We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 225 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 659 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101: Tiến Cung
rong đại sảnh Vương phủ, Mộ Dung Trần sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, nhìn ba nữ nhân đang đi tới.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ mang vẻ mặt ảm đạm, trong lòng lo lắng không yên, bất an hành lễ.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Vương gia bảo đứng dậy nên bọn họ không khỏi trộm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vương gia đang bắn về phía mình, lập tức hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống.
“Mai Cơ, Lan Cơ, Tình Cơ, các ngươi đi theo bổn Vương bao nhiêu năm rồi?” Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại âm u lạnh lẽo.
“Bảy năm.” Mai Cơ nói.
“Sáu năm.” Lan Cơ nói.
“Sáu năm.” Tình Cơ cũng nói.
“Đã nhiều năm như vậy thì các ngươi nên hiểu rõ tính khí của bổn Vương, đừng tưởng rằng những việc các ngươi làm bổn Vương không biết gì cả, bổn Vương không truy cứu là bởi vì nghĩ tình trong những năm gần đây các ngươi hầu hạ bổn Vương, lần này bỏ qua cho các ngươi. Tốt nhất các ngươi nên tự giải quyết cho ổn thỏa, nếu còn có lần nữa, để bổn Vương biết được sẽ không lưu tình đâu.” Lúc nói những từ cuối cùng giọng điệu của Mộ Dung Trần đã biến thành hàn khí bức người.
“Vương gia, thiếp thật oan uổng.” Bọn người Mai Cơ, Lan Cơ tuy rằng trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn quỳ trên mặt đất giả vờ vô tội, một mực phủ nhận.
“Có oan uổng hay không thì trong lòng các ngươi tự hiểu. Được rồi, hôm nay bổn Vương không phải đến để truy cứu mà là để cảnh cáo. Các ngươi lui xuống đi.” Mộ Dung Trần vung tay lên phân phó, không muốn nghe các nàng tiếp tục ngụy biện nữa.
“Dạ, Vương gia, thiếp thân cáo lui.” Các nàng cùng nhau lui ra ngoài.
Ra đến đại sảnh.
Tình Cơ vẻ mặt lo lắng nói: “Làm sao bây giờ? Vương gia rõ ràng đã hoài nghi chúng ta. Mặc dù không truy cứu nhưng mà sau này chỉ sợ người sẽ không tiếp tục sủng ái chúng ta nữa. E rằng những ngày tháng sau này của chúng ta ở Vương phủ sẽ rất khó sống.”
Mai Cơ và Lan Cơ vẻ mặt cũng hơi âm trầm, sự việc rõ ràng như vậy sao bọn họ lại không nghĩ đến.
“Làm sao bây giờ? Sự việc đã như vậy rồi thì chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết.” Lan Cơ mở miệng nói.
“Bây giờ ta thật sự hối hận đã không nghe theo đề nghị của ngươi khiến nàng ta biến mất.” Mai Cơ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hối hận cũng đã muộn rồi, mấu chốt là bây giờ chúng ta nên làm sao đây. Không thể chờ Vương gia bỏ chúng ta, nhưng cũng không thể ở Vương phủ sống kiếp chăn đơn gối chiếc.” Lan Cơ nói, đây mới là hậu quả nghiêm trọng nhất.
“Nhưng mà bây giờ phỏng chừng Vương gia đã chú ý chúng ta rồi, chúng ta không thể tiếp tục động thủ, đợi them một thời gian nữa rồi bàn tiếp.” Giọng điệu của Mai Cơ có vẻ bất đắc dĩ, không cam lòng.
“Ừ, cũng chỉ có thể như vậy.” Lan Cơ và Tình Cơ cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bọn họ không thể đặt cược tính mạng của mình được.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã qua gần một tháng.
Cung Tuyết Thiến dùng tay chống cằm. Một tháng này Mộ Dung Trần gần như mỗi ngày đều qua đêm ở Tuyết Uyển của nàng. Từ trong ánh mắt và những động tác rất nhỏ của hắn, nàng đã cảm thấy sự sủng ái của hắn dành cho mình. Nàng khẳng định hắn đã thích nàng, nhưng mà nàng lại do dự bởi mỗi lần thấy sự sủng ái của hắn nàng lại không thể nhẫn tâm thương tổn hắn.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mộ Dung Trần đi tới từ phía sau, ôm lấy nàng.
“Nhớ chàng.” Cung Tuyết Thiến xoay người lại, vòng tay ôm cổ hắn.
“Nhớ cái gì của bổn Vương?” Trong mắt Mộ Dụng Trần mang theo ý cười nhìn nàng.
“Cái gì cũng nhớ. Chàng có nhớ ta không?” Cung Tuyết Thiến mờ ám hỏi bên tai hắn.
“Không nhớ.” Mộ Dung Trần cố ý nói, nhưng chỉ có hắn mới biết hiện tại mỗi ngày trong đầu hắn đều là bóng dáng của nàng.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Cung Tuyết Thiến dùng ngón tay sờ mũi hắn, cười nói.
“Được rồi, đừng đùa nữa, ngày mai bổn Vương mang nàng tiến cung. Nàng phải chuẩn bị một chút.” Mộ Dung Trần đột nhiên nói.
“Tiến cung?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt nhìn hắn hỏi: “Vì sao lại mang ta tiến cung?”
“Bà ấy muốn gặp nàng một lần.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần đột nhiên có vẻ lạnh lẽo.
“Bà ấy? Ai cơ?” Cung Tuyết Thiến vẫn sửng sốt.
“Mẫu phi.” Mộ Dung Trần giống như không tình nguyện nói ra hai chữ này.
“Mẫu phi? Gặp ta?” Cung Tuyết Thiến cả kinh, mẫu phi của hắn không phải cũng là mẹ chồng của nàng sao? Muốn gặp nàng? Chỉ sợ là không đơn giản như vậy. Khuôn mặt liền ỉu xìu hỏi: “Không đi có được không?”
“Không thể, nhưng nàng không phải sợ, bà ấy không dám làm gì nàng đâu. Bổn Vương sẽ ở bên cạnh nàng.” Giọng điệu Mộ Dung Trần lạnh như băng. Mẫu phi lại trực tiếp muốn dùng nàng để thế chỗ.
Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn hắn. Sao lại thế này? Quan hệ giữa hắn và mẫu phi không tốt sao?
“Được rồi, không cần lo lắng, mọi chuyện đều có bổn Vương, bổn Vương sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất đâu.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nàng không phải sợ mà là không muốn đến hoàng cung gì đó gặp mẫu phi của hắn thôi. Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau.
Chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến không tô son nhưng lại rất tươi tắn, mấy sợi tóc ở hai bên tai theo gió bay bay phất phơ trên mặt, tăng thêm vài phần phong tình nhưng vẫn rất linh hoạt, đôi mắt láu lỉnh tròn xoe khiến nàng vừa có vẻ nghịch ngợm vừa bướng bỉnh. Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh, chiếc eo nhỏ nhắn được thắt lại, xinh đẹp không tỳ vết, đẹp đến mức có vẻ như không thật. Nhưng lại linh hoạt dễ thương như đóa hoa chốn nhân gian, chứ không mang vẻ trang trọng thanh nhã.
“Thế nào? Có được hay không?” Nàng quay người lại hỏi. Dù sao nàng cũng rất hài lòng với trang phục của mình. Đây chính là do Tiểu Vân tốn tâm tư sức lực chuẩn bị cho nàng.
“Không tồi.” Mộ Dung Trần cầm lấy tay nàng. Thật ra nàng rất đẹp.
“Cái gì mà không tồi chứ? Phải nói đẹp như thiên tiên.” Cung Tuyết Thiến bất mãn nói.
“Nàng có biết cái gì gọi là xấu hổ không? Làm gì có ai tự mình khen mình chứ.” Mộ Dung Trần vươn tay véo mạnh mũi nàng hỏi.
“Đây là sự thật mà. Được rồi, không nói với chàng nữa. Đi thôi, lên xe.” Cung Tuyết Thiến nói nhỏ.
Dọc theo đường đi nàng đều nghĩ đến hoàng cung sẽ có dáng vẻ như thế nào? Có phải giống như cố cung không? Nhưng mà cố cung của hiện đại đã là công trình kiến trúc không thể tái tạo lại, cả sự huy hoàng cùng tráng lệ cũng không thể như xưa nữa cho nên căn bản không thể cảm thụ được sự rúng động này.
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên Tiểu Thiếp Vị Thành Niên - Ngạn Thiến