Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
riel quả thật bi giờ rất phân vân, khó xử. Cô ko biết nên đối xử với anh ra sao. Trong cô đang rất mâu thuẩn, nửa muốn tha thứ cho anh, nhưng nữa kia như níu cô lại. Nó như bảo cô " đừng! đừng nên tin những lời nói đó. Đó chỉ là ngụy biện cho hành động sai trái của mình mà thôi ". Cứ thế, hai ý nghĩ cứ thay nhau lờn vờn trong tâm trí cô làm cô muốn phát điên lên.
Joseph nãy giờ im lặng vì đang chờ đợi câu trả lời của cô. Thấy Ariel ko nói gì mà khuôn mặt lại lộ ra vẻ hoang mang làm Joseph nóng cả ruột. Anh đánh bạo ôm cô vào lòng nói:
- Nếu anh nói..... anh đã yêu em rồi em có tin ko?
- Anh..... - Ariel đã sững sờ rùi nay lại càng sững sở hơn trước lời thú tội của Joseph
Ko để cho Ariel nói hết câu, anh đã chặn lại nói tiếp:
- Ngày đầu tiên gặp em anh đã bị nét hồn nhiên của em cuốn hút. Đến lần thứ hai gặp em ở trường, thì hình bóng em lại càng in sâu trong tấm trí anh hơn. Dù muốn dứt ra nhưng cũng ko dứt ra được... Có lẽ em nghĩ những điều anh nói giờ đây chỉ để em tha thứ cho hành động nông nỗi ban nãy, nhưng xin em hãy tin anh. Những điều anh nói giờ đây là những lời nói thật lòng của anh mà bao lâu nay anh đã giấu kín. Anh ko nói ra vì ko muốn làm em hoảng sợ, anh muốn em từ từ nhận ra tình cảm của anh dành cho em
- Vậy tại sao bây giờ anh lại nói ra? - cô hỏi cắt cớ
- Vì mọi chuyện ko nằm trong suy nghĩ của anh. Nhưng ko sao, nói sớm hay muộn thì tình cảm anh dành cho em cũng ko có gì thay đôi cả - Joseph mỉm cười nhìn sâu vào mắt Ariel nói một cách chân thành
Những cảm giác hờn giận, tủi nhục, uất ức ban nãy của cô nay như biến mất. Len lõi trong tim cô là một cảm giác rộn ràng, hạnh phúc mà từ trước nay cô chưa hề có. Đây liệu có phải là mình đã yêu anh ta rồi ko? Ariel tực hỏi bản thân mình. Quả thật, khi ở bên cạnh Joseph, cô đều cảm thấy rất ấm áo và dường như tất cả đều được Joseph che chở ình. Dù cố moi trong đầu ra những điều ko tốt về anh thì hình như là ko có.
Nhưng.... như vậy liệu có quá nhanh hay ko??? Cô chưa tìm hiểu một tí gì về anh cả. Làm sao có thể mở miệng chấp nhận một dễ dàng như vậy được. Ariel bỗng thở ra.
- Anh ko ép em phải chấp nhận hay trả lời ngay bây giờ. Anh muốn em có thời gian để xác định lại tình cảm của mình.Đến khi nào em có câu trả lời thì hãy nói với anh dù đó là một lời từ chối. - Joseph như đọc được nổi băn khoăn trong mắt cô
- Chuyện hôm nay... em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Nhưng còn chuyện.. cô ngập ngừng ko biết nói sao
- Em đừng lo, chuyện này xem như là bí mật của hai chúng ta thôi được ko? - Joseph như hiểu ý Ariel nên anh vội nói
- Uhm! Thôi em về phòng đây
Nói rồi Ariel biến nhanh về phòng, mà mặt vẫn còn đỏ gay lên như trái cà chua. Còn Joseph thì cười mãn nguyện. Vì cuối cùng anh đã nói được những lời mà bấy lâu nay anh cất giữ tỏng lòng.
Lúc Ariel vừa bước ra khỏi phòng của Joseph thì có một đôi mắt tình cờ trông thấy rùi bỗng trên môi lại nở một nụ cười tinh quái
Vừa vào trong phòng, Ariel vội vàng đóng sập cửa lại. Rồi cô thừ người ra đứng dựa vào cửa. Còn tay thì bất giác sờ lên môi. Cảm giác ngọt ngào, nồng ấm vẫn còn vương trên đấy làm mặt Ariel đỏ gay như cà chua.
- Nụ hôn đầu là như thế sao? - Cô tự hỏi rùi khẽ mỉm cười
Sau khi làm vệ sinh cá, thay quần áo chỉnh tề xong, thì tất cả mọi người tập trung tại phòng khách. Đến bây giờ thì bọn họ mới nhớ là còn quên một việc chưa làm. Đóa là chưa thả Matt và Joe ra.
Thế là cả đám ba chân bốn cẳng phóng như bay đến căn phòng bí mật. Vừa đi cả đám bàn tán xôn xao:
- Liệu họ có sao ko vậy?? - Rannie lo lắng hỏi
- Chắc ko sao đâu - Nana đáp muh trong lòng cũng lo ko kém
- Đêm qua ai bảo mí cô bày ra cái trò đó làm chi để bi giờ lo - Danson nói móc méo Nana - Hứ! Vậy muh đêm qua tui nhớ có người còn xung hơn tụi tui à - Nana đáp trả
Hai người cứ thế mà đốp chát nhau. Còn Joseph và Ariel nghe mà mặt nghệch ra chẳng hiểu gì cả ( trùi ui đêm qua anh chị vui vẻ quá seo muh biết đc ). Ariel lên tiếng hỏi Nana:
- Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Mí bà đã làm gì hai người họ vậy?
- Hì hì hì để lát nữa vào trường đi tui kể bà nghe. Bây giờ hem có nhiều thời gian đâu muh kể - Nana nói nhanh gọn
Nghe vậy, Ariel và Joseph cũng ko hỏi tiếp nữa. Đến khi cánh cửa của căn phòng được mở ra thì mọi người đều há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình.......Matt và Joe đang ôm nhau ngủ ngon lành. Giờ này muh có sấm sét chắc họ vẫn chưa tỉnh đâu.Nhưng nhìn họ ngủ mà nét mặt trông rất bình yên. Y hệt như thiên thần vậy. Nên cả đám lóc nhóc cũng ko dám làm phiền hai người. Họ nhẹ nhàng khép cửa lại rùi nhè nhẹ rút lui.
Một lũ lóc chóc loi choi sau khi ăn sáng xong thì kéo nhau đến trường. Bỏ mặc hai anh chị kia còn đang dệt mộng uyên ương trong
phòng.
Lại nói đến Beatrice, đêm qua cô đã có một buổi tối hết sức lãng mạng với Ken. Cô phải thầm cám ơn ba cô em gái của mình đã dành ình một kỷ niệm đẹp bên người cô yêu. Hôm nay, tâm trạng của Beatrice rất hưng phấn và tươi tỉnh. Cô đã chuẩn bị tâm thần ột ngày làm việc bận rộn của mình. Chợt chiếc điện thoại của cô vang lên phá tan không gian tĩnh mịch của buổi sáng
- Alo! Tôi nghe đây!
-..........
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi - Beatrice vui ra mặt - vậy ông hãy đợi tôi ở công ty nhé!
-.........
- Cái gì? - bỗng dương mặt cô biến sắc hẳn, cô cố giữ bình tĩnh nói - ông hãy thu thập hết tất cả thông tin về kế hoạch hợp tác đó cho tôi. Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ
-..........
- Nhất định ko được để chuyện đó xảy ra - cô nghiêm giọng nói
Sau khi nghe xong cú điện thoại, Beatrice ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Được một độ khá lâu, cô tức tốc thay đồ đến công ty. Bước ra khỏi cửa cô đã nghe tiếng Ken hỏi:
- Sao hôm nay em đi sớm vậy? Ko phải trưa mới đến công ty sao?
- Ko đâu anh, có chuyện rồi - cô vừa mang giày vừa nói
- Có cần anh chở em đi ko? - Ken hỏi
- UHM - cô nhìn anh bằng anh mắt yêu thương
Vậy là Ken tức tốc chở Beatrice đến công ty. Trên đường cô đã kể lại cuộc nói chuyện điện thoại của mình ban nãy cho anh nghe:
- Nói vậy là ông ta đã thông đồng với bên Thiên Vận để ký một hợp đồng gây bất lợi cho công ty - Ken như hiểu ra vấn đề
- Uhm! Ban nãy em nghe mà nóng máu - Beatrice mặt hầm hầm nói - em ko hiểu làm sao ông ta có thể bò lên được cái chức Phó tổng như ngày hôm nay
- Chắc chắn phải có " nghề " rùi - Ken cười cười khi thấy điệu bộ của cô bây giờ
- Anh còn cười được nữa - cô háy anh một cái - người ta đang bực muốn chết đây nè
- Thui muh bớt nóng đi nếu hem nổi mụn xấu lém - Ken cố tình trêu chọc cho cô cười - Hì hì hì anh thật là.... - cô chồm qua nhéo má anh một cái, rồi nghiêm giọng lại nói - cũng may ông Willson về kịp và báo cho em biết sớm nếu ko cũng ko biết chuyện gì xảy ra nữa
- Mà sao đột nhiên ba em lại cho ông Willson trở về giúp em vậy? Chẳng phải ông ấy là trở thủ đắc lực của ba em sao?
- Em cũng ko biết nữa. Muốn biết chắc chỉ có nước đi hỏi ông ta thui
Chiếc xe màu đen bóng loáng của Ken đã dừng lại trước tập đoàn Dương thị. Một tập đoàn Thời trang lớn thứ hai thế giới ( dĩ nhiên là chỉ xếp sau tập đoàn của nhà anh òi ). Vừa bước xuống xe, Beatrice đã thấy ông Willson đứng ngay trước cửa đợi mình. Cô mỉm cười bước tới chổ ông đang đứng và nói:
- Cám ơn ông đã chịu về đây để giúp tôi
- Đại tiểu thư xin đừng nói vậy. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi với lại tôi đã nhận lời nhờ giúp đỡ của ông chủ rồi nên xin cô đừng nói những lời khách sáo như vậy - ông Willson cười nói
Ông Willson là người trợ thủ đắc lực nhất của ba cô. Ông đã theo ba cô từ khi ba cô chỉ có bàn tay trắng đến khi sực nghiệp của ba cô ăn nên làm ra. Nếu nói ra thì trong đây cũng có một phần công sức của ông Willson trong đó. Cô và Rannie biết ông từ khi lọt lòng, ông cũng như là người nhà của cô vậy. Mẹ Beatrice mất sớm nên cô và em gái sống trong tình thương của ba mà thôi. Nhưng nhiều khi ông đi công tác mí tháng mới trở về thì chuyện gì trong nhà cô ông Willson cũng đều lo chu toàn cả. Nhiều khi cô có chuyện gì ko vui thì cũng đi tìm ông mà tâm sự. Rồi sau đó ông sẽ cho cô nhưng lời khuyên hữu ích. Nên việc ông về đây giúp cho cô làm cho Beatrice mừng lắm.
Ko để cho ông chờ đợi lâu nữa, Beatrice lên tiếng trước hỏi:
- Mọi chuyện tôi đã dặn ông đã làm xong chưa?
- Thưa đây ạ!
Nói rồi ông đưa cho cô một túi đựng hồ sơ màu vàng. Beatrice mau mắn mở ra xem rồi nhếch miệng cười.
- Bây giờ ta vào thôi! - Beatrice nói
Bây giờ bước vào trong ko còn là một Beatrice ko chức phận, ko có quyền lực trong tay nữa. Mà thay vào đó là một Beatrice hoàn toàn khác hẳn, nghiêm nghị, lạnh lùng, và trong tay của cô nắm toàn quyền xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của công ty.
Đi bên cạnh cô còn có một trợ thủ mặc đồ đen nữa. Điều đó thu hút sực chú ý của mọi người. Cô đi thẳng đến thang máy và cũng đừng đợi giống mọi người chứ ko dùng thang máy dành cho VIP. Ông Willson ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư sao cô ko đi thang máy bên kia? Tại sao phải tự mình đứng đợi như vậy?
Cô tủm tỉm cười nói:
- Đợi đến khi thân phận của tôi sáng tỏ thì tôi sẽ đi. Nhưng bây giờ thì hãy chịu khó " người ta sao mình vậy đi "
Ông Willson bây giờ mới lờ mờ hiểu ý cô tiểu thư thông minh, nhưng cũng ko kém phần lém lĩnh của mình. Thang máy đến, mọi người lần lượt đi vào bên trong. Đột nhiên Beatrice quay sang ông nói:
- Chờ đợi cũng có cái thú vị của nó đó chứ!
- Hả? - ông nghệch mặt ra khó hiểu
- Lâu lâu mình cũng phải thử trải nghiệm những thứ tầm thường như mọi người mới cảm thấy được cuộc sống đầy mùi vị chứ! - cô nói muh mắt nhìn xung quanh Những người đi chung thang máy với cô cũng ko khác gì ông Willson, họ ko hiểu được trong cái đầu đẹp đẽ kia đang nghĩ gì muh lại nói ra những lời ấy. Người ta thì mong giàu sang để hưởng thụ còn cô thì ngược lại. Beatrice muốn thử hưởng thụ thử cái cảm giác được đối xử bình thường như mọi người.
- Từ từ rùi ông sẽ biết - cô cười cười nói
Thang máy dừng ngay tầng thứ 18, cô cùng ông Willson đi thẳng đến phòng họp. Trong khi đó thì.......
- Ông Châu à! Nếu ông ko có vấn đề gì nữa thì chúng ta chính thức kỳ hợp đồng được chứ? - phó tổng nói
- Uhm.....- ông Châu vừa xem bản hợp đồng vừa gật gù, rùi nói - được vậy chúng ta chính thức kí hợp đồng
Khỏi phải nói òi, dĩ nhiên là tên Phó tổng giám đốc mừng còn ko kịp.Ban nãy thấy ông Châu có vẻ phân vân thì ông ta đã muốn lên tim rồi. Bây giờ bản hợp đồng trị giá hàng tỉ ngay trước mắt muh hem mừng mới lạ. Lão ta vội vàng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?
Thế là hai bên chuẩn bị đặt bút kí thì.......
- " RẦM ".... - cánh cửa được mở tung ra. Bóng dáng một cô gái với khuôn mặt lanh như băng xuất hiện thu hút sự chú ý của những người có mặt trong phòng. Cô đi xăm xăm vào trong và nói với giọng cương quyết:
- Bản hợp đồng này ko được kí!
Lão Phó tổng tức run người. Miếng mồi ngon đang ở trước mắt thế mà lại bị một con bé vắt mũi chưa sạch như vậy chạy vào phá đám. Ông ta quát:
- Bảo vệ đâu? Tại sao lại để cho những người ko phận sự như vậy ngang nhiên đi vào phòng họp chứ?
Nghe tiếng hét của ông bên trong, bọn bảo vệ nhanh chóng chạy vào. Chưa đầy ba phút, một bọn bảo vệ áo đen đã đến ngay hiện trường. LÃo phó tổng trừng mắt nhìn Beatrice muh nói với giọng kẻ cả:
- Còn ko mau lôi cô gái điên cuồng này ra khỏi đây?
Bọn bảo vệ chuẩn bị xông vào Beatrice nhưng đều bị ông Willson níu lại hết. Đến lúc lày cô mới từ từ đi đến trước mặt ông ta cười khẩy vừa nói vừa cầm bản hợp đồng lên lướt sơ nói:
- " Cô gái điên cuồng "? " Người ko phận sự "?... Nói nghe hay lắm - cô khinh bỉ nói rùi bỗng dưng cô trừng mắt nhìn ông - nếu tôi ko phận sự ở đây thì chắc chẳn còn ai có tư cách và phận sự ở đây đâu
Ông ta tức điên người trước thái độ khinh khỉnh của Beatrice
- Cô.... - ông ta cứng họng, ráng lấy bình tỉnh mà nói tiếp - thật ra cô là ai? Ai cho phép cô tùy tiện vào đây?
- Suỵt! - cô đưa tay lên miệng làm dấu nhưng ko vội trả lời câu hỏi của lão phó tổng.
Beatrice thản nhiên đi đến chiếc ghế độc nhất đặt chính giữa một chiếc bàn họp dài hình bầu dục. Rồi Beatrice đưa tay sờ lên thành ghế với dáng vẻ bình thản nhưng trên khuôn mặt thì hem được bình thường được tí nào trước con mắt khó hiểu lẩn tò mò của mọi người. Được một lúc, cô ngồi chễm trện trên ghế, bắt chéo hai chân và ngước lên nhìn ông phó tổng giám đốc " đáng kính " trong mắt mọi người bằng cái nhìn ngạo nghễ, làm cho lão nóng cả mặt.
Ông Châu của tập đoàn Thiên Vận nãy giờ ngồi xem mà ko hiểu ất giáp gì cả. Ông ta mới lên tiếng hỏi:
- Phó tổng Lý ông hãy cho tôi một lời giải thích xem chuyện này là sao hả? - rồi ông nhìn sang Beatrice hỏi tiếp - còn cô gái này là ai đây?
- Tôi. tôi. - Lão phó tổng Lý còn chưa biết trả lời thế nào thì nghe Beatrice nói:
- Tôi là người nắm quyền hành cao nhất ở đây! câu trả lời như vậy có hợp lý ko vậy hả ông Châu?
- "Người nắm quyền cao nhất "? - ông lặp lại lời của cô một cách máy móc rồi chuyển ánh mắt dò hỏi sang phó tổng - cô ta nói như vậy có thật ko?
- Tôi. tôi ko biết cô ta - lão phó tổng cũng ngỡ ngàng ko kém Beatrice khẽ nhếch miệng cười cười nhìn phó tổng, cô thong thả nói mà ko hay nãy giờ ông ta đang nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Ông ko biết tôi mà tôi lại biết rất rõ về ông đấy
Rồi cô lại quay sang ông Châu mỉm cười lịch sự nói:
- Xin lỗi ông Giám đốc Châu, đã để cho ông chứng kiến những chuyện ko hay của nội bộ công ty. Còn bản hợp đồng này còn nhiều điều khoảng ko hợp lý, chúng ta hẹn một ngày nào đó đẹp trời hơn để bàn kỹ hơn để ko bên nào phải chịu tổn thất có được ko?
Ông Châu nghe thấy lời Beatrice nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyết đoán. Và là một người thông minh, từng trải nên ông cũng lờ mờ hiểu được mọi chuyện. Chính vì thế nên ông vui vẻ nói:
- Được thôi ko thành vấn đề! Vậy chừng nào thời tiết đẹp chúng ta sẽ bàn lại bản hợp đồng này
- Cám ơn ông nhiều! - Beatrice và ông bắt tay nhau, rồi cô quay sang nói với ông Willson - phiền ông tiễn ông Châu dùm tôi!
Ông Willson đưa tiễn Giám đốc Châu ra về. Trong phòng hợp giờ đây còn lại Beatrice, phó tổng Lý và một số người có quyền hành cao trong công ty. Cô ngồi đó gần nửa giờ đồng hồ mà ko hề lên tiếng nói năng gì cả. Mọi người trong phòng thì đưa mắt nhìn nhau. Nhưng trong đôi mắt ấy ta có thể thấy hàng đống câu hỏi mà tất cả đang cần được giải đáp. Ko biết cô gái này là ai? Ko biết cô ta từ đâu đến? Có chức quyền thế nào mà dám ngang nhiên chống đối Phó tổng giám đốc?.... Đâu phải Beatrice ko biết trong đầu họ nghĩ gì mà cô cố tình làm thinh ko nói
Cuối cùng giờ phút mà mọi người mong đợi cũng đến. Beatrice hiên ngang ngồi đó, đảo mắt một lượt nhìn tất cả rùi mỉm cười nói:
- Chắc mọi người cũng nghe nói Tổng giám đốc Lâm đã nghĩ hưu rồi chứ? - cô dừng lại một tí rồi nói tiếp - tôi.... là Beatrice Dương, từ nay tôi sẽ là tổng giám đốc mới của mọi người
- Có lẽ mọi người ko biết tôi nhưng.....chắc chắn mọi người sẽ biết cha tôi đấy - Beatrice đứng lên đi đi lại lại nói với giọng bình thản
- Cha cô? - mọi người đồng thanh - chúng tôi biết ông ấy?
Cô dừng lại đứng khoanh tay trước mặt lão Phó tổng mà nói:
- Đúng vậy! Ông ấy là..... người đã sáng lập ra tập đoàn Dương thị này
- Hả?
Cả đám há hốc mồm mà nhìn cô từ đầu đến chân. Họ ko thể tin nổi con gái của một nhân vật lớn muh cóa thể ăn mặc, cư xử và hành động rất đơn giản và có phần thần bí một tí. Mọi người ngồi bất động ở đó gần mười phút. Nếu ko có tiếng nói của Beatrice vang lên chắc họ vẫn ngồi tạc tượng quá
- Vậy... tôi có quyền và tư cách để can thiệp vào việc của công ty chứ?
- Được!! - mọi người cười cầu hòa nói
Còn tên Phó tổng Lý thì điếng người. Mặt mày hắn xanh mét, hắn bi giờ cuối gầm mặt hem dám ngước lên nhìn cô. Beatrice biết hắn đang run cầm cập như cầy sấy kia kìa mà cô vẫn tỉnh bơ xem như hem thấy, hem biết gì. Vì bi giờ thì cô chưa làm gì hắn đâu, cô sẽ để cho hắn ngồi trên chiếc ghế phò tổng đó thêm một thời gian ngắn nữa trước khi cô tìm ra một người thích hợp hơn và có đầy đủ bằng chứng để tống khứ hắn ra khỏi công ty.
Cô cười cười nhìn mọi người nói:
- Vậy à? Vậy mọi người hãy chuẩn bị đi nửa tiếng sau sẽ mở ngay cuộc họp - rồi cô gằng từng chữ - tất cả phải có mặt đầy đủ!
Nói rồi cô bỏ đi về phòng của mình một nước trước những đôi mắt nhìn cô kinh hãi. Họ ko ngờ một cô gái nhìn bề ngoài yếu đuối như cô mà cũng có bản lĩnh gớm. Còn về phần Beatrice vừa đi mà trong lòng cô còn ngùn ngụt lửa giận. Ông Willson thấy vậy phì cười hỏi:
- Sao ban nãy cô ko " xử " hắn ta luôn đi để bây giờ phải mang theo nguyên cục tức thế này?
- Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bây giờ ko phải là lúc thích hợp. Cứ để hắn ngồi ung dung thêm một chút nữa cũng chẳnh chết ai đâu - cô vừa đi với tay bấm nút thang máy vừa nói
Nhưng khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại thì.......
- Đợi..... đợi một tí
Tiếng một người con trai vang lên với giọng hối hả. Beatrice nhanh tay bấm chặn lại, anh chàng kia cũng ráng phóng người với vận tốc cực độ để kịp thang máy. Đợi đến khi người thanh niên đó an toàn đi vào thì Beatrice mới cho thang chạy. Bỗng người con trai có lên tiếng nói với giọng lịch sự:
- Làm ơn.... lầu 16!
Ko nói ko rằng, Beatricde vẫn thản nhiên làm theo lời yêu cầu của anh ta. Nhưng đến khi cô và anh chàng ấy quay sang nhìn thì họ mới ngỡ ngàng. Dylan giật mình quay đầu lại nhìn cho kĩ lần nữa
Rồi cả hai ko hẹn mà đồng thanh:
- Thì ra là anh / là cô à?
Câu câu nói ấy, cả anh và cô cùng phì cười trước sự trùng hợp đến ngẫu nhiên của mình. Người con trai đó ko ai khác chính là người mà Beatrice đã có dịp gặp trong thang máy ngày hôm qua.Đó chính là Dylan. Còn anh thì cũng ko khác gì cô, anh thật sự ko nghĩ cô gái kỳ quặc mình gặp hum qua nay lại có thể gặp nhau lần thứ hai cũng trong thang máy như thế này. Chưa kịp để Beatrice lên tiếng thì anh đã nói trước:
- Cô cũng là nhân viên trong công ty này hả?
- Uhm.. gần như vậy - Beatrice lấp lửng nói
- Sao lại là " gần như "? - Dylan thắc mắc
- Ừ thì.... cũng ko hẳn là nhân viên mà cũng ko hẳn ko phải là người trong công ty - cô nói một nùi làm Dylan cũng mù tịt luôn
Nhưng anh cũng nở một nụ cười quyến rũ nói với cô:
- Nhưng dù là nhân viên chính thức hay ko thì tôi cũng rất vui vì được gặp lại cô
- Tôi cũng vậy - cô vui vẻ nói
Cả hai cứ nói nói cười cười với nhau mà hem thèm để ý đến sự có mặt của ông Willson. Nãy giờ nghe Beatrice và anh chàng lạ mặt đối thoại với nhau làm ông cũng mắc cười. Nhất là những lời nói rối như tơ vò của Beatrice làm mặt anh chàng cứ đờ ra.
- Cô có rảnh ko? Chúng ta đi uống một tách cà phê được chứ? - Dylan đề nghị
Beatrice chưa vội trả lời anh mà cô kéo tay áo lên để xem đồng hồ rồi quay sang nói với anh:
- Cũng được!
Rồi cô quay sang nói với ông Willson:
- Ông trở về phòng trước đi! Một tí nữa tôi sẽ đến thẳng đó luôn.
- Vâng! - ông nói
Thế là Dylan và Beatrice cùng nhau đến một quán cà phê ở căn tin của công ty. Cả hai ngồi đối diện với nhau. Và anh bồi đến đưa cho hai người hai cái menu
Anh bồi bàn hỏi:
- Hai vị muốn dùng gì ạ?
- Làm ơn cà phê, ít đường! - cả hai cùng ngước lên nói
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...