Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
i mà thèm thích cái hạng đàn bà mà ai muốn quen cũng được. Thấy trai là tươm tướp là bắt đầu phô diễn tài nghệ của mình ra à, hạng người như cô có cho tui cũng ko thèm chứ đừng nói là thích
Bị xúc phạm như vậy, Rannie tức lắm mà ko tài nào mở miệng nói được, cô cảm thấy mắt đã mình đã bắt đầu rướm rướm nước nhưng cô gượng nói - Anh có ngon thì nói lại một lần nữa đi! Con người anh nói mà ko biết suy nghĩ lại à? Tại ai mà chúng tôi đến đây? Tại ai lôi kéo hả? Ai mượn anh cứu nào? Nếu ko phải vì cái hợp đồng quái quỷ đó thì chúng tôi đâu có khổ sở như thế này đâu. Đã vậy bây giờ lại còn phải nghe anh xỉa xói như vậy hả? - Rannie làm một tăng
Còn Mike thì ko ngờ được chỉ biết đứng đó mà giương mắt nhìn. Bây giờ anh cảm thấy hối hận vô cùng vì đã nói ra những lời ko phải với Rannie. Anh định lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang dần rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Nhưng đã bị Rannie hất phăng ra ko một chút thương tiếc. Mike ko vì thế mà giận, anh xìu giọng nói:
- Xin lỗi! Tôi... tôi.. thật sự xin lỗi! - anh thành khẩn vô cùng
Nhưng điều đó đối với Rannie chẳng khác nào thêm dầu vào lửa làm cho cô càng tức giận hơn. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy tay chùi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình và đanh giọng nói:
- Ko cần! Tui ko cần những lời xin lỗi đó. Nếu xin lỗi mà lần sau lại tiếp tục sự việc tương tự rồi lại xin lồi thì tôi thật sự ko thể nào chấp nhận được
- Lúc đó tui thật sự ko cố ý nói những lời làm tổn thương cô mà! Tui phải làm sao cô mới tha lỗi cho tui đây?? - Mike khổ sở nói
- Tui đã nói là anh ko cần làm gì cả cũng ko cần xin lỗi tui - Rannie nhìn thẳng vào mắt Mike nói
Nãy giờ mọi người đứng đó đã chứng kiến hết mọi sự việc. Nếu nói một cách khách quan thì Mike quả là có lỗi trước nhưng xét về tình về lý thì có thể tha thứ được, Vì một người làm sai mà biết nhận lỗi thì là tốt rồi. Thấy bạn mình có vẻ làm quá găng, Nana mới chạy lại chỗ Rannie nhẹ nhàng khuyên:
- Rannie tui nghĩ chuyện này Mike cũng ko hoàn toàn có lỗi đâu - Nana nói
- Bà nói vậy là sao? Ý bà là tui có lỗi à? - Rannie quay phắt lại hỏi Nana bằng giọng tức giận
- Ko phải! Bà bình tĩnh nghe tui nói cái coi - Nana nhăn mặt bực mình con bạn quá cứng đầu
- Vậy. bà nói đi - thấy Nana cương lên Rannie xìu giọng nói mà quay lưng về phía Mike
- Mike xúc phạm đến lòng tự trọng của bà quả thật là Mike ko đúng nhưng mà bà có nghĩ lại xem tại sao Mike lại nổi giận hay ko?
- Tui..... - Rannie thật sự lúng túng ko biết trả lời câu hỏi của nhỏ bạn như thế nào
- Tại vì bà là bạn của Mike với lại tại vì Mike muốn bảo vệ cho bà mà thui - Nana nói tới đây thì ngừng lại một tí để xem phản ứng của Rannie rồi cười cười kéo cô ra xa một tí nói nhỏ
- Ai bảo bà hôm nay trông bắt mắt quá làm chi để bọn con trai nhìn lác con mắt. Mike có phản ứng như vậy cũng có thể hiểu được gặp tui chắc tui cũng vậy quá à! - Nana cứu bồ, nói đỡ cho Mike
- Nhưng hắn ta đã mạt hạng tui thế nào chắc bà cũng nghe rồi chứ - Rannie nói
- Tuy quen Mike ko được lâu nhưng tui cũng có thể hiểu được con người của Mike là thế nào. Người ngang ngược, cứng đâu như hắn ta mà hôm nay xuống nước năn nỉ, xin lỗi bà thì thật là một chuyện hiếm có đó. Bà có thấy vậy ko? - Nana nhìn nhìn Rannie hỏi - Bà hãy nhìn kỹ trong mắt hắn ta đi! Tuy hắn ngang thiệt, ăn nói lại hàm hồ ko thèm nghĩ trước nghĩ sau nhưng thật chất hắn ta ko có cố ý chạm đến tự ái của bà
-.......... - Rannie im lặng suy nghĩ những điều mà Nana vừa nói thì quả thật Mike lúc đó rất lo cho cô. Khi cô sắp sửa bị tên lưu manh kia cho ăn tát thì anh chính là người ra tay giải nguy cho cô. Đó là điều cô ko thể chối bỏ được, nhưng cô rất ghét cái thái độ tự cao tự đại của anh
Nana nãy giờ thầm quan sát nét mặt con bạn. Cô như hiểu được một ít là Rannie đã phần nào bị lời nói của cô thuyết phục. Nên thừa dịp Rannie đang bị lung lay ý chí cô chơi luôn một đòn phủ đầu luôn - Bà ko thấy là nét mặt hắn ta rất thành khẩn hay sao? Mà bà cũng thừa biết là hắn ta ko biết cách en nói muh bà chấp làm gì ệt hơi - Nana vui vẻ nói chêm vào một câu để chọc cười Rannie - Tui nghĩ trong các môn học chắc chắn môn Tập làm văn là hắn dốt đặc cục quá!!
- Hihihihihihi - Rannie giờ này mới chịu cười. Và cô cảm thấy trong người như trút đi được một gánh nặng, tinh thần đã dễ chịu hơn nhiều rồi. Ngẫm lại, những lời Nana nói là cố lí vô cùng, nên cô cũng ko còn bực bội trong người nữa. Bây giờ cô đã biết nên xử trí Mike thế nào òi!! Nhưng điều làm choa cô thấy khoái nhất là bắt tên " đại ma đầu " kia phải cuối đầu xin lỗi mình hehehehe
Rannie đi từng bước đến trước mặt Mike mà cao giọng nói:
- Cũng may cho anh là hôm nay Nana nó nói dùm choa anh nếu hem tui sẽ giận anh suốt đời. Nể tình nó tui chấp nhập lời xin lỗi của anh.. - Rannie cười cười nói
- Thật sao? Cô chịu tha lỗi cho tui hả? Mike mừng quýnh và nhìn sang Nana với đôi mắt biết ơn nhưng niềm vui đóa chưa đầy năm phút đã bị cô dập tắt ngay khi.....
- Ê! Khoan mừng vội đã, tui tha cho anh nhưng phải có kèm theo điều kiện nữa - Rannie nham hiểm nhìn anh cười
- Hả? - chẳng những anh hả mà ba anh còn lại cũng ngạc nhiên ko kém. Họ ko biết Rannie định giở trò gì nữa đây
- Điều kiện của tui là........ là.....- Rannie cố tình kéo dài tời gian cô Mike nghẹt thở chờ chơi
- Là gì nói đại đi! Tụi đợi nghe mà sắp nín thở rồi nè - Mike nhăn mặy hối
- Đúng đó - ba anh kia cũng nhiều chuyện lên tiếng
- Hihihihi các anh đồng lòng dữ ha? - Rannie nhìn bốn anh cười cười nói
- Đương nhiên! Chúng tôi là anh em cóa phước cùng hưởngm cóa họa cùng chia. Nay Mike gặp khó khăn thì dĩ nhiên phải giúp òi - Matt tà lẹt, bày đặt anh hùng rơm nói ( hixhixhix thui rùi rùi lượm ơi)
- Mí anh cũng vậy hả? - Rannie tủm tỉm nhìn Joseph và Danson hỏi
- Chứ còn sao nữa! Anh em đồng hội đồng thuyền muh - Joseph nói và anh với Danson gật đầu cái rụp
- Cô nói lẹ lên đi tui mệt quá - Mike khổ sở nói
- Có phải cái gì " các anh " cũng chấp nhận phải hem? - Rannie hỏi lại một lần nữa choa chắc en
- Phải - bốn anh đồng thanh nói ( tiêu mí anh òi mí anh ơi)
Nhưng mí anh ơi! Mí anh ham hố chi vậy? Các anh bị sập bẫy òi cóa biết hem? Tuy Rannie đang giận thật nhưng cái đầu thiên tài của cô ko có vì thế muh ngưng hoạt động đâu. Mà nó còn làm việc gấp đôi bình thường nữa kìa. Cóa nằm mơ bốn anh cũng ko ngờ chỉ vì một phút sơ hở yếu lòng mà đã đưa mình vào tròng cô một cách ngon lành. Rannie lần này sẽ bắt các anh trả lại món nợ mà các cô phải chịu. Cô sẽ làm cho bốn anh " sống dở chết dở " hahaha
- Được nếu mi người đã nói thế thì đừng trách Rannie nì độc ác nhé hahahaha - cô nghĩ thầm rồi nghênh mặt nói:
- Tui muốn bản hợp đồng của chúng ta phải đảo ngược lại hết. Sao hả? - cô hất mặt nhìn Mike hỏi - hiểu hem? Nhìn anh ngơ ngơ chắc hem rùi
- Ý cô là...... muốn đổi ngược vị trí hiện tại đóa hả? - Joseph lờ mờ hiểu ra
- Hihihihi xem ra anh cũng ko hổ danh là thiên tai ha? - Rannie khoanh tay cười cười nói
- Cô...... - Joseph cũng đành pó tay
- Ê! Ý của cô ta là sao hả? - Mike quay sang thằng bạn hỏi
- Cô ta muốn mình làm ôsin cho bốn cô ấy - Joseph nhìn Rannie bằng đôi mắt hình viên đạn
Sau khi nghe Joseph nói xong thì ba anh kia đồng thanh hét lên: - Ko bao giờ
- Hehehehe ko muốn cũng ko được. Ban nãy ai bảo các người " xung " quá làm chi bây giờ đã nói định nuốt lời à? - Rannie nhìn mí anh đằng đằng sát khí
- Sao hả? Có chơi phải có chịu chứ - Joe lên tiếng nói khích
- Hay là...... chưa gì đã sợ rồi à? - Ariel thêm vô, rồi quay sang Rannie cố tình nói lớn cho bốn anh nghe - Hơi! Rannie ơi! Tui thấy bà đã chọn sai đối tượng để tin tưởng òi đó. Chỉ biết nói mà thui!!
- Chán thế! Thui tụi mình đi thui Rannie ơi! Tui nghĩ bây giờ bà có giận ai đóa suốt đời tui cũng hem thèm can ngăn nữa đâu. Vừa tốn sức mà chẳng được gì - Nana nói lớn rồi vờ kéo tay Rannie toan bỏ đi
- Ai nói chúng tôi chỉ biết nói thôi chứ? Hứ! Hoàng tử của Vĩnh Phong ko bao giờ nuốt lời - Danson nghe nóng mũi liền trả lời
- Vậy à? - Nana lơ lửng hỏi
- Đương nhiên! Chúng tôi cóa chơi dĩ nhiên cóa chịu - Matt nói
- Oh hô! Vây thì làm ngay bây giờ đi. Tui hem tin tưởng các người choa lém đâu - Joe vừa ngáp vừa nói làm cho Matt tức điên người. Vì đây là lần đầu tiên cóa người nói anh ko đáng tin cậy
Ngay lập tức, mí anh móc phăng tờ gợp đồng ra và hí hoáy viết gì trong đó và kí cái " rẹt " rồi chìa ra trước mặt các cô.
- Mọi người..... mọi người đâu cần vì tui mà làm thế chứ! - Mike xúc động nhìn ba anh kia nói
- Mày nói gì thế? Chúng ta là anh em mà, mày gặp khó khăm chẳng lẽ tụi tao ngó lơ được sao? - Danson cười đáp
- Đúng đó! Với lại anh hùng trả thù mười năm chưa muộn. Hãy để cho họ cười đã đi rồi mình từ từ trả thù cũng chưa muộn muh - Joseph vỗ vai bạn nói
- Cám ơn tụi bây. Tao quả thật hem lầm khi đã làm anh em với tụi bây - Mike mỉm cười nhìn bạn nói
- Ế! Sao lại bỏ quên thèng anh nì vậy? - Matt bon chen xen vào
- Hihihi! Quên! Còn anh nữa chứ - Mike vui vẻ nói và vỗ vai Matt một cách thân tình
Mí cô nàng nãy giờ lui cui coi tờ hợp đồng đã được chỉnh sửa theo thể yêu cầu thì mừng húm. Khi quay sang thấy mí anh đang đóng phim " anh em nghĩa nặng tình thâm " thì muốn phát ớn lạnh. Joe lên tiếng nói ngắt ngang câu chuyện của bốn anh:
- Mí người đóng phim nãy giờ đủ chưa?
- Cô.. - Matt cứng họng hem nói nên lời
- Tui sao? - Joe đắc thắng hỏi
- Đúng là đàn bà con gái gì mà như chằn - Matt liếc cô nói
- Tui vậy đóa hahahaha - Joe cười gian làm Matt đứng pó chiếu lun
Là..lá..la..la....là..lá...l a......
Tiếng chuông điện thoại của Nana vang lên dập tắt cuộc chiến của Matt và Joe. Cô quýnh quáng nhất điện thoại lên nói:
- Alo??? Anh gọi em cóa gì hem?
- Cóa gì hem? Nói nghe ngon nhỉ? Biết bây giờ là mấy giờ ko mà còn chưa chịu về hả? - tiếng Ken hét lên bên đầu dây bên kia làm Nana phải để điện thoại ra xa ba mét ( hixhixhix noái hơi quá )
Cô đành cười hì hì choa qua chuyện rồi nói giọng cóa lỗi:
- Sorry anh hai nha!!! Tụi em quên. Nhưng hem sao giờ tụi em vìa liền à!
- Uhm! Được vậy thì tốt. Nếu hem thì đừng trách anh tống khứ em về Mỹ lại nha!!!!!! - Ken nham hiển phán một câu làm hồn vía Nana lên mây Cô lắp bắp nói:
- Anh. anh đừng cóa hù em nha!!!!!
- Anh đâu cóa rảnh muh hù!! Hem tin thì thử là biết liền à - Ken cười cười nói
- Ok! Em biết òi! Em sẽ về liền - cô hoảng quá nói
- Vạy thì giỏi đó nhóc - Ken nói xong rồi cúp máy cái rụp hem để choa cô nói thêm lời nào
Nói chuyện với Ken xong, Nana mồ hôi mồ kê đổ đầy.Thấy lạ, Rannie cất tiếng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Anh Ken gọi hả?
- Uhm! - Nana tiu nghỉu nói
- Ken là ai vậy? - Danson nghe vậy liền hỏi
- Anh hai tui. Có gì hem? - Nana cộc lốc đáp
- Uhm hem - anh nói
- Ừm anh Ken gọi cóa gì hem? - Ariel lo lắng hỏi
- Ổng bảo năm phút nữa mà hem về là sẽ tống khứ mình về ngay lập tức đó - Nana nhăn nhó nói
- Hả? - ba cô đồng thanh
- Vậy còn hem lẹ nữa! Tui hem muốn về đây nha!! Tui coàn chưa chơi đã muh - Rannie lắc đầu nói
- Bà nói tui muốn chắc - Nana liếc bạn nói
- Mí anh còn hem biết làm " nhiện vụ " của mình nữa hả? - Nana đứng trước mặt Danson hỏi
- hả? Ờ.! Biết òi - Danson ngớ ra một tí rồi cuối cùng cũng hiểu ý của Nana
- Còn anh thì phải có nhiện vụ đưa Joe an toàn về nhà đó! Nó mà có mất cọng tóc nào thì tui làm thịt anh! - Nana nhìn Matt phán một câu rợn tóc gáy
Nói xong, bốn cặp đi thẳng ra bãi gửi xe rồi họ lao nhanh ra đường. Do đã quá khuya nên đường xá rất vắng vẻ, chính vì thế nên mí anh cứ " thẳng sức tung bay ". Bốn chiếc xe phóng đi với một tốc độ kinh khủng làm choa mí cô nàng chóng cả mặt. Chưa đầy năm phút, ba chiếc xe hết sức " ngầu " đã dừng trước cửa nhà của Nana.Vì ba cô ở chung nhà nên tiện việc đưa đón hơn. Riêng về Joe thì nhà cô xa hơn một tí nên Matt chịu thiệt hơn ba thèng em mình nhiều.Chưa đầy năm phút, ba chiếc xe hết sức " ngầu " đỗ xịt trước cửa nhà Nana. Các cô quýnh quáng xuống xe rùi chạy thẳng vào nhà. Nhưng cũng ko quên quay lịa " dặn dò thân mật " với các anh:
- Ngày mai nhớ đến sớm nhớ!!! - Rannie cười hiểm nhìn Mike
- Nếu mai 7g hem thấy mẹt mí anh thì đừng trách tụi tui ác độc nha! - Nana cười cười nói
- Tụi tui đi nha " ba ông tám ". Ngủ ngon và hãy mơ đến chúng tui nha! Hahahaha - Ariel chêm thêm một câu rùi cười to cùng hai cô bạn sánh bước vào nhà
Ba anh thấy thái độ ngạo nghễ của các cô thì tức lắm. Nhưng cũng phải cắn răng, bấm bụng chịu. Ai bảo mình ngu làm gì để bây giờ thân thể bị đày đọa - mí anh thầm trách mình
- Đúng là đàn bà đáng sợ thật - ba anh có cùng suy nghĩ ( mí chị em đọc câu nì xong đừng óanh em tụi nghiệp )
- Đang tức giận, khóc lóc thảm thiết muh cũng nghĩ ra cái cách nì quả là đáng gờm - Joseph thò đầu ra ngoài cửa xe nói với Mike và Danson
- Uhm! Họ đúng thật ko giống những cô gái khác, khó đối phó hơn nhiều - Mike đồng tình nói
- Joseph à! Tao thấy bây giờ mày lại cóa thêm mí đối thủ để mày đầu trí rồi đấy - Danson cười cười nói - Chiến này sẽ nhức đầu lém đây
- Uhm!!! Thui về! Chuẩn bị để mai coàn đi làm ôsin nữa chứ! - Joseph nói rùi phòng xe đi Còn ba cô khi bước vào nhà thì thấy tối thui, đèn đuốc đều hem mở. Đinh ninh mọi người đã ngủ, các cô rón ré đi về phòng. Nhưng tới sofa thì nghe:
- Chịu về rùi đó hả? - Ken ngồi lù lù trong bóng đêm lên tiếng làm cả bọn giật bắn mình
Lúc đó, tất cả đèn trong phòng khách đều được bật sáng trưng. Ba cô há hốc mồm khi thấy chẳng những là Ken chưa ngủ mà còn có cả Beatrice. Họ đang ngồi chình ình đó với vẻ mặt đầy sát khí.
Biết là sắp cóa bão nên Nana mới cười giã lã chạy đến ôm tay Ken dịu giọng nói:
- Anh hai! Anh chưa ngủ nữa hả?
- Hừ! Hay nhỉ! Em gái chưa về thì người anh này ngủ được ngon sao? - Ken lừ mắt hỏi ngược lại
- Tụi em đã nói là đừng chờ cửa rùi muh - Nana phụng phịu nói
- Đi mà ko biết giờ giấc để về như vậy đó hả? Mí đứa có biết anh và chị mí đứa lo cỡ nào ko? - Ken giận lên nói - Đã mười hai giờ khuya rồi đó
- Xin lỗi muh! Tụi em hem cố ý đâu mà!! Thui anh đừng giận nữa - Nana chấp tay lại năn nỉ
- Đúng đó! tụi em hem muốn làm anh chị lo lắng đâu muh! - Rannie và Ariel cũng ngồi xuống bên Ken nũng nịu nói
- Anh à! Thui đi! Dù gì tụi nó cũng về rồi đừng có làm ọi chuyện lớn lên nữa - Beatrice thấy Ken nổi giận nên lên tiếng giải vây choa mí cô em tinh nghịch của mình
Còn Ken thì đành ngồi đó muh pó tay đầu hàng. Vì anh biết khi bốn người đàn bà của nhà nì mà hợp lại thì dù cóa mười Ken cũng thua như chơi. Nên cách tốt nhất là im lặng, đừng nói gì cả để hơi choa ấm bụng sướng hơn.
Bỗng Beatrice quay lịa nhẹ nhàng hỏi các cô em:
- Mí đứa đã đi đâu mà về trễ vậy hả?
- Dạ... dạ. tụi em đi uống nước với bạn. Nhưng mãi lo nói chuyện nên quên khuấy mất giờ về - Rannie lấp liếm
- Thật ko? - cô nghi ngờ hỏi lại
- Thật đó!! - Nana cũng hùa theo nói rùi cô kín đáo thúc cùi chỏ vào người Ariel làm cho Ariel giật mình cũng phải nói đại
- Đúng đó! Tụi em đi rất nhiều nơi vui quá nên mới về trễ đó muh
- Mà lạ thật.... - Ken ngồi nãy giờ suy nghĩ một hồi rùi nói - mí đứa mới về cóa mí ngày chứ nhiêu sao có bạn nhanh vậy?
- Á.à là bạn trong lớp đóa muh. Tại tụi em rất hợp ý nên làm quen với nhau rất nhanh - Nana nhanh trí nói
- Uhm! - Ken nghe có vẻ hợp lí nên cũng hem hỏi thêm nữa
Riêng ba cô nàng thì hú vía. Nếu hem nói vậy thì nói sao bi giờ? Chẳng lẽ nói họ vừa mới trải qua một trận đụng độ " kinh thiên động địa " hay sao? Nếu vậy thì nhất định sẽ bị tống cổ về Mỹ ngay lập tức nên đành ngậm ngùi muh nói dối thui.
- Thui! Lo tắm rửa rồi về phòng nghỉ sớm đi! Mai còn đi học nữa -
Ken nói xong rùi cùng Beatrice trở về phòng. Còn ba cô cũng ai về phòng nấy. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ của họ. Bây giờ nghĩ lại họ còn thấy ớn óc.
Lại nói về Joe, Matt đưa cô về nhà nhưng trên đường hai người ko ngừng cải nhau chí chóe:
- Hứ! Tui đúng là xui xẻo muh - Matt nói
- Anh nói anh xui? Hem dám đâu người xui là tui thì có - Joe đáp trả
- Cô xui cái giống gì mà xui với xẻo? - Matt hừng hực lửa nhìn cô
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...