Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Emanon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 65 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 643 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:54:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
___Sáng hôm sau, tại nhà pa Băng____
Như mọi ngày, chim vẫn hót, gió vẫn thổi, mặt trời vẫn tỏa nắng nhưng liệu người đã ra đi có quay trở lại? Điều đó tùy thuộc vào hành động của Băng! Lúc này, trong nhà không có Băng và pa Băng mà bây giờ là Luzy, pa Hoài và Hoài. Trong nhà này không còn chỗ cho Băng.
- Oáp........! Mỏi quá, đêm qua vui thiệt! - Con Hoài đang từ trên tầng 2 đi xuống. Nó ngáp 1 cái không ý tứ chút nào khiến cho 1 con ruồi suýt chui vô miệng nhưng khi con ruồi đến gần miệng Hoài, ngửi thấy mùi gì đó “thơm thơm” nên tự động bay ra chỗ khác.
Con Hoài vào bếp thì thấy người giúp việc (bạn của mẹ Băng mà bị thất nghiệp í) đang nấu ăn nên ra ngoài phòng khách ngồi xem phim Hàn. Nhìn thấy 1 cặp tình nhân đang kiss nhau, nó nuốt nước bọt đến “ực” một cái. Quơ vội cốc nước trên bàn, nó nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ:
-Ê! (Gọi người giúp việc) Phòng khách gì mà bừa bộn thế này? Cô muốn bị đuổi việc à? Sao lại có mẩu giấy trắng ở đây? Làm với chả ăn. - Hoài cáu.
Hoài thấy mẩu giấy được gập 1 cách cẩn thận và ngay ngắn, nảy sinh nghi ngờ nó liền mở tờ giấy ra và đọc.
___________o0o___________
“Pa không phải tìm con đâu, con không chắc là mình sẽ quay lại, lúc pa đọc được mẩu giấy này cũng là lúc con đang ở trên máy bay. Con sẽ sống tốt khi không có pa ở bên! Xin lỗi đã làm phiền pa trong những năm vừa qua!”
Ký tên: Băng
___________o0o____________
- Ha ha, đúng là con rùa rụt cổ, con thỏ đế nhát gan, tưởng chuện gì nó cũng dám làm ai dè........... Có mỗi chuyện mất chồng chưa cưới và pa đi lấy vợ khác mà đã co giò bỏ chạy. Tức cười thật đó. - Con Hoài ngồi trên ghế salong mà cười như điên như dở - Nhưng mà nếu pa mày không đọc được mẩu giấy này thì sao nhỉ?
- Cô nói cái gì đó?
- HẢ??? Ơ........ơ.............ơ.............. T...........ại.......sa...o.......???
- Tại sao ư? Tôi là chồng chưa cưới của Băng, chẳng lẽ tôi không được đến đây ư? Ngớ ngẩn. - Long đã đến đây từ bao giờ, hắn đã thấy hết mọi hành động cũng như lời nói của Hoài, lúc này đã quá muộn để hắn nhận ra bản chất thật của Hoài.
Cướp tờ giấy từ trên tay Hoài, Long nhìn Hoài một cách mỉa mai, khinh bỉ. Mặt Long trắng bệch không còn một giọt máu sau khi đọc xong mẩu giấy. Hoài sau 1ph đã lấy lại bình tĩnh, nói:
-Như........nhưng mà Băng đã hủy hôn rồi mà?!
-Tôi không có đồng ý - Chưa bao giờ hắn hét lên mất tự chủ như thế này, bóp chặt mẩu giấy trong tay, hắn nghiến răng hỏi - Cô lấy tờ giấy này ở đâu? Từ bao giờ?
-Em.......... em - Hoài cố tỏ vẻ đáng thương hết mức - Em nhặt được nó ở đây, trước lúc a đến không lâu.......
-Đúng vậy, hôn ước này chưa bao giờ được bỏ, nó vẫn được thực hiện...........- Pa của Băng à không là pa của Hoài.
-................Giờ, anh ấy là chồng của bác - nhìn Long chỉ tay vào pa Hoài - không có Băng thì có Hoài mà, hôn ước đâu có nói bắt buộc Băng phải lấy cháu đâu, hôn ước chỉ nói là con gái của a ấy thôi - Luzy mặc một cái váy ngủ không-còn-chỗ-nào-có-thể-hở-được-nữa cao giọng nói.
Biết mình không thể hủy hôn (có lí do cả) và cũng không thể chối lời của pama Hoài, Long cất tiếng:
-Cho cháu 5 năm, cháu cần suy nghĩ thật kĩ về chuyện này, thời gian đó, cháu cũng cần phải quên Băng với lại hôm trước cháu đi xem bói thầy bảo là 5 năm nữa cháu mới được lấy vợ, nếu không tan cửa nát nhà - Long cố tình làm vậy để có thời gian cùng nhóm Cool girl & Boy style đi tìm Băng.
-Cái gì??? 5 năm cơ á? - Hoài căm phẫn.
-Một là 5 năm hai là không bao giờ có đám cưới, cô chọn cách nào? - Long
-Em..........em chọn cách 1 - Hoài vẫn hậm hực.
__________________Băng________________
Đến gần sân bay, nó nghĩ nó cần chỉnh chu đôi chút để thành một con người khác, trả tiền tacxi, nó cầm cái túi xách và bước về tiệm hớt tóc.
.
“Cạch” Một thiên-thần xuất hiện sau khi mở cánh cửa, tất cả các khách hàng đều ngước nhìn. Do cửa tiệm thuận chiều với mặt trời lúc này nên trông nó như đang tỏa sáng. Ánh sáng chiếu rực rỡ làm gợi lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể nó (dù mới 16 tuổi). Một số mảnh khăn trắng trên mặt bàn đã nhuốm máu (mấy khách hành bị sịt máu mũi).
.
“Phập” - Cái kéo tuột khỏi tay một người thợ cắt tóc và đâm thẳng xuống chân anh ta.
.
- ÁÁÁ.........!!!
.
- Anh có sao không? - Băng hỏi.
.
- Không sao....sao! - Với một khuôn mặt cắt không ra giọt máu, anh chàng cười gượng.
.
Băng giờ mới để ý đến thái độ của mọi người, nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. Nó đã trở thành trung tâm của sự chú ý trong cái tiêm hớt tóc “nho nhỏ” này. Băng nhìn mọi người một cách thiết-tha-cầu-khẩn trông nó như một con cún đi lạc:
.
- Mọi người có thể ra ngoài một lát không?
.
Không ai đáp trả, tất cả đều đang răm rắp làm theo lời nó. Một số người mải nhìn nó nên đâm sầm vào người khác hoặc mấy cái bàn trước mặt.
.
- Quên mất, tôi không bảo tất cả mọi người đều phải ra, một thợ cắt tóc giỏi nhất có thể ở lại đây không?
.
Một số người đẩy một anh chàng da ngăm đen lại gần chỗ nó đang đứng và khẽ xì xào “thằng đó sướng thiệt”, “nó tốt số quá”, “mình phải đi học cắt tóc mới được”,............. Khi tất cả đã ra ngoài, lúc này ở trong tiệm cắt tóc chỉ còn lại nó và anh chàng da đen.
.
Không khỏi ngạc nhiên, nó hỏi anh ta:
.
- Tại sao lúc nãy mọi người nhìn tôi kì vậy? - Một khía cạnh hoàn toàn khác của Băng, nó không hề nói l-á-o không hề c-h-ử-i không hề giở võ hay dựa vào quyền thế của mình cũng không còn cái kiểu nói khích người khác. Không thể tin được.
.
- Tại vì đơn giản thôi, cô xinh đẹp tựa một thiên thần với lại................. cô vào một tiệm cắt tóc nam! - Chàng trai da đen nhìn thẳng vào mặt nó, hình như sự xinh đẹp của nó làm chàng ta một chút rung rinh lay động.
.
- Anh có thể cắt tóc cho tôi không? - Băng hỏi.
.
- Không! Tôi chưa bao giờ cắt tóc cho con gái cả.
.
Băng với cái kéo trên bàn, túm tóc mình lại rồi cắt, chỉ đề một đoạn dài đến ngang vai. Chàng trai đó ngạc nhiên hết nhìn nó rồi lại nhìn xuống túm tóc nó đã cắt hiện đang ngự ở dưới đất.
.
- Thế này được chưa? Tóc tôi hơi giống tóc nam rồi đó, cắt cho tôi đi, 1 giờ nữa tôi có chuyến bay rồi.
.
- Thật là, tôi chưa từng thấy ai giống như cô hết, tóc là một thứ rất quý giá của con gái vậy mà...........
.
Sau gần 20ph vật lộn với mớ tóc của Băng, quệt mồ hôi đang chảy dài trên má, anh ta nói với Băng “xong rồi”. Kiểu tóc mới của Băng khác hoàn toàn với kiểu tóc mà 2 lần Phượng đã cắt cho nó.
.
Nó vào nhà vệ sinh, bỏ một cuộn giấy trắng (mền, dai) ra để quấn ngực. Xong xuôi, nó mặc vào một chiếc áo trắng có điểm những cái sọc to dài để thêm vẻ nam tính, mặc một chiếc quần jean có túi rộng thùng thình với những chiếc xích chăng ngang dọc. Trông nó rất “bụi”. Vứt cái túi xách (bên trong có những bộ quần áo của con gái) vào thùng rác, nó đi ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh thợ cắt tóc da đen.
.
Đi ra bằng lối của sau, nó còn gần 20ph nữa thì phải bay. Rẽ vào một cửa hàng thời trang nam “D&J”, nó chụp vội một cái mũ đen của manơcanh và đội lên đầu, che hết nửa khuôn mặt. Vào đó, nó lựa khoảng 10 bộ trang phục nam cùng 1 cái balô, bỏ tất cả vào trong đó rồi qua quầy tính tiền. Số tiền nó phải trả là hơn 6.000.000 vnđ. Đưa thẻ 10.000.000 cho nhân viên, nhanh chóng lấy lại tiền thừa nó chạy gấp về phía sân bay.
.
“Chuyến bay từ thành phố Hà Nội đi California chuẩn bị cất cánh........... đề nghị quý khách kiểm tra lại hành lí và thắt dây an toàn”
Tiểu Thư Đanh Đá Và Công Tử Nóng Tính Tiểu Thư Đanh Đá Và Công Tử Nóng Tính - Emanon