Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 449 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ho đến khi…….
Khi bé đang đi chơi với bạn bè thì:
- Thiên Thanh!!!! Coi chừng trên đầu cậu kìa…….- 1 cô bạn hét lên khi thấy có vật nào đó rơi tự do xuống – Tránh ra nhanh đi………
Bé chưa kịp phản ứng gì thì ……… như có ai đó đẩy mạnh bé ra tránh được chậu hoa….
Lúc này, trên lầu chỗ rơi chậu hoa:
- Hừ!!! Sao lại trật thế cơ chứ???? Tên nào cản đường chúng ta bọn mày!!! /???
- Aaaaa….Tỉ tỉ ơi!!!
- Gì mà mày hú ầm lên thế….
- Hắn….hắn…. – 1 con bé mặt đỏ lên, lấp bấp chỉ đến chỗ bé….
Con nhóm trưởng nhăn mặt, hất hàm lên quát:
- Chứ bọn mày bị sao thế hả??? Sao cứ lấp ba lấp bấp vậy hả??? Mau chạy nhanh lên, mấy thầy cô phát hiện ra bọn mình bây giờ??
- Nhưng…. tỉ tỉ ơi!!! Hoàng tử của bọn mình kìa!!!!!!! – Cả đám rú lên.
- Đâu!!! Đâu…. – Bà chắn nhanh ***ng nhìn theo – Đúng là hoàng tử thật!!! Ôi!! Chàng thật phong độ như ngày nào.
- Tỉ tỉ ơi!!! Chạy nhanh lên, thầy cô đến rồi kìa!!
- Kệ! Để tao ngắm đã nào!!!!!!!!
- Nhanh đi mà tỉ tỉ………..
Cả bọn nhanh chóng kéo con nhỏ này chạy, còn nó thì cứ mơ mơ mộng mộng ngắm nhìn hoàng tử Thành Vũ của nó………..
***********************************************
Lại nói về bé và hắn, sau khi kịp thời chạy lại cứu bé, hắn ôm ghì bé lại, hỏi:
- Nè!! You ko sao chứ hả??? Ổn chứ???
Bé lấy tay xoa xoa đầu…….. đầu óc nhức nhói vô cùng, bé nhăn mặt:
- You nghĩ sao wa chiện này mà tui ổn àh!!! – Bé nhảy phắt dậy, rời khỏi vòng tay của hắn – Cái lũ này.. có ngày cũng chít với tui. Hừ…….
- You còn la hét được thì tui yên tâm roài….. Mà bọn nó là ai vậy??
- Hả????? Fan của you mà you ko bít sao???
- Ko! – Hắn lắc đầu thú nhận – Do nhìu fan wa’ nên hok nhớ hết được!
Bé nhăn mặt,…. cười cười. Đầu óc vô cùng choáng váng….
- Nổ dễ sợ. Tui……
Nếu bọn mình nói chưa từng bít chiện wen nhau thì sao???
- Thì hơi lạ đó nghen….. – Đại Thành khẽ cười trêu
- Thật đó, bọn mình chỉ ham học thui, chứ còn chiện wen nhau thì….. phiền phức lém – Các bé lắc đầu cười – Thui, đến tiết cuối roài. Bọn mình đi nghen!! Hẹn gặp lại.
Cả bọn kéo nhau đi… để mặc bọn boy gãi đầu gãi tai, thắc mắc:
- Mấy cô nương này kì lạ thật. Sao lại có con gái ko thíck nói chiện với bọn mình nhỉ??? – Nhật Tuấn ngạc nhiên, nhăn mặt
- Uhm! Nhưng mấy cô bé này dễ thương và đáng iu y như nữ wái kia vậy??? – Vũ Doanh nháy mắt cười ra ám hiệu.
- VẬy…….
Cả bọn cười tươi, hỉu ý nhau….. đồng thanh nói lớn:
- MẤY BÉ ƠI…….
Mấy cô nhỏ quay lại, ngạc nhiên….
- BỮA SAU MÌNH HẸN NHAU ĐI ĂN KEM NHA….. ^^
Bọn con gái cười lớn:
- CÒN TÙY ÀH!!! ^^
Cả đám cùng cười lớn……..
Vậy là chuẩn bị có nhìu chuyện vui đây!!! E hèm…..
(Nhớ tên nhân vật phụ cũng đủ chít rầu, Hix TT- - TT )
Lúc này, chuyện trong phòng y tế vẫn chưa kết thúc, lúc cả bọn kéo nhau lũ lượt đi thì: hắn chợt ôm chặt lấy bé mặc cho nảy ra, giọng trầm xuống:
- You có bít khi you ngất tui lo thế nào ko hả???
- Ơ!!!!
Bé chợt khựng lại, thôi đánh hắn:”Hắn….. lo….lo….cho mình sao??? ” và mặt bắt đầu đỏ ửng lên:
- Tôi…….
- You thật ích kỷ!!! Sao ko nói cho tôi bít hả????
- Tôi xin lỗi! – Giọng bé bắt đầu nhẹ dần.
- Lần sau có chuyện gì thì phải nói cho tôi bít nghe chưa nào??? – Hắn mỉm cười nhìn bé.
- Uhm! – Bé cúi mặt xuống, tránh nụ cười dịu dàng của hắn:”Sao nụ cười chết tiệt này lại làm mình……. Hix… TT- - TT “
- Thui, hum nay tui đãi you ăn….kem ha!!! (hahahh…….ăn kem!!! )
- Ok thui!! – BÉ cười tươi rói
Kem á, bé thíck nhất đó……… Aaaaa…. Kem…..
Bé nhanh chân chạy theo hắn, cười tươi…..
Tuổi học trò vui tươi mà, suy nghĩ chi xa xôi mà thêm rắc rối nhỉ??? Chỉ 1 cái ôm thôi là đủ khiến lòng trở nên ấm áp lại rồi……..
Nhưng……..
- Gừ!!!! Con Thiên Thanh này đúng là ko coi lời nói của tao ra gì cả???? Hừ
Con bé nhóm trưởng gầm gừ tức giận….. Thì ra bọn nó đã rình và coi hết mọi chuyện trong phòng y tế của hắn và bé rồi.
- Rượu mời ko uống muốn uống rượu phạt, mày được lắm Thiên Thanh.
- Tỉ tỉ định làm gì con bé ấy.
Con nhỏ cười nham hiểm:
- Tất nhiên là như những con nhỏ khác…….. Hahahhah………
Tiếng cười kinh dị của con bé ấy vang xa…… làm cho bé cảm thấy có gì đó bất ổn….
Hix!!!…..
Hôm sau, khi bé đang mang cơm cho hắn thì (vẫn cái giọng chua chát như hum nào):
- Bắt nó lại cho tao bọn bây!!!!!
Bé khựng lại, nhăn mặt…..
Một đám nữ wái như hôm nào bao quanh nhanh lấy bé, mặt đứa nào cũng dữ sư và đanh lại…. Con đầu đàn hếch mép cười:
- Hôm nay mày sẽ bít như thế nào là hình phạt của tao, tao nói mà mày ko nghe àh!!
- Nói gì thì nói nhanh đi, tôi đang bận – Bé lạnh lùng
- Con này ngon nhỉ??? – Con bé đó hét lên giận dữ – Cho nó 1 trận đi bọn bây!!!
Sau câu lệnh của con nhỏ, mấy con còn lại xông lên, vồ lấy bé…..Bé vẫn im lặng vừa nhìn đòn vừa giữ hộp cơm.
1 con tóc xù bông (chó xù), nhào vào, định đánh bé thì ngay lập tức bị bé đá ngay vào chân, khiến con nhỏ này hụt chân té sóng xoài….
Con khác định túm tóc bé thì bị bé chụp tay chơi đòn Judo té nhào ra xa…..Đau điếng..
1 con cao lớn, người đậm ôm chặt lấy bé từ đằng sau, làm đà cho con khác đánh bé. Bé nảy người lên, đá ngay bụng nó và vòng người ra sau, đánh vào chân con mập khiến nó khuỵ xuống…… Nhăn mặt…
Mấy đứa trong nhóm fan của hắn tỏ vẻ lo sợ:
- Con này bít võ đó tỉ tỉ ơi………
Con nhóm trưởng nhăn mặt, nháy mắt ra ám hiệu:
- Bọn mày đánh lên đồng loạt đi!!!
- Dạ!!!
Như hiểu ý, cả lũ nhào thẳng vào bé đấm đá lia lịa, lộn tùng phèo…..
Bé nhăn mặt:” Hừ!!! Bọn nó lại chơi trò chơi này sao??? Cẩn thận mới được.”
Vừa đánh bé vừa né đòn, hơi vất vả và bé đã thấm mệt….. Đầu hơi choáng, chắc là vì cú ngã hôm wa…….
Bỗng:
- BỐP!!!
Bé đơ ra, đầu óc choáng váng và ngã vật ra …… Hộp cơm bé cất công làm cho hắn rơi ra vung vãi khắp nơi…….
Con bé nhóm trưởng cười nửa miệng đắc ý, đút con dao vào lại:
- Vậy có nhanh hơn ko hả???
- Đại tỉ ghê thật!!! – Cả lũ hùa theo.
- Mau khiêng nó vào nhà kho cũ nhanh đi, kẻo mọi người lại phát hiện nữa đó!!!
- DẠ!!!
Cả lũ nhanh chóng thi hành mệnh lệnh của con bé đó…..
Còn bé thì bất tỉnh ko bít gì nữa………
Còn nói về phần hắn…
Sau khi chờ lâu wa’ bé ko tới, hắn định sẽ tới lớp hỏi thăm bé có đi học ko thì thấy hộp cơm bé làm vất vưởng cạnh cửa sân sau trường….
Hắn nhíu mày:”Sao lại vất cơm ở đây cơ chứ???? Nhưng….. chẳng lẽ…….”
Như có cái gì đó là lạ, hắn chạy nhanh đến lớp học của bé….
- Cho tôi gặp mấy cô hay đi chung với Thiên Thanh!!!
Lũ con gái cùng ré lên khi thấy hắn:
- Aaaaa……. Hoàng tử Thành Vũ kìa tụi mày!!!……
Bọn nó xung quanh lấy hắn, hỏi han. Mấy đứa lớp khác cũng chạy sang xem…
Bọn bạn bé chạy nhanh ra hỏi hắn:
- Cậu có chuyện gì mà cần gặp bọn tôi vậy???
- Mình ra kia nói chuyện được ko??? Ở đây…..- Hắn ái ngại chỉ về lũ con gái
Cả bọn như hỉu ý, mỉm cười:
- Được thui! Ra kia đi.
Khi cả bọn đã đi rồi mà tụi con gái vẫn ồn ào, tám chuyện với nhau về hắn….. (Đúng là hotboy rắc rối wa’ )
- Hôm nay Thiên Thanh có đi học hok vậy?
- Có mà! Cậu ấy còn bảo phải mang cơm trưa đến cho cậu nữa mà. Cậu ko gặp cậu ấy sao??? – Ngọc Anh thắc mắc
- Sao cơ??? Cô ấy mang cơm cho tôi àh!
- Uhm!
- Vậy là tiêu rồi. Tôi thấy hộp cơm cô ấy mang đến vất ngay chỗ cửa sân sau trường……
- Cái gì cơ??? Vậy chắc cậu ấy…….. – Hà Oanh nói thảng thốt.
- Đừng có nghĩ tiêu cực mà!!! Cậu đang làm cả bọn rối lên đó…. – Nguyệt Trân cố trấn tĩnh cả bọn.
- Vậy bây giờ mình phải làm gì đây hả Thành Vũ!!! – Yến Nhi lo lắng
- Bây giờ mình chỉ còn cách là tìm khắp trường thôi. Ko có đủ manh mối để tìm kiếm và biết chắc là Thiên Thanh đang ở đâu cả!! – Thành Vũ vẫn giữ bình tĩnh
- Uhm! Vậy mình chia nhau đi tìm đi.
Chợt, lúc đó:
- A! Chào mấy bé, có chuyện gì mà mặt mày căng thẳng vậy???
Bọn bạn hắn tươi cười lại gần
Hà Oanh nhăn mặt:
- Mấy cậu trông vui wa’ nhỉ??? Bọn tôi đang rối hết cả lên đây còn ở đó mà cười nói vui vẻ!!!
Vũ Doanh ngạc nhiên:
- Ơ!! Người ta mới tới làm gì mà nhăn thế cô nương.
- Hứ!!! Thiên Thanh bị mất tích rồi, ở đó mà nhăn với nhó.
- Sao cơ??? Thiên Thanh bị…….. – Cả bọn xém hét toáng lên.
- Khẽ khẽ cái mồm mấy người, bây giờ bọn tôi và Thành Vũ đang chuẩn bị đi tìm đây. Mấy người giúp 1 tay nhé. – Ngọc Anh cau có.
- Tất nhiên rồi!! Bắt đầu từ đâu đây…..
- Khoan đã, cho tao nói….. – Nhật Tuấn lên tiếng.
- Chuyện gì thế??? – Nguyệt Trân hỏi.
- Nè!!! Có phải là Thiên Thanh bị mất ở cửa sân sau trường hok??? Lúc đó có hộp cơm kèm theo hả????
Cả bọn ngạc nhiên…….Thành Vũ giật mình, lay bạn hỏi:
- Sao mày biết???
- Do tao thấy……. – Nhật Tuấn nhăn răng cười gượng
- Trời….. Mèn đét ơi…. thấy sao ông ko cứu hả????
- Tao có nhìn thấy mặt đâu mà cứu, vả lại bọn này hối đi wa’ nên tao chưa thấy gì hết.
- Vậy ông có bít là bon nó kéo Thiên Thanh đi đâu hok??? – Vũ Doanh hét toáng lên.
- Hình như là….. nhà kho…. gì gì đó.
- Nhà kho hả??? Cũ hay mới….????
- Tao hok bít?? – Nhật Tuấn nhăn mặt, lắc đầu – Ko nghe rõ.
- Thui, mình tìm cả 2 nhà kho lun đi. Nhanh đi. – Thành Vũ lên tiếng.
- Uhm!
Cả bọn tức tốc chia làm 2 nhánh chạy ra 2 nhà kho.
Nhà kho mới: Nhật Tuấn, Nguyệt Trân, Minh Duy, Ngọc Anh, Yến Nhi.
Nhà kho cũ: hắn, Đại Thành, Hà Oanh, Vũ Doanh.
Trong lòng hắn đầy hoang mang, cầu mong bé ko có mệnh hệ gì!!!!!!
Còn lúc này về phần bé cũng chả ổn hơn gì hắn………
Bé sực tỉnh khi bị 1 chậu nước tạt vào người. Toàn thân ê ẩm, nặng nhọc, tay chân bị trói chặt, miệng bị băng lại……..
“Cái nơi wái wỷ gì thế này!!? ” – Bé mệt nhọc mở mắt
Đập vào mắt bé là con nhỏ nhóm trưởng đang túm lấy tóc bé dựng đầu bé dậy. Nó hầm hè như ăn tươi nuốt sống bé:
- Mày đã hỉu lời tao nói là nó như thế nào chưa hả??? Con ranh…….
Bé vẫn im lặng trừng mắt nó thì:
- BỐP!!!!!
Tiếng tát tai chua chát vang lên:
- Mày còn dám gườm tao àh!!! Con này ngon nhỉ??? Mày tưởng mày còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc nữa sao??? Nhìn cái mặt mày là tao muốn đập rồi, khuôn mặt xấu xí này cho chó nó ăn là hợp đấy nhỉ?/??? Hahahhah………..
Cả bọn còn lại hùa theo cười bé…….. Bé như điên lên nhưng ko làm cách nào nói lại được, lòng đầy ấm ức mình đã wa’ xem thường bọn nó……….
- Giờ tao sẽ cho mày biết, cơn tức giận của tụi tao là như thế nào?? Mày là 9o62 ko bít nghe lời, con ranh…….. – Rồi nó quay lại, quắt tay cho 1 cn nhỏ đã đợi sẵn – Cho nó biết mùi đi em!!
- Vâng, tỉ tỉ……… – Con tóc duỗi thẳng, nhuộm màu lập loè dạ ngoan.
Con bé từ từ tiến lại phía bé, mím cười….. dịu dàng (Ặc…. nham hiểm thì đúng hơn). Đưa con dao từ từ lên khuôn mặt bé:
- Da mày trắng trẻo wa’ nhỉ??? Lại mềm mại nữa chứ…. Chắc hoàng tử đã vuốt ve mày nên mày khoái theo chàng àh!!!
Bé thấy kinh tởm với lời nói của nó…… Lòng như lửa đốt, con dao này bén wa’ đi thôi cho mất……
- Chắc hoàng tử chiều nó wa’, nó sinh bướng bỉnh đó mà, phải thay chàng trừng trị nó thật thích đáng vào…..
Cả lũ rú lên….. đầy khùng điên…..
Con bé tóc duỗi trừng mắt nhìn bé:
- Mày hãy tránh xa hoàng tử của tao ra đi, nghe chưa hả?????
Và rạch từ từ trên gương mặt bé……
Máu ứa ra…….. Đau nhói……..
Bé cố nhịn nhưng sao nước mắt cứ chảy dài………
Sau khi rạch 1 đường (nhỏ thui đó) trên má bé, con nhỏ tóc duỗi liếm con dao dính vết máu của bé, nhếch mép cười……..
Bé đau buốt, rát wa’……
Con nhóm trưởng nhấc mặt bé lên, cười khoái trá:
- Hahahha……….. Nhìn mặt mày lúc này thật là thảm hại mày bít ko hả??? Giờ mày đã ngoan ngoãn hơn chưa hả???
Nó quắt tay ra hiệu gỡ miếng băng trên miệng bé ra. Bé hét ngay vào mặt nó:
- Mấy người muốn làm gì tôi thì cứ việc làm hết xem nào??? Tưởng ỷ đông có thể làm tôi sợ sao hả??? Dẹp ngay mấy cái trò hiếp người này đi, nếu ko các người sẽ phải hối hận đấy….. Và…. dù có bị làm sao thì tôi cũng sẽ ko rời xa Thành Vũ đâu…..
Ngay lập tức 1 cái tát như trời giáng:
- BỐP!!!!!! Câm mỏ mày lại…… mày đã thích thì tao sẽ chiều. Típ tục đi bọn mày….
Miệng bé rướm máu, lòng như điên lên nhưng ko làm sao kháng cự lại được…..
Con nhỏ tóc xù khác cầm lấy con dao nhìn còn ghê hơn con dao kia tiến lại chỗ bé:
- Chuẩn bị típ nhé Thiên Thanh!!! Lần này tao sẽ làm nhẹ nhàng hơn, ko đau đâu…. Hehehee …..
Nó đưa tay xé toạt vai áo bé và từ từ liết nhẹ con dao trên bả vai bé……..
Bé như nghẹt thở, tim thắt lại….. Đau buốt nơi bả vai, cơn đau âm ỉ và khó chịu… Và bé nhớ đến hắn, nhớ nụ cười của hắn…. Bé chợt cười chua chát:
“Sao những lúc gặp khó khăn mình luôn nhớ đến hắn nhỉ??????? “
Mắt nhắm lại từ từ chịu cơn đau cứa thịt………
Con nhóm trưởng giục:
- Xong chưa hả??? Có chút chuyện mà sao mày làm lâu vậy???
- Từ từ đã tỉ tỉ, phải cho nó nếm mùi đau đớn từ từ từng chút 1 chứ ạ!!!!! – Nó cười gian hiếm.
- Uhm! Nhanh đi. Bọn mình còn hải chồn lẹ nữa, mai hành nó típ. Ko bảo vệ lại nghi ngờ đó.
- Dạ! Xong ngay… – Con nhỏ nhanh chóng quay lại công việc của mình…..
………..
- RẦM!!!!!!!!!! THIÊN THANH….. ƠI…. THIÊN THANH……
Cánh cửa nhà kho bị đạp bay đi, hắn và bọn bạn xuất hiện bất ngờ làm lũ con gái trở tay ko kịp, đứng ngây ra…….. nhìn…. 0- - - o
Cả bọn bên Thành Vũ sững sờ:
- Trời ơi!!! Thiên Thanh…….. – Hà Oanh hét toáng lên, chạy nhanh đến bên bé, khóc nức lên….
Lúc này Thiên Thanh người rũ ra, quần áo ướt mèm, rách tả tơi (sơ sơ thui >- - Thành Vũ trong 1 thoáng sững sờ, liền chạy ngay đến bên bé, hất mạnh con bé tóc xù kia ra 1 bên, ôm chặt lấy cơ thể đang rũ ra của bé:
- Thiên Thanh……. Thiên Thanh…….
Bé từ từ mở mắt, mệt mỏi, đưa tay lên má hắn:
- Cuối cùng……thì… you….. cũng đã đến….. – Mỉm cười…..
Và ngất lịm lun trong vòng tay hắn….
Thành Vũ hét lên:
- Này!! Tỉnh lại đi……… Thiên Thanh…….
Hắn trừng mắt nhìn đám con gái đã hành hạ Thiên Thanh……. Cơn giận và tức tối….
Con nhóm trưởng ra vẻ hối hận, giả nai:
- Em xin…… lỗi, chỉ muốn dọa Thiên Thanh 1 chút thôi……. Ai ngờ…..
Hắn quát lên:
- Mấy người im ngay cho tôi……..
Hắn bế bé lên, lẳng lặng rời khỏi nhà kho….. Lòng đau như cắt….
“Xin lỗi, tôi đã để you bị khổ như thế này……. Xin lỗi….. “
Ngay lập tức, đến lượt Hà Oanh nhìn bọn fan như mún xé xác:
- Bọn các người được lắm……. Giờ mún tôi xử các người ra sao đây hả??? Dám đụng vào Thiên Thanh của bọn này thì các người có đường chết với tôi…….
Đại Thành nắm vai Hà Oanh lại:
- Cứ bình tĩnh nào Hà Oanh, ko cần cô phải ra tay đâu. Bọn này cứ để tôi… dù hồi giờ chưa bao giờ tôi đánh con gái dù chỉ bằng 1 cành hoa nhưng…….. đụng đến Thiên Thanh thì mấy người chết với bọn tôi rồi……..
Trong lúc, Hà Oanh và Đại Thành đang xử lý bọn ác nhân thất đức này thì Vũ Doanh đã alô cho lũ bạn bên kho mới wa xử lý típ……..
- Tìm được Thiên Thanh rồi mày ạh!!! Cô ấy ……… Nhưng đã có Thành vũ chăm sóc rồi, bọn mày wa kho cũ nhanh đi………
- Ok!!!
- Ko!!!!! Cho bọn em xin lỗi…… Bọn em trót dại… Huhuuhuh…….
- Á!!! Đau wa’………
Ngọc Anh vút cây roi da lên, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Thế mấy cô chửi bới và đánh đập Thiên Thanh ko ngờ có kết cục như thế này sao????
- Vút…….Vút…….
Cả bọn cùng trừng mắt nhìn lũ con gái ác nhơn đó……
Hình phạt thích đáng dành cho mấy lũ fan ngu muội ……. ^^
- Bữa sau mà còn đụng đến bọn này thì mấy người tan xương với bọn tôi. NGHE CHƯA HẢ??
Nguyệt Trân quát lên – Nếu còn lần sau tôi sẽ dẫn các người lên ban giám hiệu đó. HỈU CHƯA!!!!!!!
- Da…da….ạ….. – Bọn fan lí nhí dạ khẽ.
- Bye mấy cô nương nhé!!! Nhớ lời của bọn này đó…. – Nhật Tuấn nháy mắt với bọn fan.
Cả bọn kéo nhau đi, để lại đằng sau tiếng rên rỉ và…….. hâm mộ của bọn con gái có não bị vấn đề….. (Bị thế mà vẫn còn hâm mộ… Hừ!!!)
Chợt, Hà Oanh bật khóc. Đại Thành ngạc nhiên:
- Cậu sao vậy??? Chẳng phải đã trả thù cho Thiên Thanh rồi sao???
- Nhưng…… – Hà Oanh nấc lên – Thiên Thanh…. trông tội nghiệp quá. Người dính đầy máu…….. Huhuhu…..
- Vậy sao??? Bọn mình mau đến phòng y tế đi.
- Uhm!!!
Cả bọn cùng nhau chạy. Riêng Hà Oanh vì khóc ko chạy được nên Đại Thành phải cõng chạy đi………. ^^ Pó tay.
Còn về phần hắn và bé……
Sau khi băng bó xong cho bé, hắn bị cô y tế quạt cho 1 trận:
- Em có biết là bị thương nặng lắm ko hả??? “Bạn gái của mình” mà ko bít wan tâm, chăm sóc sao hả??? Sao lại để cô bé bị như thế này!!? Nhớ chăm sóc cô bé tốt hơn nghe chưa hả??? Lần sau mà còn vào đây với cơ thể bầm dập như thế này thì cậu chết với tôi.
Hắn chỉ bít lí nhí:
- Dạ!!! Em sẽ ghi nhớ – Mà chả hỉu gì hết trơn.
Sau khi dặn dò hắn xong, cô y tế đi ra ngoài. Để lại mình hắn và bé trong phòng……
- Cô đã làm xong nhiệm vụ mấy em nhờ roài đó. Vào chăm sóc bạn đi, cô đi ra ngoài 1 chút nhé! – Cô mỉm cười với cái lũ iu wái đang thập thò thập thụt ở ngoài……. ^^
- Con cảm ơn cô nhìu nghe!!! – Vũ Doanh nắm lấy tay cô cười rạng rỡ.
Làm bà cô đỏ ửng mặt, ngại ngùng (Thầy cô mà cũng ko tha…. Hix!! )….
Còn bọn còn lại thì che mặt cười…….típ tục xem kịch.
HẮn ngồi xuống cạnh bé, cầm nhẹ lấy bàn tay bé…….và im lặng suy nghĩ…..
- Tớ xin lỗi Thiên Thanh nhé!….. Tại tớ ẩu quá ko wan tâm đến you, sao này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ ở bên cạnh you và bảo vệ cho you………
Nước mắt bé bỗng chảy ra:
- Thành Vũ!!!……
Và bé ngồi bật dậy, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở:
- Huhuuhu….. Tớ cứ nghĩ là you sẽ ko đến cứu tớ……
Hắn cười nhẹ, cũng ôm lấy bé và cố an ủi bé:
- Làm gì có chuyện đó chứ bé ngốc… Dù you ở đâu đi chăng nữa thì cũng ko thoát khỏi tớ được đâu…… Yên tâm roài chứ?
- Uhm! You nhớ đó nghen……. – Bé gật đầu thôi khóc.
- Này! Lúc you bị bọn nó bắt ấy, you nhớ đến tui hả???
- Sao you bít??? – Bé ngạc nhiên.
- Do tui nghe tiếng you gọi. -Hắn cười thú nhận.
Bé ngây ra:”Từ xa mà hắn cũng nghe được tiếng gọi của bé sao?? ” và đỏ ửng mặt. “Hix!!! Tiêu mình roài “
Hắn nhẹ nhàng nói với bé:
- Tui có điều mún nói cho you nghe nè!!……
- Sao cơ???
- Thật ra…….. – Hắn chợt lấp lửng – Tui….. Hix!!! Khó nói wa’.
- You sao cơ??? – Bé hồi hộp “Chẳng lẽ hắn định tỏ tình với mình àh!! “
- Tui mún nói là……
- Sao???
Bị hối, rối wa’ hắn nói đại:
- Lúc bồng you áh!!…… Tui thấy you……… nặng wa’…. Chắc you ăn nhìu lắm phải hok??? – Và nhăn răng cười méo xẹo (^^!)
Bé nghệt mặt ra, thở dài ngao ngán:
- Thui! Cảm ơn you đã cứu tui. Tui ngủ típ đây.
Bé bỏ hắn ra và lăn ra đắp mền ngủ típ…..
HẮn hấp tấp:
- Nè! Tui chưa nói xong mà!!!……. TT- - - TT Chưa nói xong….
- You có nói cũng toàn chiện tui ăn nhìu, người mập, ko đẹp thui!!! Nghe chi cho mệt.
- Trời ạ!!! Nhưng chuyện này khó nói lắm…….
- Nói đại đi, có gì mà khó nói chứ. – Bé lườm hắn.
- Thật ra, từ lâu rồi, mình đã thích Thiên Thanh……..
Bé giật mình, tim nhảy tưng tưng……. ^^ Dzui wa’ là nó dzậy đó…
Bé cố gắng nằm im, mún khóc mà khóc ko nổi…..
Hắn thấy bé ko trả lời, liền lôi chăn ra, kéo tay bé quay lại:
- Tui nói rồi đó, sao you im lặng vậy????
Thì gặp ngay khuôn mặt bé đang rươm rướm khóc và đỏ ửng lên……
HẮn ngạc nhiên:
- Ơ!!! You sao vậy???Tui có chọc gì you đâu…….
- Ko! Ko…… – Bé lắc đầu quay đi……
- Hehehhe…… You dễ thương thật đó…… – Hắn ôm chầm lấy bé, cười sung sướng.
- Khỉ nè!!! Thấy người ta ngại mà sung sướng vậy àh!! – Bé giãy nảy, hờn dỗi.
- VẬy tui đền cho you nhé……..
- Đền gì??? – Bé ngây thơ hỏi.
HẮn tiến lại hần sát mặt bé, hôn lên vết thương trên má bé và……. 1 nụ hôn thật ngọt ngào lên đôi môi xinh xắn kia……. Vòng tay ôm gọn bé trong lòng……
Bé ko kịp phản ứng gì hơn ……
Oh my god…… 0- - - o
First kiss của tui……..
Nụ hôn của hắn nó khó cưỡng lại hơn bé tưởng……
Ngọt ngào ở đôi môi và xoa dịu vết thương trong lòng…….
Xém tí nữa là bé xỉu roài…… Hix!!
Cả 2 cứ chìm đắm trong nụ hôn, ko để ý ở ngoài này có 1 đám cũng ngất gây con gà tây….
- Ah…. Ah!….. – Nguyệt Trân xém hét lên sung sướng, may nhờ Nhật Tuấn bịt miệng kịp.
Hà Oanh ôm tay……. Đại Thành khóc nức nở y như mẹ gã con gái đi lấy chồng xa làm cậu chàng chả bít làm gì hơn là im lặng cho bé khóc:
- Huhuhuuuu……Thiên Thanh hạnh phúc được vầy là tui mừng lắm roài.
- Uhm!!! Mà Thành Vũ cũng ghê thật nha. Tán được Thiên Thanh là 1 công trình nghiên cứu kĩ lưỡng đó. – Vũ Doanh mỉm cười ko để ý Yến Nhi đang gườm mình vì dám nói xấu bạn thân cô ấy.
- Có gì đâu cơ chứ, thật ra phải nói là Thành Vũ hạnh phúc vì bên cạnh còn có Thiên Thanh xinh đẹp đấy….- Ngọc Anh phụ theo và bất chợt ánh mắt liếc nhìn Minh Duy, thấy cậu ấy cũng đang nhìn mình thì quay mặt đi, đỏ ửng……..
- Còn bọn mình thì thấy mấy bạn cũng rất tuyệt vời đấy.. ^^
- Xời ơi…… Giờ mấy bạn mới bít hả???? – Yến Nhi chọc lại
- Hehehhe….. Bít lâu rồi, giờ mới có dịp nói đấy chứ ha?? -Nhật Tuấn cười.
- Nè!!! Để họ típ tục như vậy, hay phá đây!!! – 1 tên ra ý kiến wái chiêu.
Cả bọn nhìn nhau cười và:
- 1………..
- 2…………
- 3………..
- Hehehehe………….
Sau tiếng Hehehhehe…….. ghê rợn là cả đám đủ boy đủ girl đá cưả bay vô ( Chứ hok phải đạp cưả nha bà kon)……
- HEY!!!!!!!
Bé và hắn giật mình đẩy nhau ra…… mặt đỏ lừ…. ^^
- Hey!!! Tụi tui thấy hết rùi nha…….
Cả bọn bắt đầu công cuộc châm chọc bé và hắn….
- Troài ơi….. Loãng moạn chít đi được…. TT- - - TT… Mún khóc we’…
Vũ Doanh vỗ bộp bộp vào vai hắn:
- Công nhận ông ghê thiệt nha…. – Và trêu hắn.
Ngọc Anh giả bộ khóc, ôm chầm lấy bé:
- Chúc mừng you nha!!! You thật tốt wa’, chỉ còn bọn tôi là đơn chiếc àh!!! Hehheeh….
Trong khi bọn con gái cươì hè hè thì bọn con tai nhìn nhau …. thở dài.
Bé mặt đỏ lừ nhưng cố chống chế:
- Uhm!!! Thì hắn cũng tỏ tình vơí mình rồi đó nhưng……
Cả bọn đổ dồn mắt vào bé:
- Nhưng sao???
Hắn cũng nhìn bé chăm chăm dò hỏi. Bé cươì nhẹ:
- Nhưng mình chưa đồng ý mà!!! ^^
- HHHHAAAHHHHHHHHAAAAAAAAAA****************************
Cả bọn hét toáng lên:
- Ủa??? Chưa trả lơì na?????
- Uhm! – Bé thật thà gật đầu.
- Vậy thôi, 2 ngươì cứ típ tục nói chiện đi ha. Bọn này ra kia chờ típ (Nói đại là nghe lén cho rồi ) – Cả bọn nhanh chóng địn chạy ra cưả.
Bé vội gọi lại:
- Thôi khỏi đi!!! Tui cũng chưa bít trả lơì sao??? Để tui suy nghĩ đã. ^^
Hắn đờ mặt ra:
- Keo mà cố lun……… >- - -
- Thâu cố lên mày, chinh phục trái tim phụ nữ mà nhất là khó tính như….mấy bà chằn đây á -Nhật Tuấn cố hạ giọng câu cưối – thì mày phải đơị dài dài í.
Nhưng hình như bé và bọn con gái đang liếc thằng nhỏ nói xấu ngươì khác đây thì phải???
Hắn thở dài gật đầu nhìn bé:
- Ok! Tui sẽ chờ you vậy. Nhớ nói sớm nghe, hông tui theo ngươì khác ráng chịu. (Đe doạ kìa!!! )
Bé chu miệng:
- Kệ you, theo ai mặc xác gì đến tui. Hehheh……
- Nhớ nghen…. – Hắn nhăn mặt cốc vào đầu bé 1 cái.
- Ai cho you đánh tui hả???? – Bé đánh hắn lại = gối.
- Yu đánh tui hả???? – Hắn cươì và đánh bé = cái gối khác….
=> Chiến tranh bắt đầu…… Kẻ đánh ngươì đá…. (Vầy mà nói mơí tỏ tình cũng hay!!…)
- Lại nưã!!! – Cả bọn ngồi xem phim lắc đâu ngao ngán.
Minh Duy nói:
- Hay hum ni mình đi chơi nghen…. Cả đám lun…
- Đúng đó!!! Mấy cô đi lun nghen!! – Đám con trai hưởng ứng.
- Cũng được, dù sao tối nay bọn này cũng rãnh mà. Ok!!!
Hà Oanh kêu to:
- Nè!!! 2 con ngươì đang oánh lộn kia, tối nay rãnh đi chơi vơí bọn này hông???
Cả hắn và bé đều dừng lại, gật đầu và trả lơì cùng lúc:
- Ok!!! Khi nào? Mấy giờ??
Cả bọn cùng phì cươì trước thái độ của cả 2:
- Tối nay, 7h…. Tại nhà Thiên Thanh đó nghe. Nhớ chuẩn bị đó…
- Ok!!!
- Vậy………
Cả bọn hét ầm lên:
- TỐI NAY CHƠI XẢ LÁNG LUÔN BÀ KON……… KO DZUI KO VỀ…… ^^
Tối đó, bé đang nghĩ suy lung tung về chuyện hồi chiều:
“Hắn đã nói thích mình rồi sao??? >- - < Ko thể tin được. Tên đó mà……. TT- - TT Ko bít làm sao nưã. Chả hỉu lúc đó sao mình có thể kiss hắn được chứ nhỉ?? Mặt mình lúc đó chắc xấu xí lắm đây… TT- - - TT “……..
Đang mải suy nghĩ, bé ko để ý đã đến giờ hẹn. Bỗng:
- Tính…. Tong……….
Bé chạy nhanh ra mở cưả (Quên mang kính ):
- Chào!!! Đến sớm vậy???
Bọn con gái ngây ra:
- WOA……. Bà ko mang kính dễ thương cực kỳ…….
Bé ngây ra:
- Sao cơ??? – Và như hỉu ra, bé đỏ mặt quay đi….
- Nè nhỏ!!! Ko cần phải mang kính khi có bọn này đây…. Bọn này hỉu ấy mà…… ^^
- Ơ!! Xin lỗi, mình đã giấu các bạn…. Thật ra……..
- Có chi đâu nà!! Dù bạn xấu hay bạn đẹp thì bạn vẫn là bạn của bọn này…. Hihihi…..
- Ui!!! Mấy bạn…. dễ thương chít được àh!!! – Bé xúc động ôm chầm lấy lũ bạn.
Cả lũ cươì tươi……. Để tìm được ngươì bạn thật sự ko cần tìm đâu xa, ngươì đó ở ngay cạnh mình đó. Hãy lun nâng cao tình bạn lên tầm cao mơí nhé…. (Chúc vui vẻ!!! )
Tiểu Thư Lạnh Lùng và Hoàng Tử Nụ Cười Tiểu Thư Lạnh Lùng và Hoàng Tử Nụ Cười - Đang Cập Nhật