Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: tututuki
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 385 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:05:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 29: Hiểu Lầm Chồng Chất Hiểu Lầm...
ú...để mấy nàng phải chờ nữa rồi. Gomen gomen...giờ ta sẽ chuyên chú vào việc ra chap cho. Và..hơn thế nữa...có vài nàng đã cmt đó. Ta mừng deso luôn đó. Dù là ta không đòi cơ mà vẫn cmt cho. Không phải là ta cấm mấy nàng cmt đâu..mấy nàng cmt ta còn mừng nữa chứ.
Chỉ là đòi quài sợ bị ăn gạch nên mới không đòi nữa. Vậy giờ ta nói luôn ha. Facebook của ta là Khả Tú (tên thật đó). Còn muốn hỏi nick mạng xã hội nào nữa thì inb hoặc cmt ta trả lời luôn cho. Tên ta lạ lắm...mò thế nào lát cũng ra thou à.
Ta luôn rep cmt trễ vì vậy đừng có cho ta gạch. Ta phải đi lòng vòng[?] để xem truyện. Ta còn nhiều việc lắm. Ta không phải là học sinh bình thường.
Và ta cũng khai...ta sinh năm 2k4. Thou nãy giờ lòng vòng đủ dài rồi. Có gì inb ta giải thích thêm cho mấy nàng ha.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Từ sau lần đó, nó và hắn không hề nói chuyện với nhau lần nào. Hắn thì suốt ngày đi bar. Nó thì suốt ngày chui rút trong phòng mình. Có khuyên cỡ nào cũng không chịu ra ngoài.
Về nhỏ Như, nhỏ rất vui vì kế hoạch lần nãy diễn ra rất hoàn hảo. Từ ảnh hot ~> hiểu lầm ~> không gặp nhau ~> tạo cơ hội cho nhỏ ở bên hắn. Quả nhiên không còn gì tuyệt hơn. Dù nhỏ cảm thấy rất tội lỗi nhưng mà vẫn phải làm.
Ngày hôm nay, không biết là ma xui quỷ khiến nào mà để nó và hắn đi học. Đi ngày không đi, đi dính ngày 2 đứa đều đi mới ghê. Phải chăng duyên trời sắp đặt (?).
Như mọi hôm, nó một mình đến trường. Nó thường đi rất sớm. Nó không muốn ai nhìn thấy nó yếu đuối như lúc này đây. Nó tự bảo lòng mình rằng hắn không là gì nữa mình. Vốn dĩ hắn là của người khác chứ không phải của nó. [Ta: đó đó...bánh bèo time đến rồi.]
Và không may thay, hắn cũng đến sớm để tránh mặt mọi người. Không hiểu thế nào mà nó đi cổng sau hắn đi cổng trước lại chạm mặt nhau. Ai trong trường cũng biết nó và hắn đang tránh mặt nhau. Vì cái ảnh hot đó mà giờ hai người như hai người dưng.
Dù vậy, hai người vẫn lướt qua nhau. Xem nhau như chưa hề quen biết. Ai về chỗ nấy, thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt. Xem nhau là không khí. [Ta: hây dà..đau lòng deso nha baybee]
Chừng 15p sau, mọi người cũng dần vào lớp nên đã giảm được bầu không khí u ám ban nãy. Mọi người thì ngạc nhiên vì cả hai đều có mặt trong lớp. Thường là nếu người kia đi học thì người còn lại sẽ ở nhà để tránh mặt. Không hiểu sao hôm nay lại cùng đến thế này.
Thật ra mọi chuyện là thế này...
~~ Flash Back
~~ - Ê, mai hắn có đi học không mày? _ Nó đang call cho bạn thân của nó - My. Ngày nào cũng như vậy vì nó muốn tránh mặt hắn. Nó đang tập quên hình bóng hắn trong tim mình. Nhưng có vẻ như điều đó là không thể.
- Không mày, hai đứa bây sao không giải thích hiểu lầm mà cứ để như vậy? _ Quả nhiên...nói dối không chớp mắt luôn. Nó nghe nhỏ trả lời lập tức tin ngay. [Ta: ngây thơ quá ngây thơ.]
- Không muốn. Tao đã muốn giải thích với hắn ta mà hắn ta có chịu nghe đâu? Vậy thì cứ tránh nhau đi cho xong. _ Nghe tới hắn lập tức giọng nó lạnh ngay. Nó không muốn nhắc tới hắn. Càng nhắc càng bực mình. Nó đã hạ mình xuống để giải thích mà anh ta không chịu nghe thôi.
- Ừ. Vậy cố lên, mày sẽ (không thể) quên được anh ta thôi.|Điều đó là không thể.| _ Nhỏ tự thêm vào trong lòng mình.
----- Bên tụi hắn -----
- Ngày mai nhỏ kia có đi học không? _ Hắn cũng đang gọi cho thằng bạn thân - Phong. Hắn không tin tưởng Thái, Thái đã rất nhiều lần nói dối hắn lắm rồi. Lần này hắn tin tưởng Phong, đặt hết niềm tin vào Phong. [Phong: trọng trách của tui lớn lao quá.]
- Không ba, mai bả nghỉ. Tao hỏi My rồi. _ Vâng, vợ chồng hợp nhau ghê. Thêm một chế nói dối không chớp mắt.|Tao xin lỗi mày rất rất nhiều.|
- Ừ, vậy thì tốt. Mai tao đi học với tụi bây hen? _ Hắn nghe được câu trả lời từ người bạn mà mình tin tưởng liền tin ngay. [Ta: hai vợ chồng nhà ngươi dễ bị lừa thayso.]
- Mày không định để bả giải thích hả? _ Phong bắt đầu đổi chủ đề qua nó. Anh mong mình sẽ lấy được vài thông tin quan trọng. Anh đang cần vài thông tin để nói cho vợ mình biết. [Ta: túm cái quần lại là hai đứa bây muốn kéo hai đứa nó lại phải không hả?]
- Dẹp đi, đếch cần đâu. Có hình ảnh rồi còn gì nữa. _ Hắn nghe tới nó lửa giận được dịp liền bùng phát. Hắn hét tới nỗi anh phải để điện thoại ra khỏi lỗ tai nếu không muốn bị "thông" màn nhĩ.
- Thôi thôi ngủ đi, mai tao đến hộ tống mày đi học. _ Anh không nhận được thông tin từ hắn liền theo kế hoạch của vợ mình, đành phải rút lui vậy. Dù sao ngày mai cũng gặp nhau thôi.
~~ End Flash Back
~~
Vì vậy nên hôm nay hai người gặp nhau là vậy. Chính là do đứa bạn thân của mình gây ra. Phải chi không nghe lời chúng nó là được rồi, ngu quá ngu.
Về phần hắn hôm nay đi sớm mà không đợi anh là vì hắn muốn một mình đến trường thôi. Hắn cần sự yên tĩnh. Không ngờ lại gặp nó. Hai người bọn họ là đang nguyền rủa đám bạn của mình. [Ta: đừng đừng, tội chúng. Ta là ng bày đầu mà...]
Còn anh và nhỏ thấy nó và hắn mặt đen xì trong lớp thì lén đập tay nhau. Chỉ tội cho cặp đôi phụ thứ II không hiểu vấn đề đang xảy ra. Nhìn mặt ngu ngu là thấy mắc cười rồi đó.
Vấn đề là chỗ này đây, đến khi vào tiết học, hai người chúng nó lần lượt kéo ra ngoài dù cho bà cô có réo đến khàn cả giọng. Lý do đơn giản thôi: "Em có việc nhà..." rồi khoan thai cất bước đi không nghoảnh mặt lại.
Tiết này không đi thì tiết sau cũng đi thôi. Thứ mà cả nó và hắn cần chính là hồi chuông tan học mà thôi.
Cuối cùng điều đó cũng tới rồi...
"Reng...reng..reng..."
Chỉ chờ có nhiêu đó, nó lập tức phóng như bay xuống dưới. Hắn đi...à không...dùng từ LẾT là miêu tả đúng nhất về hắn. Chính xác hơn là hắn đang đi từ từ để đợi nó về. [Ta: xuống nhanh nhanh xem ngay cảnh hot nào chế...]
Nó thì đang đi xuống đột nhiên bị kéo lại. Dù rất tức giận nhưng mà cũng ráng nhịn xuống. Quay lại nhìn thì thấy Hoàng đang nắm tay nó. Ánh mắt như có điều muốn nói.
- Anh...thật sự đã hối lỗi lắm rồi. Em có thể tha thứ cho anh được không Băng? Anh muốn chúng ta là bạn tốt của nhau thôi. Được không em? _ Anh ta nói như thật sự muốn làm bạn với nó vậy. Nó hơi chần chừ rồi cũng đồng ý.
- Cảm ơn em, thật sự cảm ơn. Từ bây giờ, chúng ta sẽ là bạn tốt nhé. _ Anh ta nở một nụ cười tỏa nắng khiến vài nàng đi ngang qua mê. Ngoài mặt thì cười vậy chứ đâu ai biết anh ta đang suy tính điều gì.
|Một con mồi đã vào bẫy. Để xem ai sẽ là người chiến thắng.|
Hai người rất tốt nhưng tui (ta) rất tiếc thay. Toàn bộ những hành động vừa rồi đều lọt vào mắt hắn. Hắn nay đã giận, giờ lại thấy nó thân thiết với anh ta lại càng thêm giận hơn. Nói chính xác hơn là
NHÌN LẠI TÊN CHAP =)))))
Hắn nhìn thấy liền bước qua hai người, khi qua còn cố tình đá thật mạnh vào chân của anh ta. Khiến anh ta phải khuỵu người ôm lấy chân mình.
Nó thì thấy hắn đi qua lập tức đuổi theo. Với khả năng chạy của nó, rất nhanh nó đã đuổi kịp hắn.
- Vừa rồi là hiểu lầm mà thôi. Tụi tui chỉ định làm bạn tốt của nhau thôi. Ông đừng hiểu lầm nha. _ Nó kéo tay hắn lại để giải thích cho rõ. Nó không muốn cứ hiểu lầm nhau mãi như vậy. Ít ra hắn cũng phải cho nó cơ hội để giải thích chứ, cứ như vậy bảo sao không chịu giải thích.
Nhưng mà...hắn không những không nghe nó nói, ngược lại còn cho nó một cái bạt tay rồi quay lưng bước đi. Bỏ mặc đằng sau mình một cô gái mà mình yêu thương.
Nó rất bất ngờ, nó không tin được là hắn đã tát nó. Không thể nào như thế. Hắn rất yêu nó cơ mà, tại sao vậy chứ. Nó đã làm gì sai hay sao? Làm ơn ai đó nó biết đi chứ. Phải làm sao thì hắn mới chịu tin mình đây. [Ta: ta nói hắn sẽ tin mà...]
Đêm đó, nó trằn trọc không ngủ. Không phải là vì nó nhớ hắn, mà là nó nhớ cái bạt tay hắn tặng cho nó. Hắn không hề hiểu cảm giác của nó tí nào. Chỉ làm theo những gì mình nghe và thấy thôi. Và đó chính là điều khiến hắn làm nó tổn thương sâu sắc.
Được thôi, nếu hắn muốn vậy thì chiều theo vậy. Nếu đã không cần nó nữa thì nó sẽ tự mình ra đi. Không cần ai phải nói nữa. Nó đã quá mệt mỏi rồi. Tốt thôi, từ bây giờ, đừng tin ai nữa, hãy tin vào chính mình thôi.
Nó sẽ đi Anh vào tuần tới. Nó sẽ tới nơi mà không ai hay biết. Sẽ tới nơi mà nơi đó sẽ cho nó cảm giác an toàn hơn, tới nơi đó để quên đi hình bóng của hắn. Lúc đó, nó sẽ quên hết tất cả mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới của riêng nó. Không có bất cứ một ai chen vào. [Ta: chậc chậc...ta sẽ chen vào.]
Nó đã vé hết rồi, chỉ việc đợi tới tuần sau để nó có thể tự do mà đi thôi. Sẽ không một ai biết cả trừ gia đình nó. Gia đình nó đã hứa sẽ không tiết lộ cho bất kì một ai cả. Bama nó cũng muốn nó sang Anh để học tập. Vì vậy, nó sẽ ra đi.
Nó sẽ đi thật lặng lẽ mà. Vì vậy, đừng đánh nó được không? Nó hứa sẽ ngoan ngoãn mà rời đi mà. Đừng la mắng nó nữa chứ. Đừng tạo ra những lời đồn đó nữa mà. Nó không muốn nhìn người nó yêu đau lòng chút nào.
Và vì người nó yêu, nó sẵn sàng hi sinh tất cả để đổi lại hạnh phúc cho người đó.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Vâng, ta đã trở lại. Để mấy nàng đợi lâu...ta đã bù cho chap này dài rồi đó nha. Và..vì ta còn nhỏ nên xưng bằng tui-nàng. Vì có rất nhiều người lớn hơn nên ta mới phải làm như vậy đó.
Theo ý mấy nàng vậy là đã dài hơn chưa. Hay là cần dài thêm nữa mới chịu. Tui phải thức khuya viết đây này. Thương tui không vậy? Không thương tui là tui buồn.
À mà mơn's một bạn đã hú tớ để xin truyện. Tất nhiên là tui cho chứ, vì tui dethwng quá mà, hô hô hô. Và cũng cảm ơn bạn đó đã giúp tớ chia sẻ truyện tới mọi người. ↖(^ω^)↗
À mà ta quên cho người yêu của Minh Hoàng vào rồi. Chap này ngược quá, đợi chap nào hường hường xí rồi tui cho vô nghen. Chịu khó đợi mấy bữa nữa ha.
Và...tui sẽ xóa truyện kia vì giờ truyện này tui ra thường xuyên hơn rồi, có gì tui viết fic mới thì hú mấy nàng sau ha.
Còn giờ khuya rồi, gửi tới mấy nàng ở đây và ở một vài trang web khác ngủ ngon nha. Tui gửi nghìn trái tim tới mấy nàng.
Đã in dấu
__Tuki__
(*¯︶¯*)
Tiểu Thư Lạnh Lùng Gặp Hoàng Tử Băng Giá Tiểu Thư Lạnh Lùng Gặp Hoàng Tử Băng Giá - tututuki