko chịu ngồi xuống
- hahaha....Joe nhà ta mà cũng biết sợ hả?- Rannie cười ngất lên
Rannie tuy miệng cười như vậy thôi chứ thật ra chính cô cũng có hơn gì Joe đâu. Tuy ko ưa Mike cho lắm nhưng khi nghĩ tới sẽ cùng anh tay trong tay bước lên giáo đường thì trống ngực cô đã đập thình thịch rồi. Joe lườm Rannie một cái rùi ngồi xuống ghế nói:
- Tại lần đầu làm cô dâu chứ bộ.Bà cũng có hơn gì tui đâu mà làm bộ hoài
-Bà........-cô bị Joe nói trúng tim đen nên cứng họng
- thôi hai người làm ơn đi. Đây là giờ phút nào rồi mà còn cãi? - Nana quay sang nói với giọng bực mình
Đúng lúc đó thì............
-CẠCH!!
Cánh cửa của phòng chờ được mở ra. Các ông bố bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Tới giờ rồi đó! - ông Chu nói
- Vậy.....vậy....- Ariel bắt đầu lúng túng
- Đi thôi nào con gái
Nói rồi,các ông bố quàng tay con gái dắt ra lễ đường. Ngoài kia,bốn anh đang nóng lòng muốn xem mặt cô dâu của mình như thế nào.
Khi các cô được cha dẫn ra,cả khán phòng gần như ngộp thở mà theo dõi từng bước chân của họ. Bốn nàng tuy miệng cười nhưng tay chân đang run lên bần bật. Đây là ngày trọng đại trong đời người hỏi ai mà ko lo chứ?
Còn các anh thì sao? Bốn anh đứng như hóa đá khi thấy các cô xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy cưới sang trọng. Đang còn mơ màng thì các anh nghe: - Ba giao con gái cưng của mình cho con nhé! Hãy chăm sóc nó đàng hoàng
Nói xong,các ông trao tay cô con gái yêu của mình cho bốn anh.
Và giờ phút thiêng liêng đã đến. Ông mục sư bắt đầu tiến hành công việc cao cả của mình là chứng giám cho tình yêu của những đôi trai gái đang hiện diện tại đây. Ông ta bắt đầu đọc một tràng:
- Các chú rễ............(khỏi viết chắc mí bạn cũng biết òi ha)
- Con đồng ý -bốn anh đồng thanh hô to
- Còn các cô dâu........cho dù giàu sang,bệnh tật......
- Con đồng ý - ba cô kia trả lời duy chỉ có mình Rannie là hem đáp
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô như thể sinh vật lạ. Rannie vẫn dửng dưng còn Mike thì mặt tái méc.Anh chàng nhìn cô lom lom, muh hem biết cô nàng này đang giở trò gì nữa đây
-Nè pà sao vậy?-ba người kia thúc vào người Rannie lo lắng hỏi
-...........
Ông mục sư nóng lòng hỏi:
- Còn con có đồng ý ko?
-......-Rannie nhìn sang Mike,mặt anh chàng giờ đây như bánh bao chiều - phải ở với nhau cho dù khó khăn, bệnh tật á?
- Đúng vậy, con có bằng lòng ko? - ông mục sư gật đầu xác nhận
- Con....con đồng ý - cô nhỏ giọng nói
Tất cả mọi người trong khán phòng thở ra nhẹ nhỏm. Mike cũng suýt hú hồn vì cô.Rannie cũng ko hiểu sao mình lại sao lại đồng ý nữa. Sau đó,chú rể trao cho cô dâu những nụ hôn ngọt ngào trong những tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Cuối buổi lễ là chương trình hưởng tuần trăng mật của những đôi vợ chồng mới cưới này. Và nơi dừng chân đầu tiên đó chính là Pháp với thủ đô Paris hoa lệ.
Vừa lên máy bay chưa đầy nửa tiếng, mấy cô nàng đã nằm lăn ra ngủ ngon lành. Còn bốn anh thì đương nhiên là phải làm " cái gối " bất đắc dĩ cho các nàng.Dù có ê ẩm đi nữa thì chẳng ai dám phàn nàn lời nào. Má ngược lại họ còn cảm thấy vui nữa kìa. Chuyến đi này hứa hẹn nhiều điều thú vị lắm đây.
Trở lại với Beatrice, sau khi tiễn mấy đứa em yêu của mình đi. Cô đã quay trở lại công ty, bắt đầu một ngày làm việc đầy căng thẳng của mình. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh buổi hôn lễ vẫn còn chập chờn vây lấy cả tâm trí cô.
- Ko biết bao giờ mình mới được như vậy nhỉ?
Nói rồi Beatrice khẽ mĩm cười. Nhưng sau đó, cô cũng lắc mạnh đầu cố xua nhanh cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình
- Cộc.cộc...cộc
Tiếng gõ cửa vang lên ngăn ko cho ý nghĩ của cô tiếp tục được thêu dệt
- Vào đi!
Người bước vào ko ai khác đó chính là Dylan. Vừa vào anh đã nở với Beatrice một nụ cười tươi rói có thể làm chết người. Nhưng đối với Beatrice thì ko thể nào cả vì trong lòng cô còn có một người quan trọng hơn nhiều. Cô ngẩn lên hỏi:
- Anh đến có gì ko?
- À! Anh đến đưa em bản kế hoạch đây
Nói rồi, anh đưa tập hồ sơ cho Beatrice. Cô cầm lấy và từ tốn mở ra xem. Lướt mắt một lượt, rồi đóng sấp hồ sơ lại ngước lên nhìn anh cười hài lòng. - Làm rất tốt! Quả là tôi nhìn ko sai mà, anh có thể làm được mà!
Dylan ko nói gì mà chỉ nhìn Beatrice cười cười. Ánh mắt anh nhìn Beatrice như bị thôi miên và ko tài nào rời mắt khỏi những hành động của cô được, Điều đó chính anh cũng ko thể nào giải thích được. Nhưng anh chỉ biết, khi ở bên cạng cô, anh có một cảm giác rất lạ, rất muốn bảo vệ, chăm sóc cô.
Beatrice cảm thấy nóng mặt trước ánh nhìn quá là nồng nàn của anh. Dù có muốn tránh nhưng cũng chẳng có chỗ nào để cô tránh được. Beattrice cố lãng sang chuyện khác:
- Người mẫu đại diện cho sản phẩm anh tìm được chưa?
- Vẫn chưa tìm được người thích hợp làm đại diện cho sản phẩm mới của chúng ta
- Vậy à? - Beatrice suy nghĩ - được em biết rồi
- Chút trưa em rảnh chứ? Chúng ta.....
- Chút trưa em còn giải quyết đống công việc này nữa. Sorry anh nha! - Beatrice chặn đầu Dylan truớc vì biết anh muốn nói gì nên cô tứ chối một cách tế nhị
Còn Dylan thì hụt hẫng khi bị Beatrice từ chối nhưng anh vẫn nở nụ cười gượng gạo
- Ko sao, lần khác vậy!
- Uhm - cô cười
Rồi Dylan lầm lũi đi ra ngoài. Beatrice bây giờ mới thở phào nhẹ nhỏm. Thật ra cô biết rõ tình cảm của Dylan chứ. Vì cô vốn là một cô gái thông mình và nhạy bén thì những chuyện như vậy đâu có che mắt được cô. Nhưng đối với Beatrice, cô chỉ xem Dylan như một người bạn, người anh mà thôi. Cô ko hề có ý nghĩ sẽ cùng với anh vượt qua mức tình bạn. Beatrice nhún vai một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình
Còn Dylan vừa bước ra khỏi phòng Beatrice thì anh đã đụng mặt Ady. Cô nàng vừa thấy anh thì hớn hở chạy lại:
- Dylan! Thật trùng hợp lại gặp anh ở đây ( trùi ui công ty cóa bao nhiêu đâu muh hem gặp)
-.......
- Chút trưa em với anh đi dùng cơm nhá! - cô vui vẻ đề nghị
- Chút trưa anh bận rồi - anh lạnh lùng đáp - nếu ko có gì nữa thì anh trở về phòng làm việc đây
Nói rồi, anh đi thằng một nước về phòng. Đề lại Ady đang dõi theo nhìn anh với khuôn mặt giận dỗi. Bỗng cô ngoái đầu lại nhìn về phía phòng làm việc của Beatrice bằng ánh mắt tức tối. Ady biết chắc rằng đã có chuyện gì xảy ra với Dylan rồi nên anh mới có thái độ như thế đấy, mà nguyên nhân ko còn ai khác đó chính là cô tổng giám đốc mới, Beatrice. Nghĩ đến đó, càng làm cho Ady cảm thấy ghét Beatrice hơn nữa vì cô đã giành mất Dylan trong tay của mình
Máy bay đã an toàn đáp xuống phi trường. Bốn cô hí hửng thấy rõ, còn mặt mày mí anh thì như ăn phải ớt. Vì suốt chuyến bay dài các anh chàng nào có ngủ được yên đâu. Nhất là bả vai ai nấy đều đau ê ẩm. TRong khi các anh lui cui lo cân hành lí thì đằng này bốn cô gái nhà ta lon ton chạy đi xem khắp nơi. Điều đó làm mí anh bực mình vô cùng
- Các em có thôi đi ko hả? Mau qua đây xách phụ anh cái túi này đi! Làm như chưa bao giờ đến đây ko bằng vậy á! - Matt mệt quá đâm quạu
Thấy thế, các nàng mới hì hục chạy lại tiếp tay với ông xã. Cô nào cô nấy nhìn các anh cười giã lã
- Thui muh đừng nóng muh! Để xem xách dùm cho ha? - Joe cười tươi rói nói
Quả thật, thấy cử chỉ trẻ con của các nàng mí anh ko thể nào mà giận cho nổi. Joseph bật cười nói:
- Thôi nảy giờ chúng ta " đóng phim " ở đây cũng đủ lắm rồi đó! Nếu còn ko đi chắc chắn người ta sẽ kêu người đến xúc chúng ta đi đó
Sau câu nói trêu đùa của anh thì cả đám phá ra cười nắc nẻ. Mọi người cùng giúp nhau làm cho xong thủ tục nhập cảnh rồi dọt cho lẹ ra ngoài. - Paris ơi! Tôi tới rồi nè! I love you.......- Rannie vừa ra tới ngoài. Rannie đã sung sướng hét lên
- Cuối cùng cũng tới rồi! Thích ghê vậy đó - Ariel vươn vai cảm nhận cái không khí mới lạ này làm cô thấy khoan khoái trong người
- Đi thôi! Mau về khách sạn tắm rửa rồi còn đi chơi nữa chứ! - Matt nói
Cả đám gật đầu tán đồng rồi kéo nhau ra đợi xe đến rước nhưng....đứng đợi cả tiếng đồng hồ mà ko thấy có bóng ma nào cả. Vừa đói vừa khát khiến mọi người phát tiết. Mike mặt mày nhăn nhó hỏi Danson:
- Ê!Ko phải mày nói là sẽ có người của khách sạn đến rước sao? Bây giờ đâu? Cả bóng ma cũng ko có là sao?
- Ơ! Thằng này lạ, mày hỏi tao tao biết hỏi ai? Thì ba tao đã báo cho người bên này biết rồi mà - Danson cũng đáp lại với giọng bực bội
Nana thấy tình hình kiểu này coi bộ hem ổn liền nói với ox:
- Danson à! Hay anh gọi điện về hỏi ba coi!
Nghe lời cô, anh moi điện thoại trong túi ra và tức tối gọi về Đài Loan. Ko biết anh nói gì đó với papa mình mà cả đám chỉ thấy anh lắc đầu với gật đầu hem.
Mười phút sau, anh cúp máy nhìn mọi người với anh mắt ái náy. Còn cả đám thì đang căng đôi mắt ra trông chờ câu trả lời ở nơi anh mà muốn lên tim.
- Sao hả? Ba nói thế nào? - Matt thúc em trai
- Hì hì hì.... ba nói...- anh cười mà mặt méo xệt - ba nói...ba đã dặn sai giờ đi đón mình. Chín giờ sáng muh ổng dặn nhằm là chín giờ tối nên......- nói tới đây anh ngước lên nhìn mọi người với đôi mắt " ngây thơ vô số tội"
- Trời....sao ko nói sớm!!!!!!!
Cả đám cùng đồng thanh kêu lên. Danson méo mặt nhìn mọi người. Anh tưởng tượng nếu cả đám mà hội đồng anh, chắc anh chết ko kịp ngáp quá!!
- Thôi thôi! Mọi người cũng mệt rồi hay là chúng ta đón xe về khách sạn đi nha rồi tính tiếp
Nana thấy mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, những ánh mắt hình viên đạn thi nhau đang bắn vèo vèo vào Danson nên cố tình giải vay cho ox của mình. Có thế, cả đám mới chịu buông tha Danson. Vậy là cả đám ngậm ngùi đón taxi về khách sạn. Họ gọi 2 chiếc taxi Danson & Nana, Joseph & Ariel đi một xe. Matt & Joe, Mike & Rannie đi một xe và đích đến cuối cùng là khách sạn Rex của tập đoàn Đường thị.Nhưng mọi chuyện cứ tưởng êm xuôi ai dè...........
- Các người muốn đến đâu hả? - người lái taxi xổ nguyên một tràng tiếng Pháp
- Khách sạn Rex - Joseph trả lời cũng bằng tiếng Pháp
- Wow! Anh cũng biết nói tiếng Pháp hả? - Ariel reo lên một cách thích thú
- Dĩ nhiên rồi! Ông xã em muh - Joseph vênh mặt tự tin nhưng rồi anh cũng trở lại vẻ nghiêm chỉnh nói - mà sao em lại nói " cũng biết "?
- Ủa? Anh ko biết gì à? Ariel ko nói cho anh nghe sao? - Nana bon chen hỏi
Joseph cũng nghệch mặt ra trước câu nói của Nana. Nói? Nói cái gì nhỉ? Nhìn mặt Joseph lúc này khiến Ariel ko nhịn được cười
- Làm gì mà anh nghệch mặt ra ghê thế? - Ariel cười to nói - ngay từ nhỏ thì tụi em đã được học rồi nên em, Nana và Rannie đều có thể nói được tiếng Pháp
Joseph quay sang nhìn Nana như hỏi" có phải vậy ko" thì ngay lập tức anh nhận được cái gật đầu chắc chắn. Cô còn nói thêm cho Joseph biết:
- Ariel biết năm thứ tiếng lận đó!
- Ghê vậy? - Jospeh kinh ngạc nhìn cô vợ yêu của mình - em còn giỏi hơn anh nữa đấy!
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...