Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 59 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 495 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:24:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46:Thực Hiện Kế Hoạch (1)
ừ ngày nó mất hắn dường như trở lại con người của ngày xưa. Lạnh lùng tàn khốc thậm chỉ là bướng bỉnh. Hắn ngày đêm nhớ mà còn mơ về nó. Mọi người thấy thế thì không khỏi lo lắng. Anh đến gần hắn hỏi:
'' Mày vẫn ổn chứ?''
Hắn không nhìn lại anh lạnh giọng nói:
'' Ổn''
Cậu tiếp:
'' Mày nhớ Hân?''
Hắn nói:
'' Ừ''
Qua hai câu đó cậu từ tốn rút ra kết luận:
'' Không hay rồi''
Mọi người nghe thế thì hỏi:
'' Có chuyện gì sao?''
Cậu gật đầu nói tiếp:
'' Dường như Phong trở lại con người xưa rồi''
Ai nghe xong cũng bất ngờ, anh nói:
'' Vậy phải làm sao bây giờ?'''
Cậu nhún vai nói:
'' Biết chết liền''
Cả bọn thở dài và ngày hôm đó mất nguyên cả buổi để nghĩ cách giúp hắn trở lại.
Tại Mỹ
Một vị bác sĩ nói:
'' Cô ổn chứ''
Một cô gái dáng vẻ mảnh khảnh tầm tuổi nó điềm đạm trả lời:
'' Tôi ổn''
Vị bác sĩ đó lại hỏi:
'' Cô chuẩn bị chưa?''
Cô gái đó nói:
'' Rồi tối nay sẽ xuất phát''
Vị bác sĩ gật đầu. Hai người nói chuyện một hồi lâu rồi cô gái đó mở miệng:
'' Thôi tôi về đây''
Vị bác sĩ không nói gì. Nói xong, cô ấy lái chiếc xe trở về căn biệt thự. Về đến nơi, cô rút điện thoại ra và gọi ột người:
'' Alo'' đầu dây bên kia nhấc máy
'' Thế nào rồi mọi chuyện vẫn ổn chứ?'' cô hỏi
Đầu dây bên kia cung kính trả lời:
'' Dạ mọi chuyện vẫn ổn''
Cô gái mỉm cười hài lòng nói:
'' Tốt tối nay 11 giờ ta sẽ xuất phát, Tony cậu nhớ bảo mọi người''
Đầu dây bên kia nói:
'' Vâng''
Cúp máy, cô nở một nụ cười lạnh nói:
'' Đây mới chỉ là bắt đầu''
Rồi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi đồng hồ chỉ đúng 11 giờ. Cô gái chuẩn bị đồ đạc xong xuôi khoá cửa cẩn thận rồi lấy con xe đến chỗ hẹn. Nơi cô hẹn là một quán cafe gần biệt thự nên cô đến rất nhanh. Đến nơi, cô ngồi vào chỗ cạnh con suối nhỏ. Cô ngồi đây nhìn về phía xa xăm như đang nghĩ chuyện gì đó rất nhập tâm cho đến khi người đó đến. Cô gái ngửng đầu lên nói:
'' Chào bà''
Người đó nhìn cô rồi ngồi xuống khó hiểu nói:
'' Cô hẹn tôi đến đây làm gì?''
Cô gái mỉm cười nói:
'' Trả thù''
Người đó ngạc nhiên hỏi:
'' Cô là ai hình như tôi không quen cô?''
Cô nói;
'' Tôi là ai bà không cần biết dù bà khoogn biết tôi nhưng tôi biết bà''
Người đó hoảng hốt nói:
'' Sao?''
Cô gái nhìn bà thách thức:
'' Không tin? vậy tôi thử nói nha bà là Hồng Thanh Mai đúng không?''
Người phụ nữ nhìn nó bằng ánh mắt lạ nói:
'' Sao cô biết tên tôi?''
Cô gái nói:
'' Bà không cần biết''
Bà ta nhớ lại lới cô gái nói hỏi;
'' Nhưng tôi với cô có thù oán gì đâu mà cô trả thù tôi?''
Cô gái mỉm cười nói:
'' Vì bà làm hại chị gái tôi''
Bà ta nói:
'' Cị gái cô là ai tôi không biết?''
Cô gái cười nửa miệng nói:
'' Không biết? vậy thì tôi nói chị ấy tên là Phạm Thiên Hân thì bà có quen không?''
Bà ta nghe xong thì sợ hãi:
'' Tôi... tôi không biết gì cả''
Cô gái nói:
'' Sao mà phải sợ?''
Bà ta run run nói:
'' Sao lại như thế?''
Cô gái nói:
'' Sau bà sẽ là con bà Nguyễn Kỳ Mỹ là người đã hại chị tôi''
Bà ta nghe vậy thì ngạc nhiên giọng nói run run hơn trước nói:
'' Cô...cô sao lại...lại biết con tôi''
Cô gái nói:
'' Sao tôi không biết?''
Bà ta thấy cô gái này có vẻ hơi giả tạo lấy lại tinh thần nói:
'' Cô nói vậy là để doạ tôi sao?''
Cô gái nghe vậy không những không tức giận mà còn cười nói;
'' Doạ? lý do đâu mà bảo tôi doạ bà?''
Bà ta khinh khỉnh nói:
'' Không phải doạ thì sao cô ta và gia đình cô ta lại không nói cho tôi biết là còn có cô?''
Không nằm ngoài dự đoán cô gái nói:
'' Sao họ phải nói cho bà biết?''
Bà ta không nói được câu gì. Cố gái vẻ thách thức nói:
'' Tôi nói cho bà biết đừng tưởng những việc mà hai mẹ con các người tạo ra là có thể che dấu''
Bà ta cười nửa miệng nói:
'' Thì sao cô định là gì tôi?''
Cô gái cười lạnh:
'' Bà yên tâm bà sẽ không chết nhanh đâu''
Câu nói của cô gái đầy ám nguội làm cho bà ta mất vẻ tự tin nói:
'' Ý cô là sao?''
Cô gái nói:
'' Bà tự tìm hiểu đi còn giờ thì tôi xin phép''
Nói xong cô gái quay gót đi trong lòng nghĩ '' các người cứ chờ đấy rồi chúng ta sẽ gặp lại''
Bà ta ngồi đó ngơ ngơ nhìn bóng dáng của cô gái trong lòng không khỏi nghĩ cô ta là ai? tại sao lại biết mọi chuyện như vậy?
Tiểu Thư Băng Giá ! Làm Vợ Anh Nha ! Tiểu Thư Băng Giá ! Làm Vợ Anh Nha ! - Trần Phương Uyên