Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ay!! Được hầu hạ bổn tiểu thư là anh cóa phước mí đời đóa nghen!! Đừng cóa muh ca cẩm nữa tui nhức cái đầu quá!!
- Cái gì??? Có phước???? - Matt trợn mắt lên hỏi như ko tin những gì mình nghe thấy - Vậy cô để dành cái phước đó choa thằng khác nó hưởng đi. Tui đây tài hèn sức mọn hem dám lãnh cái phước đó
- Hơi!! Tui cũng hem muốn đâu nhưng khổ nỗi tui lại chỉ thích hành xác anh muh thui à!! Vậy mới chết chứ... - Joe tưng tưng nói làn Matt tức hộc máu
- À quên làm ơn rót dùm tui ly nước - Joe nói với giọng ra lệnh còn Matt phải răm rắp làm theo
Joe thấy vậy thì khoái chí lém, cứ cười toe toét hoài. Joseph từ trong nhà đi ra trên tay là một hộp kem socola. Anh ngồi xuống trước mặt Ariel và chìa hộp kem ra và nói:
- Choa cô nè!!
- Uhm! Cám ơn nhiều!! - Ariel nở một nụ cười thích thú rùi đón lấy hộp kem trên tay anh nhăm nhi. Còn Joseph thì thấy vui vui trong lòng. Nhưng cách đóa ko xa, đang cóa một cặp đôi đang chu mỏ lên muh cãi nhau
- Của tui, của tui đưa cái remote đây!!!!! - Rannie vểnh mỏ nói
- Hem!!! Tui dành trước chứ bộ!!! - Mike cũng hem thua kém gì
- Tui là khách nên tui có quyền được ưu tiên!! - Rannie kênh Mike
- Cô là khách tui cũng là khách vậy việc gì tui phải nhường cô - Mike cũng đốp chát lại
- Hứ!! - Rannie nhìn Mike bằng đôi mắt hình viên đạn
Cả hai đang tranh nhau cái remote để xem TV. Thật ra Mike cũng chẳng có hứng thú với phim ảnh choa lém nhưng tại vì Rannie hí hửng muốn xem phim nên anh chàng mới cố tình tranh giành với cô vậy đóa muh. Cứ hễ việc gì cóa Rannie là Mike sẽ ra tay xía vào để ngăn cản, để choa cô nàng tức chơi.
Cứ thế hai người cãi nhau chí chóe, làm inh ỏi cả nhà. Mike và Rannie mỗi người một đầu remote muh ráng sức kéo cho vuột khỏi tay của đối phương. Mike kình Rannie nói:
- Cô như vậy ai muh tin được là ban nảy mới vừa bước từ cõi chết mới về chứ?
- Ohohoho! Vậy anh hem nghe người ta thường nói " đại nạn hem chết ắc có diễm phúc " hay sao???? - Rannie cười cười nhìn Mike nói
- Xí!! có cô nói chứ ai nói - Mike chơi lại
Thấy cứ vùng vằng mãi muh cái tên đầu heo này vẫn hem thèm buông cái remote cho cô. Rannie bèn nghĩ ra một cách......
- Mike.... - Rannie gọi tên anh bằng một giọng ngọt ngào nhất muh ai nghe cũng phải giật mình huống chi là anh chàng nhà ta
Mike sởn gai óc trước thái độ xoay chuyển nhanh như chong chóng của cô. Anh thấy lạnh cả xương sống. Thừa lúc Mike hem để ý, Rannie giật nhanh cái máy từ trong tay Mike rùi chạy biến đi. Đến lúc này anh mới biết mình đã bị gạt làm anh chàng tức cành hông. Mike đứng lên, nhìn Rannie với đôi mắt nham hiểm. Anh nói:
- Cô dám.... chết cô rồi.......
Nói xong, anh rượt Rannie chạy vòng vòng cứ như thể hai đứa trẻ giành nhau một món đồ chơi. hai người rượt nhau từ trong nhà ra tới ngoài vườn hoa. Ban đầu là họ rượt đuổi nhau cốt yếu là chỉ muốn giành lại chiếc remote trên tay Rannie muh thui. Nhưng sau hem hiều làm sao muh trở thành trò cút bắt của hai người. Rannie chạy phía trước cười khúc khích, quay lại thách thức Mike:
- Đố anh bắt được tui!!!!!
- Được! Cô hãy đợi đấy! Nhất định tui sẽ bắt được cô à xem - Mike khẳng định Rannie thì lè lưỡi trêu Mike. Cô vừa quay ngoắt người lại định bỏ chạy nhưng ko hiểu trời đất rung rủi hay sao muh Rannie bị vấp phải cục đá ngay dưới chân mình mà té ngào xuống đất. Còn Mike thì đang đà chạy đến thấy Rannie đột nhiên bị té, anh thắng lại ko kịp nữa òi. Thế là chuyện gì đến nó cũng phải đến.....
- Rầm.......
Mike nằm đè lên mình Rannie. Hai đôi môi vô tình gắn chặt vào nhau. Cô và anh hai người nằm yên bất động đó. Bốn mắt mở thau láu nhìn nhau trừng trừng. Rồi bỗng chợt giật mình, nhận ra mình đang nằm trên người Rannie, Mike lúng túng đứng dậy vờ phủi phủi cái quần. Còn Rannie vội lấy tay chùi miệng rùi nói lãng:
- UHm..... tui vào nhà đây!! Trả nó cho anh nè
Nói rồi Rannie dúi cái remote cho anh rùi biến thẳng vào trong nhà với hai đôi má đỏ ửng. Còn Mike thì như người vừa tỉnh mộng. Anh lấy tay sờ nhẹ lên môi mình rồi nhìn theo bóng Rannie mà bất giác nở một nụ cười khó hiểu.
Vừa vào nhà, Rannie đã phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Mặc cho tiếng gọi của Nana:
- Rannie!! Rannie bà làm gì muh hối hả vậy hả???
Ko thấy con bạn trả lời. Nana hem hiểu chuyện gì hết, ngơ ngác quay sang hỏi Danson:
- Nó bị sao vậy???????
- Sao tui biết! - anh đáp rùi chợt nói - Hỏi Mike kìa
Đúng lúc đó thì Mike đang từ ngoài bước vào. Nghe Danson nhắc tên mình. Miek như một người vừa ăn vụng xong, giật bắn mình nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi lại:
- Mày hỏi gì tao vậy???
- tao hỏi mày đã làm gì Rannie muh sao cô ấy chạy vào như bị ma đuổi vậy??? - Danson nhắc lại cho thèng bạn noái nghe
- Sao tao biết được chứ!! Ôi giờ cô ta lúc nào muh chẳng thế - Mike chối bay bẩy - thui tao lên lầu đây!!
Nói rùi anh cũng biến đi luôn vì sợ Danson muh hỏi nữa anh hem biết đường nào muh trả lời. Tới lúc đó lộ chuyện thì khổ nữa, nên thui " ba mươi sáu kế chạy là thượng sách "
- Hai người nì hôm nay sao lạ vậy ta??? - Nana nhăn mặt nói
Còn Rannie thì đứng trước gương muh hồi tưởng lại cảnh đó. Cô bổng lắc mạng đầu như xua đi hình ảnh ấy ra khỏi ký ức của mình. Nhưng muh hem được, ko hiểu sao nóa cứ đập vào trong tâm trí cô mãi. Cô vội mở vòi nước thật to, rùi lấy tay tát nước vào mặt mình cho tỉnh táo. Xong xui, cô đứng đợi ình bình tĩnh một tí rùi mới ra ngoài.
Bữa tối hum đó, không khí trong nhà tự nhiên khác hẳn. Mọi người ai cũng đổ dồn mắt về phía Mike và Rannie. Vì bình thường hai người này như chó với mèo cứ hễ gặp là cãi, hem cãi chịu hem được. Nhưng sao bi giờ hai người ai cũng im thinh thít như thế này quả là một " hiện tượng " lạ. Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm làm cho Rannie nóng mặt hỏi:
- Làm gì mà nhìn ghê thế? Mặt tui có dính gì sao?
- À..ờ. ko - cả đám cười cười nói
- Vậy thì ăn cơm đi, nhiều chuyện quá - Mike gắt lên
Cả bọn hoảng hồn vội lui cui cầm chén cơm lên muh lùa lùa vào miệng cho nhanh. Còn Rannie thì len lén ngước lên nhìn Mike thì thấy anh cũng đang nhìn cô. Cô vội cụp mặt xuống rùi ráng nuốt mấy miếng cơm vào bụng. Kể từ đó đến hết bữa cơm cô hem dám ngẩn lên nhìn Mike.
Ăn xong, cả bọn kéo nhau ra phòng khách muh chơi đánh bài. Và dĩ nhiên là trò này cũng bắt cặp mà chơi òi. Nhóm nào thắng sẽ có thưởng, nhóm thua dĩ nhiên phải chịu phạt.
Mí nàng thì hem rành ba cái vụ này lém nên chạy vòng ngoài. Tức là đi lấy nước, gọt trái cây choa mí anh en. Còn nhiệm vụ của các anh là phải đánh choa thắng vì hem bên nào chịu thua bên nào cả. Đến vòng của Matt, anh còn đang suy nghĩ hem biết nên đánh lá nào nữa thì Joe phía sau oang oang nói:
- Đánh lá này nè! Đánh đi!!
- Cô hay nhỉ??? Giờ cô chơi hay tui chơi vậy??? - Matt bực bội nhìn cô bằng cái nhìn sát thủ nói ( mí anh đang chơi tiến lên đóa )
- Anh đừng quên tui với anh một đội nha! Tui hem muốn chịu phạt đâu á - Joe vểnh vểnh mỏ lên cãi
- Hứ!! Cô chỉ nên coi thôi! Đừng có xía vào là tui nhờ òi!!- Matt háy cô một cái
- Giờ hai người có đánh hem thì cho người ta đánh nữa chứ - Joseph hối thúc
- Sao ko - cả hai đồng thanh
Matt bị hối quá chẳng nghĩ ra nên đánh lá nào nên đành đánh đại là bài muh Joe chỉ. Nhưng......
- Hô hô hô!! Tới òi!! - Joseph hét lớn lên sung sướng
Thật hem ngờ, Matt đánh đại lại làm cho cặp của Joseph ăn. Còn cặp của anh thì đang đứng hạng bét. Hạng nhì là cặp của Nana, hạng ba dĩ nhiên là cặp của Mike òi. Matt tức tối ném cho Joe cái nhìn nảy lửa. Joe phụng phịu nói với vẻ ngây thơ:
- tại người ta hem biết làm gì dữ vậy
Matt định nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt của Joe như vậy anh cũng ko nỡ trách mắng. Đành ngậm ngùi muh đợi dịp gỡ lại thui.
- Tiếp tục nhé!! - Joseph hào hứng nói
- Nè uống nước đi - Ariel lon ton đi rót nước cho Joseph uống
- Uhm! Cảm ơn - anh cười với cô một cái
Cả bọn nhìn hai người ko chớp mắt. Thấy thế anh cười hì hì nói:
- Ai làm việc nấy í muh!! Thui thui đánh tiếp đi. Matt à! Đang đang chót đấy nhé!! - Joseph cười hiểm nhìn ông anh quý hoá của mình
- Biết òi! Biết òi! Lẹ lẹ đi! - Matt xua xua tay bảo
- Em đánh trước nhé! Uhm... đôi bồi!! - Joseph bỏ hai lá bài xuống
- Đôi già - đến lượt Danson
- Đôi át! Đỏ chói đấy nhé!! - Mike cười cười bỏ bài xuống
Tất cả mọi người đều đi. Thì bỗng Joe lại lên tiếng phá đám tập hai:
- Ủa? ủa?? Matt sao hai con hai nì hem đi vậy??? Tui nhớ là nó lớn hơn con át nữa muh
- Trùi ui bà nội! Bà làm ơn im miệng dùm tui cái đi. Ai mượn bà giới thiệu chi vậy?? - Matt vội bịt miệng cô lại
- Ồ.......... - cả bọn tủm tỉm cười
Bây giờ cả đám mới biết thì ra Matt còn " hàng " muh dím hem thèm đi. Nhưng cũng nhờ bà Joe này mau miệng mau mồm nên cả đám mới biết mánh.
- Hehehe chơi vậy hem được à nghen!! - Mike nhướng nhướng mắt nói
- Sao hem??? Mày đi đi nói nhiều quá! - Matt đánh trống lãng
- Hô hô hô!! Choa anh một cơ hội cuối cùng đoá coá đi hay ko?? - Mike nói
- Hem muh - Matt nhăn mặt nói
- Vậy đừng hối hận nhé! Đôi heo nì! Tới rùi!! - Mike quăng hai con heo xuống làm Matt hết hồn.
- Vậy là thắng rồi đó hả? - Rannie hỏi - Uhm! thắng òi - Mike cười tười nói
- Yeah!! - Rannie mừng rớn ôm Mike nhảy tưng tưng
- À hèm! Nơi công cộng nhé quý vị!! - Nana tằng hắn
Rannie giật mình buông Mike ra. Cả hai ngượng ngùng hem biết phải làm sao. Mike vội đánh trống lãng sang chuyện khác:
- Matt à! Lần nì anh lại thua òi đó. Mười bàn rùi đó nghen! - Mike cười cười nói
- Vậy thì sao?? - Matt giả điên hỏi
- Sao hả? Nói nghe ngon nhỉ - Joseph và cả bọn đứng vây quanh anh, tay khoanh trước ngực y hết xã hội đen chuẩn bị " thanh toán " con nợ.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh mình là anh em muh, coá gì từ từ noái ha? - Matt giã lã. mặc dù mồ hôi trên trán anh đang tuông ra như mưa.
- Có chơi phải có chịu chứ! - Nana nói
- Vậy mí đứa muốn gì? - anh hỏi
- Muốn phạt - cả đám đồng thanh
Phút cuối cùng này thì đội Matt và Joe vẫn đứng bét và bét. Đội thắng nhiều bàn nhất là Joseph, thứ hai là Mike và thứ ba là Danson.
- Dễ thui! - Danson cười hiểm nhìn ông anh mình
- Được! Là đàn ông dĩ nhiên là có chơi có chịu òi - matt ưỡn ngực lên nói
- Tốt! Vậy ráng muh làm choa tốt nhé!! - Mike khoanh tay nói
- Hình phạt là gì?? - Matt tự tin hỏi
- Từ từ.. hình phát là..... anh và Joe phải......... - Joseph cố tình kéo dài thời gian cho Matt đợi mỏi cổ chơi
- Là gì?? Nghe mày nói anh đây mệt hơi quá! - Matt bực mình nói
- Anh và Joe phải cùng nhau trải qua một đêm trong căn phòng bí mật - Joseph nói thẳng luôn
- Ko được! - cả hai người nhìn nhau đồng thanh nói
- Tui hem thể nào trải qua một đêm với cô ta / anh ta được - đồng thanh tập hai
- Ê! Ê! Có chơi phải có chịu nha!! Hem thì trách bọn này ra tay độc ác à - Danson phán một câu xanh rờn
- Nhưng tại sao lại là căn phòng bí mật? - Matt hỏi
- Tại thích đó, được hem? - cả bọn ko hẹn muh nói
- Tụi bây... - Matt di dí ngón tay chỉ vào mặt mí đứa em, anh gật gật cái đầu, hết ý kiến - được thôi! ở thì ở sợ gì!
- Oh! Vậy mới phải chứ! Nhưng tối có chuyện gì xảy ra thì cũng phải ráng muh cắn răng ngủ đến sáng nhé! - Mike chọc càng làm cho Joe sợ hơn
- Thui thui! Vậy tui hem đi đâu! - cô líu lưỡi nói
- Hem được - bảy cái miệng cùng hét lên
- Ờ... kệ bà nó chơi lun - cô ráng hít một hơi dài nói
- Nhưng còn người thắng thì sao? Nãy giờ hem nghe nói tới à nghen - Matt trả đũa - Thui để anh mày nói cho nghe cái nì nhé!!
- Ok! Cho anh quyết định luôn. Nhưng nói trước hem được áp dụng ngược lại với tụi em chiêu ban nãy nhá - Joseph chặn đầu trước vì sợ Matt chơi khăm mình ( anh nì thông minh gớm ) - Hehehe yên tâm! - Matt nói rồi đi đi thẳng vào hầm rượu. Lựa một hồi lâu, anh đem ra một chai Henexi năm 1989. Matt đặt nó lên bàn trước đôi mắt ngạc nhiên của mọi người. Anh cao giọng nói:
- Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc!
- Cái gì??? Anh đi chuốc cho tụi em say chắc - Joseph há hốc mồm nói
- Thì ban nãy mày nói là ko chơi chiêu cũ thì giờ tao chơi chiêu mới. Sao hả chê ít uh? - Matt gian manh nói
- Phải uống hết thật sao? - Joseph nhăn mặt hỏi
- Dĩ nhiên! - ko đợi Matt trả lời thì cả đám kia đã lên tiếng
- Cũng may ban nãy mình hem phải hạng I hay hạn bét, hem la chết toi òi - Nana thì thầm với Danson, Rannie và Mike. Ngay lập tức ba cái đầu cùng nhau gật cái rụp.
- Chúc hai đứa vui vẻ nhá!! - Matt cười cười.
Còn Joseph và Ariel phải " hưởng " cái phần thưởng muh Matt dành cho. Cả hai bắt buộc phải nốc cho hết một chai rượu trước những cặp mắt tò mò của mí đứa bạn. Vừa uống muh Joseph rủa thầm Matt:
- Thèng cha nì ghẹ thiệt! Đúng là sơ xuất thật muh! Nhưng hem sao, ổng còn... hơn mình nhiều hehehe
- Bà có sao ko Ariel? - Nana lo lắng hỏi
-............ - cô ko trả lời muh vẫn tiếp túc cầm chai rượu tu một hơi
- Bà.. bà đừng uống nữa - Rannie cũng cang ngăn
Nhưng lời của hai cô dường như ko còn lọt vào tai Ariel nữa rồi. Rannie và Nana đành nhìn nhau muh lắc đầu nói:
- Tui thấy coi bộ bả hem nghe gì đâu
- Uhm - Rannie đồng tình
Ariel vì ko quen uống rượu cho lắm nên chưa được nửa chai đã ngà ngà say. Thấy vậy, Joseph cũng ko nỡ để Ariel uống tiếp anh đành " lãnh trọn " nguyên một phần sau cho cô. Nửa tiếng sau, cả hai đã bắt đầu có những dấu hiệu của con ma men òi:
- Rannie... bà.. bà uống với tui đi ha... - Ariel đi xiểng niểng nói
- Trời ơi là trời! Bà say quá òi - Rannie bốc mùi rượu từ người của Arile mà muốn phát nôn
- hahaha.. Mike.. vậy mày uống với tao đi - Joseph cũng ko kém cạnh. Anh nì thì coá vẻ say hơn Ariel nhiều.
- Thui thui mày say quá òi tao chịu hem nổi mày đâu - Mike khổ sở khiên Joseph ra sofa
- Giờ tính sao? - Nana quay sang hỏi mọi người
- Còn tính sao nửa? Họ say quá òi thì cứ để họ nằm đây đi. Giờ tụi mình phải đi " xử " ông Matt đã - Danson đề nghị
- Uhm! - ba cái đầu kia gật mạnh
Thế là cả đám len lén đi theo sau Matt và Joe y hệt như ăn trộm. Còn anh chị nhà ta thì lo cãi hem cóa hay là mình đang bị " vệ tinh " theo dõi đâu:
- Tại anh đó! Đánh dở muh cũng đòi đánh nữa - Joe lườm Matt
- Cô hay quá sao ban nãy ko đánh đi! Chỉ biết chỏ mỏ muh nói thôi mà. Nếu ban nãy ko phải tại cô tài lanh đi nói bài của mình ra thì đâu có thua - Matt hậm hực nói - Xí! Chứ ko phải mình đánh dở mà ko dám nhận hay sao mà còn đổ thừa - Joe hất mặt nói
- Tui chưa xử cô là cô may òi đó mà còn ở đó nói nhiều nữa hả? - Matt nóng máu nói và định giơ tay cốc cô một cái nhưng ko hiểu nghĩ sao anh lại ko ra tay
- Sao hả? Ko dám đánh hả? Nè! Nè! Đánh đi - Joe lủi lủi cái đầu vào người Matt rùi đột nhiên cô vịn vai anh lấy đà nhảy lên và...
- BUM!!
Joe dùng đầu mình thúc một phát vào đầu Matt. Làm cho anh chàng đau điếng. Matt tức giận quát:
- Cô điên rồi hả?
- Ừ! Tốt nhất là đừng đi gần tui coi chừng tui cắn anh ráng chịu - Joe phán gọn một câu rồi bỏ đi te te
Matt thì chỉ biết tức đối nhìn theo. Nhưng chưa đầy ba giây, anh bỗng nở một nụ cười thâm hiểm
- Hehehe! Muốn chơi tui hả?? Kiếp sau đi! Để xem lát hồi vào trong đó xem tui xử cô thế nào nhé! - Matt lầm bầm
Matt và Joe cùng đi vào căn phòng bí mật. Vừa vào tới bên trong, Joe đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, âm u trong đây, cộng thêm mùi ẩm mốc làm cho Joe thấy khó chịu. Cô nhăn nhó hỏi:
- Sao trong một ngôi biệt thư đẹp đẽ như thế này lại có một căn phòng kinh thế?
- Thật ra căn phòng này đã lâu rồi ko có ai ở. Nên cũng chẳng có ai quét dọn cả. Chúng tôi cũng có bao giờ vao đây đâu nên khỏi quét - Matt thản nhiên đáp
- Trời ơi! Thảo nào nó kinh như vậy! - Joe nuốt nước miếng nói - tối nay chúng ta ngủ ở đây thật hả??
- Uhm! Ráng muh ngủ nhá! - Matt cười nói
Thái độ của anh càng làm choa Joe sợ thêm. Cố có cảm giác có một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng mình. Joe từ từ đi sát Matt hơn, còn hai tay thì cứ níu lấy tay áo anh. Còn Matt thấy Joe như vậy thì khoái chí lắm. Anh cố tình nói thêm để chọc cô:
- Nghe nói trước đây đã từng có người tự tử ở đây đóa. Mỗi tối người ta thường hay nghe có tiếng khóc lắm á!
- TRùi ui! Anh... anh đừng có nói nữa muh - Joe líu lưỡi nói
- Hahahahaha - Matt cười phá ra
Joe ngơ ngác hem hiểu gì hết. Cô giương mắt nhìn anh hỏi giọng ngây thơ:
- Sao anh lại cười??
- Ko! Ko có gì cả - Matt nói thế thui chứ thật ra anh đang ráng nhịn cười
- Đúng là điên rõ mà - Joe nói một câu lạnh lùng
Nguyên đám lóc nhóc bên ngoài nãy giờ đang ôm bụng cười vì những lời đối đáp của Matt và Joe. Họ đang bàn tán rôm rả bên ngoài muh hai anh chị nhà ta lo cãi hem làm gi muh hay biết chứ
- Ê! Nghĩ thử xem họ bên trong sẽ ra sao? - Nana tinh nghịch hỏi
- Thì... sáng sớm sẽ cóa màn hay cho chúng ta coi đó - Danson cười cười nói
- Hay là..... chúng ta tăng thêm cảm giác cho họ đi - Rannie đề nghị
- Là sao?? - ba cái miệng chụm lại hỏi
- Là vậy nè.........
Bốn cái đầu xáp lại với nhau xì xấm to nhỏ gì đó một hồi ngước lên thấy mặt ai nấy đều khắc hai chữ " nham hiểm " lên đó hết trơn.
Rùi họ biến đi muh chuẩn bị kế hoạch " chọc phá " người khác.
Cả đám ai nấy đều tay xách nách mang tùm lum, lĩnh khĩnh như đi bán hàng xén. - Xong chưa? Có đủ mọi thứ chưa hả?? - Nana hòi dồn
- Rùi rùi! Bắt đầu đi - cả bọn đáp
Thế là bốn tay siêu quậy theo chân Danson đi vào một đường hầm nhỏ trong nhà. Con đường này có thể thông với căn phòng mà Matt và Joe đang ở.
Còn hai anh chị nhà ta ở bên trong thì đâu hay rằng " địch " đang chuẩn bị tấn công mình đâu. Nhưng không khí trong phòng càng lúc càng trở nên lạnh hơn và âm u hơn ban nãy
- Sao tự nhiên lại lạnh như vậy hả? - Joe xanh mặt
- Tui sao biết được! - Matt đáp rùi tự nhiên nói - nhưng kể cũng lạ tự dưng cái ko khí lạnh hẳn à?
- Hem chừng.. hen chừng có.. có.. cái đó lém á - Joe lắp bắp
nói
- "Cốc " - Matt thưởng cho Joe một cái cốc đầu đâu điếng, chẳng những vậy anh chàng còn lạng lùng nói - đừng có nói nhảm. Đầu óc cô chỉ có thể nghĩ ra những chuyện đó thôi sao?
- Xí - Joe nguýt anh một cái
Thật ra những luồng khí lạng đó đều do một đám lóc nhóc ở đường hầm kế bên làm ra muh thui. Bọn họ đem một đống nước đá khô rùi bỏ qua một ngách nhỏ trong căn phòng của Matt. Chẳng những thế muh còn gắn những cây quạt điện nho nhỏ ở phía sau. Làm cho hơi lạnh của nước đá phả ra hòa với hơi gió của quạt khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hẳn.
Những lời đối thoại của Matt và Joe bọn " tiểu quỷ " này đều nghe cả. Bọn họ đang cười khúc khích choa kiệt tác của mình. Nana bày đầu nói:
- Đã thế thì bọn này ko khách khí nữa
Nói rùi cô quay sang nháy mắt với ba người kia. Như hiểu ý nhau cả bốn cùng nở một nụ cười nham hiểm.Mike dùng một sợi dây cước trong, có kích thước nhỏ xíu móc vào trong cánh cửa, còn một đầu anh thả dài đến chổ của các anh chị đang đứng. Còn Danson thì dùng một chiếc khăn màu trắng rùi cũng cột dây cước vào một đầu của chiếc khăn vuông. Đến khi chắc chắn, anh mới cho treo từ từ lên cao
Xong đâu đấy, anh lui cui bò đến chổ lũ bạn. Thế là......
- 1....2....3 - Nana và Rannie cùng đếm mà mặt ai nấy đều lộ vẻ hào hứng
Dứt lời, Mike cho kéo nhẹ sợi dây trong tay mình làm cán cửa va vào mép tường bần bật. Do cánh cửa quá cũ kỹ nên nó đã phát ra những tiếng " cót ca, cót két " nghe rất dễ sợ.
Song song đó, Danson cũng cho giật mạnh chiếc khăn màu trắng mà mình đã treo lên ban nãy làm nó bay qua bay lại.
Joe thấy bóng dáng một cái gì đó cứ vờn qua, vờn lại rùi cộng thêm những tiếng cót két của khung cửa làm cho Joe điếng hồn.
Vì Joe chỉ thấy tấm khăn mờ mờ qua tấm kính đục mà thôi, chứ ko phải nhìn trực tiếp. Vì vậy nên cô ko biết đó là kiệt tác của lũ bạn quỷ quái, cô bủn rủn tay chân. Cả thân người như muốn ngả quỵ vào Matt.
Thấy đột nhiên Joe có những biểu hiện lạ, Matt cũng thử nhìn theo hướng mà Joe đang theo dõi thì cũng thấy y hệt cô. ANh giật nảy mình, anh thầm thét lên. Nhưng vì ko muốn Joe đã sợ lại càng sợ nên Matt nuốt nước miếng, lấy giọng lại rùi dỉu cô ngồi xuống một góc trong phòng và nhẹ nhàng nói:
- Ko sao! Ko sao đâu! Chỉ là ảo giác thôi! Đừng sợ!
- Uhm.. Joe nói rùi cũng co rúm người nép sát vào Matt. KHoảng cách giữa hai ngước lúc này dừng như biến mất. Joe ko còn muốn cãi với Matt nữa mà cô đã có cảm nghĩ khác về anh rồi. Nếu ban đầu là sự bực bội, hờn giận mỗi khi cô và anh gặp nhau thì giờ đây thay vào đó là sự ấm áp, bình yên. Bỗng nhiên Joe cảm thấy cũng thú vị khi được Matt bảo vệ, che chở như thế này. Cô khẽ mỉm cười vì điều mình nghĩ
Còn Matt thì sao? Anh cũng ko còn cảm thấy ghét Joe nữa. Bây giờ trong vòng tay anh đây là một cô gái bé nhỏ. Cả thân hình nhỏ nhắn kia đang run lên vì sợ hãi. Đột nhiên anh xiết chặt vòng tay ôm lấy cô. Anh muốn dùng hơi ấm của mình mà sưởi ấm cho Joe. Hương thơm phản phất từ mái tóc đen mược của cô tỏa ra, xộc vào mũi của Matt làm anh ngây ngất. Anh ước chi ngày nào cũng được vậy thì hay biết mấy. Ko cần phải tranh cãi với cô mỗi lần gặp mặt, mà thay vào đó là một Joe dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy giờ.
Vậy là Joe bình yên chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành trong đôi tay rắn rỏi của Matt.
Đám tiểu quỷ kia khi thấy kế hoạch hù dọa của mình thành công ngoài dự đoán. Nhưng chơi riết rùi cũng chán, đến tậm khuya ai nấy đều thấm mệt sau một trận phá phách. Họ kéo nhau về phòng trong lẳng lặng. Vì vậy, Matt và Joe mới được " tha bổng " nếu hem ko biết anh chị coàn bị hành ra tới mức nào nữa. Cuối cùng Matt với có thể đi vào giấc ngủ được.
Vừa bước vào phòng khách thì cả đám mới phát hiện ra Joseph và Ariel đâu mất tiêu
- Hai người họ đi đâu mất rùi - Mike hỏi
- Say mèm vậy mà cũng đi được thì quả là lại - Danson nói mà mắt dáo dát tìm khắp nơi
- Thui chắc hai người đó về phòng trước òi! - Nana nói mà ngáp dài ngáp ngắn
- Đi ngủ thui tui mệt quá rùi - Rannie than vãn rùi lủi thủi đi về phòng mình
Mệt quá rùi, hết sức òi nên hem còn ai có tâm trí đi tìm Joseph và Ariel nữa. Họ cũng ai về phòng nấy, xong rùi phi thẳng lên giường muh ngủ thui.
Sáng hum sau...........
- AAAAAAAAAAAAA - tại sao lại như vậy??? - Ariel la thất thanh
- Chuyện. chuyện gì vậy.. mới sáng sớm mà ồn ào quá... - Joseph còn ngái ngủ nghe tiếng la của Ariel nên lồm cồm ngồi dậy hỏi
- AAAAAAAAAAA! Tại. tại. sao lại. lại.. như vậy??? - lần này đến phiên Joseph la lên thản thốt
Cả hai đang cùng nằm chung trên một chiếc giường, đắp cùng chung một tấm chăn. Mà khổ nổi trên người Joseph chỉ có độc nhất một cái quần, còn áo thì đang nằm dưới đất. Ariel thấy vậy liền vội vàng hé hở tấm chăn muh xem mình có bị " sức mẻ " gì hem. Nhưng may mắn là quần áo hum qua cô mặc vẫn còn y trên người. Điều đó là cho Ariel thở phào nhẹ nhỏm. Rùi bỗng.....
- Sao anh? cô lại ở phòng tui? - cả hai ko hẹn muh đồng thanh hỏi
Hai người ngồi kình nhau tóe ra lửa. Ariel trong lòng ấm ức vô cùng. Cô tự trách mình sao hum qua uống nhiều quá làm chi hem biết nữa để sáng hum nay thì....... Còn Joseph có hơn gì đâu. Mặt anh chàng một đống như bánh bao chiều. Thấy Ariel cứ ngồi bức đầu, bức tóc tức bực. Anh mới lên tiếng:
- Way! Soa cô lại ở phòng tui hả?
- Hông dám đâu! Phòng này là của tui chứ bộ - Ariel gân cổ lên cãi
- Vậy cô thử nhìn coi có phải phòng cô hem muh ngồi đó cô chấp - Joseph hất mặt nói với cô
Ariel nhìn một lượt sơ căn phòng mà mình đang ngủ quả thật hem phải phòng muh Matt đã chỉ cho cô. Căn phòng mày được sơn màu xanh biển còn căn phòng hồi sáng cô vào là màu trắng muh.
- Chết cha! Vậy lộn phòng rui ha ta? - Ariel nói thầm
Cô vội tốc mền chạy ra cửa phòng ngắm nghía. Được một hồi, cô mang nét mặt ủ dột quay vào trong. Joseph nhìn thấy mà ko nhịn được cười. Anh phá ra cười ngặc nghẻo làm Ariel quê độ. Cô lườm lườm anh nói:
- Anh cười cái gì hả? - Ko tại thấy cô như vậy tui mắc cười thui - anh đáp muh ko thể nào ngừng cười choa được
- Sao hả? Bi giờ sáng mắt chưa hả? Vô nhằm phòng tui muh còn ráng cãi - Joseph bước xuống giường, lượm chiếc áo khoác lên người.
Ariel quay đầu đi chỗ khác ko dám nhìn, cô nói:
- Hứ! Tui muh hum qua có gì thì anh đừng hòng tui để yên với anh
- Cô....muốn tui làm gì cô lắm à? - Joseph nói rùi từ từ đi tiến về phía Ariel với bộ mặt gian xảo làm cô sợ hãi đi lùi lại. Đến khi đụng phải bức tường thì Ariel chỉ còn biết cắn răng, lấy một hơi dài thủ thế nói:
- Anh. anh ko được làm bậy à nha! Nếu ko. nếu ko tui cắn cho anh chết lun!
- Hahahahaha.... được vậy cô thử cắn đi để xem tui có chết hem - Joseph đưa mặt sát vào mặt Ariel
Sát đến độ có thể nghe được nhịp tim của nhau, Ariel nhắm tịt mặt còn Joseph thì... muốn cười chết được. Anh chỉ muốn trêu cô thui nhưng ko ngờ cô lại có phản ứng dễ thương như vậy. Rồi ko hiểu sao, từ cái muốn giỡn Joseph thật muốn đặt lên đôi môi đỏ thắm của Ariel một nụ hôn ghê. Thế là........
" Chụt ".............
Hai đôi môi gắn chặt nhau. Ariel giật nảy người trước hành động quá đột ngột của Joseph. Cô cảm thấy toàn thân người mình gần như bị tê dại, muốn nhúc nhích, muốn xô anh ra nhưng hoàn toàn mất hết năng lực. Cô đứng trân người ra muh chịu. Joseph dường như bị đôi môi quá ư là ngọt ngào của Ariel cuốn lấy ko thể nào buông ra. Đôi môi anh càng ngày càng tham lam cuốn lấy môi cô hơn. Trong vòng tay Joseph giờ này, Ariel như ko còn sức lực, ko còn có thể nghĩ ngợi được gì. Tất cả tất cả các dây thần kinh của cô như đều nhưng hoạt động.Ariel gần như ghẹt thở, cô rất muốn xô Joseph ra nhưng... nhưng ko hiểu sao cô ko làm được,những giọt nước mắt thì đang lăn dài trên khuôn mặt của cô.
Đang say sưa với những chiếc hôn phủ lên môi cô, bỗng Joseph cảm thấy có một vị mặn len lõi vào miệng anh. Joseph giật mình, ngước lên nhìn Ariel thì thấy.... Anh cũng ko biết tại sao mình lại làm như vậy nữa. Tại sao anh lại có thể hành động hồ đồ như vậy chứ?
Đang mãi tự trách mình thì.....
" CHÁT " một cái tát giáng xuống khuôn mặt của anh. Joseph ngơ ngác ko hiểu gì hết, thì nghe Ariel thúc thích nói:
- tại sao? tạio sao lại đối xử với tôi như vậy hả??
- Anh... - Joseph quả thật là có miệng mà ko nói nên lời
- Anh. anh xem thường tôi đến vậy hay sao? - Ariel nói trong sực tức giận tột độ
- Ariel. nghe anh nói đi - Joseph khổ sở nói
- Tôi ko nghe! Tôi ko muốn nghe gì cả - Ariel bịt tai lại và định chạy ra ngoài. Nhưng Joseph đã nhanh tay hơn kéo cô lại
- Buông tôi ra - Ariel cố vùng ra khỏi tay Joseph - buông tôi ra!
Như chịu hết nỗi, Joseph ôm chầm lấy cô và cũng cương quyết nói:
- Ko buông! Có chết cũng ko buông
-......- Ariel cắn môi nói - tôi thật ko nghĩ anh xem tôi là loại người dễ giải đó. Anh đi đem tôi đặt ngang với những cô gái anh từng quen biết hay sao? - Ariel quắc mắt nhìn anh hỏi
- Ko! Ko phải vậy! Em hãy nghe anh nói đi - Joseph khổ sở nói
-.......... - cô ko nói gì cả
- Thật sự anh. anh cũng ko hiểu tại sao mình lại mất tự chủ như vậy.- anh nhìn cô một thoáng rùi nói tiếp - em tin anh đi có được ko? Ban đầu anh chỉ định hù em thôi nhưng.... nhưng ko hiểu sao anh lại...... Em làm ơn tin anh đi mà!
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...